Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư
Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 37: "Chơi vui sao!" (length: 31088)
Phó đạo diễn còn chưa kịp để ý đến Trúc Trúc đang nói gì với ba ba, vừa thấy con bé vừa mới mở miệng thì đã thấy một nhân viên trẻ chạy đến với tốc độ như bay trăm mét. Đều nghe nói sinh viên bây giờ đầu óc linh hoạt, có thể chỉnh đốn công sở, năng lực cực kỳ, nhưng hắn thì chưa thấy ai như vậy cả.
Mấy đứa mới tốt nghiệp, đứa nào cũng đáng ghét.
Từ trước đến giờ, Kỷ Ngưng chưa bao giờ công khai nói cha ruột của Trúc Trúc là ai.
Ban đầu, cư dân mạng suy đoán, có lẽ hai vợ chồng rất tốt, tìm được con gái mất tích nhiều năm rồi đón về, hoàn toàn là kết thúc viên mãn. Nhưng về sau mọi người càng đào càng sâu, thì thấy chuyện này tuyệt đối không bình thường. Kỷ Ngưng chưa từng kết hôn, đương nhiên, mỗi người có một lựa chọn của riêng mình, hiện tại không đăng ký kết hôn cũng là một chuyện thời thượng, như cô ấy làm được thì... Nhưng sau đó, mọi chuyện cứ bị bóc tách dần ra, thông tin chi tiết về thời điểm Trúc Trúc được sinh ra cũng bị lộ. Tuy rằng sau đó, bệnh viện tư nhân nọ sa thải y tá đã làm rò rỉ thông tin và tuyên bố giữ lại quyền truy cứu trách nhiệm, trên mạng không tìm thấy tài liệu liên quan nữa nhưng vẫn có người xác thật đã xem qua, trên tài liệu chỉ điền tên mẹ, còn cột cha thì bỏ trống. Sau đó tin đồn lan khắp mạng, khắp nơi đều là những suy đoán ác ý, rồi dần dần, lại im ắng.
Thật ra sự tình phát triển đến nay, tính đi tính lại cũng chỉ vỏn vẹn sáu ngày, nhưng với kiểu úp úp mở mở này, cộng thêm việc chương trình đang chiếu hot, cư dân mạng ngày càng yêu thích Trúc Trúc và Kỷ Ngưng, mọi người rất khó không tò mò về thân phận cha ruột của đứa bé.
Phó đạo diễn suy nghĩ hồi lâu.
Vấn đề của cư dân mạng đúng là rất nhạy cảm, xuất phát từ việc bảo vệ người bình thường cũng được, hoặc nói là tổ chương trình không muốn gặp phiền toái không cần thiết, né tránh chủ đề này hiển nhiên là cách tốt nhất.
Phó đạo diễn bảo nhân viên công tác cài thêm vài từ khóa chặn.
Mọi người đều là người thường xuyên lên mạng, một cái không đủ thì cài hai cái, các từ ngữ liên quan mà cư dân mạng có thể nhắc đến đều cho chặn hết, có gì khó đâu?
"Nghe hiểu chưa?"
"Nghe hiểu!"
"Vậy ngươi đứng đây làm gì?" Phó đạo diễn hỏi.
Quả không hổ làm việc dưới tay đạo diễn có kinh nghiệm, nhân viên công tác nhanh chóng gật đầu lia lịa, quay đầu chạy đi.
"Không một ai khiến người ta bớt lo." Phó đạo diễn thở dài một hơi, thu tầm mắt lại, "Trúc Trúc, con vừa nói——"
Tiểu bánh bao đã đi cùng Giang tổng rồi.
Nhìn bóng lưng cô bé, phó đạo diễn có chút tiếc nuối.
Chỉ thiếu một chút nữa là nghe được chuyện bát quái rồi.
Đúng là đáng tiếc.
Con đường đá nhỏ trong khu rừng cổ tích rất hẹp, những hòn đá lớn nhỏ đan xen, trang trí nhiều màu sắc rực rỡ.
Mỗi một hòn đá, đều có biểu cảm nhỏ, khi khóc khi cười, lúc tức giận lúc tủi thân. Trúc Trúc nhảy nhót trên đó, giống như nhân vật nhỏ trong trò chơi đang đánh quái, mỗi khi giẫm lên một hòn đá, giọng trẻ con trong trẻo của nàng lại như tiếng hiệu ứng hoàn thành nhiệm vụ, tự chơi vui vẻ vô cùng.
Từ một em bé mặt mày ủ dột, cúi đầu không dám nhìn người lớn cũng như ống kính, nay cô bé đã khác, như một hòn đá nhiều màu sắc, trở nên tươi sáng và rạng rỡ.
Giang Thừa chưa từng hỏi han gì về Trúc Trúc.
Một đứa bé ba tuổi rưỡi, ngây thơ hồn nhiên, việc mỗi ngày nên quan tâm là chơi đồ chơi hay nhập vai gia đình hay chơi đất nặn, ăn kẹo mút hay bò khô, không nên bị cuốn vào tranh chấp của người lớn.
Mà hiện tại, hắn bị mắng.
Không thể giả vờ như không có gì xảy ra được nữa.
Giang Thừa đi xuyên qua con đường đá hẹp trong rừng cổ tích, đến bên cạnh Trúc Trúc.
"Trúc Trúc."
"Mẹ nói ba ba là tra nam hả?"
Thời gian đã thay đổi rất nhiều.
Khác với vẻ đề phòng cảnh giác lúc mới gặp, Trúc Trúc hiện tại đã có được những người bạn tốt trong Tổ Tố Nhân.
Nàng yêu nhất là được ở bên mẹ, người thứ hai là thích chú Giang.
Nếu có thể thì ba người họ cùng nhau chơi, vậy thì tốt nhất.
"Đúng rồi ạ." Trúc Trúc gật đầu trả lời câu hỏi của chú Giang.
Nghĩ một lát, nàng lại lắc đầu.
Giang Thừa có chút mong chờ.
"Không phải tra nam, mà là——" cô bé nghiêm túc sửa lại, bổ sung thêm, "Hừ, tra nam."
Cái tiếng "hừ" này, cực kỳ quan trọng.
Dù đến khi nào, cũng không thể thiếu nó.
Giang Thừa: ...
Không phải, nàng còn không nhớ hắn, dựa vào cái gì mà lại tự sắp đặt hắn như thế trong lòng!
Hơn nữa, còn nói xấu hắn trước mặt con nít nữa chứ.
Dùng tên giả lừa gạt tình cảm, nói đi là đi biến mất, gặp lại thì hoàn toàn không nhận ra hắn... Hành vi như vậy, mới đúng là hành vi của tra nữ!
Giang Thừa giật giật môi.
"Gì thế ạ?" Trúc Trúc hỏi.
Giang Thừa lại lắc đầu.
Phong cách của hắn luôn là dứt khoát, không luyên thuyên!
...
Trúc Trúc về lại chỗ của mình.
Mặt lạnh Giang tổng trở về, nhìn Kỷ Ngưng đang hưng phấn chơi trò chơi, rất khó có thể vui vẻ nổi.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Kỷ Ngưng không để ý đến sắc mặt hắn, mà chỉ chuyên chú vào việc chuyền đồng hồ cát, chiếc đồng hồ cát giống như cục than nóng bỏng, ngón tay vừa chạm vào thì ngay lập tức chuyền đến tay người kế tiếp, chơi vui vẻ hết biết.
【 ha ha ha ha đúng là con quỷ ngây thơ mà, đến cuối cùng trò này có gì vui chứ! 】
【 Giang tổng không tham gia sao? A a a tiếc thật đấy. 】
【 Lúc này thì không thể không cảm thán, người trung niên và người trẻ vẫn có khoảng cách. Ảnh hậu rõ ràng là không có hứng thú, chơi cũng chẳng được bao nhiêu sức. 】
【 Chẳng phải tại vì ảnh hậu sợ phải đối mặt với mấy câu hỏi nhạy cảm hay sao? Người chồng đối với cô ấy thì chỉ biết khen lấy khen để, chỉ có mỗi chữ "Mang" là đúng thôi. Cô ấy cứ tỏ vẻ không dính bụi trần thế này, sao có thể đối diện với đánh giá của quần chúng, sao có thể đối mặt với chính mình được. 】
【exm, có thể đem sự bao dung và yêu thương vô điều kiện của chồng đối với vợ miêu tả thành liếm chó, trong lòng cô có bao nhiêu u ám vậy? 】
Máy tính bảng đang ở ngay trước mắt, phòng phát sóng trực tiếp đầy ắp những dòng chữ châm biếm, dù là Đinh Mộ Vân đã ra mắt nhiều năm cũng hiếm khi gặp tình huống như thế này. Những người trẻ tuổi thì thích chơi mấy trò này, còn Đinh Mộ Vân thì hơi sợ, không muốn chiếc đồng hồ cát dừng lại trong tay mình.
Nhưng mà sợ gì thì đến đấy, ngay khi cô chuẩn bị chuyền đồng hồ cát cho người kế tiếp thì tiếng nhạc đột nhiên dừng lại.
Tiếng hoan hô đến từ những khách mời khác.
Tổ chương trình muốn chơi một trò mới, hình thức mới lạ độc đáo, Đồng Chi Kỳ tràn đầy hứng thú, tự tay hỗ trợ chỉnh màn hình.
Màn hình tràn ngập bình luận.
【 Đồng Chi Kỳ có phải là người vô kỷ luật hay không? Xin hãy trả lời trực diện. 】
【 Phan Tư Nhiên trước kia chỉ có nhân thiết là cô em gái nhà bên, lên chương trình thì lại thả bản thân, chẳng lẽ là vì cố tình làm ra vẻ tinh nghịch, có ý định làm nền cho Phương Mạn Ngâm sao? 】
【 Trúc Trúc có thể tham gia trò chơi này không? Tôi muốn hỏi con bé mấy câu. 】
【 Hướng Tinh Huy có phản hồi gì trước việc mọi người bên ngoài gọi anh là "liếm chó"? 】
Trong khung chat, những câu hỏi liên quan đến Đinh Mộ Vân đang ở mức thấp nhất.
Dù sao thì đối phương cũng là tam kim ảnh hậu, có địa vị nổi bật, Đồng Chi Kỳ hơi sợ, im lặng lùi về phía sau.
Cô em gái không cho hắn cơ hội rút lui, đẩy một chưởng vào phía trước: "Đọc!"
Đồng Chi Kỳ: ...
Đây là cái chiêu thức gì vậy, Chưởng vô ảnh đại lực sĩ à?
"Khụ." Đồng Chi Kỳ hắng giọng, đọc câu hỏi của cư dân mạng, "Cũng muốn hỏi Mộ Vân tỷ, trước đây khi phỏng vấn thì luôn nói đã bàn bạc với chồng rồi quyết định không sinh con. Đến sáng nay ở trong phòng lại tiếc nuối vì không có con, chẳng phải là đã quên đi cái hình tượng nữ cường độc lập mà mình đã xây dựng trước đó sao?"
Đồng Chi Kỳ đọc xong mà tê cả da đầu, cũng không dám đối mặt với ảnh hậu nữa.
"Không sao, trò chơi mà." Đinh Mộ Vân cười, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, suy nghĩ rất lâu.
Lư đạo cũng nhớ ra thân phận người trọng tài của mình, quan sát biểu hiện của cô.
"Tôi nghĩ, tâm thái của con người đều có sự thay đổi theo từng giai đoạn, chuyện này cũng bình thường thôi. Trước đây, có một bình luận của cư dân mạng được nhiều lượt thích, nói rằng người ta không thể đồng cảm với bản thân mình hồi bé, câu này vừa là nói đùa mà cũng vừa là sự thật. Lúc còn trẻ, thì muốn toàn tâm toàn ý lo sự nghiệp, đợi đến khi tuổi tác dần lớn, lại cảm thấy trong nhà có tiếng cười nói của con trẻ cũng không tệ. Nhưng cũng rất đáng tiếc, không phải sự tiếc nuối nào cũng có cơ hội được bù đắp." Đinh Mộ Vân rất ít khi nói một tràng dài như vậy, cô nhìn vào ống kính rồi tiếp tục nói, "Đồng thời, tôi cũng muốn bổ sung thêm một câu, trở thành mẹ, cũng không hề mâu thuẫn với sự độc lập, chúng ta trước tiên là chính mình, sau đó mới là những thân phận khác. Vẫn hi vọng cư dân mạng có thể phân biệt được những ý kiến nhiễu loạn trên mạng, vì thế giới này, đâu phải chỉ có hai màu đen và trắng."
【 Hả? Sao lại bắt tôi nghe giảng bài thế này? 】
【 srds, ý ảnh hậu nói không có cơ hội bù đắp tiếc nuối, là vì lý do tuổi tác sao? 】
【 Có sao nói vậy, tỷ tỷ vẫn rất thành thật đấy chứ, bọn "anti" đã hài lòng chưa? 】
【 Có ý tứ có ý tứ! Giai đoạn này hay đấy, thích xem! 】
Đinh Mộ Vân vào nghề đã hai mươi năm, trước kia khi trả lời phỏng vấn luôn tương đối xã giao, rất ít khi bày tỏ những suy nghĩ thật sự từ sâu trong lòng. Đến tận bây giờ, cô mới đưa ra câu trả lời có khả năng gây tranh cãi khi đối diện với những câu hỏi.
Hướng Tinh Huy nắm tay cô: "Rất hiểu cư dân mạng quan tâm đến Mộ Vân, chúng ta rất cảm ơn, nhưng cuộc sống là của mình, một vài thăng trầm, vẫn là phải tự mình vượt qua."
Đinh Mộ Vân khẽ gật đầu.
Hướng Tinh Huy tiếp tục nói: "Muốn bù đắp sự tiếc nuối, còn rất nhiều cách, nếu em thích con trẻ, có lẽ chúng ta có thể chọn nhận con nuôi."
【Không phải, đứa trẻ điểm này liền không qua được sao?】 【Rốt cuộc là bé nào may mắn như vậy, có thể được nhận nuôi vào nhà ảnh hậu!】 【Cơ hội thay đổi số phận của các bé ở viện mồ côi đến rồi!】 Đến lúc phán quyết biểu diễn.
Mấy câu vừa rồi, Đinh Mộ Vân có vẻ mặt hơi buồn bã, chứ không phải là cái gọi là diễn xuất.
"Vậy là những lời đó là thật lòng sao?" Phương Mạn Ngâm chủ động hỏi tiếp.
"Thật hay giả, ai nói rõ được." Lư Bình Viễn cười ha ha, giơ tay nhấc ấm trà lên, "Vẫn là nửa thật nửa giả trung lập nhất."
Phương Mạn Ngâm rót trà vào chén cho hắn, rồi lại nói: "Lư đạo, tôi giúp ngài."
【Nửa thật nửa giả! Đó là hiệu ứng phụ đề lúc đôi vợ chồng trong phim xuất hiện, Lư đạo cũng biết chơi meme ha ha ha ha ha.】 【Chỉ có mình tôi cảm thấy Lư đạo không phải chơi meme à? Thật sự là chỉ Đinh Mộ Vân, giả là chỉ Hướng Tinh Huy, nên mới nửa thật nửa giả.】 【Bó tay, xem chương trình giải trí mà còn phải phân tích ý nghĩa, các người có mệt không?】 【Có quá nhiều điểm đáng thảo luận, bớt chút thời gian mắng Phương Mạn Ngâm đi.】 Thời điểm hai vợ chồng tình cảm kém nhất, Đinh Mộ Vân từng cảm thấy, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình, ngay cả tủi thân cũng không có ai để trút bầu tâm sự.
Mà bây giờ, tay nàng bị nắm rất chặt, những lời chỉ trích trên mạng lướt qua, nàng quay đầu lại mới nhận ra rõ ràng, phía sau nàng có người dựa vào chưa bao giờ rời đi.
"Ai da." Phan Tư Nhiên hai tay nâng mặt, nhíu mũi ghen tị nói, "Lần đầu tiên thấy Mộ Vân tỷ giống chim non nép vào người."
Mọi người đều bật cười.
Trúc Trúc là một bé rất nghiêm túc học hỏi, mỗi một khoảnh khắc trong cuộc sống hằng ngày đều cố gắng tiến bộ.
"Chim nhỏ nép vào người là có ý gì?" Bé tò mò hỏi nhỏ.
Giang Thừa giải thích cho nàng: "Đây là một thành ngữ, xuất phát từ một câu chuyện lịch sử, điển tích sớm nhất xuất hiện trong «Cựu Đường Thư · Trưởng Tôn Vô Kỵ truyện»."
Sau khi nói xong điển tích, hắn lại nói tiếp: "Nghĩa đen là, giống chim nhỏ rúc vào người, vô cùng thân mật, sau này thường dùng để hình dung dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu."
Kỷ Ngưng kinh ngạc đến ngây người.
Trong người máy còn có một bộ từ điển thành ngữ!
Trò chơi vừa mới bắt đầu, đã khiến cư dân mạng hò hét phấn khích.
Tiếng nhạc tiếp tục, đồng hồ cát truyền đến tay vị khách quý kế tiếp.
Giang Thừa muốn trao cho Kỷ Ngưng một giấy khen "tuyển thủ biết chơi game".
Liên tục mấy vòng trò chơi trôi qua, các vị khách quý khác khi đối mặt với câu hỏi của cư dân mạng, thậm chí là chất vấn, đều từ hăng hái dần dần ỉu xìu. Chỉ có Kỷ Ngưng là nhanh nhẹn như có hack, ánh mắt sáng quắc, trực giác nhạy bén, luôn có thể làm rơi đồng hồ cát trước khi tiếng nhạc dừng.
【Ha ha ha ha ha Đồng Chi Kỳ là hố đen trò chơi à, ba lần rồi!】 【Đỉnh lưu không hổ là đỉnh lưu, đối mặt với tranh cãi vẫn mặt không đổi sắc tim không đập, không hề sợ.】 【Phương Mạn Ngâm thật sự chẳng nể nang gì mà nói mình không hề xem Phan Tư Nhiên là bạn bè, nhóm này căn bản không thể happy ending được.】 【Không được, tôi cảm thấy Tư Nhiên trả lời vấn đề không thành ý, tuy Lư đạo bảo cô ấy nói dối, nhưng chẳng phải chứng minh gián tiếp kỹ xảo nói dối của cô ta rất phổ biến sao? Đạo diễn lớn đều nhìn ra, Tư Nhiên nên trưởng thành lên đi.】 【Kỷ Ngưng: Còn ai? Nhào vô hết đi!】
Trò chơi "thật tâm giả ý", không thích hợp với trẻ con, Trúc Trúc không hiểu luật chơi. Tuy nhiên, trò chơi chỉ là trò chơi nhỏ mọi người cùng tham gia, tổ đạo diễn làm sao có thể nhẫn tâm để các khách quý trẻ nhỏ, ngơ ngác ngáp ngắn ngáp dài, buồn chán ngồi ngoài cuộc được.
Giang tổng không muốn chơi, không ai có thể miễn cưỡng hắn.
Nhưng Trúc Trúc thì rất muốn chơi!
Việc truyền đồng hồ cát, về bản chất cũng giống như quy tắc của trò chơi bịt mắt đánh trống.
Bé nhỏ có nhiệm vụ riêng, điều khiển tiếng nhạc bắt đầu và tạm dừng để qua cửa ải.
Trúc Trúc xoa xoa hai bàn tay nhỏ cho ấm.
Tiếng nhạc bắt đầu.
Trò chơi này quả thực là mang Kỷ Ngưng vào khu vực thoải mái, từng vòng truyền lại, người khác đều cuống cuồng luống cuống, chỉ có mình nàng, ống kính đều quay đến, ánh mắt không hề lay động, chủ yếu là cẩn trọng, không hề sai sót lần nào.
【Ai nói bé và mẹ không giống nhau chứ, đôi khi những biểu cảm nhỏ nhặt của hai người giống y như đúc!】 【Lư đạo và Kỷ Ngưng thật sự là tương tác không gian lận...】 【Ngưng Ngưng thật là tự luyến mà, không ai đến trị cô ta sao (doge)】 "Kỷ Ngưng, sao cô lợi hại vậy!" Phan Tư Nhiên nói, "Rốt cuộc cô có bí quyết gì vậy, mau chỉ cho tôi đi."
"Không được." Kỷ Ngưng vẻ mặt đắc ý, "Chơi dở tệ."
Âm nhạc đột ngột dừng lại.
"Mẹ có thể chơi tiếp mà!" Trúc Trúc ngoan ngoãn nói.
【Ngưng Ngưng: ?】 【Cao thủ game lật xe rồi kìa.】 【Không thể không nói, tay nhỏ của Trúc Trúc mũm mĩm thật đấy, nhưng lại rất nhanh nhẹn, nhân viên công tác bó tay với Kỷ Ngưng, bé nhà mình lại làm được.】 【Không nói cũng không ai coi bạn câm đâu! Muốn cắt màn hình!】
Kỷ Ngưng tay cầm đồng hồ cát, giơ lên không trung, vẻ mặt và tay đều ngơ ngác.
Giang Thừa không khỏi bật cười.
Các khách quý khác, vừa rồi đều đã thấy rõ uy lực của Kỷ Ngưng.
Trải qua nhiều vòng chơi như vậy, chỉ có cô là vẫn như người bình thường không có chuyện gì, thật sự quá đáng ghét.
"Để tôi!" Phan Tư Nhiên nói, "Tôi đến cắt màn hình."
Trò chơi tiến hành đến bây giờ, cư dân mạng cũng đã có kinh nghiệm.
Không còn như lúc đầu, ai hỏi nấy, lúc này câu hỏi tập trung hơn, cư dân mạng đã nhớ luật chơi, nếu toàn màn hình đều không có câu hỏi nào liên quan đến khách mời đang nhận thử thách, thì trực tiếp xem như khách mời đã thông quan, tiến hành vòng chơi tiếp theo.
"Răng rắc" một tiếng, cắt màn hình thành công.
Phó đạo diễn bận bịu xong công việc vừa về, mới biết được, đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu trò chơi đến giờ, Kỷ Ngưng phải trả lời câu hỏi của cư dân mạng.
Như vậy cũng tốt, cách một khoảng thời gian dài như vậy, nhân viên công tác cũng đã hoàn thành công tác tối ưu hóa những từ ngữ bị chặn, không sơ hở.
Anh vui vẻ xem nội dung đã bị chặn trên màn hình.
【Muốn hỏi Kỷ Ngưng, cha của đứa bé rốt cuộc là ai?】 【Chuyện Ngưng Ngưng và ba của Trúc Trúc bắt đầu, có phải là một câu chuyện tình yêu cảm động không?】 【Ba của bé bây giờ còn liên lạc với Ngưng Ngưng không?】 【Thân phận của ba Trúc, thật sự là một bí mật không thể nói sao? Rốt cuộc có gì không thể công khai ra ánh sáng như vậy!】
Phó đạo diễn: ???
"Tôi hỏi thẳng nhé." Phan Tư Nhiên chọn câu hỏi đầu tiên trong loạt bình luận, hỏi, "Nếu lại gặp người đàn ông đó, Ngưng Ngưng sẽ có tâm trạng gì?"
Phó đạo diễn đầy đầu chấm hỏi, quay đầu tìm bóng dáng của nhân viên công tác kia.
Không tìm thấy, cũng không biết trốn ở đâu...
Lời của Phan Tư Nhiên vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía Kỷ Ngưng.
Bé ăn dưa ngây thơ mờ mịt, chớp mắt.
Người đàn ông nào cơ?
Giang Thừa ngẩng mắt.
Trong đầu chỉ có một vòng lặp đi lặp lại — Cặn bã, nam?
Sau đó, ống kính dừng lại trên khuôn mặt Kỷ Ngưng.
Đây là một câu hỏi khiến cô có chút hoảng hốt.
Có lẽ là do thời gian quá ngắn, không kịp tiêu hóa cảm xúc, hoặc có lẽ tâm tư của cô thật sự quá lớn, mấy ngày qua, cô chìm đắm vào vai trò bà mẹ mới vào nghề, mà chưa từng tốn tâm sức đi phân tích thêm những khả năng khác.
Lần đầu gặp mặt, Kỷ Ngưng chấp nhận sự thật mình đột nhiên có một cô con gái.
Trong những việc đã trải qua, cô giống như chú chim nhỏ bị trói chặt đôi cánh, chú chim nhỏ hết lần này đến lần khác thoát khỏi sự ràng buộc, không có ai thấy rõ vết thương mơ hồ, giống như nồi nước ấm luộc ếch, cảm giác đau đớn dần yếu đi, có thể tổn thương nhưng không thể tránh khỏi. Kỷ Ngưng ngẫu nhiên sẽ nghĩ, cha mẹ rốt cuộc có yêu mình không? Thế mà, đến bây giờ, cô vẫn không cách nào xác định rõ ràng.
Nếu giống như cô, cha mẹ cũng không yêu nhau, chỉ là bị ràng buộc chung một chỗ, đối với con cái mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Vì vậy, Kỷ Ngưng chưa từng cho rằng, sự trưởng thành của đứa trẻ nhất định phải có người cha bên cạnh.
Kỷ Ngưng không biết làm mẹ như thế nào, nhưng cô đã từng là con gái. May mắn thay, con gái của cô cũng là một bé gái, những cảm giác khó chịu và tủi thân thuở nhỏ, cô có thể dùng kinh nghiệm của mình, giúp bé tránh khỏi. Còn việc từ ý thức trách nhiệm biến thành yêu thương thật lòng, là một quá trình tự nhiên biến hóa.
Trúc Trúc lớn lên giống cô khi còn bé, nhưng tính cách lại khác cô hoàn toàn.
Trước khi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với nhà, Kỷ Ngưng đã từng hỏi bọn họ về đoạn quá khứ hoang đường trong lời họ nói. Cũng giống như bất kỳ lần nào trước đây, câu trả lời cô nhận được cũng không phải thứ cô cần. Kỷ Ngưng không làm khó mình, từ từ buông bỏ những nghi hoặc đó. Bốn năm trước, khi ý nghĩ trở thành một người mẹ lóe lên, cô đã bắt đầu xem xét người phù hợp cho vai người cha, đối phương là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, với con mắt của cô, nhất định có thể tìm cho bảo bối một bộ gene chất lượng.
Đó là một khoảng thời gian trầm mặc tương đối dài.
Không ai ngắt mạch suy nghĩ của Kỷ Ngưng.
Giang Thừa nhìn cô, mỗi phút giây trôi qua, tâm tình của hắn cũng không vô cùng lo lắng, thậm chí theo bản năng cự tuyệt muốn biết câu trả lời.
Giống như đang tìm kiếm một sự mong đợi.
【Đôi mắt đẹp quá, không hề trống rỗng, đây chính là cảm giác có câu chuyện sao!!!】 【Trong sự im lặng đó, cô đang nghĩ gì? Có chút gì đó bi thương.】 【Nói thật, không ai mời Ngưng Ngưng đóng phim sao? Gương mặt diễn xuất sống động quá.】 Sau một hồi trầm mặc, Kỷ Ngưng rốt cuộc lên tiếng.
"Chúng ta bây giờ rất tốt."
Giang Thừa không hề rời mắt.
Ánh mắt nóng rực khóa chặt lấy nàng, Kỷ Ngưng lại không để ý đến.
Nàng và Trúc Trúc đang rất tốt, tuyệt đối đừng đột nhiên xuất hiện một ông bố trẻ nào đó, cùng nàng tranh giành quyền nuôi đứa con bé bỏng đáng yêu!
"Không có sao?"
"Chỉ nói có một câu thôi, như vậy quá qua loa rồi."
"Còn tưởng rằng có thể nghe được nhiều hơn cơ."
Khách mời đều giữ thể diện, nhân viên công tác lại không sợ hãi, tiếng xì xào bàn tán cũng không hề ác ý, chỉ là tinh thần hóng hớt vẫn đang bùng cháy.
Kỷ Ngưng: ...
Nói cái gì vậy? Chính nàng còn chẳng biết mình làm gì mà.
"Quy tắc trò chơi là như vậy, nàng không hề làm trái luật." Lư đạo bỗng lên tiếng.
Không ai ngờ, thời khắc này, người đứng ra lại chính là Lư Bình Viễn.
Sự chú ý của cộng đồng mạng lập tức chuyển hướng, xôn xao bàn luận ở khu bình luận, có lẽ bởi Lư đạo đã hết kiên nhẫn, không muốn đặt trọng tâm của vòng chơi này lên người Kỷ Ngưng nữa.
【Rốt cuộc là ghét cô ta đến mức nào chứ!】
【Phần của Kỷ Ngưng trực tiếp kết thúc rồi à? Đến đạo diễn còn không thèm nói gì đến 'lời nói dối hay thật'.】
【Đến cả lời nhận xét đạo diễn cũng chẳng buồn cho cô ta sao? Vậy rốt cuộc là nói thật hay nói dối, chỉ có mình ta để ý thôi sao?】
【Nhất định là nói thật, Kỷ Ngưng nói hiện tại hai mẹ con đang rất tốt, vốn chính là sự thật mà.】
"Thật hay giả, hẳn là không cần ta định đoạt." Lư đạo nói.
Không khí có chút ngượng ngùng.
Dù đối phương chỉ là một người bình thường, nhưng Lư đạo lại chẳng để ý mặt mũi như vậy sao?
Đạo diễn Đào vội vàng đến giảng hòa, muốn kết thúc trò chơi để chuyển sang phần tiếp theo.
Ai ngờ, Lư Bình Viễn vẫn còn nửa câu chưa nói hết.
"Chỉ có thể nói, ta nhìn thấy cảm xúc mà nàng muốn truyền đạt một cách trọn vẹn."
"Sự truyền đạt cảm xúc tỉ mỉ khi đối diện với ống kính là một kỹ năng cơ bản của diễn viên, nhưng hiện tại rất nhiều các 'tiểu hoa lưu lượng' và 'tiểu sinh lưu lượng' chỉ 'diễn', không thể hòa quyện được sự chân thật và tự nhiên."
Cuối cùng thì sau khi quan sát trò chơi, Lư Bình Viễn đã hoàn thành lời nhận xét về diễn xuất mà các khách mời mong chờ.
Chẳng qua, lời nhận xét của ông lại dành cho một người thường.
【! ! ! ! !】
【Tôi có nghe lầm không vậy? Ngay cả phần của Đinh Mộ Vân, đạo diễn cũng chưa từng dành lời đánh giá cao đến vậy!】
【Không phải, tôi có hơi rối rồi... Ý ông ấy là, nói thật hay nói dối không quan trọng, điều ông ấy coi trọng là việc diễn viên thông qua ống kính thể hiện được cảm xúc chân thật sao?】
【Ngưng Ngưng! Đạo diễn lớn đang khen cậu kìa, nghe thấy không? Hu hu hu hu, cậu giỏi quá đi, đừng vì bị bôi nhọ trên hot search mà chùn bước nhé.】
【Vậy chẳng phải, Phan Tư Nhiên, Phương Mạn Ngâm và Đồng Chi Kỳ đều không lọt vào mắt xanh của ông ấy, mà lại thưởng thức một người thường sao?】
【Tôi đã nói rồi, Lư Bình Viễn căn bản không hề có ác cảm với Kỷ Ngưng. Có điều, rốt cuộc ông ấy có suy nghĩ gì thì tôi cũng chẳng hiểu nổi.】
【Tiếp theo sẽ là phần tương tác đúng không? Có hơi mông lung, để xem sao đã.】
Kỷ Ngưng không ngờ rằng, Lư đạo lại nói ra những lời dễ nghe như vậy.
Bị tâng bốc đến mức bất ngờ, nghe thấy lời hay đương nhiên cũng không khỏi bật cười.
Lư Bình Viễn liếc nàng một cái.
Thật là không khiêm tốn.
Kỷ Ngưng khó hiểu nhìn thẳng ông.
Nhận thấy ánh mắt đối phương không được thành thật, Lư đạo đứng lên vặn vẹo cổ.
"Có thể đi về nghỉ ngơi chưa?" Ông hỏi.
"Được chứ, được chứ." Đạo diễn Đào nói, "Tiếp theo sẽ là thời gian hoạt động riêng của các khách mời, nếu ngài muốn ngủ trưa thì có thể về phòng trước."
Cái bóng lưng già nua cố chấp dần dần đi xa.
"Anh nói ông ấy bị sao vậy?" Kỷ Ngưng nhìn Giang Thừa.
Người máy có tâm trạng phức tạp.
Vẫn chưa thể ngay lập tức chuyển biến trở lại được.
"Cứu mạng, anh bị làm sao vậy hả!"
Trúc Trúc chân ngắn chạy tới.
"Bảo bối đến cứu mẹ đây!"
Vị đạo diễn lớn đã muốn nghỉ ngơi thì dù lịch trình có dày đặc, tổ chương trình cũng đành phải lùi lại.
Tổ chương trình cho các khách mời có hai tiếng nghỉ trưa, trong hai tiếng này, các khách mời có thể tự do hoạt động, hoặc về phòng nghỉ ngơi, hoặc có thể đi dạo xung quanh.
Khu nghỉ dưỡng Nam Vọng có cả một trung tâm thương mại, Trúc Trúc không nỡ đi ngủ trưa, tay trái kéo Kỷ Ngưng, tay phải kéo Giang Thừa.
"Có thể đi chỗ đó chơi không?"
【Được được! Hai người họ không đi thì chị dẫn con đi nhé!】
【Dì dì cũng có thể dẫn con đi...】
【Chúng ta ba người cùng đi được không?】
【Gặp nhau là có duyên, gặp mặt là bạn, chúng ta cả đám cùng nhau đi!】
【Tôi đoán là bé Trúc Bảo của chúng ta chưa từng đi trung tâm thương mại nhỉ? Thương bé quá.】
【Không cần thương bé, những chỗ chưa từng đi thì đi cùng mẹ, tạo thêm kỷ niệm và trải nghiệm mới, bé sẽ rất hạnh phúc!】
Các cặp vợ chồng quyết định trở về phòng nghỉ ngơi, trước khi vào phòng, còn hẹn lại giờ tập trung.
Các cô bạn thân thì rất hứng thú với các địa điểm đặc sắc trong khu du lịch, muốn đi dạo quanh hết một lượt, rủ Đồng Chi Nhạc đi cùng.
Tay trái Đồng Chi Nhạc bị Phương Mạn Ngâm kéo, tay phải bị Phan Tư Nhiên kéo.
Bởi vì ăn mềm không ăn cứng, không sao từ chối được.
Đồng Chi Kỳ sáng sớm trên xe chơi game còn chưa qua màn, trốn được thì lập tức bay nhanh về phòng.
Ba người tổ Tố Nhân, liền đã tới trung tâm thương mại.
Trước khi vào trung tâm thương mại, Kỷ Ngưng nhận được một tấm thẻ nhiệm vụ.
Nhân viên thực tập PD nói: "Mỗi tổ khách mời đều có thẻ nhiệm vụ như thế này, có thể xem ngay bây giờ, hoặc có thể chờ một lát."
Tấm thẻ nhiệm vụ còn không có cả lớp giấy cạo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nội dung.
Căn bản là không thể chờ thêm chút nào...
"Buổi trưa, tổ chương trình sẽ chiêu đãi khách phương xa đến thăm như thể khách đang ở nhà."
"Về phần nhiệm vụ chiêu đãi vào buổi chiều, buổi tối và bữa khuya, tổ chương trình sẽ không thống nhất sắp xếp, các khách mời cần tự mời khách."
"ps: Cần dùng hết tài năng vốn có đấy nhé!"
【Ý là xem tổ nào có bản lĩnh mời được Lư đạo đúng không?】
【Ha ha ha ha ha, đúng là đạo diễn lớn mặt mũi lớn thật!】
【Đi dạo trung tâm thương mại chẳng có gì vui cả, tôi cũng đi ngủ trưa, hoạt động buổi chiều hình như bắt đầu từ ba giờ thì phải?】
【Đi dạo trung tâm thương mại thích lắm nha! Trúc Trúc của chúng ta muốn ngồi tàu hỏa nhỏ!】
【Bé vừa nói gì thế? Cảm giác giọng của bé đột nhiên nhỏ đi, có phải tai nghe bị hỏng rồi không? Nhân viên có thấy không? Giúp điều chỉnh lại một chút đi ạ.】
Bên trong trung tâm thương mại hiện tại, chỗ nào cũng có tàu hỏa nhỏ.
Tàu hỏa nhỏ hình anten của mấy chú thỏ con, "Trưởng tàu" nhiệt tình chào đón, Giang Thừa tiến lên mua vé.
Đối phương hỏi: "Một lớn một bé đúng không ạ? Một người lớn dắt một bạn nhỏ, giá vé là 30."
"Là hai lớn một bé." Kỷ Ngưng nói.
Giang Thừa vừa muốn nói là mình không ngồi thì trưởng tàu đã nhanh chóng mở thùng phiếu.
"60."
【Ha ha ha ha ha lúc trả lời là 60 không ngượng miệng chút nào sao, đi cướp còn hơn ấy!】
【Được thôi, cướp 60 doanh thu đi.】
【Sau khi bị trường học từ chối, tôi trọng sinh... Đời này, tôi muốn đi trung tâm thương mại lái tàu hỏa nhỏ!】
Giang Thừa nhận lấy "Vé tàu".
Hắn lớn chừng này rồi mà đi ngồi tàu hỏa của trẻ con, quá ngớ ngẩn.
Bên tai vang lên tiếng Kỷ Ngưng đang giới thiệu về khoa học thường thức.
"Chúng nó là mấy chú thỏ con anten." Kỷ Ngưng nói, "Màu tím gọi Đinh Đinh, màu xanh lá là Dipsy, màu vàng là La La, màu đỏ là Po, hoạt bát nhất đó!"
"Giang tổng, bé thích Po, bé muốn ngồi dãy đầu." Cô hỏi, "Chúng ta ngồi chiếc nào?"
"Ta không ngồi."
Sau đó, hắn bị ép ngồi vào ghế của "thỏ con Dipsy".
【Ha ha ha ha ha sự oán hận của bá tổng! Đến ngồi tàu hỏa nhỏ, thật sự sẽ không bị nhân viên cười cho sao?】
【Tôi nghi ngờ rằng việc ông chủ ngồi tàu hỏa nhỏ sẽ bị chế thành meme, trở thành trò vui mới của toàn thể nhân viên tập đoàn Hạc Thừa mất!】
【Giang tổng: Ta không ngồi.】
【Ngưng Ngưng: Chơi vui!】
Đây là lần đầu tiên Giang Thừa ngồi tàu hỏa nhỏ.
Trưởng tàu đóng cửa toa lại.
Khi tàu sắp khởi động thì cô bé được gọi đi, chị nhân viên nói tai nghe của bé bị hỏng, bọn họ cần kiểm tra.
"Tít tít tít ——"
Tiếng tàu hỏa phát ra khiến người đi đường trong trung tâm thương mại đều quay lại nhìn.
Lưng Giang Thừa cứng đờ.
Sau đó, một tràng nhạc to rõ vang lên, không có dấu hiệu dừng lại.
"Bé chưa lên xe!" Kỷ Ngưng kêu lên.
Trưởng tàu không nghe thấy, đoàn tàu đã vui vẻ lăn bánh.
"Không sao." Cô nói, "Để bé ngồi chuyến tiếp theo."
Trên cả chuyến tàu hỏa nhỏ, chỉ có hai người họ.
Không có đứa trẻ nào là không bị tàu hỏa nhỏ hấp dẫn, đều nhao nhao dừng lại, nhìn đầy ngưỡng mộ.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
"Mẹ ơi, bọn họ là người lớn, sao còn đi tàu hỏa nhỏ thế ạ?"
"Người lớn cũng có trái tim trẻ con mà con, con xem họ chơi vui chưa kìa!"
Kỷ Ngưng đúng là rất vui vẻ.
Nàng vẫy tay với mấy bạn nhỏ: "Chào các em!"
Nàng dùng sự nhiệt tình của mình truyền đến Giang Thừa: "Anh cũng vẫy tay đi."
Người máy vẫy tay.
Giống như bốn năm trước, nàng vẫn rất hoạt bát.
Còn hắn, thì luôn luôn sống trong những quy tắc.
Nhưng hiện tại, quy tắc lại đang dần bị phá vỡ.
Cô bé lần nữa đeo tai nghe, khi tàu chạy vòng thứ hai thì nhảy nhót vui vẻ.
【A a a, thích quá đi!】
【Đối với một đứa trẻ ba tuổi thì hơi trẻ con thật, đối với sinh viên bọn mình thì quá vừa vặn!】
【Nếu Ngưng Ngưng không định làm diễn viên thì có thể cân nhắc đến Disney làm công chúa nha! Cô ấy nhiệt tình quá, sức hút mạnh mẽ, hoàn toàn hợp với đi dạo trên xe hoa!】
Kỷ Ngưng vỗ vai Giang Thừa, thắp lại bầu không khí "đi dạo" tàu hỏa.
"Chơi vui không!"
Quy tắc của hắn, đang vô hình, từng chút từng chút bị phá vỡ.
Ngồi trên tàu hỏa nhỏ, hết vòng này đến vòng khác, là một trải nghiệm mới mẻ chưa từng có.
Thật sự, rất vui.
【Cảm giác Giang tổng cũng đang chơi rất vui, thả lỏng quá ha ha ha ha ha.】
【Cũng có vẻ như là đang tận hưởng ấy (chỉ trỏ).】 】 【 Giang tổng vẫn là lùi về phía sau một chút để ánh hào quang cho Ngưng Ngưng. 】 【 Thể hiện EQ cao: Để ánh hào quang cho đồng đội. 】 【 EQ thấp: Muốn độn thổ quá QAQ 】 Trúc Trúc vô cùng kiêu hãnh, rất muốn giới thiệu với từng bạn nhỏ trong trung tâm thương mại —— Đây là mẹ của nàng nha! Còn có Giang thúc thúc... Bé con cười toe toét lộ răng sún, dùng thành ngữ vừa học được, nhiệt tình nói: "Chim lớn dựa người!"
Mấy đứa mới tốt nghiệp, đứa nào cũng đáng ghét.
Từ trước đến giờ, Kỷ Ngưng chưa bao giờ công khai nói cha ruột của Trúc Trúc là ai.
Ban đầu, cư dân mạng suy đoán, có lẽ hai vợ chồng rất tốt, tìm được con gái mất tích nhiều năm rồi đón về, hoàn toàn là kết thúc viên mãn. Nhưng về sau mọi người càng đào càng sâu, thì thấy chuyện này tuyệt đối không bình thường. Kỷ Ngưng chưa từng kết hôn, đương nhiên, mỗi người có một lựa chọn của riêng mình, hiện tại không đăng ký kết hôn cũng là một chuyện thời thượng, như cô ấy làm được thì... Nhưng sau đó, mọi chuyện cứ bị bóc tách dần ra, thông tin chi tiết về thời điểm Trúc Trúc được sinh ra cũng bị lộ. Tuy rằng sau đó, bệnh viện tư nhân nọ sa thải y tá đã làm rò rỉ thông tin và tuyên bố giữ lại quyền truy cứu trách nhiệm, trên mạng không tìm thấy tài liệu liên quan nữa nhưng vẫn có người xác thật đã xem qua, trên tài liệu chỉ điền tên mẹ, còn cột cha thì bỏ trống. Sau đó tin đồn lan khắp mạng, khắp nơi đều là những suy đoán ác ý, rồi dần dần, lại im ắng.
Thật ra sự tình phát triển đến nay, tính đi tính lại cũng chỉ vỏn vẹn sáu ngày, nhưng với kiểu úp úp mở mở này, cộng thêm việc chương trình đang chiếu hot, cư dân mạng ngày càng yêu thích Trúc Trúc và Kỷ Ngưng, mọi người rất khó không tò mò về thân phận cha ruột của đứa bé.
Phó đạo diễn suy nghĩ hồi lâu.
Vấn đề của cư dân mạng đúng là rất nhạy cảm, xuất phát từ việc bảo vệ người bình thường cũng được, hoặc nói là tổ chương trình không muốn gặp phiền toái không cần thiết, né tránh chủ đề này hiển nhiên là cách tốt nhất.
Phó đạo diễn bảo nhân viên công tác cài thêm vài từ khóa chặn.
Mọi người đều là người thường xuyên lên mạng, một cái không đủ thì cài hai cái, các từ ngữ liên quan mà cư dân mạng có thể nhắc đến đều cho chặn hết, có gì khó đâu?
"Nghe hiểu chưa?"
"Nghe hiểu!"
"Vậy ngươi đứng đây làm gì?" Phó đạo diễn hỏi.
Quả không hổ làm việc dưới tay đạo diễn có kinh nghiệm, nhân viên công tác nhanh chóng gật đầu lia lịa, quay đầu chạy đi.
"Không một ai khiến người ta bớt lo." Phó đạo diễn thở dài một hơi, thu tầm mắt lại, "Trúc Trúc, con vừa nói——"
Tiểu bánh bao đã đi cùng Giang tổng rồi.
Nhìn bóng lưng cô bé, phó đạo diễn có chút tiếc nuối.
Chỉ thiếu một chút nữa là nghe được chuyện bát quái rồi.
Đúng là đáng tiếc.
Con đường đá nhỏ trong khu rừng cổ tích rất hẹp, những hòn đá lớn nhỏ đan xen, trang trí nhiều màu sắc rực rỡ.
Mỗi một hòn đá, đều có biểu cảm nhỏ, khi khóc khi cười, lúc tức giận lúc tủi thân. Trúc Trúc nhảy nhót trên đó, giống như nhân vật nhỏ trong trò chơi đang đánh quái, mỗi khi giẫm lên một hòn đá, giọng trẻ con trong trẻo của nàng lại như tiếng hiệu ứng hoàn thành nhiệm vụ, tự chơi vui vẻ vô cùng.
Từ một em bé mặt mày ủ dột, cúi đầu không dám nhìn người lớn cũng như ống kính, nay cô bé đã khác, như một hòn đá nhiều màu sắc, trở nên tươi sáng và rạng rỡ.
Giang Thừa chưa từng hỏi han gì về Trúc Trúc.
Một đứa bé ba tuổi rưỡi, ngây thơ hồn nhiên, việc mỗi ngày nên quan tâm là chơi đồ chơi hay nhập vai gia đình hay chơi đất nặn, ăn kẹo mút hay bò khô, không nên bị cuốn vào tranh chấp của người lớn.
Mà hiện tại, hắn bị mắng.
Không thể giả vờ như không có gì xảy ra được nữa.
Giang Thừa đi xuyên qua con đường đá hẹp trong rừng cổ tích, đến bên cạnh Trúc Trúc.
"Trúc Trúc."
"Mẹ nói ba ba là tra nam hả?"
Thời gian đã thay đổi rất nhiều.
Khác với vẻ đề phòng cảnh giác lúc mới gặp, Trúc Trúc hiện tại đã có được những người bạn tốt trong Tổ Tố Nhân.
Nàng yêu nhất là được ở bên mẹ, người thứ hai là thích chú Giang.
Nếu có thể thì ba người họ cùng nhau chơi, vậy thì tốt nhất.
"Đúng rồi ạ." Trúc Trúc gật đầu trả lời câu hỏi của chú Giang.
Nghĩ một lát, nàng lại lắc đầu.
Giang Thừa có chút mong chờ.
"Không phải tra nam, mà là——" cô bé nghiêm túc sửa lại, bổ sung thêm, "Hừ, tra nam."
Cái tiếng "hừ" này, cực kỳ quan trọng.
Dù đến khi nào, cũng không thể thiếu nó.
Giang Thừa: ...
Không phải, nàng còn không nhớ hắn, dựa vào cái gì mà lại tự sắp đặt hắn như thế trong lòng!
Hơn nữa, còn nói xấu hắn trước mặt con nít nữa chứ.
Dùng tên giả lừa gạt tình cảm, nói đi là đi biến mất, gặp lại thì hoàn toàn không nhận ra hắn... Hành vi như vậy, mới đúng là hành vi của tra nữ!
Giang Thừa giật giật môi.
"Gì thế ạ?" Trúc Trúc hỏi.
Giang Thừa lại lắc đầu.
Phong cách của hắn luôn là dứt khoát, không luyên thuyên!
...
Trúc Trúc về lại chỗ của mình.
Mặt lạnh Giang tổng trở về, nhìn Kỷ Ngưng đang hưng phấn chơi trò chơi, rất khó có thể vui vẻ nổi.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Kỷ Ngưng không để ý đến sắc mặt hắn, mà chỉ chuyên chú vào việc chuyền đồng hồ cát, chiếc đồng hồ cát giống như cục than nóng bỏng, ngón tay vừa chạm vào thì ngay lập tức chuyền đến tay người kế tiếp, chơi vui vẻ hết biết.
【 ha ha ha ha đúng là con quỷ ngây thơ mà, đến cuối cùng trò này có gì vui chứ! 】
【 Giang tổng không tham gia sao? A a a tiếc thật đấy. 】
【 Lúc này thì không thể không cảm thán, người trung niên và người trẻ vẫn có khoảng cách. Ảnh hậu rõ ràng là không có hứng thú, chơi cũng chẳng được bao nhiêu sức. 】
【 Chẳng phải tại vì ảnh hậu sợ phải đối mặt với mấy câu hỏi nhạy cảm hay sao? Người chồng đối với cô ấy thì chỉ biết khen lấy khen để, chỉ có mỗi chữ "Mang" là đúng thôi. Cô ấy cứ tỏ vẻ không dính bụi trần thế này, sao có thể đối diện với đánh giá của quần chúng, sao có thể đối mặt với chính mình được. 】
【exm, có thể đem sự bao dung và yêu thương vô điều kiện của chồng đối với vợ miêu tả thành liếm chó, trong lòng cô có bao nhiêu u ám vậy? 】
Máy tính bảng đang ở ngay trước mắt, phòng phát sóng trực tiếp đầy ắp những dòng chữ châm biếm, dù là Đinh Mộ Vân đã ra mắt nhiều năm cũng hiếm khi gặp tình huống như thế này. Những người trẻ tuổi thì thích chơi mấy trò này, còn Đinh Mộ Vân thì hơi sợ, không muốn chiếc đồng hồ cát dừng lại trong tay mình.
Nhưng mà sợ gì thì đến đấy, ngay khi cô chuẩn bị chuyền đồng hồ cát cho người kế tiếp thì tiếng nhạc đột nhiên dừng lại.
Tiếng hoan hô đến từ những khách mời khác.
Tổ chương trình muốn chơi một trò mới, hình thức mới lạ độc đáo, Đồng Chi Kỳ tràn đầy hứng thú, tự tay hỗ trợ chỉnh màn hình.
Màn hình tràn ngập bình luận.
【 Đồng Chi Kỳ có phải là người vô kỷ luật hay không? Xin hãy trả lời trực diện. 】
【 Phan Tư Nhiên trước kia chỉ có nhân thiết là cô em gái nhà bên, lên chương trình thì lại thả bản thân, chẳng lẽ là vì cố tình làm ra vẻ tinh nghịch, có ý định làm nền cho Phương Mạn Ngâm sao? 】
【 Trúc Trúc có thể tham gia trò chơi này không? Tôi muốn hỏi con bé mấy câu. 】
【 Hướng Tinh Huy có phản hồi gì trước việc mọi người bên ngoài gọi anh là "liếm chó"? 】
Trong khung chat, những câu hỏi liên quan đến Đinh Mộ Vân đang ở mức thấp nhất.
Dù sao thì đối phương cũng là tam kim ảnh hậu, có địa vị nổi bật, Đồng Chi Kỳ hơi sợ, im lặng lùi về phía sau.
Cô em gái không cho hắn cơ hội rút lui, đẩy một chưởng vào phía trước: "Đọc!"
Đồng Chi Kỳ: ...
Đây là cái chiêu thức gì vậy, Chưởng vô ảnh đại lực sĩ à?
"Khụ." Đồng Chi Kỳ hắng giọng, đọc câu hỏi của cư dân mạng, "Cũng muốn hỏi Mộ Vân tỷ, trước đây khi phỏng vấn thì luôn nói đã bàn bạc với chồng rồi quyết định không sinh con. Đến sáng nay ở trong phòng lại tiếc nuối vì không có con, chẳng phải là đã quên đi cái hình tượng nữ cường độc lập mà mình đã xây dựng trước đó sao?"
Đồng Chi Kỳ đọc xong mà tê cả da đầu, cũng không dám đối mặt với ảnh hậu nữa.
"Không sao, trò chơi mà." Đinh Mộ Vân cười, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, suy nghĩ rất lâu.
Lư đạo cũng nhớ ra thân phận người trọng tài của mình, quan sát biểu hiện của cô.
"Tôi nghĩ, tâm thái của con người đều có sự thay đổi theo từng giai đoạn, chuyện này cũng bình thường thôi. Trước đây, có một bình luận của cư dân mạng được nhiều lượt thích, nói rằng người ta không thể đồng cảm với bản thân mình hồi bé, câu này vừa là nói đùa mà cũng vừa là sự thật. Lúc còn trẻ, thì muốn toàn tâm toàn ý lo sự nghiệp, đợi đến khi tuổi tác dần lớn, lại cảm thấy trong nhà có tiếng cười nói của con trẻ cũng không tệ. Nhưng cũng rất đáng tiếc, không phải sự tiếc nuối nào cũng có cơ hội được bù đắp." Đinh Mộ Vân rất ít khi nói một tràng dài như vậy, cô nhìn vào ống kính rồi tiếp tục nói, "Đồng thời, tôi cũng muốn bổ sung thêm một câu, trở thành mẹ, cũng không hề mâu thuẫn với sự độc lập, chúng ta trước tiên là chính mình, sau đó mới là những thân phận khác. Vẫn hi vọng cư dân mạng có thể phân biệt được những ý kiến nhiễu loạn trên mạng, vì thế giới này, đâu phải chỉ có hai màu đen và trắng."
【 Hả? Sao lại bắt tôi nghe giảng bài thế này? 】
【 srds, ý ảnh hậu nói không có cơ hội bù đắp tiếc nuối, là vì lý do tuổi tác sao? 】
【 Có sao nói vậy, tỷ tỷ vẫn rất thành thật đấy chứ, bọn "anti" đã hài lòng chưa? 】
【 Có ý tứ có ý tứ! Giai đoạn này hay đấy, thích xem! 】
Đinh Mộ Vân vào nghề đã hai mươi năm, trước kia khi trả lời phỏng vấn luôn tương đối xã giao, rất ít khi bày tỏ những suy nghĩ thật sự từ sâu trong lòng. Đến tận bây giờ, cô mới đưa ra câu trả lời có khả năng gây tranh cãi khi đối diện với những câu hỏi.
Hướng Tinh Huy nắm tay cô: "Rất hiểu cư dân mạng quan tâm đến Mộ Vân, chúng ta rất cảm ơn, nhưng cuộc sống là của mình, một vài thăng trầm, vẫn là phải tự mình vượt qua."
Đinh Mộ Vân khẽ gật đầu.
Hướng Tinh Huy tiếp tục nói: "Muốn bù đắp sự tiếc nuối, còn rất nhiều cách, nếu em thích con trẻ, có lẽ chúng ta có thể chọn nhận con nuôi."
【Không phải, đứa trẻ điểm này liền không qua được sao?】 【Rốt cuộc là bé nào may mắn như vậy, có thể được nhận nuôi vào nhà ảnh hậu!】 【Cơ hội thay đổi số phận của các bé ở viện mồ côi đến rồi!】 Đến lúc phán quyết biểu diễn.
Mấy câu vừa rồi, Đinh Mộ Vân có vẻ mặt hơi buồn bã, chứ không phải là cái gọi là diễn xuất.
"Vậy là những lời đó là thật lòng sao?" Phương Mạn Ngâm chủ động hỏi tiếp.
"Thật hay giả, ai nói rõ được." Lư Bình Viễn cười ha ha, giơ tay nhấc ấm trà lên, "Vẫn là nửa thật nửa giả trung lập nhất."
Phương Mạn Ngâm rót trà vào chén cho hắn, rồi lại nói: "Lư đạo, tôi giúp ngài."
【Nửa thật nửa giả! Đó là hiệu ứng phụ đề lúc đôi vợ chồng trong phim xuất hiện, Lư đạo cũng biết chơi meme ha ha ha ha ha.】 【Chỉ có mình tôi cảm thấy Lư đạo không phải chơi meme à? Thật sự là chỉ Đinh Mộ Vân, giả là chỉ Hướng Tinh Huy, nên mới nửa thật nửa giả.】 【Bó tay, xem chương trình giải trí mà còn phải phân tích ý nghĩa, các người có mệt không?】 【Có quá nhiều điểm đáng thảo luận, bớt chút thời gian mắng Phương Mạn Ngâm đi.】 Thời điểm hai vợ chồng tình cảm kém nhất, Đinh Mộ Vân từng cảm thấy, tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình, ngay cả tủi thân cũng không có ai để trút bầu tâm sự.
Mà bây giờ, tay nàng bị nắm rất chặt, những lời chỉ trích trên mạng lướt qua, nàng quay đầu lại mới nhận ra rõ ràng, phía sau nàng có người dựa vào chưa bao giờ rời đi.
"Ai da." Phan Tư Nhiên hai tay nâng mặt, nhíu mũi ghen tị nói, "Lần đầu tiên thấy Mộ Vân tỷ giống chim non nép vào người."
Mọi người đều bật cười.
Trúc Trúc là một bé rất nghiêm túc học hỏi, mỗi một khoảnh khắc trong cuộc sống hằng ngày đều cố gắng tiến bộ.
"Chim nhỏ nép vào người là có ý gì?" Bé tò mò hỏi nhỏ.
Giang Thừa giải thích cho nàng: "Đây là một thành ngữ, xuất phát từ một câu chuyện lịch sử, điển tích sớm nhất xuất hiện trong «Cựu Đường Thư · Trưởng Tôn Vô Kỵ truyện»."
Sau khi nói xong điển tích, hắn lại nói tiếp: "Nghĩa đen là, giống chim nhỏ rúc vào người, vô cùng thân mật, sau này thường dùng để hình dung dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu."
Kỷ Ngưng kinh ngạc đến ngây người.
Trong người máy còn có một bộ từ điển thành ngữ!
Trò chơi vừa mới bắt đầu, đã khiến cư dân mạng hò hét phấn khích.
Tiếng nhạc tiếp tục, đồng hồ cát truyền đến tay vị khách quý kế tiếp.
Giang Thừa muốn trao cho Kỷ Ngưng một giấy khen "tuyển thủ biết chơi game".
Liên tục mấy vòng trò chơi trôi qua, các vị khách quý khác khi đối mặt với câu hỏi của cư dân mạng, thậm chí là chất vấn, đều từ hăng hái dần dần ỉu xìu. Chỉ có Kỷ Ngưng là nhanh nhẹn như có hack, ánh mắt sáng quắc, trực giác nhạy bén, luôn có thể làm rơi đồng hồ cát trước khi tiếng nhạc dừng.
【Ha ha ha ha ha Đồng Chi Kỳ là hố đen trò chơi à, ba lần rồi!】 【Đỉnh lưu không hổ là đỉnh lưu, đối mặt với tranh cãi vẫn mặt không đổi sắc tim không đập, không hề sợ.】 【Phương Mạn Ngâm thật sự chẳng nể nang gì mà nói mình không hề xem Phan Tư Nhiên là bạn bè, nhóm này căn bản không thể happy ending được.】 【Không được, tôi cảm thấy Tư Nhiên trả lời vấn đề không thành ý, tuy Lư đạo bảo cô ấy nói dối, nhưng chẳng phải chứng minh gián tiếp kỹ xảo nói dối của cô ta rất phổ biến sao? Đạo diễn lớn đều nhìn ra, Tư Nhiên nên trưởng thành lên đi.】 【Kỷ Ngưng: Còn ai? Nhào vô hết đi!】
Trò chơi "thật tâm giả ý", không thích hợp với trẻ con, Trúc Trúc không hiểu luật chơi. Tuy nhiên, trò chơi chỉ là trò chơi nhỏ mọi người cùng tham gia, tổ đạo diễn làm sao có thể nhẫn tâm để các khách quý trẻ nhỏ, ngơ ngác ngáp ngắn ngáp dài, buồn chán ngồi ngoài cuộc được.
Giang tổng không muốn chơi, không ai có thể miễn cưỡng hắn.
Nhưng Trúc Trúc thì rất muốn chơi!
Việc truyền đồng hồ cát, về bản chất cũng giống như quy tắc của trò chơi bịt mắt đánh trống.
Bé nhỏ có nhiệm vụ riêng, điều khiển tiếng nhạc bắt đầu và tạm dừng để qua cửa ải.
Trúc Trúc xoa xoa hai bàn tay nhỏ cho ấm.
Tiếng nhạc bắt đầu.
Trò chơi này quả thực là mang Kỷ Ngưng vào khu vực thoải mái, từng vòng truyền lại, người khác đều cuống cuồng luống cuống, chỉ có mình nàng, ống kính đều quay đến, ánh mắt không hề lay động, chủ yếu là cẩn trọng, không hề sai sót lần nào.
【Ai nói bé và mẹ không giống nhau chứ, đôi khi những biểu cảm nhỏ nhặt của hai người giống y như đúc!】 【Lư đạo và Kỷ Ngưng thật sự là tương tác không gian lận...】 【Ngưng Ngưng thật là tự luyến mà, không ai đến trị cô ta sao (doge)】 "Kỷ Ngưng, sao cô lợi hại vậy!" Phan Tư Nhiên nói, "Rốt cuộc cô có bí quyết gì vậy, mau chỉ cho tôi đi."
"Không được." Kỷ Ngưng vẻ mặt đắc ý, "Chơi dở tệ."
Âm nhạc đột ngột dừng lại.
"Mẹ có thể chơi tiếp mà!" Trúc Trúc ngoan ngoãn nói.
【Ngưng Ngưng: ?】 【Cao thủ game lật xe rồi kìa.】 【Không thể không nói, tay nhỏ của Trúc Trúc mũm mĩm thật đấy, nhưng lại rất nhanh nhẹn, nhân viên công tác bó tay với Kỷ Ngưng, bé nhà mình lại làm được.】 【Không nói cũng không ai coi bạn câm đâu! Muốn cắt màn hình!】
Kỷ Ngưng tay cầm đồng hồ cát, giơ lên không trung, vẻ mặt và tay đều ngơ ngác.
Giang Thừa không khỏi bật cười.
Các khách quý khác, vừa rồi đều đã thấy rõ uy lực của Kỷ Ngưng.
Trải qua nhiều vòng chơi như vậy, chỉ có cô là vẫn như người bình thường không có chuyện gì, thật sự quá đáng ghét.
"Để tôi!" Phan Tư Nhiên nói, "Tôi đến cắt màn hình."
Trò chơi tiến hành đến bây giờ, cư dân mạng cũng đã có kinh nghiệm.
Không còn như lúc đầu, ai hỏi nấy, lúc này câu hỏi tập trung hơn, cư dân mạng đã nhớ luật chơi, nếu toàn màn hình đều không có câu hỏi nào liên quan đến khách mời đang nhận thử thách, thì trực tiếp xem như khách mời đã thông quan, tiến hành vòng chơi tiếp theo.
"Răng rắc" một tiếng, cắt màn hình thành công.
Phó đạo diễn bận bịu xong công việc vừa về, mới biết được, đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu trò chơi đến giờ, Kỷ Ngưng phải trả lời câu hỏi của cư dân mạng.
Như vậy cũng tốt, cách một khoảng thời gian dài như vậy, nhân viên công tác cũng đã hoàn thành công tác tối ưu hóa những từ ngữ bị chặn, không sơ hở.
Anh vui vẻ xem nội dung đã bị chặn trên màn hình.
【Muốn hỏi Kỷ Ngưng, cha của đứa bé rốt cuộc là ai?】 【Chuyện Ngưng Ngưng và ba của Trúc Trúc bắt đầu, có phải là một câu chuyện tình yêu cảm động không?】 【Ba của bé bây giờ còn liên lạc với Ngưng Ngưng không?】 【Thân phận của ba Trúc, thật sự là một bí mật không thể nói sao? Rốt cuộc có gì không thể công khai ra ánh sáng như vậy!】
Phó đạo diễn: ???
"Tôi hỏi thẳng nhé." Phan Tư Nhiên chọn câu hỏi đầu tiên trong loạt bình luận, hỏi, "Nếu lại gặp người đàn ông đó, Ngưng Ngưng sẽ có tâm trạng gì?"
Phó đạo diễn đầy đầu chấm hỏi, quay đầu tìm bóng dáng của nhân viên công tác kia.
Không tìm thấy, cũng không biết trốn ở đâu...
Lời của Phan Tư Nhiên vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía Kỷ Ngưng.
Bé ăn dưa ngây thơ mờ mịt, chớp mắt.
Người đàn ông nào cơ?
Giang Thừa ngẩng mắt.
Trong đầu chỉ có một vòng lặp đi lặp lại — Cặn bã, nam?
Sau đó, ống kính dừng lại trên khuôn mặt Kỷ Ngưng.
Đây là một câu hỏi khiến cô có chút hoảng hốt.
Có lẽ là do thời gian quá ngắn, không kịp tiêu hóa cảm xúc, hoặc có lẽ tâm tư của cô thật sự quá lớn, mấy ngày qua, cô chìm đắm vào vai trò bà mẹ mới vào nghề, mà chưa từng tốn tâm sức đi phân tích thêm những khả năng khác.
Lần đầu gặp mặt, Kỷ Ngưng chấp nhận sự thật mình đột nhiên có một cô con gái.
Trong những việc đã trải qua, cô giống như chú chim nhỏ bị trói chặt đôi cánh, chú chim nhỏ hết lần này đến lần khác thoát khỏi sự ràng buộc, không có ai thấy rõ vết thương mơ hồ, giống như nồi nước ấm luộc ếch, cảm giác đau đớn dần yếu đi, có thể tổn thương nhưng không thể tránh khỏi. Kỷ Ngưng ngẫu nhiên sẽ nghĩ, cha mẹ rốt cuộc có yêu mình không? Thế mà, đến bây giờ, cô vẫn không cách nào xác định rõ ràng.
Nếu giống như cô, cha mẹ cũng không yêu nhau, chỉ là bị ràng buộc chung một chỗ, đối với con cái mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Vì vậy, Kỷ Ngưng chưa từng cho rằng, sự trưởng thành của đứa trẻ nhất định phải có người cha bên cạnh.
Kỷ Ngưng không biết làm mẹ như thế nào, nhưng cô đã từng là con gái. May mắn thay, con gái của cô cũng là một bé gái, những cảm giác khó chịu và tủi thân thuở nhỏ, cô có thể dùng kinh nghiệm của mình, giúp bé tránh khỏi. Còn việc từ ý thức trách nhiệm biến thành yêu thương thật lòng, là một quá trình tự nhiên biến hóa.
Trúc Trúc lớn lên giống cô khi còn bé, nhưng tính cách lại khác cô hoàn toàn.
Trước khi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với nhà, Kỷ Ngưng đã từng hỏi bọn họ về đoạn quá khứ hoang đường trong lời họ nói. Cũng giống như bất kỳ lần nào trước đây, câu trả lời cô nhận được cũng không phải thứ cô cần. Kỷ Ngưng không làm khó mình, từ từ buông bỏ những nghi hoặc đó. Bốn năm trước, khi ý nghĩ trở thành một người mẹ lóe lên, cô đã bắt đầu xem xét người phù hợp cho vai người cha, đối phương là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, với con mắt của cô, nhất định có thể tìm cho bảo bối một bộ gene chất lượng.
Đó là một khoảng thời gian trầm mặc tương đối dài.
Không ai ngắt mạch suy nghĩ của Kỷ Ngưng.
Giang Thừa nhìn cô, mỗi phút giây trôi qua, tâm tình của hắn cũng không vô cùng lo lắng, thậm chí theo bản năng cự tuyệt muốn biết câu trả lời.
Giống như đang tìm kiếm một sự mong đợi.
【Đôi mắt đẹp quá, không hề trống rỗng, đây chính là cảm giác có câu chuyện sao!!!】 【Trong sự im lặng đó, cô đang nghĩ gì? Có chút gì đó bi thương.】 【Nói thật, không ai mời Ngưng Ngưng đóng phim sao? Gương mặt diễn xuất sống động quá.】 Sau một hồi trầm mặc, Kỷ Ngưng rốt cuộc lên tiếng.
"Chúng ta bây giờ rất tốt."
Giang Thừa không hề rời mắt.
Ánh mắt nóng rực khóa chặt lấy nàng, Kỷ Ngưng lại không để ý đến.
Nàng và Trúc Trúc đang rất tốt, tuyệt đối đừng đột nhiên xuất hiện một ông bố trẻ nào đó, cùng nàng tranh giành quyền nuôi đứa con bé bỏng đáng yêu!
"Không có sao?"
"Chỉ nói có một câu thôi, như vậy quá qua loa rồi."
"Còn tưởng rằng có thể nghe được nhiều hơn cơ."
Khách mời đều giữ thể diện, nhân viên công tác lại không sợ hãi, tiếng xì xào bàn tán cũng không hề ác ý, chỉ là tinh thần hóng hớt vẫn đang bùng cháy.
Kỷ Ngưng: ...
Nói cái gì vậy? Chính nàng còn chẳng biết mình làm gì mà.
"Quy tắc trò chơi là như vậy, nàng không hề làm trái luật." Lư đạo bỗng lên tiếng.
Không ai ngờ, thời khắc này, người đứng ra lại chính là Lư Bình Viễn.
Sự chú ý của cộng đồng mạng lập tức chuyển hướng, xôn xao bàn luận ở khu bình luận, có lẽ bởi Lư đạo đã hết kiên nhẫn, không muốn đặt trọng tâm của vòng chơi này lên người Kỷ Ngưng nữa.
【Rốt cuộc là ghét cô ta đến mức nào chứ!】
【Phần của Kỷ Ngưng trực tiếp kết thúc rồi à? Đến đạo diễn còn không thèm nói gì đến 'lời nói dối hay thật'.】
【Đến cả lời nhận xét đạo diễn cũng chẳng buồn cho cô ta sao? Vậy rốt cuộc là nói thật hay nói dối, chỉ có mình ta để ý thôi sao?】
【Nhất định là nói thật, Kỷ Ngưng nói hiện tại hai mẹ con đang rất tốt, vốn chính là sự thật mà.】
"Thật hay giả, hẳn là không cần ta định đoạt." Lư đạo nói.
Không khí có chút ngượng ngùng.
Dù đối phương chỉ là một người bình thường, nhưng Lư đạo lại chẳng để ý mặt mũi như vậy sao?
Đạo diễn Đào vội vàng đến giảng hòa, muốn kết thúc trò chơi để chuyển sang phần tiếp theo.
Ai ngờ, Lư Bình Viễn vẫn còn nửa câu chưa nói hết.
"Chỉ có thể nói, ta nhìn thấy cảm xúc mà nàng muốn truyền đạt một cách trọn vẹn."
"Sự truyền đạt cảm xúc tỉ mỉ khi đối diện với ống kính là một kỹ năng cơ bản của diễn viên, nhưng hiện tại rất nhiều các 'tiểu hoa lưu lượng' và 'tiểu sinh lưu lượng' chỉ 'diễn', không thể hòa quyện được sự chân thật và tự nhiên."
Cuối cùng thì sau khi quan sát trò chơi, Lư Bình Viễn đã hoàn thành lời nhận xét về diễn xuất mà các khách mời mong chờ.
Chẳng qua, lời nhận xét của ông lại dành cho một người thường.
【! ! ! ! !】
【Tôi có nghe lầm không vậy? Ngay cả phần của Đinh Mộ Vân, đạo diễn cũng chưa từng dành lời đánh giá cao đến vậy!】
【Không phải, tôi có hơi rối rồi... Ý ông ấy là, nói thật hay nói dối không quan trọng, điều ông ấy coi trọng là việc diễn viên thông qua ống kính thể hiện được cảm xúc chân thật sao?】
【Ngưng Ngưng! Đạo diễn lớn đang khen cậu kìa, nghe thấy không? Hu hu hu hu, cậu giỏi quá đi, đừng vì bị bôi nhọ trên hot search mà chùn bước nhé.】
【Vậy chẳng phải, Phan Tư Nhiên, Phương Mạn Ngâm và Đồng Chi Kỳ đều không lọt vào mắt xanh của ông ấy, mà lại thưởng thức một người thường sao?】
【Tôi đã nói rồi, Lư Bình Viễn căn bản không hề có ác cảm với Kỷ Ngưng. Có điều, rốt cuộc ông ấy có suy nghĩ gì thì tôi cũng chẳng hiểu nổi.】
【Tiếp theo sẽ là phần tương tác đúng không? Có hơi mông lung, để xem sao đã.】
Kỷ Ngưng không ngờ rằng, Lư đạo lại nói ra những lời dễ nghe như vậy.
Bị tâng bốc đến mức bất ngờ, nghe thấy lời hay đương nhiên cũng không khỏi bật cười.
Lư Bình Viễn liếc nàng một cái.
Thật là không khiêm tốn.
Kỷ Ngưng khó hiểu nhìn thẳng ông.
Nhận thấy ánh mắt đối phương không được thành thật, Lư đạo đứng lên vặn vẹo cổ.
"Có thể đi về nghỉ ngơi chưa?" Ông hỏi.
"Được chứ, được chứ." Đạo diễn Đào nói, "Tiếp theo sẽ là thời gian hoạt động riêng của các khách mời, nếu ngài muốn ngủ trưa thì có thể về phòng trước."
Cái bóng lưng già nua cố chấp dần dần đi xa.
"Anh nói ông ấy bị sao vậy?" Kỷ Ngưng nhìn Giang Thừa.
Người máy có tâm trạng phức tạp.
Vẫn chưa thể ngay lập tức chuyển biến trở lại được.
"Cứu mạng, anh bị làm sao vậy hả!"
Trúc Trúc chân ngắn chạy tới.
"Bảo bối đến cứu mẹ đây!"
Vị đạo diễn lớn đã muốn nghỉ ngơi thì dù lịch trình có dày đặc, tổ chương trình cũng đành phải lùi lại.
Tổ chương trình cho các khách mời có hai tiếng nghỉ trưa, trong hai tiếng này, các khách mời có thể tự do hoạt động, hoặc về phòng nghỉ ngơi, hoặc có thể đi dạo xung quanh.
Khu nghỉ dưỡng Nam Vọng có cả một trung tâm thương mại, Trúc Trúc không nỡ đi ngủ trưa, tay trái kéo Kỷ Ngưng, tay phải kéo Giang Thừa.
"Có thể đi chỗ đó chơi không?"
【Được được! Hai người họ không đi thì chị dẫn con đi nhé!】
【Dì dì cũng có thể dẫn con đi...】
【Chúng ta ba người cùng đi được không?】
【Gặp nhau là có duyên, gặp mặt là bạn, chúng ta cả đám cùng nhau đi!】
【Tôi đoán là bé Trúc Bảo của chúng ta chưa từng đi trung tâm thương mại nhỉ? Thương bé quá.】
【Không cần thương bé, những chỗ chưa từng đi thì đi cùng mẹ, tạo thêm kỷ niệm và trải nghiệm mới, bé sẽ rất hạnh phúc!】
Các cặp vợ chồng quyết định trở về phòng nghỉ ngơi, trước khi vào phòng, còn hẹn lại giờ tập trung.
Các cô bạn thân thì rất hứng thú với các địa điểm đặc sắc trong khu du lịch, muốn đi dạo quanh hết một lượt, rủ Đồng Chi Nhạc đi cùng.
Tay trái Đồng Chi Nhạc bị Phương Mạn Ngâm kéo, tay phải bị Phan Tư Nhiên kéo.
Bởi vì ăn mềm không ăn cứng, không sao từ chối được.
Đồng Chi Kỳ sáng sớm trên xe chơi game còn chưa qua màn, trốn được thì lập tức bay nhanh về phòng.
Ba người tổ Tố Nhân, liền đã tới trung tâm thương mại.
Trước khi vào trung tâm thương mại, Kỷ Ngưng nhận được một tấm thẻ nhiệm vụ.
Nhân viên thực tập PD nói: "Mỗi tổ khách mời đều có thẻ nhiệm vụ như thế này, có thể xem ngay bây giờ, hoặc có thể chờ một lát."
Tấm thẻ nhiệm vụ còn không có cả lớp giấy cạo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nội dung.
Căn bản là không thể chờ thêm chút nào...
"Buổi trưa, tổ chương trình sẽ chiêu đãi khách phương xa đến thăm như thể khách đang ở nhà."
"Về phần nhiệm vụ chiêu đãi vào buổi chiều, buổi tối và bữa khuya, tổ chương trình sẽ không thống nhất sắp xếp, các khách mời cần tự mời khách."
"ps: Cần dùng hết tài năng vốn có đấy nhé!"
【Ý là xem tổ nào có bản lĩnh mời được Lư đạo đúng không?】
【Ha ha ha ha ha, đúng là đạo diễn lớn mặt mũi lớn thật!】
【Đi dạo trung tâm thương mại chẳng có gì vui cả, tôi cũng đi ngủ trưa, hoạt động buổi chiều hình như bắt đầu từ ba giờ thì phải?】
【Đi dạo trung tâm thương mại thích lắm nha! Trúc Trúc của chúng ta muốn ngồi tàu hỏa nhỏ!】
【Bé vừa nói gì thế? Cảm giác giọng của bé đột nhiên nhỏ đi, có phải tai nghe bị hỏng rồi không? Nhân viên có thấy không? Giúp điều chỉnh lại một chút đi ạ.】
Bên trong trung tâm thương mại hiện tại, chỗ nào cũng có tàu hỏa nhỏ.
Tàu hỏa nhỏ hình anten của mấy chú thỏ con, "Trưởng tàu" nhiệt tình chào đón, Giang Thừa tiến lên mua vé.
Đối phương hỏi: "Một lớn một bé đúng không ạ? Một người lớn dắt một bạn nhỏ, giá vé là 30."
"Là hai lớn một bé." Kỷ Ngưng nói.
Giang Thừa vừa muốn nói là mình không ngồi thì trưởng tàu đã nhanh chóng mở thùng phiếu.
"60."
【Ha ha ha ha ha lúc trả lời là 60 không ngượng miệng chút nào sao, đi cướp còn hơn ấy!】
【Được thôi, cướp 60 doanh thu đi.】
【Sau khi bị trường học từ chối, tôi trọng sinh... Đời này, tôi muốn đi trung tâm thương mại lái tàu hỏa nhỏ!】
Giang Thừa nhận lấy "Vé tàu".
Hắn lớn chừng này rồi mà đi ngồi tàu hỏa của trẻ con, quá ngớ ngẩn.
Bên tai vang lên tiếng Kỷ Ngưng đang giới thiệu về khoa học thường thức.
"Chúng nó là mấy chú thỏ con anten." Kỷ Ngưng nói, "Màu tím gọi Đinh Đinh, màu xanh lá là Dipsy, màu vàng là La La, màu đỏ là Po, hoạt bát nhất đó!"
"Giang tổng, bé thích Po, bé muốn ngồi dãy đầu." Cô hỏi, "Chúng ta ngồi chiếc nào?"
"Ta không ngồi."
Sau đó, hắn bị ép ngồi vào ghế của "thỏ con Dipsy".
【Ha ha ha ha ha sự oán hận của bá tổng! Đến ngồi tàu hỏa nhỏ, thật sự sẽ không bị nhân viên cười cho sao?】
【Tôi nghi ngờ rằng việc ông chủ ngồi tàu hỏa nhỏ sẽ bị chế thành meme, trở thành trò vui mới của toàn thể nhân viên tập đoàn Hạc Thừa mất!】
【Giang tổng: Ta không ngồi.】
【Ngưng Ngưng: Chơi vui!】
Đây là lần đầu tiên Giang Thừa ngồi tàu hỏa nhỏ.
Trưởng tàu đóng cửa toa lại.
Khi tàu sắp khởi động thì cô bé được gọi đi, chị nhân viên nói tai nghe của bé bị hỏng, bọn họ cần kiểm tra.
"Tít tít tít ——"
Tiếng tàu hỏa phát ra khiến người đi đường trong trung tâm thương mại đều quay lại nhìn.
Lưng Giang Thừa cứng đờ.
Sau đó, một tràng nhạc to rõ vang lên, không có dấu hiệu dừng lại.
"Bé chưa lên xe!" Kỷ Ngưng kêu lên.
Trưởng tàu không nghe thấy, đoàn tàu đã vui vẻ lăn bánh.
"Không sao." Cô nói, "Để bé ngồi chuyến tiếp theo."
Trên cả chuyến tàu hỏa nhỏ, chỉ có hai người họ.
Không có đứa trẻ nào là không bị tàu hỏa nhỏ hấp dẫn, đều nhao nhao dừng lại, nhìn đầy ngưỡng mộ.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
"Mẹ ơi, bọn họ là người lớn, sao còn đi tàu hỏa nhỏ thế ạ?"
"Người lớn cũng có trái tim trẻ con mà con, con xem họ chơi vui chưa kìa!"
Kỷ Ngưng đúng là rất vui vẻ.
Nàng vẫy tay với mấy bạn nhỏ: "Chào các em!"
Nàng dùng sự nhiệt tình của mình truyền đến Giang Thừa: "Anh cũng vẫy tay đi."
Người máy vẫy tay.
Giống như bốn năm trước, nàng vẫn rất hoạt bát.
Còn hắn, thì luôn luôn sống trong những quy tắc.
Nhưng hiện tại, quy tắc lại đang dần bị phá vỡ.
Cô bé lần nữa đeo tai nghe, khi tàu chạy vòng thứ hai thì nhảy nhót vui vẻ.
【A a a, thích quá đi!】
【Đối với một đứa trẻ ba tuổi thì hơi trẻ con thật, đối với sinh viên bọn mình thì quá vừa vặn!】
【Nếu Ngưng Ngưng không định làm diễn viên thì có thể cân nhắc đến Disney làm công chúa nha! Cô ấy nhiệt tình quá, sức hút mạnh mẽ, hoàn toàn hợp với đi dạo trên xe hoa!】
Kỷ Ngưng vỗ vai Giang Thừa, thắp lại bầu không khí "đi dạo" tàu hỏa.
"Chơi vui không!"
Quy tắc của hắn, đang vô hình, từng chút từng chút bị phá vỡ.
Ngồi trên tàu hỏa nhỏ, hết vòng này đến vòng khác, là một trải nghiệm mới mẻ chưa từng có.
Thật sự, rất vui.
【Cảm giác Giang tổng cũng đang chơi rất vui, thả lỏng quá ha ha ha ha ha.】
【Cũng có vẻ như là đang tận hưởng ấy (chỉ trỏ).】 】 【 Giang tổng vẫn là lùi về phía sau một chút để ánh hào quang cho Ngưng Ngưng. 】 【 Thể hiện EQ cao: Để ánh hào quang cho đồng đội. 】 【 EQ thấp: Muốn độn thổ quá QAQ 】 Trúc Trúc vô cùng kiêu hãnh, rất muốn giới thiệu với từng bạn nhỏ trong trung tâm thương mại —— Đây là mẹ của nàng nha! Còn có Giang thúc thúc... Bé con cười toe toét lộ răng sún, dùng thành ngữ vừa học được, nhiệt tình nói: "Chim lớn dựa người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận