Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 754 - Chương 754




“Thật ngại quá bà chủ, tôi vừa đi ra ngoài xử lý tình huống đột ngột phát sinh.”
Trên ngực còn có một dấu giày màu xám, hình như vừa mới cãi nhau mới ai đó thì phải.
“Sao lại thế này?”
Hồ Trân Trân quan tâm hỏi thăm: “Có cần bác sĩ Chu khám qua cho anh chút không?”
“Không sao đâu.” Trần Khai xua tay: “Có vài người kỳ lạ ở bên ngoài một hai đòi xông vào biệt thự, chúng tôi đã ngăn cản họ rồi, bà chủ cứ yên tâm.”
Lúc này Hồ Trân Trân mới biết chuyện gì diễn ra.
Cô đang ở trong nhà nên không nghe thấy động tĩnh gì cả.
Cô ghé sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thì thấy bên ngoài rất náo nhiệt.
Tất cả tài xế và vệ sĩ của cô đều ra trận, và sáu người họ phải giữ từng bộ phận trên người của người đó thì mới giữ chặt được.
Bị mấy người lực lưỡng như vậy đè xuống, Hồ Trân Trân sợ sẽ xảy ra chuyện mất.
Thị lực của cô khá tốt nên nhìn thấy một thanh kiếm đang được bọc vải ở bên cạnh.
Không biết thanh kiếm này là thật hay giả, nó được bọc ở trong tấm vải màu xám, trong giống như một thanh kiếm nặng xuất hiện trong phim võ thuật.
Hồ Trân Trân nheo mắt.
Có vẻ như cô cần đến phòng luyện kiếm một chuyến rồi.
Thời gian đã qua lâu rồi nhưng thứ này vẫn chưa được sử dụng.
Hồ Trân Trân đã sớm quên mất cô trúng thưởng được thứ này từ hệ thống, cho đến khi nhìn thấy thanh kiếm kia thì cô mới mơ hồ nhớ ra.
Khi Hồ Trân Trân ra khỏi cửa, thì vừa hay thấy người kia đang rảnh tay, muốn bật dậy từ phía dưới đánh trả.
Khi nhìn thấy người kia sắp chạm đến thanh kiếm đó, mí mắt của Hồ Trân Trân giật giật cô chạy nhanh lại và nói: “Chờ một chút, chờ một chút, đừng động thủ, trước tiên mọi người cứ thả anh ta ra cái đã.”
Theo lệnh của Hồ Trân Trân những vệ sĩ cũng buông lỏng tay và thả người kia ra.
Chỉ là họ vẫn không yên tâm như cũ, ánh mắt vẫn dán chặt vào người đó.
Lưu An thông minh nhìn thoáng qua một cái là đã thấy được thanh kiếm trên mặt đất, đưa tay cầm nó lên rồi để sang một bên trước.
Không có ai đè lên người nữa, bây giờ Hồ Trân Trân mới thấy rõ dáng vẻ của người này.
Anh ta có đầu tóc bù xù, dáng người không quá cao nhưng lại rất cường tráng, rất giống một người đã học qua võ.
“Vẫn là người này là người biết đạo lý nhất.”
Anh ta mở miệng, giọng nói rất ngây ngô.
“Xin hỏi anh đây là?”
Hồ Trân Trân không tùy tiện tới gần, mà đứng cách xa hỏi.
“Tôi đặc biệt đến tìm cô, Hồ Trân Trân!”
Khẩu khí của người đàn ông này cũng rất lớn, sau khi anh ta nói xong lời này, Lưu An mang theo vài người nhanh chóng đứng chắn trước mặt bà chủ.
Trong lòng của Hồ Trân Trân có chút nghi ngờ nhưng cô cũng không quá căng thẳng.
“Anh là ai?”
Sau khi cô hỏi câu này, người đàn ông mới nhớ đến việc phải giới thiệu bản thân mình.
Anh ta tuỳ ý vuốt tóc vài cái và nhờ điều này Hồ Trân Trân mới thấy rõ mặt.
“Tôi là Thiết Ngưu, Trương Thiết Ngưu.”
Dáng vẻ của anh ta lớn lên khá giản dị, Hồ Trân Trân nhìn thoáng qua nhưng không thể nào nhớ ra được, sau khi nhìn qua nhiều lần ký ức cô mới bắt đầu xuất hiện những hình ảnh mơ hồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận