Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 437 - Dám




Lời thoại sến súa của thiếu nữ trong mấy kịch bản thanh xuân vườn trường làm cho Lộ Dã cảm thấy nổi da gà.
Anh ta có chút nôn nóng, vội vàng đi đến gõ cửa.
“Thưa ngài! Tôi là Lộ Dã.”
Mục đích của Lộ Dã cũng rất rõ ràng, anh ta muốn cắt ngang cái cảnh phim với lời thoại sến súa này.
Nhưng điều anh ta không ngờ đến chính là, việc anh ta đến không hề phá vỡ mạch cảm xúc khi đang xem phim của Hồ Trân Trân, mà ngược lại còn làm cô hứng thú hơn.
“Nhìn kỹ thì kỹ năng quay chụp của đạo diễn Lộ cũng khá đẹp, khó trách mặc dù kịch bản bị chê rất nhiều nhưng vẫn có một số người bênh vực.”
Một bên tai Lộ Dã nghe được những lời thoại sến súa như vậy nên chỉ biết xấu hổ cúi đầu ngồi xuống ghế, rầu rĩ trả lời: “Cũng chỉ có hình ảnh là đẹp mà thôi.”
Ngoài miệng anh ta đã nói như vậy nên trong lòng cũng không ôm một chút ảo tưởng nào cả.
Tất cả các tác phẩm của anh ta từ trước đến nay đều được Hồ tổng xem qua rồi, nên anh ta cũng chẳng biết nói gì nữa.
Nếu là những người hiểu Hồ Trân Trân thì có thể hiểu Hồ Trân Trân có dụng ý khác.
“Nếu là tôi cho anh 100 triệu, anh có thể quay được một bộ phim điện ảnh với chất lượng hình ảnh như “Người Oan Khuất”được không?”
Sau một hồi thì Lộ Dã mới có thể phản ứng lại.
Cái gì, bao nhiêu cơ chứ?
Một trăm triệu sao!
Lộ Dã hùng hổ ngẩng đầu lên: “Xin ngài cứ yên tâm, nếu có một trăm triệu, cho dù có là “Chim bay” thì tôi cũng có thể quay được.”
Tác phẩm “Chim bay” trong miệng anh ta, chính là tác phẩm vừa mới vừa vinh danh trong hạng mục giải thưởng tác phẩm điện ảnh xuất sắc nhất tại liên hoan phim Cannes.
Lời này của anh ta tuy có chút ngông cuồng nhưng Hồ Trân Trân lại không ghét chút nào.
Cô vỗ tay một cái rồi tiếp tục nói: “Vậy nếu với năm trăm triệu, anh có tin rằng mình có thể quay được một tác phẩm hay hơn bộ phim “Chim Bay” được không?”
Lộ Dã nghe được số tiền này liền có chút bất ngờ.
Đã làm trong nghề nhiều năm như vậy, còn chưa có ai đưa ra mức đầu tư lớn như vậy với anh ta đâu.
Trong nháy mắt, trong mắt của Lộ Dã Hồ Trân Trân không khác gì một vị thần tài sống cả.
Trong lòng anh ta cũng rất rõ, nhiều năm thất bại như vậy có thể xoay chuyển được tình thế hay không, đều phải nhờ vào cơ hội lần này.
Tuy giọng nói của Lộ Dã mang theo một chút khẩn trương, nhưng lời nói vẫn kiên định như cũ: “Tôi có thể!”
“Có chí khí!”
Một lần nữa Hồ Trân Trân lại cho anh ta một tràng pháo tay, lấy từ bên trong ngăn kéo ra một thứ.
“Nếu anh đã mạnh miệng như vậy rồi thì đánh cược một phen đi.”
“Trong này có 20 triệu tệ, nếu năm nay anh có thể quay được một bộ phim truyền hình với chất lượng tốt, thì tôi sẽ đầu tư một tỷ cho anh, làm cho anh bước chân vào thị trường điện ảnh thế giới, anh thấy sao?”
Bao nhiêu cơ???
Bây giờ ngay cả nuốt nước bọt Lộ Dã cũng không dám nuốt, anh ta sợ những điều mình nghe vừa rồi đều là ảo giác.
Vị Hồ tổng này bị sao vậy chứ, sao chi phí đầu tư lại tăng lên gấp hai lần rồi!
Lúc này giọng nói của anh ta đã bắt đầu run lên, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện một ngọn lửa tham vọng rất lớn.
“Thế nào? Đạo diễn Lộ, anh có muốn đánh cược một phen không?”
Khi Hồ Trân Trân vừa nói xong, thì Lộ Dã không một chút do dự mà đáp lại.
“Dám!”
Anh ta vừa nói xong thì cũng ký tên mình vào bản hợp đồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận