Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 740 - Chương 740




Hơn phân nửa là mấy cái lời không được tốt rồi.
Hồ Trân Trân nghe thấy Thomas cũng dùng ngôn ngữ giống vậy nói điều gì đó, người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn nên trả lời ngắn gọn.
“Thưa ngài.” Cô không nhịn được mà mở miệng: “Tôi mong ngài có thể giữ phép lịch sự cơ bản.”
Hồ Trân Trân không nói thì không sao cô vừa mở miệng thì thấy được sự khinh thường trong mắt người đàn ông này.
“Xin lỗi thưa cô, nếu cô không có thiệp mời thì không xứng đáng để tôi tôn trọng.”
Lời này đã khiến Hồ Trân Trân cười trong giận dữ.
Trên thế giới này có không ít người chê nghèo yêu giàu, cũng có rất nhiều người giàu kinh thường những người nghèo, nhưng đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân gặp được người không che giấu điều đó mà trực tiếp thể hiện ra như vậy.
Sau khi trở thành người giàu có thì Hồ Trân Trân chưa trải nghiệm qua cảm giác này bao giờ.
“Thưa ngài, ý của ngài là những người có tiền mới xứng đáng được ngài tôn trọng đúng chứ?”
Người đàn ông đối diện trực tiếp trả lời: “Đúng vậy, những người dựa vào đàn ông để tiến vào giới thượng lưu như cô, cả đời này cũng không xứng để tôi nói hai chữ tôn trọng đó.”
Nụ cười của Hồ Trân Trân cũng tắt dần.
“Người như tôi không đáng được ngài tôn trọng sao, vậy xin ngài hãy nhớ kỹ những gì mình nói hôm nay, tốt nhất là sau này ngài đừng mong mà hợp tác với tôi.”
Nói xong câu đó Hồ Trân Trân buông tay Thomas ra, một mình nâng chén rượu lên rồi đi đến bên cạnh ngồi.
Đối với đối tác từng hợp tác này Thomas cũng chẳng có ấn tượng mấy tốt đẹp.
“Tôi đã nói rồi cô ấy không phải bạn gái tôi, mà là một doanh nhân rất ưu tú.”
“Kevin, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu nói về khối lượng tài sản thì số tài sản của Hồ Hồ gấp mấy lần anh đấy.”
Nói xong, Thomas cũng không để ý đến anh ta nữa mà vội vàng đi tìm Hồ Trân Trân để xin lỗi.
Mà Kevin vẫn đứng ngay tại chỗ, có chút không tin sau khi nghe những lời Thomas nói.
Anh ta cười vài tiếng: “Chẳng lẽ Thomas là một tên ngốc hay sao? Anh ta nói người phụ nữ đó giàu có hơn tôi sao?”
Người bên cạnh không cười to giống như anh ta, mà từ từ hỏi: “Vừa rồi Thomas nói người kia tên là gì?”
Nghe anh ta hỏi như vậy, Thomas có chút bất an: “Hình như là ‘Hồ’ gì đó, làm sao vậy?”
Không nghĩ tới khi anh ta vừa nói xong thì người đó liền vui vẻ đứng lên, hưng phấn đi theo hướng mà Thomas đã đi: “Hồ! Là Hồ đến từ nước Z!”
Những người khác nghe thấy được, cũng sôi nổi quay đầu tới.
“Là người tên Hồ kia sao?”
“Cô ấy cũng tới đây sao?”
“Tôi cũng muốn làm quen với cô ấy một chút.”
Kevin càng ngày càng cảm thấy bất an nụ cười trên khoé môi cũng tắt dần.
Đến tột cùng Hồ là ai? Vì cái gì mà bọn họ lại yêu thích cô ta như vậy?
Chẳng lẽ cô ta là phú hào nào đó mà anh ta không biết hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận