Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 30: Chưởng lực so đấu cùng thi đạo tâm

Môn võ công Tiểu Thiên Tinh Chưởng này không hề có chiêu thức nào cả, mà là một loại võ công thuần túy vận chuyển pháp lực, hóa thành chưởng lực âm hàn. Lúc này Hà Đại Hữu thi triển chưởng lực Tiểu Thiên Tinh Chưởng, liền có tự tin dùng chưởng lực âm hàn làm Trương Vũ bị thương nặng, làm đông thương lục phủ ngũ tạng của đối phương. Mà hắn tin rằng, với tình cảnh kinh tế của Trương Vũ, chắc chắn không có tiền đi bệnh viện chữa trị, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ."
Đồ nghèo, ít nhất cũng phải khiến ngươi không được đến trường trong một tuần tới."
Oanh! Theo hai lòng bàn tay đột nhiên chạm vào nhau, pháp lực của hai người cũng xung kích cùng một chỗ, tựa như trong cơ thể hai người phát ra một tiếng nổ lớn. Tiểu Thiên Tinh Chưởng của Hà Đại Hữu tuy uy lực cường hãn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là vừa mới luyện thành. Trương Vũ phát huy võ công tuy chỉ là những chiêu thức tán thủ tùy tiện bình thường, nhưng đã được hắn luyện đến cấp 3, cũng có thể bộc phát ra chưởng lực không hề tầm thường. Theo chưởng lực của hai bên va chạm, pháp lực khuấy động, Hà Đại Hữu phát hiện ưu thế của bản thân không lớn như tưởng tượng, Tiểu Thiên Tinh Chưởng chỉ có thể từng chút một bức lùi chưởng lực của đối phương, chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể đối phương. Mà càng khiến hắn ngoài ý muốn là, Trương Vũ giống như là một con lật đật, mỗi lần bị hắn dùng Tiểu Thiên Tinh Chưởng lực xâm nhập vào một chút, lại có thể nhanh chóng bức trở về, rõ ràng đang ở thế yếu, nhưng lại chống đỡ bất bại. Cùng lúc đó, pháp lực tuần hoàn trong cơ thể Trương Vũ vẫn đang liên tục vận chuyển, cuồn cuộn không dứt giúp hắn khôi phục lại pháp lực của bản thân, khiến hắn có thể hết lần này đến lần khác chống lại Tiểu Thiên Tinh Chưởng của Hà Đại Hữu. Trợ lý giáo viên đứng bên cạnh nhìn một màn này, bỗng giật mình:
"Đây là so đấu pháp lực sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của hai người, trợ lý giáo viên sợ hai người xảy ra chuyện, vậy thì hiệu suất công việc năm nay của mình sẽ tiêu tùng mất. Đặc biệt nghĩ đến một trong hai người là con trai của chủ tịch trường, vậy thì lại càng không được để xảy ra chuyện. Vì thế, anh ta vội vàng nhắc nhở:
"Hai bạn học, ai cảm thấy không chống đỡ nổi, thì hãy nhận thua ngay, người kia cũng phải lập tức rút pháp lực về."
"Tuyệt đối không nên vì một cuộc thi tháng, mà làm bản thân bị thương nặng, làm chậm trễ tương lai."
Cả hai người đều không nói gì, Hà Đại Hữu gắt gao nhìn chằm chằm Trương Vũ, điên cuồng vận khởi pháp lực, hóa thành từng luồng Tiểu Thiên Tinh Chưởng lực hướng về đối phương đánh tới. Trương Vũ lại trầm tâm tĩnh khí, chủ động vận hành pháp Chu Thiên Thải Khí pháp, một bên khôi phục pháp lực, một bên chống lại Tiểu Thiên Tinh Chưởng của Hà Đại Hữu. Trong nháy mắt, trán của hai người đã đầy mồ hôi, toàn thân trên dưới bốc lên hơi nóng hừng hực, tựa như hai cái lò lửa lớn. Nhưng sắc mặt Trương Vũ vẫn hồng nhuận, nhìn vào thì lại càng ngày càng thoải mái. Ngược lại, lúc này sắc mặt Hà Đại Hữu xám ngoét, dần có vẻ chống đỡ không nổi. Lúc này hắn không thể khống chế được cảm xúc nữa, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn Trương Vũ. Trợ lý huấn luyện viên nhìn đồng hồ, hai người đã so đấu pháp lực liên tục hơn một phút, thấy trạng thái của Hà Đại Hữu, anh ta không thể không nhắc nhở một lần nữa:
"Hai bạn học, nếu như chống đỡ không nổi, thì lập tức nhận thua."
"Đây chỉ là một trận thi tháng thôi."
Hà Đại Hữu mấy lần khó khăn hé miệng, nhìn Trương Vũ với vẻ càng ngày càng nhẹ nhàng, cuối cùng khó khăn thốt ra mấy chữ từ kẽ răng:
"Ta..."
"Ta nhận thua."
Theo hai người từ từ rút pháp lực về, Hà Đại Hữu đột nhiên ngã ngồi xuống đất. Mặt hắn giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, pháp lực trong đan điền cũng gần như trống rỗng. Hắn không cam tâm nhìn về phía Trương Vũ, hỏi:
"Ngươi còn lại bao nhiêu pháp lực?"
Trương Vũ nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết, yếu ớt của đối phương, lập tức khiêm tốn nói:
"Cũng chỉ còn một, hai thành thôi."
Hà Đại Hữu hừ lạnh một tiếng, nhìn dáng vẻ kia của đối phương thì hắn cũng biết chắc chắn không chỉ có một, hai thành. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn Trương Vũ thật sâu một cái:
"Ngươi giỏi lắm."
"Lần sau chúng ta lại so tài."
Nói xong Hà Đại Hữu liền xoay người rời đi. Trên đường rời đi, hắn hồi tưởng lại trận chiến hôm nay, không thể không thừa nhận một việc trong lòng. "Trương Vũ... Rất mạnh."
"Nhưng... Đáng tiếc, là một kẻ nghèo, hắn chắc chắn sẽ trở thành chó cho chúng ta."
"Hy vọng ngươi có thể gắng gượng đến khi ta đường đường chính chính đánh bại ngươi, đừng để lại cho ta một chút tiếc nuối nào trong lòng."
Một bên khác, nhìn bóng lưng Hà Đại Hữu rời đi với bước chân mềm nhũn, Trương Vũ thầm nghĩ trong lòng:
"Còn muốn lần sau so tài nữa sao?"
"Bạn học à, vẫn là đừng nên nghĩ nữa... Đây là thời điểm thực lực của ngươi gần với ta nhất đấy, là hồi ức đẹp đẽ nhất của ngươi rồi, lần sau đánh tiếp, ta sợ ngươi sẽ phải thốt lên câu, Trương Vũ đại nhân xin lỗi, không để ngươi dùng toàn lực."
Trương Vũ đi ra phía trường thi, vừa ra cửa liền thấy Bạch Chân Chân đang dựa vào tường. "Nha, A Chân, nhanh đấy."
"Ừm, mấy chiêu đã giải quyết xong."
Bạch Chân Chân liếc hắn một cái, hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi rút trúng ai vậy?"
Trương Vũ:
"Hà Đại Hữu."
"Thảo!"
Bạch Chân Chân đột nhiên giậm mạnh chân, tức giận nói:
"Môn đạo thuật cho hắn cơ hội để ra vẻ, bây giờ ngươi lại bị hắn hung hăng sỉ nhục, hôm nay thằng này chắc sướng chết rồi."
"Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, lần thực chiến ở trên lớp sau ta sẽ đi khiêu chiến hắn, giúp ngươi mạnh mẽ, hung ác nhục nhã trả thù lại."
Trương Vũ im lặng nhìn Bạch Chân Chân:
"Ta thắng."
Cảm nhận ánh mắt kinh ngạc của Bạch Chân Chân, Trương Vũ quyết đoán trực tiếp ra tay. Chỉ thấy hắn tung một quyền ra, lập tức bị Bạch Chân Chân một chưởng chặn lại. Hai bên quyền chưởng liên tục va chạm, bốn cánh tay trong không khí hóa thành từng đạo tàn ảnh, phát ra tiếng va chạm trầm đục như tiếng chùy nặng. Phanh! Sau vài chiêu, hai người lúc này mới đột nhiên tách ra. Bạch Chân Chân:
"Tán thủ cấp 3 của ngươi đâu?"
Trương Vũ:
"Tán thủ cấp 3 của ngươi đâu?"
Bạch Chân Chân kinh ngạc nói:
"Trước đây ngươi chẳng phải mới là cấp 1 sao? Sao đột nhiên lên cấp 3 vậy? Chẳng lẽ ngươi thực ra đã sớm luyện tán thủ đến cấp 3, chỉ là đang đợi một cơ hội đối chiến Hà Đại Hữu như hôm nay, để thể hiện một phen? Ngươi nhóc con này... Đọc nhiều truyện sảng văn rồi phải không?"
Trương Vũ cũng nghi ngờ nhìn Bạch Chân Chân:
"A Chân, đây là ý nghĩ của chính ngươi à? Rõ ràng trước đây còn nói bản thân tán thủ cấp 2, ngươi cô nàng này vì làm náo động mà không từ thủ đoạn thế à?"
Mặt Bạch Chân Chân đỏ lên, giải thích:
"Ta không phải muốn làm náo động đâu."
"Tán thủ cấp bậc cao không giúp thêm điểm."
"Mà lúc thực chiến giấu một chiêu càng có thể xuất kỳ bất ngờ, đạt điểm cao trong thi thực chiến."
"Ngươi không nghe giáo viên nói sao? Tình báo chiến cũng là một phần của thực chiến."
Trương Vũ đột nhiên nhớ đến Hà Đại Hữu đánh với hắn hôm nay. Đối phương đột nhiên thi triển môn chưởng pháp âm hàn suýt chút nữa đã làm hắn bị thương. Lúc này, nghe lời Bạch Chân Chân nói, Trương Vũ bỗng thấy rất đúng, thầm nghĩ:
"Đúng là rất thích hợp để giấu một vài thủ đoạn, không thể lộ hết toàn bộ át chủ bài của mình ra được."
Chờ Chu Thiên Dực thi xong, ba người cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm tối, rồi sau đó mỗi người một ngả, người về nhà, người đi học thêm. Ngày mai sẽ là thi đạo tâm, pháp lực và cường độ thân thể. Hôm nay, sau khi Trương Vũ về đến nhà, lại một lần nữa lên cao ốc trùm mền. Năng lực hoán đổi 24 giờ làm mát của Vũ Thư vẫn chưa hết. Lúc này, Trương Vũ vẫn rất có hứng thú với tán thủ, hắn liền định dứt khoát luyện thêm một chút tán thủ nữa, nâng cao đẳng cấp môn võ công này lên. "Ha ha, tuy ở trước mặt A Chân đã bại lộ át chủ bài tán thủ cấp 3, nhưng chỉ cần ta hôm nay luyện môn võ công này lên cấp 5, cấp 6, vậy lại có át chủ bài mới."
Nghĩ đến bộ dạng khiếp sợ của Bạch Chân Chân sau này, Trương Vũ cảm thấy nắm đấm mình đánh ra lại càng thêm có lực. Thế là Trương Vũ liền chăm chỉ luyện tập tán thủ, mệt thì nghỉ ngơi thổ nạp, thể lực khôi phục thì lại đứng lên tiếp tục luyện tán thủ, trong nháy mắt đã hết một đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, khi ánh mặt trời chậm rãi xuyên qua ô cửa sổ trống trải của cao ốc trùm mền, chiếu lên người Trương Vũ, thì hắn cũng từ từ mở mắt. Trải qua một đêm khổ luyện, tán thủ của hắn đã đạt đến cấp 5 , 3 phần 50, đối với sự lý giải về môn võ học cơ sở này lại càng thêm sâu sắc. Còn pháp lực thì cũng tăng từ 11.7 lên 11.8. Trương Vũ cảm khái trong lòng:
"Nhờ vào hiệu quả thổ nạp bị động của Chu Thiên Thải Khí pháp, cho dù mấy ngày nay ta đến đây đều chỉ thổ nạp trong thời gian nghỉ ngơi một chút, nhưng pháp lực mỗi ngày tăng lên cũng không ít."
Cảm nhận pháp lực trong cơ thể không ngừng tăng trưởng từng giây từng phút, Trương Vũ cảm thấy tâm trạng của bản thân cũng tốt hơn rất nhiều. Điều này cũng khiến hắn ngày càng mong chờ khi thời gian hồi chiêu của năng lực hoán đổi kết thúc, và hiệu quả của Chu Thiên Thải Khí pháp tăng lên cấp 10 sau đó một đường chen chúc trên xe buýt để đến trường. Tung Dương hôm nay vẫn ở trạng thái áp suất thấp như cũ. Không ít học sinh trông mặt mày rất khó coi, rõ ràng là hôm qua thi không được suôn sẻ. Trương Vũ ăn xong bữa sáng thì đến trường thi đầu tiên của ngày hôm nay, trường thi khảo sát đạo tâm. Tường trắng nõn, từng chiếc giường ngủ được sắp xếp chỉnh tề, trường thi này nhìn vào cứ như là một bệnh viện.
Chẳng qua là phía sau giường bệnh không phải là máy oxy, mà là một thứ giống mặt nạ. Trương Vũ vừa đi đến giường của mình ngồi xuống không lâu, liền lại nghe thấy trong đầu đếm ngược. Nhếch miệng, hắn dứt khoát khoanh chân thổ nạp. Ngay lúc Trương Vũ đang thổ nạp, không ngừng có thí sinh đi tới, tất cả giường ngủ trong trường thi bất tri bất giác đều ngồi đầy người. Theo tiếng chuông leng keng truyền đến, đông đảo học sinh biểu tình ngưng lại, biết thi sắp bắt đầu. Cùng lúc đó, trong loa phát thanh truyền đến một đoạn nhạc nhẹ nhàng. Khi nhạc kết thúc, một giọng nữ từ loa phát thanh truyền đến:
"Đây là kỳ thi đạo tâm hàng tháng thống nhất của toàn bộ các trường trung học phổ thông thành phố Tung Dương, thời gian thi là 60 phút liên tục."
Nghe tiếng trong loa, Trương Vũ không hề ngạc nhiên. Rốt cuộc trong trí nhớ của hắn, đã có vài lần thi tháng trước. Không giống như kỳ thi kiến thức, kỳ thi võ đạo và kỳ thi đạo thuật hôm qua. Mỗi lần thi tháng đạo tâm đều là kỳ thi thống nhất của các trường trung học phổ thông toàn thành phố Tung Dương. Điều này liên quan đến tính đặc thù của đạo tâm và kỳ thi đạo tâm. Cùng lúc đó, giọng nữ trong loa tiếp tục vang lên:
"Chú ý, trong toàn bộ quá trình thi, mời đeo mặt nạ Linh Giới chính xác lên mặt."
"Bây giờ là thời gian kiểm tra và đeo thiết bị."
Tất cả học sinh lập tức cầm mặt nạ trên giường lên để kiểm tra. Trương Vũ cũng làm vậy, trước tiên xác nhận dây nối phía sau mặt nạ cắm vào ổ điện, sau đó mở nguồn kiểm tra xem mặt nạ có bị hư hỏng gì không... Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng không có vấn đề, Trương Vũ đeo mặt nạ lên mặt. Hắn liền cảm thấy mặt nạ này biến dạng một chút, rồi đã bao phủ hoàn toàn lên mặt hắn, tựa như khuôn mặt hắn có thêm một lớp da. Chỉ là vì hai mắt bị mặt nạ che kín, giờ phút này trước mắt Trương Vũ chỉ còn một mảnh tối đen. Chốc lát sau, giọng nữ trong loa lại vang lên:
"Thời gian kiểm tra và đeo thiết bị đến đây là kết thúc."
"Kỳ thi đạo tâm chính thức bắt đầu."
Bóng tối trước mắt Trương Vũ đột nhiên rung động, theo từng mảnh hạt ánh sáng hiện lên, giây tiếp theo hắn đã đến một thế giới khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận