Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 248 - Tiết kiệm tiền




Hồ Trân Trân không biết trước đây tại sao Giang Thầm lại tới đây, cậu tựa hồ đã hình thành một thói quen nào đó, tiền tiêu vặt mà Hồ Trân Trân đưa cho cậu chưa từng tiêu cho mình.
Tuổi tác nhỏ như vậy, cậu đã biết cách tiết kiệm tiền.
Cái này khó tránh khỏi.
Hồ Trân Trân quay người đi ra ngoài mua xiên chiên, trong lòng mắng Giang Lâm hàng trăm lần.
Dù đã đẩy bà ta vào tù nhưng khi nghĩ đến những việc bà ta đã làm trước đây, Hồ Trân Trân vẫn nổi giận không yên.
Sự tức giận này biến thành tình yêu với Giang Thầm sau khi đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi mang mì xào và lạp xưởng chiên trở lại, Hồ Trân Trân mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù ăn đồ ăn vặt cùng con trai không hề tốt chút nào nhưng khi ăn xong, mùi lạp xưởng tẩm bột chiên vẫn mang đến cho hai người một niềm hạnh phúc ngắn ngủi.
Giang Thầm chưa từng ăn lạp xưởng tẩm bột, cậu nhất định cũng chưa bao giờ ăn bữa sáng nhiều món khác nhau.
Sau khi chuyển đến biệt thự Ngọa Sơn, dì bảo mẫu đều nấu những bữa sáng bổ dưỡng, ăn gì cũng thấy ngon.
Nếu chưa nếm thử những thứ bên ngoài thì về sau ăn bất cứ thứ gì cũng thấy ngạc nhiên.
"Tiểu Thầm, sáng mai mẹ dẫn con đi ăn bánh rán được không?"
Giang Thầm thường nhìn thấy các bạn cùng lớp đi ăn món này liền gật đầu: "Dạ được."
Phải mất một lúc, cậu mới nhận thức được Đồng Soái thường đợi cậu ở cổng trường, sau đó trên đường đến lớp sẽ nói những điều không hay.
Giang Thầm không muốn mẹ mình nhìn thấy Đồng Soái.
Cậu biết những lời nói đó chắc chắn sẽ khiến mẹ tức giận.
Giang Thầm không muốn chọc giận mẹ mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn nhó vì xoắn xuýt, Hồ Trân Trân không nhịn được dùng tay nhéo nhéo hai cái má bánh bao trắng nõn.
"Mẹ!"
Thấy Giang Thầm phản kháng, Hồ Trân Trân mới hài lòng buông tay.
Giang Thầm được cô nuôi dưỡng mấy tháng đã thay đổi nhiều so với đứa trẻ suy dinh dưỡng trước đó, trên má cuối cùng cũng có thịt, thậm chí còn có sự mũm mĩm đặc trưng của trẻ con.
Hồ Trân Trân càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, không khỏi xoa xoa.
Trước sự việc bất ngờ xảy ra, Giang Thầm đã quên mất Đồng Soái.
Cậu không nhớ việc này đến tận sáng sớm hôm sau, khi cậu đang ngồi trong xe, tay cầm một chiếc bánh rán trái cây nghi ngút khói.
Nhưng đã quá trễ.
Mẹ cậu đang ngồi bên cạnh, Giang Thầm ngoảnh đầu nhìn về phía cổng trường, Đồng Soái hiển nhiên đang ngồi xổm đợi cậu ở cổng.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại.
Hồ Trân Trân nhét ống hút vào hộp sữa đưa cho Giang Thầm: "Ngồi trên xe ăn xong hẵng về lớp."
Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, bánh rán ăn ngon nhất khi còn nóng.
Giang Thầm buồn rầu nghĩ tới Đồng Soái, nghe thấy lời Hồ Trân Trân nói, cậu chợt nhận ra Đồng Soái không thể đợi cậu ở cổng mãi, chỉ cần cậu đi vào muộn một chút cũng không thể gặp được Đồng Soái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận