Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 625 - Chương 625




Việc này cũng nhanh chóng được đưa lên tin tức.
Khi Hồ Trân Trân nhìn thấy tin tức này thì cô đang nhận điện thoại của Cao Thần.
Ngay cả cô cũng không ngờ chuyện này lại có liên quan đến người không liên quan gì đến giới giải trí Cao Thần.
“May mắn thay nhờ cô nhắc nhở tôi Hồ tổng, nếu không tôi đã quên mất chuyện này rồi.”
Hồ Trân Trân cảm thấy không dễ chịu khi nghe thấy lời khen này của anh ta.
“Tôi cũng chưa nói gì cả tất cả đều do Bạch Thông tự làm tự chịu thôi, tôi còn phải cảm ơn Cao tổng vì đã chịu đứng ra tố cáo ông ta.”
“Tôi cũng chỉ từng nghe anh rể tôi nói qua chuyện này mà thôi, lúc đó anh ấy vừa mới gây dựng sự nghiệp của mình không ngờ lại gặp phải Bạch Thông, bị người này bày mưu lừa hết tiền bạc, người trong nhà muốn cho anh ấy chịu thiệt thòi để có tính cảnh giác cao hơn nên lúc đó mới không báo án.”
Điều thật sự làm cảnh sát xách tay lên truy nã Bạch Thông, không phải chỉ vì vụ án quấy rối tình dục đang gây xôn xao trên mạng kia.
Mà chính là do vụ án lừa đảo mà Cao Thần báo án.
Đúng là vụ án xâm phạm tình dục đó gây xôn xao dư luận, nhưng dù sao Khả Doanh cũng không phải người thành phố S, nên bên nhận xử lí vụ án này cũng không phải Cục Cảnh Sát Thành Phố S.
Hơn nữa tình huống rất phức tạp, có nhiều ý kiến khác nhau nên nếu muốn xin lệnh bắt giữ thì cần phải chờ thêm một thời gian.
Nhưng Cao Thần lại ra tay dứt khoát hơn nhiều.
Anh ta trực tiếp giao nộp chứng cứ đã lưu giữ từ trước cho cảnh sát, trực tiếp tố cáo Bạch Thông với tội danh lừa đảo.
Dựa theo quy định của những vụ án lừa đảo, ông ta được coi là tội phạm kinh tế và bị giam giữ trong mười lăm ngày.
Nửa tháng cũng là khoảng thời gian đủ để điều tra vụ án xâm hại tình dục mấy tháng trước rồi.
Đưa tất cả mọi chuyện ra khỏi vũng bùn, còn thuận tiện tra ra một vụ án giết người có liên quan đến Bạch Thông.
Sau khi tin tức Bạch Thông bị bắt lan truyền trên mạng, nháy mắt đã nổi lên một trận gió lớn trên các diễn đàn.
[Vãi chưởng!]
[Cái tên đạo diễn chết bầm kia, khi nào vào tù!]
Những người trên mạng thì hoan hô vỗ tay vui vẻ, nhưng ban giám đốc của Âm Lạp thì lại ăn không ngon ngủ không yên.
Tại sao lại bị bắt nhanh như vậy?
Theo lý mà nói ông ta có một khoảng thời gian khá dài trong lúc điều tra mọi việc để chạy trốn mà.
Một đám người đang lo lắng gấp gáp nhưng chẳng thể thay đổi được sự thật.
Ít nhiều gì thì bản thân bọn họ cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao, đang tìm cách thoát thân một cách trong sạch.
Việc Bạch Thông bị bắt nhanh như vậy đã ảnh hưởng đến kế hoạch của nhiều người.
Đúng như những gì bọn họ lo lắng, sau khi bi giam giữ Bạch Thông đã thay đổi thái độ, ông ta đã khai ra tất cả những người có liên quan nhằm giảm hình phạt.
Bên ban giám đốc của Âm Lạp cũng chẳng tốt hơn là bao, họ cũng phải nói ra toàn bộ những gì mà mình biết.
Phòng thẩm vấn sáng đèn đến tận nửa đêm khi viên cảnh sát ghi âm cuộc thẩm vấn và sắp xếp lại mọi việc.
Sáng sớm hôm sau, tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp nơi trong thành phố từ sáng sớm.
Các phóng viên tin tức đã sớm ngửi được mùi nên đã đứng canh trước cửa công ty Âm Lạp, chụp được hình ảnh bọn họ bị còng tay và kéo đi.
Bức ảnh này cũng trực tiếp đánh thức quần chúng ăn dưa thức dậy vào sáng sớm.
[Tôi sẽ đi hóng hớt, không ngờ mới sáng sớm mà lại thú vị như vậy!]
[Ai dậy sớm sẽ có dưa để ăn!]
[Tôi nói chứ công ty Âm Lạp này sớm muộn gì cũng đóng cửa mà thôi, quả nhiên ban giám đốc của cái công ty này chẳng có ai là sạch sẽ cả.]
[Kiến nghị điều tra rõ giới giải trí luôn đi!]
[Không biết có bao nhiêu công ty giống Âm Lạp nữa, môi trường chẳng lành mạnh chút nào, tôi hy vọng người nào đó có thể quản lý tình hình hiện tại để có một bầu trời quang đãng cho những nghệ sĩ trẻ một lòng tập trung vào âm nhạc và diễn xuất.]
Khi thức dậy vào buổi sáng thì Hồ Trân Trân đã nhìn thấy lời thỉnh cầu này.
Cô cũng đã gửi một bình luận như vậy.
Kết quả còn chưa qua được nửa tiếng thì lại nhận được điện thoại của chính phủ.
“Xin chào Hồ tiểu thư, xin hỏi hôm nay cô có thời gian rảnh chứ? Lãnh đạo muốn bàn bạc với cô về kế hoạch Trời Quang.”
Người ở đầu dây bên kia nói chuyện rất mơ hồ nhưng khi nghe thấy điều này Hồ Trân Trân lại rất phấn khích.
“Có!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận