Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 432 - Văn phòng riêng




Hồ Trân Trân liền chuyển hướng qua Lôi Đào: “Biên kịch Lôi cũng không cần ngại đâu, nếu có thể thì anh đi cùng Trần Khai để xem qua một chút đi, lên tầng 28 thì chọn một căn phòng anh thích nhất để làm văn phòng.”
Khi biên kịch làm việc thì cần phải có không gian riêng tư và sự yên tĩnh.
Hồ Trân Trân cũng hiểu được điều này, nên quyết định cho biên kịch và đạo diễn thêm một văn phòng riêng.
Mặc dù chỉ có ngồi viết thôi, nhưng công việc sáng tạo đòi hỏi chất xám này thì phải có không gian yên tĩnh.
Lôi Đào cũng không ngờ đến việc mình còn được cấp cho một văn phòng.
Trong suốt nhiều năm qua hắn ta luôn ở nhà viết kịch bản.
Có mấy người hàng xóm không hiểu hắn ta làm công việc gì, còn tưởng rằng hắn ta chỉ là một công tử bột chuyên gia ăn bám con gái nhà người khác, nên luôn âm thầm bàn tán sau lưng hắn ta.
Nếu công ty có thể cho hắn ta một văn phòng riêng thì từ nay về sau hắn ta sẽ chuyển đến văn phòng viết kịch bản luôn, cũng không cần phải chịu sự xem thường của mấy người hàng xóm đó nữa rồi.
Lôi Đào vui vẻ đến mức vỗ đùi đứng lên.
“Thật tốt quá, bây giờ chúng ta đi luôn sao?”
“Không.” Trần Khai ấn vai hắn ta xuống để hắn ta bình tĩnh lại: “Biên kịch Lôi, anh cứ ngồi nghỉ ngơi uống trà đi, hai tiếng sau chúng ta sẽ đi.”
Nghe Trần Khai nói như vậy, Lôi Đào cũng ý thức được lúc nãy mình phản ứng có hơi thái quá.
“Thật ngại quá Hồ tổng, lúc nãy tôi có chút kích động.”
“Không sao cả.” Đối với người tài năng và bản lĩnh thì Hồ Trân Trân luôn đối xử với họ rất tốt.
“Chúng ta có thể thảo luận thêm về kịch bản không?”
Hợp đồng cũng đã ký rồi, nên Lôi Đào cũng không có đề phòng gì mà nói thẳng ra.
“Có thể, kịch bản này tôi đã dành ra ba năm để viết đó, kịch bản này chính là thứ mà tôi tâm huyết nhất.”
Lôi Đào lấy điện thoại ra: “Tôi có bản điện tử nên có thể gửi trực tiếp cho Hồ tổng xem qua.”
Có thể nhìn được thành phẩm ngay lập tức, Hồ Trân Trân vui vẻ còn không kịp ấy chứ.
“Vậy thật tốt quá chúng ta kết bạn Wechat đi, sau khi xem kịch bản xong tôi sẽ phản hồi lại sớm nhất, nói cho anh biết có được hay không.”
Hồ Trân Trân vừa nói, vừa đẩy số tiền 30.000 tệ về phía trước.
“Đây chính là 30.000 tệ, biên kịch Lôi hãy nhận đi.”
30.000 tệ được xếp chồng lên nhau, dày hơn những viên gạch thông thường một chút.
Đã lâu rồi Lôi Đào không thấy nhiều tiền như vậy.
Tuy chỉ mới bắt đầu mà hắn ta đã nhận tiền của Hồ tổng nhiều như vậy, nên trong lòng có chút băn khoăn.
Hắn ta ngồi trên ghế, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, sau khi suy nghĩ một chút thì đột nhiên hỏi: “Hồ tổng, công ty chúng ta còn thiếu đạo diễn không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận