Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư
Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 20: Nghe lầm a? ! (length: 36227)
Từ khoảng hai giờ chiều hôm nay, gần như không thấy bóng dáng Kỷ Ngưng và Trúc Trúc trong phòng phát sóng trực tiếp.
Trong các chương trình văn nghệ khác, khách mời bình thường thường chỉ để đủ số, khán giả ghét nhất là thấy những người bình thường không có chút chất văn nghệ nào cứ lảng vảng trước màn hình, phá hỏng nhịp điệu của chương trình. Còn tổ sản xuất chương trình, bị áp lực từ các quy tắc, đa phần chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng chương trình văn nghệ này lại khác, khi hai người thường lên hình ít đi, cư dân mạng đã sớm bắt đầu hỏi nguyên nhân trên khung chat, thậm chí còn có một nhóm người chạy đến phần bình luận của trang chính thức chất vấn, yêu cầu tổ chương trình đối xử công bằng.
【Thì ra bình luận góp ý ở khu bình luận của trang chính thức có tác dụng, cuối cùng cũng thấy Ngưng Ngưng và bé Trúc Trúc rồi.】 【Mắt Trúc Trúc có thể nhắm chặt hơn chút nữa không? Cả ngũ quan đều đang dùng sức rồi kìa.】 【Mồm gạo kê cũng mím chặt ghê, em bé của chúng ta cũng rất dũng cảm, che trước mặt Kỷ Ngưng, đang cố gắng bảo vệ mẹ thực tập đó.】 【Trời ơi đèn flash chiếu sáng rực cả lên, khó hiểu mà buồn cười quá, ta có phải lỡ vào Livehouse rồi không?】 【Nếu chương trình ghép thêm đoạn nhạc, ba người đang bị bắt có thể trực tiếp nhảy disco.】
Tuy rằng tổ chương trình quay chương trình ở khu du lịch nông thôn chưa được khai thác hoàn toàn, nhưng dù Kỷ Ngưng và Trúc Trúc có nghe thấy tiếng động lạ trong bóng tối thì cũng không tạo nên chút không khí quỷ dị nào cho phòng phát sóng trực tiếp. Trong chương trình văn nghệ này, ngoài khách mời là người nổi tiếng, còn có một đám lớn nhân viên công tác, hiển nhiên là rất an toàn.
Cũng bởi vậy, hình ảnh khuôn mặt nhỏ bé của con trẻ sợ hãi đến mức rung cả thịt không thể nghi ngờ đã dẫn đến một tràng "cười nhạo" đầy thân thiện, cư dân mạng được dịp chơi trò bắt trend rất nhiều, tiện thể phân biệt ba người đàn ông dưới ánh đèn pin đèn flash, bắt đầu phổ cập kiến thức.
Những khán giả đã theo dõi chương trình cả ngày, đều gặp qua Giang Thừa và Văn đặc trợ, người quen cũ.
Chỉ là không ngờ rằng, hóa ra bọn họ cũng không phải là người đi đường vô tình đi ngang qua khu du lịch nông thôn, hai người này là ở cùng với tổng đạo diễn của tổ chương trình.
【Đạo diễn Đào à, ở mùa trước, lúc giới thiệu quy tắc cho khách mời thì đã từng lên hình rồi, tối qua lúc phát nhiệm vụ bất ngờ còn có giọng nói ở ngoài ống kính khi công bố nhiệm vụ hôm nay cũng là ông ấy.】 【Cái đạo diễn Đào này đúng là có chút tài năng đó, quay mấy chương trình văn nghệ nhìn đều rất đẹp; trước đó ở một show người nổi tiếng do ông ấy làm, ông ấy đã quay được những cảnh nổi tiếng tạo được hiệu ứng cực tốt, góc máy quá đỉnh, siêu cấp có cảm giác điện ảnh.】
Về phần thân phận hai người còn lại, không đợi cư dân mạng tìm kiếm sâu hơn, đạo diễn Đào đã mở miệng giới thiệu.
Dù sao thì, Kỷ Ngưng đang tức giận vì ánh đèn flash của họ, đạo diễn Đào lo rằng không được lễ phép, lỡ đắc tội với nhà tài trợ còn đang suy xét có nên đầu tư hay không thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Vị này là Giang tổng của tập đoàn Hạc Thừa, và trợ lý của Giang tổng." Đạo diễn Đào nói, "Tôi vừa định đưa bọn họ rời đi thì các cô đã — "
Kỷ Ngưng im lặng thu hồi đèn flash.
Nhưng không hề có ý tứ chột dạ, ai bảo bọn họ ở sau gốc cây lớn làm ra tiếng động xột xoạt chứ!
"Xin lỗi." Giang Thừa khẽ nói, "Làm các cô hoảng sợ."
Đôi mắt của bé Trúc Trúc đã sớm mở ra rồi.
Sau một hồi sợ hãi, bé nghiêng đầu, nhìn người chú lần thứ ba gặp mặt trước mắt.
Bản thân Kỷ Ngưng không quan trọng có lễ phép hay không, nhưng vì bé con trước mắt, phải lấy mình làm gương.
"Không sao."
Văn đặc trợ lập tức thông minh hòa giải, nói vài câu để điều tiết bầu không khí. Khi nói chuyện, hắn còn liếc trộm Kỷ Ngưng vài lần.
Năm đó nàng dùng thân phận giả tên giả lừa gạt tình cảm của Giang tiên sinh, nói đi là đi không ngoảnh đầu lại, bây giờ gặp lại, vậy mà vẫn có thể tự nhiên như vậy, đúng lý hợp tình y như chưa từng quen biết trước đó.
Đúng là kiểu người ghê gớm!
Nếu nói Văn đặc trợ là người hầu của Giang tiên sinh, vậy thì Trúc Trúc chính là tiểu tùy tùng của mẹ.
Nghe mẹ nói chuyện, cô bé cũng chẳng chấp nhất với người lớn làm gì; chuyện trước đó coi như đã xong hết.
Cục bột nhỏ cũng ngoan ngoãn trả lời: "Không sao."
Một đoạn nhạc ngắn nho nhỏ, phá vỡ nhịp điệu phát sóng trực tiếp.
Cư dân mạng tuy rằng xem càng thêm hăng say, nhưng nhiếp ảnh gia nhớ đến kế hoạch chương trình, cố gắng giảm bớt thời lượng lên hình của tổ người bình thường, ngược lại hướng ống kính về phía Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên.
Đạo diễn Đào nhất thời có chút chột dạ, trầm mặc một lát, xoay người đối với Giang Thừa làm dấu tay mời: "Giang tiên sinh, mời đi bên này."
Trước khi rời đi, ánh mắt Giang Thừa như có như không lướt qua mặt Kỷ Ngưng.
Trong lòng nàng không giấu được chuyện gì, vui hay không vui đều viết lên mặt.
Điểm này, ngược lại là chưa từng thay đổi.
Khu du lịch nông thôn Vân Bích khôi phục lại sự yên tĩnh ngày xưa.
Ra khỏi khu du lịch, Văn đặc trợ sắp xếp vé máy bay khứ hồi, đang muốn xác nhận lại với ông chủ thì đã nghe thấy anh ta lên tiếng.
"Tạm thời không về." Giang Thừa nói, "Ở lại Bắc Thành đã."
Chỉ mới mấy phút trước, anh biết được tin Kỷ Ngưng từng bị tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ.
Rất nhiều chuyện, vẫn còn cần giải quyết, tỷ như chân tướng năm đó, và quan hệ của anh với đứa trẻ.
Theo tình hình phát triển đến hiện tại, một số tình cảm buồn cười, hẳn là nên buông xuống theo chân tướng được vạch trần.
Nhưng nếu Trúc Trúc thật sự là con của anh, thì mọi chuyện lại cần được bàn bạc kỹ hơn.
...
Trúc Trúc là bé con có thể sạc năm phút, dùng được năm tiếng.
Sau khi chợp mắt một lát, cô bé ngủ không yên, nhưng lại không dám làm phiền người lớn, nằm trên giường tự mình lăn lộn, lăn qua lộn lại nghịch.
Đôi chân ngắn nhỏ của Trúc Trúc vểnh lên thật cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, liền lật người lại, nằm nhoài trên giường, hai cằm mềm mại chống tay nhỏ, tò mò nhìn.
Kỷ Ngưng rất khó tưởng tượng Trúc Trúc những năm tháng ở Triệu gia đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Ngay cả không ngủ được cũng sợ bị trách mắng.
Nàng nói với Trúc Trúc: "Con có thể giúp ta mở cửa được không?"
Cô bé bị cái giường này phong ấn đã lâu, cuối cùng cũng có thể xuống được, niềm vui hiện rõ trong mắt.
Cô bé xoay người về phía mép giường, hai chân ngắn nhỏ dò xuống, đợi đến khi chân chạm đất mới vững vàng đứng được.
Đây là cách mà Trúc Trúc bảo vệ mình không bị ngã.
Cửa phòng các cô cuối cùng cũng được mở ra, nhẹ nhàng.
Kỷ Ngưng vốn cho rằng là nhân viên công tác đến xác nhận với mình về công việc ghi hình rời khỏi chương trình ngày mai, không ngờ rằng, lại là nhân viên chuyển phát nhanh.
Sáng sớm, nàng hỏi Bạch Hủy có thể gửi cho mình một bộ quần áo hay không, lúc ấy còn nghĩ sẽ xem đợt quay chương trình này như một chuyến hành trình trong đời, chơi cho đã.
Đến tối, từ thành phố khác chuyển phát tới một vali đặc biệt lớn, chỉ tiếc rằng đạo cụ bên trong không dùng đến được nữa rồi.
Vừa đến nơi thì Bạch Hủy đã nhận được tin nhắn.
Nàng nhắn tin, nhắc nhở Kỷ Ngưng là đang nợ nàng một cái ân tình.
Tiện thể, còn mang cho Kỷ Ngưng một vài tin bát quái mới nhất.
Mà bản thân Kỷ Ngưng lại chính là nhân vật chính.
Hai ngày nay, chuyện Kỷ Ngưng chạy đến tham gia chương trình đã trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của bọn họ. Bên phía Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình, trên mặt thì xem ra gió êm sóng lặng, nhưng trên mạng internet, những từ khóa có liên quan đến Kỷ Ngưng thì hết lần này đến lần khác bị đè xuống, quá rõ ràng là do bọn họ làm.
Tin đồn bên ngoài nổi lên tứ phía, một tiểu thư nhà họ Kỷ ít khi lộ diện lại đi tham gia chương trình, thật ra cũng không đến mức bị chê cười, Bạch Hủy không thể hiểu nổi, tại sao Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình lại để ý đến chuyện này như vậy.
Bạch Hủy cũng là người xem của chương trình văn nghệ này, tò mò về sự phát triển tiếp theo. Nhưng mẹ của Bạch Hủy nói với nàng, có lẽ rất nhanh thôi, chuyện Kỷ Ngưng lên chương trình này sẽ phải kết thúc thôi. Bởi vì chuyện đó là tuyệt đối không được Phó Minh Á cho phép.
Mối quan hệ giữa Bạch Hủy và Kỷ Ngưng còn xa lạ chứ chưa đến mức quen thân, nhưng hóng chuyện bát quái là bản tính của con người.
Giao diện WeChat, qua lại mấy lần, hai người cũng không còn như trước dùng một câu "Thân yêu" để duy trì sự nhiệt tình của chị em giả tạo nữa, mà lại ngược lại trở nên chân thành hơn rất nhiều.
Hai người đều thăm dò nhau để nắm giữ thông tin hữu ích.
Lịch sử trò chuyện càng lúc càng dài, cho đến khi Bạch Hủy phát hiện Kỷ Ngưng hỏi gì cũng không biết, mất hứng thú nên kết thúc cuộc trò chuyện.
Còn Kỷ Ngưng, thì nhìn lịch sử trò chuyện trên màn hình, suy tư hồi lâu.
Bầu không khí gia đình của nhà nàng rất tệ, từ khi nàng bắt đầu có nhận thức, cũng đã là như vậy rồi.
Nhưng Bạch Hủy nói, mẹ Bạch Hủy từng kể cho nàng biết, trước kia Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình là cặp trời sinh trong mắt mọi người, sau khi kết hôn mấy năm, ân ái như thuở ban đầu, đi đâu cũng có đôi có cặp, nói là khiến người khác phải ghen tị cũng không ngoa. Cũng không biết tại sao, về sau, số lần vợ chồng hai người xuất hiện cùng nhau ngày càng ít đi, Phó Minh Á đối ngoại cũng không bao giờ nhắc đến chồng mình nữa.
Kỷ Ngưng buông điện thoại xuống, rất nghiêm túc hồi tưởng lại.
Sau khi bị tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ, đầu óc vốn đã không được dễ dùng, lại còn đi hồi tưởng lại chuyện của hai mươi mấy năm trước, thật là quá làm khó người khác. Nàng chỉ nhớ mang máng rằng, trong ấn tượng của mình, bố mẹ giống như bạn cùng phòng ở chung một mái nhà, khách khí, xa cách, tương kính như tân.
Hồi tưởng lại xa hơn nữa, hình như bọn họ cũng từng cãi nhau. Lần đó, Kỷ Ngưng mới năm tuổi, chuyện vui nhất là được đi quay phim, mặc những bộ trang phục khác nhau, trong lúc làm việc, đạo diễn khen nàng là một diễn viên nhí chuyên nghiệp, lúc chờ thì mọi người trong đoàn phim lại dùng đồ chơi và kẹo dỗ nàng chơi... Những chi tiết khác nàng đã không nhớ rõ nữa, Kỷ Ngưng chỉ biết, đó là một khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp.
Thế mà về sau, đột nhiên có một ngày, mẹ nàng đã nổi giận rất lớn.
Trong nhà cứ ba ngày cãi nhau nhỏ, hai ngày tranh cãi lớn, nàng rời đoàn phim, ngoài việc đi nhà trẻ thì còn bị sắp xếp rất nhiều lớp học thêm khác.
Trẻ con mau quên, cho dù vì không thể đóng phim nữa mà khổ sở, nhưng vẫn có thể tìm thấy niềm vui mới.
Sau khi học kéo đàn violon, Kỷ Ngưng ôm đàn, chạy đến phòng của Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình, muốn biểu diễn cho ba mẹ xem.
Bọn họ nghe, nhưng đều mang tâm sự riêng, chẳng hiểu vì sao, cứ hễ nghe nhạc là lại cãi nhau. Lúc ấy, Kỷ Ngưng còn nhỏ, được nuông chiều lớn lên, thậm chí không có cả mắt nhìn người, cứ kéo đàn không ngừng, Kỷ Quốc Đình khó chịu giật lấy đàn violon, hung hăng ném xuống đất.
Đó là một âm thanh rất nặng nề, khó chịu, vang vọng khắp căn phòng lớn.
Dần dần, tiếng tranh cãi nhạt đi.
Cũng từ đó, nhà không còn cảnh "khói lửa chiến tranh".
Thời gian trôi qua rất lâu, Kỷ Ngưng thậm chí muốn quên hẳn chuyện cũ này.
Nếu không phải do Bạch Hủy nhắc đến, nàng cũng không tự dưng nghi ngờ, rằng năm đó mẹ ép nàng rời khỏi giới giải trí, có lẽ còn có ẩn tình.
...
Ngày thứ ba của buổi phát sóng trực tiếp, chín giờ sáng, các khách quý tập trung ở phòng hoạt động theo thông báo.
Kỷ Ngưng và Trúc Trúc vẫn chưa đến.
Đây là sắp xếp của tổ chương trình.
Hai khách mời bình thường sẽ rời chương trình, nhưng không thể cứ vậy mà đi. Phó đạo diễn đã chuẩn bị sẵn một bản thông báo ngắn gọn, tính để Kỷ Ngưng và Trúc Trúc đứng trước ống kính nói lời tạm biệt với khán giả, sau đó sẽ đăng thông báo lên weibo chính thức.
Lý do thoái thác đương nhiên là đường hoàng, như khách quý vì vấn đề riêng mà buộc phải rời chương trình, tổ chương trình vô cùng tiếc nuối, nhưng chỉ có thể tôn trọng quyết định của họ... Để tránh việc cư dân mạng quá quan tâm đến chuyện này, tổ chương trình đã điều chỉnh trình tự phát sóng, sau khi tập hợp sẽ thu lại các cảnh quay nhiệm vụ ngày hôm qua của các khách mời minh tinh.
Đợi đến khi tổ chương trình trải thảm dã ngoại ở ven suối trong khu du lịch, chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống, thì buổi phát sóng trực tiếp hôm nay mới chính thức bắt đầu.
Ánh nắng ấm áp của mùa thu chiếu rọi, mặt nước gợn sóng lấp lánh, phong cảnh hữu tình bên bờ suối làm người ta thoải mái, các khách quý chào hỏi nhau buổi sáng tốt lành, hỏi thăm những câu kiểu như "Tối qua ngủ có ngon không"...
Thảm dã ngoại rất lớn, tổ chương trình yêu cầu các khách mời minh tinh ngồi thành vòng tròn.
Đồng Chi Kỳ ngồi xuống cạnh Hướng Tinh Huy: "Anh ơi, em ngồi chỗ này nhé."
Phan Tư Nhiên, tiểu hoa có EQ cao được cư dân mạng công nhận, vừa thấy Đinh Mộ Vân đã kéo tay cô. Đàn em hậu bối hoạt bát đáng yêu của giới giải trí vốn là người hay nói, vừa mở miệng là đã nói về những tác phẩm trước đây của Đinh Mộ Vân, có ý kiến riêng về từng nhân vật, rõ ràng là đã tìm hiểu kỹ càng.
[Tư Nhiên lúc phỏng vấn đã nói, cô ấy xem đến mấy nghìn bộ phim, còn có thể viết tiểu sử nhân vật cho các vai chính trong phim.]
[Không phải ai đóng vai phụ trong phim cũng được như Tư Nhiên, được khán giả biết đến, ngoài may mắn, cô ấy còn rất nỗ lực nữa.]
Phương Mạn Ngâm vẫn đứng một bên.
Đinh Mộ Vân nhìn cô, giơ tay ra: "Mạn Ngâm, lại đây ngồi đi."
Lời của Đinh Mộ Vân coi như đã giải vây cho Phương Mạn Ngâm, cô bước lên hai bước, mím môi gật đầu khi ngồi xuống.
[Phương Mạn Ngâm là người hướng nội!]
[Mỗi lần ở chỗ đông người tôi cũng y như cô ấy, ngơ ngác không biết nên nói gì.]
[Nếu không nhờ tỷ tỷ tốt bụng gọi lại, có lẽ cô ấy vẫn sẽ đứng bên cạnh, sau khi về nhà lại vỗ đùi hối hận.]
[Phương Mạn Ngâm ở trước mặt Phan Tư Nhiên cứ như người ngốc, khó trách bộ phim trước, đóng vai chính mà bị cướp hết spotlight.]
[Cho nên fan của Phan cũng thừa nhận Phan Tư Nhiên đạp lên Phương phương để nổi sao?]
Hai bên fan của tiểu hoa đã bắt đầu chuẩn bị cãi nhau thì thấy cách đó không xa, Đồng Chi Nhạc chạy chậm tới.
Đồng Chi Nhạc không phải minh tinh, khi chạy chậm không có ý che chắn gì, tóc ngắn ngang tai tung bay, còn hung hăng liếc mắt nhìn anh trai một cái.
"Chi Nhạc sao đến muộn vậy?" Hướng Tinh Huy cười hỏi.
Đồng Chi Kỳ: "Lúc em ra ngoài nó đang ngủ."
"Hắn không có gọi em." Đồng Chi Nhạc nghiến răng.
[Đồng Chi Kỳ là muốn cho em gái ngủ thêm một lát sao?]
[Không giống... cũng hơi giống cố ý để cô ấy đến muộn thì hơn...]
[Ha ha ha ha ha ai bảo ảnh hậu và anh rể tương ái tương sát? Tôi thấy tổ hợp anh em này mới là tương ái tương sát kìa.]
[tương ái tương sát (gạch đi) là tương hận tương sát (doge)]
Trên khung bình luận, cũng có người hỏi Kỷ Ngưng và Trúc Trúc đi đâu rồi.
Nhưng các khách mời minh tinh đều có lượng fan đông đảo, khung bình luận trôi nhanh, chủ đề về tổ người thường không trụ được lâu lắm.
Đạo diễn Đào đặt những tấm bảng nhiệm vụ thu được ở giữa các khách quý.
Nội dung của bảng nhiệm vụ là: Chuyện mà đối phương làm cho mình cảm động nhất.
"Tiếp theo xin mời các khách quý theo thứ tự rút thẻ, đọc câu trả lời mình rút được."
Thẻ được rút ngẫu nhiên, bắt đầu từ Đinh Mộ Vân.
Khóe môi Đinh Mộ Vân từ đầu đến cuối nở nụ cười dịu dàng.
Bảng nhiệm vụ rất dày, lật đến mặt trái, có dán một lớp màng mỏng đặc chế, cần xé ra mới nhìn rõ chữ ở dưới.
Cô trêu nói: "Tôi hơi hồi hộp, cứ như lúc công bố danh sách giải thưởng ấy."
"Xin hãy rút được của tôi." Phan Tư Nhiên nhăn mũi, giọng điệu hoạt bát: "Tam kim ảnh hậu làm khách trao giải, chắc chắn sẽ trao giải lớn."
Mấy vị khách quý bật cười cổ vũ.
Đinh Mộ Vân xé lớp màng mỏng ở mặt trái thẻ bài, nghiêm túc xem dòng chữ trên đó: "Dì nấu cơm, ăn rất ngon, có hương vị nhà."
[Hả? Cái này ai viết vậy?]
[Mặt đầy dấu chấm hỏi... Chẳng phải là chuyện đối phương làm mình cảm động nhất sao, sao lại nhắc tới dì nấu cơm?]
[Dì là ai vậy? Căng thẳng quá, tôi là vua cát cát!]
Hướng Tinh Huy tiến lại gần, hỏi: "Không có ký tên à?"
Đinh Mộ Vân lắc đầu.
Đồng Chi Kỳ nhìn quanh một vòng: "Hay là phải tự nhận?"
Cư dân mạng thấy vậy liền đoán thẻ bài là do tổ Khuê Mật viết.
Lúc này, Phan Tư Nhiên và Phương Mạn Ngâm đều không lên tiếng, mãi đến khi Đồng Chi Nhạc thúc giục.
"Mau nhận đi, không thì trò chơi này còn chơi đến bao giờ nữa..."
Phan Tư Nhiên: "Thật ra là—"
"Thật ra, cái người 'Dì' này là mẹ tôi." Phương Mạn Ngâm lên tiếng, giọng nói tự nhiên hẳn, "Mẹ tôi nấu ăn rất ngon, đặc biệt món sườn ram, mỗi lần các bạn học đến căn tin thì món đó sẽ bị lấy hết sạch đầu tiên."
Cô ngồi ngay ngắn, trên tay cầm một ly cà phê, nhưng vẫn chưa uống.
"Tấm bảng nhiệm vụ này là do tôi viết." Phan Tư Nhiên tiếp lời: "Lúc đó tôi học cấp hai, cô giáo dạy quá giờ. Khi đến căn tin, đồ ăn tôi thích ăn cũng không nhiều, nhưng dì ấy mỗi lần đều sẽ từ phía sau mang ra hai miếng sườn ram, là giấu sẵn cho chúng tôi."
[!!! Tôi mới biết, thì ra các chị quen nhau từ hồi cấp hai, đúng là tình bạn nhiều năm.]
[Mẹ tôi thường nói, đó là cái gọi là bạn bè thuở thiếu thời... Lúc trước quan hệ tốt như vậy, sau này sao lại đi lạc mất nhau thế?]
[À, cảm giác có hơi vi diệu. Rõ ràng có rất nhiều thứ để viết, sao lại lên sóng nói chuyện mẹ người ta hồi trước làm việc ở căn tin?]
[Gia cảnh Phương Mạn Ngâm không tốt, hồi nhỏ chịu khổ rất nhiều, cô ấy không thích nhắc đến, Phan Tư Nhiên lại trực tiếp nói ra, hay thật.]
[Giờ đã bắt đầu công kích mạng rồi, có thể đừng ác ý đoán mò Tư Nhiên không?]
"Được rồi, tiếp theo." Phương Mạn Ngâm cũng giơ tay lên, cầm một tấm bảng nhiệm vụ.
Xé lớp màng mỏng, cô đọc: "Lần đầu hẹn hò, hỏi tôi hôm nay ăn gì."
Đồng Chi Kỳ nhướn mày: "Anh à, cái này thì rõ quá rồi còn gì."
"Là anh viết đấy." Hướng Tinh Huy cũng cười.
Anh nhớ lại chuyện cũ của hai mươi năm trước.
Khi đó, Đinh Mộ Vân đã vào nghề, danh tiếng chưa lớn như bây giờ, nhưng ra đường cũng sẽ bị người nhận ra. Cô gái nhỏ đội chiếc mũ tai bèo sành điệu, kéo thấp vành nón, nhỏ giọng hỏi anh, hôm nay muốn ăn gì.
Hướng Tinh Huy nhớ bọn họ đi vòng qua vài con hẻm nhỏ, ngồi ở một quán ven đường không ai chú ý, mà lại quên, lúc đó đã ăn gì.
[Tôi cảm giác tỷ tỷ và anh rể bao nhiêu năm nay lúc hợp lúc tan, chắc là do nhịp điệu không khớp nhau thôi.]
[Sự nghiệp của tỷ tỷ quá thành công, anh rể vốn cũng rất xuất sắc, nhưng sau khi ở bên cạnh cô ấy, lại biến thành người đàn ông đứng sau lưng, có lẽ cảm giác chênh lệch trong lòng có hơi lớn.]
[Vì sao đàn ông đứng sau lưng lại phải có cảm giác chênh lệch? Có rất nhiều phụ nữ ở nhà làm hậu phương vững chắc cho người yêu sự nghiệp thành công, nếu họ có không vui thì người khác sẽ nói họ "ở trong phúc mà không biết hưởng".]
"Là cháo thịt băm rau cải." Đinh Mộ Vân nói.
"Bình dân thế cơ à?" Phan Tư Nhiên cười nói.
"Chủ quán bỏ nhiều bơ lạc quá, vị đặc biệt lắm." Đinh Mộ Vân bổ sung.
Đồng Chi Nhạc tiện tay cầm một gói socola, mở ra rồi nhíu mày, lại bỏ về.
Cô hỏi: "Nhưng sao cái này lại là chuyện cảm động nhất?"
Đinh Mộ Vân cũng không biết, nhưng cô không tò mò, tâm trí xao nhãng, hồi tưởng lại bát cháo rau năm đó.
Cô không thích vị bơ lạc, nhưng bất ngờ lại thấy bát cháo đó, ngon lạ thường. Có lẽ là do thời gian đã quá lâu, lâu đến nỗi cô đã "photoshop" cho ký ức một lớp mơ hồ, nên chuyện cũ mới trở nên đặc biệt.
"Lần đầu hẹn hò, nàng hỏi ta ăn gì." Hướng Tinh Huy cười đáp: "Không ngờ, một câu hỏi như vậy mà kéo dài tận hai mươi năm."
[!!! Đánh trúng tim đen tôi rồi!]
[Đột nhiên hơi cảm động, không phải thời gian ngắn, mà là tận hai mươi năm. Nhất là khi anh rể dùng giọng nói buồn bã như vậy để nhắc đến, càng thấy cứ như cách một thế hệ vậy.]
[Có khả năng nào, hai người họ bây giờ thật sự không có gì để nói nên ngày nào cũng hỏi một câu này không?]
[Trên tầng, đầu óc ông đúng là chẳng chứa cái gì ngoài dầu mỡ!] Đinh Mộ Vân không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy, nhất thời có chút giật mình.
Thế mà nàng chưa kịp lấy lại tinh thần, tiếp theo đề đã bắt đầu.
Khách quý cùng khách quý ở giữa mâu thuẫn, là thâm căn cố đế.
Cũng mặc kệ nói thế nào, ngay giờ khắc này, bọn họ thông qua trên các văn tự nhớ lại chuyện đã qua, liền chứng minh, một ít tình cảm bị xem nhẹ vùi lấp thủy chung vẫn tồn tại.
Chỉ có thể thông qua thời gian, đem những quá khứ ẩn giấu chậm rãi đào lên.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng đã nhập cuộc.
Phó đạo diễn ra hiệu cho thực tập PD phụ trách Tổ Người Thường.
Đây là muốn mời Kỷ Ngưng và Trúc Trúc ra sân.
PD mới làm chưa đầy hai ngày, Tổ Người Thường đã bị khuyên lui, thực tập sinh trong lòng có một vị khó tả. Nhân viên công tác biết rõ nội tình đều hiểu, là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình yêu cầu thay đổi người, nàng chỉ có thể thầm mắng bọn nhà tư bản đáng ghét, quay sang phòng "Tam Dương Khai Thái".
Chỉ là mới đi được vài bước, nghe thấy tiếng điện thoại di động rung trên chiếc ghế nhỏ. Thực tập PD quay đầu nhìn một cái, cầm điện thoại đi tìm phó đạo diễn: "Phó đạo, hình như điện thoại của đạo diễn Đào đổ chuông lâu lắm rồi."
Phó đạo diễn nhận lấy: "Quản những chuyện vô ích này làm gì, mau làm việc đi."
Đây là lần cuối cùng hai người ở tại phòng "Tam Dương Khai Thái".
Sáng sớm, Kỷ Ngưng ra ngoài một chuyến rồi trở về, mang theo một túi tài liệu.
Trúc Trúc biết các nàng lát nữa sẽ phải rời đi, cuộn tròn đôi chân ngắn nhỏ ngồi trên sàn, thu dọn hành lý.
Hiện tại, các nàng có vali hành lý rồi.
Một chiếc vali rất lớn, Trúc Trúc vẫn còn đang nghiên cứu xem làm thế nào cho gọn, cánh tay ngắn nhỏ bị mụ dùng tay nâng lên.
Bàn chân nhỏ rời khỏi mặt đất, nhưng chỉ là một lát.
Kỷ Ngưng định ôm Trúc Trúc.
Có điều đại khái là chưa chuẩn bị tốt, mạnh tay nâng lên có chút mất sức, nàng buông tay, yên lặng làm chuẩn bị.
Đợi mụ khởi động xong, Trúc Trúc đã được ôm lên cao.
Tiểu đoàn tử ngồi trên vali, hai tay lay tay kéo của vali, chân thì lắc lư, "vút" một cái, vali bắt đầu chuyển động.
Kỷ Ngưng nói: "Giống như xe xoay xoay ấy."
Thấy Trúc Trúc lộ vẻ bối rối, nàng hỏi: "Chưa ngồi bao giờ à?"
Tiểu đoàn tử lắc đầu.
Sau đó, Kỷ Ngưng lại đưa ra mấy ví dụ.
Cầu trượt, xích đu, xe điện đụng, còn cả đồ chơi mà các bạn nhỏ hiện nay rất rành, Trúc Trúc đều chưa từng trải qua.
Trúc Trúc chỉ có một con thỏ nhỏ đen tuyền, vẫn là nhân viên công tác của tổ chương trình đưa cho.
"Mặc kệ nó giống cái gì —" Kỷ Ngưng nói, "thú vị là được, xuất phát thôi."
Kỷ Ngưng luôn ung dung thong thả, tìm một sợi dây dù bện nhựa trong ngăn kéo, buộc vali lại, nhấc chân đá một cái, rồi lại kéo về, bắt đầu chơi trò chơi đi dạo của trẻ con.
Từ trước đến giờ chưa từng ai chơi với Trúc Trúc như thế, nhóc con thấy lạ lẫm, kích động đến nỗi mặt đỏ ửng, nhỏ giọng reo hò.
Kỷ Ngưng một tay cầm điện thoại, ngồi xổm xuống đọc tin mới nhất mà cư dân mạng cào ra.
Bọn họ tìm được Weibo của nàng.
Đó là Weibo đăng ký bốn năm năm trước, Kỷ Ngưng không hề có ấn tượng gì về nó.
Nàng vào xem những bài đăng cũ, phần lớn là những nhật ký đi du lịch thường ngày, ảnh tự chụp thì không nhiều, chỉ có một tấm, lại bị cư dân mạng lần theo dấu vết tìm ra.
Kỷ Ngưng thử đăng nhập.
Trang khôi phục mật mã hiện ra, tài khoản Weibo này được liên kết với một số điện thoại.
Kỷ Ngưng ấn vào mục khôi phục mật mã.
"Cộc cộc cộc —" Thực tập PD gõ cửa bên ngoài.
Kỷ Ngưng thu túi tài liệu, rồi lại bế Trúc Trúc từ trên vali xuống.
Tiểu đoàn tử vẫn còn chưa đã, suýt nữa không muốn xuống.
May mà mụ bảo một lát nữa khi rời chương trình, nàng có thể trượt vali đến tận xe ngồi.
Mang theo mong chờ này, bước chân nhỏ của Trúc Trúc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
...
Phó Minh Á liên lạc với nhà tài trợ chương trình.
Vừa vì mối quan hệ hợp tác hoặc sắp hợp tác, mọi người chú ý đều là lợi ích cân nhắc, đối phương rất dứt khoát, bằng lòng giúp nàng chuyện nhỏ này.
Phó Minh Á quen độc đoán chuyên quyền, cũng không quan tâm Kỷ Ngưng sẽ trách cứ mình hay không.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nàng như vậy, dù sao thì nàng vẫn muốn về nhà.
Còn về phần con cái...
Trúc Trúc là con nhà họ, đương nhiên là nên ở nhà nuôi, chỉ là tuyệt đối không thể để theo Kỷ Ngưng quậy phá.
Phó Minh Á cực kỳ khó chịu với loại gameshow này, nhưng lúc này đây, vẫn ngồi ngay ngắn trước máy tính.
Nàng phải xem, Kỷ Ngưng sẽ tự mình nói lời tạm biệt với khán giả.
Cái vòng luẩn quẩn này, vốn dĩ không cần phải trộn lẫn vào làm gì.
Nàng mặt lạnh, nhìn màn hình máy tính—— "Đến rồi đến rồi!" Giọng Phan Tư Nhiên trong trẻo cất lên.
Ống kính chậm rãi xoay, chuyển hướng theo hướng ánh mắt của nàng.
[A a a a! Tiểu Trúc Bảo của chúng ta hôm nay đáng yêu quá đi à.] Bạch Hủy gửi cả một rương trang phục đạo cụ đến.
Cô hai nhà họ Bạch tiêu tiền như nước, cho nhãn hiệu gửi đến thời trang trẻ em đúng mùa, từ đầu đến chân tinh xảo xa xỉ, ngay cả túi đeo cũng được phối rất đẹp, logo nổi bật.
Tuy nói lúc rời đi cũng phải thật lộng lẫy, nhưng Kỷ Ngưng thật sự khó có thể chấp nhận việc ăn mặc cho con bé như một tiểu thư nhà giàu mới nổi.
Nàng chọn lựa kỹ càng, chọn ra một bộ váy liền thân bình thường nhất.
Lúc này, Trúc Trúc mặc chiếc váy nhỏ màu vàng kem, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại, tay nhỏ và chân ngắn nhỏ như củ sen.
Mái tóc tơ mềm mại được cột nghiêm chỉnh, hai bên đỉnh đầu có hai búi tóc nhỏ, cả đồ cột tóc cũng là một bộ, đáng yêu như chiếc bánh bao sữa trứng nhỏ.
Bé con tròn vo, được mọi người khen ngợi nhiệt tình, nghiêng đầu, để lộ răng sữa nhỏ.
[A a a a đáng yêu hết phần người khác rồi.] [Bảo bảo không giống bánh bao sữa trứng nhỏ, bảo bảo của chúng ta giống bánh bông lan ngọt ngào ấy!] [Cảm giác hôm nay Ngưng Ngưng cũng có chút khác biệt.] [Giống nhau thôi, đều là tấn công nhan sắc cả!] Phó đạo diễn bước tới, liếc nhìn hai người.
Người biểu diễn chỉ là hai người bình thường, lượng bình luận lại chẳng hề suy giảm.
Nội ngu thiếu hụt máu mới, Kỷ Ngưng là ngôi sao nhỏ tuổi, lại không lớn lên trước mắt quần chúng, kèm theo duyên khán giả và độ nổi tiếng, nếu có thể nắm bắt cơ hội, tiền đồ sẽ vô cùng sáng sủa, thậm chí nếu nàng có thể giữ vững được tài năng từ bé, giới hạn trong sự nghiệp diễn xuất của nàng sẽ rất cao.
Chỉ tiếc, không biết vì lý do gì, nàng đã đắc tội ai đó, không thể tiếp tục phát triển ở lĩnh vực này được nữa.
Phó đạo diễn trong lòng tiếc nuối, nhưng chỉ có thể theo yêu cầu của nhà tài trợ mà làm theo quy trình.
Trúc Trúc bị tấm thảm ăn dã ngoại thu hút, thấy Đồng Chi Nhạc vẫy tay liền đi tới.
Đồng Chi Nhạc lấy ra một gói đồ ăn vặt vừa được khui từ tấm thảm dã ngoại.
"Đây là cái gì thế oa?"
"Đồng vàng đó." Đồng Chi Nhạc trêu nàng.
Tổ chương trình chọn một đống đồ ăn vặt hoài niệm, món sô-cô-la này, là món yêu thích nhất của cô khi còn nhỏ.
Lớn lên rồi mới phát hiện, quá ngọt ngào, không dễ ăn cho lắm.
Nhưng dùng để dỗ bé con, dỗ một lần là chuẩn.
Trúc Trúc rất thích.
Chị Tư Nhiên bên cạnh đưa tay xin một miếng, bé con bối rối lắc đầu.
Váy nhỏ có túi, mỗi bên một túi nhỏ, lấp lánh.
Đồng Chi Nhạc bỏ vào giúp nàng; nghe bảo bảo mềm giọng nói một tiếng cảm ơn.
"Không cần cảm ơn."
Đợi Trúc Trúc trở về đứng cạnh mẹ, phó đạo diễn liền lên tiếng.
"«Thay Đổi Cuộc Sống» mùa thứ hai mới vừa bắt đầu, nhưng rất vui mừng, chương trình của chúng ta, nhận được sự ủng hộ và yêu mến của khán giả."
"Sự tham gia của hai vị khách quý người thường, càng khiến chương trình thêm rực rỡ, mấy ngày qua, bộ phận hậu trường vẫn luôn nhận được sự quan tâm của cư dân mạng đối với Kỷ Ngưng và bạn nhỏ Trúc Trúc."
"Chỉ là thật đáng tiếc ——"
Nói đến đây, phó đạo diễn dừng lại một hồi.
[Mấy người lại thừa nước đục thả câu nữa à?] [Tránh ra tránh ra, tôi muốn thấy Trúc Trúc bảo bảo.] [Đáng ghét!] [Cái ông Phó đạo này không cái gì thuận mắt cả, đổi cái khác lên đây.] "Do một số nguyên nhân đặc biệt, hai vị khách quý của Tổ Người Thường, sẽ có sắp xếp khác."
Phó đạo diễn cũng biết, cư dân mạng rất khó hầu hạ, từ khi mình thông báo tin tức này, rất có thể đến cuối cùng, mọi người sẽ nhắm vào anh ta mà công kích.
Đến thời khắc mấu chốt, câu này, anh ta làm sao cũng không thốt lên được, quay sang nhìn Kỷ Ngưng.
"Hay là để Kỷ Ngưng nói vài lời với mọi người đi."
Kỷ Ngưng: ?
Đeo tai nghe, ngay cả tiếng thở dài, đều có thể vang vọng trong một góc nhỏ.
Huống chi, đây là một tuyên bố, mỗi một từ dùng đều có thể bị phóng đại, bị cân nhắc nhiều lần.
Hai mươi năm trước, Kỷ Ngưng nhập môn làm Sao Nhí, ngây ngô mờ mịt, chưa kịp tận hưởng, hứng thú đã bị bóp chết, thậm chí quên mất tên tác phẩm mình diễn hồi đó.
Hai mươi năm sau, cuối cùng nàng cũng có cơ hội, trước ống kính, hoàn thành một lần chào tạm biệt trang trọng.
Nhưng Kỷ Ngưng lại không hề tình nguyện.
Cho dù là từ trước hay là hiện tại, quyền lựa chọn đều không nằm ở chính nàng.
Cảm giác bị khống chế, khiến người ta phẫn nộ, giống như bất kỳ lần nào trong quá khứ, nàng muốn vùng vẫy.
Muốn thoát khỏi xiềng xích.
"Kỷ Ngưng." Phó đạo diễn nhắc nhở, "Có gì muốn nói với mọi người không?"
Dân làm công cũng không dễ dàng.
Trước màn hình mà phải nói những lời trái lương tâm, ngoài làm khó bọn họ ra, thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Kỷ Ngưng đối mặt với ống kính, lắc đầu: "Không có."
[Cảm giác có một nỗi buồn khó hiểu.] [Đã xảy ra chuyện gì sao?] Lúc này, Phó Minh Á ngồi trước máy tính, hài lòng nhìn cảnh này.
Thư ký Lâm đang báo cáo công việc bên cạnh, giống như xem một bộ phim kinh dị, trong nháy mắt cảm thấy da đầu tê dại.
Đã nhiều năm như vậy, vất vả lắm đại tiểu thư mới khôi phục được vẻ tươi trẻ, nhưng điều mà mẹ cô muốn vẫn luôn là một cô con gái biết nghe lời.
Nhìn xem Kỷ Ngưng lúc này—— Phó phu nhân đang vui mừng sao?
...
Phó Minh Á vui vẻ nhìn biểu tình của Kỷ Ngưng.
Khó hiểu, hoài nghi, ảm đạm, thậm chí cam chịu số phận.
Đột ngột, Kỷ Ngưng cúi đầu, lấy điện thoại di động ra.
Nàng liền đưa thẳng trước ống kính, mở Weibo, ấn nút gửi tin nhắn đã soạn sẵn.
Rồi khi ngẩng đầu lên, lại là một vẻ mặt chẳng có gì...
Thật giống như đang nói —— Lại lừa ngươi rồi.
Phó Minh Á trong lòng có dự cảm không lành.
"Đó là cái gì?"
"Lâm Lị, nàng đang làm gì vậy?"
Lúc này đang quay ở khu du lịch Vân Bích, Kỷ Ngưng không làm theo ý Phó đạo, nói lời tạm biệt với khán giả.
Khi bị khuyên lui một cách vô lý, phần công việc còn lại, dựa vào đâu mà nàng phải chịu trách nhiệm.
Phó đạo diễn chỉ còn cách thông báo: "Tiếp theo, hai khách mời thường dân của chúng ta sẽ được sắp xếp khác, rời khỏi..."
"Chờ một chút." Đào đạo tiến lên, chặn lời phó đạo diễn.
"Vừa rồi chương trình bị gián đoạn ở phần nào? Chúng ta tiếp tục."
Cư dân mạng ở khu bình luận đang điên cuồng đặt dấu chấm hỏi.
Các vị khách mời nổi tiếng hoàn toàn không hiểu phó đạo diễn kéo dài thời gian nãy giờ là vì cái gì, xuất phát từ tò mò, cũng hỏi vài câu.
"Sắp xếp khác là như nào?"
"Ai muốn rút lui?"
Kỷ Ngưng và Trúc Trúc nhất thời nhìn các khách mời, rồi lại nhìn hai vị đạo diễn.
Đầu óc rối tung.
Còn Đào đạo, đang cân nhắc làm thế nào để trả lời.
Vừa nãy, ông nhận được điện thoại từ phòng thị trường tập đoàn Hạc Thừa, bàn về vấn đề đầu tư tài trợ.
Tập đoàn Hạc Thừa rất mạnh về tài chính, yêu cầu duy nhất là giữ lại hai khách mời thường dân.
Đào đạo thầm mừng vì đã kịp ngăn phó đạo diễn tuyên bố Kỷ Ngưng và Trúc Trúc rời khỏi chương trình, nhưng bây giờ, phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế này.
Trán Đào đạo, lấm tấm mồ hôi.
"Chẳng phải nói vì lý do đặc biệt, Tổ khách mời thường dân có sắp xếp khác sao?" Phan Tư Nhiên hỏi, "Là sắp xếp gì?"
Kỷ Ngưng và Trúc Trúc đầu óc đang hỗn loạn, tiếp tục quay đầu nhìn về phía Phan Tư Nhiên.
"Là, là như thế này ——" Đào đạo gượng cười, "Sắp xếp khác chính là, hai khách mời Tổ thường dân ban đầu, sẽ đổi thành ba vị!"
"Không sai, chính là ba vị!" Đào đạo giãn mày, "Rời khỏi nghĩa là, rời khỏi tổ hai người, gia nhập tổ ba người!"
Xoay chuyển được rồi!
【? Có hơi gượng gạo nhỉ. Đoạn này khó hiểu, tôi không hiểu lắm.】 【Ba vị thường dân? Còn ai nữa vậy?】 【Không phải chứ, đừng nhét thêm người quen vào làm hỏng không khí Tổ thường dân của chúng ta.】 【Mẹ ơi!!! Mau xem Weibo, Kỷ Ngưng đăng Weibo kìa!】 Vừa rồi, Kỷ Ngưng vẫn để giao diện Weibo, rồi ấn gửi bản nháp.
Cư dân mạng đã tìm ra tài khoản của nàng, liền bấm vào trang cá nhân của nàng.
Kỷ Ngưng chỉ đăng một bức ảnh.
Đó là kết quả xét nghiệm ADN mà nàng nhận được sáng nay.
【ghê, can đảm thật, ném thẳng kết quả ADN.】 【Kết luận này có ý gì?】 【Ý là, con ruột con ruột! Bé Trúc nhà chúng ta có mẹ rồi!】 【Trời ơi, tôi cứ tưởng đây chỉ là tin đồn trên mạng.】 【Nếu Ngưng Ngưng thật sự muốn lăn lộn trong giới giải trí, che giấu sự tồn tại của con cái, hẳn là sẽ có lợi cho sự nghiệp của cô ấy hơn...】 【Thật sự cảm động, bé Trúc và mẹ đã cùng nhau đến với nhau!】 ...
Ở một nơi khác, Đào đạo đang nghĩ cách giải thích với Giang Thừa.
Vốn dĩ việc kết nối phải thông qua phòng thị trường, nhưng ai bảo ông lại gây ra sự cố này.
Đã quyết định giữ lại Kỷ Ngưng và Trúc Trúc, lại thêm một người nữa, vẫn là tự mình giải thích với Giang tổng có vẻ thành ý hơn.
Giang tổng rất bận, sau khi kết thúc cuộc họp mới có thời gian nghe điện thoại của ông.
Trong điện thoại, Đào Thiều Vinh chọn lọc từ ngữ.
"Sắp tới cần tìm thêm một người thường nữa, tham gia vào Tổ thường dân của Kỷ Ngưng và Trúc Trúc."
"Yêu cầu trước đây của quý công ty là giữ lại Kỷ Ngưng và Trúc Trúc, không biết quý vị có yêu cầu gì đặc biệt với khách mời thường dân mới tham gia không?"
"Chủ yếu là khách mời này tương đối khó tìm được người thích hợp, có phản ứng hóa học với hai người, tạo ra được hiệu quả nhất định cho chương trình..."
Giang Thừa: "Cậu thấy tôi thế nào?"
"Đương nhiên, nếu công ty quý vị không chấp nhận, tôi có thể giải thích lại..."
Đầu dây bên kia, Đào đạo ngơ ngác.
Vừa rồi Giang tiên sinh nói cái gì vậy?
Mình nghe nhầm sao? !
...
Kỷ Ngưng không biết tại sao, nàng và Trúc Trúc lại được ở lại chương trình.
Nhưng dù sao đi nữa, việc công bố kết quả giám định ADN có nghĩa là nàng chính thức tuyên chiến với Kỷ gia.
Con tép riu muốn đánh một trận cuối cùng, tung hết tất cả quân bài.
Biết rõ là không tự lượng sức, cũng phải hăng hái chiến đấu đến cùng.
Kỷ Ngưng nói với Trúc Trúc, điều duy nhất khiến nàng thấy có chút tiếc nuối là, ngày hôm đó trốn khỏi "Toàn Thành Lớn", đáng ra nên cầm tấm thẻ, đi đặt phòng trước mới đúng.
Trúc Trúc chớp mắt, hiểu nhưng không hiểu lắm.
"Chúng ta không có tiền mà." Kỷ Ngưng ủ rũ nói.
Tiểu đoàn tử này nghe rõ.
Cô bé móc túi bên trái, lại móc túi bên phải, tìm thấy bảo bối mà tỷ Chi Nhạc đưa cho mình vừa nãy.
Cô bé nhón chân lên, giơ bàn tay nhỏ, đưa đến trước mặt mẹ.
Kỷ Ngưng ngẩn người một chút.
Có lẽ trước đây, sự ràng buộc giữa mẹ con, thuần túy xuất phát từ trách nhiệm.
Nhưng giờ phút này, ấm áp và đồng hành, là từ hai phía.
"Nè, cho mẹ!"
Nàng có chút cay mũi, kinh ngạc nhìn Trúc Trúc như đang dâng bảo vật, giơ tay nhỏ.
Đó là hai miếng kim tuyến lấp lánh lớn, trông có vẻ rất giàu có —— Chocolate thỏi vàng...
Trong các chương trình văn nghệ khác, khách mời bình thường thường chỉ để đủ số, khán giả ghét nhất là thấy những người bình thường không có chút chất văn nghệ nào cứ lảng vảng trước màn hình, phá hỏng nhịp điệu của chương trình. Còn tổ sản xuất chương trình, bị áp lực từ các quy tắc, đa phần chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng chương trình văn nghệ này lại khác, khi hai người thường lên hình ít đi, cư dân mạng đã sớm bắt đầu hỏi nguyên nhân trên khung chat, thậm chí còn có một nhóm người chạy đến phần bình luận của trang chính thức chất vấn, yêu cầu tổ chương trình đối xử công bằng.
【Thì ra bình luận góp ý ở khu bình luận của trang chính thức có tác dụng, cuối cùng cũng thấy Ngưng Ngưng và bé Trúc Trúc rồi.】 【Mắt Trúc Trúc có thể nhắm chặt hơn chút nữa không? Cả ngũ quan đều đang dùng sức rồi kìa.】 【Mồm gạo kê cũng mím chặt ghê, em bé của chúng ta cũng rất dũng cảm, che trước mặt Kỷ Ngưng, đang cố gắng bảo vệ mẹ thực tập đó.】 【Trời ơi đèn flash chiếu sáng rực cả lên, khó hiểu mà buồn cười quá, ta có phải lỡ vào Livehouse rồi không?】 【Nếu chương trình ghép thêm đoạn nhạc, ba người đang bị bắt có thể trực tiếp nhảy disco.】
Tuy rằng tổ chương trình quay chương trình ở khu du lịch nông thôn chưa được khai thác hoàn toàn, nhưng dù Kỷ Ngưng và Trúc Trúc có nghe thấy tiếng động lạ trong bóng tối thì cũng không tạo nên chút không khí quỷ dị nào cho phòng phát sóng trực tiếp. Trong chương trình văn nghệ này, ngoài khách mời là người nổi tiếng, còn có một đám lớn nhân viên công tác, hiển nhiên là rất an toàn.
Cũng bởi vậy, hình ảnh khuôn mặt nhỏ bé của con trẻ sợ hãi đến mức rung cả thịt không thể nghi ngờ đã dẫn đến một tràng "cười nhạo" đầy thân thiện, cư dân mạng được dịp chơi trò bắt trend rất nhiều, tiện thể phân biệt ba người đàn ông dưới ánh đèn pin đèn flash, bắt đầu phổ cập kiến thức.
Những khán giả đã theo dõi chương trình cả ngày, đều gặp qua Giang Thừa và Văn đặc trợ, người quen cũ.
Chỉ là không ngờ rằng, hóa ra bọn họ cũng không phải là người đi đường vô tình đi ngang qua khu du lịch nông thôn, hai người này là ở cùng với tổng đạo diễn của tổ chương trình.
【Đạo diễn Đào à, ở mùa trước, lúc giới thiệu quy tắc cho khách mời thì đã từng lên hình rồi, tối qua lúc phát nhiệm vụ bất ngờ còn có giọng nói ở ngoài ống kính khi công bố nhiệm vụ hôm nay cũng là ông ấy.】 【Cái đạo diễn Đào này đúng là có chút tài năng đó, quay mấy chương trình văn nghệ nhìn đều rất đẹp; trước đó ở một show người nổi tiếng do ông ấy làm, ông ấy đã quay được những cảnh nổi tiếng tạo được hiệu ứng cực tốt, góc máy quá đỉnh, siêu cấp có cảm giác điện ảnh.】
Về phần thân phận hai người còn lại, không đợi cư dân mạng tìm kiếm sâu hơn, đạo diễn Đào đã mở miệng giới thiệu.
Dù sao thì, Kỷ Ngưng đang tức giận vì ánh đèn flash của họ, đạo diễn Đào lo rằng không được lễ phép, lỡ đắc tội với nhà tài trợ còn đang suy xét có nên đầu tư hay không thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Vị này là Giang tổng của tập đoàn Hạc Thừa, và trợ lý của Giang tổng." Đạo diễn Đào nói, "Tôi vừa định đưa bọn họ rời đi thì các cô đã — "
Kỷ Ngưng im lặng thu hồi đèn flash.
Nhưng không hề có ý tứ chột dạ, ai bảo bọn họ ở sau gốc cây lớn làm ra tiếng động xột xoạt chứ!
"Xin lỗi." Giang Thừa khẽ nói, "Làm các cô hoảng sợ."
Đôi mắt của bé Trúc Trúc đã sớm mở ra rồi.
Sau một hồi sợ hãi, bé nghiêng đầu, nhìn người chú lần thứ ba gặp mặt trước mắt.
Bản thân Kỷ Ngưng không quan trọng có lễ phép hay không, nhưng vì bé con trước mắt, phải lấy mình làm gương.
"Không sao."
Văn đặc trợ lập tức thông minh hòa giải, nói vài câu để điều tiết bầu không khí. Khi nói chuyện, hắn còn liếc trộm Kỷ Ngưng vài lần.
Năm đó nàng dùng thân phận giả tên giả lừa gạt tình cảm của Giang tiên sinh, nói đi là đi không ngoảnh đầu lại, bây giờ gặp lại, vậy mà vẫn có thể tự nhiên như vậy, đúng lý hợp tình y như chưa từng quen biết trước đó.
Đúng là kiểu người ghê gớm!
Nếu nói Văn đặc trợ là người hầu của Giang tiên sinh, vậy thì Trúc Trúc chính là tiểu tùy tùng của mẹ.
Nghe mẹ nói chuyện, cô bé cũng chẳng chấp nhất với người lớn làm gì; chuyện trước đó coi như đã xong hết.
Cục bột nhỏ cũng ngoan ngoãn trả lời: "Không sao."
Một đoạn nhạc ngắn nho nhỏ, phá vỡ nhịp điệu phát sóng trực tiếp.
Cư dân mạng tuy rằng xem càng thêm hăng say, nhưng nhiếp ảnh gia nhớ đến kế hoạch chương trình, cố gắng giảm bớt thời lượng lên hình của tổ người bình thường, ngược lại hướng ống kính về phía Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên.
Đạo diễn Đào nhất thời có chút chột dạ, trầm mặc một lát, xoay người đối với Giang Thừa làm dấu tay mời: "Giang tiên sinh, mời đi bên này."
Trước khi rời đi, ánh mắt Giang Thừa như có như không lướt qua mặt Kỷ Ngưng.
Trong lòng nàng không giấu được chuyện gì, vui hay không vui đều viết lên mặt.
Điểm này, ngược lại là chưa từng thay đổi.
Khu du lịch nông thôn Vân Bích khôi phục lại sự yên tĩnh ngày xưa.
Ra khỏi khu du lịch, Văn đặc trợ sắp xếp vé máy bay khứ hồi, đang muốn xác nhận lại với ông chủ thì đã nghe thấy anh ta lên tiếng.
"Tạm thời không về." Giang Thừa nói, "Ở lại Bắc Thành đã."
Chỉ mới mấy phút trước, anh biết được tin Kỷ Ngưng từng bị tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ.
Rất nhiều chuyện, vẫn còn cần giải quyết, tỷ như chân tướng năm đó, và quan hệ của anh với đứa trẻ.
Theo tình hình phát triển đến hiện tại, một số tình cảm buồn cười, hẳn là nên buông xuống theo chân tướng được vạch trần.
Nhưng nếu Trúc Trúc thật sự là con của anh, thì mọi chuyện lại cần được bàn bạc kỹ hơn.
...
Trúc Trúc là bé con có thể sạc năm phút, dùng được năm tiếng.
Sau khi chợp mắt một lát, cô bé ngủ không yên, nhưng lại không dám làm phiền người lớn, nằm trên giường tự mình lăn lộn, lăn qua lộn lại nghịch.
Đôi chân ngắn nhỏ của Trúc Trúc vểnh lên thật cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống, nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, liền lật người lại, nằm nhoài trên giường, hai cằm mềm mại chống tay nhỏ, tò mò nhìn.
Kỷ Ngưng rất khó tưởng tượng Trúc Trúc những năm tháng ở Triệu gia đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Ngay cả không ngủ được cũng sợ bị trách mắng.
Nàng nói với Trúc Trúc: "Con có thể giúp ta mở cửa được không?"
Cô bé bị cái giường này phong ấn đã lâu, cuối cùng cũng có thể xuống được, niềm vui hiện rõ trong mắt.
Cô bé xoay người về phía mép giường, hai chân ngắn nhỏ dò xuống, đợi đến khi chân chạm đất mới vững vàng đứng được.
Đây là cách mà Trúc Trúc bảo vệ mình không bị ngã.
Cửa phòng các cô cuối cùng cũng được mở ra, nhẹ nhàng.
Kỷ Ngưng vốn cho rằng là nhân viên công tác đến xác nhận với mình về công việc ghi hình rời khỏi chương trình ngày mai, không ngờ rằng, lại là nhân viên chuyển phát nhanh.
Sáng sớm, nàng hỏi Bạch Hủy có thể gửi cho mình một bộ quần áo hay không, lúc ấy còn nghĩ sẽ xem đợt quay chương trình này như một chuyến hành trình trong đời, chơi cho đã.
Đến tối, từ thành phố khác chuyển phát tới một vali đặc biệt lớn, chỉ tiếc rằng đạo cụ bên trong không dùng đến được nữa rồi.
Vừa đến nơi thì Bạch Hủy đã nhận được tin nhắn.
Nàng nhắn tin, nhắc nhở Kỷ Ngưng là đang nợ nàng một cái ân tình.
Tiện thể, còn mang cho Kỷ Ngưng một vài tin bát quái mới nhất.
Mà bản thân Kỷ Ngưng lại chính là nhân vật chính.
Hai ngày nay, chuyện Kỷ Ngưng chạy đến tham gia chương trình đã trở thành chủ đề trà dư tửu hậu của bọn họ. Bên phía Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình, trên mặt thì xem ra gió êm sóng lặng, nhưng trên mạng internet, những từ khóa có liên quan đến Kỷ Ngưng thì hết lần này đến lần khác bị đè xuống, quá rõ ràng là do bọn họ làm.
Tin đồn bên ngoài nổi lên tứ phía, một tiểu thư nhà họ Kỷ ít khi lộ diện lại đi tham gia chương trình, thật ra cũng không đến mức bị chê cười, Bạch Hủy không thể hiểu nổi, tại sao Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình lại để ý đến chuyện này như vậy.
Bạch Hủy cũng là người xem của chương trình văn nghệ này, tò mò về sự phát triển tiếp theo. Nhưng mẹ của Bạch Hủy nói với nàng, có lẽ rất nhanh thôi, chuyện Kỷ Ngưng lên chương trình này sẽ phải kết thúc thôi. Bởi vì chuyện đó là tuyệt đối không được Phó Minh Á cho phép.
Mối quan hệ giữa Bạch Hủy và Kỷ Ngưng còn xa lạ chứ chưa đến mức quen thân, nhưng hóng chuyện bát quái là bản tính của con người.
Giao diện WeChat, qua lại mấy lần, hai người cũng không còn như trước dùng một câu "Thân yêu" để duy trì sự nhiệt tình của chị em giả tạo nữa, mà lại ngược lại trở nên chân thành hơn rất nhiều.
Hai người đều thăm dò nhau để nắm giữ thông tin hữu ích.
Lịch sử trò chuyện càng lúc càng dài, cho đến khi Bạch Hủy phát hiện Kỷ Ngưng hỏi gì cũng không biết, mất hứng thú nên kết thúc cuộc trò chuyện.
Còn Kỷ Ngưng, thì nhìn lịch sử trò chuyện trên màn hình, suy tư hồi lâu.
Bầu không khí gia đình của nhà nàng rất tệ, từ khi nàng bắt đầu có nhận thức, cũng đã là như vậy rồi.
Nhưng Bạch Hủy nói, mẹ Bạch Hủy từng kể cho nàng biết, trước kia Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình là cặp trời sinh trong mắt mọi người, sau khi kết hôn mấy năm, ân ái như thuở ban đầu, đi đâu cũng có đôi có cặp, nói là khiến người khác phải ghen tị cũng không ngoa. Cũng không biết tại sao, về sau, số lần vợ chồng hai người xuất hiện cùng nhau ngày càng ít đi, Phó Minh Á đối ngoại cũng không bao giờ nhắc đến chồng mình nữa.
Kỷ Ngưng buông điện thoại xuống, rất nghiêm túc hồi tưởng lại.
Sau khi bị tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ, đầu óc vốn đã không được dễ dùng, lại còn đi hồi tưởng lại chuyện của hai mươi mấy năm trước, thật là quá làm khó người khác. Nàng chỉ nhớ mang máng rằng, trong ấn tượng của mình, bố mẹ giống như bạn cùng phòng ở chung một mái nhà, khách khí, xa cách, tương kính như tân.
Hồi tưởng lại xa hơn nữa, hình như bọn họ cũng từng cãi nhau. Lần đó, Kỷ Ngưng mới năm tuổi, chuyện vui nhất là được đi quay phim, mặc những bộ trang phục khác nhau, trong lúc làm việc, đạo diễn khen nàng là một diễn viên nhí chuyên nghiệp, lúc chờ thì mọi người trong đoàn phim lại dùng đồ chơi và kẹo dỗ nàng chơi... Những chi tiết khác nàng đã không nhớ rõ nữa, Kỷ Ngưng chỉ biết, đó là một khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp.
Thế mà về sau, đột nhiên có một ngày, mẹ nàng đã nổi giận rất lớn.
Trong nhà cứ ba ngày cãi nhau nhỏ, hai ngày tranh cãi lớn, nàng rời đoàn phim, ngoài việc đi nhà trẻ thì còn bị sắp xếp rất nhiều lớp học thêm khác.
Trẻ con mau quên, cho dù vì không thể đóng phim nữa mà khổ sở, nhưng vẫn có thể tìm thấy niềm vui mới.
Sau khi học kéo đàn violon, Kỷ Ngưng ôm đàn, chạy đến phòng của Phó Minh Á và Kỷ Quốc Đình, muốn biểu diễn cho ba mẹ xem.
Bọn họ nghe, nhưng đều mang tâm sự riêng, chẳng hiểu vì sao, cứ hễ nghe nhạc là lại cãi nhau. Lúc ấy, Kỷ Ngưng còn nhỏ, được nuông chiều lớn lên, thậm chí không có cả mắt nhìn người, cứ kéo đàn không ngừng, Kỷ Quốc Đình khó chịu giật lấy đàn violon, hung hăng ném xuống đất.
Đó là một âm thanh rất nặng nề, khó chịu, vang vọng khắp căn phòng lớn.
Dần dần, tiếng tranh cãi nhạt đi.
Cũng từ đó, nhà không còn cảnh "khói lửa chiến tranh".
Thời gian trôi qua rất lâu, Kỷ Ngưng thậm chí muốn quên hẳn chuyện cũ này.
Nếu không phải do Bạch Hủy nhắc đến, nàng cũng không tự dưng nghi ngờ, rằng năm đó mẹ ép nàng rời khỏi giới giải trí, có lẽ còn có ẩn tình.
...
Ngày thứ ba của buổi phát sóng trực tiếp, chín giờ sáng, các khách quý tập trung ở phòng hoạt động theo thông báo.
Kỷ Ngưng và Trúc Trúc vẫn chưa đến.
Đây là sắp xếp của tổ chương trình.
Hai khách mời bình thường sẽ rời chương trình, nhưng không thể cứ vậy mà đi. Phó đạo diễn đã chuẩn bị sẵn một bản thông báo ngắn gọn, tính để Kỷ Ngưng và Trúc Trúc đứng trước ống kính nói lời tạm biệt với khán giả, sau đó sẽ đăng thông báo lên weibo chính thức.
Lý do thoái thác đương nhiên là đường hoàng, như khách quý vì vấn đề riêng mà buộc phải rời chương trình, tổ chương trình vô cùng tiếc nuối, nhưng chỉ có thể tôn trọng quyết định của họ... Để tránh việc cư dân mạng quá quan tâm đến chuyện này, tổ chương trình đã điều chỉnh trình tự phát sóng, sau khi tập hợp sẽ thu lại các cảnh quay nhiệm vụ ngày hôm qua của các khách mời minh tinh.
Đợi đến khi tổ chương trình trải thảm dã ngoại ở ven suối trong khu du lịch, chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống, thì buổi phát sóng trực tiếp hôm nay mới chính thức bắt đầu.
Ánh nắng ấm áp của mùa thu chiếu rọi, mặt nước gợn sóng lấp lánh, phong cảnh hữu tình bên bờ suối làm người ta thoải mái, các khách quý chào hỏi nhau buổi sáng tốt lành, hỏi thăm những câu kiểu như "Tối qua ngủ có ngon không"...
Thảm dã ngoại rất lớn, tổ chương trình yêu cầu các khách mời minh tinh ngồi thành vòng tròn.
Đồng Chi Kỳ ngồi xuống cạnh Hướng Tinh Huy: "Anh ơi, em ngồi chỗ này nhé."
Phan Tư Nhiên, tiểu hoa có EQ cao được cư dân mạng công nhận, vừa thấy Đinh Mộ Vân đã kéo tay cô. Đàn em hậu bối hoạt bát đáng yêu của giới giải trí vốn là người hay nói, vừa mở miệng là đã nói về những tác phẩm trước đây của Đinh Mộ Vân, có ý kiến riêng về từng nhân vật, rõ ràng là đã tìm hiểu kỹ càng.
[Tư Nhiên lúc phỏng vấn đã nói, cô ấy xem đến mấy nghìn bộ phim, còn có thể viết tiểu sử nhân vật cho các vai chính trong phim.]
[Không phải ai đóng vai phụ trong phim cũng được như Tư Nhiên, được khán giả biết đến, ngoài may mắn, cô ấy còn rất nỗ lực nữa.]
Phương Mạn Ngâm vẫn đứng một bên.
Đinh Mộ Vân nhìn cô, giơ tay ra: "Mạn Ngâm, lại đây ngồi đi."
Lời của Đinh Mộ Vân coi như đã giải vây cho Phương Mạn Ngâm, cô bước lên hai bước, mím môi gật đầu khi ngồi xuống.
[Phương Mạn Ngâm là người hướng nội!]
[Mỗi lần ở chỗ đông người tôi cũng y như cô ấy, ngơ ngác không biết nên nói gì.]
[Nếu không nhờ tỷ tỷ tốt bụng gọi lại, có lẽ cô ấy vẫn sẽ đứng bên cạnh, sau khi về nhà lại vỗ đùi hối hận.]
[Phương Mạn Ngâm ở trước mặt Phan Tư Nhiên cứ như người ngốc, khó trách bộ phim trước, đóng vai chính mà bị cướp hết spotlight.]
[Cho nên fan của Phan cũng thừa nhận Phan Tư Nhiên đạp lên Phương phương để nổi sao?]
Hai bên fan của tiểu hoa đã bắt đầu chuẩn bị cãi nhau thì thấy cách đó không xa, Đồng Chi Nhạc chạy chậm tới.
Đồng Chi Nhạc không phải minh tinh, khi chạy chậm không có ý che chắn gì, tóc ngắn ngang tai tung bay, còn hung hăng liếc mắt nhìn anh trai một cái.
"Chi Nhạc sao đến muộn vậy?" Hướng Tinh Huy cười hỏi.
Đồng Chi Kỳ: "Lúc em ra ngoài nó đang ngủ."
"Hắn không có gọi em." Đồng Chi Nhạc nghiến răng.
[Đồng Chi Kỳ là muốn cho em gái ngủ thêm một lát sao?]
[Không giống... cũng hơi giống cố ý để cô ấy đến muộn thì hơn...]
[Ha ha ha ha ha ai bảo ảnh hậu và anh rể tương ái tương sát? Tôi thấy tổ hợp anh em này mới là tương ái tương sát kìa.]
[tương ái tương sát (gạch đi) là tương hận tương sát (doge)]
Trên khung bình luận, cũng có người hỏi Kỷ Ngưng và Trúc Trúc đi đâu rồi.
Nhưng các khách mời minh tinh đều có lượng fan đông đảo, khung bình luận trôi nhanh, chủ đề về tổ người thường không trụ được lâu lắm.
Đạo diễn Đào đặt những tấm bảng nhiệm vụ thu được ở giữa các khách quý.
Nội dung của bảng nhiệm vụ là: Chuyện mà đối phương làm cho mình cảm động nhất.
"Tiếp theo xin mời các khách quý theo thứ tự rút thẻ, đọc câu trả lời mình rút được."
Thẻ được rút ngẫu nhiên, bắt đầu từ Đinh Mộ Vân.
Khóe môi Đinh Mộ Vân từ đầu đến cuối nở nụ cười dịu dàng.
Bảng nhiệm vụ rất dày, lật đến mặt trái, có dán một lớp màng mỏng đặc chế, cần xé ra mới nhìn rõ chữ ở dưới.
Cô trêu nói: "Tôi hơi hồi hộp, cứ như lúc công bố danh sách giải thưởng ấy."
"Xin hãy rút được của tôi." Phan Tư Nhiên nhăn mũi, giọng điệu hoạt bát: "Tam kim ảnh hậu làm khách trao giải, chắc chắn sẽ trao giải lớn."
Mấy vị khách quý bật cười cổ vũ.
Đinh Mộ Vân xé lớp màng mỏng ở mặt trái thẻ bài, nghiêm túc xem dòng chữ trên đó: "Dì nấu cơm, ăn rất ngon, có hương vị nhà."
[Hả? Cái này ai viết vậy?]
[Mặt đầy dấu chấm hỏi... Chẳng phải là chuyện đối phương làm mình cảm động nhất sao, sao lại nhắc tới dì nấu cơm?]
[Dì là ai vậy? Căng thẳng quá, tôi là vua cát cát!]
Hướng Tinh Huy tiến lại gần, hỏi: "Không có ký tên à?"
Đinh Mộ Vân lắc đầu.
Đồng Chi Kỳ nhìn quanh một vòng: "Hay là phải tự nhận?"
Cư dân mạng thấy vậy liền đoán thẻ bài là do tổ Khuê Mật viết.
Lúc này, Phan Tư Nhiên và Phương Mạn Ngâm đều không lên tiếng, mãi đến khi Đồng Chi Nhạc thúc giục.
"Mau nhận đi, không thì trò chơi này còn chơi đến bao giờ nữa..."
Phan Tư Nhiên: "Thật ra là—"
"Thật ra, cái người 'Dì' này là mẹ tôi." Phương Mạn Ngâm lên tiếng, giọng nói tự nhiên hẳn, "Mẹ tôi nấu ăn rất ngon, đặc biệt món sườn ram, mỗi lần các bạn học đến căn tin thì món đó sẽ bị lấy hết sạch đầu tiên."
Cô ngồi ngay ngắn, trên tay cầm một ly cà phê, nhưng vẫn chưa uống.
"Tấm bảng nhiệm vụ này là do tôi viết." Phan Tư Nhiên tiếp lời: "Lúc đó tôi học cấp hai, cô giáo dạy quá giờ. Khi đến căn tin, đồ ăn tôi thích ăn cũng không nhiều, nhưng dì ấy mỗi lần đều sẽ từ phía sau mang ra hai miếng sườn ram, là giấu sẵn cho chúng tôi."
[!!! Tôi mới biết, thì ra các chị quen nhau từ hồi cấp hai, đúng là tình bạn nhiều năm.]
[Mẹ tôi thường nói, đó là cái gọi là bạn bè thuở thiếu thời... Lúc trước quan hệ tốt như vậy, sau này sao lại đi lạc mất nhau thế?]
[À, cảm giác có hơi vi diệu. Rõ ràng có rất nhiều thứ để viết, sao lại lên sóng nói chuyện mẹ người ta hồi trước làm việc ở căn tin?]
[Gia cảnh Phương Mạn Ngâm không tốt, hồi nhỏ chịu khổ rất nhiều, cô ấy không thích nhắc đến, Phan Tư Nhiên lại trực tiếp nói ra, hay thật.]
[Giờ đã bắt đầu công kích mạng rồi, có thể đừng ác ý đoán mò Tư Nhiên không?]
"Được rồi, tiếp theo." Phương Mạn Ngâm cũng giơ tay lên, cầm một tấm bảng nhiệm vụ.
Xé lớp màng mỏng, cô đọc: "Lần đầu hẹn hò, hỏi tôi hôm nay ăn gì."
Đồng Chi Kỳ nhướn mày: "Anh à, cái này thì rõ quá rồi còn gì."
"Là anh viết đấy." Hướng Tinh Huy cũng cười.
Anh nhớ lại chuyện cũ của hai mươi năm trước.
Khi đó, Đinh Mộ Vân đã vào nghề, danh tiếng chưa lớn như bây giờ, nhưng ra đường cũng sẽ bị người nhận ra. Cô gái nhỏ đội chiếc mũ tai bèo sành điệu, kéo thấp vành nón, nhỏ giọng hỏi anh, hôm nay muốn ăn gì.
Hướng Tinh Huy nhớ bọn họ đi vòng qua vài con hẻm nhỏ, ngồi ở một quán ven đường không ai chú ý, mà lại quên, lúc đó đã ăn gì.
[Tôi cảm giác tỷ tỷ và anh rể bao nhiêu năm nay lúc hợp lúc tan, chắc là do nhịp điệu không khớp nhau thôi.]
[Sự nghiệp của tỷ tỷ quá thành công, anh rể vốn cũng rất xuất sắc, nhưng sau khi ở bên cạnh cô ấy, lại biến thành người đàn ông đứng sau lưng, có lẽ cảm giác chênh lệch trong lòng có hơi lớn.]
[Vì sao đàn ông đứng sau lưng lại phải có cảm giác chênh lệch? Có rất nhiều phụ nữ ở nhà làm hậu phương vững chắc cho người yêu sự nghiệp thành công, nếu họ có không vui thì người khác sẽ nói họ "ở trong phúc mà không biết hưởng".]
"Là cháo thịt băm rau cải." Đinh Mộ Vân nói.
"Bình dân thế cơ à?" Phan Tư Nhiên cười nói.
"Chủ quán bỏ nhiều bơ lạc quá, vị đặc biệt lắm." Đinh Mộ Vân bổ sung.
Đồng Chi Nhạc tiện tay cầm một gói socola, mở ra rồi nhíu mày, lại bỏ về.
Cô hỏi: "Nhưng sao cái này lại là chuyện cảm động nhất?"
Đinh Mộ Vân cũng không biết, nhưng cô không tò mò, tâm trí xao nhãng, hồi tưởng lại bát cháo rau năm đó.
Cô không thích vị bơ lạc, nhưng bất ngờ lại thấy bát cháo đó, ngon lạ thường. Có lẽ là do thời gian đã quá lâu, lâu đến nỗi cô đã "photoshop" cho ký ức một lớp mơ hồ, nên chuyện cũ mới trở nên đặc biệt.
"Lần đầu hẹn hò, nàng hỏi ta ăn gì." Hướng Tinh Huy cười đáp: "Không ngờ, một câu hỏi như vậy mà kéo dài tận hai mươi năm."
[!!! Đánh trúng tim đen tôi rồi!]
[Đột nhiên hơi cảm động, không phải thời gian ngắn, mà là tận hai mươi năm. Nhất là khi anh rể dùng giọng nói buồn bã như vậy để nhắc đến, càng thấy cứ như cách một thế hệ vậy.]
[Có khả năng nào, hai người họ bây giờ thật sự không có gì để nói nên ngày nào cũng hỏi một câu này không?]
[Trên tầng, đầu óc ông đúng là chẳng chứa cái gì ngoài dầu mỡ!] Đinh Mộ Vân không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy, nhất thời có chút giật mình.
Thế mà nàng chưa kịp lấy lại tinh thần, tiếp theo đề đã bắt đầu.
Khách quý cùng khách quý ở giữa mâu thuẫn, là thâm căn cố đế.
Cũng mặc kệ nói thế nào, ngay giờ khắc này, bọn họ thông qua trên các văn tự nhớ lại chuyện đã qua, liền chứng minh, một ít tình cảm bị xem nhẹ vùi lấp thủy chung vẫn tồn tại.
Chỉ có thể thông qua thời gian, đem những quá khứ ẩn giấu chậm rãi đào lên.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng đã nhập cuộc.
Phó đạo diễn ra hiệu cho thực tập PD phụ trách Tổ Người Thường.
Đây là muốn mời Kỷ Ngưng và Trúc Trúc ra sân.
PD mới làm chưa đầy hai ngày, Tổ Người Thường đã bị khuyên lui, thực tập sinh trong lòng có một vị khó tả. Nhân viên công tác biết rõ nội tình đều hiểu, là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình yêu cầu thay đổi người, nàng chỉ có thể thầm mắng bọn nhà tư bản đáng ghét, quay sang phòng "Tam Dương Khai Thái".
Chỉ là mới đi được vài bước, nghe thấy tiếng điện thoại di động rung trên chiếc ghế nhỏ. Thực tập PD quay đầu nhìn một cái, cầm điện thoại đi tìm phó đạo diễn: "Phó đạo, hình như điện thoại của đạo diễn Đào đổ chuông lâu lắm rồi."
Phó đạo diễn nhận lấy: "Quản những chuyện vô ích này làm gì, mau làm việc đi."
Đây là lần cuối cùng hai người ở tại phòng "Tam Dương Khai Thái".
Sáng sớm, Kỷ Ngưng ra ngoài một chuyến rồi trở về, mang theo một túi tài liệu.
Trúc Trúc biết các nàng lát nữa sẽ phải rời đi, cuộn tròn đôi chân ngắn nhỏ ngồi trên sàn, thu dọn hành lý.
Hiện tại, các nàng có vali hành lý rồi.
Một chiếc vali rất lớn, Trúc Trúc vẫn còn đang nghiên cứu xem làm thế nào cho gọn, cánh tay ngắn nhỏ bị mụ dùng tay nâng lên.
Bàn chân nhỏ rời khỏi mặt đất, nhưng chỉ là một lát.
Kỷ Ngưng định ôm Trúc Trúc.
Có điều đại khái là chưa chuẩn bị tốt, mạnh tay nâng lên có chút mất sức, nàng buông tay, yên lặng làm chuẩn bị.
Đợi mụ khởi động xong, Trúc Trúc đã được ôm lên cao.
Tiểu đoàn tử ngồi trên vali, hai tay lay tay kéo của vali, chân thì lắc lư, "vút" một cái, vali bắt đầu chuyển động.
Kỷ Ngưng nói: "Giống như xe xoay xoay ấy."
Thấy Trúc Trúc lộ vẻ bối rối, nàng hỏi: "Chưa ngồi bao giờ à?"
Tiểu đoàn tử lắc đầu.
Sau đó, Kỷ Ngưng lại đưa ra mấy ví dụ.
Cầu trượt, xích đu, xe điện đụng, còn cả đồ chơi mà các bạn nhỏ hiện nay rất rành, Trúc Trúc đều chưa từng trải qua.
Trúc Trúc chỉ có một con thỏ nhỏ đen tuyền, vẫn là nhân viên công tác của tổ chương trình đưa cho.
"Mặc kệ nó giống cái gì —" Kỷ Ngưng nói, "thú vị là được, xuất phát thôi."
Kỷ Ngưng luôn ung dung thong thả, tìm một sợi dây dù bện nhựa trong ngăn kéo, buộc vali lại, nhấc chân đá một cái, rồi lại kéo về, bắt đầu chơi trò chơi đi dạo của trẻ con.
Từ trước đến giờ chưa từng ai chơi với Trúc Trúc như thế, nhóc con thấy lạ lẫm, kích động đến nỗi mặt đỏ ửng, nhỏ giọng reo hò.
Kỷ Ngưng một tay cầm điện thoại, ngồi xổm xuống đọc tin mới nhất mà cư dân mạng cào ra.
Bọn họ tìm được Weibo của nàng.
Đó là Weibo đăng ký bốn năm năm trước, Kỷ Ngưng không hề có ấn tượng gì về nó.
Nàng vào xem những bài đăng cũ, phần lớn là những nhật ký đi du lịch thường ngày, ảnh tự chụp thì không nhiều, chỉ có một tấm, lại bị cư dân mạng lần theo dấu vết tìm ra.
Kỷ Ngưng thử đăng nhập.
Trang khôi phục mật mã hiện ra, tài khoản Weibo này được liên kết với một số điện thoại.
Kỷ Ngưng ấn vào mục khôi phục mật mã.
"Cộc cộc cộc —" Thực tập PD gõ cửa bên ngoài.
Kỷ Ngưng thu túi tài liệu, rồi lại bế Trúc Trúc từ trên vali xuống.
Tiểu đoàn tử vẫn còn chưa đã, suýt nữa không muốn xuống.
May mà mụ bảo một lát nữa khi rời chương trình, nàng có thể trượt vali đến tận xe ngồi.
Mang theo mong chờ này, bước chân nhỏ của Trúc Trúc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
...
Phó Minh Á liên lạc với nhà tài trợ chương trình.
Vừa vì mối quan hệ hợp tác hoặc sắp hợp tác, mọi người chú ý đều là lợi ích cân nhắc, đối phương rất dứt khoát, bằng lòng giúp nàng chuyện nhỏ này.
Phó Minh Á quen độc đoán chuyên quyền, cũng không quan tâm Kỷ Ngưng sẽ trách cứ mình hay không.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nàng như vậy, dù sao thì nàng vẫn muốn về nhà.
Còn về phần con cái...
Trúc Trúc là con nhà họ, đương nhiên là nên ở nhà nuôi, chỉ là tuyệt đối không thể để theo Kỷ Ngưng quậy phá.
Phó Minh Á cực kỳ khó chịu với loại gameshow này, nhưng lúc này đây, vẫn ngồi ngay ngắn trước máy tính.
Nàng phải xem, Kỷ Ngưng sẽ tự mình nói lời tạm biệt với khán giả.
Cái vòng luẩn quẩn này, vốn dĩ không cần phải trộn lẫn vào làm gì.
Nàng mặt lạnh, nhìn màn hình máy tính—— "Đến rồi đến rồi!" Giọng Phan Tư Nhiên trong trẻo cất lên.
Ống kính chậm rãi xoay, chuyển hướng theo hướng ánh mắt của nàng.
[A a a a! Tiểu Trúc Bảo của chúng ta hôm nay đáng yêu quá đi à.] Bạch Hủy gửi cả một rương trang phục đạo cụ đến.
Cô hai nhà họ Bạch tiêu tiền như nước, cho nhãn hiệu gửi đến thời trang trẻ em đúng mùa, từ đầu đến chân tinh xảo xa xỉ, ngay cả túi đeo cũng được phối rất đẹp, logo nổi bật.
Tuy nói lúc rời đi cũng phải thật lộng lẫy, nhưng Kỷ Ngưng thật sự khó có thể chấp nhận việc ăn mặc cho con bé như một tiểu thư nhà giàu mới nổi.
Nàng chọn lựa kỹ càng, chọn ra một bộ váy liền thân bình thường nhất.
Lúc này, Trúc Trúc mặc chiếc váy nhỏ màu vàng kem, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại, tay nhỏ và chân ngắn nhỏ như củ sen.
Mái tóc tơ mềm mại được cột nghiêm chỉnh, hai bên đỉnh đầu có hai búi tóc nhỏ, cả đồ cột tóc cũng là một bộ, đáng yêu như chiếc bánh bao sữa trứng nhỏ.
Bé con tròn vo, được mọi người khen ngợi nhiệt tình, nghiêng đầu, để lộ răng sữa nhỏ.
[A a a a đáng yêu hết phần người khác rồi.] [Bảo bảo không giống bánh bao sữa trứng nhỏ, bảo bảo của chúng ta giống bánh bông lan ngọt ngào ấy!] [Cảm giác hôm nay Ngưng Ngưng cũng có chút khác biệt.] [Giống nhau thôi, đều là tấn công nhan sắc cả!] Phó đạo diễn bước tới, liếc nhìn hai người.
Người biểu diễn chỉ là hai người bình thường, lượng bình luận lại chẳng hề suy giảm.
Nội ngu thiếu hụt máu mới, Kỷ Ngưng là ngôi sao nhỏ tuổi, lại không lớn lên trước mắt quần chúng, kèm theo duyên khán giả và độ nổi tiếng, nếu có thể nắm bắt cơ hội, tiền đồ sẽ vô cùng sáng sủa, thậm chí nếu nàng có thể giữ vững được tài năng từ bé, giới hạn trong sự nghiệp diễn xuất của nàng sẽ rất cao.
Chỉ tiếc, không biết vì lý do gì, nàng đã đắc tội ai đó, không thể tiếp tục phát triển ở lĩnh vực này được nữa.
Phó đạo diễn trong lòng tiếc nuối, nhưng chỉ có thể theo yêu cầu của nhà tài trợ mà làm theo quy trình.
Trúc Trúc bị tấm thảm ăn dã ngoại thu hút, thấy Đồng Chi Nhạc vẫy tay liền đi tới.
Đồng Chi Nhạc lấy ra một gói đồ ăn vặt vừa được khui từ tấm thảm dã ngoại.
"Đây là cái gì thế oa?"
"Đồng vàng đó." Đồng Chi Nhạc trêu nàng.
Tổ chương trình chọn một đống đồ ăn vặt hoài niệm, món sô-cô-la này, là món yêu thích nhất của cô khi còn nhỏ.
Lớn lên rồi mới phát hiện, quá ngọt ngào, không dễ ăn cho lắm.
Nhưng dùng để dỗ bé con, dỗ một lần là chuẩn.
Trúc Trúc rất thích.
Chị Tư Nhiên bên cạnh đưa tay xin một miếng, bé con bối rối lắc đầu.
Váy nhỏ có túi, mỗi bên một túi nhỏ, lấp lánh.
Đồng Chi Nhạc bỏ vào giúp nàng; nghe bảo bảo mềm giọng nói một tiếng cảm ơn.
"Không cần cảm ơn."
Đợi Trúc Trúc trở về đứng cạnh mẹ, phó đạo diễn liền lên tiếng.
"«Thay Đổi Cuộc Sống» mùa thứ hai mới vừa bắt đầu, nhưng rất vui mừng, chương trình của chúng ta, nhận được sự ủng hộ và yêu mến của khán giả."
"Sự tham gia của hai vị khách quý người thường, càng khiến chương trình thêm rực rỡ, mấy ngày qua, bộ phận hậu trường vẫn luôn nhận được sự quan tâm của cư dân mạng đối với Kỷ Ngưng và bạn nhỏ Trúc Trúc."
"Chỉ là thật đáng tiếc ——"
Nói đến đây, phó đạo diễn dừng lại một hồi.
[Mấy người lại thừa nước đục thả câu nữa à?] [Tránh ra tránh ra, tôi muốn thấy Trúc Trúc bảo bảo.] [Đáng ghét!] [Cái ông Phó đạo này không cái gì thuận mắt cả, đổi cái khác lên đây.] "Do một số nguyên nhân đặc biệt, hai vị khách quý của Tổ Người Thường, sẽ có sắp xếp khác."
Phó đạo diễn cũng biết, cư dân mạng rất khó hầu hạ, từ khi mình thông báo tin tức này, rất có thể đến cuối cùng, mọi người sẽ nhắm vào anh ta mà công kích.
Đến thời khắc mấu chốt, câu này, anh ta làm sao cũng không thốt lên được, quay sang nhìn Kỷ Ngưng.
"Hay là để Kỷ Ngưng nói vài lời với mọi người đi."
Kỷ Ngưng: ?
Đeo tai nghe, ngay cả tiếng thở dài, đều có thể vang vọng trong một góc nhỏ.
Huống chi, đây là một tuyên bố, mỗi một từ dùng đều có thể bị phóng đại, bị cân nhắc nhiều lần.
Hai mươi năm trước, Kỷ Ngưng nhập môn làm Sao Nhí, ngây ngô mờ mịt, chưa kịp tận hưởng, hứng thú đã bị bóp chết, thậm chí quên mất tên tác phẩm mình diễn hồi đó.
Hai mươi năm sau, cuối cùng nàng cũng có cơ hội, trước ống kính, hoàn thành một lần chào tạm biệt trang trọng.
Nhưng Kỷ Ngưng lại không hề tình nguyện.
Cho dù là từ trước hay là hiện tại, quyền lựa chọn đều không nằm ở chính nàng.
Cảm giác bị khống chế, khiến người ta phẫn nộ, giống như bất kỳ lần nào trong quá khứ, nàng muốn vùng vẫy.
Muốn thoát khỏi xiềng xích.
"Kỷ Ngưng." Phó đạo diễn nhắc nhở, "Có gì muốn nói với mọi người không?"
Dân làm công cũng không dễ dàng.
Trước màn hình mà phải nói những lời trái lương tâm, ngoài làm khó bọn họ ra, thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Kỷ Ngưng đối mặt với ống kính, lắc đầu: "Không có."
[Cảm giác có một nỗi buồn khó hiểu.] [Đã xảy ra chuyện gì sao?] Lúc này, Phó Minh Á ngồi trước máy tính, hài lòng nhìn cảnh này.
Thư ký Lâm đang báo cáo công việc bên cạnh, giống như xem một bộ phim kinh dị, trong nháy mắt cảm thấy da đầu tê dại.
Đã nhiều năm như vậy, vất vả lắm đại tiểu thư mới khôi phục được vẻ tươi trẻ, nhưng điều mà mẹ cô muốn vẫn luôn là một cô con gái biết nghe lời.
Nhìn xem Kỷ Ngưng lúc này—— Phó phu nhân đang vui mừng sao?
...
Phó Minh Á vui vẻ nhìn biểu tình của Kỷ Ngưng.
Khó hiểu, hoài nghi, ảm đạm, thậm chí cam chịu số phận.
Đột ngột, Kỷ Ngưng cúi đầu, lấy điện thoại di động ra.
Nàng liền đưa thẳng trước ống kính, mở Weibo, ấn nút gửi tin nhắn đã soạn sẵn.
Rồi khi ngẩng đầu lên, lại là một vẻ mặt chẳng có gì...
Thật giống như đang nói —— Lại lừa ngươi rồi.
Phó Minh Á trong lòng có dự cảm không lành.
"Đó là cái gì?"
"Lâm Lị, nàng đang làm gì vậy?"
Lúc này đang quay ở khu du lịch Vân Bích, Kỷ Ngưng không làm theo ý Phó đạo, nói lời tạm biệt với khán giả.
Khi bị khuyên lui một cách vô lý, phần công việc còn lại, dựa vào đâu mà nàng phải chịu trách nhiệm.
Phó đạo diễn chỉ còn cách thông báo: "Tiếp theo, hai khách mời thường dân của chúng ta sẽ được sắp xếp khác, rời khỏi..."
"Chờ một chút." Đào đạo tiến lên, chặn lời phó đạo diễn.
"Vừa rồi chương trình bị gián đoạn ở phần nào? Chúng ta tiếp tục."
Cư dân mạng ở khu bình luận đang điên cuồng đặt dấu chấm hỏi.
Các vị khách mời nổi tiếng hoàn toàn không hiểu phó đạo diễn kéo dài thời gian nãy giờ là vì cái gì, xuất phát từ tò mò, cũng hỏi vài câu.
"Sắp xếp khác là như nào?"
"Ai muốn rút lui?"
Kỷ Ngưng và Trúc Trúc nhất thời nhìn các khách mời, rồi lại nhìn hai vị đạo diễn.
Đầu óc rối tung.
Còn Đào đạo, đang cân nhắc làm thế nào để trả lời.
Vừa nãy, ông nhận được điện thoại từ phòng thị trường tập đoàn Hạc Thừa, bàn về vấn đề đầu tư tài trợ.
Tập đoàn Hạc Thừa rất mạnh về tài chính, yêu cầu duy nhất là giữ lại hai khách mời thường dân.
Đào đạo thầm mừng vì đã kịp ngăn phó đạo diễn tuyên bố Kỷ Ngưng và Trúc Trúc rời khỏi chương trình, nhưng bây giờ, phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế này.
Trán Đào đạo, lấm tấm mồ hôi.
"Chẳng phải nói vì lý do đặc biệt, Tổ khách mời thường dân có sắp xếp khác sao?" Phan Tư Nhiên hỏi, "Là sắp xếp gì?"
Kỷ Ngưng và Trúc Trúc đầu óc đang hỗn loạn, tiếp tục quay đầu nhìn về phía Phan Tư Nhiên.
"Là, là như thế này ——" Đào đạo gượng cười, "Sắp xếp khác chính là, hai khách mời Tổ thường dân ban đầu, sẽ đổi thành ba vị!"
"Không sai, chính là ba vị!" Đào đạo giãn mày, "Rời khỏi nghĩa là, rời khỏi tổ hai người, gia nhập tổ ba người!"
Xoay chuyển được rồi!
【? Có hơi gượng gạo nhỉ. Đoạn này khó hiểu, tôi không hiểu lắm.】 【Ba vị thường dân? Còn ai nữa vậy?】 【Không phải chứ, đừng nhét thêm người quen vào làm hỏng không khí Tổ thường dân của chúng ta.】 【Mẹ ơi!!! Mau xem Weibo, Kỷ Ngưng đăng Weibo kìa!】 Vừa rồi, Kỷ Ngưng vẫn để giao diện Weibo, rồi ấn gửi bản nháp.
Cư dân mạng đã tìm ra tài khoản của nàng, liền bấm vào trang cá nhân của nàng.
Kỷ Ngưng chỉ đăng một bức ảnh.
Đó là kết quả xét nghiệm ADN mà nàng nhận được sáng nay.
【ghê, can đảm thật, ném thẳng kết quả ADN.】 【Kết luận này có ý gì?】 【Ý là, con ruột con ruột! Bé Trúc nhà chúng ta có mẹ rồi!】 【Trời ơi, tôi cứ tưởng đây chỉ là tin đồn trên mạng.】 【Nếu Ngưng Ngưng thật sự muốn lăn lộn trong giới giải trí, che giấu sự tồn tại của con cái, hẳn là sẽ có lợi cho sự nghiệp của cô ấy hơn...】 【Thật sự cảm động, bé Trúc và mẹ đã cùng nhau đến với nhau!】 ...
Ở một nơi khác, Đào đạo đang nghĩ cách giải thích với Giang Thừa.
Vốn dĩ việc kết nối phải thông qua phòng thị trường, nhưng ai bảo ông lại gây ra sự cố này.
Đã quyết định giữ lại Kỷ Ngưng và Trúc Trúc, lại thêm một người nữa, vẫn là tự mình giải thích với Giang tổng có vẻ thành ý hơn.
Giang tổng rất bận, sau khi kết thúc cuộc họp mới có thời gian nghe điện thoại của ông.
Trong điện thoại, Đào Thiều Vinh chọn lọc từ ngữ.
"Sắp tới cần tìm thêm một người thường nữa, tham gia vào Tổ thường dân của Kỷ Ngưng và Trúc Trúc."
"Yêu cầu trước đây của quý công ty là giữ lại Kỷ Ngưng và Trúc Trúc, không biết quý vị có yêu cầu gì đặc biệt với khách mời thường dân mới tham gia không?"
"Chủ yếu là khách mời này tương đối khó tìm được người thích hợp, có phản ứng hóa học với hai người, tạo ra được hiệu quả nhất định cho chương trình..."
Giang Thừa: "Cậu thấy tôi thế nào?"
"Đương nhiên, nếu công ty quý vị không chấp nhận, tôi có thể giải thích lại..."
Đầu dây bên kia, Đào đạo ngơ ngác.
Vừa rồi Giang tiên sinh nói cái gì vậy?
Mình nghe nhầm sao? !
...
Kỷ Ngưng không biết tại sao, nàng và Trúc Trúc lại được ở lại chương trình.
Nhưng dù sao đi nữa, việc công bố kết quả giám định ADN có nghĩa là nàng chính thức tuyên chiến với Kỷ gia.
Con tép riu muốn đánh một trận cuối cùng, tung hết tất cả quân bài.
Biết rõ là không tự lượng sức, cũng phải hăng hái chiến đấu đến cùng.
Kỷ Ngưng nói với Trúc Trúc, điều duy nhất khiến nàng thấy có chút tiếc nuối là, ngày hôm đó trốn khỏi "Toàn Thành Lớn", đáng ra nên cầm tấm thẻ, đi đặt phòng trước mới đúng.
Trúc Trúc chớp mắt, hiểu nhưng không hiểu lắm.
"Chúng ta không có tiền mà." Kỷ Ngưng ủ rũ nói.
Tiểu đoàn tử này nghe rõ.
Cô bé móc túi bên trái, lại móc túi bên phải, tìm thấy bảo bối mà tỷ Chi Nhạc đưa cho mình vừa nãy.
Cô bé nhón chân lên, giơ bàn tay nhỏ, đưa đến trước mặt mẹ.
Kỷ Ngưng ngẩn người một chút.
Có lẽ trước đây, sự ràng buộc giữa mẹ con, thuần túy xuất phát từ trách nhiệm.
Nhưng giờ phút này, ấm áp và đồng hành, là từ hai phía.
"Nè, cho mẹ!"
Nàng có chút cay mũi, kinh ngạc nhìn Trúc Trúc như đang dâng bảo vật, giơ tay nhỏ.
Đó là hai miếng kim tuyến lấp lánh lớn, trông có vẻ rất giàu có —— Chocolate thỏi vàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận