Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư

Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 78: "Thật dễ nói chuyện." (length: 31696)

Trứng muối không ngon, chút nào cũng không ngon!
Trúc Trúc bé con lần đầu tiên trước mặt ba ba bày tỏ sự bất mãn mãnh liệt, Kỷ Ngưng cũng đành chịu. Chính Giang Thừa chọc con gái mất hứng, liền phải tự mình dỗ dành, đổi rất nhiều cách ví von, miễn cưỡng ổn định bé con. Đến lúc này, chỉ có thể cho bé con xuống hồ bơi hạ nhiệt, bơi vòng tuy rằng không có hình thù đặc biệt gì, được cái màu sắc sặc sỡ, lúc Trúc Trúc sắp xuống nước, hai bàn chân nhỏ ở mặt nước dùng sức vỗ, nước bắn lên người, đắm chìm trong niềm vui chơi nước, dần dần quên mình là trứng muối.
Chầm chậm, Giang Thừa thả Trúc Trúc xuống hồ bơi. Nhiệt độ hồ bơi ổn định, nước ấm không nóng không lạnh, Trúc Trúc bị phao bơi giữ lại, ngửa đầu, hai chân ngắn nhỏ nhanh chóng hoạt động, tuy rằng vị trí không đổi, tâm tình cũng tốt lên, quay đầu lại vẫy tay với mẹ.
"Mẹ ơi! Xem con này!"
Kỷ Ngưng: "Trúc Trúc như cánh quạt máy bay chiến đấu!"
Để chăm sóc bé con, lúc nào cũng phải làm nhân viên cứu hộ cho bé, Giang Thừa cũng xuống nước.
Hắn luôn ở bên cạnh Trúc Trúc, mắt chăm chú nhìn theo, nghe Kỷ Ngưng khen hiển nhiên không mấy để ý, còn có chút chua. Mẹ khen thì bé con luôn nhận hết, đến chỗ ba ba, sao con lại không vui?
Giang Thừa bèn hỏi Trúc Trúc một tiếng.
Cục bột nhỏ vui sướng đạp nước, giọng non nớt nói: "Ba ba ơi, cánh quạt thì ngầu."
Giang Thừa: ...
Theo tiêu chuẩn đánh giá của Trúc Trúc, trứng muối thật sự không đủ thần kỳ.
Kỷ Ngưng ôm khăn tắm ngồi bên cạnh chờ đợi, nghe hai cha con thì thầm với nhau.
Nàng than thở với Đồng Chi Nhạc: "Đừng nói là theo tiêu chuẩn của Trúc Trúc, dù theo tiêu chuẩn của ai, trứng muối cũng không thể thần kỳ được!"
Đồng Chi Nhạc bật cười: "Đúng thật."
Khách mời không hẹn trước, nhưng đều rất ăn ý đi ra sân sau nhà nghỉ, đến chỗ hồ bơi nước ấm, tụ tập một chỗ.
Mùa hè nóng bức, nên nhảy xuống hồ bơi cho mát, nhưng người lớn không chơi đùa, bọn họ bơi lội thật sự. Chương Ngạn Hi và Đồng Chi Nhạc đã bàn nhau, sáng sớm ngày mai trước khi chương trình phát sóng, sẽ xuống vận động gân cốt, sáng sớm tập thể dục rồi tắm rửa, có thể bắt đầu một ngày tràn đầy năng lượng.
Lúc này, đỉnh lưu không để ý tới cuộc trò chuyện của họ.
Cô giáo Đồng tận chức tận trách, đang nháy mắt với Giang Thừa.
Đồng Chi Kỳ kiên định gật gật đầu—— lúc cần thiết thì khoe dáng một chút, dùng mĩ nam kế chính là như vậy!
Giang Thừa: ...
Có vẻ quá nông cạn.
Đồng Chi Kỳ lại liếc Kỷ Ngưng một cái, ánh mắt càng thêm kiên quyết.
Hắn bĩu môi, lại nhíu mày, cằm sắp rút gân, cuồng loạn ám chỉ với Giang tổng.
Nhìn ra, đối phương không hiểu ý mình.
Đồng Chi Kỳ muốn nóng nảy, "Tặc" một tiếng.
Giang Thừa: ?
Bài tập làm sẵn điểm tối đa cũng đã đưa đến trước mặt hắn mà hắn vẫn không hiểu sao, đợi đến khi tự mình làm, muốn làm tới bao giờ? Đồng Chi Kỳ tiếc nuối khi sắt không thành thép, đến cả dạy trực tiếp cũng vô dụng, đành tức giận nói thẳng ra.
"Nàng vẫn luôn nhìn trộm ngươi đấy!"
Kỷ Ngưng: ?
Ánh mắt mọi người, chậm rãi dời đi.
Cuối cùng, từng ánh mắt nóng rực dừng trên người Kỷ Ngưng.
Trúc Trúc vỗ bọt nước, thò đầu ngó nghiêng.
Giang Thừa cũng nhìn về phía nàng.
Kỷ Ngưng cầm lấy khăn tắm, bình tĩnh che đầu mình: "Không nhìn."
Khách mời cười ồ lên.
Giải tán!
Đồng Chi Kỳ không đếm rõ đây là lần thứ mấy trong chương trình đóng vai nhân vật cô giáo Đồng, dù sao mỗi lần đến cuối cùng, đều không có kết quả tốt đẹp gì.
Hắn về phòng một chuyến, lúc đi ra còn mang theo máy chơi game cầm tay, tìm một vòng, không thấy Đồng Chi Nhạc.
Đồng Chi Kỳ đoán lại là Chương Ngạn Hi gọi cô nàng đi rồi.
Đang lẩm bẩm, em gái từ phòng bếp đi ra, đưa cho hắn một ly nước ép bắp ít đường.
Đồng Chi Kỳ nhận lấy ngửi ngửi, nhăn mặt: "Ghê."
"Đưa em."
Em gái giơ tay muốn cướp lại nước bắp.
Nhưng hắn nắm rất chặt, nhăn mặt trực tiếp liền "Ọt ọt ọt ọt" uống một ngụm lớn.
"Thật khó uống."
"..."
"Chúng ta tâm sự." Đồng Chi Kỳ vỗ vỗ vị trí ghế nằm bên cạnh.
Buổi tối ở phòng ăn thì khắp nơi đều có ống kính đang quay và chụp, Đồng Chi Kỳ nhận điện thoại của mẹ, qua loa ngắt máy, sau không còn nhắc lại chuyện này. Bây giờ, phát sóng trực tiếp đã kết thúc, hắn rốt cuộc có cơ hội nói chuyện với em gái.
Đồng Chi Nhạc: "Là anh chủ động liên lạc với mẹ sao?"
Đồng Chi Kỳ khẽ gật đầu.
Năm đó, một đứa trẻ mười mấy tuổi bị bỏ lại, sống chung với ông bố không đáng tin suốt ngày, nếu nhất định phải tìm một người để trách cứ, hắn chỉ có thể trách mẹ. Sau khi lớn lên, hắn dần dần biết, trong cuộc hôn nhân đầu tiên, mẹ không hề có lỗi lầm gì, nàng cũng muốn mang hai đứa con đi, chỉ là kinh tế eo hẹp, nàng căn bản không tranh được với bọn họ.
"Nàng muốn mang mày đi, thì đi là tốt rồi, dù sao mày là em gái tao... Hơn nữa, nếu đổi lại mày ở nhà, bà nội chắc chắn sẽ không cho mày sắc mặt tốt, lớn lên ở Đồng gia, sống không bằng tao." Đồng Chi Kỳ hai tay đan vào nhau, cúi đầu, giọng nói bình tĩnh, "Nhưng tao không ngờ, nàng lại không chăm sóc tốt cho mày."
"Không phải——"
"Những năm đó, mày vẫn luôn bị anh trai Đàm Minh Châu bắt nạt, đúng không?"
Bố dượng của Đồng Chi Nhạc họ Đàm, năm đó chú Đàm dắt theo con trai, tên là Đàm Minh Húc.
Đàm Minh Húc hơn Đồng Chi Nhạc bốn tuổi, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt thì hắn đang ở tuổi dậy thì, là lúc nổi loạn nhất.
Con trai mười bốn mười lăm tuổi, sức lực không nhỏ, hơn nữa không biết nặng nhẹ, mỗi khi người lớn không chú ý thì hắn liền sẽ ném quần áo của Đồng Chi Nhạc ra ngoài, đuổi nàng ra ngoài. Lúc đầu, Đồng Chi Nhạc sẽ khóc đi tìm mẹ, sau này nàng phát hiện, mỗi khi nàng mách lẻo xong, không khí trong nhà đều trở nên nặng nề. Bố dượng không phải là không quan tâm, nhưng dù ông ta có cầm chổi lông gà đánh Đàm Minh Húc, người kia vẫn cứng đầu, đến hừ cũng sẽ không hừ một tiếng, mẹ thì chỉ là rơm rớm nước mắt, đau lòng xoa xoa đầu Đồng Chi Nhạc, ôm nàng vào lòng.
"Đàm Minh Húc cũng rất bướng bỉnh, bị bố hắn đánh mấy lần, càng thêm bướng bỉnh." Đồng Chi Nhạc nói, "Sau này hắn không ném đồ của em nữa, hắn bắt đầu đánh người."
Lúc ấy Đồng Chi Nhạc vẫn chỉ là một học sinh tiểu học, căn bản không phải là đối thủ của Đàm Minh Húc.
Hắn luôn luôn dùng nắm đấm để nói chuyện, thình lình ra tay như vậy, nàng thật sự rất sợ hãi.
"Mẹ không hề phát hiện sao?"
"Hắn đâu phải là kiểu bạo lực điên cuồng gì, chẳng lẽ có thể đánh em đến mức mặt mày bầm dập à? Em không nói với mẹ, thì nàng sẽ không biết."
Đoạn thời gian không vui ấy, khiến cho Đồng Chi Nhạc hai lần trước khi hoảng sợ trốn tránh Đồng Chi Kỳ đột nhiên giơ tay lên.
Nàng biết anh trai sẽ không đánh mình, sợ hãi là do phản xạ có điều kiện, không ngờ rằng, hắn đã chú ý đến.
"Kéo dài bao lâu?"
"Khoảng một hai năm, sau này em phát hiện, người này đúng là ăn mềm không ăn cứng. Lúc đó đang có mấy cái gói bánh kẹo có thể bốc thẻ, em hỏi xin bạn học những thẻ bài trùng nhau của họ, thu thập hết đưa cho Đàm Minh Húc, quan hệ của chúng em không còn căng thẳng như vậy nữa. Hơn nữa Minh Châu sinh ra, cả nhà đều vây quanh nó mà xoay ——" Đồng Chi Nhạc nói, "Thôi, đừng trách mẹ."
Đồng Chi Nhạc nói, năm đó nàng còn nhỏ, Đàm Minh Húc cũng không lớn hơn bao nhiêu, không đủ thành thục.
Hắn vì đuổi cái "kẻ xâm nhập" từ bên ngoài vào nhà mà hăng hái chiến đấu, còn nàng vì ở lại, mà lo lắng nịnh nọt.
Chuyện trải qua thấu đáy lòng, nàng không hay nghĩ tới, dù sao hiện tại nàng đã là một thành viên của gia đình mới, có thể chung sống hòa bình với mọi người.
"Chung sống hòa bình..." Đồng Chi Kỳ nói rất khẽ, "Đó là đổi lấy bằng sự hy sinh và nhượng bộ của em."
"Đồng Chi Kỳ." Đồng Chi Nhạc dịu dàng nói, "Ai khi còn nhỏ mà không trải qua những chuyện không vui, vậy có thể bỏ qua không?"
Đồng Chi Nhạc đặt tay lên đầu gối, thẳng đến một bàn tay từ bên ghế nằm còn lại vươn tới, nắm chặt lấy tay nàng.
Nàng quay đầu lại thì thấy Kỷ Ngưng đang lặng lẽ gỡ chiếc khăn tắm đang trùm trên đầu mình xuống.
Khăn tắm vừa dày vừa to, nàng khoanh chân nằm trên ghế, trực tiếp che kín mình.
Gió nhẹ thổi qua, Kỷ Ngưng bất cẩn ngủ gật một chút. "Nửa đêm ở hồ bơi bỗng nhiên thò ra một bàn tay, quái dị quá!" Đồng Chi Nhạc nói.
Tuy rằng quái dị...
Nhưng cách an ủi như vậy, lại khó hiểu khiến người ta ấm áp.
"Bỏ qua." Đồng Chi Kỳ nói, "Hơn nữa em càng thiệt thòi, càng chịu uất ức."
"Ai muốn so những thứ này." Đồng Chi Nhạc thuận miệng nói, "Bỏ qua, anh nói đó."
"Hắn nói nha." Kỷ Ngưng dùng sức gật đầu.
Hai anh em sau khi kết thúc một ngày phát sóng trực tiếp, chính thức làm hòa.
Hai anh em nhà họ Đồng trước kia hay có vui vẻ hay không cũng đều trưng ra bộ mặt khó đăm đăm, giờ đây đang nghiêm túc nắm tay. Trong chớp mắt, họ cũng có chút hoảng hốt, thật giống như quay về ngày còn nhỏ, hai anh em tay nắm tay đến trường vậy.
Mà bây giờ, không phải là đến trường.
Tiếp tục ba ngày cuối cùng của chuyến hành trình.
"Nếu đã làm hòa, thì không được cãi nhau nữa." Kỷ Ngưng nói, "Ta là người phán quyết."
Hai anh em bật cười.
Giọng điệu của nàng, giống hệt Trúc Trúc bé con.
"Trúc Trúc còn chưa chơi đã ở dưới nước sao?"
"Ngâm mình lâu như vậy ở dưới nước, tí nữa..."
"Thành trứng trà." Đồng Chi Kỳ cười nói.
Kỷ Ngưng từ trên ghế nằm đứng dậy, vội vàng chạy đi gọi Trúc Trúc bé con.
Tay nhỏ của bé con sắp ngâm đến mức nhăn hết cả lại rồi nhưng vẫn quấn lấy ba ba làm nũng nỉ non, công lực làm nũng tiến bộ hẳn, quấn đến Giang Thừa hoàn toàn không có cách nào, theo con chơi lâu như vậy.
Nhưng bây giờ, Kỷ Ngưng đã đến.
Bé con làm nũng hai giây, mẹ không hề lay động.
Đứa nhỏ biết hiện tại mẹ không để mình bị đẩy vòng vòng, tay nhỏ lay bố, chân như cần câu cá dường như câu phao bơi lên, dứt khoát nói: "Đi thôi!"
"Khăn tắm." Kỷ Ngưng dùng khăn tắm bó kỹ Trúc Trúc bạn nhỏ.
Nàng còn nói: "Đây là ngươi."
Giang Thừa khóe miệng nhếch lên —— Ta, vậy, có.
...
Trúc Trúc ở trong bể bơi giải phóng hết năng lượng, trở lại phòng tắm nước nóng, nằm trong chăn, đến cả chân cũng không có sức chơi, đã bắt đầu ngáp nhỏ.
Trình tự trước khi ngủ của bé không thể bỏ qua, bản vẽ đặt trên tủ đầu giường, dù buồn ngủ đến đâu cũng muốn nghe xong câu chuyện. Kỷ Ngưng cầm kịch bản của nàng tới bao, vừa định buông xuống, đột nhiên có người xung phong nhận việc, muốn giúp nàng đọc truyện.
"Ta có thể thử không?" Đinh Mộ Vân hỏi.
Trúc Trúc bạn nhỏ từ trong ổ chăn ngó ra: "Không có vấn đề."
Trong phòng trở nên rất yên tĩnh.
Đồng Chi Nhạc nhận được tin nhắn của Chương Ngạn Hi, tựa vào sô pha trong phòng, cùng hắn một đi một về trò chuyện. Kỷ Ngưng tiếp tục xem kịch bản, dùng bút ghi chú lên, ngoài bút lông ra, nàng còn mang theo bóp viết, bên trong chứa bút dạ quang và bút đánh dấu, trên kịch bản bị viết lung tung, đầy những suy nghĩ của nàng về nhân vật, đôi khi còn đóng lên một con dấu nhỏ, dán lên giấy ghi chép.
"Đây là chơi đóng vai gia đình sao?" Kiều Nhân Nhân lẩm bẩm.
Kỷ Ngưng vừa mới thích sổ tay, con dấu nhỏ chuẩn bị đầy đủ, nhẹ nhàng ấn vào mực, giơ cằm về phía Kiều Nhân Nhân.
"Làm gì?"
Kiều Nhân Nhân vươn tay.
Kỷ Ngưng ấn một con dấu lên mu bàn tay của nàng: "Tặng ngươi."
Kiều Nhân Nhân cúi đầu nhìn.
Trên mu bàn tay in một mặt trời nhỏ, ngây thơ cực kỳ.
"Đồ chơi của ngươi cũng hay đấy." Nàng ngồi xuống cạnh Kỷ Ngưng, "Còn cái nào khác không?"
Hai người ngồi trên sàn.
Kỷ Ngưng dốc hết tất cả con dấu trong bóp viết, mỗi con dấu đều in hình vẽ đơn giản đáng yêu, thể hiện tâm trạng khác nhau. Kiều Nhân Nhân xin một tờ giấy ghi chép, nằm sấp trên đất ấn không ngớt, còn rất hăng say.
"Ngày xửa ngày xưa, trên thảo nguyên có một con ngựa nhỏ tên Mã Kỳ."
"Một ngày, bố mẹ Mã Kỳ nói với nó rằng nó đã lớn, có thể tự mình chạy trên thảo nguyên."
Giọng của Đinh Mộ Vân dịu dàng vang lên bên tai Trúc Trúc.
Đôi mắt bé từ từ khép xuống, nhưng vẫn cố mở ra, muốn nghe hết câu chuyện.
Nhưng giấc mơ đẹp đang vẫy gọi Trúc Trúc.
"Ngủ rồi." Đinh Mộ Vân nói, "Truyện còn chưa đọc xong."
"Đọc tiếp đi." Đồng Chi Nhạc cười nói, "Ta cũng muốn nghe hết kết thúc."
Đinh Mộ Vân tiếp tục đọc câu chuyện.
Con ngựa nhỏ trên thảo nguyên, cuối cùng đã tìm thấy tự do, kết thúc viên mãn của câu chuyện không chỉ hấp dẫn trẻ con mà còn chữa lành những người bạn lớn đang nghe và kể chuyện.
"Hay." Đồng Chi Nhạc nói.
Kiều Nhân Nhân thì ấn một con dấu vui vẻ lên giấy ghi chép.
"Cái này đáng yêu quá." Nàng nói, "Mua ở đâu, cho ta xin link đi?"
"Tặng ngươi." Kỷ Ngưng khoát tay, "Dù sao nhà ta còn nhiều lắm."
"Không cần." Kiều Nhân Nhân chẳng chút cảm kích, "Ta muốn tự mua."
"Kiều Nhân Nhân."
"Sao?"
"Có phải ngươi muốn nhân cơ hội add WeChat ta không?"
Kiều Nhân Nhân kích động nói: "Ngươi đừng tự mình đa tình, ai muốn add ngươi!"
Kỷ Ngưng cúi đầu mở điện thoại, để lộ mã QR.
"Ting" một tiếng, Kiều Nhân Nhân quét mã: "Ngươi đã mở ra rồi thì cứ add đi."
"Cho ngươi link xong thì xóa."
"?"
Kỷ Ngưng nhếch mép: "Đùa ngươi thôi."
Kiều Nhân Nhân: ...
...
Khi mặt trời ngày thứ hai lại lên, khách mời dậy sớm vận động.
Chương Ngạn Hi và Đồng Chi Nhạc hẹn nhau đi bơi buổi sáng, Đồng Chi Kỳ không cho hai người họ có cơ hội riêng, tham gia buổi tập thể dục buổi sáng.
Khóa học quản lý tài sản do Kỷ Ngưng chủ giảng, Giang Thừa phụ trợ, Trúc Trúc bạn nhỏ dụi mắt buồn ngủ, ôm cuốn sổ nhỏ, buồn ngủ gật gù trong giờ học.
Trên laptop, Trúc Trúc vẽ một hình nhân nhỏ. Hình nhân là chính nàng, ngồi trên giường, trước mặt hai vị lão sư là bố mẹ, vài nét bút đơn giản, phác họa nên hình ảnh hoạt hình sinh động. Lớp quản lý tài sản tạm dừng, Kỷ Ngưng và Giang Thừa mở hình thức cầu vồng.
"Vẽ đẹp quá."
"Sau này Trúc Trúc có thể thành họa sĩ không?"
"Mở triển lãm tranh cho nàng!"
Lớp quản lý tài sản này kéo dài một tiếng đồng hồ.
Buổi sáng, khách mời trang điểm xong, tinh thần đầy đủ xuống lầu, vừa vào phòng khách, một luồng hơi lạnh ập đến.
Ông bà nội bị cộng đồng mạng chọc muốn lắp điều hòa phòng khách cho bảo bảo, hai người cũng chỉ chậm trễ một ngày, sáng sớm, điều hòa đã được đưa đến tận cửa.
"Thật lãng phí." Đồng Chi Nhạc nói, "Chúng ta chỉ còn hai ngày nữa, phần lớn thời gian lại ở ngoài chơi, điều hòa không mang về được."
Chương Ngạn Hi cười nói: "Coi như Trúc Trúc về sau ban phúc lợi cho khách khác."
Giang Thừa và Kỷ Ngưng trầm ngâm.
Lớp quản lý tài sản phí công rồi.
Quạt mo của Trúc Trúc bạn nhỏ có thể về hưu, nàng ngồi trên sô pha, ôm một thùng kem, đào một muỗng lớn.
"Sáng sớm đã ăn kem, ngươi biết hưởng thụ đấy." Đồng Chi Kỳ nói, "Cho ta xin một thìa được không?"
"Không được." Trúc Trúc ỉu xìu, "Ta chỉ còn một thìa."
Kỷ Ngưng và Trúc Trúc bạn nhỏ có ước định ba chương, thùng kem lớn, một ngày chỉ được ăn hai muỗng.
Bé con ôm kem, nhìn thì khí thế nhưng chỉ như sấm to mưa nhỏ, ăn xong muỗng thứ hai, ngoan ngoãn mang kem bỏ vào tủ lạnh.
Phòng phát sóng trực tiếp chính thức mở, đạo diễn Đào lại lên hình.
Hôm nay, chương trình lại là thứ Trúc Trúc bạn nhỏ thích nhất.
Tương tác với voi.
"Kế hoạch ban đầu của chúng ta là đi thăm trại trẻ mồ côi voi. Một số con voi hoang dã bị thương không thể tự sinh tồn sẽ được tập trung ở trại trẻ mồ côi, chăm sóc cho chúng lớn lên vô tư, an hưởng tuổi già..."
Trúc Trúc lắng nghe rất nghiêm túc.
Bảo bối rót đầy nước vào bình, khoác lên vai, nhấc chân ngắn muốn xuất phát.
"Bảo bối." Kỷ Ngưng nói, "Nghe chú đạo diễn nói, phải nghe trọng điểm."
"Hắn còn muốn nói 'Nhưng mà'." Giang Thừa bổ sung.
【 ha ha ha ha ha thế giới người lớn thật phức tạp, bé Trúc của chúng ta không hiểu. 】 【 Đạo diễn Đào mỉm cười: Ngươi đoán được ta muốn nói gì rồi. 】 【 chỉ có mình ta thấy phòng khách hình như lắp điều hòa sao? Tóc mái của Trúc Trúc không còn bết dính nữa, với lại không ai cầm quạt mo nữa. 】 【 tỷ muội thật sự là đang soi chương trình bằng kính lúp à? Khen ông bà một tiếng, có điều lần này chậm một ngày, lần sau cố lên. 】 【 ông bà nội: Ai đang dạy chúng tôi làm việc thế? 】 "Khụ." Đạo diễn Đào hắng giọng, "Nhưng mà, trại trẻ mồ côi voi quá xa chỗ này, với lại ở đó, khách du lịch không có nhiều cơ hội tiếp xúc gần gũi với voi, cho nên ——"
Trúc Trúc tiếp tục nghe.
Trọng điểm đây rồi!
"Cho nên, chúng ta sửa địa điểm đến trại voi tư nhân."
Đạo diễn Đào lại ho khẽ một tiếng.
Bé con nghiêng đầu: "Nhưng mà?"
"Trại voi tư nhân giá vé đặc biệt cao." Đạo diễn nói, "Dành cho khách du lịch."
Trúc Trúc thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp giơ đồng hồ trên điện thoại lên.
Có vấn đề gì sao? Bảo bối bao hết!
"Thấy chưa, lớp quản lý tài sản đúng là vô dụng." Kỷ Ngưng nói.
Đồng Chi Nhạc ra sức đè tay Trúc Trúc lại: "Bảo bối, chúng ta đừng xem tiền như rác!"
【 Bé Trúc: Xem tiền như rác là gì? Ta là oan đầu nhỏ. 】 【 ha ha ha ha ha Trúc Trúc bạn nhỏ vui vẻ có biệt danh mới, Kỷ · oan đầu nhỏ · Trúc! 】 【 tổ chương trình đừng bắt nạt phú bà nhỏ của chúng ta nữa, không thì chúng ta sẽ gọi ông bà nội đến đòi lại công bằng cho bảo bảo! 】 Tổ chương trình có kịch bản riêng, khách mời cũng có sự kiên trì của mình.
Mọi người rất đoàn kết, trực tiếp ngồi xuống sô pha tìm vị trí thích hợp.
"Không đi, trại voi tư nhân có gì hay?"
"Chẳng phải chỉ xem voi sao? Vườn thú cũng có nhiều mà."
"Hôm nay chúng ta không ra ngoài, cứ chơi trong dân túc, dù sao phòng khách có điều hòa."
"Chắc chắn không? Ta xem có chỗ nào bán mạt chược và bài Poker không, đạp xe ra mua vài bộ."
Trúc Trúc bạn nhỏ sắp lo lắng rồi, xem voi sao lại không có gì hay chứ!
"Muốn đi oa." Bảo bối nói với mẹ.
Kỷ Ngưng che miệng bé: "Suỵt, đánh cờ đây."
Bé con sốt ruột xoay vòng.
Mẹ ơi, đánh cờ là gì, bé trúc không hiểu!
Chương trình phát đến giờ, khách mời càng ngày càng ranh ma.
Đạo diễn Đào ngượng ngùng đưa thẻ nhiệm vụ: "Không phải không đi... chẳng phải chúng ta nhận nhiệm vụ hâm nóng bầu không khí à?"
【 ha ha ha ha ha cố tình câu giờ. 】 【 sớm biết cuối cùng cũng tự giải quyết, làm trò này làm gì (doge) 】 【 đừng làm nhiệm vụ, muốn đi thì cứ nói, không khách mời lại không đi. 】 Nội dung nhiệm vụ trong thẻ mà tổ chương trình đã chuẩn bị là để khách mời tự chọn phương tiện di chuyển, khách mời đến trại voi tư nhân nhanh nhất có thể vào địa điểm trước, vé vào cửa do tổ chương trình thanh toán. Khách mời đến chậm hơn phải tự chi tiền mua vé vào cửa, điện thoại của họ đã bị thu mất rồi, đương nhiên không thể quét mã thanh toán, hình phạt mà tổ chương trình đưa ra là yêu cầu khách mời quét dọn vườn bướm ở dân túc để kiếm tiền mua vé vào cửa.
"Biến thành vào công xưởng rồi." Đồng Chi Kỳ nói.
"Ta có thể quét dọn vườn bướm!" Trúc Trúc giơ tay, "Không tính tiền."
"Trúc Trúc bạn nhỏ."
Kỷ Ngưng nói: “Xin đừng phá giá thị trường.” Giang Thừa bế bé con đi.
Chương trình chỉ còn hai ngày cuối, nhóm khách mời không còn bị tổ chương trình làm khó dễ nữa.
Trời nóng như vậy, gắng sức đuổi theo đến tận nơi voi tư nhân, lúc đó ai nấy đều đầu đầy mồ hôi, hiệu quả chương trình thì tốt, nhưng chẳng ai vui vẻ. Vì vậy, nhóm khách mời bắt đầu cùng đạo diễn Đào đàm phán.
“Đạo diễn Đào, trời nóng thế này, còn không cho điện thoại mà bắt tụi này phải tự mình chạy đến khu voi tư nhân có được không?” “Anh muốn chơi vậy thì tụi này không ngồi xe đi từ từ nữa, đến khi đến nơi thì khu voi cũng đóng cửa rồi còn gì mà thi thố nữa.” Kỷ Ngưng nhỏ giọng nói: “Mấy lời uy hiếp này chưa đủ đô, ba mươi mấy độ mà chạy đến khu voi cách đây hai mươi mấy cây, người ta tin mới lạ.” “Không sao, cứ ra oai là được.” Đinh Mộ Vân nói: “Nhìn hắn kìa, lúng túng hết cả lên.” 【 EQ cao: Đàm phán. 】 【EQ thấp: Tập thể làm khó dễ.】 Đạo diễn Đào: ...
Sao đám người này càng ngày càng khó chiều thế?
...
Đàm phán thành công, nhóm khách mời trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Cư dân mạng tận mắt thấy đạo diễn Đào bày trò đào hố cho khách mời, lại tận mắt thấy chính mình bị rơi vào hố.
Thấy đạo diễn Đào than thở, Tiểu Trúc Bảo còn vỗ vỗ vai hắn an ủi.
【 ha ha ha ha đây là bảy vai ác, một mình bé xướng mặt tốt sao? 】 【 toàn viên ác nhân, cũng chỉ có Tiểu Trúc Bảo là hiểu chuyện thôi.】 【Đạo diễn Đào Thiều Vinh quay xong chương trình này chắc phải im hơi lặng tiếng ba năm, bị PTSD mất. 】 Giống như hai ngày trước, trước khi xuất phát đến nơi, nhóm khách mời được chở bằng xe tải.
Ở khu voi tư nhân nhìn thấy voi, khác với lúc nhìn thấy ở sở thú.
"Chỗ nào khác?" Kỷ Ngưng cười hỏi.
Bé con nhất thời chưa đáp được.
Giang Thừa giúp nàng trả lời: “Ở đây là voi nước ngoài.” Kỷ Ngưng: ...
Ở khu voi tư nhân, có người chuyên dẫn khách tham quan.
Người hướng dẫn nói tiếng Anh rất trôi chảy, nhưng lúc này không cần người lớn phiên dịch cho bé, nhân viên công tác đã cho bé đeo tai nghe hướng dẫn, bé con im lặng đi theo, kiến thức thì nghe tai trái nhưng tuyệt đối không ra tai phải, Trúc Trúc phải nhớ hết những gì nghe được, đợi về nhà giảng cho ông bà nghe.
Tiếng Anh ríu rít, Đồng Chi Nhạc nghe như vịt nghe sấm, cô chỉ hiểu được mấy từ đơn giản, không ghép thành câu hoàn chỉnh được. Cô hơi mất tự nhiên, đỏ mặt hồi lâu rồi mới mạnh miệng lên tiếng, cho đến khi ca ca cô gãi đầu tỏ vẻ kháng nghị.
“Lại đến phiên dịch.” Đồng Chi Kỳ nói.
"Ngưng Ngưng, cậu đi đi." Đinh Mộ Vân đẩy Kỷ Ngưng ra.
Kỷ Ngưng lại thành người hướng dẫn bất đắc dĩ.
"Giai đoạn thứ nhất là vẽ bậy lên voi." Cô nói, "Voi ở khu bảo tồn có tính tình hiền hòa, chúng ta có thể dùng bùn lầy vẽ lên người chúng để tương tác."
Đinh Mộ Vân và Đồng Chi Nhạc lắc đầu như trống bỏi.
Không dám.
Bé con gan dạ, muốn kết bạn với tất cả các loài động vật nhỏ, nghe theo người hướng dẫn, nàng tiến đến gần voi, còn vẫy vẫy tay nhỏ.
"Hello." Trúc Trúc nói bằng giọng còn ngọng nghịu.
【 ha ha ha ha Tiểu Trúc Bảo nhà mình còn bắt chước tiếng tây kìa.】 【 Trúc Trúc thở dài: Không còn cách nào, đây là đàn voi quốc tế mà. 】 【 bé con còn bập bẹ một câu “good morning”, dì muốn cắt ra làm chuông báo thức buổi sáng! 】 Bé con nhẹ nhàng vuốt ve mình voi, sau đó lấy bùn lầy, vẽ loạn lên người nó.
Mẹ thì không dám đến gần, mồm vẫn cứng, nói còn đang bận phiên dịch, thế là bé liền lôi kéo Giang Thừa, cùng bé "vẽ tranh" .
Trúc Trúc bôi thật nhiều bùn lên mình voi.
Nhưng trong chốc lát, nàng không nghĩ ra phải vẽ gì.
“Ba ơi, vẽ cái gì bây giờ?” “Bé con muốn vẽ cái gì?” 【 á, nghe quân tử nói một buổi, còn hơn nghe cả đời.】 【 Giang tổng ngày càng nâng cao trình độ văn học nhảm nhí.】 Tay bé con đầy bùn lầy, một lần ấn là một dấu tay.
Giang Thừa đứng ở xa, thấy bé con dính cả bùn lên mặt, liền đến lau giúp con bé.
Thế là bị lỡ đà, bé con lập tức tặng lại ba mình một thân bùn.
Kỷ Ngưng đứng bên cạnh cười ha hả.
"Em qua đây chút." Giang Thừa nói.
"Sao vậy?" Cô đến gần, còn chưa kịp trốn, đã bị Giang tổng quệt bùn lên chóp mũi.
Kỷ Ngưng sờ sờ mũi: "Đúng là học sinh tiểu học mà!"
Cô liền vươn tay, lấy bùn trong tay Trúc Trúc, trực tiếp muốn phản công.
Giang Thừa né tránh bằng cách lấy bé con làm tấm chắn.
Trúc Trúc ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Cứ nhìn bố mẹ mình lăng xăng vòng quanh, đảo một hồi choáng váng cả đầu.
【 Tiểu Trúc Bảo: ?】 【 Kỷ Ngưng à, chị nói người ta là học sinh tiểu học, bản thân chị cũng có khá hơn chỗ nào! 】 Người hướng dẫn tiếp tục giảng, người phiên dịch lại chạy đi chơi rồi, một lúc lâu cũng không gọi về được.
Đồng Chi Kỳ: "Người hướng dẫn đang nói gì vậy?"
Đinh Mộ Vân, Kiều Nhân Nhân và Chương Ngạn Hi nghĩ ngợi rồi bắt đầu thay nhau làm người phiên dịch.
“Xương sống của voi rất yếu, cấu trúc cơ thể vốn không thích hợp chịu tải vật nặng.” “Việc cưỡi và biểu diễn voi gây tổn thương đến chúng, khu bảo tồn voi Toby cực lực phản đối hành vi này.” "Bảo vệ động vật hoang dã, tôn trọng tự nhiên, ngoài việc cưỡi, biểu diễn, con người còn nhiều cách để gần gũi với chúng hơn.” Bố mẹ vẫn còn chơi trò ném bùn, còn họa sĩ nhí tương lai Trúc Trúc thì đang vẽ một bức tranh trên mình voi.
Lưng voi không thích hợp chịu tải trọng lượng, con người đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc cưỡi lên chúng, bé con đã dùng bùn lầy vẽ một dấu “X” thật to, bên cạnh vẽ thêm chuối và em bé đang đi dạo.
Chơi với voi còn nhiều cách khác nữa.
Như lời phiên dịch của tỷ tỷ Nhân lúc nãy, đưa chuối, voi sẽ cuốn bằng mũi, còn có thể đi dạo bên hồ cùng chúng, cũng là một trải nghiệm vui vẻ.
...
Ở khu bảo tồn voi tư nhân này, con người và voi đã trở thành bạn bè thực sự.
Voi có tính tình hiền hòa, sẽ dùng vòi cuốn lấy chào hỏi cô bé Trúc Trúc.
Lúc đầu, bé con hơi ngại né tránh, dường như hiểu ý, voi không rút vòi lại mà vẫn tiếp tục chơi đùa cùng bé.
Về sau, bé con quen với voi rồi, còn nhăn nhó cái mũi nhỏ.
Nàng giải thích: "Con không có vòi dài, ba nói, chỉ có Pinocchio nói dối thì mũi mới dài thôi."
"Trúc Trúc." Kỷ Ngưng hỏi: "Con có muốn tắm cho voi không?"
Đây cũng là hoạt động không thể nào từ chối.
Cô bé Trúc Trúc đi theo người hướng dẫn, đến lấy thùng nước và bàn chải nhỏ.
Lúc này, bé con càng thấm thía tầm quan trọng của việc đi học.
Bé hoàn toàn không hiểu người hướng dẫn nói gì, mỗi khi người ta đặt câu hỏi, bé con chỉ nghiêng đầu trầm tư.
Cả hành trình, bé con chỉ nói hai câu, mới đầu thì là câu chào, nói “hello”.
Cuối cùng chạy đi tìm ba mẹ thì bé vẫy tay nhỏ nói một câu “bye”.
Sau khi tập hợp với bố mẹ, khuôn mặt nhỏ của Trúc Trúc hồng hào.
Người hướng dẫn phì cười, lúc này bé con nở một nụ cười tươi rói, tay cầm thùng nước và bàn chải đi tìm voi.
“Con sẽ đến tắm cho bạn nha!” Cô bé tung tăng chạy dưới ánh mặt trời.
【Đinh! Tiểu công nhân tắm rửa đã online!】 【lại muốn bỏ công việc để đi du lịch một ngày…】 Nhóm khách mời được đưa đến bờ sông.
Voi thoải mái vui đùa dưới nước, bé con múc đầy nước vào thùng, chọn một con voi có thiện cảm nhất với mình, nhẹ nhàng vỗ lên mình nó.
Da voi rất thô ráp nhưng ấm áp.
Trúc Trúc dùng bàn chải nhỏ chải bùn đất trên mình nó, chưa được bao lâu, bé con đã ướt sũng cả người.
"Xong rồi." Kỷ Ngưng kinh hô: "Em quên mang đồ cho Trúc Trúc rồi."
Giang Thừa: "Anh có mang theo."
Kỷ Ngưng vỗ Giang tổng: “Anh sao mà đáng tin thế!” Con voi hiền lành cuốn vòi phun nước về phía bé con, cứ như là đang chơi trò bắn nước vậy.
Bé con nhớ mình có đồ chơi súng phun nước ở kỳ một, sớm biết thế đã mang theo, thì chắc chắn voi không phải đối thủ của mình rồi.
Tiểu Trúc Trúc vừa học xong khóa quản lý tài sản, nay lại tiếp tục chương trình học về con người và thiên nhiên.
Nhân tiện, các khách mời khác cũng tham gia khóa học này.
Chơi trò bắn nước, bé con hoàn toàn không phải là đối thủ của voi.
Nàng phải vất vả lắm mới thoát ra được, lôi kéo ba che chở cho mình.
Voi như một đứa trẻ nghịch ngợm, lôi cả cô bé Trúc Trúc vào cuộc.
Kỷ Ngưng không kìm được muốn mượn điện thoại, chụp lại cảnh tượng này.
"Đạo diễn Đào." Kỷ Ngưng quay đầu gọi, "Cho tôi mượn điện thoại một lát."
Cô chạy đến mượn điện thoại, lại chạy về, bất cẩn va vào vai Kiều Nhân Nhân.
Kiều Nhân Nhân biến sắc, nhưng Kỷ Ngưng lại không để ý, mở camera, chụp ảnh Trúc Trúc lia lịa.
Giang tổng cũng lọt vào ống kính.
Anh ngắm nhìn con gái vui đùa, đáy mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, quay đầu thì vừa vặn chạm mắt Kỷ Ngưng.
"Tách" một tiếng, khoảnh khắc đó đã được ghi lại.
Kỷ Ngưng nghĩ, đợi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, cô sẽ đòi đạo diễn Đào gửi cho cô tấm ảnh này.
"Này!" Kiều Nhân Nhân bất mãn đi đến.
【 vừa rồi Kỷ Ngưng va phải Kiều Nhân Nhân mà không nói xin lỗi. 】 【 Ngưng Ngưng đâu có cố ý, lẽ nào Kiều Nhân Nhân lại muốn làm khó dễ cô ấy sao?】 【 bọn họ đã không vừa mắt nhau lâu rồi, mấy lần trước cạnh khóe nhau, tôi còn thấy lạ là sao chưa cãi nhau nữa.】 【wow, cảnh gây sự tuy đến muộn nhưng vẫn đến (mong chờ) 】 】 Mặt khác, nhóm khách quý chú ý tới động tĩnh liền vội vàng tiến lên, chuẩn bị hòa giải.
"Làm sao vậy?"
"Không biết à."
Kiều nhân nhân từng bước ép sát, hùng hổ, Kỷ Ngưng thì vẻ mặt ngơ ngác.
Nhóm khách quý không biết xảy ra chuyện gì, vẫn là phải khuyên một chút.
Nhất là Chương Ngạn Hi, đối phương dù sao cũng là Đáp Tử của mình, đối mặt lúc này mâu thuẫn, hắn nhất định phải giúp các nàng chuyện lớn hóa nhỏ.
"Kỷ Ngưng!" Kiều nhân nhân nghiêm mặt.
Chương Ngạn Hi đứng giữa hai người bọn họ.
Mồ hôi ướt đẫm.
"Các ngươi đừng——" Chương Ngạn Hi nói, "Thật dễ nói chuyện."
Đồng Chi Kỳ: ...
Đừng thật dễ nói chuyện? Ngươi cũng thật biết nói chuyện.
Kỷ Ngưng: "Có chuyện gì sao?"
"Ngươi có phải hay không quên mình ký hợp đồng thương vụ điện thoại di động?" Kiều nhân nhân chỉ vào điện thoại Đào đạo nói, "Đây là sản phẩm quảng cáo!"
Nhóm khách quý: ...
Hả?
Chương Ngạn Hi ngây ra như phỗng, đau lòng nói: "Fan của ta——"
Kỷ Ngưng: "Leo tường lâu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận