Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 522 - Chương 522




Những diễn viên chính của bộ phim đều đang ở đây, có vài người nghe được cuộc đối thoại giữa đạo diễn và biên kịch xong đều cúi đầu nhịn cười, sợ bị đạo diễn phát hiện.
Chu Thanh Thanh cũng nằm trong số đó.
Đứng bên cạnh cô ấy chính là Lưu Trân, trong bộ phim này hai người diễn vai một cặp chị em thân thiết, nhưng thực ra ở đời thực hai người vừa mới quen nhau nửa tháng thì đã trở thành bạn bè tốt rồi.
Trong nhóm người này chỉ có thầy Vu Tiền nhịn không được nữa mà trực tiếp bật cười.
Ông đóng vai đại thái giám Lý Thái An, vì nhân vật này mà ông đã giảm đến mười cân da cũng đen hơn không ít, hiện tại cười rộ lên trông có vẻ rất nham hiểm.
Hồ Trân Trân vừa mới nghe Trần Khai kể chuyện bát quái xong, thì quay đầu đã thấy mấy diễn viên cười rộ lên.
“Họ đang cười chuyện gì vậy?”
Trần Khai cũng không chú ý những người đó đang nói chuyện gì nên hỏi: “Có cần tôi qua đó hỏi bọn họ một chút không bà chủ?”
Chuyện này thì cũng không cần lắm.
Lòng hiếu kỳ của Hồ Trân Trân cũng chưa cao đến mức đó.
Sau khi thực hiện nghi thức khai máy, cô rời khỏi phim trường mà đi đến khách sạn nơi các diễn viên ở để nhìn qua một chút.
Mảnh đất này thuộc về Hồ Trân Trân, nên đương nhiên khách sạn này cũng là của cô.
Vì để đáp ứng nhu cầu của đoàn làm phim, mà kiến trúc của khách sạn này cũng phát huy hết ưu thế vốn có của nó.
Nhìn từ xa thì khách sạn này không khác gì một nhà dân cả, chẳng qua nó sang trọng hơn một chút mà thôi.
Đây cũng chẳng phải ở trung tâm thành phố nơi theo đuổi cảm giác thượng lưu xa hoa.
Nên Hồ Trân Trân chú ý nhiều hơn đến tính ứng dụng của nó, sơn dùng để trang trí bên ngoài khách sạn cũng không phải loại sơn cao cấp mà tất cả đều dùng đá nguyên khối, không chỉ chú trọng đến tính thẩm mỹ mà khách sạn này cũng rất chú trọng đến tính kiên cố để chịu đựng được mưa gió.
Đồng thời việc trang trí nội thất bên trong cũng mang chủ nghĩa thực dụng.
Đa số các diễn viên sẽ dành nhiều thời gian ở đoàn làm phim, khách sạn nơi đoàn làm phim ở cũng giống như ngôi nhà thứ hai của họ vậy.
Cảm giác thoải mái quan trọng hơn tính thẩm mỹ nhiều.
Khách sạn có tất cả mười lăm tầng, mười tầng đầu tiên đều là những phòng đơn mỗi phòng có diện tích năm mươi mét vuông có thể ở từ một đến hai người.
Cho dù có là diễn viên quần chúng hay chỉ là diễn viên phụ với thời gian lên hình ít đi chăng nữa thì đều có thể xách vali đến đây ở.
Còn từ tầng mười trở lên dành riêng cho biên kịch đạo diễn và nhóm diễn viên chính.
Diện tích rộng hơn gấp đôi, tính ứng dụng và tính thẩm mỹ cũng cao hơn so với những phòng khác, có thể hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu của diễn viên.
Điểm mấu chốt ở đây chính là khách sạn này là tài sản của Hồ Trân Trân.
Khi đoàn làm phim của công ty quay phim ở đây, thì đoàn phim có thể ở miễn phí.
Còn những đoàn phim khác muốn tới phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ quay phim thì không nhận được đãi ngộ như vậy.
Sau khi cắt băng khánh thành phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ xong, không ít đạo diễn đều tới tham quan qua nơi này và bày tỏ mong muốn được hợp tác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận