Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư

Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 33: Cố ý giấu diếm chuyện cũ. (length: 33232)

Đồng Chi Nhạc tháo tai nghe xuống, đưa điện thoại di động đến trước mặt ca ca: "Mẹ muốn nói chuyện với ngươi."
Hôm qua, ca ca nói, nàng nợ hắn. Trải qua bao nhiêu uất ức tích tụ, đó là con đường để hắn trút giận, Đồng Chi Nhạc không phản bác, một phần vì chuyện cũ năm xưa đã sớm không thể nói rõ, một phần cũng vì trước ống kính máy quay, nàng không muốn nhắc đến mẹ, và mọi người trong nhà hiện tại.
Khi còn nhỏ, mẹ dẫn nàng rời khỏi ngôi nhà ban đầu. Sau khi ba mẹ ly hôn không lâu, Đồng Chi Nhạc chuyển trường, ở nhờ nhà bà ngoại. Lão nhân gia vô cùng truyền thống, từ sáng đến tối họ oán trách, lo lắng, vừa tức giận vì khuê nữ đã chọn sai người, lại lo lắng về sau hai mẹ con sẽ đi về đâu. Sau này, nhà bà ngoại nhờ người giới thiệu, mẹ liền dẫn nàng, bắt đầu một hành trình xem mắt không ngừng nghỉ. Xem mắt trở thành nhiệm vụ, vào thời điểm hai mươi năm trước, dường như mẹ không có lựa chọn nào khác, vì cuộc sống, phải từ hố lửa này nhảy sang hố lửa khác.
Đồng Chi Nhạc lại chuyển nhà, lần này nàng chuyển đến nhà cha dượng. May mắn thay, cha dượng không giống cha ruột, sẽ không chọn cách ngu hiếu để vợ phải thuận theo vô điều kiện khi mẹ chồng nàng dâu xảy ra mâu thuẫn, càng sẽ không say khướt, từ cãi vã xô xát mà dẫn đến bạo lực... Chỉ là, việc xây dựng lại gia đình có nhiều điều không dễ dàng, trên thực tế hai gia đình kết hợp lại, nhất định phải có người khoan dung nhường nhịn. Khi đó, Đồng Chi Nhạc còn nhỏ, bị anh trai cùng cha khác mẹ bắt nạt thì luôn giống như quả pháo, chạm một chút là nổ, tính tình không chịu thiệt cũng từ đó mà ra. Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, nàng mới nhận ra, nếu mình hiểu chuyện hơn một chút, có lẽ mẹ đã tốt hơn nhiều.
Nhiều lúc, Đồng Chi Nhạc nhớ ca ca ruột, nhưng không dám nhắc tới.
Cô cất tấm ảnh chụp chung của hai anh em hồi nhỏ trong hộp bút bằng chất liệu cứng, đi học thì có thể lấy ra xem.
Ngày này qua ngày khác, về sau, khi em gái cùng mẹ khác cha ra đời, cuối cùng mới mang đến hòa bình và tiếng cười cho gia đình mới này.
Mẹ, cha dượng và anh cả đều rất yêu cô em gái này, cô bé là sợi dây liên kết cả gia đình, Đồng Chi Nhạc không có tình cảm gì với cô bé, bị người khác mắng là lạnh lùng, vì vậy cho dù là giả vờ, cũng phải cố làm ra vẻ yêu thương cô em gái này hết mực. Trong quá trình trưởng thành, có rất nhiều những khoảnh khắc khó chịu, cô chỉ có thể tự mình tiêu hóa, rồi từ từ, trưởng thành như bây giờ. Càng không ngờ, sau khi lớn lên, thế mà lại liên lạc lại được với ca ca.
Hiện tại, Đồng Chi Nhạc đang đứng trước mặt ca ca.
Nàng cầm điện thoại, do dự một chút rồi nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ngươi đừng có dữ với mẹ."
Ca ca vẫn chưa chuẩn bị xong, thậm chí không biết phải do dự bao lâu.
Đồng Chi Nhạc dứt khoát nhét điện thoại vào tay hắn, lời vừa dứt, còn dùng ánh mắt ra hiệu, hoặc cảm thấy như vậy quá yếu thế, lại làm điệu bộ đe dọa, trừng trừng hai mắt.
[ Ô ô ô ô muội bảo, nàng đang bảo vệ mẹ kìa. ] [ Mẹ cũng rất bất đắc dĩ, ban đầu vốn định mang cả ca ca và muội muội đi, nhưng nhà chồng trước không đồng ý, bà ấy có thể làm gì? ] [ Trong cả sự việc này, mẹ không có chút sai nào, nếu muốn mắng thì phải mắng cái tên ba trốn chui nhủi kia. ] [ Muội tốt; ca tốt; mẹ tốt; ba xấu! ] Bát quái lớn như vậy, Khuê Mật Tổ thật sự tò mò, dùng "Trân châu trà sữa" làm bình phong, lại lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn.
Trúc Trúc bé con đã bắt đầu chơi trò khác, đĩa nhỏ chén nhỏ bày thành một dãy, còn phong phú hơn cả tiệc đứng.
Nàng chơi rất chăm chú, cúi đầu, hàng mi dài rậm rạp rủ xuống, che khuất đôi mắt sáng ngời, chỉ như vậy thôi đã đủ khiến cái miệng nhỏ biểu cảm rất nhiều, nào là giả vờ nếm thử, một mình bận bịu mãi không thôi.
Phương Phương tỷ tỷ và Tư Nhiên tỷ tỷ mất tập trung, bảo bảo liền ngó nghiêng tứ phía, tìm kiếm bóng dáng của mẹ và chú Giang.
Cho đến khi ánh mắt khóa chặt, nàng lập tức đứng lên, bước chân lảo đảo đi về phía trước.
[ Nhìn bên trái kìa, Kỳ Kỳ muốn nghe điện thoại, siêu khẩn trương! ] [ Vừa nhìn sang phải, Tiểu Trúc Bảo của chúng ta như lạc vào thế giới cổ tích, nhìn mà tan chảy tim... ] Đồng Chi Kỳ đưa điện thoại áp vào tai.
Sau mười hai tuổi, bọn họ không còn gặp mặt, không còn nói chuyện với nhau. Nhưng thật kỳ lạ, khi nghe thấy giọng của bà, hắn vậy mà không hề cảm thấy xa lạ.
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng quan tâm cẩn thận của mẹ.
Giọng nói của bà vẫn dịu dàng như trước, chắc là đã xem chương trình, sợ lỡ lời lại làm hắn nổi nóng, cuộc điện thoại này sẽ khó mà tiếp tục được.
Đồng Chi Kỳ yên lặng lắng nghe.
Thực ra có rất nhiều lời, giấu kín trong lòng, hắn vẫn luôn muốn chất vấn. Khi còn nhỏ, bà không có khả năng mang cả hai anh em đi, lúc ấy, Đồng Chi Kỳ không trách bà. Nhưng về sau, khi mọi chuyện đã ổn định, nhà bà đã có ba đứa con, vì sao bà có thể có một đứa con trai khác, nuôi một cô em gái nhỏ hơn, lại chỉ không thể dành tình yêu cho hắn?
Mấy câu hỏi này, chỉ có thể để trong lòng nghĩ, nếu mở miệng hỏi, liền tỏ ra là làm mình làm mẩy.
Một cách vô thức, Đồng Chi Kỳ nhớ lại nhiều chuyện hồi nhỏ.
Mẹ mang theo cô em gái thể trạng yếu hơn một chút đi, bỏ hắn lại ở nhà. Hắn tự trách mình sức khỏe không tốt, từ nhỏ đến lớn hiếm khi đau đầu nhức óc, như thể không tin vào số phận, giữa mùa đông lại ăn mặc phong phanh, thậm chí cố tình chịu lạnh, để mình bị bệnh. Cuối cùng khi sốt lên, Đồng Chi Kỳ mừng rỡ quên hết mọi chuyện, ở trường học cầu xin thầy giáo cho gọi điện thoại cho mẹ mình. Chủ nhiệm lớp không biết số điện thoại của mẹ hắn, liền lấy chiếc áo khoác lông giữ ấm trong văn phòng bao lấy hắn, không khỏi đỏ hoe cả mắt.
Còn có rất nhiều chuyện ngốc nghếch như vậy, Đồng Chi Kỳ không muốn nhớ lại nữa.
"Kỳ Kỳ, con có nghe không?"
"Chi Kỳ, con có nghe mẹ nói chuyện không——"
Đồng Chi Kỳ cúp điện thoại.
Không xa, muội muội vẫn còn đứng đó, vểnh tai chú ý động tĩnh bên này của hắn.
Đồng Chi Kỳ như không có việc gì, cầm điện thoại, làm động tác ném rổ lên trời.
Đồng Chi Nhạc sợ hết hồn, che đầu lại, hô to: "Ngươi bị bệnh à!"
Đồng Chi Kỳ cười đắc ý, đưa điện thoại lại cho nàng: "Đùa chút thôi mà cũng không được."
[ Ha ha ha ha ha không một người đàn ông nào tránh được lời nguyền ném bóng lên trời, kể cả người nổi tiếng hàng đầu cũng vậy! ] [ Vậy thì rốt cuộc mẹ đã nói gì với Đồng Chi Kỳ trong điện thoại? Anh ấy không đáp lại một câu nào hết à. ] [ Đến cả mắt cũng không hề đỏ lên sao? Ngay cả cảm xúc của bản thân cũng không thể hiện ra, thảo nào khi đóng phim lúc nào cũng mặt đơ, căn bản không cho ra được cảm xúc mà đạo diễn muốn. ] [ Chờ một chút... Lúc Đồng Chi Kỳ quay người đi, dường như đã dùng khuỷu tay lau khóe mắt thì phải. ] "Ngươi khóc hả?" Đồng Chi Nhạc đuổi theo bước chân của hắn.
"Ngươi mới khóc." Đồng Chi Kỳ nói, "Là vừa nãy——"
"Là vừa nãy 'Ném bóng' ra mồ hôi có phải không?" Muội muội trêu ghẹo.
Đồng Chi Kỳ không đáp lời, đi thẳng về phía trước.
Đồng Chi Nhạc đuổi kịp bước chân của hắn, vỗ vai hắn: "Ta thấy trong khu du lịch có một sân bóng rổ ngoài trời, tối đến chơi một ván không?"
[ Ha ha ha ha dụ dỗ chết người! ] [ Kỳ Kỳ: Hoàn toàn không thể cự tuyệt! ] Đỉnh lưu dừng bước, hai tay đút túi, ngẩng cằm tỏ vẻ kiêu ngạo: "Đấu hai người với ta như thế nào?"
"Gọi thêm mấy người nữa." Đồng Chi Nhạc chưa dứt lời, ngẩng đầu liền thấy mục tiêu.
"Kỷ Ngưng, tối nay tổ chương trình tổ chức một trận bóng rổ." Đồng Chi Nhạc nháy mắt với cô, tìm đồng đội cho mình.
Hai anh em tranh tài, Đồng Chi Kỳ lôi kéo viện binh là Giang tổng.
"Đi thôi, vì vinh quang của Tổ Người Thường." Kỷ Ngưng vỗ vai Giang tổng, đẩy anh ta ra.
Đồng Chi Nhạc không tìm được đồng đội, nhưng không muốn bỏ cuộc.
Đôi mắt cô sáng lên, liên tục thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt Kỷ Ngưng. Mặc dù thấy Kỷ Ngưng không có tế bào vận động nào, nhưng ít nhất có thể đủ quân số.
"Dù sao cũng chỉ là chơi cho vui thôi mà." Cô nói, "Không cần phải biết chơi bóng rổ thực sự, chỉ cần ném được bóng vào rổ là thắng rồi."
Dừng một lát, Đồng Chi Nhạc chợt tỉnh ngộ: "Kỷ Ngưng, ngươi không phải là sợ đó chứ?"
Nếu là bình thường, cô đã "đùng" một cái nhảy dựng lên rồi.
Nhưng hiện tại, chiêu này, vẫn không dùng được.
Kỷ Ngưng nghiêm túc gật đầu, thậm chí lười phản bác.
"Nhạc Nhạc tỷ tỷ." Trúc Trúc thật lòng nói, "Con có thể tham gia không?"
Đồng Chi Kỳ bật cười: "Đây là đồng đội nhỏ của ngươi hả?"
Gương mặt ngây thơ của bảo bảo, ai mà nỡ từ chối được.
Đồng Chi Nhạc xoa đầu cô bé: "Được rồi, nhưng mà con phải luyện tập trước, không được làm vướng bận nha."
Nhiệm vụ vẻ vang dạy Trúc Trúc chơi bóng rổ lại rơi vào tay Giang Thừa.
Đồng Chi Nhạc quay đầu muốn oán trách Kỷ Ngưng về việc cô "thấy chết không cứu", còn chưa kịp mở miệng, đã nhận thấy biểu cảm của đối phương không đúng lắm.
Như là quả bóng bị xì hơi.
Trước ống kính, vẫn có thể gắng gượng, vừa quay lưng đi liền rũ cả đầu xuống.
… Kỷ Ngưng dùng một thời gian rất ngắn để phân tích toàn bộ sự việc.
Từ đầu, người đại diện của Tinh Chi, chắc chắn đã thật sự muốn ký hợp đồng với cô, tung tin ký hợp đồng cũng là chiến lược marketing của họ. Chỉ là, tin tức càng truyền đi xa, đến lúc này, đã có người cướp mất.
Rõ ràng, người đó là Phó Minh Á.
Chương trình đã sắp đi đến nửa chặng đường, mà Phó Minh Á vẫn chưa từ bỏ.
Công ty quản lý bên kia, hẳn là đã đạt được thỏa thuận với cô, thiếu ký một nghệ sĩ, đối với họ mà nói cũng không ảnh hưởng gì, cộng thêm những lời bàn tán ầm ĩ trên mạng, sức nóng lớn như vậy, Tinh Chi Giải trí không hề chịu tổn thất nào.
Đồng thời, Tinh Chi giải trí chắc chắn, làm người bình thường, Kỷ Ngưng không thể làm ầm ĩ chuyện này lên. Cái gọi là chỗ dựa của Kỷ Ngưng là do Phó Minh Á cho, rời khỏi nhà, nàng chẳng có gì cả. Bạn trên mạng không rõ toàn bộ sự việc, hầu như không ai bênh vực nàng, đối phương đoán chắc nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Về phần Phó Minh Á, nàng chỉ là mượn cơ hội này để cho đứa con gái không nghe lời một bài học.
Thậm chí, theo quan điểm của nàng, mình đã nhượng bộ một bước, chương trình có thể tiếp tục, nhưng chương trình nào rồi cũng đến hồi kết thúc, rời khỏi chương trình này, ai còn biết đến một người bình thường tên là Kỷ Ngưng?
Sau một hồi ầm ĩ như vậy, Kỷ Ngưng hết đường chối cãi, con đường bước chân vào giới giải trí đã bị chặn đứng hoàn toàn.
Thực ra, cho đến bây giờ, Kỷ Ngưng vẫn không hiểu, mục đích của Phó Minh Á khi làm như vậy là gì.
Cái ham muốn kiểm soát đáng sợ này, chỉ để cho nàng biết, nàng vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự kiểm soát và trói buộc sao?
Trong phòng ăn, Hướng Tinh Huy đã học được cách sử dụng máy pha cà phê.
Hắn đưa cốc đến trước mặt Đinh Mộ Vân: "Thử xem tay nghề của ta."
Đinh Mộ Vân nhận lấy cốc, hít thử mùi cà phê thơm nồng.
Hướng Tinh Huy chú ý thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại, ôn hòa mời: "Kỷ Ngưng, có muốn uống cà phê không?"
Trước quầy bar chỉ có đúng hai chiếc ghế cao.
Kỷ Ngưng không từ chối, ngồi xuống bên cạnh Đinh Mộ Vân.
[Cuối cùng cũng chung khung hình! Ảnh hậu xinh đẹp và người thường xinh đẹp sát cạnh nhau.]
[Chương trình quay đến giờ, hai người thật sự ít khi xuất hiện cùng nhau.]
[Chuyện ký hợp đồng ầm ĩ lên như thế, Kỷ Ngưng bị dân mạng chửi xối xả, ta đoán Đinh Mộ Vân càng không muốn tiếp xúc với nàng.]
[Không còn cách nào, tỷ phu vẫn là người hiền lành, anh ta mời Kỷ Ngưng, ảnh hậu cũng không thể trước mặt mọi người làm mất mặt anh ấy. Dù sao nàng chắc chắn sẽ không phản ứng gì với Kỷ Ngưng, chắc cuối cùng chính Kỷ Ngưng sẽ ngậm ngùi rút lui...]
[Ảnh hậu: Ngươi là cái thá gì, ta phải làm mặt tốt với ngươi sao.]
Thế nhưng, điều vượt quá dự đoán của cư dân mạng là, sắc mặt Đinh Mộ Vân không hề khó coi.
Dân mạng suy đoán, các khách mời đều là người cập nhật thông tin nhanh, chắc nàng cũng đã nghe qua dư luận ồn ào rồi, nói là để bảo toàn danh tiếng của mình cũng được, đến mức này, không cần thiết phải đổ thêm dầu vào lửa.
"Đây, cẩn thận nóng." Hướng Tinh Huy nói.
Kỷ Ngưng nói lời cảm ơn và nhận lấy cốc.
"Vốn còn định vẽ hình trên bọt sữa nữa chứ." Hướng Tinh Huy thở dài, "Thật là..."
Kỷ Ngưng kinh ngạc nói: "Anh còn có thể vẽ hình trên bọt sữa à?"
"Thật sự không có kỹ thuật đó." Hướng Tinh Huy cười, nhìn vợ mình, "Mộ Vân biết, trước kia ở đoàn phim, nàng như chuyển nhà ấy, mang đủ đồ nghề."
Hướng Tinh Huy nói, năm đó Đinh Mộ Vân còn chưa nổi tiếng như bây giờ, ở đoàn phim phần lớn thời gian là để chờ đợi. Trong khi chờ đợi, nàng liền tự tìm niềm vui cho mình, mang loa nhỏ, sách là chuyện rất bình thường, vậy mà nàng còn có thể vẽ hình trên bọt sữa ở đoàn phim.
"Khi đó, nàng được rất nhiều người trong đoàn phim yêu thích. Các diễn viên khác và nhân viên công tác xếp hàng đợi cà phê uống, ta thường nói, nếu không phải vì làm diễn viên, Mộ Vân mà mở một quán cà phê, chắc chắn cũng sẽ rất đông khách."
[Ảnh hậu vẫn giữ vững hình tượng nghệ sĩ có tâm hồn đẹp!]
[Nhiều cặp vợ chồng già nhắc đến bạn đời của mình đều tỏ vẻ không hài lòng, cảm thấy đối phương chẳng làm nên trò trống gì. Tỷ phu thật sự rất khác, anh ấy rất ngưỡng mộ tỷ tỷ.]
"Nói theo ngôn ngữ bây giờ, chính là tạo cảm giác lễ nghi." Hướng Tinh Huy tiếp lời.
"Đâu có lợi hại như vậy." Đáy mắt Đinh Mộ Vân cũng thoáng ý cười, "Nhiều năm như vậy, nói học vẽ hình trên bọt sữa, nhưng chỉ biết vẽ hình đám mây thôi, không làm được kiểu gì khác."
"Đám mây?" Kỷ Ngưng ngơ ngác một chút.
Nàng nhớ mang máng, trong ký ức, có một đoạn thoáng qua như vậy.
PD thấy cư dân mạng cảm thấy hứng thú, liền mời ảnh hậu trổ tài.
Đinh Mộ Vân cũng có hứng thú.
Cốc cà phê trước mặt Kỷ Ngưng còn chưa kịp uống, đã bị mượn đi để vẽ hình trên bọt sữa.
Ảnh hậu bình thường làm việc luôn có nề nếp, từng công đoạn đều rất tao nhã.
"Đúng là một đám mây mà." PD nói.
"Tên của nàng ấy." Hướng Tinh Huy cười giải thích, "Vốn tên là Đám Mây, công ty thấy tên này không được may mắn cho lắm, về sau mới đổi thành tên hiện tại."
"Chị Đám Mây." Kỷ Ngưng ngước mắt lên, giọng nói có chút chần chừ.
[Oa, lần đầu tiên nghe nói, thì ra Đinh Mộ Vân là nghệ danh!]
[Mấy công ty phim ảnh này đều rất mê tín, nghệ danh đều sẽ tìm đại sư tính toán cẩn thận, nói đến cũng lạ, có mấy diễn viên sau khi đổi tên, lại thật sự nổi tiếng.]
[Chị Đám Mây? Thật là có thể thân thiết đấy.]
"Nhớ ra rồi à?" Đinh Mộ Vân đưa cà phê đến trước mặt Kỷ Ngưng, giọng nói không hề lạnh lùng, "Khi mới vào nghề, ta tên là Đinh Vân Đóa."
Những người ở đó cũng có chút ngơ ngác.
Hướng Tinh Huy liền dịu dàng giải thích cho mọi người.
Năm đó, sao nhí Kỷ Ngưng thật sự từng hợp tác với Đinh Mộ Vân, khi ấy, ảnh hậu vẫn chưa phải là ảnh hậu, Đinh Mộ Vân tên là Đinh Vân Đóa.
Tiểu Nguyên Bảo trong bộ phim đó, nội dung cốt truyện chủ yếu là tìm kiếm người thân, Đinh Vân Đóa đóng vai chị gái của cô bé. Mãi đến cuối cùng, Tiểu Nguyên Bảo mới tìm được chị gái, nhưng đạo diễn luôn cảm thấy kết thúc câu chuyện như vậy quá viên mãn, ngược lại lại lộ vẻ không tự nhiên, cho nên cuối cùng, đoạn vai diễn này đã không được giữ lại.
[!!! Đinh Vân Đóa, cái tên này thật đáng yêu.]
[Các nàng lại từng hợp tác qua! Thật không ngờ.]
[Lúc đó chắc Đinh Mộ Vân còn chưa đến hai mươi tuổi nhỉ, là thời gian vừa mới vào nghề.]
[Không ngờ ảnh hậu cũng từng bị "cắt vai không thương tiếc" à.]
[Vì sao trước kia hợp tác qua, lúc gặp lại, tương tác giữa ảnh hậu và Kỷ Ngưng lại còn xa lạ hơn so với các khách mời khác vậy? Điều này không khoa học a.]
[Cũng ổn thôi mà, tính cách của Đinh Mộ Vân vốn khá chậm nhiệt, lúc nãy nàng nói chuyện với Kỷ Ngưng rất ôn nhu.]
"Ta nhớ rồi." Kỷ Ngưng nói, "Chị nói, chờ có dịp đóng chung, sẽ mang kẹo cho ta."
Khi đó, Đinh Mộ Vân vẫn là một người mới vào nghề. Ở đoàn phim, nàng có chút rụt rè, phần lớn thời gian, thích ở cùng với Tiểu Đồng Tinh hồn nhiên đáng yêu. Nghiêm túc suy nghĩ về nhân vật, cuối cùng lại không được sử dụng, nàng vô cùng khó chịu, trước mặt mọi người thì làm bộ không sao, nhưng vô tình, lại khóc trước mặt Tiểu Đồng Tinh.
Tiểu Kỷ Ngưng rất tâm lý, trong túi không có khăn giấy, liền dùng tay nhỏ lau nước mắt cho nàng. Những chi tiết này, có lẽ bây giờ Kỷ Ngưng đã quên từ lâu, nhưng Đinh Mộ Vân vẫn còn nhớ rõ.
Sau này nàng đóng phim, chính là bộ «Đuổi theo ánh bình minh» kia.
Đinh Mộ Vân hứa sẽ mang kẹo cho Tiểu Kỷ Ngưng, nhưng sau này lại xảy ra quá nhiều chuyện.
Khiến cho nàng sinh lòng ác cảm với một đứa trẻ.
Tiểu Kỷ Ngưng rời khỏi đoàn phim, lúc đó Đinh Vân Đóa cũng vậy.
Rồi sau đó, Đinh Vân Đóa đổi tên thành Đinh Mộ Vân, cùng quá khứ nói lời từ biệt.
Kỷ Ngưng rốt cuộc cũng nhận ra nàng.
Khi đó, bản thân mình bị cha mẹ yêu cầu rời khỏi bộ phim đó, ở đoàn phim đã từng xảy ra chuyện gì?
"Mộ Vân tỷ." Kỷ Ngưng chân thành nói, "Chúng ta có thể nói chuyện được không?"
Đinh Mộ Vân nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái: "Qua bên kia đi."
Rõ ràng, Đinh Mộ Vân muốn tránh khỏi ống kính.
Cư dân mạng lo lắng đến nóng cả ruột gan, trong khu bình luận liên tục dụ dỗ đe dọa yêu cầu chương trình cắt ống kính.
Chỉ tiếc, bóng dáng của các nàng, vẫn cứ càng lúc càng đi xa.
"Chị thật sự là chị Đám Mây..." Kỷ Ngưng vẫn rất bất ngờ.
"Tên này, đã rất lâu rồi không còn ai nhắc đến." Giọng Đinh Mộ Vân nhẹ nhàng, "Khiến ta cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ."
"Vốn dĩ đã rất trẻ mà."
Thần sắc của Đinh Mộ Vân dừng lại một chút.
Khóe miệng có chút lay động.
...
Bé Trúc Trúc ba tuổi rưỡi, có nỗi buồn.
Mẹ đang không vui.
Hai tay bé Trúc Trúc nhỏ xíu để sau lưng, Giang Thừa cũng để hai bàn tay to ở sau lưng.
Giống như hai nhân viên tuần tra trong khu nghỉ dưỡng Vân Bích, đi khắp nơi.
Cô bé nhỏ nói, bọn họ phải nghĩ cách để làm cho mẹ vui vẻ.
Ngay từ đầu, em bé thông minh đã nghĩ ra một cách, lần trước vào xưởng, em nhận được tiền lương, vốn dĩ muốn mua quà cho mẹ.
"Xung quanh đây ngay cả một cái tiệm tạp hóa cũng không có." Giang Thừa nói, "Có tiền cũng không có chỗ tiêu."
Một phương án bị bác bỏ, Trúc Trúc lại nghĩ ra phương án mới.
Trong khu nghỉ dưỡng có hoa cỏ, những bông hoa đẹp thì không thể hái, nhưng có thể chờ chúng rụng xuống đất, đến lúc đó hai người bọn họ sẽ cùng nhau nhặt, nhặt một bó hoa mang đến tặng cho mẹ.
Giang Thừa cảm thấy không ổn: "Cách này xưa rồi."
Tối qua, Kỷ Ngưng nói, gái quê nghèo khó đi làm thêm gì đó, quá quê mùa, chỉ có những đồ cổ mới thích thôi.
Đúng vậy, chương trình quay được vài ngày rồi, anh đã từng tặng hoa, Trúc Trúc cũng đã nhặt được một đống hoa... Chắc cũng nhàm rồi.
[Ha ha ha ha ha ha!]
[Mặt lạnh lùng của Giang tổng: Lỗi thời rồi.]
[Ngưng Ngưng: Anh còn biết thế nào là lỗi thời cơ à!]
Ý kiến của Trúc Trúc lại một lần nữa bị bác bỏ.
Khiến cái miệng nhỏ bé cũng phải biểu tình kháng nghị, như thể đang treo một bình dầu.
Cô bé nhỏ một mình đi ở phía trước.
Giang Thừa ở phía sau cùng.
Trúc Trúc đi vội vã về phía trước, chỉ cần anh vươn tay ra, đã có thể với tới cô bé nhỏ rồi.
Nhưng Giang Thừa vẫn cứ đi theo phía sau, em bé ba chân bốn cẳng, còn anh một bước bằng năm bước của em, chậm rãi đi theo, còn muốn nhắc em đi chậm lại nữa.
"Tiểu Kỷ sư phụ." Giang Thừa nói, "Đợi chút ta."
Trúc Trúc dừng bước, quay đầu lại nhấn mạnh: "Là Tiểu Kỷ sư phó nha!"
[A a a Tiểu Trúc Bảo của chúng ta biết phản đối rồi!]
[Ô ô ô ô ô sao tự nhiên thấy cảm động vậy?]
[Mặc dù bình thường toàn dùng mấy trò đùa cũ, nhưng thật ra Giang tổng luôn cho người ta cảm giác có một khoảng cách, bình thường khách mời khác cũng không dám trêu đùa anh. Chỉ có Tiểu Trúc Bảo ở trước mặt Giang tổng mới là Tiểu Kỷ sư phó của anh!] 【 Bổ sung, còn có Tiểu Trúc Bảo mụ mụ nha.】 【 Một ngày là thầy, cả đời là thầy!】 【 Cho nên rốt cuộc ai là sư phụ, ai là đồ đệ, vấn đề này với ta mà nói rất quan trọng!】 【 Giang tổng ở trong chương trình này, nhiệm vụ chính là dỗ trẻ con sao?】
Trúc Trúc còn chưa nghĩ ra ý tưởng mới, đã bị loa của tổ chương trình gọi về.
Rất gấp gáp, bảo bảo vừa chạy được vài bước, quay đầu chờ Giang thúc thúc thì thấy chân dài của hắn một bước đã vượt qua mình.
Cục bột nhỏ ngơ ngác mặt.
Hắn đi nhanh vậy!
Bây giờ về điểm tập trung, thực sự quá xa, Trúc Trúc đưa cánh tay ngắn ra.
Giang Thừa: "Ôm qua nhé?"
Cục bột nhỏ gật đầu: "Vâng ạ!"
Tập trung thì Trúc Trúc nhìn thấy Kỷ Ngưng.
Bảo bảo là đuôi nhỏ của mụ mụ, cũng là bạn tốt nhất của mụ mụ, nàng nhìn một chút là biết ngay, mụ mụ không có mất hứng như vậy.
【 Ngưng Ngưng: Đầy máu sống lại.gif】 【 Đã xảy ra chuyện gì? Nói chuyện với Đinh Mộ Vân xong, Ngưng Ngưng lại đầy trạng thái chiến đấu!】 【 Là chính Kỷ Ngưng thuê thủy quân sao? Đừng có ở đây xoa cầu vồng nữa, trước hết để Kỷ Ngưng giải thích vì sao muốn cọ nhiệt độ của Tinh Chi giải trí đi.】 【 A a a ăn dưa hàng đầu! Vừa rồi Tinh Chi giải trí đáp lại, nói vô tình bị cuốn vào tranh chấp, nhưng xác thực chưa từng có ý muốn hợp tác với Kỷ Ngưng.】 【 Tối qua lúc ăn dưa, hoàn toàn không nghĩ đến Kỷ Ngưng sẽ bị "ba ba ba" vả mặt thế này.】 【 Sức mạnh của tuyên truyền, lượng fan của Kỷ Ngưng tăng không ít. Đây chính là "hắc hồng cũng là hồng" trong truyền thuyết sao?】
Lời đáp trả của Tinh Chi giải trí khiến nhiều cư dân mạng tràn vào Weibo cá nhân của Kỷ Ngưng hơn.
Khoảng cách thời hạn bình chọn lớn nhất cho chương trình, chỉ còn một giờ cuối cùng.
Số phiếu của Tổ Tố Nhân ngày càng cao, tiến gần đến Tổ Khuê Mật đang tạm dẫn đầu.
Nơi các khách mời tập trung là một phòng nghỉ rất lớn.
Bày sô pha mềm mại, hình chiếu trực tiếp nối đến giao diện chính của quan hơi.
Ban đầu là giai đoạn trò chơi đơn giản.
Trong quá trình chơi, mỗi khách mời đều hết mình tham gia, Phan Tư Nhiên bật cười, nói không nên gọi là giai đoạn trò chơi, gọi là giai đoạn bỏ phiếu thì đúng hơn.
Trò chơi diễn ra rất lâu.
Trúc Trúc là người cổ vũ nhất, đặc biệt là khi nghe luật chơi "truyền hoa bằng trống", thì các khách mời khác đều buồn ngủ vì trò này, chỉ có bảo bảo mắt sáng rực, chờ lệnh, chuẩn bị đầy đủ.
Trên màn hình chiếu, dòng bình luận vẫn trồi lên không ngớt.
Phía dưới phần bình luận chính thức, tràn ngập những tiếng chất vấn vô lý.
Kỷ Ngưng mặt không đổi sắc.
Phần lớn chữ, Trúc Trúc không biết, chỉ có thể nhìn hình ảnh. Mỗi khi một tấm hình lớn hiện lên, khách mời đều hỏi có đẹp không, cục bột nhỏ cho cảm xúc giá trị tràn đầy, không chỉ khen, mà còn khen chi tiết.
Giang Thừa ngước mắt lên thì thấy những âm thanh không thân thiện.
Hắn nghiêng người, che ánh mắt của Kỷ Ngưng lại.
Nhưng giờ khắc này, phản ứng của Kỷ Ngưng là điều mà cư dân mạng mong muốn thấy nhất.
Có thể nói, một phần rất lớn trong số liệu trực tuyến đều là do nàng gánh vác.
Ống kính lại dừng trên mặt Kỷ Ngưng.
【 Ánh mắt có dã tâm mà lại đầy thách thức, thật sự tuyệt...】 【 Nhấp vào là muốn chửi người, không cẩn thận lại bị vẻ đẹp hút hồn.】 【 Không nhịn được ném một phiếu.】 【 Chết cười, ta cũng không muốn ném, nhưng qua màn hình, Kỷ Ngưng cứ trừng mắt nhìn ta vậy.】 【 Hai nhà fan của Tổ Khuê Mật liên hợp lại, cũng không bằng người qua đường tung đĩa sao? Ngắn ngủi ba giờ, trực tiếp vượt qua, Kỷ Ngưng thật lợi hại.】 【 Cũng may mà Kỷ Ngưng ký hợp đồng không thành, không thì ai dám nói nàng không có tố chất "hoa nhỏ tinh phong huyết vũ"?】
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đúng 12 giờ trưa, kênh bình chọn chính thức của quan hơi đóng lại.
...
Hôm nay là cuối tuần, Phó Minh Á không đi công ty.
Cửa phòng làm việc vẫn mở, nàng ngồi một mình trước máy tính, xem cảnh trong phòng phát sóng trực tiếp.
Từ khi Kỷ Ngưng rời đi, nhà trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Nói cũng kỳ lạ, hai mươi mấy năm qua, thời gian nàng ở nhà không nhiều, chỉ có lần này, lại khiến Phó Minh Á cảm thấy bất an.
Những lời mắng chửi trong khung chat, vô cùng khó nghe.
Nhưng nàng nhất quyết vào giới giải trí, sau này sẽ còn nhiều dư luận không thể kiểm soát hơn.
Như nàng đoán, lần này Kỷ Ngưng không hề có sức phản công.
Đến khi bình chọn hết hạn, nàng mới thu lại ánh mắt.
Nhưng đúng lúc này, Phó nữ sĩ chú ý thấy tin nhắn thông báo đến.
Khung chat vẫn không ngừng trồi lên.
【 Fan của Ngưng có thổi Kỷ Ngưng lên trời cũng vô ích, lần này ồn ào với Tinh Chi giải trí thế này, trong giới còn ai dám ký với nàng?】 【 Đến nhiệt độ của Tinh Chi giải trí cũng cọ, thật sự nghĩ rằng Lam tỷ hết thời rồi sao?】 【 Ta có bạn làm thực tập sinh ở Tinh Chi giải trí, nó nói chuyện này không đơn giản vậy đâu, không tin thì cứ xem tiếp, sẽ có đảo ngược.】
Chuông điện thoại vang lên, Phó Minh Á bắt máy.
Là Lam tỷ của Tinh Chi giải trí gọi đến.
"Kỷ Ngưng ủy thác luật sư liên hệ với ta, bọn họ bên kia sẽ công bố hợp đồng nhận được trước đó, và việc tạm nhận danh dự gây tổn hại danh tiếng trong hợp đồng, khởi kiện bản thân ta và Tinh Chi giải trí." Lam tỷ nói, "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Làm ầm ĩ lên thế này rất khó coi, việc này cô phải chịu trách nhiệm."
Lam tỷ vừa mở miệng đã oán giận.
Ở trong ngành lăn lộn mấy chục năm, xem xét những ngôi sao nhỏ này đối với nàng rất đơn giản. Sao nhỏ đẹp thì có đẹp, nhưng đầu óc lại không dùng được, rơi vào hố còn không biết, lăn một thân bùn đen, dù có biện minh cũng không ai tin, cuối cùng thành trò cười, không cần quan tâm làm gì.
Lam tỷ vốn thật sự muốn ký hợp đồng với Kỷ Ngưng, nhưng nếu Á Đình tập đoàn tìm đến, thì nàng cũng không phải nhất định muốn người này.
Mượn dư luận để Tinh Chi giải trí biến thành người bị hại, thấy mấy tiếng trôi qua mà Kỷ Ngưng ngoài việc nhìn vào phiếu bầu vô dụng kia thì không có động thái gì, Lam tỷ liền lên tiếng để mình được trong sạch.
Ai ngờ, bây giờ khi bỏ phiếu kết thúc, bên Kỷ Ngưng lại bắt đầu làm rõ mọi chuyện.
Một người bình thường thôi mà có thể dàn dựng ván cờ này sao?
Khi Kỷ Quốc Đình vào phòng làm việc thì Phó Minh Á vẫn đang cầm điện thoại, loay hoay với Lam tỷ.
Cuối cùng, nàng khó chịu không thôi, chỉ nói mình sẽ giải quyết chuyện này, rồi cúp máy.
"Có chuyện gì?" Kỷ Quốc Đình hỏi.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, truyền đến thông báo Tổ Tố Nhân chiến thắng của đạo diễn Đào.
"Chúng ta sẽ chọn từ khu bình luận của Tổ Tố Nhân, trong mục "ao ước", lấy "tâm nguyện" được nhiều lượt khen nhất."
"Hy vọng có thể gặp lại đạo diễn Lư Bình Viễn từng hợp tác với Kỷ Ngưng."
"Khụ, với vị trí hiện tại của đạo diễn Lư trong giới điện ảnh, đây không phải làm khó ta sao?"
【 Có thể mời được đạo diễn Lư thật sao? Tôi không tin.】 【 Hai mươi năm trước, cuộc tranh luận bên lề của đạo diễn Lư, nói Ngưng Ngưng bây giờ là ngôi sao nhỏ, sau này sẽ là đại minh tinh... Sau này, vì Kỷ Ngưng rời giới, ông ấy rất tức giận, nghe nhân viên kể, nói đạo diễn Lư tuy tính nóng nảy, nhưng chưa từng nổi giận ở phim trường như thế.】 【 Tổ chương trình thật sự mời được đạo diễn Lư à? Để đạo diễn Lư và Kỷ Ngưng gặp nhau, thật là bắt mã!】 【 Có mình tôi cảm thấy, Kỷ Ngưng đăng đường link bình chọn trên Weibo, chính là nhắm đến nguyện vọng được khen cao nhất này sao? Mọi người đều nói, đắc tội Tinh Chi giải trí, không ai dám ký hợp đồng với nàng, nàng bèn đánh cược một ván lớn, chỉ cần người đại diện, so với đạo diễn Lư thế nào?】 【 Càng bắt mã!】 【 Làm sao đạo diễn Lư có thể đến được? Ta đề nghị, Kỷ Ngưng cứ nằm mơ đi, trong mơ gặp đạo diễn Lư còn đáng tin hơn.】
Phó Minh Á hoảng loạn, tay nắm chặt con chuột, do dự một lát.
"Rốt cuộc có chuyện gì?" Kỷ Quốc Đình bước lên.
Lúc này, Phó Minh Á đã mở email vừa nhận.
Là Kỷ Ngưng gửi.
Sắc mặt Kỷ Quốc Đình lập tức trở nên trắng bệch.
Trong email, là một tin tức cũ.
Hai mươi năm trước, một nữ diễn viên vô danh, tự tử bằng cách cắt cổ tay, kết thúc sinh mạng trẻ của mình.
Đoàn làm phim nói với bên ngoài là nữ diễn viên bị bệnh nên rút lui, «truy sáng nay» trải qua việc đổi vai.
Cùng lúc đó, Đinh Vân đóa, người quen thuộc với diễn viên này, cũng rời đoàn làm phim, không bao lâu, sao nhí Kỷ Ngưng cũng rời giới giải trí.
Tay của Phó Minh Á nhẹ nhàng run rẩy.
Những chuyện cũ không muốn nhớ mà nàng cố tình giấu giếm, tại thời khắc này, cuối cùng cũng bị vạch trần.
...
Vụ lùm xùm ký hợp đồng của Tinh Chi giải trí và Kỷ Ngưng, liên tục bị đảo ngược.
Cư dân mạng kêu gào, để đạn bay thêm chút nữa, hễ có viên đạn mới nào bay ra, mọi người lại khó bình tĩnh được.
Khi luật sư tư vấn của Giang Thừa chủ động liên lạc Kỷ Ngưng, yêu cầu cô cung cấp giấy ủy quyền, cô mới biết được hắn đã làm tất cả phía sau.
Sức của một mình Kỷ Ngưng, vốn chưa bao giờ nhỏ bé.
Nhưng thời gian quá ngắn, dù là ăn cơm cũng phải từng miếng từng miếng một mà ăn, huống chi là đối mặt với những công kích và ác ý trên diện rộng như vậy.
Sau khi liên lạc với luật sư tư vấn xong, Kỷ Ngưng cất điện thoại.
Đây là một cuộc chiến không khói súng, đạo diễn Đào rất khéo léo, không đắc tội ai, trên màn ảnh, từ đầu đến cuối đều giữ trung lập. Nhưng ngoài ống kính, xuất phát từ vai trò người làm chương trình cho trẻ con, ông ấy bằng lòng cho Kỷ Ngưng một vài lời khuyên.
"Hiện tại cô không cần tôi bày mưu tính kế, dù sao tôi cũng không phải người trong ngành."
Đào đạo nói, "Chuyện sau đó cứ để Giang tổng luật sư giải quyết."
Kỷ Ngưng ngớ người: "Sao ngươi biết?"
Lần đầu tiên, tập đoàn Hạc Thừa chủ động đầu tư, Đào đạo còn tưởng rằng bản thân mình là con tuấn mã, may mắn gặp được Bá Nhạc.
Đến lần thứ hai, lần thứ ba... rất khó nói là trùng hợp.
Đào đạo kể cho Kỷ Ngưng nghe về vụ việc ầm ĩ trước đó.
Lúc đó, cũng nhờ có Phó Minh Á mà nàng và Trúc Trúc suýt chút nữa phải rời khỏi đoàn làm chương trình.
Sau này không biết vì sao, chương trình điều chỉnh, tổ hai người biến thành ba người, các nàng được giữ lại.
"Ta còn tưởng là chương trình của ta và Trúc Trúc có hiệu quả tốt quá mà." Kỷ Ngưng nói.
"Đương nhiên rồi." Đào đạo bị sự thẳng thắn của nàng chọc cười, "Hiệu quả mà các ngươi mang lại cho chương trình cũng chiếm một phần lớn."
Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp diễn, Đào đạo nhắc Kỷ Ngưng quay lại trước ống kính.
Trên khu vực bình luận, những lời chửi rủa ác ý dần dần chuyển thành những lời lẽ thiện ý.
【Vậy những antifan kia, bây giờ có thể ra mặt xin lỗi chưa?】 【Từ đầu đến cuối, đều là Tinh Chi Giải Trí chơi xỏ người ta, Kỷ Ngưng là người vô tội nhất mà.】 【Thương Ngưng Ngưng quá, không có công ty, không có đội nhóm, một mình lặng lẽ chịu đựng tất cả, còn có bản lĩnh xoay chuyển dư luận, giỏi thật!】 【Tiểu Trúc Bảo và Giang tổng có thể giúp fan bọn em ôm một cái Ngưng Ngưng được không? Hu hu hu hu.】 Sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, màn hình chiếu chính thức của chương trình biến thành giao diện phát sóng trực tiếp.
Tiểu bánh bao bị hình ảnh của chính mình trên màn hình chiếu thu hút.
Nàng há cái miệng nhỏ nhắn ra, "Ngao ô" một tiếng, giống như một con hổ con.
Hình ảnh của nàng trên màn hình chiếu cũng biến thành hổ con.
Vẫn là một con hổ con mềm mại đáng yêu.
Trúc Trúc nháy mắt, vì lạ lẫm, vẻ mặt nhỏ nhắn càng thêm phấn khích mong chờ.
Trên bàn con ở góc sofa có một khay, bên trong là nước trà do tổ chương trình chuẩn bị.
Trúc Trúc cầm một ly sữa lên, uống một ngụm.
Khóe miệng tức thì hiện một vòng vệt, giống như râu hổ con.
Tiểu bánh bao muốn tự mình mọc đầy râu hổ con.
Chỉ là sữa ấm đối với bánh bao mà nói, có hơi nóng.
Trúc Trúc phồng má, thổi vào ly sữa: "Phù, phù!"
Sau lưng, truyền đến giọng nói rất khẽ của Kỷ Ngưng.
"Vì sao giúp ta?"
Chỉ là cùng nhau tham gia chương trình Đáp Tử, sau khi kết thúc chương trình, có lẽ sẽ không gặp lại nữa.
Lần lượt ra tay giúp đỡ, là vì Giang tổng rất tốt bụng sao?
Giang Thừa trầm ngâm: "..."
Kỷ Ngưng vẻ mặt nghi hoặc.
Có gì mà không thể nói sao?
"Phù phù!" Trúc Trúc hồn nhiên thổi phù sữa, "Nóng miệng oa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận