Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư
Mẹ Ta Là Hào Môn Mất Trí Nhớ Đại Tiểu Thư - Chương 58: Là lưu lượng! (length: 33568)
Búp bê vải bị ném lên không trung xoay tròn một vòng rồi vững vàng đáp xuống đất.
Nhóm khách quý còn đang bận tâm đến hình tượng của mình thì đã há hốc mồm kinh ngạc, riêng cô bé Trúc Trúc thì mừng rỡ bước những bước chân nhỏ, chạy tới nhặt búp bê lên rồi ôm trở về.
[Trần bí thư, trong vòng ba phút gửi cho ta mấy cái sticker hình thiếu nữ tráng sĩ đi.] [Bảo bảo: Con muốn học, mụ mụ dạy con đi!] [Tiểu Trúc Bảo đừng vội học ném búp bê nha, ông bà sẽ mời cả đoàn làm phim đưa con đi công viên chơi nha.] Hạ Vân mở lời, vị lão sư này còn không biết rằng công viên trò chơi mô phỏng sắp có thay đổi rồi.
Nàng giới thiệu: "Nếu đem tất cả cảm xúc gửi gắm vào công viên trò chơi, thông qua các trò chơi mà chữa lành những vết thương trong lòng chúng ta, mọi người có cảm thấy giống như trẻ con, không thể chờ đợi mà ghi chuyến đi công viên trò chơi này vào danh sách những điều ước không?"
"Lấy lý thuyết của Jung làm cơ sở cho phương pháp trị liệu bằng trò chơi, khẳng định rằng tâm hồn chúng ta có khả năng tự chữa lành."
"Dựa theo chủ đề của chương trình 'Hành trình tâm linh', chúng ta sẽ bắt đầu chuyến đi hôm nay, các bạn nhỏ và các bạn lớn đã sẵn sàng chưa?"
Các khách quý lớn và nhỏ cùng nhau trả lời: "Sẵn sàng rồi."
Hai anh em thì không lên tiếng, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng khóa chặt lấy Giang tổng.
Đeo kính VR giả vờ như đang chơi game thì sao có thể so sánh được với việc thật sự đến công viên trò chơi.
Giang tổng đang thương lượng với đoàn làm phim.
Đúng như Đào đạo dự đoán, bên phía nhà đầu tư là một đám người do bà Chu Yến Quân phụ trách, khi cần thì dùng tình cảm, khi cần thì dùng lý lẽ, còn lão gia tử thì phụ trách dùng uy ra lệnh, hiện tại đến lượt Giang tổng ra mặt, hắn hoàn toàn phụ trách công tác trù tính tổng kết.
Đào đạo khó xử là vì Hạ Vân đang ở đây.
Vị khách quý đặc biệt này là chuyên gia được đoàn làm phim mời đến với một mức phí không hề nhỏ, mỗi một quy trình sắp xếp đều hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ chuyên nghiệp, nếu đoàn làm phim cố ý can thiệp, rất có khả năng sẽ chọc giận Hạ lão sư.
"Vậy nên ý của tôi là..." Đào đạo chưa kịp nói hết câu thì Giang tổng đã quay người đi về phía Hạ lão sư, "Đừng, đừng!"
Giang Thừa không hề lãng phí quá nhiều thời gian.
Ở Triệu gia, Trúc Trúc là cô bé luôn đau khổ, nó giống như Kỷ Ngưng vậy, giận dỗi. Việc ném búp bê nhung chưa vội, là bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Trẻ con không thể cứ mãi trì trệ, bọn họ làm người lớn càng không thể như thế, ký ức cũ rồi sẽ bị ký ức mới thay thế, ba mẹ sẽ cùng Trúc Trúc tạo nên những hồi ức đẹp hơn để bù đắp cho những tổn thương thời thơ ấu.
Đào đạo nhanh chóng chạy đến chỗ Giang tổng và Hạ lão sư.
Anh ta như là miếng nhân kẹp trong bánh quy, hai bên đều không dám đắc tội, còn chưa kịp lên tiếng thì trên mặt đã nở một nụ cười tươi rói.
Hạ lão sư trầm ngâm một lát.
"Công viên trò chơi thật đương nhiên là phải hơn công viên trò chơi mô phỏng rồi. Nhưng mà xét về kinh phí lẫn nhân viên sắp xếp, đều tương đối khó mà thực hiện được nhỉ. Nếu như mọi người có thể sắp xếp được ổn thỏa, thì về mặt thời gian và quy trình tôi sẽ điều chỉnh lại."
Đào đạo: ?
Thế là đã thương lượng xong xuôi.
Việc tiếp theo thì sẽ thể hiện được năng lực tài chính đến đâu.
Đại phương hướng thì do đoàn làm phim nắm, còn về mặt dự toán thì không có bất kỳ hạn chế nào, nhưng bảo khởi hành ngay thì cũng có hơi vội vàng. Thứ nhất, khu nghỉ dưỡng cách khu vui chơi khá xa, mất tận hai tiếng di chuyển, chờ các khách quý đến nơi thì chưa chơi được bao lâu mặt trời đã xuống núi mất rồi, như thế các bé sẽ không vui. Tiếp theo là vấn đề bao trọn khu vui chơi, điều này vừa thuận tiện cho việc quay phim của đoàn vừa khiến Trúc Trúc được vui chơi thoải mái không lo nghĩ, nhưng cuộc sống thì đâu phải như phim ảnh, đâu thể đến công viên rồi đuổi hết những du khách khác ra ngoài được, công tác cụ thể ít nhất cũng cần phải đặt trước một ngày, mấy chi tiết lặt vặt này là chuyện của nhân viên đoàn phim.
Kế hoạch thay đổi, công viên trò chơi mô phỏng chuyển thành công viên trò chơi thật, chẳng qua là thời gian sẽ dời sang ngày mai.
Hạ lão sư sẽ ở lại chương trình thêm một ngày, may mà tạm thời cô ấy cũng không có nhiều công việc, thêm vào đó các khách quý đều rất lịch sự ôn hòa, bầu không khí cũng rất tốt, không quá câu nệ hình thức, đãi ngộ cũng trên cả tiêu chuẩn.
Bởi vậy, việc thay đổi kế hoạch đãi ngộ tạm thời này cũng không hề gây khó dễ cho ai.
[A a a a a mang em bé của chúng ta đi công viên trò chơi!] [Nhanh thật đó, ta còn đang phải suy nghĩ nửa ngày để xuống lầu ăn một tô mì đây này, cả đoàn phim đi công viên trò chơi mà lại quyết định nhanh gọn như vậy.] [Vậy là Hạ lão sư muốn ở lại chương trình thêm một ngày sao? Tốt quá rồi, ta thích cô ấy lắm, một bác sĩ tâm lý vừa dịu dàng vừa có sức mạnh, nếu không phải việc hẹn cô ấy khám bệnh quá đắt thì chắc chắn ta đã liều rồi.] Cô bé Trúc Trúc nghe nói ngày mai sẽ được đi công viên trò chơi thật thì vui vẻ nhảy cẫng lên.
Đồ chơi đã được thu dọn đi từng cái một, riêng con búp bê nhung vẫn còn đó là để cho bé con ôm.
"Con muốn đi công viên trò chơi!"
"Còn có vòng quay ngựa cao hơn cả máy bay, xe điện đụng đụng cái liền biến hình, còn có cả đu quay có cánh nữa!"
Cục bột nhỏ phấn khích muốn chia sẻ niềm vui của mình với con búp bê nhung vừa bị ném bẹp dí.
Nàng vươn tay xoa xoa đầu búp bê, chỉnh cho nó tròn trịa lại.
Mụ mụ đã nói với bé con rằng, công viên trò chơi không như những gì người nhà họ Triệu nói.
Bọn họ đang nói phét đó.
"Nhưng mà chơi rất vui." Giang Thừa cười nói, "Đây là thật đó."
Cô bé Trúc Trúc, bên trái ngồi mụ mụ, bên phải ngồi ba ba.
Nàng dùng giọng sữa hỏi: "Vui thật hả oa!"
Không ai đáp.
Kỷ Ngưng: "Bộ ngươi chưa đi bao giờ hả?"
"...Ta cũng chưa từng."
"Yếu xìu." Đồng Chi Kỳ kích động kéo em gái tới, khoác vai nàng, hạ giọng nói, "Hai người đó chưa từng đến công viên trò chơi đâu, ngày mai dụ dỗ bọn họ lên cáp treo chơi đi."
"Dọa chết bọn họ!" Hắn nhếch miệng cười.
[Lại là nụ cười dao động tinh quái, ha ha ha ha.] [Anh ơi, Giang tổng và Ngưng Ngưng chưa từng đến công viên trò chơi, nhưng em thấy trước đây hai người đó đi xe guồng thì có vẻ quen... ] [Thật là vừa vui vẻ vừa không biết nói gì, không dám tưởng tượng nếu như nàng và anh trai cùng lớn lên từ nhỏ, thì đã bị một lũ bong bóng ngu ngốc vây quanh như thế nào!] "Nặng quá đi!" Đồng Chi Nhạc đẩy tay hắn ra, "Anh tránh ra đi."
Đồng Chi Kỳ áp sát hơn: "Gì chứ, thiết bị ở phòng gym còn nâng được mà một cánh tay của anh em lại kêu là nặng!"
Chương Ngạn Hi cười nói, kéo tay hắn ra, nói một câu công bằng: "Chi Kỳ, đừng bắt nạt em gái nha."
Cư dân mạng bày ra nụ cười dì.
Bong bóng ngu ngốc bay đi, biến thành bong bóng hồng phấn.
Giai đoạn công viên trò chơi mô phỏng bị hủy bỏ, may mà Hạ lão sư còn có những sắp xếp khác.
Hôm nay có rất nhiều hoạt động, trước bữa trưa các khách quý sẽ lên xe du lịch đã được đoàn phim chuẩn bị, để đến trung tâm trị liệu tự nhiên đã đặt trước.
Phòng làm việc có một không gian thoải mái yên tĩnh, nhân viên tiếp tân xác nhận lại thời gian đã hẹn với đoàn phim.
"Thời gian hẹn là vào buổi tối hả?"
Căn phòng này thuộc một chuỗi phòng khám, có hợp tác chặt chẽ với đội của Hạ lão sư.
Sau một hồi trao đổi, hẹn lại thời gian sớm hơn, nhân viên tiếp tân mời khách quý chờ một chút rồi mang trà lên.
Đây là trung tâm trị liệu tâm lý chuyên nghiệp, trẻ con cũng không có gì để chơi.
Đoàn làm phim yêu cầu duy nhất đối với hai bé là giữ trật tự.
Vì thế trong lúc chờ đợi rất lâu, hai bé đều ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
"Trúc Trúc, Châu Châu, ở đây có kẹo nè."
"Hai con có muốn ăn kẹo không?"
Hai bé con đưa tay ra đặt lên môi.
"Suỵt."
Đồng Chi Kỳ không chịu được cái bầu không khí yên tĩnh như vậy, quay đầu nói, "Giang tổng, hai chúng ta cũng không có bệnh để mà chữa, hay là đi chỗ khác chơi đi?"
"Chơi cái gì?" Giang Thừa hỏi.
"Tôi suy nghĩ đã."
"Để ta suy nghĩ cùng."
Đồng Chi Kỳ còn chưa nghĩ ra trò gì, hai đứa nhỏ trên ghế sô pha chậm rãi xoay người.
"Suỵt."
Đồng Chi Kỳ: ?
"Về công ty tăng ca cũng được." Giang Thừa nói.
Đỉnh lưu giơ tay kiểu Nhĩ Khang, u oán: "Khéo từ chối quá nha."
[Đỉnh lưu: Không cần thiết!] [Giang tổng bắt đầu tấn công người vô tội một cách lạnh lùng (không phải)] [Mấy người đừng nói nữa, hai bé cứ đổi tới đổi lui chắc mệt lắm!] [Nói thật thì, Trúc Trúc và Châu Châu ngoan thật đó, hoàn toàn không quấy khóc chút nào, lúc nãy tôi thấy chị tiếp tân còn lén nhìn mấy lần, chắc cũng không nghĩ đến bọn trẻ lại nghe lời như vậy.] Hầu hết các hoạt động của chương trình Giang Thừa đều cố gắng hết sức tham gia.
Lúc Hạ lão sư phổ cập kiến thức thì Kỷ Ngưng nghe rất nghiêm túc, hoạt động tưởng tượng tập thể, hắn cũng muốn được làm cùng nàng.
Đến một thời điểm, các khách quý được nhân viên tiếp tân dẫn vào một căn phòng thiền định.
Người phụ trách buổi thiền định hôm nay là cô Phỉ Phỉ của trung tâm trị liệu.
Đây là một căn phòng nằm trong công viên.
Nhiệt độ và ánh sáng hài hòa, tự nhiên khiến cho người ta thư giãn, đối diện với những khóm hoa ngọn cỏ ở khu vườn qua khung cửa kính lớn, cô Phỉ Phỉ mời các khách quý điều chỉnh hơi thở, tìm lại nhịp điệu hô hấp bình ổn và thư thái nhất.
Giang Thừa nhìn về phía Kỷ Ngưng.
Nàng đang ngồi xếp bằng trên tấm thảm, dựa theo những lời nhắc nhở của cô giáo.
Tinh dầu xoa dịu cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng chậm rãi, khiến cho người ta theo bản năng trở nên tĩnh lặng.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, giữa bọn họ không có chút tiến triển gì. Giang Thừa không phải không biết làm sao để chủ động, chỉ là hắn lo lắng, khi cán cân vừa mới cân bằng lại bị phá vỡ, có lẽ nàng sẽ không lại bốc hơi khỏi nhân gian, nhưng nàng sẽ dựng lên một hàng rào tâm lý kiên cố.
Nàng không thích hắn, chỉ là muốn cho con có một người ba thích hợp.
Giang Thừa chưa tìm được cách mở khóa phòng tuyến, trước mắt chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Buổi học chính thức bắt đầu, cô Phỉ Phỉ giới thiệu ngắn gọn.
"Buổi học này có thể giúp chúng ta giảm dần áp lực tâm lý. Đồng thời, phòng làm việc chúng ta còn có các hạng mục khác để lựa chọn, nếu như muốn giảm dần áp lực cơ thể, có thể hẹn trước với nhân viên tiếp tân của chúng tôi nhé."
【EQ cao: Có thể hẹn trước nha.】 【EQ thấp: Chặn họng.】 "Vậy bên ngoài còn có dịch vụ spa nữa hả?" Kỷ Ngưng hỏi.
"Đúng vậy." Cô Phỉ Phỉ trả lời.
Kỷ Ngưng và Đinh Mộ Vân nhìn nhau, rồi rủ thêm Đồng Chi Nhạc cùng xác nhận bằng ánh mắt.
Sau khi hỏi ý kiến cô Hạ xong, ba nàng tay trong tay cùng nhau rời đi.
Đi spa thôi.
Giang tổng còn ở lại: ?
Những khách mời nam khác: ?
Trúc Trúc giơ tay, nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, ba đang nghĩ cái gì vậy ạ!"
"Không nghĩ gì cả." Giang Thừa đáp.
"Chắc là ngủ gật!"
"Ngủ cũng được mà." Cô Phỉ Phỉ cười nói, "Được rồi, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu buổi học."
【Cứu mạng, đám khách mời nam hóa đá tập thể rồi!】 【Lúc Giang tổng lặng lẽ nhìn bóng lưng của Ngưng Ngưng, trong một phút kia, anh ấy đã nghĩ gì vậy? Có phải cũng muốn đi spa không? Ha ha ha ha ha.】 【Ngưng Ngưng: Không, ngươi không nghĩ (đè Giang tổng xuống).】 【Đại gia nghiệp đến rồi, tôi nghi rằng khi các phú bà tỷ tỷ cùng đám phú bà muội muội đi spa, mắt cũng không thèm chớp một cái.】 【Trọng sinh chi ta không ở trung tâm thương mại mở tàu hỏa nhỏ, cũng không thuê xe trượt tuyết ở núi tuyết, ta muốn mở một tiệm spa!】 "Đợi một chút." Đồng Chi Nhạc đi được vài bước thì do dự nói, "Chắc tôi không đi nữa đâu."
Đồng Chi Nhạc có một người anh trai nổi tiếng và giàu có, từ lâu đã tự do tài chính.
Nhưng đừng nói hai người họ đã nhiều năm không liên lạc, cho dù hai anh em không hề xa cách, thì tiền của anh trai vẫn là tiền của anh trai mà thôi.
Nàng không phải là phú bà muội muội trong miệng cư dân mạng, không thể tiêu xài thoải mái được, bản thân không chấp nhận được những thứ xa xỉ, mà thấy bất an.
"Tớ đi là được rồi." Đinh Mộ Vân cười nói, "Đây là chuỗi cửa hàng toàn quốc mà, về Bắc Thành tớ vẫn dùng được."
Vì những ngày gần đây cùng Châu Châu chung sống mà không được tự nhiên như Hướng Tinh Huy, ảnh hậu mấy ngày này chịu không ít mắng chửi, còn nhiều hơn cả hai mươi năm làm nghề. Cư dân mạng đều nói, nàng cứ thử qua lại trên bờ vực lật xe, nhưng bây giờ, vì Đinh Mộ Vân cẩn thận nhận ra sự khó xử của Đồng Chi Nhạc, những lời chửi mắng mới tạm dừng một lát.
Kỷ Ngưng cùng nhân viên công tác nhỏ giọng xác nhận dịch vụ, sau đó quay đầu cười tươi.
"Chương trình sẽ chi trả." Nàng kéo tay Đồng Chi Nhạc, "Đi thôi."
Phòng spa riêng tư không tiện quay phim.
Cửa phòng mở ra, trong phòng yên tĩnh, đâu đâu cũng thoảng mùi tinh dầu thiên nhiên.
Cư dân mạng không ngửi thấy mùi thơm này, cùng lúc cửa phòng đóng lại, mọi người đều bị ngăn cách bên ngoài.
【Ngưng Ngưng nhìn ra Đồng Chi Nhạc còn hơi ngại ngùng, cố ý nói chương trình sẽ trả tiền sao?】 【Không phải chứ, sao lại đóng cửa vậy! Phóng viên cố gắng lên!】 【Tin tôi đi, bên phòng thiền định kia cũng hài hước không kém đâu!】 【Đồng Chi Kỳ ngủ một giấc thẳng cẳng luôn! Cũng may là không ngáy, chứ không tôi sợ cả nhóm sẽ phát điên.】 【Hai đứa nhỏ quá bé, căn bản nghe không hiểu cô Phỉ Phỉ nói gì, cô Hạ dẫn bọn chúng sang phòng bên vẽ tranh rồi, ha ha ha ha.】 【Giang tổng thực lực chứng minh cái gì gọi là sinh không thể luyến, sớm biết đến đây một chuyến không thể ở cùng Ngưng Ngưng với Trúc Trúc, thà đi làm còn hơn!】 【Chương Ngạn Hi với Hướng Tinh Huy đâu rồi?】 【Ảnh đế hết thời và anh rể: Đang trầm tư, đừng có nhắc.】 ...
Hai bé con mỗi người một hộp màu, được cô Hạ dẫn dắt, dùng màu sắc tô điểm vào tranh.
Đám khách mời nam ở phòng thiền định, không biết có thành công giảm bớt áp lực tâm lý không nữa.
Mà ba vị khách mời nữ, thì thật sự, triệt để trải nghiệm thả lỏng cơ thể tới mức tối đa.
Du lịch vốn đã mệt mỏi, tuy chương trình chủ yếu hướng đến thư giãn và tận hưởng, nhưng đi liên tục mấy ngày rồi, ai cũng có chút đuối sức. Lúc này, ba nàng đã đặt lịch spa tinh dầu toàn thân.
Kỹ thuật viên mát xa chuyên nghiệp, nhẹ nhàng.
Tinh dầu chậm rãi thấm vào da, tiếng nhạc du dương bên tai, mệt mỏi dần tan biến, Kỷ Ngưng lim dim ngủ.
Ba vị khách mời nữ đều chợp mắt nghỉ ngơi một chút, sau khi hoàn tất liệu trình, kỹ thuật viên nhẹ giọng đánh thức các nàng.
Đợi đến khi mở mắt, Đồng Chi Nhạc ngại ngùng nói: "Hình như tôi ngủ rồi."
"Tớ cũng ngủ rồi." Kỷ Ngưng nói, "Giờ tràn đầy năng lượng, có thể đánh được cả hổ."
"Lúc không ngủ còn có thể dùng hết sức đập mấy con gấu bông thôi." Đinh Mộ Vân cười nói, "Giờ có thể đánh được cả hổ, nghe xong chắc hổ cũng run cầm cập ba lượt."
Khác hẳn với dáng vẻ đoan trang trầm tĩnh lúc nãy, giờ Đinh Mộ Vân đã học được cách nói đùa.
Hơi buồn cười, Đồng Chi Nhạc và Kỷ Ngưng đều bật cười thành tiếng.
"Gọi cho Trúc Trúc đi." Đồng Chi Nhạc trêu chọc, "Bảo bối Trúc Trúc của chúng ta là nhân viên quản lý vườn thú mà."
Kỷ Ngưng nhún vai: "Không được rồi, đồng hồ điện thoại của bảo bối nhà tôi hết pin rồi."
"Cộc cộc cộc——"
Tiếng gõ cửa vang lên, kỹ thuật viên đã rời đi mang đến cháo dưỡng sinh và trà lài cho các nàng.
Đinh Mộ Vân dậy trễ, bỏ lỡ bữa sáng do chương trình chuẩn bị, nên lập tức nhận lấy bát cháo dưỡng sinh, thưởng thức từ tốn.
Đồng Chi Nhạc liếc nhìn thời gian: "Phòng thiền định bên kia có thời lượng một tiếng, chúng ta nhanh lên chút, lát nữa còn phải thay quần áo."
Kỷ Ngưng cũng bưng khay cháo dưỡng sinh lên, ăn một miếng.
Ở chung đến giờ, Đồng Chi Nhạc nhắc đi nhắc lại mấy lần, cảm thấy Kỷ Ngưng như nhân vật bước ra từ truyện tranh vậy.
Sự tương tự này không thuần túy chỉ là vẻ ngoài. Khi nàng ăn cháo thì đôi mắt cũng lấp lánh sáng, món cháo dưỡng sinh bình thường thôi cũng như có hiệu ứng mỹ vị trong truyện tranh, khiến người khác khó lòng từ chối.
Đồng Chi Nhạc ăn rất nhanh.
"Cậu đừng có nghẹn." Đinh Mộ Vân cười nhắc nhở.
"Đám khách mời nam bên kia chắc chắn đã kết thúc từ lâu rồi." Đồng Chi Nhạc nói, "Chắc đang chờ chúng ta."
"Thì cứ để họ chờ thôi." Kỷ Ngưng đáp rất có lý, "Chúng ta đâu có lỡ mất giờ tập hợp theo quy định của chương trình, mà bên này còn chưa xong nữa."
Đồng Chi Nhạc chậm lại động tác ăn cháo.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn là một đứa con “thừa thải” trong nhà. Quen vì người khác suy nghĩ, cũng không phải vì mẹ và cha dượng đối xử với nàng khắt khe, mà ngược lại, chính vì họ không hề oán trách nên nàng mới muốn cố gắng làm thêm điều gì đó cho họ. Nếu hiểu chuyện có thể giảm bớt gánh nặng cho người khác thì nhường nhịn một chút cũng không sao.
"Họ đâu có phải run rẩy chờ ở ngoài trời tuyết, đội ngũ của chương trình rất giỏi mà, họ không rảnh rỗi đâu." Đinh Mộ Vân cười nói, "Đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy."
"Phải thể hiện khí thế trước mặt anh trai!" Kỷ Ngưng nói.
Đồng Chi Nhạc cúi đầu húp cháo.
Những lời này, trước giờ chưa từng có ai nói với nàng.
Khó có dịp không có camera quay, ba vị khách mời nữ càng thêm thoải mái.
Các nàng nói chuyện công việc, chuyện đời thường, và cả chuyện tình cảm.
Nguyên nhân là Đồng Chi Nhạc nhận được tin nhắn của Chương Ngạn Hi.
Hắn không giục nàng, chỉ gửi đến một video ngắn thú vị, muốn chia sẻ cùng nàng.
Kỷ Ngưng và Đinh Mộ Vân xem ké mới biết, hóa ra sau chương trình họ cũng có nói chuyện riêng.
"Mấy cậu đừng hiểu lầm." Đồng Chi Nhạc nói, "Chỉ là tán gẫu thôi mà."
Trong lịch sử trò chuyện không có bất kỳ tin nhắn mập mờ hay ám chỉ gì.
Nhưng Đinh Mộ Vân, dựa vào kinh nghiệm của mình, khẳng định chắc chắn: "Có tình ý đấy."
"Công việc của tớ bận rộn, cùng ông xã ở bên nhau bao nhiêu năm nay, hầu như là tình trạng xa cách nhiều hơn gặp gỡ."
"Nhưng dù xa cách nhau thì chúng tớ vẫn có vô vàn chuyện để nói. Bây giờ thì dùng WeChat, chia sẻ mấy việc vặt vãnh không đầu không cuối, hồi trước lúc chưa có WeChat, chỉ toàn gọi điện, nhắn tin thôi, lúc nào điện thoại cũng không rời tay."
Chính là khát khao mãnh liệt muốn chia sẻ, cùng với sự tin tưởng lẫn nhau tuyệt đối, khiến họ nắm tay đi qua bao năm tháng.
Không dám nói là hình mẫu vợ chồng, nhưng họ vẫn luôn trưởng thành, luôn tâm sự và chia sẻ, cho dù hai năm trước suýt nữa thì ầm ĩ ly hôn, cuối cùng vẫn vượt qua được sóng gió.
"Nhiều năm như vậy vẫn thế sao?"
"Cũng gần như vậy." Đinh Mộ Vân nghĩ nghĩ, "Chắc là do ở bên nhau lâu rồi, gặp vấn đề cũng không thể tránh khỏi. Khi phỏng vấn trước giờ ghi hình, tớ cũng nói là chúng tớ hợp tan không biết bao nhiêu lần."
"Lần chia tay dài nhất chắc là khoảng 5-6 năm trước."
"Vì cố chấp không thích có con nên chia tay, lại vì không nỡ bỏ tình cảm nên quay lại với nhau."
Kỷ Ngưng: "Giờ không muốn cố chấp nữa à?"
"Thực ra cư dân mạng mắng cũng không sai, việc nhận nuôi Châu Châu về nhà có vẻ như bị ép buộc, chính mình cũng chưa hoàn toàn sẵn sàng." Đinh Mộ Vân đặt chiếc bát nhỏ đựng cháo xuống, "Cư dân mạng còn nói làm người không được đòi hỏi quá nhiều."
"Tỷ Mộ Vân à, tiếng nói của cư dân mạng không quan trọng đâu, hôm nay Trương Tam nói thế này, ngày mai Lý Tứ lại nói kiểu khác, ngày sau hai người đó còn quên mất hôm trước đã nói gì nữa." Kỷ Ngưng nói bằng giọng ấm áp, "Nên là, chúng ta nên nghe theo trái tim mình."
"Chính mình à..." Đinh Mộ Vân suy nghĩ, rồi cười chuyển chủ đề, "Còn cậu thì sao?"
"Tớ?"
Đồng Chi Nhạc như đang tham gia một buổi tọa đàm về vấn đề tình cảm.
Nàng là một người nghe trung thành nhất, lúc này còn tiện thể hóng chuyện.
"Ngưng Ngưng này."
Đồng Chi Nhạc hỏi, "Ngươi với Giang tổng là sao thế này?"
Đinh Mộ Vân không khỏi bật cười.
Nàng đến bây giờ còn nhớ cảnh quay trong Tiểu Kỷ với vẻ ngây thơ, luôn cảm thán, năm tháng không buông tha ai.
Chỉ thoáng chốc, Tiểu Đồng Tinh đã dừng lại trong trí nhớ.
Sau khi trưởng thành, Kỷ Ngưng tuy rất lanh lợi khi bày mưu tính kế cho người khác, nhưng đến lượt mình thì chỉ có thể nộp giấy trắng.
"Mấy bạn trẻ trên mạng đều nói chương trình của chúng ta là show hẹn hò, ship cp đó." Đinh Mộ Vân nói, "Ngươi đối với Giang tổng có ý gì không? Hảo cảm, hay là——"
"Không có." Kỷ Ngưng nghiêm mặt.
"Vậy trước kia thì sao?" Đồng Chi Nhạc hỏi.
"Không quen." Kỷ Ngưng cúi đầu xem điện thoại, "Đi thôi, nếu không Nhiên bảo bối lại gọi điện cho ta."
Thay quần áo đi ra ngoài, Kỷ Ngưng thong thả bước đi phía trước.
Cho đến khi sau lưng vọng lại tiếng của Đồng Chi Nhạc.
"Không đúng! Ngươi vừa mới nói đồng hồ điện thoại của Trúc Trúc hết pin mà!"
【rốt cuộc cũng đi ra rồi chúng ta khổ quá (ai oán.jpg)】 【Cái gì mà có điện với không điện, vừa nãy đang nói gì mà Ngưng Ngưng lại đột nhiên chột dạ thế kia!】 【Ngưng Ngưng: Độn thổ, chạy!】… Khách mời đều cảm thấy hoạt động bên ngoài tốt hơn nhiều so với ở trong nhà gỗ nhỏ.
Một nguyên nhân rất lớn là, vừa ra tới, sẽ không cần tự mình nấu cơm!
Bữa trưa là tổ chương trình sắp xếp, tại một nhà hàng nhỏ nổi tiếng địa phương, khách mời gọi vài món đặc sắc.
Hạ lão sư đặc biệt nhã nhặn, khi xem thực đơn còn xua tay nói không đói, nhưng khi đồ ăn vừa tới lại gọi một tiếng "Gió cuốn mây tan", ăn rất ngon lành.
Khu bình luận lại nổi lên một tràng "Ha ha ha ha".
Cư dân mạng theo dõi tài khoản của Hạ lão sư, để lại bình luận—— Chương trình này, ngay cả mời đến đạo sư khách mời cũng hút fan như vậy sao?
Có người còn chủ động gửi tin nhắn riêng cho Hạ lão sư.
Nội dung trả lời tự động, là đặt lịch hẹn hội thảo, khóa học và cách liên hệ trợ lý tư vấn tâm lý.
Buổi sáng trước khi đi ra ngoài, tổ chương trình đã nhắc nhở, hoạt động buổi chiều cần khách mời mang theo chứng minh thư cá nhân.
Đến lúc này, Đào đạo hỏi lại, Đồng Chi Kỳ và Hướng Tinh Huy lộ vẻ mờ mịt.
Hướng Tinh Huy: "Xin lỗi, tôi không mang."
"Đã nói à? Nói khi nào vậy?" Đồng Chi Kỳ hỏi, "Anh, anh có nghe thấy không?"
【Đôi khi tôi thật sự rất nể phục não bộ thần kỳ của đỉnh lưu, anh rể đã nói không mang rồi còn hỏi người ta có nghe thấy không!】 【Mặt anh rể mỉm cười: Nếu mà tôi nghe thấy thì tôi đã mang rồi chứ sao?】 【Chỉ có mình tôi tò mò là hoạt động gì mà phải mang theo chứng minh thư vậy?】 May mà chỗ này cách khu nghỉ dưỡng không xa.
Ba vị khách mời nữ vừa ăn cháo dưỡng sinh, cũng không đói, nên chủ động đề nghị về một chuyến, giúp họ lấy giấy tờ.
Tổ chương trình đưa chìa khóa xe cho họ.
Kỷ Ngưng vẫy tay: "Ta không đi."
【Ngưng Ngưng không dám lái xe đó... Chắc là có sang chấn tâm lý nên mất trí nhớ tạm thời, nhưng không có nghĩa là tổn thương tâm lý không còn.】 【Sau khi tin tức cô ấy gặp tai nạn xe mất trí nhớ được truyền ra, antifan vốn chế nhạo đó là chiêu trò PR, còn lục lại tin tức năm xưa. Tin tức kèm theo ảnh chiếc xe bị đâm nát vụn, tài xế và các hành khách khác đều tử vong tại chỗ, chỉ có Ngưng Ngưng còn sống.】 【Thật sự thì vụ đó kinh khủng quá, Ngưng Ngưng hiện tại đã dám ngồi xe, xem như là có tâm lý vững rồi.】 "Mộ Vân tỷ lái được sao?" Nhân viên công tác hỏi.
Đinh Mộ Vân không có bằng lái xe.
Mấy năm nay, lúc đi làm, nàng đi lại đều có xe của người quản lý đưa đón, khi về đời sống thường ngày thì có Hướng Tinh Huy làm tài xế riêng. Dần dà, nàng cũng lười phí sức đi thi bằng lái.
"Còn ngươi?" Kỷ Ngưng nhìn sang Đồng Chi Nhạc.
"Ta đưa các ngươi đi." Giang Thừa thò tay nhận lấy chìa khóa xe từ tay nhân viên công tác.
"Ta thần ——" lời Đồng Chi Nhạc còn chưa dứt thì bị Đinh Mộ Vân cắt ngang.
Đinh Mộ Vân kéo Đồng Chi Nhạc ngồi xuống: "Về lấy giấy tờ thôi mà, không cần nhiều người đi vậy đâu, hai người bọn họ đi là được rồi."
Đồng Chi Kỳ và Hướng Tinh Huy dặn bọn họ vị trí để giấy tờ.
Nhóc Trúc Trúc vẫn chưa ăn cơm trưa, ba mẹ nhắc nhở nàng phải ngoan ngoãn ăn no.
Nhóc con bỏ đầy thức ăn vào miệng.
Nỗ lực gật đầu, vẫy tay nhỏ với ba mẹ.
Chờ bọn họ đi rồi, Chương Ngạn Hi hỏi: "Thật vui vẻ vừa nãy vốn muốn nói gì?"
Đồng Chi Nhạc: "Ôi, tay lái của ta là thần thánh đó."
Mọi người đều vui vẻ.
Nhóc Trúc Trúc cũng cười theo.
"Bảo bối, con cười gì vậy?"
Nhóc con cười hì hì.
Ta cũng là thần xa tay mà!
… Cư dân mạng đang suy đoán, việc gì mà phải xuất trình chứng minh thư.
【Công viên trò chơi lớn?】 【Ngày mai mới đến công viên trò chơi, cho dù giờ có muốn đổi kế hoạch tạm thời thì cũng quá muộn rồi. Hay là đi căn cứ không quân học lái máy bay gì đó?】 【Nếu là lái máy bay, tôi thật sự muốn rớt nước mắt ghen tị QAQ】 【Không hẳn đâu, giờ có rất nhiều khu vui chơi cần xác minh thông tin của khách để đảm bảo an ninh và trật tự mà.】 Mọi người đoán đủ các kiểu, nhưng không ai ngờ rằng, tổ chương trình chở khách mời, lại dừng ở bên ngoài một bưu điện lớn.
Đây là một quán cà phê bưu điện thời gian, bên ngoài có một hộp thư lớn, thiết kế thành hình một người đưa thư hoạt hình, sơn màu xanh biếc.
Dù là ở thời đại nào, khi các bé đến những nơi có các điểm đặc sắc thì đều thích chụp ảnh chung để kỷ niệm.
Kỷ Ngưng nhắc, nhóc Trúc Trúc và Châu Châu liền đứng cạnh hộp thư xanh biếc của người đưa thư.
Lần trước khi nhận được lời mời quảng cáo, Kỷ Ngưng đã chọn hợp tác với một nhãn hiệu điện thoại di động.
Chờ chương trình kết thúc, nàng sẽ dùng những bức ảnh chụp trong chương trình làm quảng cáo đầu tiên sau khi tái xuất. Hiện tại tuy tin tức đại ngôn của dòng điện thoại vẫn chưa công bố, người phát ngôn tương lai đã thận trọng, "tách tách" tận tâm chụp ảnh cho các bé.
Trúc Trúc và Châu Châu đứng nghiêm.
Đầu tiên là làm động tác kéo tay, lại hô một tiếng "cà tím".
"Trời ạ." Kỷ Ngưng đau đầu, "Ai dạy các ngươi vậy hả?"
Trúc Trúc và Châu Châu cùng chỉ vào Đinh Mộ Vân.
【Ha ha ha ha ha mấy đứa bé thành thật quá đi.】 【Ngưng Ngưng: Chị hơi mệt mỏi rồi ảnh hậu tỷ à.】 【Nhưng mà, mua cà phê cần gì phải mang theo giấy tờ tùy thân?】 Có người am hiểu về bưu điện này đã phổ cập kiến thức cho mọi người trong khu bình luận.
Tiền thân của bưu điện thời gian là một quán lưu trữ thư từ. Lúc đầu, mọi người đem những lá thư quan trọng với mình gửi ở đây, dần dần, thư càng lúc càng nhiều, quán lưu trữ biến thành bưu điện thời gian và mở rộng ra nhiều thành phố.
Đào đạo đã sớm tìm hiểu thông tin, nên đã giải thích nghi hoặc cho khách mời.
"Ở đây, chúng ta có thể viết một lá thư cho chính mình trong tương lai."
"Lưu lại địa chỉ, định ra thời hạn, đến một ngày nào đó trong tương lai, bạn sẽ nhận được hồi âm từ quá khứ, nhất định rất lãng mạn và bất ngờ."
"Vậy nên bây giờ, mọi người hãy chọn bưu thiếp thật đẹp và viết thư cho chính mình trong tương lai đi!"
Khách mời sẽ ở lại nơi đây một hồi lâu.
Hạ lão sư nhắc, không chỉ có thể viết cho chính mình trong tương lai, nếu trước đây có điều gì tiếc nuối hay bất mãn, thì cũng có thể viết cho chính mình trong quá khứ.
Quán bưu điện này giống như một hiệu sách lớn.
Trên kệ bày rất nhiều bưu thiếp, bookmark và sổ tay tinh xảo.
Đinh Mộ Vân xách một giỏ mua sắm, bên trong chất đầy.
"Em đúng là vậy mà, biết rõ mua về viết cũng không hết, hễ thấy đồ mới là lại muốn mua." Hướng Tinh Huy cười nói.
"Trước đây mua đúng là không dùng hết, nhưng bây giờ không phải là có Châu Châu sao?" Đinh Mộ Vân nói, "Sau này Châu Châu đi học, những cuốn này có thể dùng làm nháp."
Hướng Tinh Huy xoa đầu Châu Châu, trêu ghẹo: "Nghe thấy chưa? Sau này đồ dùng học tập của Châu Châu, mẹ lo hết."
Hai vợ chồng để Châu Châu tự chọn vở và gôm mình thích.
Đồng Chi Nhạc thì lại bị một hộp gôm có nhãn giá trên trời hù dọa.
Nàng để lại, Chương Ngạn Hi lại cầm lên.
"Tặng em một hộp." Hắn nói.
"Không cần đâu, bây giờ anh đang không có việc làm mà." Đồng Chi Nhạc chân thành nói.
"Một hộp gôm mấy chục đồng." Chương Ngạn Hi cười, "Vẫn còn chịu được."
Trúc Trúc cũng có một chiếc giỏ mua sắm trong tay.
Ba mẹ nói, sau khi chương trình kết thúc, bé phải học chữ, giờ là lúc chuẩn bị đủ đồ dùng học tập.
Nhóc con đứng ngơ ngác hồi lâu ở quầy đồ dùng văn phòng phẩm đẹp mắt.
Cuối cùng, nàng đưa tay cầm lấy một cây bút máy.
Cây bút này hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của bé.
Vì trên nắp bút, có hình một chú ếch con.
Nhân viên bưu điện thấy Trúc Trúc tự chọn bút máy, liền tiến đến nhắc nhở: "Cái này phải cầm nhẹ thả nhẹ nha con."
Nhóc con nhẹ nhàng để bút máy vào trong giỏ.
"Ba mẹ đồng ý cho con mua không? Phải hỏi qua ba mẹ trước chứ."
"Đồng ý đó ạ!"
【Nhóc con nghiêng đầu: Cô đang nghi ngờ thực lực của tôi đấy à.】 【Cho dù nhóc con muốn mua hết cái bưu điện này, ba mẹ cũng sẽ đồng ý thôi.】 【Ba mẹ thì có thể lý trí, nhưng ông bà có khi đồng ý đó (doge)】 "Bé ơi, ba mẹ của con đâu rồi?"
Nhóc con xách giỏ mua sắm, đi tìm ba mẹ.
Hai người họ đang ở quầy pha chế trong bưu điện mua cà phê.
Trời lạnh, uống một ly cà phê sữa nóng hổi rất hợp.
Kỷ Ngưng hai tay bưng ly cà phê, nhấp một ngụm: "Ngươi không đi làm một cái tin gửi sao?"
Giang Thừa không có gì muốn viết lên tin gửi ở chỗ công cộng.
Hắn vốn rất ít nói, huống hồ là trò chuyện với bản thân mình trong tương lai.
Không có gì để trò chuyện cả.
"Còn ngươi?"
Kỷ Ngưng tùy ý rút một tấm bưu thiếp ở quầy bar ra.
"Chọn tấm này đi." Nàng nói.
Đồng Chi Nhạc tiến đến: "Không biết vài năm nữa, liệu có thực sự gửi thư được không, có lẽ đến lúc đó đã đóng cửa rồi thì sao?"
Đây chính là nhân viên thu ngân “Lên TV” hết lòng hết dạ, lập tức học theo thương hiệu.
“Chuyện này tuyệt đối có thể yên tâm, dù cho trải qua rất nhiều năm, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách, đưa bưu thiếp đến tay các ngươi.”
“Chúng ta thậm chí còn nghĩ đến, theo thời gian trôi đi, chữ viết có lẽ sẽ phai màu, địa chỉ người nhận thư cũng sẽ thay đổi, nên sẽ chuẩn bị trước cho bưu thiếp.”
Nhân viên thu ngân xoay màn hình máy tính lại: “Khi mua bưu thiếp, chúng ta sẽ đưa mã QR mặt sau thẻ vào hệ thống, liên kết với chứng minh thư.”
Các khách quý đều đã vây quanh.
Gửi đi phong thư cho tương lai này, cũng có quy trình: chọn bưu thiếp xong, mọi người dùng chứng minh thư thanh toán, sau đó từng người vào phòng viết bưu thiếp yên tĩnh, viết xong thì bỏ vào hộp thư của bưu cục, rất có cảm giác nghi lễ.
Mọi người xếp hàng thanh toán.
Nhân viên thu ngân vẫn nhấn mạnh bưu cục thời gian đáng tin đến mức nào.
Từng vị khách quý mua xong, nàng nhận lấy chứng minh thư Kỷ Ngưng đưa tới.
“Tít” một tiếng.
“Vị tiểu thư này, trước đây cô từng lưu thư cho tương lai ở bưu cục thời gian của chúng ta!”
Mọi ánh mắt nhìn về phía Kỷ Ngưng.
Kỷ Ngưng: ?
Không có mà!
“Đây là phong thư cho tương lai thiết lập gửi đi sau mười lăm năm.”
“Nhưng chúng tôi xác minh thì thấy số điện thoại và địa chỉ cô lưu không còn tồn tại, nên nhân viên theo dõi đã ghi chú.”
Nhân viên thu ngân xem ghi chú rồi nói: “Nhân viên ở đây đoán, cô rất có thể tính toán đến một ngày nào đó trong tương lai, tự mình mang chứng minh thư đến mở phong thư này.”
“Kỷ tiểu thư, trong máy tính có bản lưu trữ, cô có muốn mở phong thư này bây giờ không?”
Thời gian ghi trên máy tính, ứng với ký ức hoàn toàn trống rỗng của Kỷ Ngưng.
【A a a a thì ra bưu cục thời gian là thật.】 【Trong lúc mất trí nhớ vô tình tìm lại quá khứ đã mất, lần này cảm giác có duyên quá!】
Nhân viên thu ngân đưa chuột cho Kỷ Ngưng.
Nhấn nhẹ phím, bưu thiếp thời không đã được mở ra.
Trên màn hình, hiện lên phong bưu thiếp này.
Còn kèm theo một tấm ảnh chụp chung.
Giang Thừa giật mình.
Khoảnh khắc quý giá trong hồi ức lặp lại quanh quẩn, như thể thời không giao nhau rồi dừng hình ảnh trong khoảnh khắc.
Tất cả khách quý ồ lên một tiếng.
Đào đạo tim đập thình thịch.
Là lưu lượng, là tài lộc lớn!
Kỷ Ngưng:…
Trước kia văn nghệ như vậy sao?
Đồng Chi Nhạc: !
Không quen mà còn thân mật kìa!
Bảo bảo ngó qua ngó lại trong khung cảnh ảnh chụp chung đẹp đẽ, nghiêng đầu, nói giọng nũng nịu.
“Ba mẹ, không mang con đi sao?”
Nhóm khách quý còn đang bận tâm đến hình tượng của mình thì đã há hốc mồm kinh ngạc, riêng cô bé Trúc Trúc thì mừng rỡ bước những bước chân nhỏ, chạy tới nhặt búp bê lên rồi ôm trở về.
[Trần bí thư, trong vòng ba phút gửi cho ta mấy cái sticker hình thiếu nữ tráng sĩ đi.] [Bảo bảo: Con muốn học, mụ mụ dạy con đi!] [Tiểu Trúc Bảo đừng vội học ném búp bê nha, ông bà sẽ mời cả đoàn làm phim đưa con đi công viên chơi nha.] Hạ Vân mở lời, vị lão sư này còn không biết rằng công viên trò chơi mô phỏng sắp có thay đổi rồi.
Nàng giới thiệu: "Nếu đem tất cả cảm xúc gửi gắm vào công viên trò chơi, thông qua các trò chơi mà chữa lành những vết thương trong lòng chúng ta, mọi người có cảm thấy giống như trẻ con, không thể chờ đợi mà ghi chuyến đi công viên trò chơi này vào danh sách những điều ước không?"
"Lấy lý thuyết của Jung làm cơ sở cho phương pháp trị liệu bằng trò chơi, khẳng định rằng tâm hồn chúng ta có khả năng tự chữa lành."
"Dựa theo chủ đề của chương trình 'Hành trình tâm linh', chúng ta sẽ bắt đầu chuyến đi hôm nay, các bạn nhỏ và các bạn lớn đã sẵn sàng chưa?"
Các khách quý lớn và nhỏ cùng nhau trả lời: "Sẵn sàng rồi."
Hai anh em thì không lên tiếng, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng khóa chặt lấy Giang tổng.
Đeo kính VR giả vờ như đang chơi game thì sao có thể so sánh được với việc thật sự đến công viên trò chơi.
Giang tổng đang thương lượng với đoàn làm phim.
Đúng như Đào đạo dự đoán, bên phía nhà đầu tư là một đám người do bà Chu Yến Quân phụ trách, khi cần thì dùng tình cảm, khi cần thì dùng lý lẽ, còn lão gia tử thì phụ trách dùng uy ra lệnh, hiện tại đến lượt Giang tổng ra mặt, hắn hoàn toàn phụ trách công tác trù tính tổng kết.
Đào đạo khó xử là vì Hạ Vân đang ở đây.
Vị khách quý đặc biệt này là chuyên gia được đoàn làm phim mời đến với một mức phí không hề nhỏ, mỗi một quy trình sắp xếp đều hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ chuyên nghiệp, nếu đoàn làm phim cố ý can thiệp, rất có khả năng sẽ chọc giận Hạ lão sư.
"Vậy nên ý của tôi là..." Đào đạo chưa kịp nói hết câu thì Giang tổng đã quay người đi về phía Hạ lão sư, "Đừng, đừng!"
Giang Thừa không hề lãng phí quá nhiều thời gian.
Ở Triệu gia, Trúc Trúc là cô bé luôn đau khổ, nó giống như Kỷ Ngưng vậy, giận dỗi. Việc ném búp bê nhung chưa vội, là bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Trẻ con không thể cứ mãi trì trệ, bọn họ làm người lớn càng không thể như thế, ký ức cũ rồi sẽ bị ký ức mới thay thế, ba mẹ sẽ cùng Trúc Trúc tạo nên những hồi ức đẹp hơn để bù đắp cho những tổn thương thời thơ ấu.
Đào đạo nhanh chóng chạy đến chỗ Giang tổng và Hạ lão sư.
Anh ta như là miếng nhân kẹp trong bánh quy, hai bên đều không dám đắc tội, còn chưa kịp lên tiếng thì trên mặt đã nở một nụ cười tươi rói.
Hạ lão sư trầm ngâm một lát.
"Công viên trò chơi thật đương nhiên là phải hơn công viên trò chơi mô phỏng rồi. Nhưng mà xét về kinh phí lẫn nhân viên sắp xếp, đều tương đối khó mà thực hiện được nhỉ. Nếu như mọi người có thể sắp xếp được ổn thỏa, thì về mặt thời gian và quy trình tôi sẽ điều chỉnh lại."
Đào đạo: ?
Thế là đã thương lượng xong xuôi.
Việc tiếp theo thì sẽ thể hiện được năng lực tài chính đến đâu.
Đại phương hướng thì do đoàn làm phim nắm, còn về mặt dự toán thì không có bất kỳ hạn chế nào, nhưng bảo khởi hành ngay thì cũng có hơi vội vàng. Thứ nhất, khu nghỉ dưỡng cách khu vui chơi khá xa, mất tận hai tiếng di chuyển, chờ các khách quý đến nơi thì chưa chơi được bao lâu mặt trời đã xuống núi mất rồi, như thế các bé sẽ không vui. Tiếp theo là vấn đề bao trọn khu vui chơi, điều này vừa thuận tiện cho việc quay phim của đoàn vừa khiến Trúc Trúc được vui chơi thoải mái không lo nghĩ, nhưng cuộc sống thì đâu phải như phim ảnh, đâu thể đến công viên rồi đuổi hết những du khách khác ra ngoài được, công tác cụ thể ít nhất cũng cần phải đặt trước một ngày, mấy chi tiết lặt vặt này là chuyện của nhân viên đoàn phim.
Kế hoạch thay đổi, công viên trò chơi mô phỏng chuyển thành công viên trò chơi thật, chẳng qua là thời gian sẽ dời sang ngày mai.
Hạ lão sư sẽ ở lại chương trình thêm một ngày, may mà tạm thời cô ấy cũng không có nhiều công việc, thêm vào đó các khách quý đều rất lịch sự ôn hòa, bầu không khí cũng rất tốt, không quá câu nệ hình thức, đãi ngộ cũng trên cả tiêu chuẩn.
Bởi vậy, việc thay đổi kế hoạch đãi ngộ tạm thời này cũng không hề gây khó dễ cho ai.
[A a a a a mang em bé của chúng ta đi công viên trò chơi!] [Nhanh thật đó, ta còn đang phải suy nghĩ nửa ngày để xuống lầu ăn một tô mì đây này, cả đoàn phim đi công viên trò chơi mà lại quyết định nhanh gọn như vậy.] [Vậy là Hạ lão sư muốn ở lại chương trình thêm một ngày sao? Tốt quá rồi, ta thích cô ấy lắm, một bác sĩ tâm lý vừa dịu dàng vừa có sức mạnh, nếu không phải việc hẹn cô ấy khám bệnh quá đắt thì chắc chắn ta đã liều rồi.] Cô bé Trúc Trúc nghe nói ngày mai sẽ được đi công viên trò chơi thật thì vui vẻ nhảy cẫng lên.
Đồ chơi đã được thu dọn đi từng cái một, riêng con búp bê nhung vẫn còn đó là để cho bé con ôm.
"Con muốn đi công viên trò chơi!"
"Còn có vòng quay ngựa cao hơn cả máy bay, xe điện đụng đụng cái liền biến hình, còn có cả đu quay có cánh nữa!"
Cục bột nhỏ phấn khích muốn chia sẻ niềm vui của mình với con búp bê nhung vừa bị ném bẹp dí.
Nàng vươn tay xoa xoa đầu búp bê, chỉnh cho nó tròn trịa lại.
Mụ mụ đã nói với bé con rằng, công viên trò chơi không như những gì người nhà họ Triệu nói.
Bọn họ đang nói phét đó.
"Nhưng mà chơi rất vui." Giang Thừa cười nói, "Đây là thật đó."
Cô bé Trúc Trúc, bên trái ngồi mụ mụ, bên phải ngồi ba ba.
Nàng dùng giọng sữa hỏi: "Vui thật hả oa!"
Không ai đáp.
Kỷ Ngưng: "Bộ ngươi chưa đi bao giờ hả?"
"...Ta cũng chưa từng."
"Yếu xìu." Đồng Chi Kỳ kích động kéo em gái tới, khoác vai nàng, hạ giọng nói, "Hai người đó chưa từng đến công viên trò chơi đâu, ngày mai dụ dỗ bọn họ lên cáp treo chơi đi."
"Dọa chết bọn họ!" Hắn nhếch miệng cười.
[Lại là nụ cười dao động tinh quái, ha ha ha ha.] [Anh ơi, Giang tổng và Ngưng Ngưng chưa từng đến công viên trò chơi, nhưng em thấy trước đây hai người đó đi xe guồng thì có vẻ quen... ] [Thật là vừa vui vẻ vừa không biết nói gì, không dám tưởng tượng nếu như nàng và anh trai cùng lớn lên từ nhỏ, thì đã bị một lũ bong bóng ngu ngốc vây quanh như thế nào!] "Nặng quá đi!" Đồng Chi Nhạc đẩy tay hắn ra, "Anh tránh ra đi."
Đồng Chi Kỳ áp sát hơn: "Gì chứ, thiết bị ở phòng gym còn nâng được mà một cánh tay của anh em lại kêu là nặng!"
Chương Ngạn Hi cười nói, kéo tay hắn ra, nói một câu công bằng: "Chi Kỳ, đừng bắt nạt em gái nha."
Cư dân mạng bày ra nụ cười dì.
Bong bóng ngu ngốc bay đi, biến thành bong bóng hồng phấn.
Giai đoạn công viên trò chơi mô phỏng bị hủy bỏ, may mà Hạ lão sư còn có những sắp xếp khác.
Hôm nay có rất nhiều hoạt động, trước bữa trưa các khách quý sẽ lên xe du lịch đã được đoàn phim chuẩn bị, để đến trung tâm trị liệu tự nhiên đã đặt trước.
Phòng làm việc có một không gian thoải mái yên tĩnh, nhân viên tiếp tân xác nhận lại thời gian đã hẹn với đoàn phim.
"Thời gian hẹn là vào buổi tối hả?"
Căn phòng này thuộc một chuỗi phòng khám, có hợp tác chặt chẽ với đội của Hạ lão sư.
Sau một hồi trao đổi, hẹn lại thời gian sớm hơn, nhân viên tiếp tân mời khách quý chờ một chút rồi mang trà lên.
Đây là trung tâm trị liệu tâm lý chuyên nghiệp, trẻ con cũng không có gì để chơi.
Đoàn làm phim yêu cầu duy nhất đối với hai bé là giữ trật tự.
Vì thế trong lúc chờ đợi rất lâu, hai bé đều ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
"Trúc Trúc, Châu Châu, ở đây có kẹo nè."
"Hai con có muốn ăn kẹo không?"
Hai bé con đưa tay ra đặt lên môi.
"Suỵt."
Đồng Chi Kỳ không chịu được cái bầu không khí yên tĩnh như vậy, quay đầu nói, "Giang tổng, hai chúng ta cũng không có bệnh để mà chữa, hay là đi chỗ khác chơi đi?"
"Chơi cái gì?" Giang Thừa hỏi.
"Tôi suy nghĩ đã."
"Để ta suy nghĩ cùng."
Đồng Chi Kỳ còn chưa nghĩ ra trò gì, hai đứa nhỏ trên ghế sô pha chậm rãi xoay người.
"Suỵt."
Đồng Chi Kỳ: ?
"Về công ty tăng ca cũng được." Giang Thừa nói.
Đỉnh lưu giơ tay kiểu Nhĩ Khang, u oán: "Khéo từ chối quá nha."
[Đỉnh lưu: Không cần thiết!] [Giang tổng bắt đầu tấn công người vô tội một cách lạnh lùng (không phải)] [Mấy người đừng nói nữa, hai bé cứ đổi tới đổi lui chắc mệt lắm!] [Nói thật thì, Trúc Trúc và Châu Châu ngoan thật đó, hoàn toàn không quấy khóc chút nào, lúc nãy tôi thấy chị tiếp tân còn lén nhìn mấy lần, chắc cũng không nghĩ đến bọn trẻ lại nghe lời như vậy.] Hầu hết các hoạt động của chương trình Giang Thừa đều cố gắng hết sức tham gia.
Lúc Hạ lão sư phổ cập kiến thức thì Kỷ Ngưng nghe rất nghiêm túc, hoạt động tưởng tượng tập thể, hắn cũng muốn được làm cùng nàng.
Đến một thời điểm, các khách quý được nhân viên tiếp tân dẫn vào một căn phòng thiền định.
Người phụ trách buổi thiền định hôm nay là cô Phỉ Phỉ của trung tâm trị liệu.
Đây là một căn phòng nằm trong công viên.
Nhiệt độ và ánh sáng hài hòa, tự nhiên khiến cho người ta thư giãn, đối diện với những khóm hoa ngọn cỏ ở khu vườn qua khung cửa kính lớn, cô Phỉ Phỉ mời các khách quý điều chỉnh hơi thở, tìm lại nhịp điệu hô hấp bình ổn và thư thái nhất.
Giang Thừa nhìn về phía Kỷ Ngưng.
Nàng đang ngồi xếp bằng trên tấm thảm, dựa theo những lời nhắc nhở của cô giáo.
Tinh dầu xoa dịu cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng chậm rãi, khiến cho người ta theo bản năng trở nên tĩnh lặng.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, giữa bọn họ không có chút tiến triển gì. Giang Thừa không phải không biết làm sao để chủ động, chỉ là hắn lo lắng, khi cán cân vừa mới cân bằng lại bị phá vỡ, có lẽ nàng sẽ không lại bốc hơi khỏi nhân gian, nhưng nàng sẽ dựng lên một hàng rào tâm lý kiên cố.
Nàng không thích hắn, chỉ là muốn cho con có một người ba thích hợp.
Giang Thừa chưa tìm được cách mở khóa phòng tuyến, trước mắt chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Buổi học chính thức bắt đầu, cô Phỉ Phỉ giới thiệu ngắn gọn.
"Buổi học này có thể giúp chúng ta giảm dần áp lực tâm lý. Đồng thời, phòng làm việc chúng ta còn có các hạng mục khác để lựa chọn, nếu như muốn giảm dần áp lực cơ thể, có thể hẹn trước với nhân viên tiếp tân của chúng tôi nhé."
【EQ cao: Có thể hẹn trước nha.】 【EQ thấp: Chặn họng.】 "Vậy bên ngoài còn có dịch vụ spa nữa hả?" Kỷ Ngưng hỏi.
"Đúng vậy." Cô Phỉ Phỉ trả lời.
Kỷ Ngưng và Đinh Mộ Vân nhìn nhau, rồi rủ thêm Đồng Chi Nhạc cùng xác nhận bằng ánh mắt.
Sau khi hỏi ý kiến cô Hạ xong, ba nàng tay trong tay cùng nhau rời đi.
Đi spa thôi.
Giang tổng còn ở lại: ?
Những khách mời nam khác: ?
Trúc Trúc giơ tay, nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, ba đang nghĩ cái gì vậy ạ!"
"Không nghĩ gì cả." Giang Thừa đáp.
"Chắc là ngủ gật!"
"Ngủ cũng được mà." Cô Phỉ Phỉ cười nói, "Được rồi, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu buổi học."
【Cứu mạng, đám khách mời nam hóa đá tập thể rồi!】 【Lúc Giang tổng lặng lẽ nhìn bóng lưng của Ngưng Ngưng, trong một phút kia, anh ấy đã nghĩ gì vậy? Có phải cũng muốn đi spa không? Ha ha ha ha ha.】 【Ngưng Ngưng: Không, ngươi không nghĩ (đè Giang tổng xuống).】 【Đại gia nghiệp đến rồi, tôi nghi rằng khi các phú bà tỷ tỷ cùng đám phú bà muội muội đi spa, mắt cũng không thèm chớp một cái.】 【Trọng sinh chi ta không ở trung tâm thương mại mở tàu hỏa nhỏ, cũng không thuê xe trượt tuyết ở núi tuyết, ta muốn mở một tiệm spa!】 "Đợi một chút." Đồng Chi Nhạc đi được vài bước thì do dự nói, "Chắc tôi không đi nữa đâu."
Đồng Chi Nhạc có một người anh trai nổi tiếng và giàu có, từ lâu đã tự do tài chính.
Nhưng đừng nói hai người họ đã nhiều năm không liên lạc, cho dù hai anh em không hề xa cách, thì tiền của anh trai vẫn là tiền của anh trai mà thôi.
Nàng không phải là phú bà muội muội trong miệng cư dân mạng, không thể tiêu xài thoải mái được, bản thân không chấp nhận được những thứ xa xỉ, mà thấy bất an.
"Tớ đi là được rồi." Đinh Mộ Vân cười nói, "Đây là chuỗi cửa hàng toàn quốc mà, về Bắc Thành tớ vẫn dùng được."
Vì những ngày gần đây cùng Châu Châu chung sống mà không được tự nhiên như Hướng Tinh Huy, ảnh hậu mấy ngày này chịu không ít mắng chửi, còn nhiều hơn cả hai mươi năm làm nghề. Cư dân mạng đều nói, nàng cứ thử qua lại trên bờ vực lật xe, nhưng bây giờ, vì Đinh Mộ Vân cẩn thận nhận ra sự khó xử của Đồng Chi Nhạc, những lời chửi mắng mới tạm dừng một lát.
Kỷ Ngưng cùng nhân viên công tác nhỏ giọng xác nhận dịch vụ, sau đó quay đầu cười tươi.
"Chương trình sẽ chi trả." Nàng kéo tay Đồng Chi Nhạc, "Đi thôi."
Phòng spa riêng tư không tiện quay phim.
Cửa phòng mở ra, trong phòng yên tĩnh, đâu đâu cũng thoảng mùi tinh dầu thiên nhiên.
Cư dân mạng không ngửi thấy mùi thơm này, cùng lúc cửa phòng đóng lại, mọi người đều bị ngăn cách bên ngoài.
【Ngưng Ngưng nhìn ra Đồng Chi Nhạc còn hơi ngại ngùng, cố ý nói chương trình sẽ trả tiền sao?】 【Không phải chứ, sao lại đóng cửa vậy! Phóng viên cố gắng lên!】 【Tin tôi đi, bên phòng thiền định kia cũng hài hước không kém đâu!】 【Đồng Chi Kỳ ngủ một giấc thẳng cẳng luôn! Cũng may là không ngáy, chứ không tôi sợ cả nhóm sẽ phát điên.】 【Hai đứa nhỏ quá bé, căn bản nghe không hiểu cô Phỉ Phỉ nói gì, cô Hạ dẫn bọn chúng sang phòng bên vẽ tranh rồi, ha ha ha ha.】 【Giang tổng thực lực chứng minh cái gì gọi là sinh không thể luyến, sớm biết đến đây một chuyến không thể ở cùng Ngưng Ngưng với Trúc Trúc, thà đi làm còn hơn!】 【Chương Ngạn Hi với Hướng Tinh Huy đâu rồi?】 【Ảnh đế hết thời và anh rể: Đang trầm tư, đừng có nhắc.】 ...
Hai bé con mỗi người một hộp màu, được cô Hạ dẫn dắt, dùng màu sắc tô điểm vào tranh.
Đám khách mời nam ở phòng thiền định, không biết có thành công giảm bớt áp lực tâm lý không nữa.
Mà ba vị khách mời nữ, thì thật sự, triệt để trải nghiệm thả lỏng cơ thể tới mức tối đa.
Du lịch vốn đã mệt mỏi, tuy chương trình chủ yếu hướng đến thư giãn và tận hưởng, nhưng đi liên tục mấy ngày rồi, ai cũng có chút đuối sức. Lúc này, ba nàng đã đặt lịch spa tinh dầu toàn thân.
Kỹ thuật viên mát xa chuyên nghiệp, nhẹ nhàng.
Tinh dầu chậm rãi thấm vào da, tiếng nhạc du dương bên tai, mệt mỏi dần tan biến, Kỷ Ngưng lim dim ngủ.
Ba vị khách mời nữ đều chợp mắt nghỉ ngơi một chút, sau khi hoàn tất liệu trình, kỹ thuật viên nhẹ giọng đánh thức các nàng.
Đợi đến khi mở mắt, Đồng Chi Nhạc ngại ngùng nói: "Hình như tôi ngủ rồi."
"Tớ cũng ngủ rồi." Kỷ Ngưng nói, "Giờ tràn đầy năng lượng, có thể đánh được cả hổ."
"Lúc không ngủ còn có thể dùng hết sức đập mấy con gấu bông thôi." Đinh Mộ Vân cười nói, "Giờ có thể đánh được cả hổ, nghe xong chắc hổ cũng run cầm cập ba lượt."
Khác hẳn với dáng vẻ đoan trang trầm tĩnh lúc nãy, giờ Đinh Mộ Vân đã học được cách nói đùa.
Hơi buồn cười, Đồng Chi Nhạc và Kỷ Ngưng đều bật cười thành tiếng.
"Gọi cho Trúc Trúc đi." Đồng Chi Nhạc trêu chọc, "Bảo bối Trúc Trúc của chúng ta là nhân viên quản lý vườn thú mà."
Kỷ Ngưng nhún vai: "Không được rồi, đồng hồ điện thoại của bảo bối nhà tôi hết pin rồi."
"Cộc cộc cộc——"
Tiếng gõ cửa vang lên, kỹ thuật viên đã rời đi mang đến cháo dưỡng sinh và trà lài cho các nàng.
Đinh Mộ Vân dậy trễ, bỏ lỡ bữa sáng do chương trình chuẩn bị, nên lập tức nhận lấy bát cháo dưỡng sinh, thưởng thức từ tốn.
Đồng Chi Nhạc liếc nhìn thời gian: "Phòng thiền định bên kia có thời lượng một tiếng, chúng ta nhanh lên chút, lát nữa còn phải thay quần áo."
Kỷ Ngưng cũng bưng khay cháo dưỡng sinh lên, ăn một miếng.
Ở chung đến giờ, Đồng Chi Nhạc nhắc đi nhắc lại mấy lần, cảm thấy Kỷ Ngưng như nhân vật bước ra từ truyện tranh vậy.
Sự tương tự này không thuần túy chỉ là vẻ ngoài. Khi nàng ăn cháo thì đôi mắt cũng lấp lánh sáng, món cháo dưỡng sinh bình thường thôi cũng như có hiệu ứng mỹ vị trong truyện tranh, khiến người khác khó lòng từ chối.
Đồng Chi Nhạc ăn rất nhanh.
"Cậu đừng có nghẹn." Đinh Mộ Vân cười nhắc nhở.
"Đám khách mời nam bên kia chắc chắn đã kết thúc từ lâu rồi." Đồng Chi Nhạc nói, "Chắc đang chờ chúng ta."
"Thì cứ để họ chờ thôi." Kỷ Ngưng đáp rất có lý, "Chúng ta đâu có lỡ mất giờ tập hợp theo quy định của chương trình, mà bên này còn chưa xong nữa."
Đồng Chi Nhạc chậm lại động tác ăn cháo.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn là một đứa con “thừa thải” trong nhà. Quen vì người khác suy nghĩ, cũng không phải vì mẹ và cha dượng đối xử với nàng khắt khe, mà ngược lại, chính vì họ không hề oán trách nên nàng mới muốn cố gắng làm thêm điều gì đó cho họ. Nếu hiểu chuyện có thể giảm bớt gánh nặng cho người khác thì nhường nhịn một chút cũng không sao.
"Họ đâu có phải run rẩy chờ ở ngoài trời tuyết, đội ngũ của chương trình rất giỏi mà, họ không rảnh rỗi đâu." Đinh Mộ Vân cười nói, "Đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy."
"Phải thể hiện khí thế trước mặt anh trai!" Kỷ Ngưng nói.
Đồng Chi Nhạc cúi đầu húp cháo.
Những lời này, trước giờ chưa từng có ai nói với nàng.
Khó có dịp không có camera quay, ba vị khách mời nữ càng thêm thoải mái.
Các nàng nói chuyện công việc, chuyện đời thường, và cả chuyện tình cảm.
Nguyên nhân là Đồng Chi Nhạc nhận được tin nhắn của Chương Ngạn Hi.
Hắn không giục nàng, chỉ gửi đến một video ngắn thú vị, muốn chia sẻ cùng nàng.
Kỷ Ngưng và Đinh Mộ Vân xem ké mới biết, hóa ra sau chương trình họ cũng có nói chuyện riêng.
"Mấy cậu đừng hiểu lầm." Đồng Chi Nhạc nói, "Chỉ là tán gẫu thôi mà."
Trong lịch sử trò chuyện không có bất kỳ tin nhắn mập mờ hay ám chỉ gì.
Nhưng Đinh Mộ Vân, dựa vào kinh nghiệm của mình, khẳng định chắc chắn: "Có tình ý đấy."
"Công việc của tớ bận rộn, cùng ông xã ở bên nhau bao nhiêu năm nay, hầu như là tình trạng xa cách nhiều hơn gặp gỡ."
"Nhưng dù xa cách nhau thì chúng tớ vẫn có vô vàn chuyện để nói. Bây giờ thì dùng WeChat, chia sẻ mấy việc vặt vãnh không đầu không cuối, hồi trước lúc chưa có WeChat, chỉ toàn gọi điện, nhắn tin thôi, lúc nào điện thoại cũng không rời tay."
Chính là khát khao mãnh liệt muốn chia sẻ, cùng với sự tin tưởng lẫn nhau tuyệt đối, khiến họ nắm tay đi qua bao năm tháng.
Không dám nói là hình mẫu vợ chồng, nhưng họ vẫn luôn trưởng thành, luôn tâm sự và chia sẻ, cho dù hai năm trước suýt nữa thì ầm ĩ ly hôn, cuối cùng vẫn vượt qua được sóng gió.
"Nhiều năm như vậy vẫn thế sao?"
"Cũng gần như vậy." Đinh Mộ Vân nghĩ nghĩ, "Chắc là do ở bên nhau lâu rồi, gặp vấn đề cũng không thể tránh khỏi. Khi phỏng vấn trước giờ ghi hình, tớ cũng nói là chúng tớ hợp tan không biết bao nhiêu lần."
"Lần chia tay dài nhất chắc là khoảng 5-6 năm trước."
"Vì cố chấp không thích có con nên chia tay, lại vì không nỡ bỏ tình cảm nên quay lại với nhau."
Kỷ Ngưng: "Giờ không muốn cố chấp nữa à?"
"Thực ra cư dân mạng mắng cũng không sai, việc nhận nuôi Châu Châu về nhà có vẻ như bị ép buộc, chính mình cũng chưa hoàn toàn sẵn sàng." Đinh Mộ Vân đặt chiếc bát nhỏ đựng cháo xuống, "Cư dân mạng còn nói làm người không được đòi hỏi quá nhiều."
"Tỷ Mộ Vân à, tiếng nói của cư dân mạng không quan trọng đâu, hôm nay Trương Tam nói thế này, ngày mai Lý Tứ lại nói kiểu khác, ngày sau hai người đó còn quên mất hôm trước đã nói gì nữa." Kỷ Ngưng nói bằng giọng ấm áp, "Nên là, chúng ta nên nghe theo trái tim mình."
"Chính mình à..." Đinh Mộ Vân suy nghĩ, rồi cười chuyển chủ đề, "Còn cậu thì sao?"
"Tớ?"
Đồng Chi Nhạc như đang tham gia một buổi tọa đàm về vấn đề tình cảm.
Nàng là một người nghe trung thành nhất, lúc này còn tiện thể hóng chuyện.
"Ngưng Ngưng này."
Đồng Chi Nhạc hỏi, "Ngươi với Giang tổng là sao thế này?"
Đinh Mộ Vân không khỏi bật cười.
Nàng đến bây giờ còn nhớ cảnh quay trong Tiểu Kỷ với vẻ ngây thơ, luôn cảm thán, năm tháng không buông tha ai.
Chỉ thoáng chốc, Tiểu Đồng Tinh đã dừng lại trong trí nhớ.
Sau khi trưởng thành, Kỷ Ngưng tuy rất lanh lợi khi bày mưu tính kế cho người khác, nhưng đến lượt mình thì chỉ có thể nộp giấy trắng.
"Mấy bạn trẻ trên mạng đều nói chương trình của chúng ta là show hẹn hò, ship cp đó." Đinh Mộ Vân nói, "Ngươi đối với Giang tổng có ý gì không? Hảo cảm, hay là——"
"Không có." Kỷ Ngưng nghiêm mặt.
"Vậy trước kia thì sao?" Đồng Chi Nhạc hỏi.
"Không quen." Kỷ Ngưng cúi đầu xem điện thoại, "Đi thôi, nếu không Nhiên bảo bối lại gọi điện cho ta."
Thay quần áo đi ra ngoài, Kỷ Ngưng thong thả bước đi phía trước.
Cho đến khi sau lưng vọng lại tiếng của Đồng Chi Nhạc.
"Không đúng! Ngươi vừa mới nói đồng hồ điện thoại của Trúc Trúc hết pin mà!"
【rốt cuộc cũng đi ra rồi chúng ta khổ quá (ai oán.jpg)】 【Cái gì mà có điện với không điện, vừa nãy đang nói gì mà Ngưng Ngưng lại đột nhiên chột dạ thế kia!】 【Ngưng Ngưng: Độn thổ, chạy!】… Khách mời đều cảm thấy hoạt động bên ngoài tốt hơn nhiều so với ở trong nhà gỗ nhỏ.
Một nguyên nhân rất lớn là, vừa ra tới, sẽ không cần tự mình nấu cơm!
Bữa trưa là tổ chương trình sắp xếp, tại một nhà hàng nhỏ nổi tiếng địa phương, khách mời gọi vài món đặc sắc.
Hạ lão sư đặc biệt nhã nhặn, khi xem thực đơn còn xua tay nói không đói, nhưng khi đồ ăn vừa tới lại gọi một tiếng "Gió cuốn mây tan", ăn rất ngon lành.
Khu bình luận lại nổi lên một tràng "Ha ha ha ha".
Cư dân mạng theo dõi tài khoản của Hạ lão sư, để lại bình luận—— Chương trình này, ngay cả mời đến đạo sư khách mời cũng hút fan như vậy sao?
Có người còn chủ động gửi tin nhắn riêng cho Hạ lão sư.
Nội dung trả lời tự động, là đặt lịch hẹn hội thảo, khóa học và cách liên hệ trợ lý tư vấn tâm lý.
Buổi sáng trước khi đi ra ngoài, tổ chương trình đã nhắc nhở, hoạt động buổi chiều cần khách mời mang theo chứng minh thư cá nhân.
Đến lúc này, Đào đạo hỏi lại, Đồng Chi Kỳ và Hướng Tinh Huy lộ vẻ mờ mịt.
Hướng Tinh Huy: "Xin lỗi, tôi không mang."
"Đã nói à? Nói khi nào vậy?" Đồng Chi Kỳ hỏi, "Anh, anh có nghe thấy không?"
【Đôi khi tôi thật sự rất nể phục não bộ thần kỳ của đỉnh lưu, anh rể đã nói không mang rồi còn hỏi người ta có nghe thấy không!】 【Mặt anh rể mỉm cười: Nếu mà tôi nghe thấy thì tôi đã mang rồi chứ sao?】 【Chỉ có mình tôi tò mò là hoạt động gì mà phải mang theo chứng minh thư vậy?】 May mà chỗ này cách khu nghỉ dưỡng không xa.
Ba vị khách mời nữ vừa ăn cháo dưỡng sinh, cũng không đói, nên chủ động đề nghị về một chuyến, giúp họ lấy giấy tờ.
Tổ chương trình đưa chìa khóa xe cho họ.
Kỷ Ngưng vẫy tay: "Ta không đi."
【Ngưng Ngưng không dám lái xe đó... Chắc là có sang chấn tâm lý nên mất trí nhớ tạm thời, nhưng không có nghĩa là tổn thương tâm lý không còn.】 【Sau khi tin tức cô ấy gặp tai nạn xe mất trí nhớ được truyền ra, antifan vốn chế nhạo đó là chiêu trò PR, còn lục lại tin tức năm xưa. Tin tức kèm theo ảnh chiếc xe bị đâm nát vụn, tài xế và các hành khách khác đều tử vong tại chỗ, chỉ có Ngưng Ngưng còn sống.】 【Thật sự thì vụ đó kinh khủng quá, Ngưng Ngưng hiện tại đã dám ngồi xe, xem như là có tâm lý vững rồi.】 "Mộ Vân tỷ lái được sao?" Nhân viên công tác hỏi.
Đinh Mộ Vân không có bằng lái xe.
Mấy năm nay, lúc đi làm, nàng đi lại đều có xe của người quản lý đưa đón, khi về đời sống thường ngày thì có Hướng Tinh Huy làm tài xế riêng. Dần dà, nàng cũng lười phí sức đi thi bằng lái.
"Còn ngươi?" Kỷ Ngưng nhìn sang Đồng Chi Nhạc.
"Ta đưa các ngươi đi." Giang Thừa thò tay nhận lấy chìa khóa xe từ tay nhân viên công tác.
"Ta thần ——" lời Đồng Chi Nhạc còn chưa dứt thì bị Đinh Mộ Vân cắt ngang.
Đinh Mộ Vân kéo Đồng Chi Nhạc ngồi xuống: "Về lấy giấy tờ thôi mà, không cần nhiều người đi vậy đâu, hai người bọn họ đi là được rồi."
Đồng Chi Kỳ và Hướng Tinh Huy dặn bọn họ vị trí để giấy tờ.
Nhóc Trúc Trúc vẫn chưa ăn cơm trưa, ba mẹ nhắc nhở nàng phải ngoan ngoãn ăn no.
Nhóc con bỏ đầy thức ăn vào miệng.
Nỗ lực gật đầu, vẫy tay nhỏ với ba mẹ.
Chờ bọn họ đi rồi, Chương Ngạn Hi hỏi: "Thật vui vẻ vừa nãy vốn muốn nói gì?"
Đồng Chi Nhạc: "Ôi, tay lái của ta là thần thánh đó."
Mọi người đều vui vẻ.
Nhóc Trúc Trúc cũng cười theo.
"Bảo bối, con cười gì vậy?"
Nhóc con cười hì hì.
Ta cũng là thần xa tay mà!
… Cư dân mạng đang suy đoán, việc gì mà phải xuất trình chứng minh thư.
【Công viên trò chơi lớn?】 【Ngày mai mới đến công viên trò chơi, cho dù giờ có muốn đổi kế hoạch tạm thời thì cũng quá muộn rồi. Hay là đi căn cứ không quân học lái máy bay gì đó?】 【Nếu là lái máy bay, tôi thật sự muốn rớt nước mắt ghen tị QAQ】 【Không hẳn đâu, giờ có rất nhiều khu vui chơi cần xác minh thông tin của khách để đảm bảo an ninh và trật tự mà.】 Mọi người đoán đủ các kiểu, nhưng không ai ngờ rằng, tổ chương trình chở khách mời, lại dừng ở bên ngoài một bưu điện lớn.
Đây là một quán cà phê bưu điện thời gian, bên ngoài có một hộp thư lớn, thiết kế thành hình một người đưa thư hoạt hình, sơn màu xanh biếc.
Dù là ở thời đại nào, khi các bé đến những nơi có các điểm đặc sắc thì đều thích chụp ảnh chung để kỷ niệm.
Kỷ Ngưng nhắc, nhóc Trúc Trúc và Châu Châu liền đứng cạnh hộp thư xanh biếc của người đưa thư.
Lần trước khi nhận được lời mời quảng cáo, Kỷ Ngưng đã chọn hợp tác với một nhãn hiệu điện thoại di động.
Chờ chương trình kết thúc, nàng sẽ dùng những bức ảnh chụp trong chương trình làm quảng cáo đầu tiên sau khi tái xuất. Hiện tại tuy tin tức đại ngôn của dòng điện thoại vẫn chưa công bố, người phát ngôn tương lai đã thận trọng, "tách tách" tận tâm chụp ảnh cho các bé.
Trúc Trúc và Châu Châu đứng nghiêm.
Đầu tiên là làm động tác kéo tay, lại hô một tiếng "cà tím".
"Trời ạ." Kỷ Ngưng đau đầu, "Ai dạy các ngươi vậy hả?"
Trúc Trúc và Châu Châu cùng chỉ vào Đinh Mộ Vân.
【Ha ha ha ha ha mấy đứa bé thành thật quá đi.】 【Ngưng Ngưng: Chị hơi mệt mỏi rồi ảnh hậu tỷ à.】 【Nhưng mà, mua cà phê cần gì phải mang theo giấy tờ tùy thân?】 Có người am hiểu về bưu điện này đã phổ cập kiến thức cho mọi người trong khu bình luận.
Tiền thân của bưu điện thời gian là một quán lưu trữ thư từ. Lúc đầu, mọi người đem những lá thư quan trọng với mình gửi ở đây, dần dần, thư càng lúc càng nhiều, quán lưu trữ biến thành bưu điện thời gian và mở rộng ra nhiều thành phố.
Đào đạo đã sớm tìm hiểu thông tin, nên đã giải thích nghi hoặc cho khách mời.
"Ở đây, chúng ta có thể viết một lá thư cho chính mình trong tương lai."
"Lưu lại địa chỉ, định ra thời hạn, đến một ngày nào đó trong tương lai, bạn sẽ nhận được hồi âm từ quá khứ, nhất định rất lãng mạn và bất ngờ."
"Vậy nên bây giờ, mọi người hãy chọn bưu thiếp thật đẹp và viết thư cho chính mình trong tương lai đi!"
Khách mời sẽ ở lại nơi đây một hồi lâu.
Hạ lão sư nhắc, không chỉ có thể viết cho chính mình trong tương lai, nếu trước đây có điều gì tiếc nuối hay bất mãn, thì cũng có thể viết cho chính mình trong quá khứ.
Quán bưu điện này giống như một hiệu sách lớn.
Trên kệ bày rất nhiều bưu thiếp, bookmark và sổ tay tinh xảo.
Đinh Mộ Vân xách một giỏ mua sắm, bên trong chất đầy.
"Em đúng là vậy mà, biết rõ mua về viết cũng không hết, hễ thấy đồ mới là lại muốn mua." Hướng Tinh Huy cười nói.
"Trước đây mua đúng là không dùng hết, nhưng bây giờ không phải là có Châu Châu sao?" Đinh Mộ Vân nói, "Sau này Châu Châu đi học, những cuốn này có thể dùng làm nháp."
Hướng Tinh Huy xoa đầu Châu Châu, trêu ghẹo: "Nghe thấy chưa? Sau này đồ dùng học tập của Châu Châu, mẹ lo hết."
Hai vợ chồng để Châu Châu tự chọn vở và gôm mình thích.
Đồng Chi Nhạc thì lại bị một hộp gôm có nhãn giá trên trời hù dọa.
Nàng để lại, Chương Ngạn Hi lại cầm lên.
"Tặng em một hộp." Hắn nói.
"Không cần đâu, bây giờ anh đang không có việc làm mà." Đồng Chi Nhạc chân thành nói.
"Một hộp gôm mấy chục đồng." Chương Ngạn Hi cười, "Vẫn còn chịu được."
Trúc Trúc cũng có một chiếc giỏ mua sắm trong tay.
Ba mẹ nói, sau khi chương trình kết thúc, bé phải học chữ, giờ là lúc chuẩn bị đủ đồ dùng học tập.
Nhóc con đứng ngơ ngác hồi lâu ở quầy đồ dùng văn phòng phẩm đẹp mắt.
Cuối cùng, nàng đưa tay cầm lấy một cây bút máy.
Cây bút này hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của bé.
Vì trên nắp bút, có hình một chú ếch con.
Nhân viên bưu điện thấy Trúc Trúc tự chọn bút máy, liền tiến đến nhắc nhở: "Cái này phải cầm nhẹ thả nhẹ nha con."
Nhóc con nhẹ nhàng để bút máy vào trong giỏ.
"Ba mẹ đồng ý cho con mua không? Phải hỏi qua ba mẹ trước chứ."
"Đồng ý đó ạ!"
【Nhóc con nghiêng đầu: Cô đang nghi ngờ thực lực của tôi đấy à.】 【Cho dù nhóc con muốn mua hết cái bưu điện này, ba mẹ cũng sẽ đồng ý thôi.】 【Ba mẹ thì có thể lý trí, nhưng ông bà có khi đồng ý đó (doge)】 "Bé ơi, ba mẹ của con đâu rồi?"
Nhóc con xách giỏ mua sắm, đi tìm ba mẹ.
Hai người họ đang ở quầy pha chế trong bưu điện mua cà phê.
Trời lạnh, uống một ly cà phê sữa nóng hổi rất hợp.
Kỷ Ngưng hai tay bưng ly cà phê, nhấp một ngụm: "Ngươi không đi làm một cái tin gửi sao?"
Giang Thừa không có gì muốn viết lên tin gửi ở chỗ công cộng.
Hắn vốn rất ít nói, huống hồ là trò chuyện với bản thân mình trong tương lai.
Không có gì để trò chuyện cả.
"Còn ngươi?"
Kỷ Ngưng tùy ý rút một tấm bưu thiếp ở quầy bar ra.
"Chọn tấm này đi." Nàng nói.
Đồng Chi Nhạc tiến đến: "Không biết vài năm nữa, liệu có thực sự gửi thư được không, có lẽ đến lúc đó đã đóng cửa rồi thì sao?"
Đây chính là nhân viên thu ngân “Lên TV” hết lòng hết dạ, lập tức học theo thương hiệu.
“Chuyện này tuyệt đối có thể yên tâm, dù cho trải qua rất nhiều năm, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách, đưa bưu thiếp đến tay các ngươi.”
“Chúng ta thậm chí còn nghĩ đến, theo thời gian trôi đi, chữ viết có lẽ sẽ phai màu, địa chỉ người nhận thư cũng sẽ thay đổi, nên sẽ chuẩn bị trước cho bưu thiếp.”
Nhân viên thu ngân xoay màn hình máy tính lại: “Khi mua bưu thiếp, chúng ta sẽ đưa mã QR mặt sau thẻ vào hệ thống, liên kết với chứng minh thư.”
Các khách quý đều đã vây quanh.
Gửi đi phong thư cho tương lai này, cũng có quy trình: chọn bưu thiếp xong, mọi người dùng chứng minh thư thanh toán, sau đó từng người vào phòng viết bưu thiếp yên tĩnh, viết xong thì bỏ vào hộp thư của bưu cục, rất có cảm giác nghi lễ.
Mọi người xếp hàng thanh toán.
Nhân viên thu ngân vẫn nhấn mạnh bưu cục thời gian đáng tin đến mức nào.
Từng vị khách quý mua xong, nàng nhận lấy chứng minh thư Kỷ Ngưng đưa tới.
“Tít” một tiếng.
“Vị tiểu thư này, trước đây cô từng lưu thư cho tương lai ở bưu cục thời gian của chúng ta!”
Mọi ánh mắt nhìn về phía Kỷ Ngưng.
Kỷ Ngưng: ?
Không có mà!
“Đây là phong thư cho tương lai thiết lập gửi đi sau mười lăm năm.”
“Nhưng chúng tôi xác minh thì thấy số điện thoại và địa chỉ cô lưu không còn tồn tại, nên nhân viên theo dõi đã ghi chú.”
Nhân viên thu ngân xem ghi chú rồi nói: “Nhân viên ở đây đoán, cô rất có thể tính toán đến một ngày nào đó trong tương lai, tự mình mang chứng minh thư đến mở phong thư này.”
“Kỷ tiểu thư, trong máy tính có bản lưu trữ, cô có muốn mở phong thư này bây giờ không?”
Thời gian ghi trên máy tính, ứng với ký ức hoàn toàn trống rỗng của Kỷ Ngưng.
【A a a a thì ra bưu cục thời gian là thật.】 【Trong lúc mất trí nhớ vô tình tìm lại quá khứ đã mất, lần này cảm giác có duyên quá!】
Nhân viên thu ngân đưa chuột cho Kỷ Ngưng.
Nhấn nhẹ phím, bưu thiếp thời không đã được mở ra.
Trên màn hình, hiện lên phong bưu thiếp này.
Còn kèm theo một tấm ảnh chụp chung.
Giang Thừa giật mình.
Khoảnh khắc quý giá trong hồi ức lặp lại quanh quẩn, như thể thời không giao nhau rồi dừng hình ảnh trong khoảnh khắc.
Tất cả khách quý ồ lên một tiếng.
Đào đạo tim đập thình thịch.
Là lưu lượng, là tài lộc lớn!
Kỷ Ngưng:…
Trước kia văn nghệ như vậy sao?
Đồng Chi Nhạc: !
Không quen mà còn thân mật kìa!
Bảo bảo ngó qua ngó lại trong khung cảnh ảnh chụp chung đẹp đẽ, nghiêng đầu, nói giọng nũng nịu.
“Ba mẹ, không mang con đi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận