Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 164 - Gạt người




Không có ai chụp CT, cũng không có ai chụp MRI, giống như loại túi thuốc này có thể trị được bách bệnh vậy, mỗi người đi vào, lúc đi ra đều sẽ cầm một gói thuốc.
Sao lại giống như là gạt người vậy?
Toàn bộ quá trình khám bệnh ngắn đến mức thái quá, chỉ trong vòng hai, ba phút là có thể tiếp nhận xong một bệnh nhân rồi.
Các loại thuốc cầm trên tay mỗi bệnh nhân, khi nhìn bằng mắt thường đều không khác gì nhau.
Chỉ cần đợi mười lăm phút sau, là đã đến lượt của Hồ Trân Trân rồi.
Cửa phòng khám khép hờ, Dương Lâm giúp Hồ Trân Trân trông Giang Thầm, một lớn một nhỏ canh giữ ở cửa.
“Không thoải mái chỗ nào?”
Bác sĩ ngồi trên ghế không thèm nhìn cô lấy một cái, mà thản nhiên hỏi.
Hồ Trân Trân căn bản không có bệnh, nhưng cô muốn xem bác sĩ này rốt cuộc sẽ chẩn đoán như thế nào, liền thuận miệng bịa ra một căn bệnh nhỏ.
“Tôi bị đau bụng, đến kỳ kinh thì càng đau dữ dội hơn.”
Sau khi cô mở miệng, vị bác sĩ kia mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Hồ Trân Trân còn trẻ như vậy, thì hơi hơi nhướng mày, nói: "Đau bụng kinh, bệnh này không có thuốc đặc trị, tôi sẽ kê một ít thuốc giảm đau cho cô, mỗi lần đau thì uống một viên.”
Nói xong, cũng không đợi Hồ Trân Trân đồng ý, bác sĩ liền lấy mười viên thuốc giảm đau từ trong một lọ ra, "Trước tiên tôi sẽ kê cho cô mười viên, ba mươi tệ, uống hết rồi lại đến."
Đau bụng kinh thì còn có thể điều trị bằng thuốc giảm đau nhưng chắc gì đã có tác dụng đối với các bệnh khác đúng không?
Hồ Trân Trân lại nói: "Dạo gần đây vai của tôi rất đau, cánh tay cũng không nhấc lên nổi, bác sĩ, tôi còn muốn kiểm tra vai của mình."
Cuối cùng bác sĩ vẫn làm theo quy trình cũ.
“Đau vai, vai bị đông cứng, tôi sẽ kê cho cô thêm một ít thuốc giảm đau để cô mang về nhà, dán thêm hai miếng cao dán, nửa tháng nữa quay lại tái khám.”
Lời nói câu sau so với câu trước không khác biệt là mấy, Hồ Trân Trân mới vừa nghe hắn nói thêm lần nữa.
“Bác sĩ, không cần kiểm tra cũng có thể xác định là đông cứng khớp vai sao?”
Đến lúc này, Hồ Trân Trân đã xác định rằng bệnh viện này chỉ là một vỏ bọc chỉ chuyên lừa đảo.
Ngay cả một tên lang băm cũng phải ấn ít nhất hai lần lên vai bệnh nhân và hỏi xem cơn đau như thế nào, nhưng không, các chuyên gia ở bệnh viện này thậm chí còn không thể làm được điều đó, chỉ dùng thuốc giảm đau qua loa lừa gạt.
Hồ Trân Trân thậm chí còn nghi ngờ rằng giấy phép hành nghề bác sĩ của họ đều là đi mua về.
Hoặc là những chuyên gia này đến ngay cả giấy phép hành cũng không có.
Bác sĩ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hồ Trân Trân, nghe được câu hỏi của cô, vị bác sĩ được bệnh nhân gọi là chuyên gia kia chỉ nói: “Ngay từ lúc cô bước vào, tôi đã cảm thấy được là cô đến đây để gây rắc rối rồi.”
“Nói đi, ai bảo cô tới đây?”
Giọng nói của anh ta khi nói điều này nghe không giống một bác sĩ mà giống như một tên côn đồ, vô tích sự trên đường phố thì hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận