Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư
Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 65: Người dũng cảm huân chương! (length: 30991)
Trúc Trúc bé con cuối cùng cũng dừng chân, không chạy nữa vì nàng đã chạy đến cuối hành lang.
Hết đường rồi.
Đồng Chi Kỳ cười lớn: "Đúng là đồ ngốc, muốn chạy thì phải chạy vào thang máy chứ."
Bé con lắc đầu nghiêm túc.
Ba mẹ bảo rằng, đi thang máy phải đi theo người lớn, nếu không thang máy gặp sự cố thì trẻ con có nhón chân cũng không bấm được nút gọi tầng.
【 ha ha ha ha ha ý thức an toàn được giáo dục tốt quá. 】 【 vậy nên bé quýt chạy nãy giờ cũng chỉ là chạy cho có lệ thôi. 】 【 các ông bà top đầu đừng có dạy hư con nít, nhỡ bé Trúc chạy lạc trong thang máy thì sao? 】 【 Mà nè, với chiều cao của bé Trúc thì chắc chỉ bấm được nút tầng 1 thôi, mọi người cứ xuống tầng 1 mà tìm bé. 】 【 Bé: ? 】 Chương trình suối nước nóng sẽ không phát trực tiếp, vì vậy bị đạo diễn xếp sau các chương trình buổi tối.
Khách mời đi xe vài tiếng đồng hồ, ai nấy đều bơ phờ mệt mỏi, ban đầu đều mong xuống bể suối cho khỏe người, ai ngờ đạo diễn đổi lịch, tiếng thở dài còn to hơn cả tiếng của bé con.
Bé con đã chuẩn bị quá sớm, bộ đồ bơi bé tí cũng đã thay rồi, thế là bị mẹ khoác cho áo choàng tắm bé con, tham gia các chương trình tiếp theo.
Kỷ Ngưng buộc dây đai lưng cho Trúc Trúc ở bụng nhỏ, thắt một chiếc nơ bướm, nhìn một hồi, thấy không ổn.
Cô lại bế bé con quay lại phòng: "Hay là cứ đổi quần áo lại trước vẫn hơn."
【 sao không cho bé quýt mặc đồ bơi tiếp tục chơi! Dù sao cũng là trẻ con mà, có gì quan trọng đâu, tạo hình đáng yêu là được rồi. 】 【 Điểm này cho Kỷ Ngưng 100 điểm, cho dù là bé con 3 tuổi, mặc đồ bơi đi hoạt động cũng không tiện. Tôi còn để ý thấy hôm qua trong nhà gỗ, Trúc Trúc chỉ cần thay áo khoác ngoài với áo lót bên trong thôi, Kỷ Ngưng đều dùng khăn che máy quay, cô ấy luôn bảo vệ bé Trúc, mọi mặt đều suy tính chu đáo. 】 【 Bé con với Kỷ Ngưng hồi nhỏ giống nhau y hệt, cô ấy cứ như đang nuôi một cô bé giống mình đúc ra vậy, cảm giác thật thần kỳ! 】 【 Ngưng Ngưng đang nuôi một bé con giống hệt mình hồi bé, vậy ảnh hậu thì sao? 】 Vài ngày qua sóng gió, ảnh hậu có chỗ đứng trong chương trình này hơn.
Lúc mới bắt đầu, khán giả chỉ biết đến cô với cái mác diễn xuất giỏi, kính nghiệp, nhiều năm làm ảnh hậu không có tin tức xấu về đời tư, các fan ngưỡng mộ các tác phẩm của cô nhưng chưa bao giờ hiểu con người cô ra sao. Đến khi dần dà, Đinh Mộ Vân dần cởi mở hơn trong chương trình, cô có những mặt đáng yêu chân thật, cũng có mặt yếu đuối, mỗi mặt đều đáng để khám phá, không chỉ cư dân mạng với fan muốn hiểu rõ cô hơn, trong quá trình đó, cô cũng tìm lại được chính mình.
Tiếng mắng càng ngày càng lớn, lại còn mang theo chế giễu.
Những ánh mắt săm soi mà trước đây Đinh Mộ Vân không dám đối diện thì bây giờ, cô có thể chọn lắng nghe, lắng nghe tiếng lòng mình.
Cư dân mạng nói, Kỷ Ngưng đang nuôi một bé gái giống hệt mình khi còn nhỏ.
Còn ảnh hậu, thì chọn làm bạn với Châu Châu.
Cô không thể nói rõ là thích Châu Châu cỡ nào, qua những ngày sống chung, cô cho đứa trẻ sự dịu dàng kiên nhẫn và tử tế. Châu Châu từ đầu có vẻ chống đối cô, giờ cũng đã chấp nhận. Cư dân mạng thấy được tấm lòng của Đinh Mộ Vân, đồng thời đánh giá lý tính hơn về những thông cáo mà phòng làm việc của ảnh hậu đưa ra.
Dư luận trên mạng, khác hẳn với lúc vừa tung thông cáo.
【 Anh rể không muốn đứa con riêng này ảnh hưởng tình cảm của vợ chồng anh cả nên mới tự biên tự diễn một màn kịch, nhận con về nhà. Bây giờ còn lôi "sự thật" lên sóng trực tiếp, chẳng phải vợ chồng anh cả sẽ ly dị hay sao? 】 【 Mọi người đừng xem thường khả năng kiếm tiền của tam kim ảnh hậu, rất có thể là bao nhiêu năm qua, cuộc sống giàu sang của anh cả chị dâu đều là do em dâu nuôi, nếu hi sinh danh tiếng có thể giúp anh em và chị dâu vượt qua giai đoạn hôn nhân khó khăn thì tại sao lại không làm? 】 【 Lượng thông tin lớn quá, cảm thấy đầu óc mở mang, ý các người là con riêng đúng là con riêng nhưng chưa chắc đã là của anh cả? 】 【 Anh rể: Gửi văn bản cảnh cáo của luật sư cho các người bây giờ. 】 【 Từ chương trình số đầu tiên thảo luận chuyện mất con, Hướng Tinh Huy đã tìm cách tẩy não ảnh hậu, gieo rắc rằng con cái có nhiều tiếc nuối ra sao. Nếu đây là một ván cờ được dàn xếp kỹ lưỡng, ảnh hậu thật đáng thương. 】 【 Đau lòng cho ảnh hậu, từ khi vào nghề đến giờ danh tiếng của cô luôn tốt, vì Châu Châu với Hướng Tinh Huy mà vài lần mang tiếng xấu, nếu Hướng Tinh Huy thật sự phụ bạc cô ấy... tôi thật sự muốn chửi thề. 】 【 Chả có gì mà phải đau lòng, có lẽ cô ấy biết rõ nhưng chọn tha thứ thôi, Đinh Mộ Vân yêu sâu đậm mà. 】 Bên ngoài ồn ào náo loạn nhưng Đinh Mộ Vân không hề bị ảnh hưởng.
Chiều hôm ấy, Châu Châu được tặng hai quả bóng bay.
Đó không phải loại bóng bay bình thường mà là loại được bán ở các công viên giải trí, bóng hình hoạt hình.
Châu Châu nhận quà vui mừng khôn xiết.
Đây là lần đầu tiên khán giả thấy đứa trẻ cười tươi rói như thế trước màn ảnh.
Hướng Tinh Huy ôm vai Đinh Mộ Vân, khẽ nói lời xin lỗi.
Sau cơn sóng gió, anh rất cảm kích khi vợ mình chịu tin anh.
Đứa trẻ vui vẻ, người chồng sâu đậm và người vợ dịu dàng, họ giống như một gia đình ba người thực thụ.
Châu Châu cầm dây bóng bay, vừa đi chậm vừa quay đầu lại.
Hướng Tinh Huy nói với nó rất nhiều đạo lý, có những cái nó không hiểu nhưng có những cái thì hiểu rõ, ba ba bảo rằng những cái đó không quan trọng, chỉ cần nó không nhiều lời là không bị đưa đi.
Đinh Mộ Vân cũng nói với nó nhiều điều, ví dụ như phải vui vẻ, phải tin người lớn và phải thành thật...
Châu Châu nhớ lúc vừa xuống xe, nó đã hỏi một câu.
"Người lớn có nên thành thật không?"
Trước màn ảnh, Đinh Mộ Vân gật đầu, trả lời "Đương nhiên rồi" .
Lát sau, cô trả lời câu hỏi ấy một cách hoàn chỉnh.
"Một khi đã chọn lừa dối, thì phải chấp nhận hậu quả là đánh mất niềm tin."
Và rồi, một câu hỏi nghiêm túc cất lên —— "Châu Châu, con đã gặp mẹ ruột của mình chưa?"
Đứa trẻ gầy gò lặng lẽ đứng tại chỗ, hai bàn tay nắm chặt dây bóng.
Ba ba bảo rằng, nó sẽ có rất nhiều người máy biến hình, điều kiện học tập tốt nhất, một căn phòng lớn xinh đẹp, có thể tự lái xe...
Nhưng đối với một đứa trẻ 5 tuổi, những thứ đó không quan trọng.
Nó đã học được cách phân biệt đúng sai, từng bước một đi về phía ảnh hậu.
"Anh đừng có buồn chán, lát nữa Chi Kỳ với Nhạc Nhạc lại cười cho mà xem." Đinh Mộ Vân nói với Hướng Tinh Huy rồi nhẹ nhàng lùi ra sau, tiếp lời, "Em dẫn Châu Châu đi mua đồ bơi."
Hướng Tinh Huy gật đầu, nhìn bóng lưng họ, thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
...
Trong khách sạn suối nước nóng trên vùng núi tuyết có rất nhiều trò chơi giải trí, theo như lời của nhân viên thì mỗi trò đều đặc sắc, đáng để trải nghiệm.
Bé Trúc đã thay lại quần áo thoải mái, điểm dừng chân đầu tiên là khu vui chơi trẻ em.
Trong khu vui chơi có cầu trượt, mẹ nói cầu trượt này chỉ thích hợp cho bé từ một đến ba tuổi, bé ba tuổi rưỡi là quá tuổi rồi.
Bởi vì cầu trượt quá ngắn.
Bé Trúc leo lên các bậc thang nhỏ, ngồi vững vàng, chưa kịp đợi ba chuẩn bị đón mình đã vù một cái trượt xuống.
"Từ lúc bắt đầu trượt cho đến lúc xuống dưới chắc chưa tới 1 giây." Kỷ Ngưng nói.
Giang Thừa trêu chọc, cầu trượt này chắc chỉ đủ để Trúc Trúc nằm.
"Ý anh là cái cầu trượt này dài đúng 1 mét à?"
"99cm."
【 Cái gì mà 99cm, thật là cố tình lật áo cho xem lưng mà! Bé Trúc của chúng ta lần trước đã suýt khóc ở công viên trò chơi rồi! 】 【 ha ha ha ha ha bố mẹ bắt nạt trẻ con! 】 【 Thôi thì để tôi nói công bằng, cái cầu trượt này phải dài ít nhất 2 mét (doge) 】 Cầu trượt ngắn ngủn, nhưng bé con vẫn chơi rất vui vẻ.
Leo lên hai ba bậc thang, bé tự phối âm: "Vút!"
Kỷ Ngưng: "Chưa kịp 'vút' xong thì đã xuống mất tiêu rồi."
Giang Thừa không kìm được khóe môi cong lên, Trúc Trúc cũng cười theo.
Kỷ Ngưng đi vài bước, vẫy tay ở phía xa: "Ở đây có nhà bóng này!"
Trúc Trúc ở nhà của mỗ mỗ mỗ từng thấy một cái hồ bơi rất lớn, bên trong không có rào, đi ngang qua phải cẩn thận, sơ sẩy té vào sẽ bị đau.
Cái nhà bóng này giống hồ bơi nó đã từng thấy, chỉ là có đầy những trái bóng nhựa, bé có thể nhảy vào.
Bé con tròn tròn một mình, còn chưa cần người lớn nhắc, đã trực tiếp nhảy vào nhà bóng.
Kỷ Ngưng bị mấy quả bóng nhựa văng lên giật mình: "Sao gan con lớn vậy hả!"
Khán giả phát hiện, bé con bây giờ không còn cẩn thận quá mức như trước đây nữa.
Cứ như biết rằng cho dù thế nào, ba mẹ vẫn sẽ ở bên bảo vệ, bé khổ qua kiên cường biến thành em bé tò mò, dũng cảm khám phá thế giới, giống như một nhà thám hiểm nhỏ.
Kỷ Ngưng lại thấy đau đầu.
Nuôi dạy con cái là cả một môn khoa học, cô vẫn chưa hiểu rõ hết, nếu bé con có tinh thần mạo hiểm, có nên dẫn dắt một chút không?
Nhưng cái này không được, cái kia không xong, mất hứng quá!
Thái độ của Giang Thừa thì khá nhẹ nhàng.
Anh nói, Tiểu Kỷ sư phụ đã biến thành Kỷ lớn gan, nên trao cho con bé huy chương dũng cảm.
Trúc Trúc chỉ vào ngực: "Huy chương đeo ở đây được không?"
"Được chứ."
Giang Thừa nói, "Còn có huy chương ăn cơm khỏe nhất, huy chương ngâm thơ cổ, huy chương ngủ ba giây..."
【 ha ha ha ha ha mau đừng nói nữa, cái miệng há lớn của chúng ta sắp chảy nước miếng. 】 【 thật nhiều huy chương, không dám tưởng tượng nếu ta có thể đạt được, sẽ là một cô bé hạnh phúc nhường nào! 】 【 vị tỷ muội kia, cuối năm lãnh đạo phát huy chương cho cô nhé? Huy chương nhân viên cần cù nhất, huy chương tăng ca đến muộn nhất năm, huy chương trâu ngựa nhất... 】 【 cái người cuối năm phát huy chương kia, ngươi là ma quỷ sao! Nếu cuối năm ông chủ dám phát huy chương cho ta, ta liền dám cho hắn một đấm! 】 【 không để Tiểu Trúc Bảo thất vọng, Giang tổng, mau kêu thư ký hay trợ lý gì đó đi làm huy chương, chúng ta sẽ giám sát anh. 】 Kỷ Ngưng phát hiện Giang tổng có sở trường đặc biệt.
Trước kia giấu rất kỹ, sau khi có càng ngày càng nhiều cơ hội ở chung với con gái, càng thêm bộc lộ không thể nghi ngờ.
Nếu muốn trao giải cho hắn, nên tặng một cái—— Huy chương nịnh con gái giỏi nhất.
Chuyện phiêu lưu nhỏ của bé con còn chưa xong đâu, anh ta đã vội vàng khen rồi!
Kỷ Ngưng nhặt một quả bóng nhựa, ném về phía Giang Thừa.
"Bịch" một tiếng, trúng phóc không sai, cô tức giận nói: "Huy chương cái đầu anh ấy!"
Cô bé con lúc này mới phát hiện, ở đây có trò chơi còn hay hơn.
Cô bé huơ huơ tay ngắn và chân ngắn, bơi trong bể bóng, bơi đến "bờ bên kia", rồi cùng bố mẹ mở ra cuộc đại chiến bóng nhựa.
Bóng nhựa rất nhẹ, bị ném đi ném lại trong không trung, vẽ ra từng đường cong đầy màu sắc.
Đa phần thời gian, bé con đều đang tấn công, bóng nhẹ, sức yếu, bé ném không xa, liền lại nhấc chân ngắn trong bể bóng bì bõm, cố sức đi đến trước mặt ba.
Cô bé còn chưa kịp chọn vũ khí, Giang Thừa đã chọn một quả bóng nhựa màu xanh.
"Bịch" một tiếng, ném trúng bụng nhỏ của Trúc Trúc.
"Thắng rồi!"
Bé con tức phồng mang tai, quay đầu đi tìm cứu viện: "Mẹ!"
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng xem rất ngon lành trận đại chiến này.
Tổ người bình thường tự bọn họ cũng đã chơi vui như vậy rồi, hoàn toàn không cần chờ tổ chương trình lên kế hoạch trò chơi gì trọng điểm nữa!
Khu vui chơi trẻ em trong phòng thành thế giới của tổ người bình thường, một trận hỗn chiến, cũng không biết ai là người thắng cuối cùng.
Trò chơi kết thúc, là do Giang Thừa vô ý ngộ thương, ném bóng nhựa trúng đầu Kỷ Ngưng.
"Không chơi nữa." Anh nói, "Bé con, chúng ta đi chơi chỗ khác nhé?"
Thời gian chương trình thứ hai dành cho khách mời không còn nhiều.
Trúc Trúc rất dễ dàng bị ba thuyết phục.
"Chơi gì ạ?"
"Chúng ta đi xem phòng game."
Kỷ Ngưng từ trong bể bóng đi ra: "Lò sưởi trong khu vui chơi này bật nóng quá rồi."
Cô nóng đến mức mặt đỏ bừng, dùng hai tay quạt cho má hạ nhiệt độ.
Bé con bắt chước theo, chìa tay nhỏ ra quạt không cho má mẹ.
"Con giống cái lò sưởi nhỏ ấy." Kỷ Ngưng cười nói.
Cô bé lập tức quay người dao động.
Kỷ Ngưng mang giày ở cửa khu vui chơi, cảm thấy có một bóng đen bao phủ xuống.
Trúc Trúc dao động đến chỗ Giang Thừa, hai cha con cô bé đều đang đoàng hoàng nghiêm chỉnh.
Giang Thừa giúp cô hạ nhiệt độ cho hai má thì tai lại càng thêm ấm.
Cô bé ngồi xổm giữa hai người, ngửa mặt lên kiểm nghiệm thành quả hạ nhiệt độ.
Giang Thừa vô điều kiện phối hợp những điều kỳ lạ của con gái, rõ ràng là do tư tâm mà ra.
Thời gian trôi qua từng giây.
Trong đôi mắt trong trẻo của Kỷ Ngưng, anh thấy được chính mình.
"..." Kỷ Ngưng bình tĩnh nói, "Được, hai người thật nhiệt tình."
Giang Thừa cười nhẹ, rụt tay về, giúp con gái mang giày.
Cuộc đại chiến bóng nhựa vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trước mắt, vẻ hưng phấn của bé con vẫn chưa vơi.
Tổ người bình thường vừa đi ra ngoài vừa bàn về người thắng cuộc cuối cùng.
Từ xa, Trúc Trúc nhìn thấy Tổ anh em, lon ton chạy qua.
"Chị Nhạc Nhạc, chú Kỳ Kỳ!"
"Chỗ kia có bóng nhựa, các bạn muốn đi chơi không?"
Đồng Chi Nhạc: "Bé con, người lớn không thích chơi bóng nhựa."
Trúc Trúc chỉ chỉ bố mẹ mình.
Sao lại thế, vừa rồi hai người họ chơi vui quá trời mà!
"Trúc Trúc nhỏ, ta không bị hạn chế tuổi tác, cũng không phản đối con gọi ta là 'chú' ." Đồng Chi Kỳ: "Nhưng chúng ta không thể khác thế hệ, con phải gọi cô kia là cô vui vẻ nhé, vì cô ấy là em gái của ta, sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng giờ!"
Trúc Trúc nghe bọn họ phổ cập khoa học.
Cô bé nhanh chóng chuyển chủ đề, để lại bố mẹ đang dừng ở phía sau.
Kỷ Ngưng và Giang Thừa vẫn đang thảo luận ai là người thắng cuộc cuối cùng.
"Là chính anh nói không chơi trước kết thúc trò chơi chính là đầu hàng."
"..." Giang Thừa nói, "Anh sợ đầu em đau."
Bóng nhựa tuy nhẹ, nhưng đầu cô từng bị thương nặng, vẫn phải cẩn thận.
"Nếu bóng nhựa đập vào đầu cũng phải cẩn thận, thì mùa đông không thể đội mũ rồi, nặng lắm!" Giọng điệu Kỷ Ngưng chế nhạo, đi vài bước bỗng nhiên nói, "Anh nói xem có khi nào bị đập một cái là khôi phục trí nhớ không?"
Trong phim truyền hình đều là diễn như thế.
Nhân vật bị thương nặng ở đầu thì mất trí nhớ một thời gian ngắn, vô tình bị đập lại một cái vào đầu, ký ức đen trắng trên màn ảnh chớp lại, rồi hồi phục ký ức.
"Kỷ Ngưng."
Cô ngước mắt: "Sao thế?"
"Em rất muốn nhớ về anh sao?"
Kỷ Ngưng trầm mặc vài giây.
Theo sự thấu hiểu sâu hơn, cô bắt đầu nhận thức được, dù trong trí nhớ bị mất của mình có tùy hứng, cũng không phải nhất thời xúc động.
Cô hy vọng có thể nhớ lại.
Sau khi bị vạch trần mới ý thức được, trong đoạn trí nhớ trống rỗng đó, Giang Thừa là một trong những trang nổi bật.
"Anh không biết trang điểm!"
【 Anh không biết trang điểm (ôi ôi ôi.jpg) 】 【 Người máy hiếm khi đặt câu hỏi, vừa hỏi đã hỏi trọng điểm. 】 【 Cái emote âm dương quái khí tiện tiện của tôi đâu! 】 Kỷ Ngưng bước nhanh hơn, đuổi kịp Trúc Trúc.
Lúc này, bé con đã được phổ cập khoa học, hóa ra những người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng giờ là sinh đôi.
"Chúng ta đã quen nhau từ khi còn là một phôi thai nhỏ xíu." Mặt Đồng Chi Kỳ kiêu ngạo.
Trúc Trúc đánh "A ——" một tiếng.
"Mẹ ơi, con có em gái sinh đôi sao?" Giọng bé con còn rất non nớt.
"Không có."
"Chị thì sao?"
"Không có."
"Vậy anh sinh đôi đâu?"
Kỷ Ngưng: ?
Đồng Chi Nhạc nói: "Đi hỏi ba đi."
Bé con xoay người đi tìm ba.
Đồng Chi Nhạc ghẹo Kỷ Ngưng: "Chị giải vây giúp em rồi đấy."
"..."
"Cảm ơn em."
"Ba của bé chắc cũng không biết đâu." Anh Đồng nói một câu công đạo cho Giang tổng, "Đáng thương, vẫn đang mơ màng đây."
Cư dân mạng cười ha ha, chỉ tiếc phòng phát sóng trực tiếp không bật giọng nói được, nếu không khu bình luận đã cười như lợn kêu rồi.
Tình tiết mang thai rồi bỏ chạy quen thuộc của mấy bộ phim chiếu lên hiện thực, người trong cuộc còn phải trả lời phỏng vấn, thật sự xấu hổ, có thể móc luôn một tòa thành trang viên ra luôn ấy.
Cô em Đồng mau chóng đứng ở tuyến đầu hóng dưa: "Vậy rốt cuộc có hay không?"
Mặt Kỷ Ngưng như sắp phát điên: "Đương nhiên là không!"
Trúc Trúc bé con tham quan khu vui chơi xong, liền đi tới phòng game.
Tổ anh em cũng đi cùng bọn họ, không bao lâu sau, Chương Ngạn Hi cũng gia nhập.
Tổ chương trình rất nhân tính, chưa từng thu điện thoại của ai, vì vậy các khách mời đều biết chuyện ảnh hậu lên hot search. Bắt đầu từ việc ảnh hậu bị nghi ngờ lợi dụng việc nhận con nuôi làm trò, đến khi đoàn đội triển khai quan hệ xã hội xử lý khủng hoảng, rồi đến tuyên bố đính chính, hai vợ chồng lại không dùng đặc quyền của người giàu đi đường tắt, để Châu Châu thành con riêng, đám cư dân mạng hướng mối quan tâm vào chuyện gia đình của bọn họ. Bất kể sự thật thế nào, người luôn giữ thể diện như ảnh hậu mà phải đối diện với vô số lời bàn tán từ bên ngoài, chắc chắn ít nhiều cũng thấy xấu hổ.
"Khi nãy cô đến đây có gặp chị Mộ Vân không?" Kỷ Ngưng hỏi.
"Gặp, họ đang quẹt thẻ ở ngôi nhà cây trong rừng, bên đó cũng đang phát sóng trực tiếp." Chương Ngạn Hi nói, "Châu Châu muốn mang bóng bay chui vào nhà trên cây, anh rể nói sẽ giữ bóng bay giúp thằng bé, đừng mang vào trong, kết quả bất cẩn một chút, bóng bay suýt nữa bay mất."
Đồng Chi Kỳ: "Sau đó thì sao?"
Trúc Trúc bé con không quan tâm mấy chuyện của người lớn.
Điều cô quan tâm nhất, vẫn là hai quả bóng bay chưa rõ kết cục.
"Bóng bay đâu!" Bé con hỏi.
"Hai vấn đề, tôi nên trả lời câu nào trước thì hơn?" Chương Ngạn Hi cười nói, "Chị Mộ Vân và anh rể cùng nhau đuổi theo bóng bay, xem như đã đuổi lại được cho Châu Châu rồi."
Anh ta cố tình bổ sung một câu: "Yên tâm đi, người và bóng bay đều không sao."
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Đinh Mộ Vân, quả thực kín như bưng.
Cư dân mạng muốn tìm ra manh mối gì đó, nhưng chẳng nhìn ra được gì cả. Chuyện riêng của gia đình ảnh hậu có lẽ sẽ không bị đem lên mặt bàn, một người ảnh hậu hào quang lộng lẫy như vậy, sợ rằng dù hôn nhân có vấn đề thật sự, cũng chỉ sẽ âm thầm chịu đựng.
Không khí trong khu bình luận của hai phòng phát sóng trực tiếp khác hẳn nhau.
Ở tổ ảnh hậu, có người cho rằng gia đình ba người rất hạnh phúc, cũng có người cảm thấy tất cả sự hài hòa đều dựa vào việc Đinh Mộ Vân liên tục hi sinh và nhường nhịn, cư dân mạng chia làm hai phe cãi nhau túi bụi.
Đến phòng phát sóng trực tiếp của tổ anh em và tổ người bình thường, không khí khu bình luận lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Ở đây lại có trò đánh nhau hồi bé chúng ta hay chơi này." Đồng Chi Kỳ hô, "Đồng Chi Nhạc, mau qua đây!"
Tổ chương trình đã chào trước rồi, để không ảnh hưởng đến việc thu âm, nhạc nền trong phòng game dù vẫn có nhịp điệu, nhưng không quá ồn ào.
Các khách mời phàn nàn, phòng game này chẳng có tí không khí của phòng game nào cả, giống như vào nhà thờ ấy.
"Ta không muốn chơi cái này." Đồng Chi Nhạc liếc qua màn hình máy chơi game.
"Sao vậy?" Đồng Chi Kỳ hỏi, "Lúc nhỏ không phải rất thích chơi à?"
Ngày xưa, hai anh em không ở cùng bà nội, cuối tuần mẹ đi làm, ông bố vô trách nhiệm lại thích đánh bài, liền cho hai đứa ít tiền, để chúng ra khu game chơi.
Hai đứa trẻ con đã trải qua những giờ phút vô tư, đáng nhớ trong khu game.
"Hồi bé hai chúng ta đánh đâu thắng đó, lợi hại hơn cả người lớn ấy chứ." Đồng Chi Kỳ nói, "Mau đến đây."
"Không cần." Em gái lắc đầu, "Đánh đấm chán òm."
Nói xong, nàng quay sang chơi trò khác.
"Ngạn Hi." Đồng Chi Kỳ giơ tay, "Cậu qua đây, hai ta chơi."
"Tôi đi xem thử cái gì hay vậy." Chương Ngạn Hi nói.
Đỉnh lưu: ?
Mày xem em gái tao đang làm gì đấy hả!
【 Tình bạn nhắc nhở, Đồng Chi Kỳ, tốt nhất là anh cũng nên đi xem em gái đi. 】 【 Đúng đó! Đừng trách bọn tôi không nhắc, trò chơi nào chơi vui bằng em gái được chứ. 】 【 Ảnh đế hết thời đúng là cẩn trọng, nhưng tiến triển chậm quá, fan couple đã lập siêu thoại rồi mà anh còn chưa có động thái gì tiếp theo. 】 【 Tôi vẫn thấy hình tượng tổng thể của Ảnh đế hết thời này rất giống nam phụ trong mấy bộ phim thần tượng hồi xưa, kiểu âm thầm bảo vệ ấy. 】 【 Cái này thì đúng là có người từng nói, cái bộ phim nghệ thuật đoạt giải ấy, thật sự nhiều người bảo anh ấy diễn như thật. 】 【 Ánh mắt cô em vừa nãy có chút cô đơn, không sao chứ? 】 Đồng Chi Nhạc đi một vòng trong khu game, cuối cùng chọn "Đua xe điên cuồng".
Trò chơi mô phỏng đua xe, chỉ cần nàng chuẩn bị đi đổi xèng lên xe, vừa quay lại, Đồng Chi Kỳ đã xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay hắn là xèng chơi game.
"Nếu em muốn chơi đua xe thì cứ thoải mái mà chơi." Hắn nói.
Em gái nhận lấy xèng: "Em cũng không thèm chơi trò vừa rồi với anh."
"Trẻ con quá." Đồng Chi Kỳ gõ nhẹ vành mũ của nàng, "Đâu có phải là để trao đổi."
Lúc Chương Ngạn Hi đổi xèng xong trở lại thì thấy Đồng Chi Kỳ và Đồng Chi Nhạc đã bắt đầu chơi.
Trong trò đua xe mô phỏng, động tác của hai người gần như đồng nhất, y như đang đua xe thật, người thường xuyên nghiêng qua nghiêng lại.
Trong màn hình phát sóng trực tiếp, cư dân mạng nhìn bóng lưng của bọn họ.
Hai anh em trong khu game náo nhiệt, tay nắm tay nhau, luồn lách giữa đám con nít lớn và người lớn, nương tựa vào nhau, chính là sức mạnh của nhau.
【 Hình ảnh thời thơ ấu không được lưu lại, nhưng ước gì bây giờ cũng thế, chỉ là cười ngốc nghếch! 】 【 Ông anh nhìn không thông minh cho lắm, ai ngờ lại để ý thấy chút thất lạc nhỏ của em gái. 】 【 Ai nói đỉnh lưu nhà tôi không thông minh vậy! Toàn bộ fan không phục! 】 【 Khoảnh khắc này thật đẹp, y như xung quanh không có ai, chỉ còn lại hai anh em sau khi lớn. 】 【 Ảnh đế hết thời: Quá đáng, tôi vẫn luôn đứng đây đấy nhé. 】 Trong cả khu game, trò chơi phù hợp với bé Trúc Trúc cũng không nhiều.
Đây không phải là khách sạn gia đình, khu vui chơi dành cho các bé, mà khu game này là thế giới của người lớn.
Nhưng bố mẹ vẫn có thể chọn được những trò phù hợp để các con chơi.
"Gắp thú nhồi bông!" Kỷ Ngưng nói, "Chúng ta đi chơi cái đó!"
Bé con được mở khóa trải nghiệm mới —— Gắp thú.
Trong khu game có cả dãy máy gắp thú nhồi bông, Giang Thừa để cô bé chọn cái nào mình thích.
Cô bé dừng lại trước từng chiếc máy, khó lựa chọn.
【 Bé con: Cảm giác con nào cũng muốn về nhà với mình, khó chọn quá nha. 】 【 Ha ha ha ha lần nào tôi gắp thú cũng nghĩ thế, con nào cũng muốn về nhà với mình, nhưng mà một tràng thao tác múa may, chẳng con nào chịu về với mình (lật bàn.jpg) 】 Lúc Trúc Trúc chọn thú bông, bố mẹ không hề thúc giục.
Hai người đứng ở chỗ không xa, nhìn cô bé xoắn xuýt cái ót.
"Khó khăn lắm mới chọn được mà bố lại gắp không lên, thì mất mặt lắm!" Kỷ Ngưng nói, "Có nên ra ngoài nói với khách sạn, mua một con không?"
Giang Thừa dùng giọng vừa nãy của cô đáp lại: "Nhìn người từ bé."
"Con chọn xong rồi!" Cô bé quay lại, "Con sâu cà tím màu vàng này!"
Giang Thừa đi đổi một hộp xèng.
Đứng trước máy gắp thú bông, nhóm ba người Tố Nhân Tổ ai cũng ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Sau khi bỏ xèng vào, chiếc móng vuốt từ từ di chuyển trong máy, anh điều chỉnh góc độ, nhắm thẳng con sâu cà tím mà bé con chọn.
"Mà sao cà tím lại màu vàng?" Kỷ Ngưng chợt hỏi.
"Đúng ha, cà tím màu tím mà." Trúc Trúc nói, "Ba ơi, con muốn đổi con cà tím màu tím!"
"Tạch" một tiếng, Giang Thừa bấm nút điều khiển.
Theo chiếc móng vuốt chậm rãi hạ xuống, anh quay đầu: "?"
Kỷ Ngưng nhìn chằm chằm vào chiếc móng vuốt trong máy gắp thú.
Góc độ đã điều chỉnh tốt, trong quá trình hạ xuống, nó không hề xê dịch chút nào, cuối cùng dừng lại trên con thú bông cà tím màu vàng.
"Anh cũng thật là biết cách đó!"
Trúc Trúc đã bắt đầu dùng đôi mắt nhỏ mừng rỡ nhìn ba mình.
Ba thật giỏi gắp thú quá đi!
"Muốn cả con màu tím luôn hả?" Giang Thừa hỏi.
Cô bé như gà con mổ thóc mà gật đầu lia lịa.
"Đợi đã." Kỷ Ngưng nói, "Để tôi thử."
Cảm giác tham gia của Trúc Trúc rất lớn, cầm hai đồng xèng bỏ vào máy gắp thú.
Máy kêu lên những âm thanh vui vẻ, móng vuốt bắt đầu di chuyển.
Kỷ Ngưng cúi thấp người, mắt chăm chú nhìn con cà tím.
Rồi sau đó cô cảm giác mình bị một bóng dáng cao lớn, lơ đãng bao trọn.
Kỷ Ngưng sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt góc cạnh sạch sẽ, ánh mắt chuyên chú, không hề phân tâm.
Bàn tay đang cầm cần điều khiển của cô bị giữ lại, trong chớp mắt rất ngắn, sau khi điều chỉnh góc độ cần điều khiển, lòng bàn tay anh lập tức buông ra.
"Trúc Trúc bấm nút." Giang Thừa nói.
Cô bé đã chờ sẵn mệnh lệnh của ba, bấm nút một cách lưu loát.
Móng vuốt lại hạ xuống, túm lấy con cà tím nhỏ màu tím.
"Gắp phát nào trúng phát nấy vậy?" Vẻ mặt Kỷ Ngưng kinh ngạc, "Thần thánh vậy sao?"
Khóe môi Giang Thừa khẽ nhếch lên thành một đường cong nhạt.
Có chút đắc ý.
Kỷ Ngưng còn chưa kịp cười cái thói thích khoe mẽ của anh thì sắc mặt khựng lại.
Cảnh này, trùng khớp với một đoạn kí ức bị phủ bụi.
Trong một mảnh vỡ ký ức thoáng qua, chính cô dường như cũng từng tham gia hoạt động ngây thơ như vậy.
Kỷ Ngưng: … Cô là học sinh tiểu học chắc?
Trúc Trúc ôm hai con cà tím.
Chuyến này thu hoạch lớn, cô bé lại có thêm hai món đồ chơi nữa.
"Lần đầu gắp thú mà thành công luôn." Giang Thừa nói, "Trúc Trúc có thể nhận được một huy chương quán quân gắp thú đó."
Ngoài huy chương quán quân, cô bé còn được nhận thêm phần thưởng.
Ba phải "đóng dấu" lên trán cô.
Đứa trẻ ngây thơ có cảm giác nghi lễ rất kỳ quái.
Còn bố mẹ, đều sẵn lòng cùng con bé làm những chuyện kỳ lạ đó.
Kỷ Ngưng dựng ngón tay cái, chạm nhẹ lên trán cô bé: "Đóng rồi nha!"
Trúc Trúc mắt long lanh: "Ba cũng là lần đầu tiên gắp thú ạ?"
"Nói!" Kỷ Ngưng trừng mắt nhìn anh, "Có phải là đi học lén rồi không!"
Giang Thừa: … Thật ra đã tập rồi.
Mỗi lần cô bỗng hứng lên muốn hẹn hò, anh đều sẽ chuẩn bị trước.
Trước mặt cô gái mình thích, không thể tỏ ra là một tay mơ cái gì cũng không biết được.
Huống chi, cô lại là người thích tự do, hơn nữa còn hay thay đổi.
Dù thế nào, cũng phải giữ chân được sự hứng thú của cô.
"Mấy con kia cũng đẹp mà." Giang tổng tự nhiên đánh lạc hướng sự chú ý của con gái.
"Ba ơi, có thể chơi tiếp không?"
"Ở đây còn một hộp xèng nè."
Trúc Trúc nghiêng đầu: "Hết xèng rồi thì không gắp được nữa hả?"
Giang Thừa: "Đổi hộp khác."
Cô bé reo hò.
Nhiều thú bông như vậy, bé muốn gắp hết về nhà!
"Gắp hết về nhà thì để đâu?"
"Trong phòng!"
Giang Thừa cười nói: "Phòng thú bông hả?"
Hai ngày nay, sau khi chương trình phát sóng trực tiếp buổi tối kết thúc, Trúc Trúc đã gọi video với ông bà nội.
Họ nói, phòng của con bé ở Bắc Thành đã được thiết kế lại, những lời hứa trước đây của bố mẹ với bé, đều đang được thực hiện từng cái một.
Hiện giờ, phòng trẻ không dùng nữa.
Bé sẽ có một phòng thú bông!
"Phòng thú bông có thể chứa xích đu không?"
Giang Thừa: "Có thể, còn trang bị thêm cả ngựa gỗ xoay vòng."
Kỷ Ngưng lại thầm hét lên trong lòng—— Nịnh bợ!
Cô bé vẫn còn chưa muốn rời khỏi chỗ gắp thú, cùng bố đi tìm chiến lợi phẩm tiếp theo.
Còn Kỷ Ngưng thì bị PD thực tập mời sang một bên.
"Sau khi hái sao hả?" Cô hỏi.
"Không phải ạ." PD thực tập nói, "Ngày mai là ngày cuối cùng của chương trình, lúc đó sẽ có một giai đoạn liên tuyến trực tiếp với người thân bạn bè, mỗi vị khách quý đều sẽ tham gia, do tổ chương trình sắp xếp, hay là chị tự cung cấp phương thức liên lạc của khách mời liên tuyến ạ?"
"Người thân bạn bè?"
"Các chương trình khác cũng sẽ có giai đoạn này, như là mời bạn thân trong giới hoặc là người đại diện liên tuyến, nếu là người bình thường thì tốt nhất là anh chị em ruột hoặc là bố mẹ ạ. Không thể là bạn bè ngoài giới, như thế chương trình sẽ bớt phần thu hút."
PD thực tập cũng thấy khó cho Kỷ Ngưng.
Trước khi tham gia chương trình này, cô đã rời giới nhiều năm rồi, kiếm đâu ra bạn thân hoặc người đại diện trong giới chứ?
"Thật ra thích hợp nhất là anh chị em cùng——"
"Tôi không có anh chị em."
"Vậy còn bố mẹ thì sao ạ?"
Người phụ trách thực tập chương trình nói, "Trong khoảng thời gian này, mọi người trên mạng vẫn luôn suy đoán về quan hệ của ngươi với gia đình, cũng rất tò mò thân phận thiên kim tập đoàn Á Đình trên mạng của ngươi là thật hay giả, có một số lời đồn tương đối khó nghe, nếu có thể mời cha mẹ ngươi cùng trò chuyện trực tuyến, bất kể là vì hiệu quả chương trình, hay là vì số liệu nhiệt độ cá nhân của ngươi sau khi kết thúc chương trình thứ hai, đều có lợi."
Kỷ Ngưng đi tới phía trước một chút, gõ gõ tai nghe của cô ta.
"Đào đạo, đang lẩm bẩm luận văn ở trong đấy hả?"
Đào đạo đang trốn: !
Người này càng ngày càng tinh...
Hết đường rồi.
Đồng Chi Kỳ cười lớn: "Đúng là đồ ngốc, muốn chạy thì phải chạy vào thang máy chứ."
Bé con lắc đầu nghiêm túc.
Ba mẹ bảo rằng, đi thang máy phải đi theo người lớn, nếu không thang máy gặp sự cố thì trẻ con có nhón chân cũng không bấm được nút gọi tầng.
【 ha ha ha ha ha ý thức an toàn được giáo dục tốt quá. 】 【 vậy nên bé quýt chạy nãy giờ cũng chỉ là chạy cho có lệ thôi. 】 【 các ông bà top đầu đừng có dạy hư con nít, nhỡ bé Trúc chạy lạc trong thang máy thì sao? 】 【 Mà nè, với chiều cao của bé Trúc thì chắc chỉ bấm được nút tầng 1 thôi, mọi người cứ xuống tầng 1 mà tìm bé. 】 【 Bé: ? 】 Chương trình suối nước nóng sẽ không phát trực tiếp, vì vậy bị đạo diễn xếp sau các chương trình buổi tối.
Khách mời đi xe vài tiếng đồng hồ, ai nấy đều bơ phờ mệt mỏi, ban đầu đều mong xuống bể suối cho khỏe người, ai ngờ đạo diễn đổi lịch, tiếng thở dài còn to hơn cả tiếng của bé con.
Bé con đã chuẩn bị quá sớm, bộ đồ bơi bé tí cũng đã thay rồi, thế là bị mẹ khoác cho áo choàng tắm bé con, tham gia các chương trình tiếp theo.
Kỷ Ngưng buộc dây đai lưng cho Trúc Trúc ở bụng nhỏ, thắt một chiếc nơ bướm, nhìn một hồi, thấy không ổn.
Cô lại bế bé con quay lại phòng: "Hay là cứ đổi quần áo lại trước vẫn hơn."
【 sao không cho bé quýt mặc đồ bơi tiếp tục chơi! Dù sao cũng là trẻ con mà, có gì quan trọng đâu, tạo hình đáng yêu là được rồi. 】 【 Điểm này cho Kỷ Ngưng 100 điểm, cho dù là bé con 3 tuổi, mặc đồ bơi đi hoạt động cũng không tiện. Tôi còn để ý thấy hôm qua trong nhà gỗ, Trúc Trúc chỉ cần thay áo khoác ngoài với áo lót bên trong thôi, Kỷ Ngưng đều dùng khăn che máy quay, cô ấy luôn bảo vệ bé Trúc, mọi mặt đều suy tính chu đáo. 】 【 Bé con với Kỷ Ngưng hồi nhỏ giống nhau y hệt, cô ấy cứ như đang nuôi một cô bé giống mình đúc ra vậy, cảm giác thật thần kỳ! 】 【 Ngưng Ngưng đang nuôi một bé con giống hệt mình hồi bé, vậy ảnh hậu thì sao? 】 Vài ngày qua sóng gió, ảnh hậu có chỗ đứng trong chương trình này hơn.
Lúc mới bắt đầu, khán giả chỉ biết đến cô với cái mác diễn xuất giỏi, kính nghiệp, nhiều năm làm ảnh hậu không có tin tức xấu về đời tư, các fan ngưỡng mộ các tác phẩm của cô nhưng chưa bao giờ hiểu con người cô ra sao. Đến khi dần dà, Đinh Mộ Vân dần cởi mở hơn trong chương trình, cô có những mặt đáng yêu chân thật, cũng có mặt yếu đuối, mỗi mặt đều đáng để khám phá, không chỉ cư dân mạng với fan muốn hiểu rõ cô hơn, trong quá trình đó, cô cũng tìm lại được chính mình.
Tiếng mắng càng ngày càng lớn, lại còn mang theo chế giễu.
Những ánh mắt săm soi mà trước đây Đinh Mộ Vân không dám đối diện thì bây giờ, cô có thể chọn lắng nghe, lắng nghe tiếng lòng mình.
Cư dân mạng nói, Kỷ Ngưng đang nuôi một bé gái giống hệt mình khi còn nhỏ.
Còn ảnh hậu, thì chọn làm bạn với Châu Châu.
Cô không thể nói rõ là thích Châu Châu cỡ nào, qua những ngày sống chung, cô cho đứa trẻ sự dịu dàng kiên nhẫn và tử tế. Châu Châu từ đầu có vẻ chống đối cô, giờ cũng đã chấp nhận. Cư dân mạng thấy được tấm lòng của Đinh Mộ Vân, đồng thời đánh giá lý tính hơn về những thông cáo mà phòng làm việc của ảnh hậu đưa ra.
Dư luận trên mạng, khác hẳn với lúc vừa tung thông cáo.
【 Anh rể không muốn đứa con riêng này ảnh hưởng tình cảm của vợ chồng anh cả nên mới tự biên tự diễn một màn kịch, nhận con về nhà. Bây giờ còn lôi "sự thật" lên sóng trực tiếp, chẳng phải vợ chồng anh cả sẽ ly dị hay sao? 】 【 Mọi người đừng xem thường khả năng kiếm tiền của tam kim ảnh hậu, rất có thể là bao nhiêu năm qua, cuộc sống giàu sang của anh cả chị dâu đều là do em dâu nuôi, nếu hi sinh danh tiếng có thể giúp anh em và chị dâu vượt qua giai đoạn hôn nhân khó khăn thì tại sao lại không làm? 】 【 Lượng thông tin lớn quá, cảm thấy đầu óc mở mang, ý các người là con riêng đúng là con riêng nhưng chưa chắc đã là của anh cả? 】 【 Anh rể: Gửi văn bản cảnh cáo của luật sư cho các người bây giờ. 】 【 Từ chương trình số đầu tiên thảo luận chuyện mất con, Hướng Tinh Huy đã tìm cách tẩy não ảnh hậu, gieo rắc rằng con cái có nhiều tiếc nuối ra sao. Nếu đây là một ván cờ được dàn xếp kỹ lưỡng, ảnh hậu thật đáng thương. 】 【 Đau lòng cho ảnh hậu, từ khi vào nghề đến giờ danh tiếng của cô luôn tốt, vì Châu Châu với Hướng Tinh Huy mà vài lần mang tiếng xấu, nếu Hướng Tinh Huy thật sự phụ bạc cô ấy... tôi thật sự muốn chửi thề. 】 【 Chả có gì mà phải đau lòng, có lẽ cô ấy biết rõ nhưng chọn tha thứ thôi, Đinh Mộ Vân yêu sâu đậm mà. 】 Bên ngoài ồn ào náo loạn nhưng Đinh Mộ Vân không hề bị ảnh hưởng.
Chiều hôm ấy, Châu Châu được tặng hai quả bóng bay.
Đó không phải loại bóng bay bình thường mà là loại được bán ở các công viên giải trí, bóng hình hoạt hình.
Châu Châu nhận quà vui mừng khôn xiết.
Đây là lần đầu tiên khán giả thấy đứa trẻ cười tươi rói như thế trước màn ảnh.
Hướng Tinh Huy ôm vai Đinh Mộ Vân, khẽ nói lời xin lỗi.
Sau cơn sóng gió, anh rất cảm kích khi vợ mình chịu tin anh.
Đứa trẻ vui vẻ, người chồng sâu đậm và người vợ dịu dàng, họ giống như một gia đình ba người thực thụ.
Châu Châu cầm dây bóng bay, vừa đi chậm vừa quay đầu lại.
Hướng Tinh Huy nói với nó rất nhiều đạo lý, có những cái nó không hiểu nhưng có những cái thì hiểu rõ, ba ba bảo rằng những cái đó không quan trọng, chỉ cần nó không nhiều lời là không bị đưa đi.
Đinh Mộ Vân cũng nói với nó nhiều điều, ví dụ như phải vui vẻ, phải tin người lớn và phải thành thật...
Châu Châu nhớ lúc vừa xuống xe, nó đã hỏi một câu.
"Người lớn có nên thành thật không?"
Trước màn ảnh, Đinh Mộ Vân gật đầu, trả lời "Đương nhiên rồi" .
Lát sau, cô trả lời câu hỏi ấy một cách hoàn chỉnh.
"Một khi đã chọn lừa dối, thì phải chấp nhận hậu quả là đánh mất niềm tin."
Và rồi, một câu hỏi nghiêm túc cất lên —— "Châu Châu, con đã gặp mẹ ruột của mình chưa?"
Đứa trẻ gầy gò lặng lẽ đứng tại chỗ, hai bàn tay nắm chặt dây bóng.
Ba ba bảo rằng, nó sẽ có rất nhiều người máy biến hình, điều kiện học tập tốt nhất, một căn phòng lớn xinh đẹp, có thể tự lái xe...
Nhưng đối với một đứa trẻ 5 tuổi, những thứ đó không quan trọng.
Nó đã học được cách phân biệt đúng sai, từng bước một đi về phía ảnh hậu.
"Anh đừng có buồn chán, lát nữa Chi Kỳ với Nhạc Nhạc lại cười cho mà xem." Đinh Mộ Vân nói với Hướng Tinh Huy rồi nhẹ nhàng lùi ra sau, tiếp lời, "Em dẫn Châu Châu đi mua đồ bơi."
Hướng Tinh Huy gật đầu, nhìn bóng lưng họ, thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
...
Trong khách sạn suối nước nóng trên vùng núi tuyết có rất nhiều trò chơi giải trí, theo như lời của nhân viên thì mỗi trò đều đặc sắc, đáng để trải nghiệm.
Bé Trúc đã thay lại quần áo thoải mái, điểm dừng chân đầu tiên là khu vui chơi trẻ em.
Trong khu vui chơi có cầu trượt, mẹ nói cầu trượt này chỉ thích hợp cho bé từ một đến ba tuổi, bé ba tuổi rưỡi là quá tuổi rồi.
Bởi vì cầu trượt quá ngắn.
Bé Trúc leo lên các bậc thang nhỏ, ngồi vững vàng, chưa kịp đợi ba chuẩn bị đón mình đã vù một cái trượt xuống.
"Từ lúc bắt đầu trượt cho đến lúc xuống dưới chắc chưa tới 1 giây." Kỷ Ngưng nói.
Giang Thừa trêu chọc, cầu trượt này chắc chỉ đủ để Trúc Trúc nằm.
"Ý anh là cái cầu trượt này dài đúng 1 mét à?"
"99cm."
【 Cái gì mà 99cm, thật là cố tình lật áo cho xem lưng mà! Bé Trúc của chúng ta lần trước đã suýt khóc ở công viên trò chơi rồi! 】 【 ha ha ha ha ha bố mẹ bắt nạt trẻ con! 】 【 Thôi thì để tôi nói công bằng, cái cầu trượt này phải dài ít nhất 2 mét (doge) 】 Cầu trượt ngắn ngủn, nhưng bé con vẫn chơi rất vui vẻ.
Leo lên hai ba bậc thang, bé tự phối âm: "Vút!"
Kỷ Ngưng: "Chưa kịp 'vút' xong thì đã xuống mất tiêu rồi."
Giang Thừa không kìm được khóe môi cong lên, Trúc Trúc cũng cười theo.
Kỷ Ngưng đi vài bước, vẫy tay ở phía xa: "Ở đây có nhà bóng này!"
Trúc Trúc ở nhà của mỗ mỗ mỗ từng thấy một cái hồ bơi rất lớn, bên trong không có rào, đi ngang qua phải cẩn thận, sơ sẩy té vào sẽ bị đau.
Cái nhà bóng này giống hồ bơi nó đã từng thấy, chỉ là có đầy những trái bóng nhựa, bé có thể nhảy vào.
Bé con tròn tròn một mình, còn chưa cần người lớn nhắc, đã trực tiếp nhảy vào nhà bóng.
Kỷ Ngưng bị mấy quả bóng nhựa văng lên giật mình: "Sao gan con lớn vậy hả!"
Khán giả phát hiện, bé con bây giờ không còn cẩn thận quá mức như trước đây nữa.
Cứ như biết rằng cho dù thế nào, ba mẹ vẫn sẽ ở bên bảo vệ, bé khổ qua kiên cường biến thành em bé tò mò, dũng cảm khám phá thế giới, giống như một nhà thám hiểm nhỏ.
Kỷ Ngưng lại thấy đau đầu.
Nuôi dạy con cái là cả một môn khoa học, cô vẫn chưa hiểu rõ hết, nếu bé con có tinh thần mạo hiểm, có nên dẫn dắt một chút không?
Nhưng cái này không được, cái kia không xong, mất hứng quá!
Thái độ của Giang Thừa thì khá nhẹ nhàng.
Anh nói, Tiểu Kỷ sư phụ đã biến thành Kỷ lớn gan, nên trao cho con bé huy chương dũng cảm.
Trúc Trúc chỉ vào ngực: "Huy chương đeo ở đây được không?"
"Được chứ."
Giang Thừa nói, "Còn có huy chương ăn cơm khỏe nhất, huy chương ngâm thơ cổ, huy chương ngủ ba giây..."
【 ha ha ha ha ha mau đừng nói nữa, cái miệng há lớn của chúng ta sắp chảy nước miếng. 】 【 thật nhiều huy chương, không dám tưởng tượng nếu ta có thể đạt được, sẽ là một cô bé hạnh phúc nhường nào! 】 【 vị tỷ muội kia, cuối năm lãnh đạo phát huy chương cho cô nhé? Huy chương nhân viên cần cù nhất, huy chương tăng ca đến muộn nhất năm, huy chương trâu ngựa nhất... 】 【 cái người cuối năm phát huy chương kia, ngươi là ma quỷ sao! Nếu cuối năm ông chủ dám phát huy chương cho ta, ta liền dám cho hắn một đấm! 】 【 không để Tiểu Trúc Bảo thất vọng, Giang tổng, mau kêu thư ký hay trợ lý gì đó đi làm huy chương, chúng ta sẽ giám sát anh. 】 Kỷ Ngưng phát hiện Giang tổng có sở trường đặc biệt.
Trước kia giấu rất kỹ, sau khi có càng ngày càng nhiều cơ hội ở chung với con gái, càng thêm bộc lộ không thể nghi ngờ.
Nếu muốn trao giải cho hắn, nên tặng một cái—— Huy chương nịnh con gái giỏi nhất.
Chuyện phiêu lưu nhỏ của bé con còn chưa xong đâu, anh ta đã vội vàng khen rồi!
Kỷ Ngưng nhặt một quả bóng nhựa, ném về phía Giang Thừa.
"Bịch" một tiếng, trúng phóc không sai, cô tức giận nói: "Huy chương cái đầu anh ấy!"
Cô bé con lúc này mới phát hiện, ở đây có trò chơi còn hay hơn.
Cô bé huơ huơ tay ngắn và chân ngắn, bơi trong bể bóng, bơi đến "bờ bên kia", rồi cùng bố mẹ mở ra cuộc đại chiến bóng nhựa.
Bóng nhựa rất nhẹ, bị ném đi ném lại trong không trung, vẽ ra từng đường cong đầy màu sắc.
Đa phần thời gian, bé con đều đang tấn công, bóng nhẹ, sức yếu, bé ném không xa, liền lại nhấc chân ngắn trong bể bóng bì bõm, cố sức đi đến trước mặt ba.
Cô bé còn chưa kịp chọn vũ khí, Giang Thừa đã chọn một quả bóng nhựa màu xanh.
"Bịch" một tiếng, ném trúng bụng nhỏ của Trúc Trúc.
"Thắng rồi!"
Bé con tức phồng mang tai, quay đầu đi tìm cứu viện: "Mẹ!"
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng xem rất ngon lành trận đại chiến này.
Tổ người bình thường tự bọn họ cũng đã chơi vui như vậy rồi, hoàn toàn không cần chờ tổ chương trình lên kế hoạch trò chơi gì trọng điểm nữa!
Khu vui chơi trẻ em trong phòng thành thế giới của tổ người bình thường, một trận hỗn chiến, cũng không biết ai là người thắng cuối cùng.
Trò chơi kết thúc, là do Giang Thừa vô ý ngộ thương, ném bóng nhựa trúng đầu Kỷ Ngưng.
"Không chơi nữa." Anh nói, "Bé con, chúng ta đi chơi chỗ khác nhé?"
Thời gian chương trình thứ hai dành cho khách mời không còn nhiều.
Trúc Trúc rất dễ dàng bị ba thuyết phục.
"Chơi gì ạ?"
"Chúng ta đi xem phòng game."
Kỷ Ngưng từ trong bể bóng đi ra: "Lò sưởi trong khu vui chơi này bật nóng quá rồi."
Cô nóng đến mức mặt đỏ bừng, dùng hai tay quạt cho má hạ nhiệt độ.
Bé con bắt chước theo, chìa tay nhỏ ra quạt không cho má mẹ.
"Con giống cái lò sưởi nhỏ ấy." Kỷ Ngưng cười nói.
Cô bé lập tức quay người dao động.
Kỷ Ngưng mang giày ở cửa khu vui chơi, cảm thấy có một bóng đen bao phủ xuống.
Trúc Trúc dao động đến chỗ Giang Thừa, hai cha con cô bé đều đang đoàng hoàng nghiêm chỉnh.
Giang Thừa giúp cô hạ nhiệt độ cho hai má thì tai lại càng thêm ấm.
Cô bé ngồi xổm giữa hai người, ngửa mặt lên kiểm nghiệm thành quả hạ nhiệt độ.
Giang Thừa vô điều kiện phối hợp những điều kỳ lạ của con gái, rõ ràng là do tư tâm mà ra.
Thời gian trôi qua từng giây.
Trong đôi mắt trong trẻo của Kỷ Ngưng, anh thấy được chính mình.
"..." Kỷ Ngưng bình tĩnh nói, "Được, hai người thật nhiệt tình."
Giang Thừa cười nhẹ, rụt tay về, giúp con gái mang giày.
Cuộc đại chiến bóng nhựa vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trước mắt, vẻ hưng phấn của bé con vẫn chưa vơi.
Tổ người bình thường vừa đi ra ngoài vừa bàn về người thắng cuộc cuối cùng.
Từ xa, Trúc Trúc nhìn thấy Tổ anh em, lon ton chạy qua.
"Chị Nhạc Nhạc, chú Kỳ Kỳ!"
"Chỗ kia có bóng nhựa, các bạn muốn đi chơi không?"
Đồng Chi Nhạc: "Bé con, người lớn không thích chơi bóng nhựa."
Trúc Trúc chỉ chỉ bố mẹ mình.
Sao lại thế, vừa rồi hai người họ chơi vui quá trời mà!
"Trúc Trúc nhỏ, ta không bị hạn chế tuổi tác, cũng không phản đối con gọi ta là 'chú' ." Đồng Chi Kỳ: "Nhưng chúng ta không thể khác thế hệ, con phải gọi cô kia là cô vui vẻ nhé, vì cô ấy là em gái của ta, sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng giờ!"
Trúc Trúc nghe bọn họ phổ cập khoa học.
Cô bé nhanh chóng chuyển chủ đề, để lại bố mẹ đang dừng ở phía sau.
Kỷ Ngưng và Giang Thừa vẫn đang thảo luận ai là người thắng cuộc cuối cùng.
"Là chính anh nói không chơi trước kết thúc trò chơi chính là đầu hàng."
"..." Giang Thừa nói, "Anh sợ đầu em đau."
Bóng nhựa tuy nhẹ, nhưng đầu cô từng bị thương nặng, vẫn phải cẩn thận.
"Nếu bóng nhựa đập vào đầu cũng phải cẩn thận, thì mùa đông không thể đội mũ rồi, nặng lắm!" Giọng điệu Kỷ Ngưng chế nhạo, đi vài bước bỗng nhiên nói, "Anh nói xem có khi nào bị đập một cái là khôi phục trí nhớ không?"
Trong phim truyền hình đều là diễn như thế.
Nhân vật bị thương nặng ở đầu thì mất trí nhớ một thời gian ngắn, vô tình bị đập lại một cái vào đầu, ký ức đen trắng trên màn ảnh chớp lại, rồi hồi phục ký ức.
"Kỷ Ngưng."
Cô ngước mắt: "Sao thế?"
"Em rất muốn nhớ về anh sao?"
Kỷ Ngưng trầm mặc vài giây.
Theo sự thấu hiểu sâu hơn, cô bắt đầu nhận thức được, dù trong trí nhớ bị mất của mình có tùy hứng, cũng không phải nhất thời xúc động.
Cô hy vọng có thể nhớ lại.
Sau khi bị vạch trần mới ý thức được, trong đoạn trí nhớ trống rỗng đó, Giang Thừa là một trong những trang nổi bật.
"Anh không biết trang điểm!"
【 Anh không biết trang điểm (ôi ôi ôi.jpg) 】 【 Người máy hiếm khi đặt câu hỏi, vừa hỏi đã hỏi trọng điểm. 】 【 Cái emote âm dương quái khí tiện tiện của tôi đâu! 】 Kỷ Ngưng bước nhanh hơn, đuổi kịp Trúc Trúc.
Lúc này, bé con đã được phổ cập khoa học, hóa ra những người sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày cùng giờ là sinh đôi.
"Chúng ta đã quen nhau từ khi còn là một phôi thai nhỏ xíu." Mặt Đồng Chi Kỳ kiêu ngạo.
Trúc Trúc đánh "A ——" một tiếng.
"Mẹ ơi, con có em gái sinh đôi sao?" Giọng bé con còn rất non nớt.
"Không có."
"Chị thì sao?"
"Không có."
"Vậy anh sinh đôi đâu?"
Kỷ Ngưng: ?
Đồng Chi Nhạc nói: "Đi hỏi ba đi."
Bé con xoay người đi tìm ba.
Đồng Chi Nhạc ghẹo Kỷ Ngưng: "Chị giải vây giúp em rồi đấy."
"..."
"Cảm ơn em."
"Ba của bé chắc cũng không biết đâu." Anh Đồng nói một câu công đạo cho Giang tổng, "Đáng thương, vẫn đang mơ màng đây."
Cư dân mạng cười ha ha, chỉ tiếc phòng phát sóng trực tiếp không bật giọng nói được, nếu không khu bình luận đã cười như lợn kêu rồi.
Tình tiết mang thai rồi bỏ chạy quen thuộc của mấy bộ phim chiếu lên hiện thực, người trong cuộc còn phải trả lời phỏng vấn, thật sự xấu hổ, có thể móc luôn một tòa thành trang viên ra luôn ấy.
Cô em Đồng mau chóng đứng ở tuyến đầu hóng dưa: "Vậy rốt cuộc có hay không?"
Mặt Kỷ Ngưng như sắp phát điên: "Đương nhiên là không!"
Trúc Trúc bé con tham quan khu vui chơi xong, liền đi tới phòng game.
Tổ anh em cũng đi cùng bọn họ, không bao lâu sau, Chương Ngạn Hi cũng gia nhập.
Tổ chương trình rất nhân tính, chưa từng thu điện thoại của ai, vì vậy các khách mời đều biết chuyện ảnh hậu lên hot search. Bắt đầu từ việc ảnh hậu bị nghi ngờ lợi dụng việc nhận con nuôi làm trò, đến khi đoàn đội triển khai quan hệ xã hội xử lý khủng hoảng, rồi đến tuyên bố đính chính, hai vợ chồng lại không dùng đặc quyền của người giàu đi đường tắt, để Châu Châu thành con riêng, đám cư dân mạng hướng mối quan tâm vào chuyện gia đình của bọn họ. Bất kể sự thật thế nào, người luôn giữ thể diện như ảnh hậu mà phải đối diện với vô số lời bàn tán từ bên ngoài, chắc chắn ít nhiều cũng thấy xấu hổ.
"Khi nãy cô đến đây có gặp chị Mộ Vân không?" Kỷ Ngưng hỏi.
"Gặp, họ đang quẹt thẻ ở ngôi nhà cây trong rừng, bên đó cũng đang phát sóng trực tiếp." Chương Ngạn Hi nói, "Châu Châu muốn mang bóng bay chui vào nhà trên cây, anh rể nói sẽ giữ bóng bay giúp thằng bé, đừng mang vào trong, kết quả bất cẩn một chút, bóng bay suýt nữa bay mất."
Đồng Chi Kỳ: "Sau đó thì sao?"
Trúc Trúc bé con không quan tâm mấy chuyện của người lớn.
Điều cô quan tâm nhất, vẫn là hai quả bóng bay chưa rõ kết cục.
"Bóng bay đâu!" Bé con hỏi.
"Hai vấn đề, tôi nên trả lời câu nào trước thì hơn?" Chương Ngạn Hi cười nói, "Chị Mộ Vân và anh rể cùng nhau đuổi theo bóng bay, xem như đã đuổi lại được cho Châu Châu rồi."
Anh ta cố tình bổ sung một câu: "Yên tâm đi, người và bóng bay đều không sao."
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Đinh Mộ Vân, quả thực kín như bưng.
Cư dân mạng muốn tìm ra manh mối gì đó, nhưng chẳng nhìn ra được gì cả. Chuyện riêng của gia đình ảnh hậu có lẽ sẽ không bị đem lên mặt bàn, một người ảnh hậu hào quang lộng lẫy như vậy, sợ rằng dù hôn nhân có vấn đề thật sự, cũng chỉ sẽ âm thầm chịu đựng.
Không khí trong khu bình luận của hai phòng phát sóng trực tiếp khác hẳn nhau.
Ở tổ ảnh hậu, có người cho rằng gia đình ba người rất hạnh phúc, cũng có người cảm thấy tất cả sự hài hòa đều dựa vào việc Đinh Mộ Vân liên tục hi sinh và nhường nhịn, cư dân mạng chia làm hai phe cãi nhau túi bụi.
Đến phòng phát sóng trực tiếp của tổ anh em và tổ người bình thường, không khí khu bình luận lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Ở đây lại có trò đánh nhau hồi bé chúng ta hay chơi này." Đồng Chi Kỳ hô, "Đồng Chi Nhạc, mau qua đây!"
Tổ chương trình đã chào trước rồi, để không ảnh hưởng đến việc thu âm, nhạc nền trong phòng game dù vẫn có nhịp điệu, nhưng không quá ồn ào.
Các khách mời phàn nàn, phòng game này chẳng có tí không khí của phòng game nào cả, giống như vào nhà thờ ấy.
"Ta không muốn chơi cái này." Đồng Chi Nhạc liếc qua màn hình máy chơi game.
"Sao vậy?" Đồng Chi Kỳ hỏi, "Lúc nhỏ không phải rất thích chơi à?"
Ngày xưa, hai anh em không ở cùng bà nội, cuối tuần mẹ đi làm, ông bố vô trách nhiệm lại thích đánh bài, liền cho hai đứa ít tiền, để chúng ra khu game chơi.
Hai đứa trẻ con đã trải qua những giờ phút vô tư, đáng nhớ trong khu game.
"Hồi bé hai chúng ta đánh đâu thắng đó, lợi hại hơn cả người lớn ấy chứ." Đồng Chi Kỳ nói, "Mau đến đây."
"Không cần." Em gái lắc đầu, "Đánh đấm chán òm."
Nói xong, nàng quay sang chơi trò khác.
"Ngạn Hi." Đồng Chi Kỳ giơ tay, "Cậu qua đây, hai ta chơi."
"Tôi đi xem thử cái gì hay vậy." Chương Ngạn Hi nói.
Đỉnh lưu: ?
Mày xem em gái tao đang làm gì đấy hả!
【 Tình bạn nhắc nhở, Đồng Chi Kỳ, tốt nhất là anh cũng nên đi xem em gái đi. 】 【 Đúng đó! Đừng trách bọn tôi không nhắc, trò chơi nào chơi vui bằng em gái được chứ. 】 【 Ảnh đế hết thời đúng là cẩn trọng, nhưng tiến triển chậm quá, fan couple đã lập siêu thoại rồi mà anh còn chưa có động thái gì tiếp theo. 】 【 Tôi vẫn thấy hình tượng tổng thể của Ảnh đế hết thời này rất giống nam phụ trong mấy bộ phim thần tượng hồi xưa, kiểu âm thầm bảo vệ ấy. 】 【 Cái này thì đúng là có người từng nói, cái bộ phim nghệ thuật đoạt giải ấy, thật sự nhiều người bảo anh ấy diễn như thật. 】 【 Ánh mắt cô em vừa nãy có chút cô đơn, không sao chứ? 】 Đồng Chi Nhạc đi một vòng trong khu game, cuối cùng chọn "Đua xe điên cuồng".
Trò chơi mô phỏng đua xe, chỉ cần nàng chuẩn bị đi đổi xèng lên xe, vừa quay lại, Đồng Chi Kỳ đã xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay hắn là xèng chơi game.
"Nếu em muốn chơi đua xe thì cứ thoải mái mà chơi." Hắn nói.
Em gái nhận lấy xèng: "Em cũng không thèm chơi trò vừa rồi với anh."
"Trẻ con quá." Đồng Chi Kỳ gõ nhẹ vành mũ của nàng, "Đâu có phải là để trao đổi."
Lúc Chương Ngạn Hi đổi xèng xong trở lại thì thấy Đồng Chi Kỳ và Đồng Chi Nhạc đã bắt đầu chơi.
Trong trò đua xe mô phỏng, động tác của hai người gần như đồng nhất, y như đang đua xe thật, người thường xuyên nghiêng qua nghiêng lại.
Trong màn hình phát sóng trực tiếp, cư dân mạng nhìn bóng lưng của bọn họ.
Hai anh em trong khu game náo nhiệt, tay nắm tay nhau, luồn lách giữa đám con nít lớn và người lớn, nương tựa vào nhau, chính là sức mạnh của nhau.
【 Hình ảnh thời thơ ấu không được lưu lại, nhưng ước gì bây giờ cũng thế, chỉ là cười ngốc nghếch! 】 【 Ông anh nhìn không thông minh cho lắm, ai ngờ lại để ý thấy chút thất lạc nhỏ của em gái. 】 【 Ai nói đỉnh lưu nhà tôi không thông minh vậy! Toàn bộ fan không phục! 】 【 Khoảnh khắc này thật đẹp, y như xung quanh không có ai, chỉ còn lại hai anh em sau khi lớn. 】 【 Ảnh đế hết thời: Quá đáng, tôi vẫn luôn đứng đây đấy nhé. 】 Trong cả khu game, trò chơi phù hợp với bé Trúc Trúc cũng không nhiều.
Đây không phải là khách sạn gia đình, khu vui chơi dành cho các bé, mà khu game này là thế giới của người lớn.
Nhưng bố mẹ vẫn có thể chọn được những trò phù hợp để các con chơi.
"Gắp thú nhồi bông!" Kỷ Ngưng nói, "Chúng ta đi chơi cái đó!"
Bé con được mở khóa trải nghiệm mới —— Gắp thú.
Trong khu game có cả dãy máy gắp thú nhồi bông, Giang Thừa để cô bé chọn cái nào mình thích.
Cô bé dừng lại trước từng chiếc máy, khó lựa chọn.
【 Bé con: Cảm giác con nào cũng muốn về nhà với mình, khó chọn quá nha. 】 【 Ha ha ha ha lần nào tôi gắp thú cũng nghĩ thế, con nào cũng muốn về nhà với mình, nhưng mà một tràng thao tác múa may, chẳng con nào chịu về với mình (lật bàn.jpg) 】 Lúc Trúc Trúc chọn thú bông, bố mẹ không hề thúc giục.
Hai người đứng ở chỗ không xa, nhìn cô bé xoắn xuýt cái ót.
"Khó khăn lắm mới chọn được mà bố lại gắp không lên, thì mất mặt lắm!" Kỷ Ngưng nói, "Có nên ra ngoài nói với khách sạn, mua một con không?"
Giang Thừa dùng giọng vừa nãy của cô đáp lại: "Nhìn người từ bé."
"Con chọn xong rồi!" Cô bé quay lại, "Con sâu cà tím màu vàng này!"
Giang Thừa đi đổi một hộp xèng.
Đứng trước máy gắp thú bông, nhóm ba người Tố Nhân Tổ ai cũng ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Sau khi bỏ xèng vào, chiếc móng vuốt từ từ di chuyển trong máy, anh điều chỉnh góc độ, nhắm thẳng con sâu cà tím mà bé con chọn.
"Mà sao cà tím lại màu vàng?" Kỷ Ngưng chợt hỏi.
"Đúng ha, cà tím màu tím mà." Trúc Trúc nói, "Ba ơi, con muốn đổi con cà tím màu tím!"
"Tạch" một tiếng, Giang Thừa bấm nút điều khiển.
Theo chiếc móng vuốt chậm rãi hạ xuống, anh quay đầu: "?"
Kỷ Ngưng nhìn chằm chằm vào chiếc móng vuốt trong máy gắp thú.
Góc độ đã điều chỉnh tốt, trong quá trình hạ xuống, nó không hề xê dịch chút nào, cuối cùng dừng lại trên con thú bông cà tím màu vàng.
"Anh cũng thật là biết cách đó!"
Trúc Trúc đã bắt đầu dùng đôi mắt nhỏ mừng rỡ nhìn ba mình.
Ba thật giỏi gắp thú quá đi!
"Muốn cả con màu tím luôn hả?" Giang Thừa hỏi.
Cô bé như gà con mổ thóc mà gật đầu lia lịa.
"Đợi đã." Kỷ Ngưng nói, "Để tôi thử."
Cảm giác tham gia của Trúc Trúc rất lớn, cầm hai đồng xèng bỏ vào máy gắp thú.
Máy kêu lên những âm thanh vui vẻ, móng vuốt bắt đầu di chuyển.
Kỷ Ngưng cúi thấp người, mắt chăm chú nhìn con cà tím.
Rồi sau đó cô cảm giác mình bị một bóng dáng cao lớn, lơ đãng bao trọn.
Kỷ Ngưng sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt góc cạnh sạch sẽ, ánh mắt chuyên chú, không hề phân tâm.
Bàn tay đang cầm cần điều khiển của cô bị giữ lại, trong chớp mắt rất ngắn, sau khi điều chỉnh góc độ cần điều khiển, lòng bàn tay anh lập tức buông ra.
"Trúc Trúc bấm nút." Giang Thừa nói.
Cô bé đã chờ sẵn mệnh lệnh của ba, bấm nút một cách lưu loát.
Móng vuốt lại hạ xuống, túm lấy con cà tím nhỏ màu tím.
"Gắp phát nào trúng phát nấy vậy?" Vẻ mặt Kỷ Ngưng kinh ngạc, "Thần thánh vậy sao?"
Khóe môi Giang Thừa khẽ nhếch lên thành một đường cong nhạt.
Có chút đắc ý.
Kỷ Ngưng còn chưa kịp cười cái thói thích khoe mẽ của anh thì sắc mặt khựng lại.
Cảnh này, trùng khớp với một đoạn kí ức bị phủ bụi.
Trong một mảnh vỡ ký ức thoáng qua, chính cô dường như cũng từng tham gia hoạt động ngây thơ như vậy.
Kỷ Ngưng: … Cô là học sinh tiểu học chắc?
Trúc Trúc ôm hai con cà tím.
Chuyến này thu hoạch lớn, cô bé lại có thêm hai món đồ chơi nữa.
"Lần đầu gắp thú mà thành công luôn." Giang Thừa nói, "Trúc Trúc có thể nhận được một huy chương quán quân gắp thú đó."
Ngoài huy chương quán quân, cô bé còn được nhận thêm phần thưởng.
Ba phải "đóng dấu" lên trán cô.
Đứa trẻ ngây thơ có cảm giác nghi lễ rất kỳ quái.
Còn bố mẹ, đều sẵn lòng cùng con bé làm những chuyện kỳ lạ đó.
Kỷ Ngưng dựng ngón tay cái, chạm nhẹ lên trán cô bé: "Đóng rồi nha!"
Trúc Trúc mắt long lanh: "Ba cũng là lần đầu tiên gắp thú ạ?"
"Nói!" Kỷ Ngưng trừng mắt nhìn anh, "Có phải là đi học lén rồi không!"
Giang Thừa: … Thật ra đã tập rồi.
Mỗi lần cô bỗng hứng lên muốn hẹn hò, anh đều sẽ chuẩn bị trước.
Trước mặt cô gái mình thích, không thể tỏ ra là một tay mơ cái gì cũng không biết được.
Huống chi, cô lại là người thích tự do, hơn nữa còn hay thay đổi.
Dù thế nào, cũng phải giữ chân được sự hứng thú của cô.
"Mấy con kia cũng đẹp mà." Giang tổng tự nhiên đánh lạc hướng sự chú ý của con gái.
"Ba ơi, có thể chơi tiếp không?"
"Ở đây còn một hộp xèng nè."
Trúc Trúc nghiêng đầu: "Hết xèng rồi thì không gắp được nữa hả?"
Giang Thừa: "Đổi hộp khác."
Cô bé reo hò.
Nhiều thú bông như vậy, bé muốn gắp hết về nhà!
"Gắp hết về nhà thì để đâu?"
"Trong phòng!"
Giang Thừa cười nói: "Phòng thú bông hả?"
Hai ngày nay, sau khi chương trình phát sóng trực tiếp buổi tối kết thúc, Trúc Trúc đã gọi video với ông bà nội.
Họ nói, phòng của con bé ở Bắc Thành đã được thiết kế lại, những lời hứa trước đây của bố mẹ với bé, đều đang được thực hiện từng cái một.
Hiện giờ, phòng trẻ không dùng nữa.
Bé sẽ có một phòng thú bông!
"Phòng thú bông có thể chứa xích đu không?"
Giang Thừa: "Có thể, còn trang bị thêm cả ngựa gỗ xoay vòng."
Kỷ Ngưng lại thầm hét lên trong lòng—— Nịnh bợ!
Cô bé vẫn còn chưa muốn rời khỏi chỗ gắp thú, cùng bố đi tìm chiến lợi phẩm tiếp theo.
Còn Kỷ Ngưng thì bị PD thực tập mời sang một bên.
"Sau khi hái sao hả?" Cô hỏi.
"Không phải ạ." PD thực tập nói, "Ngày mai là ngày cuối cùng của chương trình, lúc đó sẽ có một giai đoạn liên tuyến trực tiếp với người thân bạn bè, mỗi vị khách quý đều sẽ tham gia, do tổ chương trình sắp xếp, hay là chị tự cung cấp phương thức liên lạc của khách mời liên tuyến ạ?"
"Người thân bạn bè?"
"Các chương trình khác cũng sẽ có giai đoạn này, như là mời bạn thân trong giới hoặc là người đại diện liên tuyến, nếu là người bình thường thì tốt nhất là anh chị em ruột hoặc là bố mẹ ạ. Không thể là bạn bè ngoài giới, như thế chương trình sẽ bớt phần thu hút."
PD thực tập cũng thấy khó cho Kỷ Ngưng.
Trước khi tham gia chương trình này, cô đã rời giới nhiều năm rồi, kiếm đâu ra bạn thân hoặc người đại diện trong giới chứ?
"Thật ra thích hợp nhất là anh chị em cùng——"
"Tôi không có anh chị em."
"Vậy còn bố mẹ thì sao ạ?"
Người phụ trách thực tập chương trình nói, "Trong khoảng thời gian này, mọi người trên mạng vẫn luôn suy đoán về quan hệ của ngươi với gia đình, cũng rất tò mò thân phận thiên kim tập đoàn Á Đình trên mạng của ngươi là thật hay giả, có một số lời đồn tương đối khó nghe, nếu có thể mời cha mẹ ngươi cùng trò chuyện trực tuyến, bất kể là vì hiệu quả chương trình, hay là vì số liệu nhiệt độ cá nhân của ngươi sau khi kết thúc chương trình thứ hai, đều có lợi."
Kỷ Ngưng đi tới phía trước một chút, gõ gõ tai nghe của cô ta.
"Đào đạo, đang lẩm bẩm luận văn ở trong đấy hả?"
Đào đạo đang trốn: !
Người này càng ngày càng tinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận