Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 137: Thi đại học kết thúc, Phiên Phiên rời đi

Hùng Văn Vũ biết, khu bảo hộ là một nơi tương đối khép kín. Mà căn cứ gây giống trong khu bảo hộ lại càng khép kín hơn. Công nhân viên nơi đây sinh ra, lớn lên và qua đời ở nơi đây... Giống như An An trước mắt, có sự khác biệt rất lớn so với hắn đã ra ngoài đi học cấp ba. An An vì không qua được kỳ thi phân loại lúc 6 tuổi nên từ nhỏ đã bị giữ lại làm việc ở căn cứ gây giống. Cũng vì thế mà An An làm việc ở căn cứ, trưởng thành và giúp đỡ Hùng Văn Vũ sau này. Nhưng hơn 20 năm kinh nghiệm làm việc, cùng với việc được công ty huấn luyện lâu dài đã khiến nàng trở thành một người Hồng Tháp ưu tú, 8 năm liên tiếp được bầu chọn là nhân viên giỏi nhất của khu bảo hộ. Trên poster khen thưởng của nàng viết:
"Chuyện mà ta thích nhất là làm việc cho công ty! Tháng ngày chán ghét nhất là tháng 2 hàng năm, vì tháng đó chỉ có 28 ngày làm việc! Thứ không đáng kể nhất là tiền lương! Ta nguyện vì công ty giảm bớt gánh nặng, trở thành người đầu tiên của khu bảo hộ tự nguyện giảm lương! Tín điều của ta là không dựa vào tiền, không dựa vào cha, mà chỉ dựa vào mạng sống! Ta là nhân viên giỏi nhất của khu bảo hộ 8 năm liên tiếp!"
An An nhìn Hùng Văn Vũ như nhìn một kẻ nghịch tử, nàng chỉ vào 8 tấm giấy khen nhân viên xuất sắc sau lưng, giận dữ nói:
"Ngươi vậy mà muốn để ta lợi dụng kẽ hở của công ty, giúp bọn họ sắp xếp cọ linh mạch?"
Nàng tức giận xông lên, dùng móng vuốt hung hăng đánh vào người Hùng Văn Vũ. Hùng Văn Vũ không dám đánh trả, chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ:
"Chị! Căn cứ gây giống sắp bị giải thể rồi, chị sẽ bị công ty đóng gói bán cho tập đoàn Lục Châu đó!"
An An đáp:
"Công ty muốn bán ta cho ai, nhất định là có lý do của công ty, ta sẽ tuân theo sự sắp xếp."
Hùng Văn Vũ nói:
"Tập đoàn Lục Châu không tốt với nhân viên yêu quái như ngành chăn nuôi Hồng Tháp, bọn họ sẽ bắt chị đi làm thí nghiệm đó."
An An không tin nói:
"Quản lý kinh doanh nói rằng sau khi ta đến tập đoàn Lục Châu, ta vẫn được sắp xếp làm việc ở căn cứ gây giống, ông ấy không gạt ta đâu."
Hùng Văn Vũ thở dài một tiếng, biết trong mắt An An, sự đáng tin của mình không bằng quản lý kinh doanh của khu bảo hộ.
Thế là "phịch" một tiếng, thân hình to lớn của Hùng Văn Vũ quỳ xuống đất. "Chị, giúp em một chút được không."
Nhìn dáng vẻ này của Hùng Văn Vũ, khí thế của An An yếu hẳn đi, không biết nói gì:
"Ngươi! Ngươi! Ngươi làm cái gì vậy? Là thi tháng không được tốt à? Hay là không trả nổi nợ?"
Hùng Văn Vũ trầm giọng nói:
"Chị, em sắp bị loại rồi."
An An:
"Hả? Ngươi... Không phải mấy lần thi tháng trước thành tích của ngươi đều không tệ sao? Sao lại thế được..."
Hùng Văn Vũ nói:
"Vì em thể hiện quá tệ trong các trận đấu, nếu cứ tiếp tục như vậy, ba em sẽ loại em khỏi lớp tốt."
Hắn chỉ Trương Vũ và Bạch Chân Chân bên cạnh, nói:
"Không tin chị hỏi bọn họ đi, chính họ đã thắng em trong các trận đấu và loại em."
Nhìn Hùng Văn Vũ ra hiệu bằng ánh mắt, Trương Vũ và Bạch Chân Chân nhìn nhau, trực tiếp gật đầu, coi như thừa nhận chuyện này. Hùng Văn Vũ nhìn An An đang lúng túng, tiếp tục:
"Chị, bọn họ nói chỉ cần cho họ cơ hội thổ nạp linh mạch, không những sẽ nhường em một chút trong lần đấu sau, còn miễn phí giúp em học bù, nâng cao thành tích nữa."
"Chị, coi như em cầu xin chị, em không muốn bị ba loại, em muốn giành thứ hạng cao hơn trong các trận đấu, chị giúp em một chút đi, có được không?"
"Chị không tin, đây là thông tin và video thi đấu của chúng em, chị xem thử đi..."
An An đầu tiên lên mạng tra thông tin thi đấu, sau đó trong video thấy Hùng Văn Vũ trong trận đấu võ thuật bị Bạch Chân Chân đánh đến chảy máu, trong trận đấu thể dục thì liều mạng đến cơ bắp rách toạc, vậy mà vẫn thua Trương Vũ... Gấu trúc đỏ An An quay sang nhìn Trương Vũ và Bạch Chân Chân, chắp hai tay bái một cái, nói:
"Hai người muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả thay cho hắn, hắn thật sự rất liều mạng mới học được đến cấp ba, hắn có cơ hội học đại học mà..."
Trương Vũ cười ha ha đáp:
"Một giờ 10 nghìn tệ."
An An nghe vậy sắc mặt trắng bệch, là một yêu quái cấp ba chưa từng đi học, cũng không tu tiên, lương tháng của nàng chỉ có hai nghìn tệ. Bạch Chân Chân ở bên cạnh nói:
"Nếu trả không nổi thì để chúng ta cọ linh mạch đi, chúng ta cọ một tiếng, ra ngoài sẽ cho cậu ta học bù một tiếng."
Hùng Văn Vũ khẩn cầu nói:
"Chị! Em muốn học bù! Em muốn tiếp tục học cấp ba, thi đại học! Em không muốn đi xưởng làm công, xin chị giúp em một chút mà!"
Gấu trúc đỏ An An cắn răng, nhìn Hùng Văn Vũ đang quỳ gục dưới đất, cuối cùng thở dài một tiếng:
"Được thôi."
Giờ khắc này An An chỉ cảm thấy lòng tin với công ty tan nát, hổ thẹn với những tấm giấy khen trên tường...
Thế là ngày thứ hai, dưới sự dẫn dắt của Hùng Văn Vũ và An An, Trương Vũ và Bạch Chân Chân đi qua lối vận chuyển vật tư, tiến vào căn cứ gây giống, tới một căn phòng trong khu ấp trứng. Vừa vào phòng ấp trứng, Trương Vũ liền cảm thấy một luồng không khí mát mẻ cực độ ập vào mặt, từ đầu đến chân gột rửa thân thể, thậm chí còn khiến hắn có cảm giác như linh hồn cũng được tẩy rửa, có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên. "Đây là không khí từ linh mạch sao? Thoải mái hơn ở khu bảo hộ nhiều."
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm thụ linh cơ trong cơ thể mình lăn lộn qua lại, bị mỗi tấc da thịt tham lam hấp thu. Sau khi sơ sơ vận chuyển Đại Nhật Khí Hải công pháp, hắn nhìn bốn phía ánh sáng, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối. Hùng Văn Vũ bên cạnh hỏi:
"Còn có vấn đề gì sao?"
Trương Vũ nói:
"Ở đây có nguồn sáng không? Lúc tu luyện chúng ta cần thêm ánh sáng."
"Ánh sáng à?"
Hùng Văn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đèn ấp trứng có được không? Dùng để tăng nhiệt độ cho trứng rồng đó."
Thế là, dưới sự bất đắc dĩ của An An, Trương Vũ, Hùng Văn Vũ cùng nhau chuyển hơn chục chiếc đèn ấp trứng đến. Theo đèn được bật lên, Trương Vũ cảm giác trước mắt như có thêm những mặt trời nhỏ, ánh sáng đậm đặc chiếu xuống, linh cơ bốn phía cũng như theo ánh sáng hướng đến thân thể hắn, khiến hắn cảm thấy toàn thân pháp lực Đại Nhật cuồn cuộn mãnh liệt.
Trương Vũ thầm phân tích:
"Đèn ấp trứng này không phải đèn bình thường, là đồ dùng để ấp trứng rồng, ánh sáng bên trong trải qua một kỹ thuật tiên đạo nào đó gia công, hình như càng có thể ngưng tụ linh cơ."
Linh mạch cộng thêm hiệu quả của đèn ấp trứng, chân linh căn càng phối hợp với Đại Nhật Khí Hải và thổ nạp... Pháp lực Đại Nhật trong cơ thể như núi lửa phun trào, gào thét quấy động qua lại trong cơ thể hắn. Trương Vũ cảm nhận được linh cơ bốn phía chen chúc mà đến, lại có một loại ảo giác đang ngâm mình trong ao linh cơ. Hiệu suất thổ nạp của hắn không ngừng tăng cao! Tăng cao! Rồi lại tăng cao! Cuối cùng đạt đến một cực hạn, không thể tăng lên nữa. "Đây là linh mạch, linh căn tăng thêm phương pháp thổ nạp luyện khí trung kỳ cấp 10, hiệu quả của việc phương pháp thổ nạp thật sự bật hết công suất sao?"
Trương Vũ cảm thấy giờ phút này hắn mới thực sự là đang thổ nạp tu tiên, so với trước đây khác một trời một vực. Nhưng nghĩ lại, pháp lực đối với học sinh cấp ba, vốn là việc phải làm từng bước, tốn vài năm cũng có thể đạt đến 100 giới hạn. Còn bây giờ để đạt đến trình độ lớp 12 khi đang học lớp 10, hắn và Bạch Chân Chân phải trả giá một lượng lớn công sức và tiền bạc.
Ngay lúc này, Bạch Chân Chân bên cạnh lên tiếng:
"Vũ tử, tranh thủ thời gian đưa linh căn cho ta, ta cũng muốn thử một chút."
Sau khi chân linh căn bị rút đi, Trương Vũ cảm thấy tốc độ thổ nạp bỗng giảm xuống 3, 4 phần hiệu quả, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng. "Xem ra sau này ta và A Chân chỉ có thể tách ra mà đến thôi..."
Thế là Trương Vũ bảo Bạch Chân Chân ở lại tu hành, còn bản thân sẽ đến sau. Trên đường rời đi, Trương Vũ tò mò hỏi Hùng Văn Vũ:
"Ngươi bảo bọn ta đưa tiền, là định dùng giúp An An hả?"
Hùng Văn Vũ trầm mặc một lúc, nói:
"Ta muốn giúp nàng trả nợ gây giống, để nàng có thể rời khỏi nơi này, như vậy tương lai không cần lo lắng bị bán cho tập đoàn Lục Châu."
Trong những ngày tiếp theo, tu vi của Trương Vũ và Bạch Chân Chân không ngừng tăng mạnh, cường độ thân thể và pháp lực đều tăng liên tục. Đạo tâm tuy không tăng vọt như vậy, nhưng cũng đang vững chắc tăng lên. Trương Vũ chỉ tiếc là Ngọc Tinh Hàn vẫn chưa có tin tức gì về Linh giới, nói phải đợi sau khi thi đại học kết thúc, số lượng lớn học sinh lớp 12 tốt nghiệp, mới có thể có chỗ trống được...
Trong nháy mắt, thời gian đã trôi đến đầu tháng 6. Ngày mai chính là ngày thi đại học. Và điều này cũng có nghĩa ngày Trương Phiên Phiên rời đi ngày càng đến gần. Theo kỳ thi đại học đến gần, bầu không khí trong trường cấp ba Tùng Dương càng trở nên căng thẳng, địa vị của học sinh lớp 12 càng như nước lên thuyền lên, một ánh mắt của họ cũng đủ khiến học sinh lớp 10 và 11 phải nhường đường. Ngay cả những giáo viên nghiêm túc ngày thường, giờ phút này khi gặp học sinh lớp 12 cũng phải nhẹ nhàng, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp trung học. Và trong khoảng thời gian này, mặc dù theo số liệu tăng trưởng, vẫn là cùng một cách rèn luyện, hiệu quả rèn luyện chắc chắn sẽ ngày càng yếu đi.
Nhưng khi thời gian trôi đến tháng sáu, cường độ thân thể của Trương Vũ đã tăng lên tới 5.99, pháp lực tăng trưởng đến 60.2, đạo tâm đạt đến cấp 5, 25%. Bất quá vì ăn càng ngày càng nhiều, dùng thuốc càng ngày càng nhiều, lại thêm chi phí khu bảo hộ, tiền tiết kiệm của Trương Vũ tiêu hao cũng càng ngày càng nhiều, dù cho đã có phí học bù, phí bồi luyện các loại thu nhập, bây giờ cũng đã xuống tới hơn 120 ngàn. Mà theo như hắn được biết, thu nhập của Bạch Chân Chân bên kia còn thấp hơn hắn, tiền tiết kiệm cũng sắp cạn đáy. Trương Vũ những ngày này thường xuyên ở trong lòng cảm thán:
"Con đường tiên đạo, thật là tốn tiền như nước a."
"Bất quá cũng tốt tiền không có uổng phí tiêu xài, cách tiêu chuẩn sơ nhập lớp mười hai Bạch Long, đạo tâm cấp 6, pháp lực 70 đơn vị trở lên, cường độ thân thể cấp 7.5 trở lên, càng ngày càng gần."
"Còn lại thời gian hai tháng, chắc chắn đều có thể đạt được."
Nhưng Trương Vũ cũng biết, trong thời gian sắp tới, theo Trương Phiên Phiên rời đi, hắn cũng sẽ đối mặt càng nhiều thử thách. ... Ba ngày sau, ngay khi kỳ thi đại học vừa kết thúc. Trương Vũ nhận được điện thoại của Trương Phiên Phiên. "Ta sắp đi."
"Sau khi ta đi, các ngươi cứ ở lại nội thành và trong trường học thì an toàn nhất."
"Nhưng ngươi và ta đều biết, điều đó là không thể."
Trương Vũ khẽ gật đầu, đã muốn tham gia kỳ thi Trúc Cơ, vậy bọn họ không thể nào cứ chờ mãi ở trường học, chờ trong thành phố Tung Dương được. Trương Phiên Phiên nói tiếp:
"Những người có tiền khác tạm thời không gây uy hiếp, hiện tại người có địch ý sâu nhất với các ngươi chính là Chu Triệt Trần và Lam Lĩnh."
"Sau khi ta đi, các ngươi phải cẩn thận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận