Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư
Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 38: Ai sẽ không thích ngươi? (length: 32004)
"Ha ha ha ha ha, chim to theo người là cái quỷ gì vậy?"
"Không dám tưởng tượng, ta lại ở chương trình giải trí xem khách quý vòng vòng ngồi xe lửa đồ chơi... Thêm nữa, còn là khách quý bình thường."
"Ô ô ô ô thật là đáng yêu, bảo bảo đáng yêu, Ngưng Ngưng đáng yêu, Giang tổng cũng đáng yêu! Tuy rằng Giang tổng chỉ là tiện đường, nhưng cảm giác hắn và nàng ở cùng nhau thật thoải mái."
"Lần trước vụ Giang tổng lộ thân phận người thừa kế tập đoàn Hạc Thừa, ta đã cố ý tìm chút tư liệu về tập đoàn này. Hắn chắc là hai năm gần đây mới chính thức tiếp quản tập đoàn, thông tin chính thức liên quan đến hắn rất ít, nhiều nhất chỉ có ảnh chụp ngẫu nhiên bị chụp lại ở cuộc họp thường niên. Trong mấy tấm ảnh đó, mặt Giang tổng siêu đen, lạnh như ai cũng nợ hắn tiền!"
"Cược một hào, Giang tổng cười ở chương trình này còn nhiều hơn cả một năm cộng lại."
"A a a a Tiểu Trúc Bảo đang giới thiệu mẹ của mình với các bạn nhỏ!"
Trong trung tâm thương mại không phải toàn trẻ con, nhưng những ai không có con nhỏ sẽ không lên khu đồ dùng cho mẹ và bé này.
Cứ đi vài bước, Trúc Trúc sẽ gặp vài đứa bé, bọn bị thu hút bởi đội trưởng tổ Kỷ Ngưng, tò mò nhìn, Kỷ Ngưng liền vẫy tay trêu trẻ con, cười rất tươi. Trúc Trúc là đứa trẻ nhiệt tình nhất ở đây, nhún nhảy tại chỗ, vẫy tay nhỏ liên tục, biên độ lại không nhỏ, cứ như đang tập thể dục ở sân chơi công viên.
Có người lớn thấy vậy liền hỏi Trúc Trúc: "Bé ơi, kia là ai?"
"Là mụ mụ!"
"Mẹ ta đó!"
Trước đây ở Vĩnh Thụy thôn, Trúc Trúc chưa từng gọi như vậy. Tần Mỹ Lan không cho phép, bé con cũng chỉ ngoan ngoãn giữ im lặng, ngóng trông em trai làm nũng. Tần Mỹ Lan rất dữ, nhưng duy nhất trước mặt em trai lại dịu dàng như một người khác. Trúc Trúc liền biết "mụ mụ" là một từ rất đặc biệt, không dành cho người thường.
May mắn giờ Trúc Trúc cũng có mẹ của mình.
Nàng cứ như cái đuôi nhỏ của Kỷ Ngưng, có lúc gọi nhiều tiếng "mụ mụ" lại sợ mình là một bảo bảo quấy phá, gây rắc rối lớn cho mụ mụ.
Tuổi Trúc Trúc còn quá nhỏ nên hiểu biết nhiều thứ rất nông cạn, chủ yếu chỉ dựa vào bản năng phán đoán.
Nhưng mụ mụ nói cho nàng biết, nàng là một đứa trẻ giỏi nhất trên thế giới, không bao giờ là một phiền phức.
Sự kiên định của mụ mụ, giúp Trúc Trúc dần dần mở rộng lòng mình.
Bảo bảo có thể mạnh dạn hơn một chút, học cách dũng cảm, và không nên trách cứ bản thân mình.
Xe lửa đồ chơi đi hết ba vòng rồi về đến chỗ xuất phát, dừng lại.
Trúc Trúc đứng chờ tại chỗ.
Cửa mỗi toa xe đều được khóa bằng chốt cài nhỏ.
Nhưng không phải dạng móc trực tiếp, Kỷ Ngưng vừa gẩy vừa vặn đều không mở ra được, vừa muốn quay lại nhờ giúp đỡ thì suýt chút nữa đụng vào cằm hắn.
"Ta làm cho."
"Ta không nhìn lầm chứ? Mặt Ngưng Ngưng đỏ lên rồi."
"Động tác của Giang tổng thật tự nhiên, sắp ôm cả người Ngưng Ngưng vào nhưng lại không hề đụng vào cô ấy."
"Fan CP đông thế này, mà Giang tổng với Ngưng Ngưng đến tên CP cũng không có!"
"Kỷ chó không ngưng?"
"Cái gì mà Kỷ chó không ngưng! Tên CP đó nghe ghê quá! Hơn nữa còn không bao gồm 'Giang' và 'Tổng'."
"Có khả năng nào, tên thật của Giang tổng không phải Giang Tổng không?"
"Két" một tiếng, cửa toa xe mở ra.
Chuyến này đến lượt Trúc Trúc xuất phát, bé muốn mụ mụ và chú Giang đi cùng mình.
Cục bột nhỏ vừa dụi đầu vừa nũng nịu, làm "trưởng tàu" cười đến tít mắt.
"Ấy, vừa nãy bé chưa lên xe à? Vậy ngồi thêm một lần nữa nha." Cô lại giơ mã QR trên cổ, "60."
"Ha ha ha ha ha ha, quá biết làm ăn. Vừa rồi chị em nào muốn trùng sinh về để mở tàu lửa đó? Cho ta đi với!"
"Nếu thổ phỉ có tên, thì là Trưởng tàu hỏa (bushi)."
"Sao lại vừa xinh đẹp vừa báo giá mà làm ta cười rớt nước mắt vậy nè!"
"Trưởng tàu: Nhà này nhiều tiền lại ngốc, mau đến!"
...
Cả nhà, một nhà người ngốc nhiều tiền, dưới sự chèo kéo mạnh mẽ của Trưởng tàu, Giang Thừa đã làm cho bé cái thẻ tháng.
Trong một tháng, không giới hạn số lần, muốn ngồi bao nhiêu cũng được. Cộng đồng mạng trên kênh chat sắp phát hoảng lên rồi, đồng loạt biểu thị phản đối kịch liệt, vì chương trình sẽ kết thúc vào tối mai, mua thẻ tháng thì có ích gì!
Nhưng hình như tấm thẻ tháng này rất đáng đồng tiền.
Vì bé Trúc Trúc thể hiện sự say mê xe lửa giống với mấy đứa bé cùng tuổi, trong một giờ, ngồi xe lửa đi một vòng lại một vòng, gần như đã lấy lại đủ vốn rồi.
Cuối cùng, Kỷ Ngưng thật sự đau đầu, nghe tiếng "thêm một lần nữa" mà mắt sắp biến thành mắt muỗi, nên mạnh mẽ đòi đi nghỉ trước thì cục bột nhỏ mới đặc biệt khai ân, luyến tiếc xuống tàu.
Bình thường, không phải hàng nào trên xe lửa đồ chơi cũng có khách, thỉnh thoảng trưởng tàu cũng nghỉ tay lướt điện thoại một chút. Vừa rồi phải liên tục chạy hơn mười vòng, đầu óc cô cũng choáng váng, giờ cuối cùng cũng tiễn được vị khách nhỏ đi rồi, khóe miệng cong lên nở nụ cười mệt mỏi.
Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp rất vui vẻ.
Cộng đồng mạng đều cảm khái, chỉ mỗi một trò chơi xe lửa đồ chơi thôi, khách quý cũng đã đủ gây hiệu ứng, ban tổ chức còn cần thiết bày biện nhiều trò chơi, nhiều chặng thế sao? Mỗi người một cái xe lửa, chở khách chạy vòng quanh làng du lịch Nam Vọng cũng kiếm được bộn tiền cho chương trình đó.
Thời gian tập trung của chương trình là ba giờ chiều, có nghĩa là, họ còn gần một giờ để nghỉ ngơi.
Bảo bảo có không tình nguyện cũng được, nghe lời mụ mụ dỗ dành, vẫn phải ngoan ngoãn chui vào chăn.
Trúc Trúc cũng giống mụ mụ, sức lực tràn đầy, nhưng dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ, cần phải nghỉ trưa.
Bên tai văng vẳng tiếng hát khe khẽ, bé cảm thấy tay mụ mụ vỗ nhè nhẹ lên chân mình, lông mi dài như quạt nhỏ, theo nhịp vỗ mà chầm chậm hạ xuống, in một bóng đen dưới mắt.
Bảo bảo đáng yêu được mụ mụ cho ngủ liền.
Trúc Trúc tối qua không ngủ đủ giấc, cứ muốn dậy cùng mọi người thu dọn hành lý, nghe thấy tiếng động là lại mở mắt xem một cái. Với lại sáng nay bé dậy rất sớm, lúc chơi thì năng lượng dồi dào, vừa nằm xuống đã như pin hết điện, ngáy nho nhỏ.
Kỷ Ngưng đắp chăn xong cho nàng.
Theo thói quen từ lâu, hai con búp bê đồ chơi, cũng không thể để bị lạnh.
Lát nữa còn có hoạt động, tổ chương trình đã hứa là sẽ bung hết vốn liếng để chiêu đãi khách, tổ người bình thường như họ đương nhiên không thể ngồi yên.
Kỷ Ngưng liên hệ Giang Thừa qua WeChat để thương lượng với hắn.
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trên WeChat.
Lúc đó trao đổi phương thức liên lạc là trên chương trình, Kỷ Ngưng không nhớ rõ là mình đã cài tên gì cho hắn, đang định xem thì vừa mở trang giới thiệu ra, thấy tên tài khoản của người ta cũng là Giang Thừa.
Kỷ Ngưng bấm gửi tin nhắn thoại: "Giang Thừa Giang Thừa, gọi Giang Thừa này."
"Cộc cộc cộc"
Cô đứng dậy đi mở cửa.
"Đến rồi." Hắn nói.
Kỷ Ngưng: ...
Cô cúi đầu nhìn lại thời gian mình gửi tin nhắn, chưa đến một phút.
"Thật là đúng lúc." Thấy vẻ mặt cô như gặp quỷ, Giang Thừa khẽ cong môi cười, "Thảo luận kế hoạch chương trình."
Trong phòng im ắng, Trúc Trúc ngủ rất ngon.
Kỷ Ngưng và PD thực tập có quan hệ rất tốt, nên nghe được không ít tin đồn. Tổ Khuê Mật và Đồng Chi Nhạc đã đi chụp ảnh ở khu vực chủ đề khác trong làng du lịch, vẫn chưa trở lại. Mỗi đội đều phải vắt óc suy nghĩ để làm vừa lòng Lư đạo diễn, Kỷ Ngưng vẫy tay: "Vào trong nói."
Giang Thừa ngơ ngác.
"Tai vách mạch rừng." Cô làm động tác "suỵt".
Căn phòng đôi này rất rộng, không gian thoáng đãng.
Trúc Trúc ngủ ở giường hai tầng có cầu trượt, trước khi ngủ thích nhất là sau khi tỉnh lại "vèo" một cái trượt xuống.
Khi đi ngang qua căn lều xe buýt màu vàng, Giang Thừa dừng bước.
Hắn hơi cúi người nhìn vào bên trong.
Không gian nhỏ hẹp thế này, chắc hẳn sẽ là nơi ẩn náu mang lại cảm giác an toàn cho trẻ nhỏ.
Hồi bé hắn cũng từng như thế, tìm cho mình một nơi kín đáo, đọc sách rất lâu, rồi ngủ quên luôn. Đến giờ ăn, người giúp việc trong nhà tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ở một góc, vội khoác cho hắn thêm mấy áo, sợ hắn lạnh, không biết ăn nói với ba mẹ thế nào.
"Muốn vào trong bàn không?" Kỷ Ngưng chỉ vào lều.
Trong phòng còn có một ban công nhỏ.
Vì an toàn cho trẻ con nên lan can ban công đã được làm cao lên, họ dựa vào lan can, nghĩ ra tuyệt chiêu thu hút đạo diễn tới làm khách.
Nấu cơm cho đạo diễn thì khỏi cần nghĩ, hai người họ không ai biết, lại không thể để bé Trúc Trúc xách ghế vung chảo.
Trong làng du lịch có khá nhiều nhà hàng, nhưng đánh giá trên mạng toàn ở mức trung bình, quán được tiếng nhất lại là một nhà hàng Âu, bốn người họ đến đó mà mắt lớn mắt bé cầm dao nĩa thì có hơi kỳ.
Trong trung tâm thương mại thì lại có lẩu.
Kỷ Ngưng nói: "Đi trung tâm thương mại?"
"Ngồi xe lửa?"
Cô giật mình, vẻ mặt từ chối thấy rõ.
Trung tâm thương mại cũng loại luôn, chỉ cần đi vào đó, Trúc Trúc bé nhỏ sẽ chỉ nghĩ đến xe lửa đồ chơi, bây giờ nhắm mắt lại cũng thấy văng vẳng tiếng tàu chạy bên tai, cần phải tỉnh táo lại một chút.
"Không nhất thiết phải là ăn cơm."
Giang Thừa nói: "Chọn khung giờ từ ba đến sáu giờ đi."
Nàng lần nữa mở mục nhiệm vụ ra xem: "Trong này nói, nhiệm vụ chiêu đãi vào buổi chiều, buổi tối và bữa ăn khuya, tổ chương trình sẽ không thống nhất sắp xếp."
Kỷ Ngưng xoay người, đi đến chỗ giá bản vẽ tìm bản đồ và tài liệu giới thiệu về làng du lịch.
Trong ống đựng bút bên cạnh giá có bút lông dầu, nàng dùng bút khoanh tròn vài vị trí trên bản đồ, rất hào hứng.
"Lúc này cạnh tranh hẳn là không khốc liệt như vậy, không ai mời, hắn chỉ có thể đến tổ của chúng ta thôi."
"Căn bản không có cách nào từ chối."
"Thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn cũng sẽ không từ chối lời mời đâu?"
"Chắc chắn là không rồi."
"Nhưng mà hắn có vẻ rất ghét ta."
Giang Thừa nhìn nàng.
Kỷ Ngưng trông có vẻ hơi buồn bực.
Rốt cuộc thì, nàng có hiểu lầm gì về chính mình sao?
"Đạo diễn không ghét ngươi." Giang Thừa khẽ nói.
"Bạn trên mạng nói ngươi đây là siêu năng lực cùn cảm giác." Kỷ Ngưng tìm thấy một hạng mục thú vị trên bản đồ, nhấn mạnh vẽ một vòng lớn, "Cảm giác hắn không thích ta lắm."
Vừa vẽ xong vòng tròn, bên tai nàng vọng đến vài chữ —— Ai sẽ không thích ngươi chứ?
Kỷ Ngưng ngẩn người một lát, lập tức nheo mắt lại.
Có người đang Âm Dương!
Giang Thừa: ?
Nếu cần phải diễn giải, cũng chỉ có thể nói đây là một lời thông báo mơ hồ thôi.
Bọn họ đã dùng thời gian ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất, hoàn thành việc sắp xếp và kế hoạch mời khách.
Kỷ Ngưng cảm khái, tổ ba người có cái hay của tổ ba người, khách quý là Giang Thừa lại có thể thật sự giúp được nhiều việc. Nếu như không có hắn, Trúc Trúc tiểu bằng hữu cả buổi chỉ bắt cá, nàng cũng chỉ có thể tự mình làm, chỉ nghĩ thôi đã thấy đầu đau nhức.
Giang Thừa không lập tức nói tiếp.
Trong thời gian ngắn ngủi chung sống, bọn họ cũng đã có cách chung sống của riêng mình. Phản ứng của Giang tổng không bao giờ tức thì, nhưng dù ban đầu có trầm mặc dừng lại một chút, cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ được hồi đáp.
Tiếng thông báo điện thoại vang lên, Kỷ Ngưng mở Wechat, là Bạch Hủy gửi đến.
Hai ngày nay, tình chị em plastic đã biến thành nửa plastic, bây giờ là một phần ba plastic... Bạch Hủy cũng đang xem chương trình, hỏi nàng xem anh đẹp trai Đáp Tử đã có đối tượng chưa, bọn chị em đang hỏi thăm.
"Buổi sáng Đào đạo tìm ta." Giang Thừa nói.
Kỷ Ngưng vẫn còn đang trả lời tin nhắn: "Ừ, nói gì?"
"Ngày mai là ngày cuối cùng của chương trình." Giang Thừa nhìn nàng, nói, "Hắn hỏi ta kỳ sau còn đến không."
Trước đây việc Giang Thừa đến đột ngột, quả thật gây thêm không ít phiền phức cho tổ chương trình.
Về chương trình của kỳ thứ hai, Đào đạo đã sớm hỏi ý hắn, chuẩn bị trước.
"Ngươi nói thế nào?" Kỷ Ngưng thuận miệng hỏi.
Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, Giang Thừa cảm thấy mình đã được thả lỏng hơn bao giờ hết. Thả lỏng đến mức, thậm chí đã buông bỏ những cái gọi là kế hoạch, quy tắc, không gò ép, tự mình cân nhắc từng bước phải nên làm như thế nào.
Tâm cảnh dần thay đổi, bảo bối cần mẹ, hắn không thể cướp đi con gái một cách thô bạo, chuyện này là không công bằng và quá tàn nhẫn với các nàng.
"Kỳ sau..." Giang Thừa trầm ngâm, "Không thu xếp được thời gian."
Trong tập đoàn có rất nhiều công việc cần đích thân giải quyết, hắn không thể hoàn toàn bỏ bê được.
Huống chi, nếu cứ kéo dài, chương trình sẽ phát sóng trực tiếp đến kỳ thứ hai, thứ ba, thứ tư... Bao giờ mới kết thúc?
Và việc hắn che giấu, cũng không có chút ý nghĩa nào.
Giang Thừa chỉ cho mình một kỳ thời gian chương trình. Sau khi chương trình kết thúc, bọn họ cần tìm một cơ hội, nói chuyện cho rõ ràng.
"Không tham gia?" Kỷ Ngưng sững sờ một chút.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ngón tay chạm vào bàn phím của nàng dừng lại.
Vừa rồi định trả lời gì cho Bạch Hủy nhỉ?
Trả lời ngắn gọn tin nhắn của Bạch Hủy xong, Kỷ Ngưng rời khỏi trang chat.
Một lần nữa nhìn thấy tên Wechat của Giang Thừa.
Giang Thừa nhận ra, nàng có gì đó muốn nói.
Giang Thừa đột nhiên trở nên miễn cưỡng, quay mặt ra ngoài ban công, ngẩng mặt lên đón ánh nắng mặt trời, không nói gì.
Không hiểu sao, hắn nhớ lại lần đầu quen biết, bọn họ trao đổi tên.
Giang Thừa buồn bực nặng nề, hắn nói tên mình là "đi xe" "Thừa".
Kỷ Ngưng đã sửa lại cho hắn.
Nàng nói, đó là thừa theo gió vượt sóng.
Giọng nàng luôn nhẹ nhàng như vậy, ánh mắt long lanh như khoe khoang ý nghĩa mới mà nàng đã dành cho cái tên này.
"Vì sao con bé tên là Trúc Trúc?" Hắn hỏi, "Còn nhớ không?"
"Ngươi đoán xem."
"Lúc mang thai, thích ăn măng?"
"Ta là gấu trúc à?"
Tiếng cười của Kỷ Ngưng trong trẻo dễ nghe, âm cuối còn hơi cao lên.
Ngay cả Trúc Trúc cũng nghe thấy, con bé lật người, gãi gãi đầu nhỏ, sợi tóc dựng lên, thò đầu nhìn xung quanh tìm mẹ.
"Tên ở nhà của Trúc Trúc, chắc là không có ý nghĩa đặc biệt gì đâu, là lấy từ tên thật đấy." Kỷ Ngưng nói.
Từ đầu, Kỷ Ngưng hoàn toàn không biết gì về phần lớn thông tin của Trúc Trúc. Vụ án Triệu Võ, cảnh sát đã lập hồ sơ, đang điều tra xử lý, khi đó nàng dẫn con gái đến đồn cảnh sát, phía cảnh sát đưa ra tài liệu liên quan đến nhà báo bị hãm hại nhiều năm, Kỷ Ngưng mới biết được, thì ra tên thật của con bé là Kỷ Đuổi.
"Kỷ Đuổi." Nàng nói, "Là đuổi theo đuổi."
"Đuổi theo cái gì?"
Kỷ Ngưng nghĩ ngợi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng không biết, không nghĩ ra, chỉ có thể dựa vào sự hiểu biết của chính mình để đoán.
"Có thể là đuổi theo tự do chăng?" Nàng chống cằm, nhìn về phía bầu trời, "Ánh mặt trời? Tình yêu?"
"Hưu" một tiếng, Trúc Trúc từ cầu trượt ở một góc của giường tầng nhỏ cuối giường, chạy xuống.
Vừa tỉnh ngủ con bé cực kỳ quấn người, chạy đến bên mẹ, mặt phúng phính cọ cọ vào người mẹ nũng nịu.
Trong lúc cái mặt bánh bao của cô bé cọ cọ, thì hướng về Giang Thừa chào: "Buổi sáng tốt lành."
Mẹ và chú Giang gần như đồng thời lên tiếng.
"Là chào buổi chiều."
"Chào buổi chiều nha!"
Ba giờ vừa đến, phát sóng trực tiếp đúng giờ lại bắt đầu.
Đào đạo không biết từ đâu tìm ra một tiếng huýt sáo, "tít tít tít" thổi, Trúc Trúc nghe thấy tiếng liền "cộc cộc cộc" chạy ra khu vườn nhỏ.
Huýt sáo một tiếng "tít", chân nhỏ liền "đi" một bước.
【 ha ha ha ha ha! Nữ binh đanh đá online. 】 【 Đào Thiều Vinh ngươi nghe cho kỹ, không được bắt nạt con gái ta! 】 【 Bé Trúc: Thích quá nha. 】 【 Thì ra tổng đạo diễn chương trình là Đào Thiều Vinh à? Tên có vẻ hoài cổ quá. 】 "Nghiêm!" Đào đạo nói.
Trúc Trúc đứng nghiêm túc.
Đào Thiều Vinh phân cho con bé nhiệm vụ mới, tiểu quản gia được bổ nhiệm làm đại đội trưởng bảo an, đi tuần tra các phòng, xem còn khách quý nào chưa điểm danh tập hợp không.
Đại đội trưởng bảo an Trúc Trúc nhanh như chớp chạy đi, để lại các dì khách quý cười phá lên.
Đây thật sự là đứa trẻ nhút nhát ngày đầu gặp mặt hôm quay phim hướng dẫn sao?
【 Mọi người đến đông đủ cả rồi, chắc chỉ còn Lư đạo chưa tới thôi nhỉ. 】 【 ha ha ha ha ha Đào Thiều Vinh đúng là hèn, mình không dám đi mời Lư đạo, nên mới sai con bé đi. 】 Đào Thiều Vinh vẫn còn hơi sợ. Hắn sợ đại đạo diễn vẫn đang ngủ trưa, bị làm phiền tỉnh dậy sẽ nổi nóng, đến lúc đó cả tổ gặp họa.
Trúc Trúc tiểu bằng hữu sáng nay cũng đã cùng đại đạo diễn thưởng thức nấm, lúc ấy chơi còn rất hòa hợp, cả hai nói chuyện vui vẻ rất lâu, ít nhiều người ta cũng sẽ nể mặt con bé một chút.
Nhiếp ảnh gia theo sát bước chân của Trúc Trúc.
Cô bé thông minh, mới đi qua tầng ba một lần vào lúc chia phòng buổi sáng, liền xác định vị trí phòng của Lư đạo, đứng ở ngoài cửa, đưa tay lên "cộc cộc cộc".
Lư Bình Viễn vẫn mang dáng vẻ của một đại đạo diễn, tuy đã hết giờ nghỉ trưa, cũng không muốn tự mình đi tập hợp, lúc này có người đến mời, liền thong thả đi ra.
"Nhanh lên nha!"
Thấy ông mở cửa, Trúc Trúc nói lại ba chữ rồi chạy đi.
Lư Bình Viễn vẫn chưa lấy lại dáng vẻ, thấy cô bé chạy nhanh như vậy, bước chân cũng nhanh hơn: "Con chậm thôi!"
Khi chuẩn bị xuống cầu thang, cô bé dừng chân.
Nàng quay đầu lại, đưa bàn tay bé xíu ra: "Con đỡ ông."
Lư đạo: ...
Là con đỡ ta hay là ta đỡ con vậy?
【 ha ha ha ha ha con bé ba tuổi dắt ông già năm mươi tuổi xuống cầu thang (đầu chó giữ mạng) 】 【 hơn năm mươi tuổi đã là người già rồi à? Mọi người đừng có quá đáng như vậy. 】 【 đến giờ này rồi mà mấy cái trò "đầu chó giữ mạng" này vẫn còn tác dụng à, hệ thống mạng xã hội này toàn là mấy người gì vậy (nhìn trời. jpg) 】 ...
Sau giai đoạn "thật lòng bày tỏ", các khách quý đã nhận được bảng nhiệm vụ của chương trình.
Mọi người đều biết nhiệm vụ tiếp theo là phân tổ chiêu đãi đạo diễn Lư Bình Viễn, trước khi hết giờ nghỉ trưa, các đội khách quý đều đang âm thầm nghĩ kế.
Đội Bạn Thân cùng Đồng Chi Nhạc cùng nhau đi thăm thú mấy khu vực chủ đề đặc sắc trong làng du lịch.
Lúc đầu, Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên đều chỉ định chụp ảnh thôi. Là các tiểu hoa có nhân khí cao, để duy trì mức độ tương tác của người hâm mộ, hàng tuần họ đều có công ty chuyên trách thiết kế nhiệm vụ quảng bá, ví dụ như chụp một số ảnh đời thường, đăng kèm text theo hình thức plog trên Weibo, tương tác với người hâm mộ. Hai người đến đây có nhiệm vụ, chỉnh sửa lại trang phục một chút rồi nhờ Đồng Chi Nhạc giúp chụp một ít ảnh hàng ngày.
Đồng Chi Nhạc cũng rất nể tình, cầm điện thoại của từng người chụp một trận "tạch tạch tạch".
Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp thì cả Phương Mạn Ngâm lẫn Phan Tư Nhiên đều tuyệt vọng.
Đây là cái thể loại chụp ảnh của gái thẳng gì vậy!
Ảnh chụp không thể xem được, một là run tay quá mức, hai là các bộ phận trên mặt biến dạng thành những biểu cảm buồn cười, còn mấy tấm xem được hơn một chút, thì nhân vật chính lại không nằm trong khung hình.
Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên mím môi, không biết có nên đưa ra một vài chỉ dẫn chụp ảnh cho Đồng Chi Nhạc hay không nữa...
Làm vậy có phải là thiếu lịch sự không?
Đồng Chi Nhạc hoàn toàn không có ý định muốn tiếp thu sự chỉ dẫn của hai người, dứt khoát đi chơi, chạy đến bãi cỏ chơi đá bóng với mấy bạn nhỏ.
Đến khi chơi bóng đến đổ mồ hôi nhễ nhại, cô ấy mới trở lại thì phát hiện, Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên vẫn đang kiên trì cùng nhau, giúp nhau chụp ảnh.
Trong lúc chụp ảnh, hai người cũng có chút giao lưu.
Các nàng nhỏ giọng bàn tán, thảo luận buổi tối làm món gì ngon mời đạo diễn đến tổ mình làm khách. Buổi trưa thực đơn vốn là do các nàng nghĩ ra, Lư đạo ăn khen không ngớt miệng, nhưng bữa tối vẫn phải đổi món cho phong phú.
Đồng Chi Nhạc lúc ấy nghe rất nghiêm túc, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, lúc này gặp ca ca, liền ghé vào tai hắn lải nhải nhỏ giọng.
Giọng nàng nhỏ, nhưng tai nghe lại phóng đại âm thanh.
Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên giật mình.
"Sao ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện!"
"Đó cũng là thực đơn hai tụi ta nghĩ ra mà!"
Đồng Chi Nhạc cười đầy ẩn ý.
Đồng Chi Kỳ chậm rãi nói: "Trong thương chiến cấp cao, thường chỉ dùng phương thức đơn giản nhất."
Đinh Mộ Vân bật cười: "Xem ra Chi Kỳ vào nghề sớm, cho các ngươi học một khóa."
"Thật ra không phải vậy." Hướng Tinh Huy nói.
Phan Tư Nhiên: "Mộ Vân tỷ, tụi mình vào nghề sớm hơn!"
"Đó là trò giỏi hơn thầy ."
Khách mời đều cười phá lên, đồng thời cũng âm thầm so đo.
Kế tiếp là lúc đem hết vốn liếng, đạo diễn chỉ làm khách mời trong hai ngày của chương trình, hiện tại gần hết nửa ngày rồi, mọi người đều mong phối hợp tốt với tổ chương trình, thể hiện hiệu quả thú vị hơn.
Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên hít sâu một hơi.
Chương trình phát sóng đến giờ, hiệu quả thu hút fan của các nàng không được tốt lắm. Có lẽ trong chương trình không có nhiều đất phát huy, cho đến hiện tại, cả hot search cũng không có, mấy cái vui mà mọi người thích xem càng ít ỏi. Thời gian không còn nhiều, thật sự nếu không tranh thủ thể hiện, thì chỉ có thể xem như tham gia chương trình mà không hiệu quả.
Huynh Muội Tổ vô cùng ăn ý, nhẹ nhàng thảo luận.
Người lười biếng nghĩ cách lười, họ dùng chiêu "đỉnh cấp thương chiến" để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Khuê Mật Tổ, rồi lặng lẽ đặt lẩu cơm hộp, chuẩn bị tiệc lẩu sẵn trong phòng, chỉ cần nấu là có thể ăn, không tin Lư đạo không đoái hoài tới.
Đinh Mộ Vân và Hướng Tinh Huy liếc nhau.
Thật ra so với những người khác, nàng mới là người có áp lực lớn nhất. Bên ngoài đồn, nàng từng hợp tác với Lư đạo, quen thuộc nhất, chỉ cần nàng ngỏ lời, đạo diễn chắc chắn không từ chối. Nhưng thực tế, đa phần hợp tác trong đoàn phim, dù có diễn chung nhiều với diễn viên khác cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp, chẳng thân thiết là bao, mà Lư đạo, với Đinh Mộ Vân khi đó còn là diễn viên nhỏ vô danh, thì như cấp trên vậy, thời gian lâu như thế, ai còn có thể trò chuyện vui vẻ với sếp cũ chứ!
"Thả lỏng đi." Hướng Tinh Huy ghé tai nàng, giọng rất thấp, "Chỉ là trò chơi thôi mà."
[Bát Tiên quá hải các hiển thần thông (văn nghệ bản)] [Ha ha ha ha ha, cảm nhận được nỗi lo lắng vô cùng của họ, không biết họ đang hồi hộp thế nào!] [Đây không chỉ là vấn đề hiệu quả chương trình, mà còn là vấn đề danh dự. Cùng nhau mời Lư đạo, được chấp nhận thì chắc chắn vui vẻ hớn hở, nhưng bị từ chối thì sẽ rất mất mặt.] [Các đại minh tinh của chúng ta sao cũng là nhân vật có máu mặt trong giới (doge)] Các khách mời đều công khai "nghe lén" cuộc nói chuyện của các tổ khác.
Khuê Mật Tổ chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thay đổi sách lược. Các nàng quyết định đi đường vòng, mời Lư đạo ăn bữa khuya. Dù sao cả hai đều nghe được, dù là tổ Ảnh Hậu hay Huynh Muội Tổ đều định mời bữa tối, vẫn nên tránh thì hơn.
Từ xa, Lư đạo rốt cuộc xuất hiện.
Tim mọi người đều treo lên.
Dường như chỉ có Trúc Trúc bé nhỏ là bình thản nhất, thảnh thơi không biết đang vui gì.
Phương Mạn Ngâm: "Để ta đi nói."
Nàng bước nhanh vài bước, đi về phía Lư Bình Viễn.
Nhưng khi Phương Mạn Ngâm sắp mở miệng, một tiếng hét lớn vang lên từ sau lưng.
"Dừng lại!" Phan Tư Nhiên hét lớn.
Phương Mạn Ngâm bị gọi quay lại.
Phan Tư Nhiên đưa điện thoại di động lên trước mặt nàng: "Lư đạo không ăn bữa khuya!"
Vất vả lắm mới nghĩ ra được cách đi đường vòng, bỗng chết yểu.
Hai người nhíu mày thật chặt.
[Trước kia tôi có xem phỏng vấn Lư Bình Viễn, đừng nhìn ông ấy hút thuốc liên tục trong đoàn phim, thực ra ông ấy rất dưỡng sinh đấy...] [Một người nghiện thuốc lá dưỡng sinh á? Trừu tượng thật.] [Ha ha ha ha ha, câu dừng bước kia thốt ra, tôi còn tưởng câu tiếp theo là “đao hạ lưu người”.] [Vừa tra thử, Phan Tư Nhiên gần đây đúng là đang quay phim cổ trang.] [Khuê Mật Tổ: Tối sầm mặt.jpg] "Bọn họ cố gắng ghê." Kỷ Ngưng kéo tay Giang Thừa, "Hay là tụi mình cũng làm gì đi?"
"Làm gì?"
"Nghĩ không ra gì..."
Giang Thừa: "Hay là chúng ta chuẩn bị một phong thư mời chính thức?"
[Nói bậy bạ mà như thật.] [Ta thấy là đàng hoàng đứng đắn, không phải nói bậy bạ!] [Nếu Ngưng Ngưng nói ok, Giang tổng có thể lập tức đi chuẩn bị thư mời. u1s1, Tố Nhân Tổ có tính thực thi rất cao.] [srds, chỉ có Tố Nhân Tổ là thoải mái nhất, chẳng ai coi họ ra gì.] [Ngưng Ngưng: Không có đối thủ, vì chẳng ai coi tụi mình là đối thủ.] [Thật tổn thương!] Ý tưởng chuẩn bị thư mời này, các tổ khác đều nghe thấy.
Trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí có chút muốn cười.
Trong cả quá trình so tài, dù là Phu Thê Tổ, Khuê Mật Tổ hay Huynh Muội Tổ, đối thủ trong lòng bọn họ chỉ có hai tổ.
Hoàn toàn không có chuyện của Tố Nhân Tổ.
Đến khi Đào đạo tiến lên thì thầm vài câu với Lư đạo, rồi quay đầu tuyên bố ——
"Lư đạo chấp nhận lời mời của Tố Nhân Tổ, bây giờ mời tổ trưởng Tố Nhân Tổ lên dẫn đội!"
Khách mời: ? ? ?
Trúc Trúc đi lên, giơ cờ nhỏ dẫn đội trên tay, đi ngang qua các khách mời đang ngơ ngác.
Rồi ngay lập tức giao cờ cho mụ mụ.
"Mụ mụ dẫn đội!"
Trong giai đoạn chuẩn bị sơ sài, Đào Thiều Vinh đưa mic đến trước mặt Lư đạo.
"Xin hỏi Lư đạo, vì sao lại chấp nhận lời mời của Tố Nhân Tổ đầu tiên?"
"Trong giai đoạn 'Thật lòng hay Giả ý', Lư đạo bày tỏ sự đánh giá cao đối với Kỷ Ngưng, có phải vì nguyên nhân này không?"
"Khụ khụ—— không cần trả lời quá chi tiết, nói ngắn gọn một chút là được."
[Đào Thiều Vinh, ngươi có thể hỏi thêm vài câu shock óc không?] [Bây giờ ngẫm lại, trong giai đoạn 'Thật lòng hay Giả ý' phát ngôn của Lư đạo, có thể chỉ đơn giản là tổng kết. Ông ấy không khen Kỷ Ngưng mà chủ yếu muốn đánh vào mặt mấy minh tinh lưu lượng đó. Mọi người nghĩ xem, ý ông ấy là, người bình thường khi truyền đạt cảm xúc còn làm tốt hơn mấy đại minh tinh kia, mấy diễn viên lưu lượng gọi là diễn viên mà không thấy xấu hổ hả?] [Đồng ý! Nghe ra ngay cái chất nghệ sĩ thanh cao kiêu ngạo.] [Cho nên ai giải thích vì sao Lư đạo lại chấp nhận lời mời của Tố Nhân Tổ không?] "Con bé đó kêu ta đi." Lư đạo nói vào mic, không hề gì, "Thì đi thôi."
Khách mời đều giậm chân đấm ngực, ỉu xìu.
Không ngờ, bao kế hoạch ấp ủ của họ lại bại dưới tay một đứa trẻ con.
Mà Tố Nhân Tổ, cũng vì bé Trúc Trúc, trực tiếp nằm thắng!
Kỷ Ngưng và Giang Thừa còn chưa kịp chuẩn bị thư mời, đã nhảy vọt thành người chiến thắng lớn nhất của chương trình.
Kỷ Ngưng cầm cờ nhỏ, đứng phía trước, giơ cao: "Bên này bên này, xếp hàng, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, khách mời cùng nhau nhìn sang, vẻ mặt ai oán.
Tố Nhân Tổ cũng không hẳn là trạng thái nằm im, nhờ sự giúp sức của bé Trúc Trúc, họ cũng đã lên kế hoạch xong xuôi.
Nơi này họ muốn đưa Lư đạo tới là nông trường khu nghỉ dưỡng Nam Vọng Viên.
Trong đầu bé con không chỉ có 365 dấu hỏi. Hằng ngày, nàng có rất nhiều rất nhiều thắc mắc, thường xuyên tuôn ra, hỏi các người lớn giải đáp.
Lúc này, bảo bối hỏi nông trường là gì?
"Là kiểu vườn thú nhỏ thôi." Kỷ Ngưng nói.
Trúc Trúc đã xem TV, đã thấy vườn thú trên TV.
Ở đó có rất nhiều rất nhiều động vật nhỏ, còn có cả, động vật lớn nữa...
[Ô ô ô ô, con bé nhà ta nhắc tới vườn thú chỉ biết nói có động vật nhỏ và động vật lớn.] [Nó chưa từng đến nên chẳng biết miêu tả sao.] [Phì, ai không hiểu thì cứ hỏi, bình thường là phải nói thế nào?] [Câu này tôi biết, con vịt nhà tôi cứ hễ nhắc đến vườn thú là cái máy hát không dừng được. Thể nào nó cũng kể lể, nào là vườn thú thối lắm, voi dùng vòi phun nước, hươu cao cổ cao lêu nghêu, khỉ con gãi ngứa cho khỉ con... Trẻ con mà, nghĩ đâu nói đấy thôi.] Dân mạng bàn luận chuyện này, Kỷ Ngưng và Giang Thừa đều không để ý.
"Anh từng đi vườn thú chưa?"
"Chưa, còn em?"
"Em cũng chưa."
Lư đạo hơi lườm hai người, không biết nói gì.
Tố Nhân Tổ tổng cộng có ba người, mà đi chung một đường.
Đều chưa từng đi vườn thú.
"Đạo diễn ba ba, chú từng đi chưa?" Trúc Trúc giọng líu lo hỏi.
"Tất nhiên rồi!"
Kỷ Ngưng quay sang nhìn Giang Thừa cười trộm.
Cũng dám huênh hoang!
Nông trường cũng cần mua vé vào cửa.
Giá vé hợp lý hơn nhiều so với ngồi Tiểu Hỏa Xa.
Sau khi kiểm tra vé, bốn người cùng nhau vào nông trường.
Không hề thối rình như Kỷ Ngưng tưởng tượng, nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Mỗi căn nhà nhỏ với thiết kế khác biệt, đều là nhà của các con vật, Trúc Trúc rất thích mấy ngôi nhà của chúng, đến xem rất gần.
"Tớ có thể vào nhà cậu chơi được không?"
Mỗi khi đi qua một căn nhà nhỏ, Trúc Trúc lại đưa tay nắm thành nắm đấm nhỏ, gõ cửa.
Thỏ con ở trong nhà là kiểu lộ thiên, nhân viên nói, bé có thể thử sờ xem sao.
Trúc Trúc có chút sợ hãi.
Giang Thừa nắm lấy tay nàng, đưa con bé tới, vuốt ve con thỏ nhỏ mềm mại để an ủi.
"Nhẹ nhàng thôi." Giang Thừa dịu dàng nhắc nhở.
Trúc Trúc: "Không thì nó sẽ đau lắm."
【 a a a a rất là ôn nhu. 】 【 giờ khắc này, muốn hồn xuyên vào người Trúc Trúc, Trúc Trúc giờ là bảo bối hạnh phúc nhất! 】 【 Tiểu Trúc Bảo: Cút đi! 】 Kỷ Ngưng đứng một bên quan sát.
Trong đáy mắt nàng lộ ý cười, quay sang, thấy Lư đạo cũng đang nhìn mình, liền tiếp tục thực hành nguyên tắc thân thủ không đánh người mặt tươi cười.
Lư đạo "Hừ" một tiếng, quay mặt đi.
Kỷ Ngưng thật sự rất tò mò.
Nàng muốn cùng vị đạo diễn này trao đổi một chút, nhưng lại không muốn bị thu âm, lấy điện thoại ra nhập vài chữ.
Đưa tới trước mặt Lư đạo.
Một hàng chữ, dán thành một đám, căn bản không thấy rõ.
Lư đạo nghiêm mặt, duỗi ra một ngón trỏ, dựa theo thói quen ngày xưa, nhấn giữ nút thông báo giọng nói.
Giọng nữ máy móc từng chữ nói ra —— Ngài làm sao vậy?
【 rõ ràng, có một loại cảm giác bình tĩnh chết lặng. 】 【 ha ha ha ha ha ta mắc bệnh cười mất rồi! 】 Mà cùng lúc đó, Trúc Trúc đã chạy đến trước một phòng nhỏ khác.
"Chào ngươi, đầu heo con!"
"Bảo bảo, đây không phải là tiểu Hào heo."
"Nó là mà."
【 con nhím: Trước khi luật sư của ta đến ta sẽ không nói một lời nào. 】
"Không dám tưởng tượng, ta lại ở chương trình giải trí xem khách quý vòng vòng ngồi xe lửa đồ chơi... Thêm nữa, còn là khách quý bình thường."
"Ô ô ô ô thật là đáng yêu, bảo bảo đáng yêu, Ngưng Ngưng đáng yêu, Giang tổng cũng đáng yêu! Tuy rằng Giang tổng chỉ là tiện đường, nhưng cảm giác hắn và nàng ở cùng nhau thật thoải mái."
"Lần trước vụ Giang tổng lộ thân phận người thừa kế tập đoàn Hạc Thừa, ta đã cố ý tìm chút tư liệu về tập đoàn này. Hắn chắc là hai năm gần đây mới chính thức tiếp quản tập đoàn, thông tin chính thức liên quan đến hắn rất ít, nhiều nhất chỉ có ảnh chụp ngẫu nhiên bị chụp lại ở cuộc họp thường niên. Trong mấy tấm ảnh đó, mặt Giang tổng siêu đen, lạnh như ai cũng nợ hắn tiền!"
"Cược một hào, Giang tổng cười ở chương trình này còn nhiều hơn cả một năm cộng lại."
"A a a a Tiểu Trúc Bảo đang giới thiệu mẹ của mình với các bạn nhỏ!"
Trong trung tâm thương mại không phải toàn trẻ con, nhưng những ai không có con nhỏ sẽ không lên khu đồ dùng cho mẹ và bé này.
Cứ đi vài bước, Trúc Trúc sẽ gặp vài đứa bé, bọn bị thu hút bởi đội trưởng tổ Kỷ Ngưng, tò mò nhìn, Kỷ Ngưng liền vẫy tay trêu trẻ con, cười rất tươi. Trúc Trúc là đứa trẻ nhiệt tình nhất ở đây, nhún nhảy tại chỗ, vẫy tay nhỏ liên tục, biên độ lại không nhỏ, cứ như đang tập thể dục ở sân chơi công viên.
Có người lớn thấy vậy liền hỏi Trúc Trúc: "Bé ơi, kia là ai?"
"Là mụ mụ!"
"Mẹ ta đó!"
Trước đây ở Vĩnh Thụy thôn, Trúc Trúc chưa từng gọi như vậy. Tần Mỹ Lan không cho phép, bé con cũng chỉ ngoan ngoãn giữ im lặng, ngóng trông em trai làm nũng. Tần Mỹ Lan rất dữ, nhưng duy nhất trước mặt em trai lại dịu dàng như một người khác. Trúc Trúc liền biết "mụ mụ" là một từ rất đặc biệt, không dành cho người thường.
May mắn giờ Trúc Trúc cũng có mẹ của mình.
Nàng cứ như cái đuôi nhỏ của Kỷ Ngưng, có lúc gọi nhiều tiếng "mụ mụ" lại sợ mình là một bảo bảo quấy phá, gây rắc rối lớn cho mụ mụ.
Tuổi Trúc Trúc còn quá nhỏ nên hiểu biết nhiều thứ rất nông cạn, chủ yếu chỉ dựa vào bản năng phán đoán.
Nhưng mụ mụ nói cho nàng biết, nàng là một đứa trẻ giỏi nhất trên thế giới, không bao giờ là một phiền phức.
Sự kiên định của mụ mụ, giúp Trúc Trúc dần dần mở rộng lòng mình.
Bảo bảo có thể mạnh dạn hơn một chút, học cách dũng cảm, và không nên trách cứ bản thân mình.
Xe lửa đồ chơi đi hết ba vòng rồi về đến chỗ xuất phát, dừng lại.
Trúc Trúc đứng chờ tại chỗ.
Cửa mỗi toa xe đều được khóa bằng chốt cài nhỏ.
Nhưng không phải dạng móc trực tiếp, Kỷ Ngưng vừa gẩy vừa vặn đều không mở ra được, vừa muốn quay lại nhờ giúp đỡ thì suýt chút nữa đụng vào cằm hắn.
"Ta làm cho."
"Ta không nhìn lầm chứ? Mặt Ngưng Ngưng đỏ lên rồi."
"Động tác của Giang tổng thật tự nhiên, sắp ôm cả người Ngưng Ngưng vào nhưng lại không hề đụng vào cô ấy."
"Fan CP đông thế này, mà Giang tổng với Ngưng Ngưng đến tên CP cũng không có!"
"Kỷ chó không ngưng?"
"Cái gì mà Kỷ chó không ngưng! Tên CP đó nghe ghê quá! Hơn nữa còn không bao gồm 'Giang' và 'Tổng'."
"Có khả năng nào, tên thật của Giang tổng không phải Giang Tổng không?"
"Két" một tiếng, cửa toa xe mở ra.
Chuyến này đến lượt Trúc Trúc xuất phát, bé muốn mụ mụ và chú Giang đi cùng mình.
Cục bột nhỏ vừa dụi đầu vừa nũng nịu, làm "trưởng tàu" cười đến tít mắt.
"Ấy, vừa nãy bé chưa lên xe à? Vậy ngồi thêm một lần nữa nha." Cô lại giơ mã QR trên cổ, "60."
"Ha ha ha ha ha ha, quá biết làm ăn. Vừa rồi chị em nào muốn trùng sinh về để mở tàu lửa đó? Cho ta đi với!"
"Nếu thổ phỉ có tên, thì là Trưởng tàu hỏa (bushi)."
"Sao lại vừa xinh đẹp vừa báo giá mà làm ta cười rớt nước mắt vậy nè!"
"Trưởng tàu: Nhà này nhiều tiền lại ngốc, mau đến!"
...
Cả nhà, một nhà người ngốc nhiều tiền, dưới sự chèo kéo mạnh mẽ của Trưởng tàu, Giang Thừa đã làm cho bé cái thẻ tháng.
Trong một tháng, không giới hạn số lần, muốn ngồi bao nhiêu cũng được. Cộng đồng mạng trên kênh chat sắp phát hoảng lên rồi, đồng loạt biểu thị phản đối kịch liệt, vì chương trình sẽ kết thúc vào tối mai, mua thẻ tháng thì có ích gì!
Nhưng hình như tấm thẻ tháng này rất đáng đồng tiền.
Vì bé Trúc Trúc thể hiện sự say mê xe lửa giống với mấy đứa bé cùng tuổi, trong một giờ, ngồi xe lửa đi một vòng lại một vòng, gần như đã lấy lại đủ vốn rồi.
Cuối cùng, Kỷ Ngưng thật sự đau đầu, nghe tiếng "thêm một lần nữa" mà mắt sắp biến thành mắt muỗi, nên mạnh mẽ đòi đi nghỉ trước thì cục bột nhỏ mới đặc biệt khai ân, luyến tiếc xuống tàu.
Bình thường, không phải hàng nào trên xe lửa đồ chơi cũng có khách, thỉnh thoảng trưởng tàu cũng nghỉ tay lướt điện thoại một chút. Vừa rồi phải liên tục chạy hơn mười vòng, đầu óc cô cũng choáng váng, giờ cuối cùng cũng tiễn được vị khách nhỏ đi rồi, khóe miệng cong lên nở nụ cười mệt mỏi.
Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp rất vui vẻ.
Cộng đồng mạng đều cảm khái, chỉ mỗi một trò chơi xe lửa đồ chơi thôi, khách quý cũng đã đủ gây hiệu ứng, ban tổ chức còn cần thiết bày biện nhiều trò chơi, nhiều chặng thế sao? Mỗi người một cái xe lửa, chở khách chạy vòng quanh làng du lịch Nam Vọng cũng kiếm được bộn tiền cho chương trình đó.
Thời gian tập trung của chương trình là ba giờ chiều, có nghĩa là, họ còn gần một giờ để nghỉ ngơi.
Bảo bảo có không tình nguyện cũng được, nghe lời mụ mụ dỗ dành, vẫn phải ngoan ngoãn chui vào chăn.
Trúc Trúc cũng giống mụ mụ, sức lực tràn đầy, nhưng dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ, cần phải nghỉ trưa.
Bên tai văng vẳng tiếng hát khe khẽ, bé cảm thấy tay mụ mụ vỗ nhè nhẹ lên chân mình, lông mi dài như quạt nhỏ, theo nhịp vỗ mà chầm chậm hạ xuống, in một bóng đen dưới mắt.
Bảo bảo đáng yêu được mụ mụ cho ngủ liền.
Trúc Trúc tối qua không ngủ đủ giấc, cứ muốn dậy cùng mọi người thu dọn hành lý, nghe thấy tiếng động là lại mở mắt xem một cái. Với lại sáng nay bé dậy rất sớm, lúc chơi thì năng lượng dồi dào, vừa nằm xuống đã như pin hết điện, ngáy nho nhỏ.
Kỷ Ngưng đắp chăn xong cho nàng.
Theo thói quen từ lâu, hai con búp bê đồ chơi, cũng không thể để bị lạnh.
Lát nữa còn có hoạt động, tổ chương trình đã hứa là sẽ bung hết vốn liếng để chiêu đãi khách, tổ người bình thường như họ đương nhiên không thể ngồi yên.
Kỷ Ngưng liên hệ Giang Thừa qua WeChat để thương lượng với hắn.
Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện trên WeChat.
Lúc đó trao đổi phương thức liên lạc là trên chương trình, Kỷ Ngưng không nhớ rõ là mình đã cài tên gì cho hắn, đang định xem thì vừa mở trang giới thiệu ra, thấy tên tài khoản của người ta cũng là Giang Thừa.
Kỷ Ngưng bấm gửi tin nhắn thoại: "Giang Thừa Giang Thừa, gọi Giang Thừa này."
"Cộc cộc cộc"
Cô đứng dậy đi mở cửa.
"Đến rồi." Hắn nói.
Kỷ Ngưng: ...
Cô cúi đầu nhìn lại thời gian mình gửi tin nhắn, chưa đến một phút.
"Thật là đúng lúc." Thấy vẻ mặt cô như gặp quỷ, Giang Thừa khẽ cong môi cười, "Thảo luận kế hoạch chương trình."
Trong phòng im ắng, Trúc Trúc ngủ rất ngon.
Kỷ Ngưng và PD thực tập có quan hệ rất tốt, nên nghe được không ít tin đồn. Tổ Khuê Mật và Đồng Chi Nhạc đã đi chụp ảnh ở khu vực chủ đề khác trong làng du lịch, vẫn chưa trở lại. Mỗi đội đều phải vắt óc suy nghĩ để làm vừa lòng Lư đạo diễn, Kỷ Ngưng vẫy tay: "Vào trong nói."
Giang Thừa ngơ ngác.
"Tai vách mạch rừng." Cô làm động tác "suỵt".
Căn phòng đôi này rất rộng, không gian thoáng đãng.
Trúc Trúc ngủ ở giường hai tầng có cầu trượt, trước khi ngủ thích nhất là sau khi tỉnh lại "vèo" một cái trượt xuống.
Khi đi ngang qua căn lều xe buýt màu vàng, Giang Thừa dừng bước.
Hắn hơi cúi người nhìn vào bên trong.
Không gian nhỏ hẹp thế này, chắc hẳn sẽ là nơi ẩn náu mang lại cảm giác an toàn cho trẻ nhỏ.
Hồi bé hắn cũng từng như thế, tìm cho mình một nơi kín đáo, đọc sách rất lâu, rồi ngủ quên luôn. Đến giờ ăn, người giúp việc trong nhà tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ở một góc, vội khoác cho hắn thêm mấy áo, sợ hắn lạnh, không biết ăn nói với ba mẹ thế nào.
"Muốn vào trong bàn không?" Kỷ Ngưng chỉ vào lều.
Trong phòng còn có một ban công nhỏ.
Vì an toàn cho trẻ con nên lan can ban công đã được làm cao lên, họ dựa vào lan can, nghĩ ra tuyệt chiêu thu hút đạo diễn tới làm khách.
Nấu cơm cho đạo diễn thì khỏi cần nghĩ, hai người họ không ai biết, lại không thể để bé Trúc Trúc xách ghế vung chảo.
Trong làng du lịch có khá nhiều nhà hàng, nhưng đánh giá trên mạng toàn ở mức trung bình, quán được tiếng nhất lại là một nhà hàng Âu, bốn người họ đến đó mà mắt lớn mắt bé cầm dao nĩa thì có hơi kỳ.
Trong trung tâm thương mại thì lại có lẩu.
Kỷ Ngưng nói: "Đi trung tâm thương mại?"
"Ngồi xe lửa?"
Cô giật mình, vẻ mặt từ chối thấy rõ.
Trung tâm thương mại cũng loại luôn, chỉ cần đi vào đó, Trúc Trúc bé nhỏ sẽ chỉ nghĩ đến xe lửa đồ chơi, bây giờ nhắm mắt lại cũng thấy văng vẳng tiếng tàu chạy bên tai, cần phải tỉnh táo lại một chút.
"Không nhất thiết phải là ăn cơm."
Giang Thừa nói: "Chọn khung giờ từ ba đến sáu giờ đi."
Nàng lần nữa mở mục nhiệm vụ ra xem: "Trong này nói, nhiệm vụ chiêu đãi vào buổi chiều, buổi tối và bữa ăn khuya, tổ chương trình sẽ không thống nhất sắp xếp."
Kỷ Ngưng xoay người, đi đến chỗ giá bản vẽ tìm bản đồ và tài liệu giới thiệu về làng du lịch.
Trong ống đựng bút bên cạnh giá có bút lông dầu, nàng dùng bút khoanh tròn vài vị trí trên bản đồ, rất hào hứng.
"Lúc này cạnh tranh hẳn là không khốc liệt như vậy, không ai mời, hắn chỉ có thể đến tổ của chúng ta thôi."
"Căn bản không có cách nào từ chối."
"Thiên thời địa lợi nhân hòa, hắn cũng sẽ không từ chối lời mời đâu?"
"Chắc chắn là không rồi."
"Nhưng mà hắn có vẻ rất ghét ta."
Giang Thừa nhìn nàng.
Kỷ Ngưng trông có vẻ hơi buồn bực.
Rốt cuộc thì, nàng có hiểu lầm gì về chính mình sao?
"Đạo diễn không ghét ngươi." Giang Thừa khẽ nói.
"Bạn trên mạng nói ngươi đây là siêu năng lực cùn cảm giác." Kỷ Ngưng tìm thấy một hạng mục thú vị trên bản đồ, nhấn mạnh vẽ một vòng lớn, "Cảm giác hắn không thích ta lắm."
Vừa vẽ xong vòng tròn, bên tai nàng vọng đến vài chữ —— Ai sẽ không thích ngươi chứ?
Kỷ Ngưng ngẩn người một lát, lập tức nheo mắt lại.
Có người đang Âm Dương!
Giang Thừa: ?
Nếu cần phải diễn giải, cũng chỉ có thể nói đây là một lời thông báo mơ hồ thôi.
Bọn họ đã dùng thời gian ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất, hoàn thành việc sắp xếp và kế hoạch mời khách.
Kỷ Ngưng cảm khái, tổ ba người có cái hay của tổ ba người, khách quý là Giang Thừa lại có thể thật sự giúp được nhiều việc. Nếu như không có hắn, Trúc Trúc tiểu bằng hữu cả buổi chỉ bắt cá, nàng cũng chỉ có thể tự mình làm, chỉ nghĩ thôi đã thấy đầu đau nhức.
Giang Thừa không lập tức nói tiếp.
Trong thời gian ngắn ngủi chung sống, bọn họ cũng đã có cách chung sống của riêng mình. Phản ứng của Giang tổng không bao giờ tức thì, nhưng dù ban đầu có trầm mặc dừng lại một chút, cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ được hồi đáp.
Tiếng thông báo điện thoại vang lên, Kỷ Ngưng mở Wechat, là Bạch Hủy gửi đến.
Hai ngày nay, tình chị em plastic đã biến thành nửa plastic, bây giờ là một phần ba plastic... Bạch Hủy cũng đang xem chương trình, hỏi nàng xem anh đẹp trai Đáp Tử đã có đối tượng chưa, bọn chị em đang hỏi thăm.
"Buổi sáng Đào đạo tìm ta." Giang Thừa nói.
Kỷ Ngưng vẫn còn đang trả lời tin nhắn: "Ừ, nói gì?"
"Ngày mai là ngày cuối cùng của chương trình." Giang Thừa nhìn nàng, nói, "Hắn hỏi ta kỳ sau còn đến không."
Trước đây việc Giang Thừa đến đột ngột, quả thật gây thêm không ít phiền phức cho tổ chương trình.
Về chương trình của kỳ thứ hai, Đào đạo đã sớm hỏi ý hắn, chuẩn bị trước.
"Ngươi nói thế nào?" Kỷ Ngưng thuận miệng hỏi.
Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, Giang Thừa cảm thấy mình đã được thả lỏng hơn bao giờ hết. Thả lỏng đến mức, thậm chí đã buông bỏ những cái gọi là kế hoạch, quy tắc, không gò ép, tự mình cân nhắc từng bước phải nên làm như thế nào.
Tâm cảnh dần thay đổi, bảo bối cần mẹ, hắn không thể cướp đi con gái một cách thô bạo, chuyện này là không công bằng và quá tàn nhẫn với các nàng.
"Kỳ sau..." Giang Thừa trầm ngâm, "Không thu xếp được thời gian."
Trong tập đoàn có rất nhiều công việc cần đích thân giải quyết, hắn không thể hoàn toàn bỏ bê được.
Huống chi, nếu cứ kéo dài, chương trình sẽ phát sóng trực tiếp đến kỳ thứ hai, thứ ba, thứ tư... Bao giờ mới kết thúc?
Và việc hắn che giấu, cũng không có chút ý nghĩa nào.
Giang Thừa chỉ cho mình một kỳ thời gian chương trình. Sau khi chương trình kết thúc, bọn họ cần tìm một cơ hội, nói chuyện cho rõ ràng.
"Không tham gia?" Kỷ Ngưng sững sờ một chút.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ngón tay chạm vào bàn phím của nàng dừng lại.
Vừa rồi định trả lời gì cho Bạch Hủy nhỉ?
Trả lời ngắn gọn tin nhắn của Bạch Hủy xong, Kỷ Ngưng rời khỏi trang chat.
Một lần nữa nhìn thấy tên Wechat của Giang Thừa.
Giang Thừa nhận ra, nàng có gì đó muốn nói.
Giang Thừa đột nhiên trở nên miễn cưỡng, quay mặt ra ngoài ban công, ngẩng mặt lên đón ánh nắng mặt trời, không nói gì.
Không hiểu sao, hắn nhớ lại lần đầu quen biết, bọn họ trao đổi tên.
Giang Thừa buồn bực nặng nề, hắn nói tên mình là "đi xe" "Thừa".
Kỷ Ngưng đã sửa lại cho hắn.
Nàng nói, đó là thừa theo gió vượt sóng.
Giọng nàng luôn nhẹ nhàng như vậy, ánh mắt long lanh như khoe khoang ý nghĩa mới mà nàng đã dành cho cái tên này.
"Vì sao con bé tên là Trúc Trúc?" Hắn hỏi, "Còn nhớ không?"
"Ngươi đoán xem."
"Lúc mang thai, thích ăn măng?"
"Ta là gấu trúc à?"
Tiếng cười của Kỷ Ngưng trong trẻo dễ nghe, âm cuối còn hơi cao lên.
Ngay cả Trúc Trúc cũng nghe thấy, con bé lật người, gãi gãi đầu nhỏ, sợi tóc dựng lên, thò đầu nhìn xung quanh tìm mẹ.
"Tên ở nhà của Trúc Trúc, chắc là không có ý nghĩa đặc biệt gì đâu, là lấy từ tên thật đấy." Kỷ Ngưng nói.
Từ đầu, Kỷ Ngưng hoàn toàn không biết gì về phần lớn thông tin của Trúc Trúc. Vụ án Triệu Võ, cảnh sát đã lập hồ sơ, đang điều tra xử lý, khi đó nàng dẫn con gái đến đồn cảnh sát, phía cảnh sát đưa ra tài liệu liên quan đến nhà báo bị hãm hại nhiều năm, Kỷ Ngưng mới biết được, thì ra tên thật của con bé là Kỷ Đuổi.
"Kỷ Đuổi." Nàng nói, "Là đuổi theo đuổi."
"Đuổi theo cái gì?"
Kỷ Ngưng nghĩ ngợi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng không biết, không nghĩ ra, chỉ có thể dựa vào sự hiểu biết của chính mình để đoán.
"Có thể là đuổi theo tự do chăng?" Nàng chống cằm, nhìn về phía bầu trời, "Ánh mặt trời? Tình yêu?"
"Hưu" một tiếng, Trúc Trúc từ cầu trượt ở một góc của giường tầng nhỏ cuối giường, chạy xuống.
Vừa tỉnh ngủ con bé cực kỳ quấn người, chạy đến bên mẹ, mặt phúng phính cọ cọ vào người mẹ nũng nịu.
Trong lúc cái mặt bánh bao của cô bé cọ cọ, thì hướng về Giang Thừa chào: "Buổi sáng tốt lành."
Mẹ và chú Giang gần như đồng thời lên tiếng.
"Là chào buổi chiều."
"Chào buổi chiều nha!"
Ba giờ vừa đến, phát sóng trực tiếp đúng giờ lại bắt đầu.
Đào đạo không biết từ đâu tìm ra một tiếng huýt sáo, "tít tít tít" thổi, Trúc Trúc nghe thấy tiếng liền "cộc cộc cộc" chạy ra khu vườn nhỏ.
Huýt sáo một tiếng "tít", chân nhỏ liền "đi" một bước.
【 ha ha ha ha ha! Nữ binh đanh đá online. 】 【 Đào Thiều Vinh ngươi nghe cho kỹ, không được bắt nạt con gái ta! 】 【 Bé Trúc: Thích quá nha. 】 【 Thì ra tổng đạo diễn chương trình là Đào Thiều Vinh à? Tên có vẻ hoài cổ quá. 】 "Nghiêm!" Đào đạo nói.
Trúc Trúc đứng nghiêm túc.
Đào Thiều Vinh phân cho con bé nhiệm vụ mới, tiểu quản gia được bổ nhiệm làm đại đội trưởng bảo an, đi tuần tra các phòng, xem còn khách quý nào chưa điểm danh tập hợp không.
Đại đội trưởng bảo an Trúc Trúc nhanh như chớp chạy đi, để lại các dì khách quý cười phá lên.
Đây thật sự là đứa trẻ nhút nhát ngày đầu gặp mặt hôm quay phim hướng dẫn sao?
【 Mọi người đến đông đủ cả rồi, chắc chỉ còn Lư đạo chưa tới thôi nhỉ. 】 【 ha ha ha ha ha Đào Thiều Vinh đúng là hèn, mình không dám đi mời Lư đạo, nên mới sai con bé đi. 】 Đào Thiều Vinh vẫn còn hơi sợ. Hắn sợ đại đạo diễn vẫn đang ngủ trưa, bị làm phiền tỉnh dậy sẽ nổi nóng, đến lúc đó cả tổ gặp họa.
Trúc Trúc tiểu bằng hữu sáng nay cũng đã cùng đại đạo diễn thưởng thức nấm, lúc ấy chơi còn rất hòa hợp, cả hai nói chuyện vui vẻ rất lâu, ít nhiều người ta cũng sẽ nể mặt con bé một chút.
Nhiếp ảnh gia theo sát bước chân của Trúc Trúc.
Cô bé thông minh, mới đi qua tầng ba một lần vào lúc chia phòng buổi sáng, liền xác định vị trí phòng của Lư đạo, đứng ở ngoài cửa, đưa tay lên "cộc cộc cộc".
Lư Bình Viễn vẫn mang dáng vẻ của một đại đạo diễn, tuy đã hết giờ nghỉ trưa, cũng không muốn tự mình đi tập hợp, lúc này có người đến mời, liền thong thả đi ra.
"Nhanh lên nha!"
Thấy ông mở cửa, Trúc Trúc nói lại ba chữ rồi chạy đi.
Lư Bình Viễn vẫn chưa lấy lại dáng vẻ, thấy cô bé chạy nhanh như vậy, bước chân cũng nhanh hơn: "Con chậm thôi!"
Khi chuẩn bị xuống cầu thang, cô bé dừng chân.
Nàng quay đầu lại, đưa bàn tay bé xíu ra: "Con đỡ ông."
Lư đạo: ...
Là con đỡ ta hay là ta đỡ con vậy?
【 ha ha ha ha ha con bé ba tuổi dắt ông già năm mươi tuổi xuống cầu thang (đầu chó giữ mạng) 】 【 hơn năm mươi tuổi đã là người già rồi à? Mọi người đừng có quá đáng như vậy. 】 【 đến giờ này rồi mà mấy cái trò "đầu chó giữ mạng" này vẫn còn tác dụng à, hệ thống mạng xã hội này toàn là mấy người gì vậy (nhìn trời. jpg) 】 ...
Sau giai đoạn "thật lòng bày tỏ", các khách quý đã nhận được bảng nhiệm vụ của chương trình.
Mọi người đều biết nhiệm vụ tiếp theo là phân tổ chiêu đãi đạo diễn Lư Bình Viễn, trước khi hết giờ nghỉ trưa, các đội khách quý đều đang âm thầm nghĩ kế.
Đội Bạn Thân cùng Đồng Chi Nhạc cùng nhau đi thăm thú mấy khu vực chủ đề đặc sắc trong làng du lịch.
Lúc đầu, Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên đều chỉ định chụp ảnh thôi. Là các tiểu hoa có nhân khí cao, để duy trì mức độ tương tác của người hâm mộ, hàng tuần họ đều có công ty chuyên trách thiết kế nhiệm vụ quảng bá, ví dụ như chụp một số ảnh đời thường, đăng kèm text theo hình thức plog trên Weibo, tương tác với người hâm mộ. Hai người đến đây có nhiệm vụ, chỉnh sửa lại trang phục một chút rồi nhờ Đồng Chi Nhạc giúp chụp một ít ảnh hàng ngày.
Đồng Chi Nhạc cũng rất nể tình, cầm điện thoại của từng người chụp một trận "tạch tạch tạch".
Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp thì cả Phương Mạn Ngâm lẫn Phan Tư Nhiên đều tuyệt vọng.
Đây là cái thể loại chụp ảnh của gái thẳng gì vậy!
Ảnh chụp không thể xem được, một là run tay quá mức, hai là các bộ phận trên mặt biến dạng thành những biểu cảm buồn cười, còn mấy tấm xem được hơn một chút, thì nhân vật chính lại không nằm trong khung hình.
Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên mím môi, không biết có nên đưa ra một vài chỉ dẫn chụp ảnh cho Đồng Chi Nhạc hay không nữa...
Làm vậy có phải là thiếu lịch sự không?
Đồng Chi Nhạc hoàn toàn không có ý định muốn tiếp thu sự chỉ dẫn của hai người, dứt khoát đi chơi, chạy đến bãi cỏ chơi đá bóng với mấy bạn nhỏ.
Đến khi chơi bóng đến đổ mồ hôi nhễ nhại, cô ấy mới trở lại thì phát hiện, Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên vẫn đang kiên trì cùng nhau, giúp nhau chụp ảnh.
Trong lúc chụp ảnh, hai người cũng có chút giao lưu.
Các nàng nhỏ giọng bàn tán, thảo luận buổi tối làm món gì ngon mời đạo diễn đến tổ mình làm khách. Buổi trưa thực đơn vốn là do các nàng nghĩ ra, Lư đạo ăn khen không ngớt miệng, nhưng bữa tối vẫn phải đổi món cho phong phú.
Đồng Chi Nhạc lúc ấy nghe rất nghiêm túc, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, lúc này gặp ca ca, liền ghé vào tai hắn lải nhải nhỏ giọng.
Giọng nàng nhỏ, nhưng tai nghe lại phóng đại âm thanh.
Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên giật mình.
"Sao ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện!"
"Đó cũng là thực đơn hai tụi ta nghĩ ra mà!"
Đồng Chi Nhạc cười đầy ẩn ý.
Đồng Chi Kỳ chậm rãi nói: "Trong thương chiến cấp cao, thường chỉ dùng phương thức đơn giản nhất."
Đinh Mộ Vân bật cười: "Xem ra Chi Kỳ vào nghề sớm, cho các ngươi học một khóa."
"Thật ra không phải vậy." Hướng Tinh Huy nói.
Phan Tư Nhiên: "Mộ Vân tỷ, tụi mình vào nghề sớm hơn!"
"Đó là trò giỏi hơn thầy ."
Khách mời đều cười phá lên, đồng thời cũng âm thầm so đo.
Kế tiếp là lúc đem hết vốn liếng, đạo diễn chỉ làm khách mời trong hai ngày của chương trình, hiện tại gần hết nửa ngày rồi, mọi người đều mong phối hợp tốt với tổ chương trình, thể hiện hiệu quả thú vị hơn.
Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên hít sâu một hơi.
Chương trình phát sóng đến giờ, hiệu quả thu hút fan của các nàng không được tốt lắm. Có lẽ trong chương trình không có nhiều đất phát huy, cho đến hiện tại, cả hot search cũng không có, mấy cái vui mà mọi người thích xem càng ít ỏi. Thời gian không còn nhiều, thật sự nếu không tranh thủ thể hiện, thì chỉ có thể xem như tham gia chương trình mà không hiệu quả.
Huynh Muội Tổ vô cùng ăn ý, nhẹ nhàng thảo luận.
Người lười biếng nghĩ cách lười, họ dùng chiêu "đỉnh cấp thương chiến" để phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Khuê Mật Tổ, rồi lặng lẽ đặt lẩu cơm hộp, chuẩn bị tiệc lẩu sẵn trong phòng, chỉ cần nấu là có thể ăn, không tin Lư đạo không đoái hoài tới.
Đinh Mộ Vân và Hướng Tinh Huy liếc nhau.
Thật ra so với những người khác, nàng mới là người có áp lực lớn nhất. Bên ngoài đồn, nàng từng hợp tác với Lư đạo, quen thuộc nhất, chỉ cần nàng ngỏ lời, đạo diễn chắc chắn không từ chối. Nhưng thực tế, đa phần hợp tác trong đoàn phim, dù có diễn chung nhiều với diễn viên khác cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp, chẳng thân thiết là bao, mà Lư đạo, với Đinh Mộ Vân khi đó còn là diễn viên nhỏ vô danh, thì như cấp trên vậy, thời gian lâu như thế, ai còn có thể trò chuyện vui vẻ với sếp cũ chứ!
"Thả lỏng đi." Hướng Tinh Huy ghé tai nàng, giọng rất thấp, "Chỉ là trò chơi thôi mà."
[Bát Tiên quá hải các hiển thần thông (văn nghệ bản)] [Ha ha ha ha ha, cảm nhận được nỗi lo lắng vô cùng của họ, không biết họ đang hồi hộp thế nào!] [Đây không chỉ là vấn đề hiệu quả chương trình, mà còn là vấn đề danh dự. Cùng nhau mời Lư đạo, được chấp nhận thì chắc chắn vui vẻ hớn hở, nhưng bị từ chối thì sẽ rất mất mặt.] [Các đại minh tinh của chúng ta sao cũng là nhân vật có máu mặt trong giới (doge)] Các khách mời đều công khai "nghe lén" cuộc nói chuyện của các tổ khác.
Khuê Mật Tổ chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thay đổi sách lược. Các nàng quyết định đi đường vòng, mời Lư đạo ăn bữa khuya. Dù sao cả hai đều nghe được, dù là tổ Ảnh Hậu hay Huynh Muội Tổ đều định mời bữa tối, vẫn nên tránh thì hơn.
Từ xa, Lư đạo rốt cuộc xuất hiện.
Tim mọi người đều treo lên.
Dường như chỉ có Trúc Trúc bé nhỏ là bình thản nhất, thảnh thơi không biết đang vui gì.
Phương Mạn Ngâm: "Để ta đi nói."
Nàng bước nhanh vài bước, đi về phía Lư Bình Viễn.
Nhưng khi Phương Mạn Ngâm sắp mở miệng, một tiếng hét lớn vang lên từ sau lưng.
"Dừng lại!" Phan Tư Nhiên hét lớn.
Phương Mạn Ngâm bị gọi quay lại.
Phan Tư Nhiên đưa điện thoại di động lên trước mặt nàng: "Lư đạo không ăn bữa khuya!"
Vất vả lắm mới nghĩ ra được cách đi đường vòng, bỗng chết yểu.
Hai người nhíu mày thật chặt.
[Trước kia tôi có xem phỏng vấn Lư Bình Viễn, đừng nhìn ông ấy hút thuốc liên tục trong đoàn phim, thực ra ông ấy rất dưỡng sinh đấy...] [Một người nghiện thuốc lá dưỡng sinh á? Trừu tượng thật.] [Ha ha ha ha ha, câu dừng bước kia thốt ra, tôi còn tưởng câu tiếp theo là “đao hạ lưu người”.] [Vừa tra thử, Phan Tư Nhiên gần đây đúng là đang quay phim cổ trang.] [Khuê Mật Tổ: Tối sầm mặt.jpg] "Bọn họ cố gắng ghê." Kỷ Ngưng kéo tay Giang Thừa, "Hay là tụi mình cũng làm gì đi?"
"Làm gì?"
"Nghĩ không ra gì..."
Giang Thừa: "Hay là chúng ta chuẩn bị một phong thư mời chính thức?"
[Nói bậy bạ mà như thật.] [Ta thấy là đàng hoàng đứng đắn, không phải nói bậy bạ!] [Nếu Ngưng Ngưng nói ok, Giang tổng có thể lập tức đi chuẩn bị thư mời. u1s1, Tố Nhân Tổ có tính thực thi rất cao.] [srds, chỉ có Tố Nhân Tổ là thoải mái nhất, chẳng ai coi họ ra gì.] [Ngưng Ngưng: Không có đối thủ, vì chẳng ai coi tụi mình là đối thủ.] [Thật tổn thương!] Ý tưởng chuẩn bị thư mời này, các tổ khác đều nghe thấy.
Trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí có chút muốn cười.
Trong cả quá trình so tài, dù là Phu Thê Tổ, Khuê Mật Tổ hay Huynh Muội Tổ, đối thủ trong lòng bọn họ chỉ có hai tổ.
Hoàn toàn không có chuyện của Tố Nhân Tổ.
Đến khi Đào đạo tiến lên thì thầm vài câu với Lư đạo, rồi quay đầu tuyên bố ——
"Lư đạo chấp nhận lời mời của Tố Nhân Tổ, bây giờ mời tổ trưởng Tố Nhân Tổ lên dẫn đội!"
Khách mời: ? ? ?
Trúc Trúc đi lên, giơ cờ nhỏ dẫn đội trên tay, đi ngang qua các khách mời đang ngơ ngác.
Rồi ngay lập tức giao cờ cho mụ mụ.
"Mụ mụ dẫn đội!"
Trong giai đoạn chuẩn bị sơ sài, Đào Thiều Vinh đưa mic đến trước mặt Lư đạo.
"Xin hỏi Lư đạo, vì sao lại chấp nhận lời mời của Tố Nhân Tổ đầu tiên?"
"Trong giai đoạn 'Thật lòng hay Giả ý', Lư đạo bày tỏ sự đánh giá cao đối với Kỷ Ngưng, có phải vì nguyên nhân này không?"
"Khụ khụ—— không cần trả lời quá chi tiết, nói ngắn gọn một chút là được."
[Đào Thiều Vinh, ngươi có thể hỏi thêm vài câu shock óc không?] [Bây giờ ngẫm lại, trong giai đoạn 'Thật lòng hay Giả ý' phát ngôn của Lư đạo, có thể chỉ đơn giản là tổng kết. Ông ấy không khen Kỷ Ngưng mà chủ yếu muốn đánh vào mặt mấy minh tinh lưu lượng đó. Mọi người nghĩ xem, ý ông ấy là, người bình thường khi truyền đạt cảm xúc còn làm tốt hơn mấy đại minh tinh kia, mấy diễn viên lưu lượng gọi là diễn viên mà không thấy xấu hổ hả?] [Đồng ý! Nghe ra ngay cái chất nghệ sĩ thanh cao kiêu ngạo.] [Cho nên ai giải thích vì sao Lư đạo lại chấp nhận lời mời của Tố Nhân Tổ không?] "Con bé đó kêu ta đi." Lư đạo nói vào mic, không hề gì, "Thì đi thôi."
Khách mời đều giậm chân đấm ngực, ỉu xìu.
Không ngờ, bao kế hoạch ấp ủ của họ lại bại dưới tay một đứa trẻ con.
Mà Tố Nhân Tổ, cũng vì bé Trúc Trúc, trực tiếp nằm thắng!
Kỷ Ngưng và Giang Thừa còn chưa kịp chuẩn bị thư mời, đã nhảy vọt thành người chiến thắng lớn nhất của chương trình.
Kỷ Ngưng cầm cờ nhỏ, đứng phía trước, giơ cao: "Bên này bên này, xếp hàng, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, khách mời cùng nhau nhìn sang, vẻ mặt ai oán.
Tố Nhân Tổ cũng không hẳn là trạng thái nằm im, nhờ sự giúp sức của bé Trúc Trúc, họ cũng đã lên kế hoạch xong xuôi.
Nơi này họ muốn đưa Lư đạo tới là nông trường khu nghỉ dưỡng Nam Vọng Viên.
Trong đầu bé con không chỉ có 365 dấu hỏi. Hằng ngày, nàng có rất nhiều rất nhiều thắc mắc, thường xuyên tuôn ra, hỏi các người lớn giải đáp.
Lúc này, bảo bối hỏi nông trường là gì?
"Là kiểu vườn thú nhỏ thôi." Kỷ Ngưng nói.
Trúc Trúc đã xem TV, đã thấy vườn thú trên TV.
Ở đó có rất nhiều rất nhiều động vật nhỏ, còn có cả, động vật lớn nữa...
[Ô ô ô ô, con bé nhà ta nhắc tới vườn thú chỉ biết nói có động vật nhỏ và động vật lớn.] [Nó chưa từng đến nên chẳng biết miêu tả sao.] [Phì, ai không hiểu thì cứ hỏi, bình thường là phải nói thế nào?] [Câu này tôi biết, con vịt nhà tôi cứ hễ nhắc đến vườn thú là cái máy hát không dừng được. Thể nào nó cũng kể lể, nào là vườn thú thối lắm, voi dùng vòi phun nước, hươu cao cổ cao lêu nghêu, khỉ con gãi ngứa cho khỉ con... Trẻ con mà, nghĩ đâu nói đấy thôi.] Dân mạng bàn luận chuyện này, Kỷ Ngưng và Giang Thừa đều không để ý.
"Anh từng đi vườn thú chưa?"
"Chưa, còn em?"
"Em cũng chưa."
Lư đạo hơi lườm hai người, không biết nói gì.
Tố Nhân Tổ tổng cộng có ba người, mà đi chung một đường.
Đều chưa từng đi vườn thú.
"Đạo diễn ba ba, chú từng đi chưa?" Trúc Trúc giọng líu lo hỏi.
"Tất nhiên rồi!"
Kỷ Ngưng quay sang nhìn Giang Thừa cười trộm.
Cũng dám huênh hoang!
Nông trường cũng cần mua vé vào cửa.
Giá vé hợp lý hơn nhiều so với ngồi Tiểu Hỏa Xa.
Sau khi kiểm tra vé, bốn người cùng nhau vào nông trường.
Không hề thối rình như Kỷ Ngưng tưởng tượng, nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Mỗi căn nhà nhỏ với thiết kế khác biệt, đều là nhà của các con vật, Trúc Trúc rất thích mấy ngôi nhà của chúng, đến xem rất gần.
"Tớ có thể vào nhà cậu chơi được không?"
Mỗi khi đi qua một căn nhà nhỏ, Trúc Trúc lại đưa tay nắm thành nắm đấm nhỏ, gõ cửa.
Thỏ con ở trong nhà là kiểu lộ thiên, nhân viên nói, bé có thể thử sờ xem sao.
Trúc Trúc có chút sợ hãi.
Giang Thừa nắm lấy tay nàng, đưa con bé tới, vuốt ve con thỏ nhỏ mềm mại để an ủi.
"Nhẹ nhàng thôi." Giang Thừa dịu dàng nhắc nhở.
Trúc Trúc: "Không thì nó sẽ đau lắm."
【 a a a a rất là ôn nhu. 】 【 giờ khắc này, muốn hồn xuyên vào người Trúc Trúc, Trúc Trúc giờ là bảo bối hạnh phúc nhất! 】 【 Tiểu Trúc Bảo: Cút đi! 】 Kỷ Ngưng đứng một bên quan sát.
Trong đáy mắt nàng lộ ý cười, quay sang, thấy Lư đạo cũng đang nhìn mình, liền tiếp tục thực hành nguyên tắc thân thủ không đánh người mặt tươi cười.
Lư đạo "Hừ" một tiếng, quay mặt đi.
Kỷ Ngưng thật sự rất tò mò.
Nàng muốn cùng vị đạo diễn này trao đổi một chút, nhưng lại không muốn bị thu âm, lấy điện thoại ra nhập vài chữ.
Đưa tới trước mặt Lư đạo.
Một hàng chữ, dán thành một đám, căn bản không thấy rõ.
Lư đạo nghiêm mặt, duỗi ra một ngón trỏ, dựa theo thói quen ngày xưa, nhấn giữ nút thông báo giọng nói.
Giọng nữ máy móc từng chữ nói ra —— Ngài làm sao vậy?
【 rõ ràng, có một loại cảm giác bình tĩnh chết lặng. 】 【 ha ha ha ha ha ta mắc bệnh cười mất rồi! 】 Mà cùng lúc đó, Trúc Trúc đã chạy đến trước một phòng nhỏ khác.
"Chào ngươi, đầu heo con!"
"Bảo bảo, đây không phải là tiểu Hào heo."
"Nó là mà."
【 con nhím: Trước khi luật sư của ta đến ta sẽ không nói một lời nào. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận