Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 167 - Ai là người một nhà với ông?




Viện trưởng muốn giải thích.
Ông ta bày ra vẻ mặt lưỡng lự, cố nở một nụ cười khổ: "Đây thực sự là một sự hiểu lầm, chúng ta là người một nhà mà."
Hồ Trân Trân trực tiếp phản bác ông ta, "Ai là người một nhà với ông?"
Giang Thầm ôm lấy chân Hồ Trân Trân: "Đúng vậy, chúng ta không phải người một nhà!"
Viện trưởng cười khô khan hai tiếng: "Chuyện này là do tôi không đúng, tôi không biết tốt xấu mà nhảy vào nói năng bừa bãi, xin lỗi ngài, ngài cũng đừng tức giận như vậy, chúng ta có thể thương lượng lại một chút."
Hồ Trân Trân giả vờ cười nói: "Ha ha."
"Ông xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào thì ông mới hài lòng đây?"
Viện trưởng rất muốn duy trì hoạt động kinh doanh có lãi này, dù đã ở tuổi này nhưng ông ta cũng không sợ mất mặt, tùy ý cúi mình xuống: "Vậy tôi cúi đầu xin lỗi ngài có được không?"
“Không” Hồ Trân Trân khóe miệng nhếch lên vô cảm: “Tôi đã bỏ ra mấy trăm vạn, ông cúi đầu xin lỗi cũng không đáng giá nhiều tiền như vậy.”
Viện trưởng chỉ là một đối tác, không phải là chủ sở hữu của nơi đây.
Bệnh viện bị phá bỏ, ông ta rời đi sẽ không nhận được bất kỳ chi phí phá dỡ nào.
"Vậy tôi nên làm thế nào thì ngài mới có thể hả giận đây?"
Viện trưởng nheo mắt, nhìn thấy bác sĩ giả vờ chết trong góc: "Mâu thuẫn hôm nay đều là do thái độ của bác sĩ Lý đối với bệnh nhân, tôi sẽ sa thải cậu ta ngay bây giờ, để cho ngài an tâm đi phần nào."
“Viện trưởng!” Các bác sĩ đều muốn đấu tranh cho chính mình.
Hồ Trân Trân trực tiếp giơ tay cắt ngang màn kịch nhục này: "Không cần thiết, bệnh viện cũng chẳng còn nữa, sa thải hay không thì có khác gì đâu?"
Một chuyên gia chỉ có thể kê đơn thuốc giảm đau cũng chứng minh đẳng cấp của bệnh viện.
Bệnh viện này có lẽ không chẩn đoán sai nhiều bệnh nhân, bởi vì có khám đâu mà chẩn đoán. Hồ Trân Trân lúc này mới cảm thấy yên tâm.
"Ngài không thể nói như vậy, chúng tôi chỉ có bệnh viện này ở phố Tây Kinh Môn, chúng tôi có đắc tội với ngài, cũng không thể để bệnh nhân rời đi, nếu bệnh viện này bị phá bỏ, bọn họ sẽ đi khám bệnh ở đâu…?"
Lúc này, viện trưởng đã giương cao biểu ngữ hỗ trợ bệnh nhân.
“Cái này thì không cần lo lắng.” Hồ Trân Trân gọi điện cho Trần Khai.
"Trần Khai, kỳ nghỉ của anh có lẽ phải kết thúc sớm rồi."
“Gọi Lưu An và người khác mau chuẩn bị xe, đón bác sĩ Chu và học trò của anh ấy tới phố Tây Kinh Môn.”
Phố Tây Kinh Môn?
Con phố này nằm ngay cạnh cô nhi viện Phúc Bảo, Trần Khai đương nhiên là biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận