Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư

Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 48: Bắt đầu bất lợi. (length: 30697)

Từ lúc mụ mụ mua cho Trúc Trúc một cái đồng hồ điện thoại, bé vẫn luôn đeo ở cổ tay. Không có cuộc gọi đến, các chức năng khác thì không biết sử dụng như thế nào, ngay cả xem giờ cũng không biết, nhưng bé cứ mở to mắt là đeo, vài lần đồng hồ hết pin, vẫn là người lớn phát hiện.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay hiếm khi rung lên, Trúc Trúc lập tức phát hiện, chuyển được video, hiện ra mặt của bà nội.
Dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, nghe điện thoại riêng tư thì không như người lớn đi đến điểm mù quay chụp, cũng không đeo tai nghe. Bé dùng giọng nói nhỏ nhẹ kêu "Nãi nãi", giọng điệu nũng nịu, đừng nói bà nội đang đối diện với bé trong video, mà ngay cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng phải lộ vẻ mặt cười của các dì.
【Tôi giờ có hơi muốn nhận nuôi bé làm cháu nội, điều này hợp lý không?】 【Chương trình quay đến giờ, tôi phát hiện bé đặc biệt giỏi quan sát cảm xúc người lớn. Đối diện với người lớn thực sự thích mình, bé sẽ tỏ ra tự nhiên thân thiết, còn với những người tương đối lạnh nhạt với bé thì bé sẽ đứng xa ra. Tiểu Trúc Bảo nhà ta có bộ quy tắc riêng, đây là phương thức bé học được từ khi còn bé, để tự bảo vệ mình.】 【Trước đây ở nhà của bọn buôn người, bé chỉ có thể có "nhãn lực độc đáo", bây giờ không cần nữa, vừa mở video là làm nũng, không hề do dự!】 【Khí chất của bà nội tốt quá, là vẻ đẹp tự nhiên của tuổi già, hồi trẻ chắc chắn rất xinh đẹp!】 【Không phải, chẳng lẽ chỉ có tôi phát hiện, bà nội là người quen của Giang tổng trong đội Minh Nguyệt lần trước sao? Vậy lần trước bà mượn cơ hội lên máy bay, chính là để đến thăm Tiểu Trúc Bảo nhà ta sao?】
Bố mẹ của Trúc Trúc trước ống kính, nói năng thẳng thắn, nhưng cư dân mạng có suy nghĩ của riêng mình. Họ tự vẽ ra một vở kịch lớn, là việc Giang tổng và Kỷ Ngưng tiến tới với nhau trong chương trình, người nhà rộng rãi chấp nhận, sau đó bà nội trực tiếp đến nhận cháu gái nhỏ.
Cũng không trách được bọn họ, dù sao ngay cả Giang Tùng Lâm trước đó cũng bị áp kịch bản kiểu này.
"Ông nội cũng đang ở cạnh ta đây." Chu Yến Quân nói với Trúc Trúc, "Con có muốn nói chuyện với ông không?"
Ở nhà thì Trúc Trúc có nhiều thời gian ở cùng Chu Yến Quân hơn, còn về Giang Tùng Lâm thì tương tác của họ ít hơn một chút, bất quá ông nội cũng không phải là người hung dữ, trong lòng bé, ông là một con sư tử lớn uy phong lẫm liệt.
"Ông nội."
Giang Tùng Lâm thò cổ ra.
"Bảo bối vừa gọi cái gì?"
"Ông nội, chào ông oa!"
Vẻ uy nghiêm thường ngày của Giang Tùng Lâm trong khoảnh khắc tan biến không còn dấu vết.
Khi tiếng nói ngọt ngào của bé vang lên bên tai, hắn cảm thấy, dù có phải làm công cho con trai hai tháng nữa cũng đáng.
Ở Bắc Thành thì Chu Yến Quân luôn dỗ bé gọi mình là nãi nãi.
Bà nghe nhiều những tiếng gọi thân mật như vậy, bây giờ đến lượt Giang Tùng Lâm, thế nào cũng phải bù đắp lại cho mình.
Tiếng gọi giòn tan, mềm mại hết tiếng này đến tiếng khác, nghe thôi đã thấy lòng cũng mềm đi.
Thực ra, trẻ nhỏ gọi những người lớn tuổi như họ, đa phần là dùng cách xưng hô như vậy, nhưng một tiếng "Ông nội" đối với Giang Tùng Lâm lại mang một ý nghĩa không hề tầm thường.
"Ông nội."
"Ừa!"
"Ông nội, ông nội, ông nội, ông nội!"
"Ừa, ừa, ừa!"
Cư dân mạng: ...
Tiểu Trúc Bảo không chỉ chinh phục được bà nội, mà còn có cả ông nội nữa!
【Tôi cũng muốn video với Trúc Trúc, có ai có thể lấy được tài khoản hoặc số điện thoại của bé không?】 【Kiến thức chung, đồng hồ trẻ em không thể nhận cuộc gọi từ số lạ, nếu thêm bạn bè, phụ huynh cũng sẽ nhận được thông báo nhắc nhở.】 【Vui thì vui, kiên quyết đả kích hành vi quấy rối!】
Bên cạnh, Kỷ Ngưng đã dùng mu bàn tay sờ trán Giang Thừa.
Cho dù có thân thể sắt đá, cũng không thể chống đỡ được cái lạnh buốt ở nơi băng thiên tuyết địa này.
"Anh sốt thật rồi." Nàng nói, "Nhiệt độ cơ thể rất cao."
"Bao nhiêu độ?"
"Không biết, tôi không phải nhiệt kế."
Cảnh tượng này vừa khó hiểu vừa buồn cười, những khách mời khác cười phá lên, nhưng lại thấy không thích hợp, vội nín lại.
Đặc biệt là Đồng Chi Kỳ và Đồng Chi Nhạc, dùng ánh mắt nhắc nhở đối phương kiềm chế một chút, nếu không sẽ bị mắng. Dù sao cư dân mạng hay tìm điểm để công kích, có khi hai anh em họ sẽ bị gán cho cái mác "Vô cảm".
【Anh Đồng và em Đồng nghiêm túc đấy à? Chuyện này cũng cười được, có chút đồng cảm không vậy!】 【Đúng đấy, người ta đang ốm kìa!】 【srds (xin lỗi vì nói thẳng), cũng không thể trách các khách mời được... Cha ruột của Giang tổng còn không tỏ ra thông cảm cho lắm (nhỏ giọng)】
"Trúc Trúc, Tuyết Lĩnh rất lạnh, con phải mặc nhiều vào đấy nhé." Giang Tùng Lâm nói.
Bé trưng cho ông nội xem áo lông, mũ len và bao tay ấm áp của mình.
Dứt lời, bé nói: "Nãi nãi, ông nội, con muốn đi chăm sóc ba ba á!"
Chu Yến Quân có trái tim mềm mỏng hơn bạn già, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, nhưng lại quay đầu liếc qua hình ảnh trực tiếp. Kỷ Ngưng đã yêu cầu bên tổ chương trình, bố trí cho Giang Thừa vào phòng nghỉ ngơi trước. Cô tìm thực tập sinh PD, cậu không quyết định được, mãi một lúc sau vẫn chưa có tin tức.
Chu Yến Quân biết nội dung video chat cũng bị phát trực tiếp, nên nhờ vậy nhắc nhở tổ chương trình chuẩn bị thuốc men đầy đủ.
Đạo diễn lúc này mới nhận ra, tiến lên nói giọng cung kính: "Bà cứ yên tâm, chương trình của chúng tôi đã chuẩn bị đội ngũ y tế chuyên nghiệp."
Giang Tùng Lâm nhìn màn hình điện thoại.
Tiểu cháu gái mềm mại đáng yêu của ông đâu rồi?
【Đạo diễn chính tự mình giải thích, bà nội tổng tài của chúng ta lên tiếng là có khác!】 【Ha ha ha ha ha ông nội còn mong bé nói thêm với mình vài câu đây mà.】 【Hạc Thừa tập đoàn rốt cuộc ném vào bao nhiêu tiền, bà nội tổng tài vừa lên tiếng hiệu quả khác hẳn, nhắc nhẹ một câu thôi, đạo diễn lập tức thành thật.】 【Ông nội: ? Mấy người cứ như vậy khiến tôi lộ vẻ ngốc nghếch quá đấy.】 【Chỉ là sốt thôi mà, làm bộ cái gì (ông nội tổng tài bắt đầu cằn nhằn)】
Cuộc video chat này kết thúc trong sự quyến luyến không rời của Giang Tùng Lâm.
Thực ra ông còn muốn nói chuyện nhiều hơn nữa, nhưng sợ tiểu cháu gái chê ông già đáng ghét, chỉ có thể nhịn vậy.
"Ông nội, tối nay lại nói chuyện oa!" Trúc Trúc lí nhí nói.
Giang Tùng Lâm ngẩn ra, ngay sau đó vui mừng khôn xiết.
Tiểu cháu gái hiểu chuyện nói tối nay còn nói chuyện với ông!
...
Giang Thừa bị sốt, lại còn đột ngột sốt cao, cho dù chính hắn cảm thấy còn có thể cố thêm chút nữa, nhưng bà nội tổng tài đã lên tiếng, đạo diễn càng thêm xem trọng, thế nào cũng không thể để Giang tổng tiếp tục quay chương trình, phải về phòng nghỉ ngơi.
Lần này tổ chương trình sắp xếp phòng cho các khách mời ở làng du lịch Tuyết Lĩnh là những căn nhà gỗ nhỏ.
Những ngôi nhà gỗ bị tuyết trắng bao phủ, nhìn từ xa tựa như một bến cảng ấm áp yên tĩnh tránh gió trong mùa đông, cũng giống như khung cảnh trong thế giới cổ tích.
Trong phòng ấm áp vô cùng, vừa bước vào, các khách mời đều phải thốt lên tiếng than thở hài lòng.
Những vật dụng giữ ấm đều có thể cởi ra trước, thấy Trúc Trúc cởi đôi bao tay nhỏ, Kỷ Ngưng nhận lấy, giúp bé giữ gìn.
Thế mà lại cần cất giữ nhiều đồ như vậy.
Đồ chơi nhỏ lặt vặt cuối cùng đều rơi vào tay Giang tổng.
Kỷ Ngưng hai tay trắng trơn, ngược lại không quên quan tâm Giang Thừa, cô hỏi nhân viên công tác xin một chiếc thẻ phòng, rồi đưa anh về nghỉ trước.
Trước khi đi, Kỷ Ngưng còn nhắc nhở, nếu phân phòng theo trình tự thông thường, vậy người đại diện mà đội người thường cử ra chính là bé Trúc Trúc.
Mẹ của bé tin tưởng Trúc Trúc tuyệt đối, bé muốn ở phòng nào thì cứ ở phòng đó.
Bé đã có kinh nghiệm phân phòng rồi.
Bé hỏi: "Nếu muốn bốc thăm thì sao?"
Kỷ Ngưng véo véo tay bé: "Bảo bối nhà ta may mắn nhất."
Trúc Trúc xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé, như là nhận được nhiệm vụ trọng đại, ra sức gật đầu.
Đợi hoàn thành nhiệm vụ, bé sẽ đi chăm sóc ba ba á!
Các khách mời khác nhìn bé tràn đầy ý chí chiến đấu, không nhịn được bật cười.
"Bây giờ có thể cười rồi chứ?" Đồng Chi Nhạc cẩn thận hỏi.
"Bây giờ thì được." Đồng Chi Kỳ cũng rất cẩn trọng, gật nhẹ đầu.
Giờ này các antifan chắc chắn không tìm được bất cứ điểm nào để mà công kích nữa rồi!
Thế mà trong khu vực bình luận, các antifan tha hồ phát ngôn.
【Đỉnh lưu không chú ý thấy Châu Châu rất rụt rè sao? Sao chỉ trêu chọc một mình Trúc Trúc?】 【Châu Châu là trẻ mồ côi đến, đáng lẽ phải được quan tâm hơn, đừng để bé bị lạc lõng!】 【Chịu thua rồi, Châu Châu có bố mẹ nuôi ở cạnh, bản thân bé cũng không nói gì, còn muốn các khách mời khác cố tình đi trêu bé sao? Khó chịu.】
Lần này tổ chương trình vẫn rất dụng tâm vào công đoạn chia phòng.
Mỗi lần chương trình thiết lập đều không giống nhau, lần này không hề có quản gia phân phòng, cũng không phải bốc thăm bình thường, tổ kế hoạch có sắp xếp khác. Bất quá thẻ nhiệm vụ vẫn đang được gấp rút chế tác, hiện giờ mọi người cứ nghỉ ngơi một lát đã, để hành lý ở phòng khách tầng một của nhà gỗ, lát nữa chia phòng xong thì thu dọn.
Trong phòng bật hệ thống sưởi sàn, Châu Châu mặc bộ quần áo mới vừa vặn sạch sẽ, hai má hơi đen, nhưng lại có chút ửng hồng.
Nhân viên công tác lấy ra một cái lò nướng, còn có một sọt khoai lang, mặc kệ chương trình nào, vào mùa đông ở nơi băng tuyết này, một hạng mục không thể thiếu chính là khoai nướng.
Thực tập PD bảo Trúc Trúc và Châu Châu cùng đi rửa khoai lang.
Hai đứa nhỏ hợp sức, có thể khiêng được một sọt khoai lang, bước chân ngắn ngủi của Trúc Trúc đi rất có lực, bên cạnh Đinh Mộ Vân còn hô khẩu hiệu cho các bé.
"Một hai một, một hai một!"
Chỉ là đến lúc bê sọt lên bếp thì xảy ra một chút trục trặc nhỏ.
Trong sọt khoai lang, mấy củ lăn xuống.
Khoai lang rơi xuống, đập ra hố nhỏ, Châu Châu lập tức lên tiếng: "Sao tay bạn lại lỏng thế?"
Trúc Trúc nhớ ba ba nói rồi, đồ vật rơi, nhặt lên là được.
Nàng ngồi xổm xuống, nhặt hết đám khoai lang, ôm vào lòng.
[Con bé này làm sao vậy, không phải cùng nhau làm rơi sao? Sao lại đổ hết lên đầu em gái?] [Đứa trẻ này quá ranh ma, sợ bị người lớn trách mắng nên bắt nạt em gái.] [May mà Trúc Trúc ngây thơ như không để ý...] [Bé Trúc: Nhặt khoai lang, nhặt khoai lang, hì hục hì hục nhặt khoai lang!] [Cố lên bé con, cúi đầu nhặt khoai!] [Mọi người xem chương trình lý trí, đừng mắng Châu Châu. Hắn cũng mới năm tuổi, trước kia lớn lên ở viện mồ côi, vất vả lắm mới được gia đình tốt nhận nuôi, sợ mình làm sai chuyện sẽ bị “đuổi trả” nên mới theo bản năng đổ lỗi cho người khác.] Đinh Mộ Vân bước tới, giúp Trúc Trúc bé nhỏ ôm khoai lang trong lòng đặt vào giỏ.
“Có lỗ nhỏ.” Trúc Trúc nói giọng trẻ con.
“Không sao đâu, không hỏng, ăn được mà.” Đinh Mộ Vân nói, “Nướng lên, vẫn thơm ngon như thường.” Nàng vỗ nhẹ vai Trúc Trúc, rồi lại vòng sang xoa một bên vai Châu Châu.
“Châu Châu lại đây cùng nhau rửa khoai.” Nàng cười nói, “Nước ấm không lạnh đâu.” Châu Châu tiến lên giúp một tay.
Vòi nước mở hơi to, Trúc Trúc rửa khoai thì bị nước bắn đầy mặt.
“Hừ hừ.” Đinh Mộ Vân dạy nàng, “Đem chữ ‘hừ’ trong miệng thổi ra.” Bé con bĩu cái miệng nhỏ.
[Ha ha ha ha dì ơi, dì đang nói cái gì vậy?] [Bảo bảo: Không ngờ tới đúng không, ta uống hết đấy!] ...
Lò nướng nhỏ được mang ra, Trúc Trúc trông khoai, đã sớm mong chờ.
Đồng Chi Nhạc trước mặt Kỷ Ngưng nghĩa bất dung từ đảm bảo sẽ giúp chăm sóc bé con, lúc này luôn theo sát bên Trúc Trúc, mỗi khi nàng vừa giơ tay nhỏ ra là vội vàng nắm lại.
“Không được sờ, nóng lắm.” “Ngươi còn biết chăm sóc trẻ con đấy.” Đồng Chi Kỳ cười nói.
Đồng Chi Nhạc miễn cưỡng liếc mắt.
Nàng không thích chăm sóc trẻ con, mẹ tái hôn, em gái ra đời, mọi thứ đến quá nhanh, nàng nhất định phải thích ứng vai trò chị gái, dù rất miễn cưỡng.
Nhưng Trúc Trúc lại khác.
Không biết có phải do Đồng Chi Nhạc ảo giác hay không, bé con quá tinh ý thậm chí còn chủ động quan tâm đến cảm xúc của người lớn.
Khi thấy sắc mặt Đồng Chi Nhạc ảm đạm thì bé con dùng tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Nhưng khi hai anh em nói chuyện vui vẻ, trên mặt đều nở nụ cười thì bé con lương thiện cũng cười rất tươi.
“Mau đi gội đầu đi, giống hệt hồi nhỏ bị pháo nổ vào đầu…” “Đồng Chi Nhạc, đây là kiểu tóc Nhật Bản!” “?” “Hơn nữa, cái gì mà bị pháo nổ, hồi nhỏ ta là hotboy số một trường đó.” Bé con tò mò hỏi: “Nhạc Nhạc tỷ tỷ, hotboy là cái gì?” “Hotboy là người đẹp trai nhất trường, tương ứng thì hotgirl là người xinh gái nhất trường.” Đồng Chi Nhạc giải thích xong, liếc xéo anh trai, “Đừng có mà chém gió trước mặt ta, ảnh hồi nhỏ của ngươi ở nhà còn cả đống đấy, coi chừng ta cho ngươi lên sóng hết.” Đồng Chi Kỳ ngây ra một chút.
Ở nhà còn một đống ảnh hồi nhỏ của hắn...Là mẹ và em gái giữ riêng sao?
“Vua chém gió.” Đồng Chi Nhạc nói.
Hai anh em bắt đầu tranh cãi về vấn đề hotgirl hotboy ấu trĩ.
Người một câu, không ai chịu nhường ai.
Trúc Trúc ngồi giữa bọn họ, trái nhìn phải ngó.
Đến cuối cùng, bé con có ý định bỏ trốn.
“Trúc Trúc, con đi đâu vậy?” Đồng Chi Kỳ hỏi.
“Thưa chú, con đi tìm Châu Châu ca ca.” [Đỉnh lưu: Sét đánh ngang trời.jpg] [Rõ ràng vừa nãy còn là ca ca, sao đột nhiên thăng cấp thành chú!] [Bé con của chúng ta phát hiện điểm mấu chốt rồi, Châu Châu là ca ca, còn Đồng Chi Kỳ thì không thể làm ca ca vì quá lớn tuổi.] ...
Giang Thừa hôm nay nhận được đãi ngộ tốt nhất trong lịch sử.
Hắn bị bệnh, nhận được sự chăm sóc dịu dàng tỉ mỉ.
Tổ chương trình thật sự phối hợp đội ngũ y tế, bác sĩ đến khám, kê thuốc.
Mỗi ngày uống ba lần, sau bữa ăn.
Kỷ Ngưng có kinh nghiệm, biết rằng sau khi uống thuốc hạ sốt và thuốc cảm, sẽ có chút mệt mỏi rã rời.
Dặn dò xong mọi người trong nhóm, gặp khó khăn phải giúp đỡ nhau, đến thời khắc mấu chốt, nàng rất trượng nghĩa, không hề làm qua loa, cứ luẩn quẩn trong phòng.
“Không biết chườm khăn ấm có tác dụng không.” Nàng gấp khăn ấm thành hình vuông như miếng đậu hũ.
Nghĩ ngợi một lát thấy miếng đậu hũ nhỏ quá, lại mở rộng ra, nhẹ nhàng đặt lên trán hắn.
Hồi nhỏ khi bị bệnh, dì Ngô cũng hay chăm sóc nàng như vậy. Nàng nằm trong chăn, dường như luôn ngủ say, mỗi lần mở mắt ra đều vì bị bóng dáng dì Ngô đánh thức, nhưng còn nhỏ, nàng lại không cảm thấy bị làm phiền. Ngược lại, bóng dáng người lớn luôn bên cạnh cho nàng cảm giác an toàn.
“Sốt không được đắp kín.” Kỷ Ngưng nói, kéo bớt chăn xuống.
Dừng một chút, nàng lại đắp lên cho hắn: “Không đắp sẽ lạnh lắm đó!” Được đại tiểu thư chăm sóc, khó mà yên lòng, huống chi bản thân nàng cũng đã vất vả cả buổi sáng.
Thế nhưng, mỗi câu nhắc nhở bảo nàng nghỉ ngơi của hắn lại đổi lấy một vòng bận rộn mới của nàng.
Nàng thường xuyên mở cửa sổ thông gió, lát sau lại đóng lại, rồi đi đổi khăn nóng, không nghỉ ngơi được.
Chắc là thuốc có tác dụng, Giang Thừa quả thật có chút buồn ngủ.
Đến lúc sắp ngủ, hắn nghe nàng cằn nhằn.
“Ta sẽ không ra ngoài mua đồ ăn đâu!” Giang Thừa: ?
An tâm ngủ.
Kỷ Ngưng nghe ngoài cửa tổ chương trình đang phân công nhiệm vụ mới.
Trời lạnh như vậy, mà lại muốn khách quý hoàn thành nhiệm vụ, đi mua nguyên liệu nấu bữa tối.
Thà ở trong phòng chăm sóc người bệnh còn hơn!
Không bao lâu sau, Kỷ Ngưng nghe thấy ngoài phòng có động tĩnh, Đồng ca Đồng muội khổ sở bốc được thăm mua sắm.
Khách quý mới Chương Ngạn Hi rất khách sáo, đồng ý giúp đỡ. Đồng muội bèn trực tiếp đổi nhiệm vụ cho hắn, ở lại trong nhà gỗ làm nhiệm vụ của hắn, nên người khổ sở thành Đồng ca. Trước khi ra ngoài, Đồng Chi Kỳ còn lầm bầm em gái quá gian, Đồng Chi Nhạc trả lại hắn một cái mặt quỷ. Kỷ Ngưng đương nhiên không nhìn thấy cái mặt quỷ kia, nhưng có thể đoán được là như vậy, Trúc Trúc còn tốt bụng dùng “lêu lêu lêu” lồng tiếng cho Nhạc Nhạc tỷ tỷ.
Không khí rất vui vẻ, cảm nhận càng rõ, giống như lại trở về gia đình lớn này.
...
Phòng khách nhà gỗ vô cùng náo nhiệt, còn thoang thoảng mùi khoai nướng, cứ như hai thế giới khác với trong phòng.
Nhưng trên thực tế, trong phòng không hề vắng vẻ, chỉ là tĩnh lặng mà thôi.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ ngủ của Giang Thừa.
Mấy sợi tóc con trên trán hắn lòa xòa, hơi rối, trông thiếu đi vài phần nghiêm nghị trầm ổn thường ngày, hô hấp nhẹ nhàng rất yên tĩnh.
Nàng ban đầu chỉ thoáng nhìn một chút, rồi lại cúi người dựa lại gần thêm.
Hàng mi hắn rất dài, giảm đi sự sắc bén vốn có, giống như khi Trúc Trúc mè nheo, trở nên ôn hòa hơn.
Cũng là nghĩ đến Trúc Trúc, Kỷ Ngưng mới đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Dáng vẻ ngủ của hắn, đáng ra nàng đã từng thấy rồi.
Thật đúng lúc, khi suy nghĩ vừa bay xa, hắn tỉnh giấc.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Ngưng vội quay người đi mở cửa sổ.
“Ngột ngạt quá.” “Mở cửa sổ lại lạnh, đóng lại thì khó chịu.” “Ta cứ như vậy – hé một khe nhỏ là được.” Quả nhiên, khi người ta không biết nói gì, sẽ giả vờ bận rộn.
Nàng mở một khe cửa sổ, rồi lại quay người đi rót nước.
“Muốn uống nước không?” Giang Thừa nhìn nàng đưa cốc nước tới.
Hơi nóng bốc lên, rất rõ ràng, cốc nước này còn nóng bỏng.
Thành cốc cách nhiệt.
Đến khi Kỷ Ngưng kịp phản ứng thì vội vã muốn đặt cốc lên tủ đầu giường.
Giang Thừa nhận lấy cốc, vững vàng đặt qua một bên.
“Chắc là đã hạ sốt rồi.” Hắn nói.
Lời vừa dứt, Giang tổng liền ngó đầu lại, đưa trán ra.
Trong lời nói mang chút trà vị, còn có chút ngây thơ hiếm thấy.
“Cô xem đi?” Kỷ Ngưng đưa tay sờ một chút.
Ngay lập tức rụt tay về.
Trong phòng, Kỷ Ngưng rõ ràng nghiêm túc nói, đều đã bảo rồi, nàng không phải nhiệt kế!
Ngoài phòng, Trúc Trúc vác một cái ghế đẩu ra canh, biến thành lính gác nhỏ.
“Trúc Trúc, con ở đây làm gì vậy?” Hướng Tinh Huy hỏi.
Bé con giải thích rất rõ ràng, đâu ra đấy.
Ba ba bị bệnh, vốn dĩ nàng muốn vào chăm sóc. Nhưng vừa rồi gõ cửa thì mụ mụ nói, trẻ con không được vào trong, phải ở ngoài “cách ly”.
Tổ chương trình nghe theo bác sĩ nói, bình thường bị sốt sẽ không lây.
Nhưng sức đề kháng của trẻ con không bằng người lớn, cần phải cố gắng tránh tiếp xúc.
Trúc Trúc rảnh quá nên chỉ có thể làm lính gác ở cửa, góp chút sức lực.
Một đám nhân vật lớn khách quý còn chưa kêu lạnh, các fan đã xót xa vô cùng, ở khu bình luận và quan vi yêu cầu tổ chương trình nhất định phải giữ ấm cho khách quý, đông hỏng một Giang tổng là bài học nhãn tiền, tuyệt đối không thể để ba kim ảnh hậu, ảnh đế hết thời cùng đỉnh lưu chân chính bị đông lạnh.
Tổ chương trình nghe lời khuyên, lập tức đặt mua máy sưởi, mỗi người một cái, chuẩn bị khi hoạt động ngoài trời. Tuy rằng hoạt động bên ngoài cũng có thể sưởi ấm, nhưng máy sưởi đến, chắc chắn có thể thể hiện thành ý tràn đầy của bọn họ.
Trúc Trúc hiện tại đang chơi với hộp đựng máy sưởi.
Châu Châu không giỏi nói chuyện, nhưng lại thích làm đồ thủ công, chị PD cho hắn một cái kéo nhỏ của trẻ con, hắn liền tự vui vẻ, cắt nát mấy cái hộp giấy.
Bé con được chia một cái hộp, đang canh cửa thì dùng tay cào cào bên trong, chơi vui vẻ vô cùng.
Đạo đạo làm tổng đạo diễn, nhất định phải quan tâm Giang tổng đang đầu tư.
Đây chính là miếng bánh ngon của tổ chương trình!
Đi ngang qua cửa phòng, hắn hỏi Trúc Trúc: “Ta có vào được không?” Bé con cuối cùng cũng đào được một cái lỗ nhỏ trên hộp giấy.
Nàng lấy tấm bìa các-tông che mặt, muốn nhìn trộm nhưng không được, chỉ có thể hướng cái miệng nhỏ ra:
"Muốn mua vé vào cửa nha!"
Đạo diễn xem không hiểu, nhưng cư dân mạng thì hiểu ngay.
【Bán vé kìa! Tiểu Trúc Bảo chắc chắn từng đến sở thú.】 【Đúng đó, mấy hôm trước cặp Tố Nhân cũng đi vườn thú hoang dã, vô tình bị ‘Lộ thấu chiếu’…】 【Bảo Bảo: Chú đạo diễn muốn mua vé không? Mua vé thì được vào xem mẹ với ba nha!】 【Ha ha ha ha biết ngay con bé nhà ta là người bán vé ở vườn thú mà, vậy thì Ngưng Ngưng với Giang tổng là cái gì (nghĩ mà sợ.jpg)】 【Chắc là Tôn Ngộ Không rồi? Cũng thần thánh đấy (không phải)】 … Lúc Kỷ Ngưng đi ra thì Đồng Chi Nhạc và Đinh Mộ Vân đang sắp xếp nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên liệu nấu ăn đều do Chương Ngạn Hi và Đồng Chi Kỳ mua, lúc về hai người họ tay đều cóng cả lại.
Sau khi rửa tay, Đồng Chi Kỳ lấy từ trong hành lý ra một lọ lớn.
"Đây là cái gì?" Chương Ngạn Hi nhìn bình, "Đổi màu hả?"
"Kem dưỡng da." Đồng Chi Kỳ nói, "Anh không dưỡng da sao?"
Đồng Chi Kỳ múc một muỗng kem lớn đưa cho Hướng Tinh Huy.
Hướng Tinh Huy lắc đầu xua tay: "Ta không dùng cái này."
Chương Ngạn Hi không khách sáo, lấy tay quệt một lượng lớn, thoa lên mu bàn tay.
Số còn thừa, hắn trực tiếp bôi lên mặt.
Đồng Chi Kỳ muốn ngăn cản thì đã muộn.
Hắn đã bôi đều hết cả mặt rồi.
【Nghệ sĩ hết thời đúng là nghệ sĩ, cẩu thả vậy sao?】 【Nói thật, Chương Ngạn Hi đúng là không hề trang điểm, thoa kem dưỡng da mà không hề bị ảnh hưởng lớp nền!】 【Dù sao trước đây cũng là Ảnh Đế, tuy phim nghệ thuật được đánh giá cao nhưng không ăn khách, cái danh Ảnh Đế ít nhiều vẫn có chút tiếng tăm, sao giờ lại ra nông nỗi này?】 "Anh." Đồng Chi Kỳ hỏi, "Đáp Tử của anh vẫn chưa đến sao?"
"Chưa."
"Vậy anh có biết là ai sẽ đến không?"
Chương Ngạn Hi thật sự không biết Đáp Tử của mình là ai.
Hắn đã rất nhiều năm không có công việc, khi nhận được lời mời của tổ chương trình, còn thấy bất ngờ. Một show bùng nổ về giới văn nghệ như thế, sao lại có thể tìm đến hắn? Nghe nhân viên tổ chương trình nói, khách quý mới gia nhập, đã xác định một người, đối phương hy vọng hắn có thể tham gia, nhưng thân phận của đối phương thì tổ chương trình tạm thời giữ bí mật.
Chương Ngạn Hi không có việc làm, cũng hy vọng có cơ hội thể hiện mình, vì vậy đã nhận lời mời tham gia show.
Nhưng cho đến bây giờ, chương trình bắt đầu vài giờ rồi mà hắn vẫn chưa thấy Đáp Tử của mình.
Tiếng trò chuyện của họ vọng vào trong bếp.
Kỷ Ngưng cất nguyên liệu vào tủ lạnh: "Thần bí thế."
Đinh Mộ Vân: "Thần bí đến vậy, lúc khách quý tỏa sáng thì hẳn là chiêu lớn của tổ chương trình đó."
Không chỉ cư dân mạng đang bàn tán ở khu bình luận, ngay cả Kỷ Ngưng và Đồng Chi Nhạc cũng ngạc nhiên phát hiện, trạng thái của Ảnh Hậu tốt hơn rất nhiều.
Bắt kịp xu hướng, còn hay nói đùa hơn.
"Cũng có thể cuối cùng là kéo đến một đám." Đồng Chi Nhạc cười tủm tỉm nói.
【Ha ha ha ha Đồng muội quá là thật lòng luôn.】 【Anh trai không ở cạnh, là quên luôn thận trọng khi ăn nói rồi sao?】 【Đồng ca: Đừng nhắc, mắng người thì mắng, đừng lôi người khác vào.】 Trong căn nhà gỗ, mọi người đều bận rộn việc của mình.
Ngay cả Trúc Trúc rất nhàn cũng tự tìm việc cho mình.
Châu Châu giúp, dùng kéo dành cho trẻ em để giúp bé cắt tờ vé vọng, khoét ra một cái “cửa sổ” vừa khít mặt tròn.
Bé con chui mặt vào "cửa sổ", đi tuần tra xung quanh chỗ của ba ba.
Hai cha con đã ít nhất ba tiếng không gặp nhau.
Nói chuyện bằng cách hét thì quá mệt mỏi, huống hồ, ba đang bệnh cần nghỉ ngơi.
Vì vậy, Trúc Trúc ngồi trên ghế con, mở video nói chuyện với ba ba.
"Ba khỏi bệnh chưa ạ?"
Nghe Giang Thừa trả lời, bé con lộ vẻ mặt ưu tư.
Ba đã hết sốt, sắc mặt hồng hào vui vẻ.
Thế nhưng lúc nãy, ông nội gọi điện cho ba, bảo ba lại cách ly thêm ba tiếng, để đảm bảo không tái phát thì mới có thể gặp bé.
Trúc Trúc chán nản chống má.
Sao ông lại như vậy chứ!
Lúc này ở bên kia, tranh thủ lúc nghỉ ngơi để vào lại phòng livestream, Giang Tùng Lâm không mấy vui vẻ.
Sao con trai lại mách lẻo thế nhỉ?
Chu Yến Quân thì soạn tin nhắn cho con trai.
Rảnh thì nghỉ ngơi đi, không được ôm máy tính làm thêm giờ.
… Thời gian chia phòng được chuyển sang buổi chiều.
Tổ chương trình giải thích, sở dĩ không chia phòng ngay từ đầu, là vì khi đến nhà gỗ mới nhận được thông báo, một trong số các phòng trong nhà gỗ bỗng bị dột. Mà số phòng của nhà gỗ vốn vừa đủ cho các khách quý ở, nên như vậy sẽ thiếu đi một phòng.
"Vậy là một nhóm khách quý, không được ở tại căn nhà gỗ sang trọng này..."
"Mà sẽ ở tại một căn nhà gỗ đơn sơ cách căn nhà gỗ sang trọng khoảng năm trăm mét--"
Các khách quý đều có chút bất an.
"Căn nhà gỗ đơn sơ." Đạo diễn nói.
"Nói giảm nói tránh thôi, căn nhà gỗ đơn sơ." Kỷ Ngưng nói.
Đồng Chi Nhạc tiếp lời: "EQ thấp thì cứ nói là nhà gỗ đơn sơ đi."
Tổ chương trình nói đơn sơ thì chắc là thật sự đơn sơ rồi.
Các khách quý hồi hộp như đánh trống trong ngực, Tuyết Lĩnh quá lạnh, căn nhà gỗ đơn sơ có khi đến cả hệ thống sưởi dưới sàn cũng không có, bốc phải cái chỗ ở tồi tàn đó, thật là tai họa giáng đầu.
"Bây giờ bắt đầu bốc thăm sao?" Đinh Mộ Vân hỏi.
Mấy nhóm khách quý đều bắt đầu chuẩn bị, phải chọn ra người có vận may tốt nhất của nhóm đi bốc thăm!
"Không phải bốc thăm." Đạo diễn búng tay một tiếng, từ sau lưng lấy ra một cái hộp giấy.
【Cười đau bụng, hắn còn dám búng tay.】 【Đào Thiều Vinh thật sự không sợ khách quý và fan ám sát đó (doge)】 Nhân viên công tác của tổ kế hoạch đang gấp rút làm thẻ nhiệm vụ.
Nói đúng ra, là một tấm thẻ câu hỏi, các mặt viết tay với nét chữ tròn trịa dễ thương, hồi còn thư thả còn vẽ thêm tranh minh họa nhỏ rất tỉ mỉ.
"Các khách quý chia nhóm, trả lời câu hỏi."
Luật chơi rất đơn giản, đội trả lời đúng nhiều điểm hơn thì không phải lo lắng gì, đội nào thấp điểm nhất thì phải chuyển đến ở nhà gỗ đơn sơ.
Trả lời theo hình thức giành quyền, các khách quý chia nhóm ngồi ngay ngắn trước một bàn tròn nhỏ.
Cư dân mạng nhìn Kỷ Ngưng và Trúc Trúc ngồi một mình một hàng, có vẻ vắng vẻ.
Nhóm Tố Nhân ba người, đáng lẽ phải đông đủ mới đúng.
"Mỗi câu hỏi đều có bốn lựa chọn." Đạo diễn hữu nghị nhắc nhở, "Mời chọn câu trả lời đúng."
"Bây giờ bắt đầu."
Nhân viên công tác lắc lắc hộp giấy, một tấm thẻ câu hỏi rơi xuống.
Tấm thẻ câu hỏi rơi ngay trước mặt Kỷ Ngưng, nàng cầm lên đọc cho mọi người nghe.
"Mạnh Tử cho rằng ‘ngũ luân minh’ là mục đích căn bản của giáo dục, dưới đây không thuộc quan hệ ngũ đại nhân luân trong xã hội cổ đại là --"
"A. Quân thần, B. Bạn bè, C. Phụ tử..."
Kỷ Ngưng vừa liếc qua lựa chọn, liền hỏi: "Có phải thiếu một đáp án không?"
Nhân viên công tác kiểm tra lại một lần, so đáp án.
"Xin lỗi." Nhân viên công tác nói, "Lúc nãy làm hơi vội, câu hỏi này chưa viết hết các lựa chọn."
Phó đạo diễn liếc nhìn đối phương.
Sao lại là nhân viên công tác này vậy trời!
Đạo diễn: "Vậy hủy câu hỏi này, chúng ta tiếp tục bốc câu khác."
【Khó quá đi, tui mở to mắt nhìn lên các khách quý trong livestream, ai nấy cũng đều mờ mịt cả. Toàn là câu hỏi kiểu này sao? Làm khó chúng ta lũ cá lọt lưới chín năm quá!】 【Cá lọt lưới chín năm là gì?】 【Đáp: Cá lọt lưới phổ cập giáo dục chín năm.】 【vkl, điều đầu tiên chúng ta cần ở tổ chương trình là tuyển người có bằng cấp đấy.】 【Câu hỏi lúc nãy, ba lựa chọn đều không có đáp án đúng, Kỷ Ngưng có phải nhận ra không?】 【Mặt chị Ngưng lớn quá trời, tui cảm thấy là vì đạo diễn nói mỗi câu có bốn lựa chọn nên Kỷ Ngưng mới phát hiện câu hỏi có vấn đề...】 【Câu hỏi này quen quá, có phải nhân viên tổ kế hoạch đang đi thực tập không vậy, tui nghi là họ lấy trong đề thi công chức ra đó.】 【Tui nhiệt huyết muốn đi thi công chức rồi nè, mau gửi ngựa qua đây đi!】 Lưng của khách quý cũng bắt đầu toát mồ hôi.
"Cứ là câu hỏi kiểu này hết hả?" Đồng Chi Kỳ hỏi.
Đồng Chi Nhạc: "Phải làm sao đây? Tớ không muốn ở cái nhà nhỏ đơn sơ đâu, chắc sẽ lạnh lắm."
Nhà gỗ sang trọng vừa thoải mái vừa ấm áp, không một vị khách quý nào muốn chuyển đi cả.
Mấy người trẻ tuổi bàn nhau tìm cách.
Hộp giấy tiếp tục lắc, một tấm thẻ câu hỏi khác rơi xuống.
Kỷ Ngưng nói: "Không trả lời được thì đừng giành trả lời, dù sao giành trả lời đúng thì xác suất cũng chỉ có 25% thôi, thà không giành còn hơn."
Lần này, thẻ câu hỏi rơi ngay trước mặt Hướng Tinh Huy.
Anh ấy đọc: "Tỉnh hoa của Bắc Thành là gì?"
"A--"
Trúc Trúc: "Là mẹ!"
【Không cần nghe các lựa chọn khác luôn, bé con nhà ta là tự tin nhất.】 【Tôi nghi ngờ lúc Đồng Chi Nhạc với Đồng Chi Kỳ nói chuyện xé bảng phong giáo hoa giáo thảo, bé nhà mình đã luôn nghe và ghi nhớ trong lòng.】 【Tỉnh hoa Bắc Thành là gì? Tất nhiên là mẹ rồi!】 "Đội Tố Nhân trả lời sai một câu." Nhân viên công tác thông báo, "Trừ một điểm!"
Kỷ Ngưng: ?
Trúc Trúc trả lời nhanh quá không ai kịp trở tay.
Kỷ Ngưng còn chưa kịp phản ứng thì hộp giấy đã tiếp tục lắc.
Lần này thẻ câu hỏi rơi xuống có kiểu tương tự như câu vừa rồi.
"Thị hoa của Tuyết Lĩnh là gì?"
Tỉnh hoa của Bắc Thành, thị hoa của Tuyết Lĩnh... Hai câu này có thể xem như là câu hỏi tặng điểm.
"Hoa tuyết." Trúc Trúc giơ tay nhỏ.
"Trả lời sai, đội Tố Nhân lại trừ một điểm!"
Kỷ Ngưng hoảng sợ, che cái miệng nhỏ của Trúc Trúc lại.
Bắt đầu không thuận lợi, đã bị trừ hai điểm.
Báo động! Tiểu Cửu lọt lưới đã xuất hiện rồi!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận