Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 274 - Nhà giàu mới nổi




"Không cần khách khí."
Lực lượng cảnh sát đều là những thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi. Thấy hai mẹ con hơi đáng thương, bọn họ chủ động đề nghị: "Hay là để bọn anh đưa em và mẹ đến bệnh viện nhé?"
"Không cần." Chưa đợi Ôn Lệ trả lời Đồng Soái đã lên tiếng từ chối ngay lập tức.
"Em đã nhờ mẹ của một người bạn cùng lớp rồi, dì ấy sẽ lái xe đến đây đón em và mẹ rồi đi thẳng lên bệnh viện luôn."
Nghe nói có người đến đón hai người họ nên cảnh sát cũng không nói gì nữa.
Ôn Lệ cảm thấy có chút bất ngờ mà liếc nhìn con trai mình một cái.
Theo những gì cô ấy biết, Đồng Soái càng lớn thì tính tình càng trở nên kì quặc. Cậu bé không có quá nhiều bạn, ngay cả bạn thân cũng không có.
Vậy đây là cậu bé nhờ phụ huynh của ai đến đón chứ?
Nhất thời Ôn Lệ cũng không đoán ra được người cậu bé nhờ là ai.
Khi con trai đẩy cô ấy ra ngoài, Ôn Lệ càng ngạc nhiên hơn khi thấy một chiếc xe tới đón hai người.
Cô ấy và Đồng Thụ đích thực là nhà giàu mới nổi. Sau khi giàu có, Đồng Thụ rất mê những chiếc siêu xe nên có tìm hiểu qua một chút.
Nhưng lúc đó họ không có đủ tiền nên Ôn Lệ đã ngăn hắn mua chiếc xe 5 triệu tệ ấy.
Đồng Thụ bởi vì việc này mà tâm trạng không vui.
Hai người đã tranh luận với nhau rất nhiều vì chiếc xe này nên Ôn Lệ nhớ rất rõ ký ức về nó. Ngay khi nhìn thấy chiếc xe này, cô ấy đã nhớ được giá xe cũng như nhớ về ký ức đó của hai người họ.
Để có thể lái được chiếc xe như vậy, xem ra Tiểu Soái đã nhờ sự trợ giúp của một người giàu có.
Ôn Lệ khách khí nói lời cảm ơn với người đàn ông đang đứng trước xe.
"Rất cám ơn ngài vì sự giúp đỡ này, về sau tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp ngài."
Trần Khai đỡ cô ấy lên xe, đặt chiếc xe lăn ở ghế sau.
"Cô hiểu lầm rồi, người giúp cô không phải là tôi mà là bà chủ của tôi, cô Hồ Trân Trân."
Bấy lâu nay Ôn Lệ luôn ở trong nhà nên không biết gì nhiều về thế giới bên ngoài, cô ấy nhất thời không biết Hồ Trân Trân là ai, khi nghe tin Trần Khai nói là bà chủ của hắn đã giúp, trong lòng có chút lo lắng.
Nhà này so với gia đình cô thì giàu có hơn rất nhiều.
Rốt cuộc Tiểu Soái đã làm cái gì? Mà họ lại đồng ý giúp đỡ vậy?.
"Mặc kệ có là ai đi chăng nữa, đây cũng là lời mà tôi nên nói." Giọng điệu của Ôn Lệ nhẹ nhàng hơn: "Khi gặp lại cô Hồ, tôi nhất định sẽ bày tỏ lòng biết ơn với cô ấy."
Đồng Soái theo mẹ vào xe khi mẹ nói như vậy cậu bé cũng và nói "cảm ơn".
Trần Khải mỉm cười đáp lại, đóng cốp xe lại, rồi chuẩn bị đưa người đi.
Một lúc sau, Đồng Soái thấy được một bóng hình quen thuộc đang tiến lại gần chiếc xe. Tim cậu bé đập thình thịch, không nhịn được mà thúc giục Trần Khai: "Chú ơi, chúng ta đi nhanh đi."
Đó không phải là ai khác, mà là Đồng Thụ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận