Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư

Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 61: Bắt lấy á! (length: 31235)

Đồng Chi Kỳ đã nhìn thấy xe cáp treo cách đó không xa, thúc giục em gái cùng Chương Ngạn Hi nhanh chân. Một người ngồi xe cáp treo thì không có gì, nhưng trong thời khắc khẩn trương thế này, lại thêm Chương Ngạn Hi nhắm chặt hai mắt không dám lên tiếng làm nền, trong lòng hắn mới càng thêm vững dạ. Đồng Chi Nhạc liếc mắt liền nhìn ra ca ca “rắp tâm” cùng Chương Ngạn Hi xếp hàng đi chơi hẻm núi dòng nước xiết, khi còn bày mưu tính kế cho hắn.
“Ngồi xe cáp treo thì phải bình tĩnh một chút, không được im thin thít, càng không được hét chói tai.” “Nếu không thì sướng cái ca ta!” 【Ha ha ha ha ha đúng là sự thật! Không dám tưởng tượng nếu đồng đội hét chói tai, Đồng Chi Kỳ sẽ có biểu cảm đáng ghét cỡ nào.】 【Ta mỗi lần đều thích khuyến khích mấy đứa nhát gan cùng chơi mấy trò mạo hiểm, nhìn thấy chúng nó sợ đến phát run sung sướng, hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ diễn tả (bushi).】 【Cảm giác đỉnh lưu càng ngày càng thả lỏng bản thân, dần dần hóa ngốc nghếch.】 【Phòng làm việc của đỉnh lưu: Buồn, cho ngươi lên show tăng fan chứ không phải để ngươi lập hình tượng ca ca vui vẻ đâu!】 【Như vậy mới đủ để hút fan, khó khăn lắm mới xem được một show giải trí thoải mái một chút, ai muốn xem mấy khách mời u sầu khổ sở! Lúc đầu ảnh hậu còn gồng mình, dần dần cũng đã mở lòng rồi, mới thu hút được một người qua đường như ta đây.】 Phòng làm việc của đỉnh lưu lo lắng, buồn vì không kiểm soát được nghệ sĩ, nhưng các fan lại càng thích sự tiêu sái và chân thật của Đồng Chi Kỳ. Dù đã nổi tiếng đến mức này, hắn vẫn không bị cuốn theo vòng xoáy lưu lượng, trên sân khấu hay màn ảnh thì hào quang rực rỡ, nhưng sâu thẳm trong lòng, vẫn có thể sống cho chính mình.
Đồng Chi Nhạc cùng Chương Ngạn Hi không chịu nổi sự thúc giục của đỉnh lưu, vội vàng mặc áo mưa rồi nhanh chóng đến khu hẻm núi dòng nước xiết, đi nhanh về nhanh. Còn nhóc Trúc Trúc, vì chiều cao hạn chế nên không có duyên với xe cáp treo, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của con bé, cứ như thể đã ngồi một lượt xe cáp treo rồi. Nhóc con mới 99 phân, còn chưa được một mét, các trò chơi trong công viên thì vô số, nhưng bây giờ không phải bé kén chọn, mà là trò chơi đang chọn bé.
Nhóc con suýt chút nữa thì tan mộng khu vui chơi, không chỉ có lão Giang tổng làm việc cho vợ chồng ở công ty xa xôi đang cuống cuồng lên, mà ba mẹ cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.
Đã chuẩn bị đầy đủ rồi, sao có thể để con bé thất vọng trở về chứ?
Ba ba mở bản đồ và giới thiệu khu vui chơi ra, mẹ nắm chặt tay con bé, hai người bắt đầu đi tìm những trò chơi dành cho trẻ nhỏ.
Trong khu vui chơi có một số trò không giới hạn chiều cao, hơi trẻ con chút, nhưng rất phù hợp cho Trúc Trúc chơi.
Bóng dáng của Tổ người thường, lướt qua các ngóc ngách trong công viên trò chơi.
Bây giờ không chỉ có người nhà quan tâm đến chuyến đi công viên trò chơi của Trúc Trúc, mà những người bạn trên mạng trong phòng livestream cũng đang cổ vũ nhiệt tình cho nhóc con.
Theo phân tổ, phòng livestream lại được chia thành mấy phòng nhỏ.
Chương Ngạn Hi đã gia nhập vào Tổ Anh Em bằng phiếu phân tổ, tổ hai người biến thành tổ ba người, cả nhóm cùng nhau tìm kiếm những trò mạo hiểm trong công viên, vì hai anh em vào khu vui chơi như về nhà mình, cả quá trình như ngựa hoang thoát cương chạy nhanh chóng, nhiếp ảnh gia vừa theo sau họ, còn phải vác máy quay cồng kềnh, trong thời tiết giá lạnh thế này mà cũng sắp toát mồ hôi hột.
Tổ vợ chồng cùng Châu Châu chơi đùa, dùng lời của cư dân mạng thì, năng lượng của nhóc năm tuổi còn không thua gì vận động viên, hai vợ chồng thể lực gần như không theo kịp, cứ đến một khu lại phải dừng lại nghỉ một chút.
Sau khi chơi mấy trò, theo đề nghị của PD, trong tổ lại chia nhóm, Hướng Tinh Huy dẫn Châu Châu đi chơi một lượt, sau đó để Đinh Mộ Vân đến thay, hoàn thành màn tiếp sức.
“Có ai là tổ vợ chồng lại tách ra thế này không.” Hướng Tinh Huy nói, “Điềm gở.” “Mê tín quá vậy, có gì mà điềm gở với không may.” Đinh Mộ Vân cười nói, “Cứ làm theo Tiểu Ngô nói đi.” Tổng cộng có ba phòng nhỏ, phần lớn các fan đổ xô vào phòng livestream của đỉnh lưu và ảnh hậu, còn những người qua đường, lại chú ý đến Tổ Người Thường hơn.
【Người qua đường +1!】 【Người qua đường +10086!】 【Chỉ có mình tôi là fan của Ngưng Ngưng và bé Trúc Bảo thôi sao? Xem chương trình đến giờ thì đã hoàn toàn từ người qua đường thành fan rồi, bây giờ còn sắp thành fan cứng luôn.】 【Tôi cũng vậy, dù từ nhỏ đã xem kịch của Ngưng Ngưng lớn lên, nhưng cái tôi thích bây giờ không phải Tiểu Đồng Tinh Ngưng Ngưng mà là Kỷ Ngưng!】 【Fan cứng +10086!】 Ở phòng livestream của Tổ Người Thường, đạo diễn Đào đang chọn nhạc nền phù hợp.
Chân dài dắt chân ngắn nhỏ, khi thì đi thẳng một mạch về phía trước, khi thì lại dừng chân, không khí của phòng livestream như vậy, phối hợp với nhạc nền cứ tự nhiên mà cháy lên, khiến khu vực bình luận càng thêm vui vẻ.
Trò chơi đầu tiên mà nhóc Trúc Trúc chơi trong công viên, là ô tô hừng hực.
Đây là phiên bản xe điện đụng cho trẻ em, trong khu gấu nhỏ dạy lái, có thêm một “bé gấu” là người, tự tay chọn màu xe mình thích, rồi cùng ba ngồi vào.
Xe điện đụng có dây an toàn, Giang Thừa cài cẩn thận cho Trúc Trúc.
Không giống như dây an toàn của ghế em bé, dây an toàn của ô tô hừng hực ôm sát bụng bé con.
Như vậy sẽ càng an toàn hơn.
Tiếng “tích tích” vang lên, đó là âm thanh nhắc nhở trước khi xe điện đụng khởi động, Kỷ Ngưng đứng ngoài khu gấu nhỏ dạy lái, nhìn gương mặt tươi cười vô tư của nhóc con đang chơi hết mình.
Giang Thừa phụ trách đạp phanh, còn Trúc Trúc thì xoay vô lăng.
Vừa rồi khi đi ngang qua khu xe điện đụng lớn, bé con đã nhìn thấy mấy anh chị bị đâm đến là vui, nóng lòng cũng muốn đâm vào một cái lốp xe lớn ở bối cảnh.
“Ba ơi, ba chuẩn bị xong chưa?” “Chuẩn bị xong rồi!” Trúc Trúc đạp ga, giống như một tay đua nhí, nhanh chóng xoay vô lăng.
Chiếc xe điện nhỏ phóng nhanh, gió lạnh thổi vù vù, quả bóng nhỏ cột vào tóc tết của con bé bị thổi lên cao.
【Quả bóng dễ thương quá, cứ bay qua bay lại, Trúc Trúc như biến thành một anten bé con ấy.】 【A a a cẩn thận một chút!】 【Bé con nhà mình sắp bị đâm cho hoa mắt chóng mặt rồi!】 Khi nhóc con sắp "hoa mắt chóng mặt", Giang Thừa nhẹ nhàng đạp phanh.
“Rầm”, chiếc xe điện nhỏ va chạm vào nhau.
Trúc Trúc nghiêng đầu.
Chỉ có vậy thôi á?
“Chơi lại nha!” Kỷ Ngưng lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người.
Nhân viên khu vui chơi bắt đầu đẩy mạnh việc bán gói chụp ảnh, để đáp ứng nhu cầu lưu giữ kỷ niệm của du khách, mỗi trò chơi đều sẽ có máy ảnh chụp hình. Chỉ cần mua gói, đeo vòng tay, là có thể xem những bức ảnh quý giá đó trên app.
Kỷ Ngưng nhanh nhẹn móc điện thoại ra trả tiền.
【400 tệ á? Bạn đang nói với tôi cái ảnh chụp nát bét này mà đòi 400 tệ sao?!】 【Tôi cũng mua gói này rồi, ví dụ như khi chơi đu dây trên không hay xe cáp treo, những tấm ảnh chụp rất thú vị, ghi lại được những biểu cảm sinh động, giữ lại để xem sau này cũng là một kỷ niệm. Nhưng vấn đề là, bọn họ đang quay chương trình, có cả quay phim đi theo rồi, tại sao còn phải tốn tiền mua nữa chứ!】 【Tổ chương trình cùng thợ chụp ảnh: Hồi sinh tôi còn không bằng ở công viên trò chơi làm thợ chụp hình.】 【Ha ha ha ha ha không biết từ khi nào tôi xem mấy cái meme hồi sinh mà lại cười được như vậy.】 Kỷ Ngưng mở app của công viên giải trí, sau khi thanh toán, trò chơi kết thúc, liền lập tức xem ảnh.
Ảnh chụp do máy trong khu trò chơi và ảnh lưu niệm có tạo dáng khác nhau. Trong ảnh, đôi mắt của nhóc Trúc Trúc tròn xoe, khi xe điện đụng sắp đụng vào nhau thì quên mất cả cầm vô lăng, hai bàn tay nhỏ nhanh chóng che mắt lại, rồi lén hé mắt ra nhìn. Biểu cảm nhỏ đó làm Kỷ Ngưng bật cười, cô lại thanh toán thêm một lần nữa, đem ảnh in ra, còn mua thêm khung ảnh gấu nhỏ dạy lái.
【Haiz, quả không sai mà, tiền của trẻ con dễ kiếm thật đấy!】 【Nhưng mà thật sự quá đáng yêu, nếu là tôi cũng sẽ không kìm được mà mua!】 Kỷ Ngưng cầm khung ảnh, hài lòng ngắm nghía.
“Vừa mới bắt đầu chơi mà đã cầm khung ảnh rồi có vướng víu không?” Giang Thừa hỏi.
“Cũng hơi vướng.” Kỷ Ngưng nhìn thêm chút nữa, rồi đưa cho hắn, “Anh giữ giúp đi.” Giang Thừa: … Một giây sau, hắn mở chiếc ba lô nhỏ của con bé ra nhét vào.
Kỷ Ngưng:?
Nhóc con "mang theo gánh nặng" đi thẳng đến địa điểm tiếp theo: "Là đu quay ngựa gỗ!"
Kỷ Ngưng nói cho con bé, cái đó gọi là đu quay ngựa gỗ.
Mỗi chú ngựa đều rất thần khí, thế nhưng nhân viên công viên vì an toàn của bọn trẻ nên rất có trách nhiệm, nhất định phải để bé con đứng đo chiều cao ở trạm đo trước khi lên trò chơi.
“Chiều cao không đủ tiêu chuẩn.” Nhân viên công viên nói, “Chỉ có 99 cm thôi.” Khi bé con ỉu xìu cúi đầu thở dài thì Kỷ Ngưng đã chọn xong một chỗ.
Trong trò chơi, ngoài ngựa gỗ còn có ghế ngồi kiểu ngai vàng, cô vỗ vào ghế bên cạnh, gọi nhóc con lại.
Trúc Trúc không hề kén chọn.
Dù sao cũng đều là xoay vòng, ngồi ở đâu thì xoay cũng thế.
Hơn mười trò liên tiếp trôi qua, mỗi trò đều như được thiết kế riêng cho Trúc Trúc vậy, ngây thơ vô cùng.
Phần lớn thời gian, con bé đều đang xoay tròn, xoay đến hoa cả mắt, mà vẫn vui quên cả trời đất.
“Chơi vui quá đi!” Ba mẹ theo chân Trúc Trúc đi quẹt thẻ khắp nơi.
Đến khu vui chơi hơi muộn một chút, nhưng bây giờ nhóc con không cần phải ghen tị với ai nữa rồi, lần này, nhất định phải để cho bé chơi thật thoải mái.
Nếu như mệt rồi, thì Trúc Trúc có thể nghỉ một lát.
Mặc kệ là vườn bách thú, công viên trò chơi, bảo tàng khoa học kỹ thuật, hay thủy cung, mỗi một chuyến đi mà bọn trẻ thích thú, đều được cha mẹ đánh dấu sao quan trọng trong lịch trình, chỉ cần con muốn, họ đều có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Lúc này, Trúc Trúc đang được ba bế.
Cái cằm bụ bẫm của nàng tì lên vai Giang Thừa, lắng nghe người lớn hứa hẹn.
Trên thế giới có vô vàn công viên trò chơi, mỗi nơi đều mang một chủ đề riêng.
Nếu nàng muốn, ba mẹ có thể đưa nàng đến bất kỳ khu vui chơi nào, quẹt thẻ thỏa thích đến khi nào vui mới về nhà.
"Đâu cũng được sao?"
"Được chứ."
Ba mẹ xưa nay không nói dối, chuyện đã hứa với Trúc Trúc đều sẽ làm.
"Ba mẹ cùng đi hết sao?" Trúc Trúc lại hỏi bằng giọng non nớt.
Lần này, Kỷ Ngưng không trả lời ngay.
Tính cả hôm nay, đợt hai của chương trình còn lại ba ngày cuối.
Còn đợt ba thì đang được chuẩn bị, tin rằng không lâu nữa sẽ gặp mặt khán giả. Nhưng chương trình này, tính đi tính lại, tổng cộng cũng chỉ có ba đợt. Sau khi chương trình kết thúc, mọi người đều sẽ trở về cuộc sống thường ngày, tuy nói cùng nhau nuôi dạy con lớn, tin chắc Giang Thừa rất muốn dành thời gian bên cạnh con gái, nhưng dù sao cũng ở hai nơi xa cách, muốn đưa con đi khắp nơi như bây giờ, e là khó mà làm được.
"Ba mẹ sẽ cùng đi." Giang Thừa nói.
Kỷ Ngưng ngước mắt lên.
Nàng thấy ánh mắt hắn nghiêm túc, quả quyết.
[Ngưng Ngưng do dự rồi, chắc nàng không biết phải trả lời sao. Đã hứa với Trúc Trúc thì nhất định phải làm, nhưng nàng chưa chắc chắn.] [Ngưng Ngưng còn không chắc cái gì chứ! A a a a muốn chui vào màn hình lay vai nàng quá!] [Dù trên chương trình có thể ngốc nghếch rải đường, mất trí nhớ còn thêm đứa bé con đúng là rất kịch tính, nhưng dù sao trước khi mất trí nhớ, hai người họ chắc đã BE, hơn nữa là đại BE, cực kỳ BE luôn ấy. Sợ rằng sau khi chương trình kết thúc, hai người họ lại trở thành hai đường thẳng song song mất…] [Có Trúc Trúc làm quân sư nhỏ rồi, sao có thể thành đường thẳng song song không bao giờ giao nhau được?] [Đây đâu phải chuyện đùa, ta rất thích ‘Nhất kỷ tuyệt thừa’ nhưng tuyệt đối không hy vọng Ngưng Ngưng vì con mà đến với Giang tổng. Tin chắc Kỷ Ngưng trong lòng cũng có tính toán, sẽ không hồ đồ vậy.] [Xem chương trình thôi mà, đừng căng thẳng vậy, ai biết tương lai sẽ thế nào? Dù sao ít nhất lúc này, ánh mắt hai người họ đang kéo ta về thuyền rồi đây này!] "Thật ạ!"
Trúc Trúc lại được ba mẹ hứa hẹn.
Giang Thừa nói, đã hứa với con thì không được đổi ý, tiện tay đưa lên.
Kỷ Ngưng nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ của hắn.
"Làm gì vậy?"
"Ngoéo tay chứ."
Ngoéo tay đánh dấu, ba mẹ đã hứa hẹn với cô bé Trúc Trúc.
Đồng thời, Giang Thừa cũng vì mình mà lấy được một lời hứa.
Ít nhất sau khi chương trình kết thúc, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện cùng nhau.
"Mẹ ơi, con có thể chơi cái kia không?" Cô bé chỉ vào một trò chơi ở đằng xa.
Trúc Trúc đang chọn trò chơi, nó có tên là ‘Trời cao đoàn đoàn’.
Hay chính là trò rơi tự do phiên bản nhí.
Nhân viên phụ trách trò chơi nói: "Trò này không hạn chế chiều cao, nhưng có cảm giác mất trọng lượng, có bé sẽ sợ khóc đó ạ."
"Bé con, con nhất định muốn chơi cái này sao?"
Trúc Trúc là một cô bé dũng cảm, lập tức gật đầu thật mạnh.
Lần này, vẫn là ba chơi cùng con gái.
Quy định ở trò chơi viết rõ, tốt nhất nên để điện thoại và vật dụng cá nhân trong túi áo vào giỏ đựng đồ hoặc đưa cho người đi cùng cất giữ.
Giang Thừa đưa điện thoại cho Kỷ Ngưng.
Kỷ Ngưng: "Nhỡ có điện thoại thì sao?"
"Nghe máy."
[Có mình ta thấy chỗ này buồn cười hả? Không hiểu sao cứ bật cười.] [Ta cũng tải AI phần mềm, nó toàn trả lời kiểu này thôi.] [Có người gõ cửa thì sao? Mở cửa.] [Đói bụng thì làm gì? Ăn cơm.] Trong khu bình luận, cư dân mạng vẫn đang chơi chữ.
Còn bé Trúc Trúc thì đã hào hứng ngồi yên.
Phải công nhận rằng, trò rơi tự do phiên bản nhí đối với một cô bé ba tuổi, đã đủ kích thích lắm rồi.
Giống như đi thang máy, cô bé từ từ lên cao rồi đột ngột rơi xuống, lần đầu tiên cô bé trải nghiệm cảm giác mất trọng lượng.
Mắt cô nhắm nghiền, miệng nhỏ cũng không dám mở.
Khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn, các đường nét dính vào nhau.
Ban đầu khi chương trình công bố khách mời, chưa thấy ai phản ứng gì với cái hot search 'khổ qua nhỏ', tới khi thấy khách mời bình thường lại là một đứa trẻ, mọi người bắt đầu trợn mắt. Ngoài đời thấy mấy đứa trẻ ngỗ nghịch đã muốn né xa, ở nhà xem show mà còn phải xem trẻ con, chương trình thì thiết kế không phù hợp cho trẻ con, lỡ mà trẻ con người thường cứ gào khóc lên thì dỗ không được, sẽ làm ảnh hưởng đến cảm giác xem show.
Nhưng sau khi chương trình lên sóng, những ý kiến này ngày càng nhỏ lại, có khi cư dân mạng còn bình luận, không biết ở đâu ra cô bé bình tĩnh như thế.
"Có vui không con?" Kỷ Ngưng dùng hai tay làm loa quanh miệng.
Gió lạnh thổi tan tiếng của mẹ.
Trúc Trúc không nghe rõ, từ đầu đến cuối vẫn còn đắm chìm trong cảm giác mới mẻ mà trò chơi mang lại.
Kết thúc trò chơi, nhân viên dành cho cô bé một ngón tay cái.
"Giỏi quá." Cô nói, "Thường những đứa bé tầm tuổi con dễ bị sợ khóc lắm."
Trúc Trúc rất ít khi khóc.
Cô bé lớn lên ở thôn Vĩnh Thụy nên rất mạnh mẽ, biết rằng nước mắt vô dụng, thậm chí còn có thể trở thành công cụ để người lớn mắng mỏ mình.
Sau này khi về bên cạnh ba mẹ, cô bé càng không khóc.
Ngày nào cũng vui vẻ không kịp, sao còn thời gian mà khóc được.
Giang Thừa ôm con gái lơ lửng xuống khỏi ghế.
Trò chơi này vừa vui vừa mạo hiểm, nếu bảo xếp hạng các trò chơi trong công viên, thì cô bé Trúc Trúc nhất định sẽ xếp ‘Trời cao đoàn đoàn’ vị trí số một.
Trò nào cũng có thể chơi lại, bé con muốn chơi lại thêm lần nữa.
"Con có thể mời anh Châu Châu chơi cùng không ạ?"
Hai ba con vừa nói vừa đi về phía Kỷ Ngưng.
Giang Thừa vừa dừng lại đã thấy nàng ném trả điện thoại của mình.
"Chuông reo nãy giờ."
"Không nghe à?"
"Không, toàn cuộc gọi làm phiền!"
Giang Thừa nhìn màn hình điện thoại.
Là lão Giang gọi, bình thường ông ấy ít khi chủ động liên lạc với mình, nhưng hễ đã gọi là gọi liên tục, không chịu được máy bận mới thôi.
"Bé con, ông nội muốn nói chuyện với con." Giang Thừa nhận điện thoại, mở loa ngoài.
Đầu bên kia truyền đến tiếng lão Giang hầm hừ, lải nhải.
"Cao như thế kia mà dám chơi, nếu không thắt dây an toàn thì sao?"
"Cháu gái tôi sợ mặt mày tái mét hết cả lên!"
"Hai người đúng là muốn làm ta và mẹ con tức chết mà!"
Tiếng Chu Yến Quân dịu dàng chen vào: "Tôi đâu có tức, bọn trẻ biết ý cả đấy chứ."
Thần sắc Kỷ Ngưng khựng lại.
Cái từ ‘bọn trẻ’ này là chỉ cô và Giang Thừa. Người lớn xung quanh cô không có mấy, người tiếp xúc nhiều nhất là Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình. Phần lớn thời gian họ đều chỉ trích, nói rằng cô cũng không còn nhỏ, sao vẫn không chịu trưởng thành.
"Chúng nó còn biết tính toán cả!" Giang Tùng Lâm lại tiếp tục cằn nhằn.
Trong loa điện thoại vang lên tiếng, Trúc Trúc nghe một cái là nhận ra ngay.
Nàng cất giọng non nớt, trong trẻo.
"Là ông nội bà nội đó!"
Đầu bên kia im lặng một hồi.
Không biết bao lâu sau, thái độ Giang Tùng Lâm xoay ngoặt 180 độ.
"Là bé cưng nghe máy à."
"Trúc Trúc ngoan, đừng chơi mấy trò mạo hiểm như thế."
"Chỉ chơi cái ngựa gỗ xoay tròn thôi nhé."
Trúc Trúc cầm điện thoại, giải thích với ông.
Cái đó không phải là ngựa gỗ xoay tròn, cũng không phải là xe ngựa xoay tròn.
Mà nó là đu quay ngựa gỗ.
Hai ông cháu nói chuyện, không khí hòa hợp.
Ở đầu bên kia, lão Giang hận không thể kết thúc công việc ngay lập tức để được gặp cháu gái một lần.
Ông ấy nghe tin bé con là cháu gái mình thông qua chương trình.
Đến giờ vẫn chưa có dịp gặp mặt chính thức đây.
[Chuyện gì vừa xảy ra vậy! Cảm giác như ai đó đã thay thế người nghe điện thoại vậy.] [Ủa gì vậy, ông nội bị nhập hồn hả? Đang nổi đóa mà thành ông hiền lành ngay được.] [Theo tuổi của Giang tổng mà suy, ông nội còn chưa già đâu, chỉ là ông chú nhỏ thôi.] [Ông nội: Cư dân mạng, đợi nhận thư luật sư của ta đi!] ...
Trúc Trúc vẫn muốn chơi lại trò ‘Trời cao đoàn đoàn’, nhưng lần này, nàng tính rủ anh Châu Châu đi cùng.
Kỷ Ngưng và Giang Thừa đưa con đi tìm nhà ảnh hậu.
Từ xa, thấy Đinh Mộ Vân đang mua hotdog ở quầy bán đồ ăn vặt, còn Hướng Tinh Huy thì dẫn Châu Châu ngồi chờ ở chỗ nghỉ.
Hướng Tinh Huy đặt tay lên vai Châu Châu, nói rất nhiều điều.
"Bọn ta đã muốn nhận con đến đây, đồng nghĩa với việc con có thể ở đây vĩnh viễn."
"Châu Châu sẽ có vô vàn mô hình Transformer, lần trước con thích cái bộ lắp ráp đó gọi là gì ấy nhỉ?"
"Phòng của con sẽ bày đầy mô hình Autobot, sau này lớn lên còn có cả xe ô tô thật, chỉ cần con thích."
Đang đợi hotdog, ảnh hậu bắt đầu chán nản nên quay sang trêu đùa với nhiếp ảnh gia.
[Đây là ảnh hậu hả, đứng ở quầy hotdog, chút nữa còn phải dính cả dầu mỡ nữa chứ, cảm giác không hợp chút nào.] [Bình dị quá đi, đúng là khác hẳn bình thường.] 【 Trong lòng ta vẫn cảm thấy, ảnh hậu thích hợp tỏa sáng trên màn ảnh hơn, chứ không phải mang con cái đến khu vui chơi, chơi đến mệt mỏi cả người rồi còn phải gắng gượng mua hot dog mà bản thân không thích ăn. 】 【 Đây là cuộc sống do chính cô ấy lựa chọn, người qua đường đừng có mà phán xét, lấy đồng lương 3000 tệ mà làm cái tâm của đại minh tinh. 】 【 Đây là cuộc sống do chính cô ấy lựa chọn, hay là do anh rể giúp cô ấy lựa chọn cuộc sống? 】 "Châu Châu, con không còn nhỏ nữa, giờ nói với con những điều này, chắc con cũng hiểu rồi."
"Về vật chất đủ đầy, điều kiện sống sung túc...con đều có thể có được, nhưng điều kiện tiên quyết là, mẹ con phải thích con."
Đứa trẻ bất giác lạc vào thế giới người lớn, vẫn luôn cúi đầu, không lên tiếng.
Lưng của hắn rất gầy, cũng không thẳng, như thể không chịu nổi sức nặng của hiện thực.
"Anh Châu Châu!" Trúc Trúc chạy vội đến chỗ hắn.
Hướng Tinh Huy đứng lên, nhẹ nhàng xoa đầu con trai: "Đi chơi đi con."
Trúc Trúc mời Châu Châu cùng đi chơi xích đu bay.
Nhưng vừa liếc nhìn, lại bị trò chơi mới hấp dẫn.
Đó là máy Kart đường ray ngoài trời.
"Đây là Kart sao?" Kỷ Ngưng nhỏ giọng thầm thì, "Có hơi giống xe ba bánh."
Càng nhìn mấy trò chơi nhàm chán khác, cô lại càng thấy nó hợp với trẻ con.
Đinh Mộ Vân đưa hot dog cho Hướng Tinh Huy, kéo Kỷ Ngưng cùng nhau, dẫn hai đứa nhỏ đi chơi.
Vừa lên xe, Kỷ Ngưng lại bắt đầu chế độ lảm nhảm.
Chưa từng thấy loại "Kart" này không có chút hàm lượng kỹ thuật nào, chỉ cần có sức là được.
Đường ray bên ngoài có hai đoạn dốc cao cực kỳ khó đạp.
Kỷ Ngưng cắm cúi đạp, quay đầu nhìn Đinh Mộ Vân, nàng ấy còn đang cõng đứa con lớn hơn năm tuổi, càng thêm tốn sức.
Trúc Trúc chưa từng thấy Kart thật, vô cùng thích ứng.
Ánh nắng chan hòa, bé con vô cùng vui vẻ.
Qua đoạn dốc, lại đạp vững vàng một đoạn, đó là đường ray xuống dốc.
Đường ray xuống dốc có độ nghiêng rất lớn, giống như máng trượt, Kỷ Ngưng và Trúc Trúc vội vàng không kịp chuẩn bị, lao xuống trước, vui vẻ reo hò.
Đinh Mộ Vân ở phía sau, chú ý thấy thần sắc khẩn trương của Châu Châu.
"Có hơi cảm giác mất trọng lượng, nhưng không sao đâu."
Trong đáy mắt Châu Châu, luôn lộ ra vẻ lo âu sâu sắc không phù hợp với tuổi của đứa trẻ.
Cô giáo Hạ nói với Đinh Mộ Vân, có lẽ là do trải nghiệm trong quá khứ, hoặc cũng có thể do lo lắng gần đây, đứa trẻ hướng nội, bất an, tâm trạng chán nản.
Đinh Mộ Vân nhớ đến hôm leo lên đỉnh núi tuyết ngày đó, Châu Châu cố tình nói nhỏ vào tai nghe.
Có lẽ sự nhạy cảm của đứa trẻ, không phải do tâm tư sâu kín, cũng không phải tính toán, mà là nỗi sợ hãi thuần túy.
"Không sao đâu, có dây an toàn đây." Đinh Mộ Vân đưa tay ra, "Con có thể tin tưởng ta."
Châu Châu không đưa tay ra.
Nhưng khi Kart lao xuống dốc, tim đập loạn xạ, cả người hắn bỗng được ôm chặt vào lòng.
"A ——" Đinh Mộ Vân hét lớn một tiếng, làm theo lời khuyên của cô giáo Hạ, dùng tiếng hét lớn để giải tỏa áp lực.
Kỷ Ngưng ở phía trước cũng bắt đầu lên lớp.
"Trò này, dạy cho chúng ta một đạo lý."
"Đạo lý gì ạ?"
"Tuy rằng đạp xe rất mệt, nhưng lúc xuống dốc thì quá sảng khoái, cái này gọi là —— sau cơn mưa trời lại sáng."
"Giống như leo núi!"
Trong phòng phát sóng vang lên bài học tổng kết nghiêm chỉnh của Kỷ Ngưng.
"Siêu ghê! Trúc Trúc đã biết suy một ra ba rồi!"
Ngày thứ năm của chương trình, các khách mời cả ngày đều ở trong công viên giải trí.
Tổ chương trình không có sắp xếp nhiệm vụ, cũng không kiểm soát tiến độ, mặc mọi người vui chơi thỏa thích. Nhưng dù vậy, số liệu phòng phát sóng vẫn không hề giảm sút, ngược lại, càng ngày càng nhiều người ghé xem, tùy tiện mở chương trình, khán giả nhìn vào cứ như một video khu vui chơi cỡ lớn.
Tiếng nói cười vang vọng, khiến người ta bất giác dừng chân tại phòng phát sóng.
Đến chạng vạng, toàn thể khách mời mới tập trung tại một nhà hàng trong công viên.
Họ chia sẻ tâm trạng của cả ngày, nói đến hăng say thì căn bản là không dừng lại được.
Cô giáo Hạ khi trả lời phỏng vấn cũng nở nụ cười tươi rói.
Các khách mời có áp lực thì giải tỏa áp lực, không có áp lực thì vui vẻ kéo dài hơn, chuyến đi này, rõ ràng hiệu quả hơn khu vui chơi mô phỏng mà cô ấy sắp xếp trước đó.
【 Lại có khách mời không hề có áp lực sao, bất ngờ đấy. Cảm thấy xã hội xô bồ này, chẳng ai có thể không có phiền não, ngay cả em gái 10 tuổi của tôi cũng lo thi cuối kỳ không được điểm tốt, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tiền mừng tuổi của nó. 】 【 Hôm qua trên xe về, cô giáo Hạ có mở cái máy bay giấy nặc danh, có một tờ trên đó không viết gì cả. 】 【 Một chữ cũng không viết, là hoàn toàn không có phiền muộn, hay là bảo vệ mình quá kín? 】 【 Là ai! Ngồi! 】 "Vừa nãy nghe nói tối còn có bắn pháo hoa à?" Kỷ Ngưng hỏi.
Giang Thừa nhìn thoáng qua đồng hồ: "Bảy giờ bắt đầu."
Trúc Trúc lần đầu tiên đến công viên trò chơi, nhất định phải cho bé chơi đủ.
Vừa nghe nói sắp có pháo hoa, bé đã vội vàng chuẩn bị tinh thần.
Đồng Chi Nhạc: "Trúc Trúc, chị nói này, thứ chuẩn bị quan trọng nhất, là cái tai kim cương bất hoại nhé. Pháo hoa nổ rất ồn ào đấy."
Cô ấy đưa chiếc tai nghe kiểu mới cho cục bột nhỏ: "Em đeo cái này vào."
Chiếc tai nghe trùm đầu của Đồng Chi Kỳ, còn lớn hơn đầu bé con nhiều.
"Đồng Chi Nhạc, tự mình lấy dùng thì thôi đi, còn đi mượn của người khác!"
Em gái bĩu môi: "Keo kiệt!"
Trước buổi pháo hoa là thời gian diễu hành xe hoa.
Sau bữa tối, Trúc Trúc đã đứng đợi ở bên đường thị trấn cổ tích, nhón chân xem các nhân vật hoạt hình diễu hành.
Giang Thừa bế bé lên.
Như vậy bé có thể nhìn cao hơn, xa hơn.
Ban đầu, đạo diễn Đào còn lo lắng rằng chỉ có vài khách tham quan như vậy, diễu hành xe hoa rất khó có thể náo nhiệt như bình thường.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, mấy khách mời đã mời các nhân viên công tác cùng tham gia. Đầu tiên là các PD của mỗi tổ, tiếp đó là các thành viên tổ quay phim, rồi sau kéo càng ngày càng nhiều nhân viên khác.
Các nhân viên công tác ngại ngùng lên hình, lấy tay che mặt.
Đồng Chi Kỳ tương tác với các xe hoa qua lại, thấy nhân vật hoạt hình, căn bản không nhận ra, trực tiếp đặt câu hỏi.
"Chào! Cái anh cao cao kia, anh tên là gì!"
Kỷ Ngưng lớn tiếng trả lời: "Gấu lớn gấu lớn, ta là gấu lớn!"
【 Lần trước đã có người nói Ngưng Ngưng thích hợp đi đóng công chúa Disney rồi, đúng là thế! Giờ có thêm Đồng Chi Kỳ nữa, hai người đi cùng nhau, diễn gấu lớn và gấu nhỏ. 】 【 Sao có thể ngại đến mức này vậy trời! Muốn làm bạn với họ quá! 】 【 Tin tôi đi, i người mà kết bạn với những người ngại ngùng như vậy, chỉ biết giẫm vào chân người ta thôi. 】 【 Nhân viên công tác bên cạnh mặt đỏ bừng, cảm giác trên đầu đều viết phụ đề —— mau cứu tôi, mau cứu tôi! 】 【 Ha ha ha ha em gái vẻ mặt kinh ngạc, một chút không để ý, anh trai suýt nữa thì nhập đội đi diễu hành luôn rồi. 】 【 Ngưng Ngưng có thể bắt chước giọng của gấu lớn được, thường ngày không được cưng chiều cho Trúc Bảo của chúng ta xem hoạt hình đây mà. 】 Nhân vật chính trong xe hoa thăm dò, giọng điệu thật thà: "Tôi tên là gấu nhỏ, người đằng sau mới là anh trai tôi, gấu lớn!"
Giọng của gấu nhỏ, lại giống y như trong phim hoạt hình.
Trúc Trúc ngạc nhiên đến mức mắt sáng rỡ: "Ba ơi, có Trọc Đầu Cường ở đây không ạ!"
Giang tổng cũng đã cùng con gái xem phim hoạt hình rồi.
Nhân vật trong phim, anh nhớ rõ mồn một, bế con cao hơn chút.
"Ở kia kìa."
"Đâu ạ!"
"Cái đầu trọc kia đấy."
Bé con bình tĩnh vỗ vỗ vai Giang Thừa.
"Ba ơi, con muốn đi tìm mẹ."
Giang Thừa: ...
Nói chuyện với mình không hợp sao?
Để giữ chân con gái, Giang tổng quyết định tiếp tục nỗ lực.
Ông bố vụng về, mượn đạo cụ bên ngoài, mua chuộc bé con.
Giống như là gậy đập hơi, anh ta mua hai cây, Trúc Trúc và anh mỗi người một cây.
"Bé con, mình chơi trò chơi nhé."
"Trò chơi gì ạ!"
"Đập chuột."
Không lâu sau, cư dân mạng phòng phát sóng chú ý đến bé con và Giang tổng trong trò chơi.
Giang tổng cầm hai cây gậy đập hơi.
Quy tắc trò chơi đập chuột vô cùng đơn giản, khi chuột nhắt nhỏ ló đầu lên, anh dùng búa hơi nhẹ nhàng gõ một cái, cho nó về chỗ.
Trúc Trúc thành chuột nhắt nhỏ.
Thường xuyên phải nhảy nhảy lên, đôi mắt tròn xoe cười cong thành hình trăng rằm, đặc biệt thành công khi trốn tránh búa hơi tấn công, cảm giác thành tựu vỡ òa.
"Chơi vui không con?" Kỷ Ngưng chú ý đến hai người họ, đi đến.
Trúc Trúc: "Chơi vui ạ!"
Kỷ Ngưng: "Giờ đến lượt ba làm chuột nhé!"
Mẹ và con mỗi người một cây búa hơi.
【 Giang tổng ngồi xổm xuống kìa! 】 【 Không được đâu, bá tổng của chúng ta không cần thể diện sao! 】 "Vút" một tiếng, bầu trời đêm xuất hiện ánh sáng.
Bắn pháo hoa bắt đầu rồi.
Khách mời đồng loạt ngước nhìn lên trời cao.
Pháo hoa vẽ nên những đường cong duyên dáng trên bầu trời, rồi sau đó bung ra.
Bóng đêm tối đen được thắp sáng, muôn màu rực rỡ tràn ngập vào tầm mắt khiến Trúc Trúc há hốc mồm.
"Mẹ ơi! Mẹ xem này!"
Pháo hoa nở rộ chói lòa, thoáng qua rồi vụt tắt.
Cùng với tiếng cười hồn nhiên của trẻ thơ, những ánh đèn và hào quang vụt tắt của pháo hoa...
Trong khoảnh khắc ấy, Kỷ Ngưng ước gì mình giống như Trúc Trúc, tin rằng thế giới cổ tích tươi đẹp thực sự tồn tại.
Bé con ngẩng mặt lên: "Đẹp quá đi!"
"Học được cái giọng này ở đâu vậy?" Giang Thừa bật cười.
"Pháo hoa bay lên trời, biến thành ngôi sao!" Trúc Trúc giơ bàn tay nhỏ bé, bé cố hết sức, nhưng vẫn còn cách bầu trời quá xa, "Có thể mang sao và pháo hoa về nhà không ạ?"
"Con nắm chặt đi." Giang Thừa nói.
Kỷ Ngưng rũ mắt, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình.
Cho đến khi một bàn tay lớn bao phủ lên, giúp cô nắm chặt lại.
Tay nàng giống như là đột nhiên bị tóc xù rễ tre.
Tim đập hẫng một nhịp.
"Cứ như vậy." Hắn nói.
Trúc Trúc tay nhỏ nắm chặt: "Bắt được rồi á!"
Liền tính trước thời gian cầm giống nhau, bảo bảo bắt lấy pháo hoa.
Kỷ Ngưng thu tay, mở lòng bàn tay ra, nghiêm mặt nói: "Cái gì cũng không có."
【phỏng vấn lúc đó, đối mặt thời điểm, các ngươi đang nghĩ gì (đưa micro.jpg)】 【a a a a a a a——】 【còn chưa kịp hét chói tai xong, liền kết thúc rồi?】 【ha ha ha ha ha ha cái gì cũng không có.】 "Kỷ Ngưng, ngươi là hệ thống cuồng làm trò?"
Kỷ Ngưng: ?
Tiểu đoàn tử không nghe thấy ba mẹ nói chuyện gì.
Nàng đang thưởng thức chiếc kỳ trên đầu pháo hoa, vì mỹ cảnh trong đêm mà rung động.
Trúc Trúc hai tay nâng chặt, cất vào túi nhỏ.
Pháo hoa đẹp quá, gánh vác đi vù...!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận