Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 143 - Bông hoa màu trắng nhỏ




Giang Thầm đang sắp xếp lại từ ngữ ở trong đầu, càng nghĩ càng không biết nên nói như thế nào, gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Lúc còn nhỏ, Giang Thầm thường xuyên bị Giang Hoa bỏ ở nhà họ hàng, không ai tình nguyện nói chuyện với cậu cả, vả lại cậu là một đứa trẻ hướng nội, nên càng ít có cơ hội để nói chuyện.
Chuyện này chắc chắn đã tạo ảnh hưởng đến Giang Thầm.
Cậu ít nói, khả năng tổ chức từ ngữ cũng kém hơn so với những đứa trẻ khác.
Lúc càng lo lắng, thì càng không biết nên nói gì.
Hồ Trân Trân cũng nhìn thấy khuyết điểm này của Giang Thầm, có điều khi đứa trẻ lớn lên một cách tự nhiên, tập luyện rồi, vấn đề nhỏ này sẽ tự nhiên biến mất, cố tình sửa lại có thể khiến cho Giang Thầm thêm tự ti.
Thấy Giang Thầm đang lo lắng, cô vỗ nhẹ vào lưng Giang Thầm, “Bình tĩnh nào Tiểu Thầm, chú Trần bị làm sao vậy?”
Được Hồ Trân Trân trấn an, suy nghĩ của Giang Thầm bỗng chốc rõ ràng.
“Chú Trần có bí mật.”
“Bí mật?” Hồ Trân Trân bật cười, “Con phát hiện bí mật của chú Trần à? Tiểu Thầm của mẹ thật giỏi.”
Thái độ này rõ ràng là không coi bí mật mà Giang Thầm nói là chuyện lớn.
Dù sao trong thế giới của trẻ con, có rất nhiều chuyện có thể được gọi là bí mật.
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thầm nghiêm túc nói: “Là thật đó ạ, chú Trần rất buồn, chú Lưu cũng không vui.”
Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Hồ Trân Trân cũng trở nên nghiêm túc theo.
“Tiểu Thầm, người lớn cũng sẽ có những lúc đau lòng, lần sau nếu nhìn thấy chú Trần đau lòng, thì Tiểu Thầm hãy hái một đóa hoa trong vườn tặng cho chú được không? Nhận được sự quan tâm của Tiểu Thầm, chú Trần sẽ vui lên nhiều đó.”
Giang Thầm gật đầu, nhớ kỹ lời Hồ Trân Trân nói.
“Con có thể hái những bông hoa nhỏ màu trắng của mẹ được không?”
Cái cậu nói chính là những bông hoa trà màu trắng mà Hồ Trân Trân mới trồng, khi hoa nở hương thơm ngào ngạt chứ không nồng nặc nên Giang Thầm rất thích.
“Được chứ”, Hồ Trân Trân tìm một cây kéo cùn dành cho con nít từ kho dụng cụ đưa cho cậu, “Có điều con không thể hái hết toàn bộ hoa của mẹ, còn nữa phải cẩn thận, không được để bị thương.”
Giang Thầm tươi cười nhìn cô, “Dạ! Con sẽ tặng cho chú Trần một bó hoa lớn nhất, với tặng cho chú Lưu một bó thơm nhất!”
“Được, mẹ chọn cùng con được không?”
Giang Thầm càng vui vẻ hơn, nắm tay cô chạy vào trong vườn hoa.
Sân biệt thự rộng một trăm mét vuông, một nửa để trồng hoa, còn một nửa còn lại thì lát đá làm sân vận động, để cho Giang Thầm chơi.
Tuy nói là hái cùng nhau, nhưng ánh nắng chói chang như vậy, Hồ Trân Trân chỉ cầm dù đứng bên cạnh Giang Thầm.
Không lâu sau thì Trần Khai đã quay lại, vẫn như lúc trước, trông chừng xung quanh Hồ Trân Trân, đợi cô sắp xếp bất cứ lúc nào.
Bình thường Hồ Trân Trân sẽ không đặc biệt quan sát hắn.
Hôm nay Giang Thầm nhắc tới Trần Khai rất buồn, Hồ Trân Trân mới để ý.
Không nhìn thấy thì không biết, vừa nhìn thấy trong lòng Hồ Trân Trân lập tức giật mình.
Rõ ràng trước mặt Trần Khai một màu xanh đen, vẻ mặt kiềm nén, ngay cả mái tóc ngày trước được chỉnh sửa rất gọn gàng, nhưng hôm nay mọi thứ đều không ổn, dù nhìn thế nào đi nữa cũng có vẻ như không ổn.
Thật sự đã xảy ra chuyện sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận