Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư
Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 64: "Chạy a!" (length: 30817)
[Bé Trúc Trúc đừng tìm, mẹ vẫn còn đầu mà.] [Tức đến rụng đầu là theo một nghĩa nào đó của phim kinh dị kéo dài đi...] [Đầu vẫn còn, nhưng ngón chân móc ra ba phòng ngủ một phòng khách.] [Giang tổng, ba phòng ngủ một phòng khách làm sao có thể, bị Ngưng Ngưng nhà ta móc nguyên căn biệt thự rồi!] Các khách quý đều nể mặt Kỷ Ngưng, chuyện như vậy, bọn họ không hề cười nhạo lần thứ hai. Dù muốn cười, cũng phải kìm nén, mím môi lén lút cười, nhất là Đồng ca và Đồng muội, cười đến lồng ngực rung lên, chống lại ánh mắt tức giận của Kỷ Ngưng, cả hai đè vai nhau xuống.
"Đừng cười!"
"Ngươi cũng thế!"
Sau bữa trưa, cả đoàn khách quý và nhân viên công tác đều phải rời khỏi làng du lịch nhà gỗ nhỏ, đến địa điểm tiếp theo. Theo nhắc nhở trên bảng nhiệm vụ của tổ chương trình, bọn họ sẽ bốc thăm chia nhóm, chọn phương tiện di chuyển phù hợp để xuất phát.
"Chia nhóm thế nào?" Đồng Chi Kỳ hỏi, "Giống như lần trước à?"
"Chắc không giống đâu, ta dùng bảng phân tổ để chia các ngươi vào nhóm." Chương Ngạn Hi nói.
Chương trình đến giờ đã gần cuối, Chương Ngạn Hi không còn suy đoán Đáp Tử của mình là ai như lúc mới đến nữa. Như bây giờ, chơi đùa cùng Huynh Muội Tổ cũng rất tốt, vứt bỏ hết phiền não, trải nghiệm niềm vui từ những điều nhỏ nhặt, đây mới là ý nghĩa của du lịch.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta thực sự phân nhóm theo lượt bốc thăm." Nhân viên công tác lắc chiếc thùng bốc thăm, "Có lẽ những người bạn đồng hành không giống thường ngày, sẽ mang đến cho chúng ta những điều thú vị khác biệt."
Các khách quý không mất quá nhiều thời gian ở khâu bốc thăm.
Họ tiến lên, mỗi người rút một lá thăm, tìm kiếm hình tương ứng trên các thẻ, để hoàn thành việc chia nhóm.
"Trên thẻ toàn là đồ ăn chia thành một nhóm sao?" Kỷ Ngưng nói, "Thẻ của ta là dưa hấu."
"Không dễ uống cà phê!" Trúc Trúc giơ cao lá bài.
Đinh Mộ Vân: "Ta là há cảo tôm."
"Thẻ của Châu Châu là cơm trắng." Đồng Chi Nhạc giúp Châu Châu nhìn qua.
Kỷ Ngưng và Đinh Mộ Vân dẫn theo hai bé, tổ chương trình sắp xếp tài xế cho họ.
Trúc Trúc ngồi trên chiếc xe địa hình việt dã, trước khi lên xe, Đào đạo còn giới thiệu tỉ mỉ các tính năng của xe, như thích hợp nhất khi chạy trên mặt băng tuyết, vân vân.
[Ôi trời, lần đầu tiên thấy cài quảng cáo trong chương trình này.] [Chương trình của chúng ta ngày càng có tương lai!] [Chỉ có mình ta phát hiện vốn dĩ thẻ bài cơm trắng là của anh rể sao? Hình như anh ấy lén đổi với Châu Châu.] [Chắc là anh rể muốn tạo nhiều cơ hội để ảnh hậu và Châu Châu có thể tiếp xúc, mấy ngày nay ảnh hậu luôn làm rất tốt, có thể cảm thấy Châu Châu ngày càng thân thiết với cô ấy.] [Không chấp nhận việc ảnh hậu nhân cơ hội tẩy trắng nhé, chuyện đặc quyền nhận nuôi Châu Châu vẫn chưa xong, nhất định phải cho công chúng một lời giải thích thỏa đáng.] Hàng ghế sau của xe địa hình rất rộng rãi, nhân viên công tác giúp lắp hai ghế ngồi trẻ em, Châu Châu và Trúc Trúc mỗi người một bên, Kỷ Ngưng ngồi ở giữa.
Đinh Mộ Vân hơi ngại ngùng: "Thật ra tôi có thể ngồi hàng sau, cô ngồi ghế phụ được mà?"
"Không sao đâu." Kỷ Ngưng nói, "Họ nói đường đi hơi xa, cô ngồi ghế phụ có thể nghỉ ngơi cho khỏe."
Có thể thấy, Đinh Mộ Vân có chút mệt mỏi.
Sắc mặt nàng phờ phạc, nói năng cũng ít hẳn, vừa nhìn đã biết là không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Thấy Kỷ Ngưng kiên trì, Đinh Mộ Vân không từ chối nữa, mỉm cười gật đầu cảm tạ, rồi ngồi lên ghế phụ.
Tổ quay phim lắp máy quay cố định trong xe, thêm tài xế, trong xe vừa đủ năm người, không thể thêm một người quay phim hoặc khách nữa, sẽ quá tải mất.
Năm vị khách quý còn lại cũng chia nhóm theo hình trên lá thăm.
Huynh Muội Tổ và Chương Ngạn Hi lại phân vào cùng một nhóm.
Trước khi lên xe, Chương Ngạn Hi cười nói: "Xem ra ta và nhóm các ngươi là gắn liền với nhau rồi."
"Ngươi cứ làm khách quý thường trú của Huynh Muội Tổ là được rồi." Đồng Chi Kỳ nói, "Hai người anh trai, một em gái."
[Đỉnh lưu à, trong đầu ngươi toàn là nước sao. Ta đã không còn mong chờ một ngày Đồng Chi Kỳ phát hiện ra chân tướng nữa rồi, cứ để hắn hồ đồ đi, đến lúc đó tức chết hắn.] [Đồng muội có một anh trai ruột, một anh trai trên hộ khẩu, còn có một em gái cùng mẹ khác cha, đủ cả rồi, không cần thêm anh trai trong chương trình nữa.] [Ảnh đế hết thời: Ta cũng không thiếu em gái.] [srds, các ngươi không cảm thấy gọi hắn là 'Ảnh đế hết thời' rất không lịch sự sao? Cảm giác mỗi lần đều đang xát muối vào vết thương của người ta.] [Người ta vốn dĩ là hết thời mà.] Việc bốc thăm là ngẫu nhiên, nhưng việc kết hợp các khách quý vào từng nhóm nhỏ, tổ chương trình đã tính toán từ trước dựa theo từng loại xe.
Hướng Tinh Huy và Giang Thừa vào cùng một nhóm, hai người họ ngồi ở hàng sau, tài xế lái xe, quay phim ngồi ghế phụ quay hình.
Hướng Tinh Huy muốn giảm bớt một chút gánh nặng cho tổ chương trình, lên tiếng: "Thật ra tôi và Giang tổng có thể thay phiên lái, không cần cố ý mời tài xế địa phương, trong xe có thể thêm hai PD, đi cùng chứ sao."
Tổ chương trình từ chối khéo ý tốt của Hướng Tinh Huy.
Đường tuyết trơn trượt, đường xá dài, địa điểm đến lại khá hoang vu, tốt nhất là nên để tài xế địa phương chịu trách nhiệm lái xe cho an toàn hơn.
"Đường trơn à?" Giang Thừa liếc mắt nhìn chiếc xe việt dã.
"Tuy đường trơn trượt do tuyết rơi, tình hình giao thông có nhiều biến số, nhưng chiếc xe của chúng tôi, có thể dễ dàng kiểm soát khi chạy trên mặt băng tuyết!" Đào đạo lập tức đổi giọng, "Mặc kệ là tuyết rơi, gió thổi hay sương mù, đều không thành vấn đề."
Đào đạo đi đến cạnh xe, bắt đầu giới thiệu ưu điểm của lốp xe chống trơn trượt và xích chống trượt giúp tăng tính ổn định khi chạy xe.
[Đào đạo: A a a a hú hồn, suýt chút nữa là không quảng cáo được rồi.] [Vẫn phải là Giang tổng!] [Dù sao cũng là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình, Giang tổng ngoài việc theo đuổi vợ còn phải lo chuyện kinh doanh (doge)] [Vậy nên chương trình này hot như vậy, Giang tổng là có thể kiếm tiền đúng không? Ta đã quên mất gốc rạ này.] [Các ngươi nghĩ xem, ba ba và ông đều đang làm công cho Tiểu Trúc Bảo nhà ta đấy.] [Trong số nhiều khách quý nam như vậy, Giang tổng và anh rể ít tương tác nhất, trên đường không thật là khô khan sao?] [Yên tâm, anh rể là người nói nhiều mà, sẽ chủ động tìm đề tài thôi.] ...
Chương trình này sớm đã được mệnh danh là phim tài liệu du lịch, nhưng dù cư dân mạng trong thời gian qua đã quen với những khung cảnh đẹp liên tiếp ập đến, lúc này vẫn bị cảnh sắc trên quốc lộ núi tuyết làm cho kinh diễm.
Đường đèo quanh co uốn lượn, tuyết phủ trắng xóa trên cành cây, Trúc Trúc và Châu Châu đều dán mặt vào cửa sổ xe, không chớp mắt ngắm phong cảnh bên ngoài.
Lơ đãng, hai bé chú ý đến hơi thở làm mờ kính xe.
Nàng giơ bàn tay nhỏ lên, những ngón tay mập mạp ngắn ngủi trở thành cọ vẽ, "vẽ tranh" lên kính xe.
"Mẹ ơi, đây là một cái khung ảnh nhỏ." Trúc Trúc nói.
"Cảnh vật bị bao bọc trong một khung ảnh nhỏ, giống như một bức tranh vậy." Kỷ Ngưng nói, "Bé nhà mình là họa sĩ nhí sao?"
Họa sĩ nhí Trúc Trúc liền tiếp tục vẽ trên kính xe, tay nhỏ phác họa hình bông tuyết, điểm xuyết cho bức tranh phong cảnh thêm phần sống động.
Kỷ Ngưng vẫn nhớ những que kẹo mút và dâu tây nhỏ đã tích trữ từ tối qua.
Cô vừa lấy ra, liền nghe thấy giọng nói líu lo kinh ngạc của hai bé.
"Oa! Là đồ ngon đó!"
Châu Châu nghe tiếng động, quay đầu lại.
Em gái đang nũng nịu với mẹ, đầu nhỏ cọ cọ lên vai mẹ, kéo cả dây an toàn cũng bị lệch đi.
Mẹ giúp cô bé chỉnh lại dây an toàn, cười xoa má cô.
"Kẹo mút có vị gì nhỉ?"
"Trúc Trúc đoán xem."
"Là vị vải, táo xanh, nho, cam, còn có vị dưa hấu!"
"Trúc Trúc à, ta nghi ngờ con định dụ ta mua cả thùng kẹo mút đấy."
Đôi mắt bé con sáng rực lên.
Đây chính là cả thùng kẹo mút nha!
"Không mua, đừng hòng tính kế ta!"
"Mẹ ơi, tính kế là có ý gì ạ?"
Châu Châu hai tay siết chặt vào nhau.
Cư dân mạng đã phát hiện, mỗi khi lo lắng, trẻ con đều sẽ siết chặt đôi bàn tay gầy guộc lại, giống như làm vậy có thể tìm thấy được chút sức lực vậy. Trong xe ấm áp, ghế trẻ em đảm bảo an toàn cho chuyến đi của chúng, hai đứa bé được chăm sóc rất chu đáo, nhưng người tinh ý có thể nhìn ra được, tâm trạng của chúng có chút không giống nhau. Trúc Trúc và Châu Châu đều đã từng trải qua đau khổ, bất quá Châu Châu đã đến tuổi biết suy nghĩ, lớp vỏ bảo vệ trên người cậu bé càng dày hơn, dày đến mức cần rất nhiều tình yêu mới có thể hòa tan nó.
"Anh Châu Châu, anh muốn ăn cái nào?" Trúc Trúc hỏi.
Châu Châu hơi sửng sốt.
Cậu ngạc nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn em gái, có chút được sủng mà lo, hai tay nắm chặt lại càng chặt hơn.
Dâu tây không dễ chia, kẹo mút cũng vậy.
Trúc Trúc nhường quyền lựa chọn cho Châu Châu, cậu có thể chọn món mình thích ăn hơn.
Những đạo lý cha mẹ dạy bảo, vô hình chung đã khắc sâu trong lòng bọn trẻ, bé con đang học cách chia sẻ, nhưng sự chia sẻ này, không phải là sự hi sinh, cũng không có sự ủy khuất.
"Em..." Châu Châu do dự.
"Cái này sao?" Trúc Trúc đưa que kẹo mút đến trước mặt cậu, lại mở lòng bàn tay lộ ra quả dâu tây nhỏ, "Hay là cái này?"
Kỷ Ngưng mỉm cười chờ đợi quyết định của hai bé.
Trước đây, cô luôn vội vã hấp tấp, có lẽ bé Trúc Trúc, đã dạy cô nên kiên nhẫn hơn một chút.
Không biết đã qua bao lâu, Châu Châu lấy quả dâu tây nhỏ từ tay Trúc Trúc.
Cậu cắn một miếng đầu nhọn của quả dâu tây, từ từ cảm nhận.
Hương vị thơm ngon ngọt ngào của trái cây lưu luyến trên môi.
"Cảm ơn." Châu Châu nói nhỏ.
"Không có gì!"
"Nhỏ tiếng thôi." Kỷ Ngưng đưa tay lên môi ra hiệu 'Suỵt' "Dì ngủ rồi."
Tại ghế lái, Đinh Mộ Vân đẩy cặp kính đen lên đỉnh đầu, quay lại cười nói: "Không có."
"Chị Mộ Vân hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Cùng Tinh Huy và cả đội nghĩ ra bản tuyên bố thứ nhất, một đêm không ngủ."
Xe đi trên mặt đường tuyết, tốc độ không nhanh.
Ngoài xe, những ngọn núi hoang vu lướt qua trước mắt, cùng với tiếng thán phục của bạn nhỏ Trúc Trúc, Châu Châu thì lặng lẽ cụp mắt xuống.
...
Trong mỗi một phòng phát sóng trực tiếp "nhỏ", số lượng người xem trực tuyến đều không hề thấp.
Cư dân mạng vốn đang hưởng ứng trào lưu chung, từng phòng phát sóng trực tiếp lần lượt nhảy lên, thấy hứng thú liền dừng lại xem một lát.
Do hai ngày nay Giang tổng nằm dài trong phòng nghỉ, san sẻ phần lớn công việc trông trẻ, Kỷ Ngưng lại càng có nhiều thời gian cầm điện thoại nhanh tay lướt sóng ở tiền tuyến.
Chương trình lần này, từ khi bắt đầu, Đinh Mộ Vân đã thường xuyên bị chửi. Không ít anti-fan chờ ảnh hậu lật xe, vất vả lắm mới chờ được cơ hội, các cuộc thảo luận liên quan đến việc đại minh tinh đi cửa sau nhận nuôi Châu Châu vẫn luôn lan truyền. Luật nhận nuôi không phải là trò đùa, công chúng yêu cầu ảnh hậu cho một câu trả lời hợp lý cũng không có gì đáng trách.
"Tuyên bố chắc là sắp ra rồi." Đinh Mộ Vân liếc nhìn thời gian, "Ấn định là 12 giờ trưa."
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của tổ Huynh Muội và Chương Ngạn Hi, mọi người đang vô cùng vui vẻ.
Dẫn đầu là Đồng Chi Kỳ, hắn ngồi ở ghế sau cùng Chương Ngạn Hi, thường xuyên vỗ vai cô em gái ngồi phía trước để cô tham gia cùng, chơi trò chơi.
"Đường đi dài như vậy, kiểu gì cũng phải tìm chút niềm vui chứ."
"Ngươi xem mấy ông bà lão đi du lịch, đều hát hò biểu diễn văn nghệ trên xe buýt."
"Ta không cần hát." Đồng Chi Nhạc nói, "Ta không biết."
"Vậy oẳn tù tì nhé." Đồng Chi Kỳ nói.
Cô em lắc đầu: "Quá ngốc!"
"Vậy thì chơi mấy trò chơi nhỏ mang tính trí tuệ đi." Đồng Chi Kỳ tiếp lời, "21 điểm."
Đồng Chi Nhạc và Chương Ngạn Hi đồng thanh: "Là 24 điểm!"
Không khí trong xe rất vui vẻ, đến cả tài xế cũng bật cười.
"Ta thích mấy hành khách như các ngươi, nói nhiều, không buồn chán."
"Nếu không một đoạn đường núi dài như vậy, lái xe mệt mỏi muốn chết."
"Bác tài, bác cũng đừng có mệt nhé." Chương Ngạn Hi nói, "Không lát nữa đưa chúng cháu đến nơi, rồi bác về một mình thì sao?"
Vừa nói, hắn lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo cà phê, đưa ra: "Cái này cho bác, lát nữa tỉnh táo đầu óc."
Chương Ngạn Hi định đưa kẹo đến hộc tay vịn, ai ngờ không với tới.
Đồng Chi Nhạc quay đầu, xòe tay nhận lấy kẹo: "Để con đưa cho."
Bác tài vội vàng nói cảm ơn.
【 Quả nhiên ảnh đế hết thời nhưng tính vẫn tốt đấy, anh ấy lo bác tài lát nữa một mình lái xe về sẽ mệt đó. 】 【 Trồng cây kẹo cà phê! Có chị em nào từng ăn chưa? Cho xin ít review. 】 【 Kẹo cà phê này em ăn rồi, mùi cà phê đậm đặc, nhưng tác dụng tỉnh táo cũng chỉ khoảng bằng không. 】 Đồng Chi Kỳ đề nghị chơi 24 điểm, cô em liền mở một app nhỏ, lấy đề trực tiếp từ app.
Ba người họ chơi liên hồi, đến cả tài xế cũng nghe được tinh thần phấn chấn, đầu óc nhanh chóng vận động.
"Đồng Chi Nhạc, cái đề đơn giản như vậy mà em nghĩ không ra?" Đỉnh lưu khó chịu nói, "Em đừng có cản trở ta, nhanh lên."
"Em sợ anh một câu cũng không biết, sẽ bị bẽ mặt thôi." Cô em đáp, "Cho nên cái đề đơn giản này để cho anh tốt đấy, lát nữa em sẽ tính mấy đề khó."
Chương Ngạn Hi cười ha ha: "Xem thường người quá rồi."
"Đúng đấy, xem thường người quá!" Đỉnh lưu nhanh chóng tính ra đáp án, mặt đầy ý chí chiến đấu, "Hãy xem hết chặng đường này, quán quân 24 điểm hôm nay là ai."
Hai anh em như gà chọi nhau, hơn hai tiếng đồng hồ đi xe, vẫn chưa phân thắng bại, nhưng lại được cư dân mạng đánh giá là phòng phát sóng trực tiếp ồn ào nhất, cũng coi như là một quán quân.
Đến nửa sau của chặng đường, ngay cả bác tài cũng thấy đầu óc ong ong.
Lúc nãy còn cảm thấy bọn họ tốt tính; nói nhiều không buồn chán... bây giờ, thực sự hy vọng bọn họ im lặng một lát.
So với tổ bọn họ, ở phòng phát sóng trực tiếp nhỏ bên cạnh của Giang Thừa và Hướng Tinh Huy, tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Phòng làm việc của ảnh hậu đã phát ra thông báo.
Cả đội vốn không định để chủ đề này được lan rộng, nhưng độ quốc dân của Đinh Mộ Vân quá cao, chỉ trong một tích tắc chủ đề đã đứng đầu top hot search.
Công chúng tập trung từ đầu đến cuối vào vấn đề thủ tục nhận nuôi con, không ngờ rằng, thông báo vừa ra, phòng làm việc đã đánh tan mọi suy đoán.
Thả một chiêu cực mạnh.
"Giang tổng." Hướng Tinh Huy hỏi, "Tối qua anh ngủ có ngon không?"
Giang Thừa ngủ rất ngon.
Hắn cùng Kỷ Ngưng "gặp" phiên bản trẻ của chính mình, dùng trí tưởng tượng không thực tế để bù đắp những tiếc nuối thời thơ ấu, chẳng biết nói chuyện bao lâu, đến khi bên tai tĩnh lặng, nghe được tiếng thở đều đều của nàng, hắn mới yên bình chìm vào giấc ngủ.
"Ổn." Giang Thừa đáp.
Giang tổng từ lúc lên xe, đã kiệm lời như vàng.
Nhiếp ảnh gia vác máy móc, muốn bị làm cho lúng túng đến mức bay lên trời, cứ như vậy chiếu thẳng vào mặt bọn họ, chẳng lẽ không giống như một vở kịch câm nhàm chán sao?
Những người trong xe này, ngoại trừ Hướng Tinh Huy, đều không rõ phong ba trên mạng.
Cũng chính là lúc Hướng Tinh Huy mở lời nói nhiều, kể về gia đình nguyên sinh của mình thì Giang Thừa nhìn ra, hắn muốn mượn phòng phát sóng trực tiếp này, để làm rõ điều gì đó với công chúng.
"Lúc còn nhỏ, gia cảnh coi như khá giả. Cha mẹ từ quốc xí ra làm riêng, nắm bắt được thời cơ, mở một xưởng in, tương đối bận rộn, cho nên không có nhiều thời gian quan tâm đến ta và anh trai ta."
"Anh trai lớn hơn ta tám tuổi, nấu cơm, giặt giũ, đưa đón đi học, cơ bản là anh ấy lo liệu cho ta. Câu cách ngôn đó là sao nhỉ, huynh trưởng —— "
Hướng Tinh Huy đợi Giang tổng nói tiếp.
Thấy Giang Thừa một hồi lâu không nói gì, hắn liền cười ngại ngùng: "Huynh trưởng như cha."
"Anh em chúng ta quan hệ đặc biệt tốt, trong những tháng ngày thơ ấu thiếu sự đồng hành của cha mẹ, có thể nói là sống nương tựa vào nhau cũng không sai.
"Về sau, công việc kinh doanh của nhà ổn định, nhà máy càng mở rộng thêm, chúng tôi liền cùng nhau quản lý. Có điều tình hình kinh tế đi xuống, mấy năm trước đã đóng cửa vài nhà, lúc ấy ta muốn bỏ tiền nhưng anh trai nói, có tiền thì cứ cất đi, đừng có ném vào cái hố không đáy này."
"Người con một rất khó trải nghiệm tình cảm huynh đệ... đối với ta mà nói, anh trai rất thân, có địa vị ngang hàng với Mộ Vân trong lòng ta. Cho nên, khi anh trai đưa ra, muốn ta giúp trông nom con của anh ấy, ta không nói hai lời liền đồng ý."
Giang Thừa: ...
Đến đây mới lộ diện.
Thông báo mà đội của ảnh hậu phát ra, không giống như sự bộc bạch tình cảm dạt dào của Hướng Tinh Huy, mà muốn dùng ít lời nhiều ý hơn.
【 Bật mí bí mật động trời đây rồi! Châu Châu từ đầu đến cuối không phải là trẻ mồ côi, kỳ thực đứa trẻ này là con riêng bên ngoài của anh trai chồng, vì sự tồn tại của đứa bé này mà gia đình nháo nhào cả lên, anh trai chồng tốt bụng, đem nó ‘nhận nuôi’ về nhà, giúp nó có một thân phận trước mặt ảnh hậu. 】 【 Ảnh hậu công việc bận rộn, cái gọi là thủ tục nhận nuôi đều là anh trai chồng lo, không lâu nữa sẽ đón con về, còn dỗ con đừng để lộ. 】 【 Cư dân mạng thần thông quảng đại, anh trai chồng biết không giấu diếm được nữa, mới đêm qua thú thật với ảnh hậu, mong nàng tha thứ. 】 【 Nói đi nói lại, nếu ban đầu đã muốn nhận nuôi một đứa bé, thì con của ai có quan trọng không? Ảnh hậu quá mạnh mẽ mà anh trai chồng cũng là vì người trong nhà suy nghĩ, không có gì đáng trách. 】 【 Hai mươi năm qua, anh trai chồng luôn ở phía sau ảnh hậu âm thầm trả giá, dù lần này có lừa gạt nàng thì cũng vì nghĩ cho người anh trai xem mình như cha như anh từ nhỏ, có thể thông cảm mà. 】 Cư dân mạng bị một màn này làm cho lọt vào sương mù.
Trong tất cả các phòng phát sóng trực tiếp, điểm gây cười duy nhất lại ở chỗ Giang tổng.
Ở hàng ghế sau của xe, một người một bên, Hướng Tinh Huy một lòng một dạ thổ lộ thế giới nội tâm, tình cảm chân thành.
Mà Giang tổng, thì ra vẻ không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Trên trán như thể có khắc bốn chữ lớn.
Cự tuyệt hóng hớt.
...
Hơn ba giờ chiều, ba chiếc xe trước sau, lần lượt đưa các khách mời đến địa điểm.
Các nhân viên khác đang ở trên xe buýt, lúc này vẫn chưa đến, Giang Thừa vừa xuống xe, đã thấy bạn nhỏ Trúc Trúc chạy như bay đến chỗ mình.
"Trơn quá." Kỷ Ngưng nhắc nhở phía sau, "Đừng ngã ——"
"Bịch" một tiếng, Trúc Trúc ngã trên nền tuyết.
Bé mặc nhiều đồ, ngã xuống nền tuyết mềm mại, không đau chút nào, ngược lại còn thấy thú vị, nằm một lát.
Giang Thừa bế con gái lên, vỗ tuyết trên người cô bé.
"Ba ơi, lâu rồi không gặp!"
Kỷ Ngưng: ...
Mới ngắn ngủi hơn hai tiếng đồng hồ thôi mà, đã là lâu rồi không gặp?
Thật khó tưởng tượng, đến lúc kết thúc chương trình, bảo bối sẽ nhớ ba đến nhường nào đây.
Đinh Mộ Vân cũng mở cửa xe, dắt Châu Châu xuống.
"Mẹ." Châu Châu cẩn thận từng chút một gọi.
Nàng dừng bước, kéo áo khoác cho con kín hơn, hỏi: "Hôm qua ở công viên giải trí, có phải chú Giang mua cho con hai quả bóng bay không?"
Châu Châu khẽ gật đầu.
Hôm qua sáng sớm, vừa đến công viên giải trí, Giang Thừa đã mua cho cậu bé hai quả bóng bay.
Không có bạn nhỏ nào có thể từ chối những quả bóng bay lơ lửng trên cao, Châu Châu một tay cầm một quả, vừa chạy chậm trong khu vui chơi vừa luôn ngẩng đầu nhìn.
Nhưng mang hai quả bóng đi chơi, thực ra rất bất tiện, cậu bé không có cặp sách nhỏ sau lưng, cũng không giống như Trúc Trúc có thể dùng bím tóc để buộc bóng bay lại, sau khi chơi vài trò chơi, cậu bé phát hiện bóng của mình không thấy đâu nữa.
"Ta đoán hẳn là lúc chơi tàu lượn cao tốc, dừng ở chỗ đó." Đinh Mộ Vân nói, "Sao ngươi vẫn luôn không mang theo chúng ta vậy?"
"Hay là sợ?"
Đinh Mộ Vân nhớ lại tuổi thơ của mình.
Cha mẹ nàng, dường như chưa từng biết thế nào là dễ nói chuyện. Đánh vỡ một cái bát, làm mất sách bài tập, thậm chí ngay cả dao gọt bút chì cùn nàng cũng bị chỉ trích. Bọn họ luôn nghiêm khắc, thông qua phê bình con cái để giải tỏa những điều không như ý trong cuộc sống, nàng liền nơm nớp lo sợ, càng thêm yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, chậm rãi, trở thành đứa trẻ đặc biệt trong miệng những người hàng xóm.
Đinh Mộ Vân từ nhỏ đã ưu tú, sau khi lớn lên, hôn nhân mỹ mãn như ý, danh tiếng vang dội cùng các giải thưởng trong sự nghiệp, khiến nàng thực sự trở thành niềm tự hào của cha mẹ.
Nàng rất hiếu thắng, có thể khởi động cha mẹ ruột, cũng có thể gánh vác gia đình nhỏ hiện tại... Nhưng giờ phút này, khi nhìn biểu hiện cẩn trọng của Châu Châu, nàng biết, dòng cảm xúc sâu đậm chảy trong lòng, không phải vì tình mẫu tử, mà là sự đồng cảm.
Đinh Mộ Vân nhìn thấy chính mình trong quá khứ qua ánh mắt lo lắng của đứa trẻ này.
"Nếu hôm qua ngươi nói với ta rằng khí cầu bị mất, ta sẽ mua lại cho ngươi." Nàng nói, "Như vậy ngươi sẽ không cần phải ghen tị với khí cầu của em gái trên xe buýt về."
"Nhưng bây giờ cũng không muộn." Đinh Mộ Vân nói, "Khí cầu ở đâu cũng có thể mua được."
Châu Châu nhìn vào mắt Đinh Mộ Vân.
Hắn còn nhỏ, không thể giải thích rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trong đôi mắt đó.
Đau buồn, nhưng rất chân thành.
Đinh Mộ Vân nói rất nhiều.
Trong những ngày du lịch này, Giang Thừa đã mua cho Châu Châu khí cầu và kem, Đồng Chi Kỳ sẵn lòng dạy hắn hát, Đồng Chi Nhạc luôn quan tâm đến cảm xúc của hắn, Kỷ Ngưng lúc chơi với Trúc Trúc đều bảo cô bé gọi Châu Châu là anh...
"Châu Châu, đừng sợ người lớn." Đinh Mộ Vân nói nhẹ nhàng, "Cũng đừng từ chối thiện ý của chúng ta, được không?"
Máy quay vẫn đang ghi hình, dù là trước màn ảnh, nhưng khán giả mạng có thể tin tưởng, mỗi lời nói của ảnh hậu đều xuất phát từ tấm lòng chân thành.
【Oa oa oa oa mắt của bé con trong veo quá.】 【Trước đây luôn cảm thấy Châu Châu có ác ý với nhiều người xung quanh, thật ra đây cũng có thể chỉ là cơ chế phòng vệ của một đứa trẻ yếu đuối để bảo vệ mình.】 【Châu Châu cũng rất muốn được chấp nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là, chính hắn phải chấp nhận thế giới dịu dàng này trước đã.】 【Chạy lệch đề rồi, chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi, vậy ý của ảnh hậu là đã tha thứ cho anh rể sao?】 "Ta muốn một cái khí cầu." Châu Châu cúi đầu, nói nhỏ.
"Một cái sao?"
Châu Châu mím môi.
Một hồi lâu, hắn hỏi: "Hai cái, có được không?"
"Không vấn đề gì."
Đinh Mộ Vân khoác vai Châu Châu, đuổi kịp những người còn lại.
"Có thật là mua được khí cầu không?"
"Ta đã nói rồi mà." Đinh Mộ Vân nói dịu dàng, "Ngươi có thể tin ta."
Tối qua Hướng Tinh Huy và Đinh Mộ Vân đã nói chuyện rất lâu, Châu Châu không ngủ, nghe được rõ ràng.
Ba không nói thật.
Trẻ con không thể nói dối.
Vậy người lớn thì sao?
"Mẹ ơi, người lớn có nên thật thà không?" Châu Châu hỏi.
"Đương nhiên."
"Đi thôi, đừng để bọn họ chờ lâu quá."
Đinh Mộ Vân nắm tay Châu Châu đi về phía những khách mời khác.
Bé Trúc Trúc được ba ôm, hai chân ngắn nhỏ nhấp nhô trong không trung.
Nàng muốn xuống, lăn một vòng trên tuyết, nhưng ba đã phát hiện, không cho nàng cơ hội đó.
"Trúc Trúc hình như trầm tính hơn." Giang Thừa nói.
Cô bé nghiêng đầu: "Lớn rồi á!"
Mỗi một ngày trôi qua, đứa bé lại lớn thêm một ngày.
Ngày đó mẹ còn nói, khuôn mặt của bé càng ngày càng giống bánh trôi.
"Nói như vậy, sắp đến Đông Chí rồi." Đồng Chi Nhạc cảm thán, "Năm này qua năm khác..."
Hướng Tinh Huy cười nói: "Cô bé à, giống như người già vậy, than thở thời gian trôi nhanh."
Trúc Trúc biết Đông Chí là một ngày lễ quan trọng.
Ở thôn Vĩnh Thụy, cứ đến Đông Chí là em trai, mẹ và bà nội sẽ nấu bánh trôi.
Bánh trôi khó tiêu, em trai ăn chậm, cũng ăn có hạn, mẹ và bà sẽ mỉm cười nhìn.
Họ nói, ăn bánh trôi xong, em trai sẽ lớn thêm một tuổi.
Trúc Trúc cũng có một chén canh tròn.
Nghe họ nói như vậy, nàng liền ăn nhanh hơn và nhiều hơn.
Nàng muốn mau lớn, ăn một viên bánh trôi lớn thêm một tuổi, ăn thật nhiều viên, có lớn hơn nhiều tuổi không?
Nhưng đáng tiếc, trước đây Trúc Trúc đã ăn đến sắp nghẹn...
Ngủ một giấc dậy, lại vẫn là một cô bé nhỏ xíu.
"Bây giờ bánh trôi có rất nhiều loại." Đồng Chi Kỳ nói, "Nào là vị khoai lang tím, dâu tây, hạt dẻ cười, mè đen..."
Kỷ Ngưng: "Còn có cả vị sầu riêng nữa!"
【Sao các khách mời biết được dạo gần đây tôi đang mua bánh trôi! Dạo này thật thích ăn bánh trôi nhỏ, nấu xong rồi bỏ vào trà sữa tự làm, quả thực là một món topping hoàn hảo.】 【Về đề tài này thì tôi có chuyện muốn nói. Mấy hôm trước trong video ngắn quảng cáo liên tục, tôi đã mua một túi bánh trôi "chiêu tài vào bảo", quảng cáo là trên đồng tiền vàng có in rất nhiều chữ cát tường, ví dụ như "tài", "lộc", "bảo" này nọ... Kết quả các người đoán xem sao, bỏ vào nồi nấu một phút, vớt ra nhìn, chữ trên đó mất sạch! Đúng là lừa đảo!】 【Vị tỷ muội kia, quả thực là người nhà của tôi! Hôm qua tôi cũng vừa ăn bánh trôi kim nguyên bảo, chữ cũng biến mất luôn, tôi ăn mà đầy bụng tức giận.】 【Nói thật thì, bánh nhân hạt dẻ cười vẫn rất thơm.】 Trúc Trúc nghe ba nói, năm nay, ba sẽ cùng bé ăn bánh trôi.
Rồi sau đó, ba mẹ bắt đầu nói về hương vị bánh trôi.
"Con thích ăn bánh trôi vị gì? Ngọt hay mặn?"
"Đương nhiên là mặn."
"Sao lại ăn mặn, nhất định phải ăn ngọt!"
Khán giả mạng: ...
Cuộc tranh cãi ngọt mặn lại bắt đầu!
...
Chuyến du lịch này, chỉ còn lại nửa ngày cuối cùng.
Cho đến hôm nay, các khách mời mới lần đầu tiên ở khách sạn chính thức.
So với chỗ nghỉ trọ trước đó, khách sạn không ấm cúng bằng, nhưng các công trình đầy đủ hơn nhiều.
Khu suối nước nóng trên tuyết của khách sạn có chút hoang vu, nhưng cũng có cái hay của sự hoang vu, không có nhiều người, hơn nữa tổ chương trình đã thuê một hồ bơi riêng, khách mời không cần phải "luộc sủi cảo" trước màn ảnh trực tiếp, thở phào nhẹ nhõm.
【A a a a a tôi vẫn muốn xem cảnh bọn họ luộc sủi cảo!】 【Tôi đến đây chủ yếu là có hai mục đích. Thứ nhất, xem cơ thể của nhóm đỉnh lưu, thứ hai, xem cơ thể của Giang tổng.】 【Còn anh rể thì sao?】 【Không nhìn anh rể, nhưng quá khứ ảnh đế thì phải xem, hãy để tự anh ta phát huy sự dẻo dai của mình.】 【Ha ha ha ha nghĩ đẹp quá, ngâm suối nước nóng thì làm sao mà livestream được chứ?!】 【!!!】 Khách mời đều ở tầng trên của khách sạn, đi thang máy lên thì có nhân viên lễ tân giới thiệu những đặc điểm của khách sạn.
"Bữa sáng tự phục vụ ở tầng hai, mở cửa từ 7 giờ đến 9 giờ 30 mỗi ngày, cũng có thể gọi điện thoại cho lễ tân, sẽ có nhân viên đóng gói và đưa lên phòng."
"Bể suối nước nóng có rất nhiều chủ đề, như là hồ thảo dược, hồ dành cho trẻ em, hồ thủy liệu pháp vân vân... Các bé có thể đến khu vui chơi cho trẻ em trong nhà, nhà gỗ trong rừng cũng có thể quẹt thẻ."
"Khách sạn chúng tôi cũng có trà chiều trong giờ trà bánh, nếu muốn có trải nghiệm đặc biệt, có thể đặt trước phòng trà."
Nhân viên lễ tân giới thiệu những đặc điểm của khách sạn rất rõ ràng.
Trúc Trúc vừa nghe đã quên, nghe nữa lại càng quên, trong đầu chỉ lẩn quẩn một ý nghĩ.
Thật là vui chơi!
"Chờ một chút." Đinh Mộ Vân đột nhiên nói, "Ta quên mang đồ bơi."
Nhân viên khách sạn cười nói: "Khách sạn chúng tôi có một cửa hàng ở tầng một, những khách mời quên mang đồ bơi, có thể đến mua."
Đồng Chi Nhạc tiến lên: "Mộ Vân tỷ, ta đi với tỷ nha."
"Được." Đinh Mộ Vân gật đầu, "Còn Ngưng Ngưng thì sao?"
Buổi sáng, Kỷ Ngưng chưa dọn hành lý xong, ở trong phòng dọn dẹp đến mệt thì đi ra uống nước, thấy những khách mời khác đang vắt chéo chân ngồi trước lò sưởi nói cười vui vẻ, không hề có nghĩa khí.
Bây giờ, có thể coi như nàng đã tìm lại được chỗ đứng của mình.
"Ta mang theo rồi!"
【Ha ha ha ha ha ta đoán Ngưng Ngưng đã xem qua hướng dẫn Tuyết Lĩnh từ trước, nên đã nhét sẵn hai bộ đồ bơi vào vali, phòng khi cần dùng.】 【Ta bực thật! Đồ bơi bán trong khách sạn chắc chắn là siêu xấu!】 【Không sao đâu, đi ngâm suối nước nóng thôi, chứ không phải thi đồ bơi, các khách mời nữ thoải mái là được rồi.】 【Bộ đồ bơi mà Ngưng Ngưng đã tỉ mỉ chuẩn bị như thế nào nhỉ? rwkk.】 Các khách mời đều rất hài lòng về phòng khách sạn.
Nhân viên khuân vác mang hành lý lên lầu, tổ quay phim thì lắp thiết bị trong phòng.
Chờ đợi rất lâu, nhưng không ai thúc giục.
Cảm giác như việc mọi người nói lời tạm biệt nhau trong chương trình kỳ trước vẫn còn mới ngày hôm qua, chớp mắt một cái, đây đã là buổi tối cuối cùng họ ở trong chương trình.
Không lâu sau, khán giả mạng thấy một bé quýt nhỏ bước ra.
Trúc Trúc vừa muốn ngâm suối nước nóng mà không biết ngâm như thế nào, nói chung là muốn nghịch nước.
Mẹ đã chuẩn bị cho bé bộ đồ bơi nhỏ, màu cam với hình vẽ hoạt hình là mấy quả quýt nhỏ, làm nổi bật cái bụng tròn xoe của bé càng thêm mũm mĩm, giống như là ăn no quýt vậy.
Bé từ trong phòng khách sạn bước ra, tung tăng bước nhỏ đi về phía mục tiêu.
Mặc dù không biết mục tiêu ở đâu, cứ đi là được rồi.
Kỷ Ngưng ở phía sau đuổi theo: "Ngươi đừng chạy mà!"
Giang Thừa trên con đường chăm sóc con, luôn rất biết cách tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình: "Đừng chạy mà."
Những tiếng bàn tán xôn xao của đám khách quý khác đã át đi cả tiếng gọi của ba mẹ.
Trúc Trúc chỉ nghe được hai chữ cuối cùng.
"Chạy mau! Chạy mau!"
Cô bé nhỏ nhịp chân chạy như điên theo điệu nhạc nền của tổ chương trình —— Tạm biệt mụ mụ, đêm nay ta sẽ đi xa!...
"Đừng cười!"
"Ngươi cũng thế!"
Sau bữa trưa, cả đoàn khách quý và nhân viên công tác đều phải rời khỏi làng du lịch nhà gỗ nhỏ, đến địa điểm tiếp theo. Theo nhắc nhở trên bảng nhiệm vụ của tổ chương trình, bọn họ sẽ bốc thăm chia nhóm, chọn phương tiện di chuyển phù hợp để xuất phát.
"Chia nhóm thế nào?" Đồng Chi Kỳ hỏi, "Giống như lần trước à?"
"Chắc không giống đâu, ta dùng bảng phân tổ để chia các ngươi vào nhóm." Chương Ngạn Hi nói.
Chương trình đến giờ đã gần cuối, Chương Ngạn Hi không còn suy đoán Đáp Tử của mình là ai như lúc mới đến nữa. Như bây giờ, chơi đùa cùng Huynh Muội Tổ cũng rất tốt, vứt bỏ hết phiền não, trải nghiệm niềm vui từ những điều nhỏ nhặt, đây mới là ý nghĩa của du lịch.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta thực sự phân nhóm theo lượt bốc thăm." Nhân viên công tác lắc chiếc thùng bốc thăm, "Có lẽ những người bạn đồng hành không giống thường ngày, sẽ mang đến cho chúng ta những điều thú vị khác biệt."
Các khách quý không mất quá nhiều thời gian ở khâu bốc thăm.
Họ tiến lên, mỗi người rút một lá thăm, tìm kiếm hình tương ứng trên các thẻ, để hoàn thành việc chia nhóm.
"Trên thẻ toàn là đồ ăn chia thành một nhóm sao?" Kỷ Ngưng nói, "Thẻ của ta là dưa hấu."
"Không dễ uống cà phê!" Trúc Trúc giơ cao lá bài.
Đinh Mộ Vân: "Ta là há cảo tôm."
"Thẻ của Châu Châu là cơm trắng." Đồng Chi Nhạc giúp Châu Châu nhìn qua.
Kỷ Ngưng và Đinh Mộ Vân dẫn theo hai bé, tổ chương trình sắp xếp tài xế cho họ.
Trúc Trúc ngồi trên chiếc xe địa hình việt dã, trước khi lên xe, Đào đạo còn giới thiệu tỉ mỉ các tính năng của xe, như thích hợp nhất khi chạy trên mặt băng tuyết, vân vân.
[Ôi trời, lần đầu tiên thấy cài quảng cáo trong chương trình này.] [Chương trình của chúng ta ngày càng có tương lai!] [Chỉ có mình ta phát hiện vốn dĩ thẻ bài cơm trắng là của anh rể sao? Hình như anh ấy lén đổi với Châu Châu.] [Chắc là anh rể muốn tạo nhiều cơ hội để ảnh hậu và Châu Châu có thể tiếp xúc, mấy ngày nay ảnh hậu luôn làm rất tốt, có thể cảm thấy Châu Châu ngày càng thân thiết với cô ấy.] [Không chấp nhận việc ảnh hậu nhân cơ hội tẩy trắng nhé, chuyện đặc quyền nhận nuôi Châu Châu vẫn chưa xong, nhất định phải cho công chúng một lời giải thích thỏa đáng.] Hàng ghế sau của xe địa hình rất rộng rãi, nhân viên công tác giúp lắp hai ghế ngồi trẻ em, Châu Châu và Trúc Trúc mỗi người một bên, Kỷ Ngưng ngồi ở giữa.
Đinh Mộ Vân hơi ngại ngùng: "Thật ra tôi có thể ngồi hàng sau, cô ngồi ghế phụ được mà?"
"Không sao đâu." Kỷ Ngưng nói, "Họ nói đường đi hơi xa, cô ngồi ghế phụ có thể nghỉ ngơi cho khỏe."
Có thể thấy, Đinh Mộ Vân có chút mệt mỏi.
Sắc mặt nàng phờ phạc, nói năng cũng ít hẳn, vừa nhìn đã biết là không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Thấy Kỷ Ngưng kiên trì, Đinh Mộ Vân không từ chối nữa, mỉm cười gật đầu cảm tạ, rồi ngồi lên ghế phụ.
Tổ quay phim lắp máy quay cố định trong xe, thêm tài xế, trong xe vừa đủ năm người, không thể thêm một người quay phim hoặc khách nữa, sẽ quá tải mất.
Năm vị khách quý còn lại cũng chia nhóm theo hình trên lá thăm.
Huynh Muội Tổ và Chương Ngạn Hi lại phân vào cùng một nhóm.
Trước khi lên xe, Chương Ngạn Hi cười nói: "Xem ra ta và nhóm các ngươi là gắn liền với nhau rồi."
"Ngươi cứ làm khách quý thường trú của Huynh Muội Tổ là được rồi." Đồng Chi Kỳ nói, "Hai người anh trai, một em gái."
[Đỉnh lưu à, trong đầu ngươi toàn là nước sao. Ta đã không còn mong chờ một ngày Đồng Chi Kỳ phát hiện ra chân tướng nữa rồi, cứ để hắn hồ đồ đi, đến lúc đó tức chết hắn.] [Đồng muội có một anh trai ruột, một anh trai trên hộ khẩu, còn có một em gái cùng mẹ khác cha, đủ cả rồi, không cần thêm anh trai trong chương trình nữa.] [Ảnh đế hết thời: Ta cũng không thiếu em gái.] [srds, các ngươi không cảm thấy gọi hắn là 'Ảnh đế hết thời' rất không lịch sự sao? Cảm giác mỗi lần đều đang xát muối vào vết thương của người ta.] [Người ta vốn dĩ là hết thời mà.] Việc bốc thăm là ngẫu nhiên, nhưng việc kết hợp các khách quý vào từng nhóm nhỏ, tổ chương trình đã tính toán từ trước dựa theo từng loại xe.
Hướng Tinh Huy và Giang Thừa vào cùng một nhóm, hai người họ ngồi ở hàng sau, tài xế lái xe, quay phim ngồi ghế phụ quay hình.
Hướng Tinh Huy muốn giảm bớt một chút gánh nặng cho tổ chương trình, lên tiếng: "Thật ra tôi và Giang tổng có thể thay phiên lái, không cần cố ý mời tài xế địa phương, trong xe có thể thêm hai PD, đi cùng chứ sao."
Tổ chương trình từ chối khéo ý tốt của Hướng Tinh Huy.
Đường tuyết trơn trượt, đường xá dài, địa điểm đến lại khá hoang vu, tốt nhất là nên để tài xế địa phương chịu trách nhiệm lái xe cho an toàn hơn.
"Đường trơn à?" Giang Thừa liếc mắt nhìn chiếc xe việt dã.
"Tuy đường trơn trượt do tuyết rơi, tình hình giao thông có nhiều biến số, nhưng chiếc xe của chúng tôi, có thể dễ dàng kiểm soát khi chạy trên mặt băng tuyết!" Đào đạo lập tức đổi giọng, "Mặc kệ là tuyết rơi, gió thổi hay sương mù, đều không thành vấn đề."
Đào đạo đi đến cạnh xe, bắt đầu giới thiệu ưu điểm của lốp xe chống trơn trượt và xích chống trượt giúp tăng tính ổn định khi chạy xe.
[Đào đạo: A a a a hú hồn, suýt chút nữa là không quảng cáo được rồi.] [Vẫn phải là Giang tổng!] [Dù sao cũng là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình, Giang tổng ngoài việc theo đuổi vợ còn phải lo chuyện kinh doanh (doge)] [Vậy nên chương trình này hot như vậy, Giang tổng là có thể kiếm tiền đúng không? Ta đã quên mất gốc rạ này.] [Các ngươi nghĩ xem, ba ba và ông đều đang làm công cho Tiểu Trúc Bảo nhà ta đấy.] [Trong số nhiều khách quý nam như vậy, Giang tổng và anh rể ít tương tác nhất, trên đường không thật là khô khan sao?] [Yên tâm, anh rể là người nói nhiều mà, sẽ chủ động tìm đề tài thôi.] ...
Chương trình này sớm đã được mệnh danh là phim tài liệu du lịch, nhưng dù cư dân mạng trong thời gian qua đã quen với những khung cảnh đẹp liên tiếp ập đến, lúc này vẫn bị cảnh sắc trên quốc lộ núi tuyết làm cho kinh diễm.
Đường đèo quanh co uốn lượn, tuyết phủ trắng xóa trên cành cây, Trúc Trúc và Châu Châu đều dán mặt vào cửa sổ xe, không chớp mắt ngắm phong cảnh bên ngoài.
Lơ đãng, hai bé chú ý đến hơi thở làm mờ kính xe.
Nàng giơ bàn tay nhỏ lên, những ngón tay mập mạp ngắn ngủi trở thành cọ vẽ, "vẽ tranh" lên kính xe.
"Mẹ ơi, đây là một cái khung ảnh nhỏ." Trúc Trúc nói.
"Cảnh vật bị bao bọc trong một khung ảnh nhỏ, giống như một bức tranh vậy." Kỷ Ngưng nói, "Bé nhà mình là họa sĩ nhí sao?"
Họa sĩ nhí Trúc Trúc liền tiếp tục vẽ trên kính xe, tay nhỏ phác họa hình bông tuyết, điểm xuyết cho bức tranh phong cảnh thêm phần sống động.
Kỷ Ngưng vẫn nhớ những que kẹo mút và dâu tây nhỏ đã tích trữ từ tối qua.
Cô vừa lấy ra, liền nghe thấy giọng nói líu lo kinh ngạc của hai bé.
"Oa! Là đồ ngon đó!"
Châu Châu nghe tiếng động, quay đầu lại.
Em gái đang nũng nịu với mẹ, đầu nhỏ cọ cọ lên vai mẹ, kéo cả dây an toàn cũng bị lệch đi.
Mẹ giúp cô bé chỉnh lại dây an toàn, cười xoa má cô.
"Kẹo mút có vị gì nhỉ?"
"Trúc Trúc đoán xem."
"Là vị vải, táo xanh, nho, cam, còn có vị dưa hấu!"
"Trúc Trúc à, ta nghi ngờ con định dụ ta mua cả thùng kẹo mút đấy."
Đôi mắt bé con sáng rực lên.
Đây chính là cả thùng kẹo mút nha!
"Không mua, đừng hòng tính kế ta!"
"Mẹ ơi, tính kế là có ý gì ạ?"
Châu Châu hai tay siết chặt vào nhau.
Cư dân mạng đã phát hiện, mỗi khi lo lắng, trẻ con đều sẽ siết chặt đôi bàn tay gầy guộc lại, giống như làm vậy có thể tìm thấy được chút sức lực vậy. Trong xe ấm áp, ghế trẻ em đảm bảo an toàn cho chuyến đi của chúng, hai đứa bé được chăm sóc rất chu đáo, nhưng người tinh ý có thể nhìn ra được, tâm trạng của chúng có chút không giống nhau. Trúc Trúc và Châu Châu đều đã từng trải qua đau khổ, bất quá Châu Châu đã đến tuổi biết suy nghĩ, lớp vỏ bảo vệ trên người cậu bé càng dày hơn, dày đến mức cần rất nhiều tình yêu mới có thể hòa tan nó.
"Anh Châu Châu, anh muốn ăn cái nào?" Trúc Trúc hỏi.
Châu Châu hơi sửng sốt.
Cậu ngạc nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn em gái, có chút được sủng mà lo, hai tay nắm chặt lại càng chặt hơn.
Dâu tây không dễ chia, kẹo mút cũng vậy.
Trúc Trúc nhường quyền lựa chọn cho Châu Châu, cậu có thể chọn món mình thích ăn hơn.
Những đạo lý cha mẹ dạy bảo, vô hình chung đã khắc sâu trong lòng bọn trẻ, bé con đang học cách chia sẻ, nhưng sự chia sẻ này, không phải là sự hi sinh, cũng không có sự ủy khuất.
"Em..." Châu Châu do dự.
"Cái này sao?" Trúc Trúc đưa que kẹo mút đến trước mặt cậu, lại mở lòng bàn tay lộ ra quả dâu tây nhỏ, "Hay là cái này?"
Kỷ Ngưng mỉm cười chờ đợi quyết định của hai bé.
Trước đây, cô luôn vội vã hấp tấp, có lẽ bé Trúc Trúc, đã dạy cô nên kiên nhẫn hơn một chút.
Không biết đã qua bao lâu, Châu Châu lấy quả dâu tây nhỏ từ tay Trúc Trúc.
Cậu cắn một miếng đầu nhọn của quả dâu tây, từ từ cảm nhận.
Hương vị thơm ngon ngọt ngào của trái cây lưu luyến trên môi.
"Cảm ơn." Châu Châu nói nhỏ.
"Không có gì!"
"Nhỏ tiếng thôi." Kỷ Ngưng đưa tay lên môi ra hiệu 'Suỵt' "Dì ngủ rồi."
Tại ghế lái, Đinh Mộ Vân đẩy cặp kính đen lên đỉnh đầu, quay lại cười nói: "Không có."
"Chị Mộ Vân hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Cùng Tinh Huy và cả đội nghĩ ra bản tuyên bố thứ nhất, một đêm không ngủ."
Xe đi trên mặt đường tuyết, tốc độ không nhanh.
Ngoài xe, những ngọn núi hoang vu lướt qua trước mắt, cùng với tiếng thán phục của bạn nhỏ Trúc Trúc, Châu Châu thì lặng lẽ cụp mắt xuống.
...
Trong mỗi một phòng phát sóng trực tiếp "nhỏ", số lượng người xem trực tuyến đều không hề thấp.
Cư dân mạng vốn đang hưởng ứng trào lưu chung, từng phòng phát sóng trực tiếp lần lượt nhảy lên, thấy hứng thú liền dừng lại xem một lát.
Do hai ngày nay Giang tổng nằm dài trong phòng nghỉ, san sẻ phần lớn công việc trông trẻ, Kỷ Ngưng lại càng có nhiều thời gian cầm điện thoại nhanh tay lướt sóng ở tiền tuyến.
Chương trình lần này, từ khi bắt đầu, Đinh Mộ Vân đã thường xuyên bị chửi. Không ít anti-fan chờ ảnh hậu lật xe, vất vả lắm mới chờ được cơ hội, các cuộc thảo luận liên quan đến việc đại minh tinh đi cửa sau nhận nuôi Châu Châu vẫn luôn lan truyền. Luật nhận nuôi không phải là trò đùa, công chúng yêu cầu ảnh hậu cho một câu trả lời hợp lý cũng không có gì đáng trách.
"Tuyên bố chắc là sắp ra rồi." Đinh Mộ Vân liếc nhìn thời gian, "Ấn định là 12 giờ trưa."
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của tổ Huynh Muội và Chương Ngạn Hi, mọi người đang vô cùng vui vẻ.
Dẫn đầu là Đồng Chi Kỳ, hắn ngồi ở ghế sau cùng Chương Ngạn Hi, thường xuyên vỗ vai cô em gái ngồi phía trước để cô tham gia cùng, chơi trò chơi.
"Đường đi dài như vậy, kiểu gì cũng phải tìm chút niềm vui chứ."
"Ngươi xem mấy ông bà lão đi du lịch, đều hát hò biểu diễn văn nghệ trên xe buýt."
"Ta không cần hát." Đồng Chi Nhạc nói, "Ta không biết."
"Vậy oẳn tù tì nhé." Đồng Chi Kỳ nói.
Cô em lắc đầu: "Quá ngốc!"
"Vậy thì chơi mấy trò chơi nhỏ mang tính trí tuệ đi." Đồng Chi Kỳ tiếp lời, "21 điểm."
Đồng Chi Nhạc và Chương Ngạn Hi đồng thanh: "Là 24 điểm!"
Không khí trong xe rất vui vẻ, đến cả tài xế cũng bật cười.
"Ta thích mấy hành khách như các ngươi, nói nhiều, không buồn chán."
"Nếu không một đoạn đường núi dài như vậy, lái xe mệt mỏi muốn chết."
"Bác tài, bác cũng đừng có mệt nhé." Chương Ngạn Hi nói, "Không lát nữa đưa chúng cháu đến nơi, rồi bác về một mình thì sao?"
Vừa nói, hắn lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo cà phê, đưa ra: "Cái này cho bác, lát nữa tỉnh táo đầu óc."
Chương Ngạn Hi định đưa kẹo đến hộc tay vịn, ai ngờ không với tới.
Đồng Chi Nhạc quay đầu, xòe tay nhận lấy kẹo: "Để con đưa cho."
Bác tài vội vàng nói cảm ơn.
【 Quả nhiên ảnh đế hết thời nhưng tính vẫn tốt đấy, anh ấy lo bác tài lát nữa một mình lái xe về sẽ mệt đó. 】 【 Trồng cây kẹo cà phê! Có chị em nào từng ăn chưa? Cho xin ít review. 】 【 Kẹo cà phê này em ăn rồi, mùi cà phê đậm đặc, nhưng tác dụng tỉnh táo cũng chỉ khoảng bằng không. 】 Đồng Chi Kỳ đề nghị chơi 24 điểm, cô em liền mở một app nhỏ, lấy đề trực tiếp từ app.
Ba người họ chơi liên hồi, đến cả tài xế cũng nghe được tinh thần phấn chấn, đầu óc nhanh chóng vận động.
"Đồng Chi Nhạc, cái đề đơn giản như vậy mà em nghĩ không ra?" Đỉnh lưu khó chịu nói, "Em đừng có cản trở ta, nhanh lên."
"Em sợ anh một câu cũng không biết, sẽ bị bẽ mặt thôi." Cô em đáp, "Cho nên cái đề đơn giản này để cho anh tốt đấy, lát nữa em sẽ tính mấy đề khó."
Chương Ngạn Hi cười ha ha: "Xem thường người quá rồi."
"Đúng đấy, xem thường người quá!" Đỉnh lưu nhanh chóng tính ra đáp án, mặt đầy ý chí chiến đấu, "Hãy xem hết chặng đường này, quán quân 24 điểm hôm nay là ai."
Hai anh em như gà chọi nhau, hơn hai tiếng đồng hồ đi xe, vẫn chưa phân thắng bại, nhưng lại được cư dân mạng đánh giá là phòng phát sóng trực tiếp ồn ào nhất, cũng coi như là một quán quân.
Đến nửa sau của chặng đường, ngay cả bác tài cũng thấy đầu óc ong ong.
Lúc nãy còn cảm thấy bọn họ tốt tính; nói nhiều không buồn chán... bây giờ, thực sự hy vọng bọn họ im lặng một lát.
So với tổ bọn họ, ở phòng phát sóng trực tiếp nhỏ bên cạnh của Giang Thừa và Hướng Tinh Huy, tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Phòng làm việc của ảnh hậu đã phát ra thông báo.
Cả đội vốn không định để chủ đề này được lan rộng, nhưng độ quốc dân của Đinh Mộ Vân quá cao, chỉ trong một tích tắc chủ đề đã đứng đầu top hot search.
Công chúng tập trung từ đầu đến cuối vào vấn đề thủ tục nhận nuôi con, không ngờ rằng, thông báo vừa ra, phòng làm việc đã đánh tan mọi suy đoán.
Thả một chiêu cực mạnh.
"Giang tổng." Hướng Tinh Huy hỏi, "Tối qua anh ngủ có ngon không?"
Giang Thừa ngủ rất ngon.
Hắn cùng Kỷ Ngưng "gặp" phiên bản trẻ của chính mình, dùng trí tưởng tượng không thực tế để bù đắp những tiếc nuối thời thơ ấu, chẳng biết nói chuyện bao lâu, đến khi bên tai tĩnh lặng, nghe được tiếng thở đều đều của nàng, hắn mới yên bình chìm vào giấc ngủ.
"Ổn." Giang Thừa đáp.
Giang tổng từ lúc lên xe, đã kiệm lời như vàng.
Nhiếp ảnh gia vác máy móc, muốn bị làm cho lúng túng đến mức bay lên trời, cứ như vậy chiếu thẳng vào mặt bọn họ, chẳng lẽ không giống như một vở kịch câm nhàm chán sao?
Những người trong xe này, ngoại trừ Hướng Tinh Huy, đều không rõ phong ba trên mạng.
Cũng chính là lúc Hướng Tinh Huy mở lời nói nhiều, kể về gia đình nguyên sinh của mình thì Giang Thừa nhìn ra, hắn muốn mượn phòng phát sóng trực tiếp này, để làm rõ điều gì đó với công chúng.
"Lúc còn nhỏ, gia cảnh coi như khá giả. Cha mẹ từ quốc xí ra làm riêng, nắm bắt được thời cơ, mở một xưởng in, tương đối bận rộn, cho nên không có nhiều thời gian quan tâm đến ta và anh trai ta."
"Anh trai lớn hơn ta tám tuổi, nấu cơm, giặt giũ, đưa đón đi học, cơ bản là anh ấy lo liệu cho ta. Câu cách ngôn đó là sao nhỉ, huynh trưởng —— "
Hướng Tinh Huy đợi Giang tổng nói tiếp.
Thấy Giang Thừa một hồi lâu không nói gì, hắn liền cười ngại ngùng: "Huynh trưởng như cha."
"Anh em chúng ta quan hệ đặc biệt tốt, trong những tháng ngày thơ ấu thiếu sự đồng hành của cha mẹ, có thể nói là sống nương tựa vào nhau cũng không sai.
"Về sau, công việc kinh doanh của nhà ổn định, nhà máy càng mở rộng thêm, chúng tôi liền cùng nhau quản lý. Có điều tình hình kinh tế đi xuống, mấy năm trước đã đóng cửa vài nhà, lúc ấy ta muốn bỏ tiền nhưng anh trai nói, có tiền thì cứ cất đi, đừng có ném vào cái hố không đáy này."
"Người con một rất khó trải nghiệm tình cảm huynh đệ... đối với ta mà nói, anh trai rất thân, có địa vị ngang hàng với Mộ Vân trong lòng ta. Cho nên, khi anh trai đưa ra, muốn ta giúp trông nom con của anh ấy, ta không nói hai lời liền đồng ý."
Giang Thừa: ...
Đến đây mới lộ diện.
Thông báo mà đội của ảnh hậu phát ra, không giống như sự bộc bạch tình cảm dạt dào của Hướng Tinh Huy, mà muốn dùng ít lời nhiều ý hơn.
【 Bật mí bí mật động trời đây rồi! Châu Châu từ đầu đến cuối không phải là trẻ mồ côi, kỳ thực đứa trẻ này là con riêng bên ngoài của anh trai chồng, vì sự tồn tại của đứa bé này mà gia đình nháo nhào cả lên, anh trai chồng tốt bụng, đem nó ‘nhận nuôi’ về nhà, giúp nó có một thân phận trước mặt ảnh hậu. 】 【 Ảnh hậu công việc bận rộn, cái gọi là thủ tục nhận nuôi đều là anh trai chồng lo, không lâu nữa sẽ đón con về, còn dỗ con đừng để lộ. 】 【 Cư dân mạng thần thông quảng đại, anh trai chồng biết không giấu diếm được nữa, mới đêm qua thú thật với ảnh hậu, mong nàng tha thứ. 】 【 Nói đi nói lại, nếu ban đầu đã muốn nhận nuôi một đứa bé, thì con của ai có quan trọng không? Ảnh hậu quá mạnh mẽ mà anh trai chồng cũng là vì người trong nhà suy nghĩ, không có gì đáng trách. 】 【 Hai mươi năm qua, anh trai chồng luôn ở phía sau ảnh hậu âm thầm trả giá, dù lần này có lừa gạt nàng thì cũng vì nghĩ cho người anh trai xem mình như cha như anh từ nhỏ, có thể thông cảm mà. 】 Cư dân mạng bị một màn này làm cho lọt vào sương mù.
Trong tất cả các phòng phát sóng trực tiếp, điểm gây cười duy nhất lại ở chỗ Giang tổng.
Ở hàng ghế sau của xe, một người một bên, Hướng Tinh Huy một lòng một dạ thổ lộ thế giới nội tâm, tình cảm chân thành.
Mà Giang tổng, thì ra vẻ không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Trên trán như thể có khắc bốn chữ lớn.
Cự tuyệt hóng hớt.
...
Hơn ba giờ chiều, ba chiếc xe trước sau, lần lượt đưa các khách mời đến địa điểm.
Các nhân viên khác đang ở trên xe buýt, lúc này vẫn chưa đến, Giang Thừa vừa xuống xe, đã thấy bạn nhỏ Trúc Trúc chạy như bay đến chỗ mình.
"Trơn quá." Kỷ Ngưng nhắc nhở phía sau, "Đừng ngã ——"
"Bịch" một tiếng, Trúc Trúc ngã trên nền tuyết.
Bé mặc nhiều đồ, ngã xuống nền tuyết mềm mại, không đau chút nào, ngược lại còn thấy thú vị, nằm một lát.
Giang Thừa bế con gái lên, vỗ tuyết trên người cô bé.
"Ba ơi, lâu rồi không gặp!"
Kỷ Ngưng: ...
Mới ngắn ngủi hơn hai tiếng đồng hồ thôi mà, đã là lâu rồi không gặp?
Thật khó tưởng tượng, đến lúc kết thúc chương trình, bảo bối sẽ nhớ ba đến nhường nào đây.
Đinh Mộ Vân cũng mở cửa xe, dắt Châu Châu xuống.
"Mẹ." Châu Châu cẩn thận từng chút một gọi.
Nàng dừng bước, kéo áo khoác cho con kín hơn, hỏi: "Hôm qua ở công viên giải trí, có phải chú Giang mua cho con hai quả bóng bay không?"
Châu Châu khẽ gật đầu.
Hôm qua sáng sớm, vừa đến công viên giải trí, Giang Thừa đã mua cho cậu bé hai quả bóng bay.
Không có bạn nhỏ nào có thể từ chối những quả bóng bay lơ lửng trên cao, Châu Châu một tay cầm một quả, vừa chạy chậm trong khu vui chơi vừa luôn ngẩng đầu nhìn.
Nhưng mang hai quả bóng đi chơi, thực ra rất bất tiện, cậu bé không có cặp sách nhỏ sau lưng, cũng không giống như Trúc Trúc có thể dùng bím tóc để buộc bóng bay lại, sau khi chơi vài trò chơi, cậu bé phát hiện bóng của mình không thấy đâu nữa.
"Ta đoán hẳn là lúc chơi tàu lượn cao tốc, dừng ở chỗ đó." Đinh Mộ Vân nói, "Sao ngươi vẫn luôn không mang theo chúng ta vậy?"
"Hay là sợ?"
Đinh Mộ Vân nhớ lại tuổi thơ của mình.
Cha mẹ nàng, dường như chưa từng biết thế nào là dễ nói chuyện. Đánh vỡ một cái bát, làm mất sách bài tập, thậm chí ngay cả dao gọt bút chì cùn nàng cũng bị chỉ trích. Bọn họ luôn nghiêm khắc, thông qua phê bình con cái để giải tỏa những điều không như ý trong cuộc sống, nàng liền nơm nớp lo sợ, càng thêm yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, chậm rãi, trở thành đứa trẻ đặc biệt trong miệng những người hàng xóm.
Đinh Mộ Vân từ nhỏ đã ưu tú, sau khi lớn lên, hôn nhân mỹ mãn như ý, danh tiếng vang dội cùng các giải thưởng trong sự nghiệp, khiến nàng thực sự trở thành niềm tự hào của cha mẹ.
Nàng rất hiếu thắng, có thể khởi động cha mẹ ruột, cũng có thể gánh vác gia đình nhỏ hiện tại... Nhưng giờ phút này, khi nhìn biểu hiện cẩn trọng của Châu Châu, nàng biết, dòng cảm xúc sâu đậm chảy trong lòng, không phải vì tình mẫu tử, mà là sự đồng cảm.
Đinh Mộ Vân nhìn thấy chính mình trong quá khứ qua ánh mắt lo lắng của đứa trẻ này.
"Nếu hôm qua ngươi nói với ta rằng khí cầu bị mất, ta sẽ mua lại cho ngươi." Nàng nói, "Như vậy ngươi sẽ không cần phải ghen tị với khí cầu của em gái trên xe buýt về."
"Nhưng bây giờ cũng không muộn." Đinh Mộ Vân nói, "Khí cầu ở đâu cũng có thể mua được."
Châu Châu nhìn vào mắt Đinh Mộ Vân.
Hắn còn nhỏ, không thể giải thích rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy rất nhiều cảm xúc trong đôi mắt đó.
Đau buồn, nhưng rất chân thành.
Đinh Mộ Vân nói rất nhiều.
Trong những ngày du lịch này, Giang Thừa đã mua cho Châu Châu khí cầu và kem, Đồng Chi Kỳ sẵn lòng dạy hắn hát, Đồng Chi Nhạc luôn quan tâm đến cảm xúc của hắn, Kỷ Ngưng lúc chơi với Trúc Trúc đều bảo cô bé gọi Châu Châu là anh...
"Châu Châu, đừng sợ người lớn." Đinh Mộ Vân nói nhẹ nhàng, "Cũng đừng từ chối thiện ý của chúng ta, được không?"
Máy quay vẫn đang ghi hình, dù là trước màn ảnh, nhưng khán giả mạng có thể tin tưởng, mỗi lời nói của ảnh hậu đều xuất phát từ tấm lòng chân thành.
【Oa oa oa oa mắt của bé con trong veo quá.】 【Trước đây luôn cảm thấy Châu Châu có ác ý với nhiều người xung quanh, thật ra đây cũng có thể chỉ là cơ chế phòng vệ của một đứa trẻ yếu đuối để bảo vệ mình.】 【Châu Châu cũng rất muốn được chấp nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là, chính hắn phải chấp nhận thế giới dịu dàng này trước đã.】 【Chạy lệch đề rồi, chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi, vậy ý của ảnh hậu là đã tha thứ cho anh rể sao?】 "Ta muốn một cái khí cầu." Châu Châu cúi đầu, nói nhỏ.
"Một cái sao?"
Châu Châu mím môi.
Một hồi lâu, hắn hỏi: "Hai cái, có được không?"
"Không vấn đề gì."
Đinh Mộ Vân khoác vai Châu Châu, đuổi kịp những người còn lại.
"Có thật là mua được khí cầu không?"
"Ta đã nói rồi mà." Đinh Mộ Vân nói dịu dàng, "Ngươi có thể tin ta."
Tối qua Hướng Tinh Huy và Đinh Mộ Vân đã nói chuyện rất lâu, Châu Châu không ngủ, nghe được rõ ràng.
Ba không nói thật.
Trẻ con không thể nói dối.
Vậy người lớn thì sao?
"Mẹ ơi, người lớn có nên thật thà không?" Châu Châu hỏi.
"Đương nhiên."
"Đi thôi, đừng để bọn họ chờ lâu quá."
Đinh Mộ Vân nắm tay Châu Châu đi về phía những khách mời khác.
Bé Trúc Trúc được ba ôm, hai chân ngắn nhỏ nhấp nhô trong không trung.
Nàng muốn xuống, lăn một vòng trên tuyết, nhưng ba đã phát hiện, không cho nàng cơ hội đó.
"Trúc Trúc hình như trầm tính hơn." Giang Thừa nói.
Cô bé nghiêng đầu: "Lớn rồi á!"
Mỗi một ngày trôi qua, đứa bé lại lớn thêm một ngày.
Ngày đó mẹ còn nói, khuôn mặt của bé càng ngày càng giống bánh trôi.
"Nói như vậy, sắp đến Đông Chí rồi." Đồng Chi Nhạc cảm thán, "Năm này qua năm khác..."
Hướng Tinh Huy cười nói: "Cô bé à, giống như người già vậy, than thở thời gian trôi nhanh."
Trúc Trúc biết Đông Chí là một ngày lễ quan trọng.
Ở thôn Vĩnh Thụy, cứ đến Đông Chí là em trai, mẹ và bà nội sẽ nấu bánh trôi.
Bánh trôi khó tiêu, em trai ăn chậm, cũng ăn có hạn, mẹ và bà sẽ mỉm cười nhìn.
Họ nói, ăn bánh trôi xong, em trai sẽ lớn thêm một tuổi.
Trúc Trúc cũng có một chén canh tròn.
Nghe họ nói như vậy, nàng liền ăn nhanh hơn và nhiều hơn.
Nàng muốn mau lớn, ăn một viên bánh trôi lớn thêm một tuổi, ăn thật nhiều viên, có lớn hơn nhiều tuổi không?
Nhưng đáng tiếc, trước đây Trúc Trúc đã ăn đến sắp nghẹn...
Ngủ một giấc dậy, lại vẫn là một cô bé nhỏ xíu.
"Bây giờ bánh trôi có rất nhiều loại." Đồng Chi Kỳ nói, "Nào là vị khoai lang tím, dâu tây, hạt dẻ cười, mè đen..."
Kỷ Ngưng: "Còn có cả vị sầu riêng nữa!"
【Sao các khách mời biết được dạo gần đây tôi đang mua bánh trôi! Dạo này thật thích ăn bánh trôi nhỏ, nấu xong rồi bỏ vào trà sữa tự làm, quả thực là một món topping hoàn hảo.】 【Về đề tài này thì tôi có chuyện muốn nói. Mấy hôm trước trong video ngắn quảng cáo liên tục, tôi đã mua một túi bánh trôi "chiêu tài vào bảo", quảng cáo là trên đồng tiền vàng có in rất nhiều chữ cát tường, ví dụ như "tài", "lộc", "bảo" này nọ... Kết quả các người đoán xem sao, bỏ vào nồi nấu một phút, vớt ra nhìn, chữ trên đó mất sạch! Đúng là lừa đảo!】 【Vị tỷ muội kia, quả thực là người nhà của tôi! Hôm qua tôi cũng vừa ăn bánh trôi kim nguyên bảo, chữ cũng biến mất luôn, tôi ăn mà đầy bụng tức giận.】 【Nói thật thì, bánh nhân hạt dẻ cười vẫn rất thơm.】 Trúc Trúc nghe ba nói, năm nay, ba sẽ cùng bé ăn bánh trôi.
Rồi sau đó, ba mẹ bắt đầu nói về hương vị bánh trôi.
"Con thích ăn bánh trôi vị gì? Ngọt hay mặn?"
"Đương nhiên là mặn."
"Sao lại ăn mặn, nhất định phải ăn ngọt!"
Khán giả mạng: ...
Cuộc tranh cãi ngọt mặn lại bắt đầu!
...
Chuyến du lịch này, chỉ còn lại nửa ngày cuối cùng.
Cho đến hôm nay, các khách mời mới lần đầu tiên ở khách sạn chính thức.
So với chỗ nghỉ trọ trước đó, khách sạn không ấm cúng bằng, nhưng các công trình đầy đủ hơn nhiều.
Khu suối nước nóng trên tuyết của khách sạn có chút hoang vu, nhưng cũng có cái hay của sự hoang vu, không có nhiều người, hơn nữa tổ chương trình đã thuê một hồ bơi riêng, khách mời không cần phải "luộc sủi cảo" trước màn ảnh trực tiếp, thở phào nhẹ nhõm.
【A a a a a tôi vẫn muốn xem cảnh bọn họ luộc sủi cảo!】 【Tôi đến đây chủ yếu là có hai mục đích. Thứ nhất, xem cơ thể của nhóm đỉnh lưu, thứ hai, xem cơ thể của Giang tổng.】 【Còn anh rể thì sao?】 【Không nhìn anh rể, nhưng quá khứ ảnh đế thì phải xem, hãy để tự anh ta phát huy sự dẻo dai của mình.】 【Ha ha ha ha nghĩ đẹp quá, ngâm suối nước nóng thì làm sao mà livestream được chứ?!】 【!!!】 Khách mời đều ở tầng trên của khách sạn, đi thang máy lên thì có nhân viên lễ tân giới thiệu những đặc điểm của khách sạn.
"Bữa sáng tự phục vụ ở tầng hai, mở cửa từ 7 giờ đến 9 giờ 30 mỗi ngày, cũng có thể gọi điện thoại cho lễ tân, sẽ có nhân viên đóng gói và đưa lên phòng."
"Bể suối nước nóng có rất nhiều chủ đề, như là hồ thảo dược, hồ dành cho trẻ em, hồ thủy liệu pháp vân vân... Các bé có thể đến khu vui chơi cho trẻ em trong nhà, nhà gỗ trong rừng cũng có thể quẹt thẻ."
"Khách sạn chúng tôi cũng có trà chiều trong giờ trà bánh, nếu muốn có trải nghiệm đặc biệt, có thể đặt trước phòng trà."
Nhân viên lễ tân giới thiệu những đặc điểm của khách sạn rất rõ ràng.
Trúc Trúc vừa nghe đã quên, nghe nữa lại càng quên, trong đầu chỉ lẩn quẩn một ý nghĩ.
Thật là vui chơi!
"Chờ một chút." Đinh Mộ Vân đột nhiên nói, "Ta quên mang đồ bơi."
Nhân viên khách sạn cười nói: "Khách sạn chúng tôi có một cửa hàng ở tầng một, những khách mời quên mang đồ bơi, có thể đến mua."
Đồng Chi Nhạc tiến lên: "Mộ Vân tỷ, ta đi với tỷ nha."
"Được." Đinh Mộ Vân gật đầu, "Còn Ngưng Ngưng thì sao?"
Buổi sáng, Kỷ Ngưng chưa dọn hành lý xong, ở trong phòng dọn dẹp đến mệt thì đi ra uống nước, thấy những khách mời khác đang vắt chéo chân ngồi trước lò sưởi nói cười vui vẻ, không hề có nghĩa khí.
Bây giờ, có thể coi như nàng đã tìm lại được chỗ đứng của mình.
"Ta mang theo rồi!"
【Ha ha ha ha ha ta đoán Ngưng Ngưng đã xem qua hướng dẫn Tuyết Lĩnh từ trước, nên đã nhét sẵn hai bộ đồ bơi vào vali, phòng khi cần dùng.】 【Ta bực thật! Đồ bơi bán trong khách sạn chắc chắn là siêu xấu!】 【Không sao đâu, đi ngâm suối nước nóng thôi, chứ không phải thi đồ bơi, các khách mời nữ thoải mái là được rồi.】 【Bộ đồ bơi mà Ngưng Ngưng đã tỉ mỉ chuẩn bị như thế nào nhỉ? rwkk.】 Các khách mời đều rất hài lòng về phòng khách sạn.
Nhân viên khuân vác mang hành lý lên lầu, tổ quay phim thì lắp thiết bị trong phòng.
Chờ đợi rất lâu, nhưng không ai thúc giục.
Cảm giác như việc mọi người nói lời tạm biệt nhau trong chương trình kỳ trước vẫn còn mới ngày hôm qua, chớp mắt một cái, đây đã là buổi tối cuối cùng họ ở trong chương trình.
Không lâu sau, khán giả mạng thấy một bé quýt nhỏ bước ra.
Trúc Trúc vừa muốn ngâm suối nước nóng mà không biết ngâm như thế nào, nói chung là muốn nghịch nước.
Mẹ đã chuẩn bị cho bé bộ đồ bơi nhỏ, màu cam với hình vẽ hoạt hình là mấy quả quýt nhỏ, làm nổi bật cái bụng tròn xoe của bé càng thêm mũm mĩm, giống như là ăn no quýt vậy.
Bé từ trong phòng khách sạn bước ra, tung tăng bước nhỏ đi về phía mục tiêu.
Mặc dù không biết mục tiêu ở đâu, cứ đi là được rồi.
Kỷ Ngưng ở phía sau đuổi theo: "Ngươi đừng chạy mà!"
Giang Thừa trên con đường chăm sóc con, luôn rất biết cách tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình: "Đừng chạy mà."
Những tiếng bàn tán xôn xao của đám khách quý khác đã át đi cả tiếng gọi của ba mẹ.
Trúc Trúc chỉ nghe được hai chữ cuối cùng.
"Chạy mau! Chạy mau!"
Cô bé nhỏ nhịp chân chạy như điên theo điệu nhạc nền của tổ chương trình —— Tạm biệt mụ mụ, đêm nay ta sẽ đi xa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận