Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư
Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 14: "Giang tiên sinh, ta gặp được nàng!" ... (length: 8385)
Lần này, xem như đã thành công trốn khỏi nhà.
Kỷ Ngưng bị tai nạn xe nghiêm trọng, ngược lại quên mất khoảnh khắc sống chết treo trên sợi tóc đáng sợ đó, chỉ là muốn nói bây giờ cầm tay lái lái xe, là tuyệt đối không dám. Bởi vậy, khi bỏ trốn, nàng không lấy chìa khóa xe, dùng sức vác túi lớn lên lưng, chỉ đường cho Trúc Trúc.
"Chúng ta đi thôi."
Kỷ Ngưng quên dắt Trúc Trúc, cô bé liền tự mình đi theo.
Thành phố đêm đen mịt mù này là nơi Trúc Trúc chưa từng đến, được đi theo mụ mụ, lá gan của bé cũng lớn hơn, đôi chân ngắn nhỏ hòa vào từng bước, đi ra như có nhịp điệu.
Kỷ Ngưng mở phần mềm thuê xe, khi nhập điểm đến không hề do dự.
Bất kể thế nào, hai người nhất định phải tìm một nơi ở.
Tiểu thư lớn như nàng, chất lượng cuộc sống không thể giảm, phải chọn khách sạn sao tốt nhất Bắc Thành.
Bác tài là người nói nhiều, cứ cằn nhằn đứa bé nhỏ thế này, sao nửa đêm còn chưa ngủ.
"Còn xa lắm, hay là cho bé chợp mắt một lát nhé?"
Hai mắt Trúc Trúc như hai bóng đèn sáng rực, lấp lánh, hoàn toàn không có ý định chợp mắt.
Kỷ Ngưng nhìn sang cô bé.
Bé con ngồi thẳng tắp, ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đầu gối, giống hệt học sinh xuất sắc của lớp mẫu giáo nhỏ.
Bạch Hủy đã kể lại cho Kỷ Ngưng mấy chuyện hồi nhỏ không đáng tin của nàng.
Điểm này, Trúc Trúc không giống nàng.
Trong vòng một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, đến giờ Kỷ Ngưng vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được. Cộng thêm biểu hiện khác thường của những người xung quanh mấy ngày trước, việc bọn họ khó hiểu chạy đến Nam Thành đón con, xét nghiệm ADN và báo cáo cung cấp mẫu, với việc vừa rồi cha mẹ ngầm thừa nhận… Tất cả, đều hướng đến một kết luận, nàng thật sự có con gái.
Kỷ Ngưng chống cằm.
Nàng rốt cuộc đã hồ đồ đến mức nào, sinh ra một bé con, rồi lại quên bé mất?
Bác tài đạp phanh dừng xe, nhân viên khách sạn tiến lên mở cửa xe.
Kỷ Ngưng vốn quen hưởng thụ, trực tiếp muốn phòng tổng thống.
"Xin lỗi, thưa cô." Nhân viên lễ tân nói, "Khách sạn chỉ còn một phòng tổng thống tầng thượng, đã có một vị tiên sinh đặt trước rồi."
"Hay là cô chọn phòng hạng sang cũng được." Nàng giới thiệu diện tích và cơ sở vật chất của các phòng hạng sang cho Kỷ Ngưng.
Trúc Trúc đứng bên cạnh, kiên nhẫn đợi, ngáp một tiếng nhỏ.
Cuối cùng, Kỷ Ngưng nhận thẻ phòng hạng sang.
Một ngày này, cô bé Trúc Trúc thấy chuyện lớn.
Bé từ một tòa thành chuyển đến một tòa thành khác, thảm trong phòng khách sạn mềm mại, chân nhỏ của cô bé nhẹ nhàng dẫm lên, như đang bước trên mây.
Kỷ Ngưng nằm duỗi thẳng cẳng trên chiếc giường lớn mềm mại, lại chống cổ ngẩng đầu.
Có lẽ nàng nên chăm sóc đứa nhỏ này?
Nhưng cô bé dường như không cần ai chăm sóc, ngay cả công việc phiền phức nhất trước khi ngủ là đánh răng, nàng cũng không nhờ mụ mụ giúp.
Nhìn nàng đi ra từ phòng vệ sinh, Kỷ Ngưng khẽ mím môi.
Bé con thơm tho, có điều bộ quần áo quái dị kia, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Kỷ Ngưng bảo Trúc Trúc thay bộ đồ xấu xí đó ra trước, rồi tiện tay sấy khô tóc cho bé.
Ở nhà Triệu gia, Vĩnh Thụy thôn, Trúc Trúc không cần dùng máy sấy tóc.
Vào mùa hè oi bức, tóc ướt, nàng đội lên đầu cho quạt máy hong khô. Khi thời tiết lạnh, quạt máy được cất đi, bên ngoài gió lớn, cứ đi qua đi lại, tóc cũng khô.
Đây là lần đầu tiên, mái tóc của nàng được vuốt ve nhẹ nhàng, được gió ấm thổi bay, lướt trước mắt.
Trúc Trúc ngước mặt lên, nghe thấy mụ mụ nhắc nhở đừng nhúc nhích, liền lập tức bất động, chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà ửng hồng.
Bé con giống như một món đồ chơi nhỏ mềm mại.
Nói chuyện với bé, người ta không kìm được phải nhẹ giọng, đến khi buông máy sấy xuống, đáy lòng Kỷ Ngưng, vẫn trào dâng những cảm xúc kỳ diệu.
Đầu của Trúc Trúc, lúc đầu thỉnh thoảng lại gật một chút.
Bé buồn ngủ rồi.
"Được rồi." Kỷ Ngưng xoa đầu cô bé, đột nhiên liếc thấy vết thương trên cẳng chân nàng, "Chờ chút, con bị thương rồi."
Nàng gọi điện cho lễ tân, nhờ mang hộp thuốc đến.
Vết thương trên chân Trúc Trúc là do bị Tần Mỹ Lan đạp phải đất, khi đó bị ngã xuống trúng.
Lúc đó bé rất đau, cũng tủi thân, nhưng bây giờ, rúc trong lòng mụ mụ, bé trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất.
"Có hơi đau đấy." Kỷ Ngưng vụng về giúp bé bôi thuốc, "Con cố chịu chút —— "
Nói chưa hết câu, nàng nhìn thấy đôi mi run khẽ của bé con đang cúi mắt.
Rõ ràng là đau đến mức răng sắp nghiến vào nhau, nhưng lại không hề rên một tiếng.
Bàn tay trắng mịn của Kỷ Ngưng nhẹ nhàng cầm miếng vải, động tác càng chậm hơn.
Chuyện của khổ qua nhỏ, nàng đã xem trên mạng rồi, những năm nay, khổ qua bảo bảo sống hẳn là rất khó khăn...
"Con không cần cố chịu." Kỷ Ngưng sửa lại lời, "Muốn khóc cứ khóc ra đi."
Trúc Trúc vội vàng lắc đầu như đánh trống bỏi.
Bé rất vui, một chút cũng không muốn khóc.
Đầu lắc càng mạnh, càng buồn ngủ.
Không biết đã cố gắng được bao lâu, cô bé rốt cuộc vẫn không thể chịu được nữa, ngoan ngoãn tựa vào lòng Kỷ Ngưng ngủ.
Kỷ Ngưng mắc nhiều tật xấu, sau khi mất trí nhớ thì quy củ hơn, bây giờ thì dường như bản chất lại trỗi dậy, tiện tay đẩy hộp thuốc sang một bên, dọn ra chỗ nằm thoải mái.
Chỉ là khi chuẩn bị nằm thì nàng phát hiện, vạt áo của mình bị níu chặt.
Trúc Trúc đã ngủ rồi.
Hai bàn tay nhỏ níu chặt quần áo Kỷ Ngưng, không buông ra.
Dù là trong mơ, cô bé vẫn không có cảm giác an toàn.
Bé sợ nếu nắm không đủ chặt, ngày mai tỉnh dậy, mụ mụ bé mới gặp lại sẽ lại biến mất.
Kỷ Ngưng không gỡ tay Trúc Trúc ra.
Suy nghĩ bay loạn, Kỷ Ngưng vẫn khó có thể thích ứng với sự thay đổi trong thân phận của mình.
Lúc này, nàng chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc.
Bé con có cha sao?
Kỷ Ngưng nhìn lên trời —— Năm đó, nàng chắc chắn đã gặp phải một người đàn ông vô trách nhiệm, tự mình nỗ lực trở thành bà mẹ đơn thân.
...
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Ngưng mơ màng tỉnh dậy, cảm nhận được bên cạnh có một bé con tròn vo.
Nàng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau thì cả hai mẹ con cùng khởi động đầu óc, bắt đầu hoạt động.
Tối qua xảy ra tất cả, căn bản không phải là mơ.
Kỷ Ngưng lười biếng, hé một chút rèm cửa điện.
Ánh nắng ấm áp tràn vào phòng, chiếu lên khuôn mặt Trúc Trúc, mặt bé, như một quả đào tiên nhỏ.
Chưa từng chơi với trẻ con, nàng cũng không biết phải chơi gì.
Kỷ Ngưng lấy tay chọc chọc bụng bé.
Thật đáng yêu nha.
Trúc Trúc ngại ngùng rụt bụng nhỏ.
Kỷ Ngưng không phải người giỏi lên kế hoạch, hoàn toàn không nghĩ đến lịch trình hôm nay.
Sau khi ngủ dậy, nàng tiện tay buộc tóc dài: "Hai chúng ta đi ăn sáng đã."
Sau khi rửa mặt, Trúc Trúc lại biến thành chiếc đuôi nhỏ của mụ mụ.
Mụ mụ nói, sẽ đưa nàng đi ăn bữa sáng tự phục vụ, nàng chưa từng nghe đến bao giờ, tóm lại ngoan ngoãn đi theo là được.
Phòng ăn trong khách sạn, bữa sáng tự phục vụ có rất nhiều loại.
Trúc Trúc giống như một con vật nhỏ mới thoát ra từ nơi này, ăn ngon lành.
Giăm bông và thìa không nghe lời, một cái chạy, một cái đuổi.
Dùng dao nĩa ăn cơm là chuyện Trúc Trúc chưa từng thử, chỉ là nàng còn chưa kịp học, đã thấy mụ mụ dùng tay lấy một miếng giăm bông, ném vào miệng.
Mắt Trúc Trúc mở to tròn, học theo, ăn càng ngon miệng.
Mụ mụ là người lớn lợi hại nhất mà bé từng gặp.
Hai người họ không hề để ý rằng, lúc này ở không xa, có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn.
Một lúc lâu sau, người đó thu tầm mắt lại, quay đầu nhanh như chớp mà bỏ đi.
Văn đặc trợ đi thang máy lên tầng cao nhất, một tay chặn Giang tiên sinh lại, thở hồng hộc.
Giang Thừa đi sang trái, hắn liền chạy sang trái.
Giang Thừa đi sang phải, hắn liền chạy sang phải chặn lấy.
Giang Thừa dừng bước: "?"
"Giang tiên sinh, tôi, tôi đã gặp nàng rồi!"
Kỷ Ngưng bị tai nạn xe nghiêm trọng, ngược lại quên mất khoảnh khắc sống chết treo trên sợi tóc đáng sợ đó, chỉ là muốn nói bây giờ cầm tay lái lái xe, là tuyệt đối không dám. Bởi vậy, khi bỏ trốn, nàng không lấy chìa khóa xe, dùng sức vác túi lớn lên lưng, chỉ đường cho Trúc Trúc.
"Chúng ta đi thôi."
Kỷ Ngưng quên dắt Trúc Trúc, cô bé liền tự mình đi theo.
Thành phố đêm đen mịt mù này là nơi Trúc Trúc chưa từng đến, được đi theo mụ mụ, lá gan của bé cũng lớn hơn, đôi chân ngắn nhỏ hòa vào từng bước, đi ra như có nhịp điệu.
Kỷ Ngưng mở phần mềm thuê xe, khi nhập điểm đến không hề do dự.
Bất kể thế nào, hai người nhất định phải tìm một nơi ở.
Tiểu thư lớn như nàng, chất lượng cuộc sống không thể giảm, phải chọn khách sạn sao tốt nhất Bắc Thành.
Bác tài là người nói nhiều, cứ cằn nhằn đứa bé nhỏ thế này, sao nửa đêm còn chưa ngủ.
"Còn xa lắm, hay là cho bé chợp mắt một lát nhé?"
Hai mắt Trúc Trúc như hai bóng đèn sáng rực, lấp lánh, hoàn toàn không có ý định chợp mắt.
Kỷ Ngưng nhìn sang cô bé.
Bé con ngồi thẳng tắp, ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đầu gối, giống hệt học sinh xuất sắc của lớp mẫu giáo nhỏ.
Bạch Hủy đã kể lại cho Kỷ Ngưng mấy chuyện hồi nhỏ không đáng tin của nàng.
Điểm này, Trúc Trúc không giống nàng.
Trong vòng một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, đến giờ Kỷ Ngưng vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được. Cộng thêm biểu hiện khác thường của những người xung quanh mấy ngày trước, việc bọn họ khó hiểu chạy đến Nam Thành đón con, xét nghiệm ADN và báo cáo cung cấp mẫu, với việc vừa rồi cha mẹ ngầm thừa nhận… Tất cả, đều hướng đến một kết luận, nàng thật sự có con gái.
Kỷ Ngưng chống cằm.
Nàng rốt cuộc đã hồ đồ đến mức nào, sinh ra một bé con, rồi lại quên bé mất?
Bác tài đạp phanh dừng xe, nhân viên khách sạn tiến lên mở cửa xe.
Kỷ Ngưng vốn quen hưởng thụ, trực tiếp muốn phòng tổng thống.
"Xin lỗi, thưa cô." Nhân viên lễ tân nói, "Khách sạn chỉ còn một phòng tổng thống tầng thượng, đã có một vị tiên sinh đặt trước rồi."
"Hay là cô chọn phòng hạng sang cũng được." Nàng giới thiệu diện tích và cơ sở vật chất của các phòng hạng sang cho Kỷ Ngưng.
Trúc Trúc đứng bên cạnh, kiên nhẫn đợi, ngáp một tiếng nhỏ.
Cuối cùng, Kỷ Ngưng nhận thẻ phòng hạng sang.
Một ngày này, cô bé Trúc Trúc thấy chuyện lớn.
Bé từ một tòa thành chuyển đến một tòa thành khác, thảm trong phòng khách sạn mềm mại, chân nhỏ của cô bé nhẹ nhàng dẫm lên, như đang bước trên mây.
Kỷ Ngưng nằm duỗi thẳng cẳng trên chiếc giường lớn mềm mại, lại chống cổ ngẩng đầu.
Có lẽ nàng nên chăm sóc đứa nhỏ này?
Nhưng cô bé dường như không cần ai chăm sóc, ngay cả công việc phiền phức nhất trước khi ngủ là đánh răng, nàng cũng không nhờ mụ mụ giúp.
Nhìn nàng đi ra từ phòng vệ sinh, Kỷ Ngưng khẽ mím môi.
Bé con thơm tho, có điều bộ quần áo quái dị kia, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Kỷ Ngưng bảo Trúc Trúc thay bộ đồ xấu xí đó ra trước, rồi tiện tay sấy khô tóc cho bé.
Ở nhà Triệu gia, Vĩnh Thụy thôn, Trúc Trúc không cần dùng máy sấy tóc.
Vào mùa hè oi bức, tóc ướt, nàng đội lên đầu cho quạt máy hong khô. Khi thời tiết lạnh, quạt máy được cất đi, bên ngoài gió lớn, cứ đi qua đi lại, tóc cũng khô.
Đây là lần đầu tiên, mái tóc của nàng được vuốt ve nhẹ nhàng, được gió ấm thổi bay, lướt trước mắt.
Trúc Trúc ngước mặt lên, nghe thấy mụ mụ nhắc nhở đừng nhúc nhích, liền lập tức bất động, chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà ửng hồng.
Bé con giống như một món đồ chơi nhỏ mềm mại.
Nói chuyện với bé, người ta không kìm được phải nhẹ giọng, đến khi buông máy sấy xuống, đáy lòng Kỷ Ngưng, vẫn trào dâng những cảm xúc kỳ diệu.
Đầu của Trúc Trúc, lúc đầu thỉnh thoảng lại gật một chút.
Bé buồn ngủ rồi.
"Được rồi." Kỷ Ngưng xoa đầu cô bé, đột nhiên liếc thấy vết thương trên cẳng chân nàng, "Chờ chút, con bị thương rồi."
Nàng gọi điện cho lễ tân, nhờ mang hộp thuốc đến.
Vết thương trên chân Trúc Trúc là do bị Tần Mỹ Lan đạp phải đất, khi đó bị ngã xuống trúng.
Lúc đó bé rất đau, cũng tủi thân, nhưng bây giờ, rúc trong lòng mụ mụ, bé trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất.
"Có hơi đau đấy." Kỷ Ngưng vụng về giúp bé bôi thuốc, "Con cố chịu chút —— "
Nói chưa hết câu, nàng nhìn thấy đôi mi run khẽ của bé con đang cúi mắt.
Rõ ràng là đau đến mức răng sắp nghiến vào nhau, nhưng lại không hề rên một tiếng.
Bàn tay trắng mịn của Kỷ Ngưng nhẹ nhàng cầm miếng vải, động tác càng chậm hơn.
Chuyện của khổ qua nhỏ, nàng đã xem trên mạng rồi, những năm nay, khổ qua bảo bảo sống hẳn là rất khó khăn...
"Con không cần cố chịu." Kỷ Ngưng sửa lại lời, "Muốn khóc cứ khóc ra đi."
Trúc Trúc vội vàng lắc đầu như đánh trống bỏi.
Bé rất vui, một chút cũng không muốn khóc.
Đầu lắc càng mạnh, càng buồn ngủ.
Không biết đã cố gắng được bao lâu, cô bé rốt cuộc vẫn không thể chịu được nữa, ngoan ngoãn tựa vào lòng Kỷ Ngưng ngủ.
Kỷ Ngưng mắc nhiều tật xấu, sau khi mất trí nhớ thì quy củ hơn, bây giờ thì dường như bản chất lại trỗi dậy, tiện tay đẩy hộp thuốc sang một bên, dọn ra chỗ nằm thoải mái.
Chỉ là khi chuẩn bị nằm thì nàng phát hiện, vạt áo của mình bị níu chặt.
Trúc Trúc đã ngủ rồi.
Hai bàn tay nhỏ níu chặt quần áo Kỷ Ngưng, không buông ra.
Dù là trong mơ, cô bé vẫn không có cảm giác an toàn.
Bé sợ nếu nắm không đủ chặt, ngày mai tỉnh dậy, mụ mụ bé mới gặp lại sẽ lại biến mất.
Kỷ Ngưng không gỡ tay Trúc Trúc ra.
Suy nghĩ bay loạn, Kỷ Ngưng vẫn khó có thể thích ứng với sự thay đổi trong thân phận của mình.
Lúc này, nàng chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc.
Bé con có cha sao?
Kỷ Ngưng nhìn lên trời —— Năm đó, nàng chắc chắn đã gặp phải một người đàn ông vô trách nhiệm, tự mình nỗ lực trở thành bà mẹ đơn thân.
...
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Ngưng mơ màng tỉnh dậy, cảm nhận được bên cạnh có một bé con tròn vo.
Nàng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau thì cả hai mẹ con cùng khởi động đầu óc, bắt đầu hoạt động.
Tối qua xảy ra tất cả, căn bản không phải là mơ.
Kỷ Ngưng lười biếng, hé một chút rèm cửa điện.
Ánh nắng ấm áp tràn vào phòng, chiếu lên khuôn mặt Trúc Trúc, mặt bé, như một quả đào tiên nhỏ.
Chưa từng chơi với trẻ con, nàng cũng không biết phải chơi gì.
Kỷ Ngưng lấy tay chọc chọc bụng bé.
Thật đáng yêu nha.
Trúc Trúc ngại ngùng rụt bụng nhỏ.
Kỷ Ngưng không phải người giỏi lên kế hoạch, hoàn toàn không nghĩ đến lịch trình hôm nay.
Sau khi ngủ dậy, nàng tiện tay buộc tóc dài: "Hai chúng ta đi ăn sáng đã."
Sau khi rửa mặt, Trúc Trúc lại biến thành chiếc đuôi nhỏ của mụ mụ.
Mụ mụ nói, sẽ đưa nàng đi ăn bữa sáng tự phục vụ, nàng chưa từng nghe đến bao giờ, tóm lại ngoan ngoãn đi theo là được.
Phòng ăn trong khách sạn, bữa sáng tự phục vụ có rất nhiều loại.
Trúc Trúc giống như một con vật nhỏ mới thoát ra từ nơi này, ăn ngon lành.
Giăm bông và thìa không nghe lời, một cái chạy, một cái đuổi.
Dùng dao nĩa ăn cơm là chuyện Trúc Trúc chưa từng thử, chỉ là nàng còn chưa kịp học, đã thấy mụ mụ dùng tay lấy một miếng giăm bông, ném vào miệng.
Mắt Trúc Trúc mở to tròn, học theo, ăn càng ngon miệng.
Mụ mụ là người lớn lợi hại nhất mà bé từng gặp.
Hai người họ không hề để ý rằng, lúc này ở không xa, có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn.
Một lúc lâu sau, người đó thu tầm mắt lại, quay đầu nhanh như chớp mà bỏ đi.
Văn đặc trợ đi thang máy lên tầng cao nhất, một tay chặn Giang tiên sinh lại, thở hồng hộc.
Giang Thừa đi sang trái, hắn liền chạy sang trái.
Giang Thừa đi sang phải, hắn liền chạy sang phải chặn lấy.
Giang Thừa dừng bước: "?"
"Giang tiên sinh, tôi, tôi đã gặp nàng rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận