Mẹ Kế Hào Phóng, Rải Tiền Trực Mẹ Tuyến

Chương 401 - Rau sạch




Con người sẽ bị ảnh hưởng lẫn nhau, khi giúp đỡ nhau cho dù có là người ích kỷ đến mấy thì cũng lay động mà thôi.
“Anh đã liên hệ nhà máy thuỷ lợi chưa? Bọn họ nói như thế nào?”
Trần Khai mở cuốn sổ ghi chép của mình ra, bắt đầu báo cáo: “Thưa
ngài, tình hình có chút không tốt.”
“Vì mưa to nên nhà máy thuỷ lợi gặp sự cố một chút, trước mắt thì họ vẫn đang cố gắng khắc phục sự cố này, chắc có lẽ phải đến ngày mốt thì hệ thống cung cấp nước mới được sửa chữa.”
Hồ Trân Trân trầm tư một lúc rồi hỏi: “Còn phía cung cấp rau sạch cho chúng ta họ nói như thế nào?”
“Tôi cũng đã liên hệ xong với bọn họ rồi, cùng với thành phố S thì xung quanh có thêm bốn thành phố sẵn sàng cung cấp một tấn rau sạch, nhưng chỉ có thể vận chuyển rau bằng bè tre như cũ mà thôi.”
Nói đến đây Trần Khai có chút lo lắng.
“Bà chủ, hiện tại việc chúng ta vận chuyển mì gói mang vào cũng đã rất khó khăn rồi, nếu có thêm rau sạch nữa thì tôi e rằng số lượng công việc của các tình nguyện viên ở đây sẽ tăng lên gấp đôi mất.”
Đây cũng là nỗi lo lắng của Hồ Trân Trân.
Để có thể vận chuyển lương thực bao gồm bánh quy, nước tinh khiết và mì gói cho thành phố H thôi cũng đã hao tổn sức lực rất nhiều rồi.
Nếu vận chuyển thêm rau sạch và vài thứ nữa thì cho dù cô có cung cấp cho họ phúc lợi tốt đến mức nào, thì mọi chuyện e rằng cũng rất khó.
Mà trước mắt vẫn còn những thương gia đang ngấm ngầm thu lợi từ việc này, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nhưng đến đây buôn bán cũng có khả năng gặp nguy hiểm, suy cho cùng người đến đây kinh doanh đều có khả năng phải chịu rủi ro.
Hồ Trân Trân suy nghĩ một lúc, thấy không thể giải quyết được chuyện này, cô trực tiếp cắt đứt luôn con đường buôn bán của bọn họ.
Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn một chút.
Giang Thầm đang tập trung làm bài tập thì thấy ánh mắt suy tư của mẹ dừng trên người cậu.
“Mẹ, con viết sai rồi sao?”
Giang Thầm quay đầu thì thấy Hồ Trân Trân cứ nhìn cậu chằm chằm, cậu tưởng rằng mẹ đã nhìn ra mình viết sai một chỗ nào đó nên khẩn trương hỏi.
“Hả, con không có viết sai.” Lúc này Hồ Trân Trân mới hồi hồn.
“Tiểu Thầm viết càng ngày càng đẹp rồi, nếu cố gắng luyện thêm chút nữa thì chữ con sẽ đẹp hơn mẹ mất.”
Hồ Trân Trân rất thích dạy con bằng cách khuyến khích như vậy.
Ban đầu Giang Thầm có chút không quen nên mỗi lần nghe cô khen ngợi một cái thì thẹn thùng đến đỏ mặt.
Nhưng khi đã quen rồi, thì cậu không còn như vậy nữa.
Đến bây giờ, Giang Thầm đã có thể tự tin đối diện với sự khích lệ của mẹ rồi.
Trong lòng cậu rất vui, nhưng vẫn không quên làm cô vui: “Chữ mẹ đẹp hơn con rất nhiều, Tiểu Thầm cần phải cố gắng rất nhiều thì mới viết chữ đẹp như mẹ được.”
Gần đây Hồ Trân Trân bận lo chuyện ở thành phố H, nên hai ngày nay không có đọc từ mới cho Giang Thầm học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận