Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 164: Lại quyết thắng thua cùng Ngọc Tinh Hàn

Đem bản thân đối với lực lượng cơ thể khống chế, ứng dụng ở trong quá trình tiêu hóa đồ ăn, thậm chí là toàn lực oanh ra từng đạo chưởng lực để trợ giúp ăn uống.
Đây là chuyện trước kia Trương Vũ hoàn toàn chưa từng làm.
Nhưng dựa vào kỹ xảo khống chế lực lượng cơ thể khủng bố của hắn, Trương Vũ nắm bắt được việc này vô cùng nhanh chóng.
Lúc đầu hắn còn cần một chưởng một chưởng toàn lực đánh vào vị trí bụng dưới, thôi động dạ dày đè ép.
Nhưng rất nhanh động tác của hắn bắt đầu trở nên rất nhỏ, thanh thế xuất chưởng cũng biến thành càng ngày càng nhỏ.
Điều này cho thấy hắn càng ngày càng quen thuộc với việc dùng lực lượng cơ thể can thiệp vào hệ tiêu hóa, lực lượng cơ thể lưu động trong quá trình này càng ngày càng thuần thục.
Đến cuối cùng, Trương Vũ nhìn chỉ như đang nhẹ nhàng đập đánh bụng, nhưng lại khiến toàn thân trên dưới hết lần này đến lần khác chấn động, phát ra từng đợt âm hưởng trầm thấp.
Hắn cứ như vậy cảm thụ từng tia chưởng lực tinh tế trải qua cơ bắp, chất béo, nội tạng truyền lại, nghiền nát, đè ép đồ ăn trong bụng, khiến hắn có thể ăn thêm mấy miếng thực phẩm tổng hợp.
Động tác của Trương Vũ lần này, không chỉ dẫn tới mông Đào chú ý, rất nhanh cũng có đám học sinh cấp ba tụt lại phía sau học theo, mong muốn tăng nhanh quá trình tiêu hóa của bản thân, nhưng không mấy ai cảm thấy tạng phủ đau âm ỉ, suýt chút nữa bị nội thương.
Một tên tiểu Thần quan sát động tĩnh của Trương Vũ, cũng không ngừng nhìn số liệu truyền đến trên miếng dán thăm dò.
Chỉ nghe hắn bình luận:
"Trương Vũ này có lực khống chế cực mạnh đối với lực lượng cơ thể của bản thân."
"Mỗi một chưởng oanh ra, chẳng những có thể chuẩn xác truyền đến đồ ăn trong bụng, còn có thể tránh cho tạng phủ bị thương trong quá trình này, thậm chí đôi khi còn khiến nội tạng cũng tham gia vào phân đoạn vận chuyển lực lượng."
"Trình độ này... không giống như học sinh lớp mười ở thành phố Tung Dương có thể làm được."
"Hắn không gian lận chứ?"
Hoàng tử Sửu thản nhiên nói:
"Nếu hắn có thể dựa vào kỹ xảo làm được bước này, sao có thể tính là gian lận? Kỹ xảo lực lượng cơ thể vốn là một bộ phận của thực lực."
"Chỉ có điều trong trường thi này, người có thể phát huy loại kỹ xảo này, bản thân nó thân thể cùng năng lực tiêu hóa đã đủ cường đại, không cần phải dựa vào loại kỹ xảo này."
"Ngược lại là người muốn dùng loại kỹ xảo này để lấy điểm, lại không có bản sự này, ngược lại dễ dàng làm bản thân bị thương."
Tên tiểu Thần kia nói tiếp:
"Ai, ta vẫn thấy thà so sức ăn, không bằng so kháng thuốc, đánh thuốc mới là năng lực quan trọng nhất của luyện thể."
Một tên tiểu Thần khác rất tán thành.
Hoàng tử Sửu không nói gì, chỉ liếc nhìn tiểu Thần tán đồng, trong lòng thầm nghĩ đối phương không biết đã nhận bao nhiêu tiền của công ty y dược.
"Gần đây xác thực có một đợt sóng âm dùng đại lý dược thi, cảm thấy có thể dùng đánh thuốc nhiều ít để cân nhắc thực lực, tiềm lực của học sinh, lại có thể tiện thể bán thuốc và hoàn thành thí nghiệm."
"Cũng không biết ai đang thêm dầu vào lửa sau lưng..."
Ngay khi đám Chính Thần giao lưu, tốc độ ăn uống của Trương Vũ đã càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đã đuổi tới vị trí thứ 16.
Mà người xếp trước mặt hắn là Ngọc Tinh Hàn đã xông đến vị trí 15.
Ngọc Tinh Hàn cũng nhận ra người đang đuổi theo mình là Trương Vũ, thầm nghĩ:
"Ồ? Đuổi theo sao?"
Nhìn màn sáng, nhìn cột số 55 vẫn không ngừng tăng trưởng sau khi xông đến vị trí thứ 16, khóe miệng Ngọc Tinh Hàn lộ ra một tia mỉm cười.
Giờ khắc này, trong đầu hắn thoáng hiện lại hình ảnh Trương Vũ toàn lực chạy nước rút, không ngừng đuổi theo mình trong cuộc thi thể dục mấy tháng trước.
Lần đó, Ngọc Tinh Hàn tuy đã đè được đối phương trong cuộc tranh tốc độ, nhưng lại bại bởi đối phương trong phân đoạn Thiên Không Trụ.
Tuy là do Lý Tuyết Liên Lý sư tỷ phán đoán sai lầm, khiến bản thân không thể dùng toàn lực trong phân đoạn Thiên Không Trụ, để tuột mất cơ hội đoạt quán quân.
Nhưng nói không có tiếc nuối, chắc chắn là không thể.
"Còn lần này..."
Ngọc Tinh Hàn hưng phấn nói:
"Ở đây sẽ không có ai đè đầu ta, không cho ta phát huy toàn lực."
Nghĩ đến đây, Ngọc Tinh Hàn đột ngột dừng ăn uống.
Mà Trương Vũ nhìn màn sáng, nhìn người xếp trước mình, nhìn cột số 31 dừng tăng trưởng, trong lòng hơi sững sờ.
"Số 31 là Ngọc Tinh Hàn kia à?"
Tiếp đó hắn như phản ứng lại điều gì, quay đầu nhìn Ngọc Tinh Hàn, thấy đôi mắt tràn ngập chiến ý của đối phương.
"Gã này..."
Trương Vũ cảm giác bản thân như trở lại sân thi đấu mấy tháng trước, nhìn Ngọc Tinh Hàn nhanh chóng lùi về phía sau, bắt đầu cao tốc chạy nước rút ngang hàng với mình.
"Muốn cùng ta quyết một trận thắng thua sao?"
Trương Vũ và Ngọc Tinh Hàn đối mặt, chiến ý mãnh liệt như va chạm trong không khí.
3! 2! 1!
Như có ăn ý, 3 giây sau hai người cùng nhau bộc phát gầm thét trong lòng, điên cuồng thôn phệ thực phẩm tổng hợp trước mặt.
Tiếng nuốt ừng ực lớn, xen lẫn tiếng kêu oa oa bộc phát từ nội tạng, giờ khắc này Ngọc Tinh Hàn như biến thành một đầu yêu thú khổng lồ, thôn tính thực phẩm tổng hợp trong thùng.
Nhưng khi thực phẩm tổng hợp trong thùng càng ngày càng ít, hắn xoay người cầm lấy một thùng khác bắt đầu bạo thực.
Ngọc Tinh Hàn lại kinh ngạc phát hiện trên màn sáng, phân lượng ăn uống của hắn và Trương Vũ chẳng những không kéo ra chênh lệch, ngược lại đang dần đến gần.
"Gã này... vẫn đang đuổi theo?"
Trán Ngọc Tinh Hàn bắt đầu đổ mồ hôi khi thấy cảnh này.
Sau đó mồ hôi bắt đầu càng ngày càng nhiều.
Không phải vì hắn khẩn trương, sốt ruột hay sợ hãi gì.
Vì mồ hôi này đại diện cho sự ứng phó toàn lực của hắn.
Khi học ở trung học phổ thông Bạch Long, hắn cũng đã sớm hoàn thành phẫu thuật cải tạo hệ tiêu hóa.
Khi hắn bắt đầu đổ mồ hôi, có nghĩa là hệ tiêu hóa đã bắt đầu vận chuyển cường độ cao.
Lúc này dạ dày của hắn giống như một cái lò luyện khổng lồ, điên cuồng đè ép, nghiền nát hết thảy đồ ăn nuốt vào, sau đó từng dòng nước ấm tuôn ra khắp cơ thể.
Lượng lớn phế vật thay phiên nhau tống ra theo tuyến mồ hôi, hóa thành từng tia mồ hôi chảy xuống từ người hắn dưới nhiệt độ cao.
Nhưng...
Oanh! Oanh! Oanh!
Từng đợt tiếng nổ như sấm từ hướng Trương Vũ truyền tới không ngừng.
Chỉ thấy thùng ăn đổ vào trên bàn, Trương Vũ nằm phía dưới.
Thực phẩm tổng hợp như thác nước ngân hà trút xuống, bị hắn mở rộng miệng lớn nuốt xuống không ngừng.
Đồng thời hai tay của hắn liên miên bất tuyệt oanh kích về phía bản thân.
Một chưởng tiếp lấy một chưởng oanh kích, như có sấm sét nổ tung không ngừng giữa không trung.
Giờ khắc này, Trương Vũ cho Ngọc Tinh Hàn cảm giác như một Thần Sấm không ngừng gõ trống, nương theo âm thanh liên miên của tiếng sấm, nhanh chóng đuổi theo mình.
Ngọc Tinh Hàn nhìn chênh lệch giữa hai người vẫn thu nhỏ trên màn sáng, giờ phút này mồ hôi chảy ra dần mang theo một tia màu trắng.
Mồ hôi mang màu trắng mới cho thấy hắn thực sự có chút cấp bách.
Chỉ vì mồ hôi thêm protein chưa tiêu hóa, cho thấy hắn chọn không tiêu hóa hoàn toàn đồ ăn để đuổi kịp tốc độ.
"Vẫn chưa đủ..."
Ngọc Tinh Hàn nhìn Trương Vũ đuổi theo không ngừng trên màn sáng, cảm thụ tiếng sấm vang càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng nổ, ánh mắt càng ngày càng ngưng trọng, mồ hôi chảy ra từ màu trắng nhạt dần biến thành màu ngà sữa.
Theo mồ hôi càng ngày càng trắng, số liệu tăng trưởng của Ngọc Tinh Hàn cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng tạm thời duy trì chênh lệch với Trương Vũ...
.
Ngay khi Trương Vũ và Ngọc Tinh Hàn kịch liệt cạnh tranh.
Bạch Chân Chân rơi xuống vị trí 21 cũng cảm thấy khí tức nguy hiểm.
"Phải nghĩ cách mới được."
Bạch Chân Chân sờ bụng ngày càng lớn của mình, thầm nghĩ:
"Ta sắp ăn đến mức muốn nôn rồi."
"Phải nghĩ cách tiêu hóa một chút."
Trong quá trình xếp hạng liên tục tụt xuống, Bạch Chân Chân lại chỉ cảm thấy bản thân càng ngày càng tỉnh táo.
"Là hiệu quả của Hàn Phách Băng Tâm Quyết sao?"
"Ta cảm giác được khí huyết toàn thân càng ngày càng hoạt bát."
"Đại não dường như cũng trở nên thanh tỉnh chưa từng có."
Lúc này, Bạch Chân Chân chỉ cảm thấy các loại số liệu, công pháp, năng lực của mình đều được biểu thị tỉ mỉ và xác thực trong đầu, giống như từng kiện binh khí cho nàng chọn dùng.
Cùng lúc đó, đủ loại tin tức trên trường thi cũng không ngừng hiện lên trước mắt nàng, hóa thành các loại tình báo tràn vào đầu óc.
Một ý nghĩ lại một ý nghĩ xuất hiện, sau khi bị nàng cẩn thận cân nhắc rồi từ bỏ.
Cuối cùng Bạch Chân Chân chú ý đến Trương Vũ.
"Cách của Vũ tử không tệ."
"Nhưng không thể hoàn toàn sử dụng."
"Ta phải tìm hình thức thích hợp với bản thân..."
Trong đầu Bạch Chân Chân hiện lên võ công của bản thân, hiệu quả cấp 10 của Lôi Cức Chân Thể, cùng hiệu quả suy diễn.
Lôi Cức Chân Thể cấp 10 khiến nhục thân Bạch Chân Chân có tính bền dẻo hơn, cho phép nàng duy trì trạng thái tốc độ cao lâu hơn.
Mà sau khi suy diễn bằng Chân linh căn, Lôi Cức Chân Thể cấp 10 còn tăng thêm một bước về tính dai, thậm chí cho phép cơ bắp của Bạch Chân Chân giảm xóc, hấp thụ năng lượng khi chạy hết tốc lực.
Nghĩ đến đây, Bạch Chân Chân đã có một chủ ý.
Thân thể nàng chậm rãi đong đưa, và khi tốc độ lay động càng lúc càng nhanh, dần dần từ lay động biến thành chấn động, sau đó biến thành chấn động tốc độ cao.
Thân thể và tu vi võ đạo cường đại khiến thân thể, nội tạng của nàng vẫn duy trì trạng thái khỏe mạnh dưới sự chấn động tốc độ cao.
Mà đồ ăn khó tiêu hóa ban đầu thì bị nghiền nát, đánh nát, thậm chí biến thành nước dưới sự chấn động tốc độ cao này.
Dựa vào sự chấn động tốc độ cao của cơ thể, Bạch Chân Chân cuối cùng bắt đầu gia tốc ăn uống, chạy nước rút từ vị trí thứ 21 lên vị trí 20, sau đó bắt đầu xung kích vị trí 19.
Mà ở vị trí 19, chính là Lý Đồng Vân không ngừng đổ mồ hôi trắng.
Tốc độ ăn của nàng bắt đầu trượt xuống không ngừng, sự tuyệt vọng trong lòng cũng càng ngày càng sâu.
Nàng cố gắng nuốt thực phẩm tổng hợp trong miệng xuống, nhưng cảm thấy thứ giống bùn đất đó đã chắn từ dạ dày một đường lên cổ họng nàng.
Hoàng tử Sửu bình luận:
"Lý Đồng Vân này đến cực hạn rồi."
Một tiểu Thần khác cười nói:
"Tiêu chảy kéo dài quá lâu, hệ tiêu hóa không chống được nữa à?"
Hoàng tử Sửu nói:
"Dùng bộc phát trong nhất thời thì được, muốn dùng cái này căng đến cùng thì sao có thể?"
Lý Đồng Vân nghĩ đến hợp đồng đánh cược, nghĩ đến cha mẹ đã gần phá sản, liền muốn cố gắng nhét thêm một chút thực phẩm tổng hợp vào dạ dày.
Nhưng dường như đã đạt đến một giới hạn nào đó, kèm theo một tiếng phụt nhẹ, cả người nàng đột ngột nôn hết thực phẩm tổng hợp trong miệng ra ngoài.
"Không muốn..."
Thi pháp lực đã ở vị trí 20 sau, nếu giờ phút này thân thể thi cũng rơi đến vị trí 20 sau, như vậy theo Lý Đồng Vân vòng thi Trúc Cơ này, nàng thua không nghi ngờ.
Nghĩ đến hậu quả trở thành tài sản của công ty, sợ hãi như một con rắn độc quấn chặt lấy trái tim nàng.
Với tư cách là con gái của lãnh đạo công ty con, nàng biết rõ hơn ai hết, một khi trở thành tài sản của công ty, thân thể, máu thịt, thậm chí là linh hồn của nàng, cũng sẽ không còn thuộc về nàng.
"Ta thật không thể thua..."
Gần như vô ý thức, Lý Đồng Vân đã nhét hết những thứ nôn ra bên miệng trở lại, ôm thùng lớn thực phẩm tổng hợp tiếp tục nhồi vào bụng không ngừng.
Nhưng giãy giụa thế nào cũng vô ích, giờ phút này nàng đã đến giới hạn của bản thân, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bài vị của mình không ngừng rớt xuống phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận