Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 8: Quan tâm của giáo viên

Mãi đến khi tiết thể dục tan học, Vương Hải vẫn không để ý đến Trương Vũ, xem hắn như một khoảng không khí, cũng không chỉ bảo hay dạy dỗ gì thêm. Với việc Vương Hải dẫn đầu cô lập như vậy, những bạn học khác cũng theo bản năng không còn đến gần Trương Vũ, như thể bên cạnh hắn có một khu vực vô hình không người vậy.
"Lão Vương này đúng là... sao tâm nhãn lại nhỏ vậy chứ."
Nhưng sự đã rồi, Trương Vũ cũng không còn cách nào, đành im lặng nằm dài xuống đất nghỉ ngơi tiếp.
Chớp mắt đã đến giờ tan học, mọi người lục tục kéo nhau đi đến nhà ăn.
Chu Thiên Dực sau khi mọi người rời đi thì tiến đến bên cạnh Trương Vũ, giơ ngón tay cái lên với đối phương:
"Dũng sĩ, ngươi mua bảo hiểm tai nạn chưa?"
Trương Vũ chậm rãi bò dậy, phủi phủi quần áo:
"Sợ gì chứ, đợi ta qua thời gian tu vi tăng nhanh, thành tích bứt phá, sẽ có khối giáo viên bảo vệ ta."
Hắn tự tin nhìn lòng bàn tay mình, nơi có Vũ Thư, cường độ thân thể đã tăng từ 0.83 lên 0.84.
Đây là trong điều kiện không tiêm, không uống thuốc, càng không có bất cứ loại thực phẩm bổ dưỡng nào, chỉ thuần túy nhờ vào Kiện Thể Tam Thập Lục Thức rèn luyện mà thôi.
Chắc hẳn tương lai, khi đẳng cấp Kiện Thể Tam Thập Lục Thức không ngừng tăng lên, biên độ tiến bộ cường độ thân thể sẽ càng lúc càng nhanh hơn.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, Trương Vũ đã không nhịn được lần nữa cảm thán tiềm lực đáng sợ của bản thân.
Chu Thiên Dực bên cạnh nhìn Trương Vũ đột nhiên trở nên tự tin, hiếu kỳ nói:
"Có phải ngươi tìm được đầu mối lấy thuốc mới không đấy? Có hàng tốt nhớ cho huynh đệ biết với nha."
Trương Vũ bóp bóp nắm tay, mỉm cười nói:
"Tiểu tử, ta là luyện thể tự nhiên đấy!"
Ngoài cửa lớn phòng huấn luyện, trải qua rèn luyện kịch liệt, Bạch Chân Chân lúc này mặt đỏ bừng, trán không ngừng đổ mồ hôi, cả người bốc hơi nóng.
Phanh phanh phanh!
Cô gõ cửa, thản nhiên nói:
"Trương Vũ, xong chưa? Ta đói rồi, mau đi ăn cơm."
Ba người vội vã gia nhập vào đội quân đến nhà ăn, họ còn ở xa đã thấy một đám người dài xếp hàng trước cửa chính nhà ăn.
Nhưng thân là lớp làm mẫu, ba người Trương Vũ có đặc quyền ưu tiên vào nhà ăn, có thể đi đường VIP vào dùng bữa.
Mọi người nhìn ba người bước vào nhà ăn dưới ánh mắt khác nhau của các học sinh khác.
Cảm giác đó nói như thế nào nhỉ.
Nếu để Trương Vũ miêu tả một chút thì chính là đám thiên kiêu nội môn trong tiểu thuyết, được những tạp dịch ngoại môn nhìn với ánh mắt hoặc ngưỡng mộ, hoặc đố kỵ, hoặc tự thấy mình cũng có tư chất để sánh vai, rồi từ từ bước vào tụ Tiên tửu lâu dùng bữa.
Vừa vào nhà ăn, Bạch Chân Chân liền nói:
"Hôm nay ta muốn ăn thực bổ, đi lầu hai ăn cơm."
Cái gọi là thực bổ chính là dùng các nguyên liệu nấu ăn chứa đầy yếu tố Tiên đạo, dựa vào các loại thuốc để nấu nướng, có thể tăng cường thể chất hiệu quả, bù đắp hao tổn cơ thể do luyện tập quá sức, tăng hiệu suất luyện thể và thổ nạp.
Có thể nói thực bổ có rất nhiều lợi ích cho việc học Tiên đạo, Trương Vũ giờ phút này không đi ăn là vì quá đắt, thật sự quá đắt.
Một bữa ít nhất cũng vài trăm tệ, nếu nguyên liệu trân quý thì vài nghìn tệ cũng rất bình thường, trước kia Trương Vũ tay ôm món nợ khổng lồ cũng không nỡ ngày nào cũng ăn, huống chi là bây giờ.
Nhìn Bạch Chân Chân một mình đi lên lầu hai, Trương Vũ cảm nhận được lầu hai nhà ăn giống như một ranh giới, cũng giống như vị trí hắn đang đứng trong phòng ăn và hàng người xếp hàng ngoài kia vậy.
Nhưng trong lòng Trương Vũ lại dâng lên một tia nghi hoặc:
"Ơ, thật sự là không có tiền sao? Sao lại nỡ lên lầu hai?"
.
Ăn cơm trưa xong không lâu, đang nghỉ trưa, Trương Vũ đã bị gọi đến phòng làm việc của giáo viên.
Một người đàn ông trung niên vừa uống trà vừa liếc nhìn Trương Vũ đang đứng trước bàn làm việc, nói:
"Giáo viên Vương Hải đã nói với ta về chuyện của ngươi."
Người này tên Tô Hải Phong, là chủ nhiệm lớp làm mẫu đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp của khối mười.
Chỉ thấy lúc này ông ta một mặt thất vọng nhìn Trương Vũ, nói:
"Ngươi còn nhớ lúc phỏng vấn, ngươi đã nói gì với ta không?"
Trước đây khi Trương Vũ tham gia phỏng vấn vào trường trung học phổ thông Tùng Dương, Tô Hải Phong chính là người phỏng vấn ngồi giữa.
Nghe Tô Hải Phong nói vậy, Trương Vũ hơi ngẩn ra, dù hắn đã dung hợp ký ức của nguyên chủ nhưng rất nhiều chi tiết không phải lập tức nhớ lại được.
Tô Hải Phong thở dài:
"Ta còn nhớ lúc đó ngươi nói bản thân muốn thi đại học danh tiếng."
"Mà lúc tiết thể dục ngươi không mua thuốc, cũng không tiêm thuốc, còn nằm trên đất lười biếng, chống đối giáo viên, đó là thái độ mà ngươi muốn thi đại học danh tiếng à?"
Nghe những lời phê bình này, Trương Vũ nhất thời không biết phải giải thích như thế nào mới tốt, không thể nói là vì mình vừa nghèo vừa phế nên không có tiền mua thuốc không có tiền tiêm, lại vì tiềm lực được kích thích mà tùy tiện ở tiết thể dục.
Cảm thấy Trương Vũ im lặng, Tô Hải Phong lại thở dài, nói:
"Trương Vũ, biểu hiện của ngươi trong ba tháng qua không tệ, ta biết ngươi là một đứa ngoan."
"Có phải dạo gần đây trong nhà ngươi có chuyện gì không?"
Trương Vũ hơi kinh ngạc nhìn ông ta, cảm thấy ánh mắt quan tâm kia có chút khó tin:
"Trường học quái dị này vậy mà cũng có giáo viên quan tâm học sinh?"
Hắn suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
"Vâng, có chút mâu thuẫn với người nhà."
"Ta sẽ cố gắng điều chỉnh, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái."
Dù cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, nhưng giờ phút này Trương Vũ chỉ có thể mau chóng cho qua chuyện, đợi bản thân tiến bộ thì tự nhiên không cần giải thích những chuyện khó nói với giáo viên nữa.
Tô Hải Phong lại nhíu mày như không hài lòng, khó chịu nói:
"Với giáo viên mà còn có gì không dám nói sao?"
"Có phải tình hình kinh tế nhà ngươi gần đây có vấn đề không?"
"Điện thoại đòi nợ của các app vay tiền đã gọi đến trường học rồi."
"Hả?"
Trương Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên:
"Bọn họ gọi cho thầy giáo sao?"
Tô Hải Phong nghiêm trọng gật đầu:
"Nếu không phải bọn họ gọi cho ta thì ta cũng không biết ngươi nợ nhiều tiền như vậy, sao ngươi không nói cho ta biết?"
Trương Vũ:
"Ta..."
Hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện này với nhà trường làm gì, đặc biệt với không khí của trường trung học phổ thông Tùng Dương này, hắn đoán chắc việc này chỉ khiến tình huống của hắn càng tệ hơn.
Nhưng Tô Hải Phong lại thở dài, nhìn Trương Vũ đầy hiền lành, nói:
"Ta biết có lúc trường học hơi nghiêm khắc, nên khi có chuyện gì ngươi không dám nói với chúng ta."
"Nhưng ngươi phải biết chúng ta dù sao cũng là giáo viên của ngươi, làm sao có chuyện không giúp học sinh của mình được chứ?"
Nói rồi, ông lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ văn kiện đưa đến trước mặt Trương Vũ.
"Đây là ta đặc biệt xin cho ngươi kế hoạch trợ cấp học sinh nghèo khó, ngươi mau tranh thủ thời gian ký đi."
Đưa tay nhận lấy văn kiện, Trương Vũ có chút cảm động nhìn Tô Hải Phong:
"Thưa thầy, cảm ơn thầy."
Hắn phát hiện ra cái nhìn của mình về các giáo viên ở trường này lại sai mất rồi.
Trương Vũ thầm nghĩ:
"Dù có những gã không đáng tin như Vương Hải, nhưng cũng có những giáo viên thuần lương như thầy Tô vậy mà."
Tô Hải Phong mỉm cười khoát tay áo, đưa bút cho hắn:
"Mau tranh thủ ký tên đi."
Trương Vũ cúi đầu, ánh mắt quét qua văn kiện, sau đó thì ngây người tại chỗ.
Tô Hải Phong cười ha hả nói:
"Sao vậy? Mau tranh thủ ký đi, ta tranh thủ trước khi tan làm thì nộp lên cho ngươi."
Giọng Trương Vũ trầm xuống:
"Thưa thầy, đây có vẻ như là hợp đồng tái cơ cấu nợ? Chắc thầy cầm nhầm rồi?"
Tô Hải Phong cười ha hả nói:
"Học sinh nghèo khó sở dĩ nghèo khó không phải là do nợ nần sao? Tái cơ cấu nợ xong chẳng phải giúp học sinh nghèo khó sao? Đây chính là kế hoạch trợ cấp học sinh nghèo khó mà."
Trương Vũ nhìn nội dung trên hợp đồng, cụ thể là đem tất cả nợ của hắn thống nhất đóng gói lại rồi tính toán, trường cho mượn một khoản để trả nợ.
Từ đó trở đi, chủ nợ của hắn biến thành trường học.
Trương Vũ đánh giá lại món nợ sau khi tái cơ cấu, sau đủ loại thủ tục lung tung, nào là tiền lãi, tiền vốn, phí thủ tục, lãi mẹ đẻ lãi con... Tính lại hình như còn lên tới hơn 1 triệu.
"Cái gì mà tái cơ cấu nợ! Đây không phải là dùng vay nuôi vay sao?"
Trong lòng hắn gầm thét:
"Đến chủ nhiệm lớp cũng làm vay mượn đúng không hả?"
"Chơi kiểu này đúng không, cái trường rách này không có giáo viên bình thường sao?"
Kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, Trương Vũ thở ra một hơi, nói:
"Thưa thầy, em nghĩ vẫn là thôi đi ạ, số tiền đó em tự trả được."
Tô Hải Phong ân cần khuyên nhủ:
"Một số tiền lớn như vậy sao một mình đứa bé như ngươi trả nổi? Mau tranh thủ ký đi, chuyện này trường gánh cho."
"Ngươi yên tâm, trường có nhiều chính sách cho trả góp."
Trương Vũ:
"Không cần thầy ạ, thật sự không cần."
Trương Vũ liên tục từ chối, dứt khoát ném hợp đồng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tô Hải Phong nhấc chén trà lên, khẽ thổi một hơi.
Một lát sau, ông cầm điện thoại đang rung lên, nói:
"Cậu ta từ chối rồi."
"Ừm, ta qua một thời gian sẽ thử lại."
"Cậu cứ yên tâm đi, người nghèo mà... Cuối cùng cũng sẽ không chống lại được thủ đoạn thúc nợ của công ty đâu, sớm muộn cũng phải tìm đến mượn thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận