Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 324 - Nhẫn sắt




Nghe được câu ‘không cần cậu tham gia’, trong lòng tên đồng bọn cũng nhẹ hơn không ít, nhưng cũng không thể ngăn cản được Trương tổng.
“Vậy chú ý an toàn, nhớ mang tin tốt về.”
Trương tổng rất rõ ràng, anh ta thẳng thắn nói: “Yên tâm đi, chỉ có tôi mới hiểu bản thân tôi thôi, cậu không hiểu đâu.”
Không giống như người của những nơi khác, nhóm người của Trương tổng vẫn luôn bành trưởng mở rộng ở phía Bắc.
Phía Bắc không tốt lắm, nên có khá ít người sinh sống, trị an ở đây cũng không quá tốt.
Từ thời niên thiếu bọn họ đã đi cùng Trương tổng lặn lộn khắp nơi, nên cũng học được không ít.
Mấy năm trước khu phía Bắc mới bắt đầu phát triển, nên phía trên mới bắt đầu coi trọng khu này, thấy thế nên bọn họ mới quyết định gác kiếm mà làm ăn chân chính.
Nhưng bọn họ tưởng như vậy liền có thể khoác lên mình cái áo của người tốt sao.
Làm thương nhân cần phải có thiên phú và kiến thức.
Dĩ nhiên Trương tổng và hắn không có loại thiên phú này, cũng chẳng qua trường lớp chính quy bài bản nào cả, tất cả đều dựa sao sự hung dữ của mình mà leo được lên.
Nhưng vận may bọn họ cũng khá tốt, vừa mới bắt đầu đã mua được một mảnh đất lớn, tuy tốn hơi nhiều tiền nhưng ít ra cũng có tài sản trong tay, vẫn còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Hiển nhiên cơ hội xoay chuyển tình thế được Trương tổng đặt lên người của Hồ Trân Trân.
Nhưng không nghĩ đến Hồ Trân Trân sẽ mua một mảnh đất khác, còn làm anh ta bẽ mặt như vậy.
Trương tổng hùng hổ bước ra cửa.
Sống làm người tốt bấy lâu nay, gân cốt của anh ta đã lâu không khởi động, nên mới để cho Hồ Trân Trân sỉ nhục như thế.
Trên tay anh ta mang một chiếc nhẫn sắt, nhưng đối với việc kế tiếp nên làm, thì nhẫn sắt có tác dụng hơn bất kì vàng bạc châu báu nào.
Ở bên ngoài nhẫn sắt được khắc những góc nhô lên rất nhọn, khi vô tình chạm vào da, cũng có thể gây ra thương tổn rất lớn.
Đơn giản mà nói, chính là đánh người rất đau.
Lúc Trương tổng còn trẻ thì anh ta đã mang chiếc nhẫn này.
Sau khi có được một chút thành tựu, anh ta cũng không bỏ chiếc nhẫn này đi mà để nó trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Không nghĩ tới còn có ngày dùng lại nói.
Lúc anh ta ra cửa, các đàn em đã đứng cạnh xe chờ sẵn.
“Anh Trương, chúng ta đi đâu?”
Những người này đều là những anh em tốt của anh ta lúc trước, đến bây giờ vẫn kêu anh ta là anh Trương.
“Đi đến Tây Kinh Môn.”
Trương tổng cất bước lên xe, cởi nút áo tây trang ra, rồi tiếp tục gỡ hai nút áo sơ mi ra, xắn tay áo lên.
“Đã lâu rồi các anh em chúng ta không dạo chơi, hôm nay chúng ta đến Tây Kinh Môn dạo một chút, làm chỗ đó thú vị lên.”
Những người ngồi phía trước lái xe cho anh ta cười gian xảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận