Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 113 - Cơ hội khó có được




Cảnh sát đương nhiên nhìn nhận người có thế yếu là người bị bắt cóc.
Mau chóng đến dìu Vương Trường Hữu và Giang Lâm đứng dậy, còn tất cả các tài xế đã trở thành người bắt cóc.
Lưu An thông minh, vừa nhìn thấy tình huống không đúng, chủ động giơ hai tay lên giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi anh cảnh sát, hai người kia mới là kẻ bắt cóc!”
Hai người thảm hại này mới là kẻ bắt cóc???
Sau nhiều năm làm việc, đây là lần đầu tiên đến hiện trường vụ án thì công việc đã kết thúc.
Cảnh sát hỏi ngược lại: "Ai là người báo cảnh sát?"
Lưu An đứng dậy đi ra chỉ vào mũi mình: "Chính là tôi, là tôi báo cảnh sát, người bị bắt cóc là con trai của bà chủ chúng tôi.”
Hồ Trân Trân dắt Giang Thầm từ trong phòng đi ra, mặt đứa nhỏ khóc sưng cả lên, đôi mắt của người phụ nữ cũng đỏ hoe.
Sự việc đã rõ ràng trong nháy mắt.
Nhưng đội trưởng cảnh sát cẩn thận, cố ý đến gần ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ: "Hai người kia bắt cóc cháu sao?”
Giang Thầm gật gật đầu, xuống lại lép vào người Hồ Trân Trân.
Chậc, lần đầu tiên họ phạm phải một sai lầm lớn thế này, đội trưởng cảnh sát xua tay, mấy anh cảnh sát phía sau nhanh chóng thả mấy người tài xế ra rồi bắt hai người kia lại.
Anh cảnh sát đến gần, nói với Hồ Trân Trân: "Phiền cô đi theo chúng ta về đồn một chuyến, chúng tôi cần ghi biên bản.”
Nói xong, anh cảnh sát khó xử liếc nhìn số người có mặt ở hiện trường.
Họ chỉ lái hai chiếc xe, hiển nhiên là quá tải.
Trần Khai là người đầu tiên nhìn ra sự khó xử của anh cảnh sát, chủ động mở miệng: "Cảnh sát, chúng tôi đến bằng xe hơi, chúng tôi lái xe theo sau xe cảnh sát đến đồn được không?”
"Được" Đến nơi không cần làm gì thì đã phải quay lại. Điều này tương đương với việc nhặt được một phần công lao.
Đội trưởng cảnh sát còn nói đùa: "Có ai muốn thử cảm giác khi ngồi xe cảnh sát không? Có thì đến đây, chen chúc với nhau một tí cũng được.”
Hồ Trân Trân cười gượng hai tiếng: "Ha ha, vậy thì không cần đâu.”
Thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, viên cảnh sát cố ý trêu đùa: "Các anh em phía sau không muốn thử một chút sao? Cơ hội cũng không có nhiều lắm đâu.”
Trần Khai lắc đầu, ngược lại Lưu An thật sự có chút hứng thú: "Anh cảnh sát, ngồi trên xe không phải còng tay đúng không.”
"Các anh chỉ đến ghi biên bản thôi, đương nhiên không cần còng tay, đi thôi, đây chính là cơ hội khó có được.”
Một đoàn người ra khỏi tòa nhà, Trần Khai mở cho Hồ Trân Trân, để bà chủ và cậu chủ nhỏ lên xe trước.
Mấy anh cảnh sát đứng bên cạnh cũng nuốt nước miếng: "Mấy chiếc xe này đều là của các anh?”
Siêu xe hạng sang lại còn là phiên bản giới hạn, cơ hội này thực sự là ngàn năm có một, ai mà không muốn thử chứ!
Viên cảnh sát vỗ vai Lưu An: "Này người anh em, không phải cậu muốn thử đi xe cảnh sát sao? Chúng ta đổi đi, để tôi lái cái này cho cậu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận