Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư

Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 32: Tiết mục hiệu quả. (length: 31346)

Mụ mụ cái ly đã trống không, Giang thúc thúc theo sát phía sau, hai người bọn họ uống ngu ngốc nước trái cây, muốn biến thành ngu ngốc...
Cũng chỉ có Trúc Trúc, vẫn như cũ là thông minh bảo bảo.
Trúc Trúc cái miệng nhỏ trương thành hình chữ "o", vì bọn họ thao nát tâm.
Giang Thừa còn đang giải thích "nguyên lý" của nước trái cây ngu ngốc cho tiểu đoàn tử.
Kỷ Ngưng đứng tại chỗ, dù dựa vào kệ bếp, cả người đã từng trận choáng váng.
Rượu này giỏi lừa người, lúc mới uống vào không có vẻ gì, một ly vào bụng, càng ngày càng có tác dụng.
"Người lớn uống sẽ không bị ngu ngốc sao?" Trúc Trúc tò mò hỏi.
Giang thúc thúc đưa ra lý do thoái thác đàng hoàng, nàng nghe không hiểu, chuyển mắt nhìn mụ mụ, lại càng khẳng định ý nghĩ trong lòng. Bảo bảo đá đôi chân ngắn, chạy đến bên người Kỷ Ngưng, hai tay nắm vạt áo của nàng.
Trúc Trúc nói, nàng đỡ mụ mụ, khi Giang Thừa chú ý tới Kỷ Ngưng thì tay nàng vừa đúng chạm vào cái ly chân cao đã trống rỗng.
Nếu ly thủy tinh rơi xuống đất, sẽ vỡ, quệt làm bị thương bắp chân hoặc mắt cá chân của nàng.
Giang Thừa nhanh hơn một bước, đỡ được cái ly khi nó gần như sắp rơi.
Khoảng cách giữa họ trở nên rất gần, cằm Kỷ Ngưng hơi nâng lên, điều chỉnh góc độ, híp mắt nhìn hắn.
Nàng có để ý đến những bàn luận trên mạng, cư dân mạng gán cho vị khách quý của Tố Nhân Tổ cái nhãn rất thâm căn cố đế, đó là điều kiện bên ngoài ưu việt.
Lúc này nàng nhìn gần gã người máy khách quý -- "Không thể không thừa nhận." Kỷ Ngưng nghiêm túc nói, "Đóng gói ngươi đưa vào tổ luôn, cư dân mạng cũng không có ý kiến gì."
Giang Thừa cất kỹ cái ly chân cao, nghĩ ngợi, lại đẩy sâu nó vào trong.
Hai ngày nay, sau khi hoàn thành công việc công ty trước khi ngủ, hắn sẽ xem một số tài liệu về chăm sóc con cái. Tài liệu nói, khi trẻ con còn nhỏ, thay vì liên tục nhấn mạnh việc phải tránh xa nguy hiểm, thà trực tiếp tránh né nguy hiểm còn hơn.
Trúc Trúc là cô bé cẩn thận, lý thuyết này không áp dụng với bé.
Ngược lại có thể dùng trước cho mụ mụ của bé.
Giang Thừa mở vòi nước, rửa cái ly, rồi cất lại vào tủ chén, thuận miệng hỏi: "Vào tổ diễn vai gì?"
"Người máy." Kỷ Ngưng nói.
Kỷ Ngưng không say, cùng lắm khi đi thì bước chân có hơi lắc lư.
Hôm qua nàng là cây gậy leo núi của Trúc Trúc, bây giờ đổi lại, Trúc Trúc thành cây gậy nhỏ của nàng.
Vốn cũng không còn sớm, Kỷ Ngưng nắm tay bảo bảo về phòng ngủ.
Phòng số ba đối diện với phòng số 5, không xa, nhưng Giang Thừa vẫn đưa các nàng đến tận nơi.
Kỷ Ngưng lục túi tìm thẻ phòng, khi quẹt thẻ thì vô ý làm rơi xuống đất.
Nàng xoay người muốn nhặt, bé Trúc Trúc phản ứng nhanh hơn. Giữa những em bé đang chơi đập chuột, nàng bật cười, ngước mắt lên đụng phải ánh mắt Giang Thừa mang theo ý cười.
Tác dụng của cồn làm cho ánh mắt trở nên mơ hồ.
Kỷ Ngưng đến gần hơn một chút, tập trung ánh mắt, thử lên tiếng: "Giang Thừa, ta ——"
"Ngươi say rồi à?" Khóe miệng Giang Thừa vẫn đang nhếch lên.
Ánh trăng trong veo chiếu xuống.
Nàng có dung mạo tinh xảo, khi ngước mặt lên thì hàng mi rậm lại càng thêm cong vút, ánh mắt ướt át.
"Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?" Nàng nói hết câu.
Gần như ngay tức khắc, nhịp tim của Giang Thừa hẫng một nhịp.
Độ cong ở khóe môi cũng hạ xuống, thậm chí có thêm chút lo lắng.
Hắn đã từng tham khảo ý kiến của bác sĩ nội thần kinh có uy tín. Trong tai nạn xe, não bộ bệnh nhân chịu một kích thích tổn thương nhất định, dẫn đến tế bào thần kinh bị hao tổn hoặc chết, mất trí nhớ. Sau khi tình trạng ổn định, vẫn có khả năng hồi phục ký ức, dù sao thì trên phim truyền hình đều hay chiếu như vậy mà...
Kỷ Ngưng nhớ ra hắn sao?
"Nhặt được rồi nè!" Trúc Trúc quẹt thẻ phòng.
Trong sân, các khách quý khác lại đang chuẩn bị bữa ăn khuya.
"Kỷ Ngưng, có muốn ăn chút gì không?" Phan Tư Nhiên hỏi.
"Buồn ngủ quá." Kỷ Ngưng nói, "Ta lát nữa ra ăn."
Phương Mạn Ngâm cười: "Có chắc không phải ngủ một mạch tới sáng luôn không?"
Đến khi Kỷ Ngưng và Trúc Trúc về phòng số ba, Giang Thừa vẫn đứng ở đó, vẻ mặt suy tư.
Đồng Chi Kỳ cùng Giang Thừa lần trước đã cùng làm việc trong xưởng, lần này lại ngồi thuyền trúc cùng nhau, xem như có chút quen biết.
"Giang tổng." Đồng Chi Kỳ tiến lên, vẫy tay trước mặt Giang Thừa, "Đang ngẩn người gì thế?"
"Cô ấy vừa nói..." Giang Thừa trầm ngâm một lát, "Có từng gặp tôi ở đâu đó?"
Đồng Chi Kỳ: "Đang thả thính hả?"
"Nồi cháo hải sản nóng hổi, nguội thì ăn không ngon." Hướng Tinh Huy bưng một nồi đất từ trong nhà đi ra, thấy Giang Thừa thì hô lên, "Giang tổng, anh cũng ra ăn chút gì đi?"
Giang Thừa không có thói quen ăn khuya, uyển chuyển từ chối ý tốt của các khách quý.
Chỉ là tâm tình, rất tốt.
Dù là hồi phục ký ức nhận ra hắn, hay là thật sự chỉ là một lời nói nhảm thả thính...
Đều là chuyện đáng để vui mừng.
Các khách quý: !
Ha ha, có người bị dính "bả" nên đang cười tít mắt rồi kìa.
...
Đây là đêm trước ngày Tinh Chi truyền thông ký hợp đồng với Kỷ Ngưng.
Cư dân mạng có lẽ không quen thuộc Lam tỷ của Tinh Chi truyền thông, nhưng đối với những người đuổi theo các ngôi sao, thì chiêu trò của cô ta không thể quen hơn. Năm đó, khi Lam tỷ vẫn còn là một người "nobody", chính là nhờ marketing mà cô ta vượt trùng vây. Tin tức về việc Kỷ Ngưng sắp ký hợp đồng được lan truyền khắp nơi, chắc là Tinh Chi truyền thông cố tình thả tin, Lam tỷ vốn có tài đó, tạo hiệu ứng dư luận ngay cả đối với một sự kiện đơn giản như ký hợp đồng.
Và những chiêu trò này đồng nghĩa với lưu lượng và nhiệt độ.
【Xem ra thật sự sẽ ký hợp đồng, bằng không Tinh Chi truyền thông không cần tạo thanh thế như vậy. Có vẻ như họ khá coi trọng Kỷ Ngưng…】 【Tôi không xem những tác phẩm thời nhỏ của Kỷ Ngưng, nhưng bây giờ gần như đã thuộc hết những phân cảnh diễn xuất đặc sắc của cô ấy rồi, đặc biệt là mấy clip mà hôm nay lan truyền trên mạng, trên mạng tràn lan video tuyển tập nhân vật của Kỷ Ngưng ở thời Tiểu Đồng Tinh, dù có chọn "Không quan tâm" thì vẫn cứ bị gợi ý liên tục.】 【Tôi công nhận Tiểu Kỷ Ngưng lúc nhỏ rất có thần thái, nhưng việc Tinh Chi truyền thông làm vậy, thật sự không phải là đang "tiêu thụ" cô ấy sao?】 【Đúng là hảo hán không nhắc chuyện xưa, hào quang quá khứ dù có rực rỡ, cũng là chuyện của quá khứ thôi... Hơn nữa, đó là hào quang của hai mươi năm trước rồi. Việc Tinh Chi truyền thông làm như vậy, quả thật giúp Kỷ Ngưng được chú ý hơn, nhưng thực tế mà nói, điều đó không phải chuyện tốt cho Kỷ Ngưng.】 【+1! Tôi cũng nghĩ vậy, nhiều Tiểu Đồng Tinh sau khi lớn lên, diễn xuất cũng không bằng ngày xưa nữa. Hơn nữa, Kỷ Ngưng lại không được đào tạo bài bản, sau khi rời khỏi giới thì hoàn toàn không liên quan đến giới giải trí nữa, việc Tinh Chi truyền thông tuyên truyền rầm rộ, chẳng khác gì "dựng tượng" cho cô ấy, nếu sau này cô ấy không đưa ra tác phẩm nào gây kinh diễm hơn, chắc chắn sẽ bị cả mạng chế giễu, đến lúc đó lại mất thiện cảm của khán giả, rồi muốn trở mình cũng khó.】 【Nhưng điều này không thể trách Kỷ Ngưng được, Lam tỷ vốn là một thương nhân, cô ấy chỉ thao túng dư luận liên quan đến lợi ích mà thôi. Nghệ sĩ cũng đâu có mất gì, được nhận tài nguyên, đó là đạo lý ngầm rồi.】 Cư dân mạng vẫn đang tìm dưa trong ruộng dưa.
Chỉ là chuyện ký hợp đồng thôi, cũng có thể lên top tìm kiếm, người qua đường cũng phải tò mò mà nhấp vào xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra, mà đây là điều không một người mới nào làm được.
Trong diễn đàn, còn có nhân viên của Tinh Chi truyền thông lên tiếng. Người này cho biết, Lam tỷ đã đặt vé máy bay, tối nay sẽ bay ra Bắc Thành, ở lại một đêm, sáng mai trực tiếp đến chương trình, ký hợp đồng chính thức với Kỷ Ngưng.
Điều này đủ để chứng minh sự coi trọng của cô ta dành cho Kỷ Ngưng.
Đến thời điểm này, chuyện này, vẫn khó phân thật giả.
Vị giác của cư dân mạng đã bị "treo" lên cao độ, họ sớm đặt đồng hồ báo thức cho buổi phát sóng chương trình vào sáng mai, dù chuyện này có mặn hay nhạt thì họ vẫn muốn nếm thử mùi vị của nó.
Cũng vào lúc này, trong phòng số ba tại khu du lịch Vân Bích, Kỷ Ngưng đang ôm Trúc Trúc ngủ ngon giấc.
Nàng có thể chắc chắn rằng, rượu trong phòng Giang tổng, là loại rượu ngon.
Sau khi uống một ly, nàng chỉ cảm thấy buồn ngủ, lúc tỉnh lại cũng không đau đầu, nhiều nhất là hơi khát nước.
Kỷ Ngưng duỗi lưng, dậy rót nước uống.
Đây là một căn nhà nghỉ chưa được hoàn thiện, ngay cả chất lượng rèm cửa cũng không tốt, bị hở sáng. Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy bé Trúc Trúc đang ngủ ngon lành.
Thời gian có thể xoa dịu những vết thương.
Lúc ban đầu, bảo bảo níu chặt vạt áo mụ mụ, có thể vì đang ngủ, cũng có thể vì giường ở nhà họ Triệu rất nhỏ, có lẽ bé lo lắng lỡ sảy chân xuống đất, hay có thể đã từng trải qua chuyện như vậy, vì thế Trúc Trúc khi ngủ luôn co ro thành một cục nhỏ, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Nhưng hiện tại, bảo bảo đã tìm thấy mụ mụ, trong thời gian ở chung ngắn ngủi, bé ngày càng có cảm giác an toàn, khi ngủ không cần phải níu vạt áo mụ mụ nữa, tư thế ngủ cũng không gò bó nữa, cô bé nằm ngửa ra thoải mái, trong ngực vẫn ôm búp bê "Tã giấy", bên cạnh thì đặt một con thỏ hồng mềm.
Đây cũng không phải là chiếc giường lớn 1m8, Trúc Trúc cùng những bạn của bé chiếm hết một nửa chỗ, Kỷ Ngưng uống hết nước muốn nằm xuống thì lại phải tìm chỗ nào đó rộng hơn một chút.
Nàng nhẹ nhàng dịch mông nhỏ của Trúc Trúc: "Con nhích qua một chút."
Tiểu đoàn tử ngủ say quá nên không nghe thấy.
Nàng trở mình, nằm sấp một cách chắc chắn, đôi má phúng phính áp vào ga trải giường mềm mại.
"Trúc Trúc bé con." Kỷ Ngưng cố nén cười, "Cho mẹ chút chỗ nào."
Lần này thì Trúc Trúc nghe thấy tiếng mụ mụ.
Mắt nàng không mở, hai cánh tay ngắn ngủn vươn lên cao trong bóng tối, ôm lấy cổ mẹ.
Một cái ôm ấm áp.
"Trúc Trúc!" Kỷ Ngưng nhỏ giọng nói, "Như thế này ta sẽ ép ngươi thành bánh thịt nhỏ mất."
Tiểu bánh bao không lên tiếng.
Kỷ Ngưng không làm phiền bé con đang ngủ nữa, nằm xuống bên cạnh, rúc vào ngủ, không gây trở ngại cho hai bạn búp bê và thỏ nhỏ đang ngủ dáng tứ chi mở rộng.
Nàng đắp chăn cho mình và Trúc Trúc.
Nghĩ ngợi, lại tiện tay rút hai chiếc khăn tay từ trên tủ đầu giường, đắp cho "những bạn nhỏ" của Trúc Trúc nữa.
"Mụ mụ..." giọng nói nhỏ nhắn của Trúc Trúc lầm bẩm.
Kỷ Ngưng khẽ hỏi: "Sao vậy?"
"Con muốn ăn bánh thịt nhỏ cơ."
Kỷ Ngưng giọng nói vui vẻ: "Ta cũng muốn!"
"Hay là chúng ta đi tìm gì đó ngon ăn nhé?" Nàng quay sang, nhìn Trúc Trúc.
Bé con ngủ say tít rồi.
" " Kỷ Ngưng nhỏ giọng phản đối, "Sao ngươi thế này!"
Một giấc tỉnh dậy, Kỷ Ngưng nhắn WeChat cho PD thực tập: "Có bánh thịt nhỏ không?"
Cạnh bên, em bé bánh thịt bị ánh nắng đánh thức, mặt cọ cọ lên gối, từ trong chăn chui ra với mái tóc như tổ chim nhỏ.
Hồi nhỏ, Kỷ Ngưng thích nhất là tạo kiểu tóc cho búp bê Barbie.
Giờ có được một cô bé nhỏ phiên bản người thật, khi tết tóc cho nàng, mỗi ngày đều có thể vận dụng kỹ năng đặc biệt của mình.
Kỷ Ngưng vẫn nhớ rõ, hồi xưa, nàng không thích nhất là cô giáo mầm non nghịch tóc mình nửa ngày.
Trúc Trúc so với nàng lúc đó ngoan hơn nhiều, tay nâng một chiếc gương nhỏ, để mặc mẹ làm bao lâu cũng không hề phàn nàn.
Chỉ là, em bé trong gương nhỏ vẫn chưa ngủ đủ giấc.
Ngáp một hơi thật dài, đôi mắt tròn xinh đẹp trở nên long lanh.
PD thực tập trả lời tin nhắn.
Kỷ Ngưng xem qua, nói với Trúc Trúc: "Hôm nay bữa sáng của bé con là bánh thịt nhỏ đấy!"
Mắt tiểu bánh bao sáng rực lên.
Bánh thịt nhỏ trong giấc mơ tối qua, chốc lát liền xuất hiện trên bàn ăn rồi!
Kỷ Ngưng trả lời PD thực tập bằng một biểu tượng mặt cười đáng yêu rồi thoát ra.
Trên giao diện chính WeChat, nội dung trò chuyện giữa nàng và Lam tỷ, người đại diện của Tinh Chi truyền thông, dừng lại ở tối qua.
Lam tỷ hẹn nàng, sáng nay chín giờ, hai bên sẽ hoàn thành ký hợp đồng tại khu nghỉ dưỡng Vân Bích.
Vội vàng như vậy, rõ ràng là vì phát trực tiếp quá trình ký kết hợp đồng, như lời Đào đạo, Lam tỷ là một người làm ăn giỏi giang.
"Được." Kỷ Ngưng bỏ lược xuống, nâng mặt Trúc Trúc lên, "Bé con thật là đáng yêu."
Em bé đáng yêu nghe thấy tiếng phó đạo diễn dùng loa gọi mọi người tập trung ở trong sân, chân ngắn chạy ào ra.
Khi đụng vào chú Giang, Trúc Trúc đứng ngay ngắn, mắt dáo dác nhìn vào phòng số 5.
Giang Thừa: "Hôm nay muốn mang món đồ chơi nào?"
Trúc Trúc lộ ra hàm răng nhỏ như hạt gạo.
Có nhiều đồ chơi như vậy, nàng phải chọn kỹ mới được.
Chờ Trúc Trúc chạy đến phòng số 5, Kỷ Ngưng cũng đi ra từ phòng số ba.
Bạch Hủy chuẩn bị phục trang đạo cụ, mỗi ngày một bộ, còn lại đúng ba ngày quay, tính ra vừa đủ.
Thấy Giang Thừa nhìn mình chằm chằm, Kỷ Ngưng sờ mặt mình: "Có ——"
Trai xinh gái đẹp, tình cờ gặp nhau trong một buổi sáng đẹp trời, cư dân mạng đã tự vẽ nên mở đầu phim thần tượng rồi.
Nữ chính hỏi trước một câu, có kỳ lạ không?
Nam chính lắc đầu, nói rất đẹp.
"Có đẹp không?" Kỷ Ngưng hỏi.
Giang Thừa: ?
[??? Ha ha ha ha ha không đi theo lối thường, đây là mạch suy nghĩ gì vậy.] [Giang tổng hoàn toàn không biết phải nói sao, bị hỏi ngơ luôn rồi.] [Tôi phát hiện Ngưng Ngưng thật sự rất thích trêu Giang tổng, khi tương tác với các khách mời khác trong tổ, rõ ràng rất có chừng mực mà!] [Bởi vì Giang tổng dễ bị trêu, mỗi lần đều không thể bắt kịp ý mà ngơ mặt ha ha ha ha.] [Thật sự là không hề mang lớp vỏ bọc nào mà tùy thời đều ném chuyện cứng nhắc đấy!] [Kỷ Ngưng, cô phải biết, tôi sắp thành đại minh tinh rồi đấy, cẩn trọng lời ăn tiếng nói!] [Tuy rằng vậy, nhưng một lát nữa thật sự ký hợp đồng sao?] Tổ chương trình vẫn chưa công bố lịch trình hôm nay.
Bước đầu tiên, các khách mời tập trung trước, cùng nhau đến nhà ăn khu nghỉ dưỡng, dùng bữa sáng.
Bữa sáng mà tổ chương trình chuẩn bị rất phong phú, hình thức tự phục vụ, muốn ăn gì thì lấy cái đó.
Đây là lần thứ hai em bé ăn bữa buffet, nàng vẫn thích giúp các người lớn khác chọn đồ ăn, có điều kiện tiên quyết là, bản thân phải lấp đầy bụng trước đã.
Phương Mạn Ngâm nghe thấy tin đồn trên mạng, khi đi đến bên cạnh Kỷ Ngưng liền tạm thời tắt đi bộ đàm của mình.
Thấy vậy, Kỷ Ngưng cũng tháo tai nghe xuống.
"Là muốn ký hợp đồng sao?" Phương Mạn Ngâm hỏi.
Trong chương trình này, số lần Phương Mạn Ngâm và Kỷ Ngưng cùng xuất hiện không nhiều.
Dù là bình thường ăn cơm, hay là hoạt động theo nhóm, hai người rất ít khi tương tác với nhau.
"Người mới vào nghề, khi chọn kịch bản có thể sẽ không hiểu rõ." Phương Mạn Ngâm nói, "Nếu có gì cần, tôi có thể giúp."
Từ khi Phương Mạn Ngâm đến gần, ánh mắt Phan Tư Nhiên đã dõi theo sau lưng.
Lúc này, cô ta nhếch mày, thong thả nói: "Vẫn là một giọng điệu này, hồi xưa cũng từng nói với tôi như thế, không phải sao? Trên thực tế là cảm thấy nguy cơ, lo lắng lại xuất hiện một đối thủ cạnh tranh."
Kỷ Ngưng: ...
Ái chà!
.
"Không cần nói nặng lời như vậy, trước đây tôi cũng từng đưa kịch bản cho cô xem mà. Rõ ràng là vai diễn phụ lướt qua, ngay cả logic nhân vật cũng không có, từ chối thì đáng tiếc sao?" Phương Mạn Ngâm bình tĩnh nói.
Kỷ Ngưng đã hiểu.
Đây là nguyên nhân mâu thuẫn giữa hai người, đều kìm nén một bụng oán giận, lại chưa từng nhắc đến trong chương trình.
"Không đáng tiếc sao? Cô nói vai phụ đó, tôi còn không cần suy nghĩ mà tin cô luôn. Sau này, vai đó lại cho Nguyễn Hải Hạm, cô ta nhờ vai đó mà phất lên luôn đó."
Kỷ Ngưng: "Nguyễn Hải Hạm là ai?"
"Cô hỏi cô ta ấy." Phan Tư Nhiên hừ một tiếng.
"Lúc đó là một người mới trong công ty chúng ta." Phương Mạn Ngâm nói, "Tôi với cô ta tuy cùng một công ty nhưng năm đó tôi cũng chỉ là nhân vật nhỏ thôi, kế hoạch sự nghiệp của các nghệ sĩ khác, tôi có thể quyết định sao?"
"À, nhân vật nhỏ." Giọng Phan Tư Nhiên the thé, "Có thể đóng vai nữ chính nhân vật nhỏ? Ý của cô là, tôi bỏ một vai không có trọng lượng, nhưng chỉ có vai đó, có thể giúp tôi đỡ mất mấy năm đường vòng."
[Đây là kịch câm sao? Các tỷ tỷ xinh đẹp đang nói cái gì vậy, tôi cũng muốn nghe!] [Đang giằng xé nhau? Giai đoạn giằng xé đặc sắc, vì sao không có tai nghe!] [Không phải, đang yên đang lành sao lại tranh cãi vậy? Vì sao chứ!] [Bậc thầy khẩu ngữ đâu rồi? Mau đến phiên dịch cho tôi!] "Dù sao thì là sau khi bộ phim đó phát sóng, tôi mới biết Nguyễn Hải Hạm đóng vai mà cô từ chối."
Tính tình Phan Tư Nhiên nóng nảy hơn Phương Mạn Ngâm, lúc này cô ta vẫn muốn cãi tiếp.
Nhưng Phương Mạn Ngâm trực tiếp giơ tay lên, lại đeo tai nghe vào.
"Tùy cô nghĩ thế nào."
Phan Tư Nhiên: ? ? ?
[Đây là lời thoại tra nam à! Phan Tư Nhiên bị đơ tại chỗ luôn, căn bản không biết phải phản bác lại thế nào.] [Tuy rằng Phan Tư Nhiên trông có vẻ mồm mép, nhưng tôi cảm thấy khi cãi nhau, cô ta vẫn sẽ bị thiệt. Đầu óc Phương Mạn Ngâm nhạy hơn một chút.] [Chúng ta có phải là minh tinh ngốc không!] [Minh tinh ngốc không phải là từ ngữ gì hay, fan Phan Tư Nhiên đừng có nhận bừa...] [Đeo tai nghe vào rồi, để chúng ta đón kết cục của cuộc tranh cãi à?] [Có thể cho xem lại đoạn trước không, tôi nguyện ý nạp tiền VIP!] Kỷ Ngưng vỗ vai Phan Tư Nhiên: "Cảm ơn."
Trong lòng Phan Tư Nhiên thoải mái hơn chút.
Rõ ràng vì chuyện của mình mà tranh cãi với Phương Mạn Ngâm, nhưng nguyên nhân vẫn là hy vọng có thể giúp người mới tránh được cạm bẫy, không để họ bị lừa...
Kỷ Ngưng vỗ vai Phan Tư Nhiên xong, ngược lại lại tiếp tục vỗ vai Phương Mạn Ngâm.
Nét mặt của đối phương cũng dần giãn ra.
[Ngưng Ngưng: Bạn tốt; bạn cũng tốt.] [Với bộ mặt ngoan ngoãn của Ngưng Ngưng vừa nãy, ai còn có thể giận nữa chứ!] [Đột nhiên cảm thấy, Khuê Mật Tổ cãi nhau như vậy, rất có thể là do không có người ở giữa hòa giải. Đôi khi, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ, nhưng cả hai bên đều kiêu ngạo không muốn cúi đầu, hiểu lầm cứ thế lớn dần lên, liền biến thành chấp niệm.] Chờ đến khi hoàn hồn, cảm xúc của hai người Khuê Mật Tổ đều đã ổn hơn chút.
Chỉ là, khi nhìn về phía Kỷ Ngưng, ánh mắt có chút phức tạp.
Vị này là bậc thầy bưng nước sao?
Bậc thầy bưng nước lớn, bị Đào đạo gọi sang một bên nói chuyện rồi.
Bậc thầy bưng nước nhỏ, thì trong một giây sau đã lên sàn.
Trúc Trúc một tay kéo Phương Mạn Ngâm, một tay nắm Phan Tư Nhiên.
"Có thể cùng nhau chơi không?"
Mẹ đang bận, chú Giang cũng vậy.
Nhưng bọn họ đã từng nói rồi, Trúc Trúc có thể lớn gan hơn một chút, dũng cảm bày tỏ suy nghĩ của mình.
Vì vậy, bé con mời hai vị khách mời của Khuê Mật Tổ, cùng nhau chơi đùa.
Lúc này, tay Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên bị Trúc Trúc nắm chặt.
Các nàng có thể từ chối tiếp tục mở lòng với nhau, nhưng lại không thể từ chối lời mời của tiểu bánh bao.
"Chơi cái gì?"
Khi Đào đạo gọi Kỷ Ngưng sang một bên nói chuyện, Giang Thừa vừa hay đang nhận cuộc điện thoại công việc.
"Ý của anh là, Tinh Chi truyền thông sẽ cho tôi leo cây?" Kỷ Ngưng hỏi.
"Nếu dùng lời của fan thì, đây là đang đi dạo người hâm mộ, tục gọi là đùa fan. Ký hợp đồng trên chương trình, có thể cung cấp nhiệt độ cho cả hai bên, đây vốn dĩ là đôi bên cùng có lợi. Nhưng trước khi phát sóng trực tiếp, nhất định phải kết nối với nhau, phải kiểm soát tốt nhịp độ của chương trình..."
"Đã hẹn cẩn thận thời gian là chín giờ sáng, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì từ Tinh Chi truyền thông." Đào đạo ngước mắt nhìn đồng hồ, "Ta không chắc, nhưng có khả năng Lam tỷ bên kia đã đổi ý."
Từ đầu đến giờ, Tinh Chi truyền thông tuy tung ra không ít tin, nhưng rốt cuộc chỉ là phỏng đoán của cư dân mạng, không có gì thật sự.
Đào đạo không biết bên kia có đổi ý hay không, nếu đúng như phỏng đoán, thì công ty đối phương chắc chắn không bị ảnh hưởng gì, mọi ác ý suy đoán đều sẽ đổ lên đầu Kỷ Ngưng.
"Cọ nhiệt, ngươi hiểu ý chứ?" Đào đạo nói.
"Ý là, công ty lớn sẽ không tự nhiên cọ nhiệt của ta." Kỷ Ngưng hiểu ra, "Việc marketing rầm rộ chỉ có thể là ta đang cọ nhiệt của Tinh Chi truyền thông."
"Nhưng vì sao họ lại làm vậy?"
Giang Thừa đi lên trước, đến gần bọn họ.
Đào đạo mở máy tính xách tay, thời gian hiển thị trên màn hình đã là 9 giờ 10 phút.
Trên hot search, từ khóa "Kỷ Ngưng hợp tác với Tinh Chi truyền thông" vẫn còn, nhưng trong phần bình luận, ngày càng nhiều bình luận mới, toàn lời mắng chửi.
【exm, Kỷ Ngưng đang chơi xỏ chúng ta hả? Chờ cả đêm, chỉ cho chúng ta xem cái này?】 【Đây là chiêu trò tuyên truyền của Kỷ Ngưng và tổ chương trình hả?】 【Đau lòng Lam tỷ... bị người ta coi như quân cờ.】 【Kỷ Ngưng mặt dày cỡ nào mà dám cọ? Lam tỷ chọn người có yêu cầu đó, nhìn xem nghệ sĩ dưới trướng, người nào không giỏi?】 【Vậy chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều là Kỷ Ngưng tự biên tự diễn, tự tạo chiêu trò? Không ngờ...】 【Biết người biết mặt không biết lòng, không nhìn ra cũng bình thường. Kỷ Ngưng chắc nhiều tâm tư lắm, nếu không sao trong thời gian ngắn ngủi lại có nhiều fan như vậy?】 【Nhưng tôi cảm thấy, Kỷ Ngưng không đến mức ngốc như vậy, làm gì cũng phải có mục đích, mục đích của cô ấy là gì? Tự rước họa vào thân?】 【Kinh nghiệm hóng hớt giới giải trí nhiều năm nói cho tôi biết, trong trường hợp này, cứ đợi thêm một chút đi, để đạn bay thêm một lúc!】 Nhiệt độ ngày càng tăng, Kỷ Ngưng trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Đến giờ phút này, Đào đạo vẫn không hiểu, là ai có thù hận lớn với cô đến mức kéo cô vào cơn bão dư luận này.
Thậm chí, nếu nói nặng hơn một chút, là bạo lực mạng.
"Tạm thời không biết vì sao Tinh Chi truyền thông lại muốn làm như vậy." Đào đạo tốt bụng cho ý kiến, "Không cần đối đầu trực tiếp với họ."
"Bên họ biết ngươi khó lòng đáp trả, mới gây ra chuyện này."
"Cũng không biết rốt cuộc đang mưu đồ cái gì."
Kỷ Ngưng im lặng rất lâu.
Đào đạo không biết cô đang nghĩ gì.
Giang Thừa lại có thể nhìn ra đôi chút.
Đào đạo tiếp tục: "Không nên bận tâm chuyện này quá, dù sao cả hai bên đều không đề cập đến việc ký hợp đồng chính thức, tất cả chỉ là phỏng đoán của cư dân mạng."
"Tinh Chi truyền thông sẽ không để chuyện này qua dễ dàng đâu, nhiều nhất..." Hắn bổ sung, "Chỉ là ngươi sẽ bị mắng."
Kỷ Ngưng: "Câm miệng ăn bồ hòn."
Đào đạo gật đầu, thấy cô không nói gì nữa thì thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại thì cứ cầm khư khư, bộ dạng không hề bận tâm.
"Nhẫn một chút trời yên biển lặng." Đào đạo nói.
Anh không biết rằng, liên kết từ khóa trên hot search đã dẫn tới Weibo của Kỷ Ngưng.
Cô trực tiếp đăng ảnh chụp lớn của cả nhóm Tố Nhân Tổ, đó là link bình chọn, còn ba tiếng nữa là hết hạn bình chọn.
【vocal! Thông minh thật! Không ngờ cô ấy lại làm vậy.】 【Kỷ Ngưng không giải thích sao? Cứ mặc kệ dư luận như thế, chỉ đăng link bình chọn?】 【Số phiếu cứ tăng mãi, kích thích quá... Còn có ba tiếng, Tố Nhân Tổ thật sự có cơ hội vượt qua không?】 【Ngay cả bị mắng cũng có thể chuyển thành phiếu bầu cho mình, đây là hình tượng nữ minh tinh đầy tham vọng sao?】 【Người qua đường có thể không biết, người được nhiều phiếu nhất, tổ chương trình sẽ lấy lời khen cao nhất trong phần bình luận và thực hiện "tâm nguyện" của người đó.】 【Tôi không dám nói chắc, nhưng "tâm nguyện" trong phần bình luận được khen nhiều nhất của Kỷ Ngưng, tổ chương trình chắc chắn không làm được.】 【Giấc mơ vẫn muốn có một phần vạn thực hiện được nhỉ? Tôi xin ngồi xem!】 Kỷ Ngưng đăng Weibo xong liền cất điện thoại.
"Giang Thừa đâu?" Cô nhìn xung quanh.
"Không biết nữa." Đào đạo nghi ngờ, "Vừa nãy còn ở đây."
Rõ ràng, phần "ký hợp đồng" vốn được định trước đã bị trì hoãn một chút.
Trước khi tổ chương trình công bố lịch trình hôm nay, các khách mời có thể tự do hoạt động.
Đinh Mộ Vân sáng sớm luôn phải uống một ly cà phê, Hướng Tinh Huy đang nghiên cứu cách sử dụng máy pha cà phê trong phòng ăn.
"Đợi một lát." Anh nói.
Đinh Mộ Vân ngồi trên ghế cao ở quầy bar trong phòng ăn, hơi nghiêng người về phía trước: "Anh xem thử, có phải là nút đó không?"
"Máy này khác máy ở nhà mình quá." Hướng Tinh Huy nói.
Đinh Mộ Vân cười: "Già rồi, đúng là già rồi."
【oa, cảm giác ảnh hậu không hề phản cảm với tỷ phu như trước nữa. Tư thế hơi nghiêng người về trước đó, trước đây hình như ít thấy lắm.】 【Tôi đã nói từ lâu rồi, giữa họ nhất định là có tình cảm. Chỉ là thời gian trôi qua, cả hai không trân trọng nữa, giờ mới quyết định bù đắp, vì cuộc hôn nhân đến thời khắc sống còn (doge)】 【Vẫn phải cảm thán, tỷ phu thật tuyệt, việc lớn việc nhỏ trong cuộc sống, chị đều không cần bận tâm.】 【Ô ô ô, đây là yêu mà lấy nhau sao? Càng ngày càng cảm nhận được tình cảm như dòng nước chảy giữa họ, thật ấm áp, không ai rời bỏ ai.】 Đồng Chi Kỳ và Đồng Chi Nhạc hôm qua đại chiến ở bè trúc khiến cư dân mạng có cảm xúc khó tả.
Dù đứng ở góc độ nào, cũng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ sâu sắc của những người trong cuộc, nói vài lời khuyên can thì cũng chỉ ngoài mặt, chỉ có anh trai và em gái mới hiểu rõ từ nhỏ đến lớn, mỗi người đã trải qua những gì.
【Ông bố đỉnh lưu hình như không đáng tin lắm, anh ấy và bà nội tình cảm tương đối sâu sắc. Nếu xét trên lập trường của anh ấy, thì giống như bố mẹ ly hôn, anh ấy trực tiếp bị bố mẹ bỏ rơi.】 【Em gái không hề khó xử sao? Cô bé vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện gì, theo mẹ đến một gia đình khác, một người anh cùng cha khác mẹ, một người em cùng mẹ khác cha, hoàn cảnh của cô bé chắc không dễ dàng gì... Chỉ là vì em gái không phải người của công chúng nên mọi người không xót thôi.】 【Đồng Chi Kỳ trách ai cũng đừng trách em gái!】 【Nhưng lúc đó anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu không phải vì em gái bị bệnh, người bị mang đi có thể là anh ấy, chẳng lẽ không được tủi thân sao?】 Hai anh em cũng để ý những lời chỉ trích trên mạng.
Vì vậy, có vẻ họ có chút lúng túng, đứng đối diện mà không biết nên nói gì.
Cho đến khi, điện thoại của Đồng Chi Nhạc vang lên.
Tiếng chuông này như sợi dây cứu mạng, giúp cô thoát khỏi không khí ngột ngạt lúc này, ra một bên thở.
"Alo." Đồng Chi Nhạc không nhìn màn hình, trực tiếp đeo tai nghe bluetooth, nghe giọng nói đầu dây bên kia, ngẩn ra, "Mẹ?"
Lưng của Đồng Chi Kỳ cứng đờ ngay lập tức.
Hai chân anh dường như bị đóng đinh, rõ ràng muốn đi mà vẫn không nhịn được, dừng lại tại chỗ.
Hầu hết sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào nhóm Anh Em.
Ngoại trừ Trúc Trúc.
Hôm nay, Trúc Trúc mang theo một bộ đồ chơi nhập vai gia đình nấu ăn.
Cô bé ngồi xổm chân ngắn dưới đất, bày nồi niêu xoong chảo ngay ngắn.
Cô nhóc đeo tạp dề, hào hứng xào rau.
Rồi lấy cái đĩa, bày các nguyên liệu đồ chơi, đến gần hít hà: "Thơm quá."
Phương Mạn Ngâm và Phan Tư Nhiên được cô mời đến chơi nhập vai cùng nhau.
Hai cô đóng vai khách ăn của phòng ăn trẻ em, ngồi nghiêm chỉnh, nhưng tai đã dựng đứng từ lâu.
"Giờ phải làm trà sữa trân châu!" Trúc Trúc cầm hai cái chén nhỏ, giả vờ rót trà rót sữa, cuối cùng còn xé giấy ăn thành từng viên nhỏ, làm trân châu.
【Xem ra bảo bối nhà mình đã đi quán trà sữa rồi!】 【ha ha ha ha ha cao thủ vừa ra tay là biết ngay có phải dân chuyên hay không.】 【Đồng Chi Kỳ nghe em gái nghe điện thoại của mẹ, cả người đứng trân như tượng, ô ô đau lòng quá.】 Em gái Đồng Chi Nhạc đứng ở cách đó không xa, dùng tay gạt tai nghe bên phải, mắt cụp xuống.
Một lát sau, cô quay người lại.
"Mẹ hỏi anh, anh có muốn nghe điện thoại của mẹ không?" Đồng Chi Nhạc hỏi.
"Bốp" một tiếng, Phan Tư Nhiên và Phương Mạn Ngâm nhanh chóng ngẩng đầu.
Lại vô tình đối diện với ánh mắt của hai anh em, nói là không nghe lén thì ai mà tin được.
【ha ha ha ha ha trước kia hội bạn thân hay cùng nhau hóng hớt như vậy sao?】 【Nếu các chị không cạch mặt, thật không dám tưởng tượng hai người cùng nhau kể chuyện showbiz thì vui như thế nào!】 "Uống trà sữa trân châu đi." Phan Tư Nhiên nói.
"Đúng vậy." Phương Mạn Ngâm "khụ" một tiếng, nhận chén nhỏ từ tay Trúc Trúc.
Hai người lúc này là thật lòng không tạp niệm, chơi nhập vai gia đình cùng bé.
Hai tay nâng mỗi người một ly, đưa đến miệng, còn ngẩng cằm lên.
Uống rất nghiêm túc.
"Ngon quá." Phương Mạn Ngâm nói.
【oa, ngay cả đại tỷ thanh cao còn nói ngon thì Trúc Bảo nhà ta thật sự tuyệt vời.】 【Fan của Phan Tư Nhiên đừng có ở đấy trà xanh trà đạo gì nữa, ai chẳng biết các người đang tính toán gì.】 【Nhóm Anh Em đang cãi nhau, nhóm Hội Bạn Thân đang cãi nhau, còn nhóm Tố Nhân thì...】 Đây đúng là một chương trình, giống như chiến trường đầy gió tanh mưa máu.
Khắp nơi đều đang giao chiến.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, là người duy nhất giữ được sự trong trẻo, Trúc Trúc bạn nhỏ chuyên tâm chơi trò đóng vai gia đình.
Bé tự pha cho mình một ly trà sữa trân châu.
Phòng phát sóng trực tiếp biến thành phong cách hoạt hình.
"Ực ực ực--" bé con phát ra tiếng "Hấp" đầy thỏa mãn.
Ống kính quay cận cảnh hơn.
Khuôn mặt đáng yêu được phóng to.
Giọng của bé Trúc Trúc non nớt bí ẩn nói: "Thật ra là đồ giả đó."
Trên màn hình phát sóng trực tiếp, dòng chữ hiện lên -- Hiệu ứng chương trình, xin đừng bắt chước.
Dấu móc, chỉ là đồ chơi thôi.
【 Cảm ơn bé con, cũng cảm ơn tổ chương trình. 】 【 Nếu không thì ta còn chẳng biết gì luôn đó. (cười.jpg) 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận