Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?
Chương 141: Cho hắn an bài mười cái
Giờ phút này.
Đặng Bính Đinh đang cùng bốn vị tiểu thần khác cùng quan sát biểu hiện của mỗi thí sinh trong quá trình kiểm tra đạo tâm.
"Bốn vị có thể đến được nơi này, cũng đều trải qua vô số cuộc khảo hạch lớn nhỏ, hẳn biết một trong những điểm quan trọng nhất trong khảo thí là cần phải nghiền ngẫm ý tứ của giám khảo, hiểu rõ ý nghĩa chính của một cuộc thi."
"Điểm này đối với chúng ta hiện tại làm giám khảo cũng tương tự, lĩnh hội ý tứ của cấp trên, mới có thể chọn ra hiền tài, sau này phục vụ cho mười tông môn lớn và Thiên Đình."
Đặng Bính Đinh nói tiếp:
"Cấp trên rất không hài lòng về đám tôm tép nhãi nhép được tuyển lên trong mấy năm gần đây, kết quả các hạng khảo hạch đều liên tục xuống thấp trong vài năm qua."
"Lần cải cách này, chính là hy vọng những người đi lên từ tầng lớp dưới của Côn Khư phải là người có dã tâm, có dục vọng, có gan dạ, có thể gánh chịu được sự dụ dỗ và áp lực, những người có thể đi càng xa hơn trên con đường Tiên đạo."
"Mà trong đó, kháng cự lại dụ dỗ chính là mấu chốt của lần kiểm tra này."
Nhìn các thí sinh trong màn hình, Đặng Bính Đinh nói tiếp:
"Giống như trong ảo cảnh của bài kiểm tra đạo tâm này, người có tiền sẽ đối mặt với những dụ dỗ của những thứ còn giá trị hơn, một tầng dụ dỗ không đủ thì sẽ có dụ dỗ đến từ tầng hai."
"Có thể nói, bất luận ai trong số những người này cuối cùng thi đậu, chứng nhận Trúc Cơ, cuối cùng đều nhất định phải trải qua những chuyện tương tự."
"Cho nên tiêu chuẩn chấm điểm của chúng ta, các vị hẳn là cũng đã rõ, một trong những điểm mấu chốt chính là nằm ở chỗ thí sinh chống cự được bao nhiêu sự dụ dỗ của tiền bạc."
"Nếu có thí sinh nào đặc biệt ưu tú thì báo lên, đây cũng là một công lao."
Ngay sau khi Đặng Bính Đinh chậm rãi nói xong một tràng, tiểu thần công tào Hoàng Tử Sửu nhìn Trương Vũ và Bạch Chân Chân trong ảo cảnh, kinh ngạc nói:
"Trong đợt thi này lại còn có hai học sinh nghèo à?"
Các tiểu thần khác nghe thấy hai chữ người nghèo đều nhìn sang.
Rốt cuộc, trong cuộc thi Trúc Cơ này mà lại có thể nhìn thấy người nghèo, đúng là chuyện lạ.
Đặng Bính Đinh cũng nhìn sang, phát hiện đó chính là học sinh mà trước đó mình đã đăng ký, nàng còn nhớ rõ đối phương tên là Trương Vũ, là học sinh lớp mười đến từ Tung Dương.
"Sâu kiến mắc nợ bảy trăm ngàn, tiền gửi ngân hàng năm chữ số."
Sâu kiến, đây chính là đánh giá của Đặng Bính Đinh về Trương Vũ.
Đây không phải là một sự miệt thị, mà là xuất phát từ hệ thống đánh giá trong lòng nàng.
Giống như Thần có cửu đẳng, Tiên đạo có thập trọng cảnh giới, thì người, theo Đặng Bính Đinh, tự nhiên cũng có thể phân thành các đẳng cấp khác nhau.
Ví như, những người ngay cả trình độ trung học phổ thông cũng không có thì chỉ là tro bụi.
Những người có trình độ trung học phổ thông, tiền tiết kiệm cả năm chỉ có 5, 6 chữ số thì là sâu kiến.
Người tốt nghiệp trung học, Luyện Khí đỉnh phong, có thể tìm được một công việc thì là trâu ngựa.
Chỉ có người tốt nghiệp đại học, có thể tìm được một công việc ở công ty, thì trong mắt Đặng Bính Đinh mới miễn cưỡng được coi là một người.
Giờ phút này nhìn tiền tiết kiệm của Trương Vũ, Đặng Bính Đinh đã ngầm dán cho đối phương cái mác thất bại.
Đây không phải Đặng Bính Đinh kỳ thị người nghèo, mà là dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm Thần của nàng...
"Người có tiền tuy rằng về pháp lực, thân thể, võ công, phù chú đều đã toàn diện vượt trội người nghèo rất nhiều, nhưng về đạo tâm thì thường có thể vượt qua được càng nhiều."
Đây là tuyên bố kinh nghiệm của Đặng Bính Đinh, từ biểu hiện trong các cuộc thi mà nàng đã xem qua, người nghèo đều không bằng người có tiền ở mọi phương diện.
Dù có những người nghèo hiếm hoi leo lên được, đặc điểm lớn nhất thường là giá mua rẻ, đòi hỏi ít tiền nhất, tăng ca nhiều nhất. Ngược lại, người có tiền từ nhỏ đã được huấn luyện rèn giũa, nên...
"Càng có tiền, càng cường đại, càng chịu được áp lực, tầm mắt càng cao, dã tâm càng lớn, càng có thể chống lại sự dụ dỗ, đó chính là những người mà giới tu tiên cần nhất."
"Còn về sâu kiến... Ai dà, vốn không có tiền thì tu cái gì Tiên?"
"Nếu không phải công ty khống chế dư luận, liều mạng lừa gạt người ta vào tròng thì bọn họ vốn đã không phù hợp để tu tiên rồi."
Đúng lúc này, Trương Vũ trong màn sáng đã tỉnh lại.
Không khí hít vào cũng vô cùng trong lành, mỗi một ngụm hít vào đều như có vô số đôi tay nhỏ xoa bóp trong cơ thể hắn, giúp từng thớ thịt của hắn sinh trưởng.
Hắn phát hiện mình tựa hồ đang nằm trên một chiếc giường rất mềm, toàn thân cao thấp có một cảm giác thoải mái khó tả.
Hắn quan sát xung quanh, thấy mình đang ở trong một căn phòng có ánh nắng mặt trời rất tốt, xung quanh đều là các vật dụng gia đình thoạt nhìn đều rất đắt tiền, nhưng hắn lại không biết nên dùng như thế nào.
Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là biển mây cuồn cuộn.
Trương Vũ bước đến, phát hiện trong biển mây còn có rừng cây, có hồ nước... Thậm chí còn có một con Cự long đang nuốt mây nhả khói, bay vút lên trời từ biển mây.
Mà xung quanh biển mây là vô số tòa nhà chọc trời và lầu các san sát, nhìn mãi không hết...
Hoàng Tử Sửu nói:
"Người có tiền trong ảo cảnh nói là muốn chiêu đãi, thưởng thức hắn."
"Ừ, quả nhiên từ chối."
"Mới bắt đầu ai cũng vậy thôi, cảnh giác rất cao, rất quyết đoán."
Một tiểu thần khác phân tích:
"Mặc dù với tu vi và đạo tâm của họ, không thể nhận ra đó là ảo cảnh, nhưng đột nhiên bị trói đến một căn nhà giàu có như vậy, đối mặt với loại chuyện này thì chắc chắn sẽ cảnh giác rất cao."
Hoàng Tử Sửu nói:
"Nhưng nhà này có linh mạch, đan dược, đồ ăn bổ dưỡng miễn phí cho dùng, loại người nghèo này chắc chắn sẽ ở lại chiếm tiện nghi..."
"Ừm? Vậy mà hắn lại chủ động yêu cầu giảm thấp nồng độ linh cơ?"
Một tiểu thần khác cũng kinh ngạc nói:
"Có thịt rồng bổ dưỡng không ăn, lại chủ động đi gọi đồ ăn tổng hợp?"
"Rốt cuộc người nghèo này đang nghĩ gì vậy?"
Trong ảo cảnh.
Trương Vũ không thèm nhìn bàn tiệc đầy ắp mỹ thực trước mắt.
Đặc biệt là khi nghe nô bộc giới thiệu, phần lớn các món ăn trên bàn đều được chế biến từ các loại yêu thú cường đại, thậm chí có cả giao long, khiến Trương Vũ lại càng không dám ăn. Anh chỉ bảo người ta làm cho anh chút đồ ăn tổng hợp thì anh mới thấy yên tâm.
Trương Vũ sợ sau khi ăn, người ta đòi tiền, lúc đó thì anh sẽ phải phá sản.
Rốt cuộc trong túi anh giờ chỉ còn hơn chục nghìn tệ, mà lại đang ở thượng thành của Tiên Đô.
Cảm giác này là sao nhỉ... Nó giống như một đốm máu xuất hiện ở khu hoang dã của quân địch vậy, anh chỉ thấy lo lắng sợ sệt, cảm thấy mình có thể sẽ phá sản bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, anh lập tức bảo người ta điều chỉnh linh cơ xuống mức thấp nhất có thể và khóa lại cẩn thận...
Nghe các tiểu thần xung quanh bàn luận, Đặng Bính Đinh lên tiếng:
"Các ngươi ấy à, thường ngày tiếp xúc với người giàu quá nhiều rồi, hiểu biết quá ít về người nghèo tầng dưới đáy."
"Hắn đang sợ đấy thôi."
"Sợ rằng chỉ hít thở thêm một hơi, ăn thêm một miếng thịt thôi thì đến lúc đó phải trả tiền và bị phá sản."
Hít thêm một hơi, ăn thêm một miếng thịt mà cũng phá sản được à?
Nghe những lời này, đám tiểu thần công tào hơi sững sờ, bọn họ quả thật rất lâu rồi không thấy loại chuyện này.
Rốt cuộc, người nghèo đến mức này, vốn không xứng để bọn họ giao lưu, cũng không xứng xuất hiện ở những nơi tiêu xài sang trọng như thế này.
Đặng Bính Đinh nói tiếp:
"Bất quá đây cũng chỉ là tạm thời, càng là những người nghèo như vậy, một khi bắt đầu thỏa mãn dục vọng bản thân thì lại càng dễ dàng sa ngã."
"Ngày xưa có một người nghèo làm ruộng leo lên tầng hai, không nỡ ăn, không nỡ mặc, cái này cũng không dám mua, cái kia cũng không dám dùng."
"Kết quả thì sao? Ha ha, một cái thân phận thị dân thành thị tầng hai đã khiến hắn không còn ý chí tiếp tục tiến lên trên con đường tiên đạo."
"Không có cách nào, cái mạng của người nghèo này quá rẻ, quá dễ để thỏa mãn. Việc ngăn cản bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước còn đơn giản hơn so với việc ngăn cản người giàu quá nhiều."
Cùng lúc đó, Trương Vũ trong màn sáng gặp phải càng nhiều sự dụ dỗ hơn...
Trong ảo cảnh.
Phòng luyện đan trưng bày đủ loại đan dược đỉnh cấp, tha hồ sử dụng.
Phòng linh căn thì có 3 loại thiên linh căn để Trương Vũ tùy ý tu luyện.
Phòng luyện công còn có một lực sĩ Hoàng Cân để làm bạn luyện tập.
Mười hai thanh phi kiếm cũng ở đó, để hắn tùy ý thưởng thức.
Trương Vũ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén dục vọng không ngừng dâng trào...
Trong văn phòng.
Tiểu thần Hoàng Tử Sửu cảm thán nói:
"Sắp không nhịn được nữa rồi."
"Trong ảo cảnh, mấy ngày qua hắn vẫn lặp đi lặp lại xác nhận, xem những thứ này có thật sự miễn phí không."
"Một khi xác nhận tất cả đều miễn phí, chắc chắn hắn sẽ không kìm lòng được mà sử dụng các vật tư tu luyện này."
"Ừ, hai bên còn định lập hợp đồng, xác nhận tất cả mọi thứ đều miễn phí cho hắn sử dụng trong hai tháng."
Ngay lúc Hoàng Tử Sửu đang nói, liền nhìn thấy Trương Vũ trong ảo cảnh đã nâng cao nồng độ linh cơ trong phòng...
Trong ảo cảnh.
Lại qua một ngày, Trương Vũ cắn một miếng thịt rồng, cảm nhận nước thịt vỡ tung trong miệng, dần dần nở một nụ cười thỏa mãn.
Cầm ống tiêm bên cạnh, cắm một kim vào cánh tay.
Sau đó lại bảo người ta tiếp tục nâng cao nồng độ linh cơ...
Trong văn phòng.
Nhìn biểu hiện của Trương Vũ trong ảo cảnh, các tiểu thần có mặt đều không khỏi cảm thán.
"Dễ dàng bị mua chuộc quá."
Hoàng Tử Sửu nói:
"Không biết đồ miễn phí mới là quý nhất sao?"
"Chờ hắn càng lún sâu vào, thì cuối cùng không thể nào rời khỏi những thứ đó được."
Đặng Bính Đinh bên cạnh không nói gì, dưới cái nhìn của nàng, loại chuyện này quá sức bình thường, hạng người nghèo này tầm mắt nông cạn, quá dễ dàng bị rơi vào cạm bẫy cám dỗ. Nhìn vào huyễn cảnh trên màn hình, thời gian trôi qua từng ngày, thấy Trương Vũ càng ăn thịt càng ngấu nghiến, đánh thuốc càng ngày càng hăng say, các loại phi kiếm, linh căn chơi đến quên trời quên đất, Đặng Bính Đinh biết hắn đã hoàn toàn sa ngã. Đúng lúc này, Hoàng tử Sửu bên cạnh kinh ngạc thốt lên:
"Hây, tiểu tử này thế mà vẫn chưa tuyệt dục? Như này chẳng phải tự mình gây thêm khó khăn cho mình sao?"
. Trong ảo cảnh. Chỉ thấy Trương Vũ hấp thụ quá nhiều linh cơ, kinh mạch trong cơ thể tắc nghẽn ngã ra đất, nhất thời khó mà cử động. "Ngài, thời gian này ngài hấp thụ quá nhiều linh cơ, kinh mạch tắc nghẽn, cơ bắp mất khống chế."
Trương Vũ cảm thấy toàn thân cứng đờ, khẽ động cũng khó, thầm nghĩ mình đúng là kẻ nghèo bỗng nhiên giàu, đến cả hoàn cảnh hô hấp của người giàu có cũng không thích ứng nổi. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác trơn ướt, mềm mại làm hắn giật mình tỉnh lại. Một thiếu nữ đang mở miệng mút lấy ngón tay hắn, đầu lưỡi mềm mại như linh xà quấn quanh lấy đầu ngón tay của hắn. "Ngươi..."
thiếu nữ nói:
"Ngài, xin hãy thả lỏng, để ta giúp ngài đẩy linh cơ tắc nghẽn ra ngoài."
Bên trong đầu lưỡi của đối phương dường như có một loại thuốc đặc thù, theo một trận quấn quanh, khiến cơ thể của Trương Vũ dần dần buông lỏng, cả người giống như nhẹ nhàng không tốn sức. thiếu nữ nói:
"Với tư cách kiêm chức lô đỉnh luyện công, ta vừa hấp thụ linh cơ dư thừa cho tiên sinh, đồng thời thiết lập tuần hoàn pháp lực, hoàn thành thổ nạp cho ngài."
. Trong văn phòng. Hoàng tử Sửu lắc đầu thở dài:
"Hết cứu, một bước này còn chưa hoàn toàn sa ngã sao? Cho nên đám học sinh cấp ba vô dụng như thế này, chính là nên tuyệt dục."
Cứ đắm chìm như thế này, đợi đến khi hắn không thể rời những thứ này, hết hai tháng miễn phí, sau đó lại cho hắn dùng tiếp miễn phí căn phòng và đồ đạc bên trong, hoặc cho hắn thêm ít tiền, biết đâu chừng hắn đồng ý rời khỏi thi Trúc Cơ luôn cũng nên."
Một tiểu thần khác nói:
"Ngay cả khi ban đầu không đồng ý, thêm một chút thẻ đánh bạc nữa cũng không khác gì."
Hoàng tử Sửu xem xét qua tình hình cơ bản của Trương Vũ, nói:
"Dù sao cũng chỉ là học sinh lớp mười, quyết tâm thi vốn không kiên định bằng học sinh lớp mười một, cộng thêm xuất thân nghèo khó, chắc chắn sẽ càng dễ sa ngã."
"Ta xem hắn cuối cùng có thể gánh được dụ dỗ, nhiều nhất cũng chỉ một, hai trăm triệu."
Ngược lại, Đặng Bính Đinh từ lâu đã chẳng buồn nhìn biểu hiện của kẻ nghèo nữa, trực tiếp nhìn sang các thí sinh lớp mười một khác. Rốt cuộc, trong thi Trúc Cơ, học sinh lớp mười một thường là người chiến thắng cuối cùng, học sinh lớp mười chẳng qua chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi. Đặc biệt là trong lần kiểm tra này, hai học bá Dạ Lăng Tiêu và Vân Cảnh của Tiên Đô thành, chẳng những sinh ra ở danh gia vọng tộc, vô cùng giàu có, mà còn có thiên phú xuất chúng, đều là đối tượng mà nàng đặc biệt chú ý lần này. Nàng nghĩ thầm nếu thành tích của họ đặc biệt xuất sắc, báo lên trên cũng xem như lập công lớn. "Vân Cảnh đã chống được dụ hoặc ở mức 1 tỷ."
Đặng Bính Đinh khẽ gật đầu:
"Dạ Lăng Tiêu cũng không tệ, đối diện với cám dỗ tài sản 1,2 tỷ, vẫn muốn kiên trì thi chứng nhận Trúc Cơ, kiên trì đi xa hơn trên con đường Tiên đạo."
Hoàng tử Sửu bên cạnh phân tích:
"Dù sao thì hai người này đều biết học sinh cấp ba có hay không giấy chứng nhận Trúc Cơ, đãi ngộ ở tầng hai khác biệt một trời một vực."
"Phàm là những người muốn đi xa hơn trên con đường Tiên đạo, thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học tiến vào tông môn chứ không phải công ty, thì giấy chứng nhận tư cách Trúc Cơ ở trung học phổ thông này là một bước đi vô cùng tốt."
"Hơn nữa đây đều là cơ hội cuối cùng để họ tham gia thi Trúc Cơ trung học phổ thông, chắc chắn sẽ có thể chống đỡ tốt hơn đám học sinh lớp mười."
Cùng lúc đó, một tiểu thần khác nhìn vào huyễn cảnh của Trương Vũ, cười khẩy nói:
"Tiểu tử này không định buông xuôi đó chứ."
. Trong ảo cảnh. Trương Vũ vẫn chưa bước vào phòng lô đỉnh. Chỉ thấy sáu cỗ nữ thể thiên kiều bách mị, có người nhỏ nhắn xinh xắn, có người đẫy đà, có người thon dài, lại có người mang đặc điểm của yêu thú... Mỗi người một phong cách, tất cả đều cùng nhau nhìn hắn. thiếu nữ ở bên cạnh giới thiệu:
"Cô ấy tên là Linh Lũ, cơ thể cô ấy đã qua cải tạo, trong quá trình ngài sử dụng, có thể kéo dãn toàn bộ cơ bắp, hoàn thành động tác luyện thể..."
"Đây là Vân Tiêu, cô ấy có thể tiếp dẫn và hấp nạp thuốc độc trong cơ thể ngài, giúp ngài tiêu trừ tác dụng phụ của việc dùng thuốc..."
"Đây là Tiên Loa, cô ấy có thể bài tiết ra nội tiết tố trấn tĩnh, xoa bóp và liếm láp giúp dịu áp lực tâm lý của ngài..."
"Chủ nhân, chỉ cần ngài đồng ý từ bỏ thi Trúc Cơ, chúng ta sẽ đều là tài sản của ngài."
Nghe đến việc phải từ bỏ giấy chứng nhận tư cách Trúc Cơ, Trương Vũ dường như nhớ lại cảm giác lạnh lẽo quen thuộc và sức mạnh của nghi thức, vội vàng xua tay từ chối nói:
"Mau cút đi!"
"Đừng có làm loạn đạo tâm của ta!"
"Giấy chứng nhận tư cách Trúc Cơ, ta dù chết cũng không từ bỏ."
Trong phòng làm việc. Hoàng tử Sửu kinh ngạc:
"Từ chối thì ta còn hiểu, nhưng lại có thể từ chối một cách dứt khoát như vậy sao?"
"Học sinh cấp ba hỏa khí mạnh như thế, khí huyết lại dồi dào như vậy, hắn còn chưa tuyệt dục, chính là thời điểm dục niệm mạnh mẽ nhất, thế mà có thể không chút do dự từ chối cơ hội vừa vui đùa vừa mạnh lên?"
Một tiểu thần khác bên cạnh nói:
"Ta biết rồi! Có phải hắn yếu sinh lý không? Cho nên không cần tuyệt dục? Hoặc là trời sinh không thích nữ nhân, nên mới có thể từ chối sự khoái lạc tột đỉnh như vậy?"
Hoàng tử Sửu vung tay nói:
"Vậy còn không đơn giản, sắp xếp cho hắn mười mỹ nam lô đỉnh thử xem thì biết ngay."
Đặng Bính Đinh đang cùng bốn vị tiểu thần khác cùng quan sát biểu hiện của mỗi thí sinh trong quá trình kiểm tra đạo tâm.
"Bốn vị có thể đến được nơi này, cũng đều trải qua vô số cuộc khảo hạch lớn nhỏ, hẳn biết một trong những điểm quan trọng nhất trong khảo thí là cần phải nghiền ngẫm ý tứ của giám khảo, hiểu rõ ý nghĩa chính của một cuộc thi."
"Điểm này đối với chúng ta hiện tại làm giám khảo cũng tương tự, lĩnh hội ý tứ của cấp trên, mới có thể chọn ra hiền tài, sau này phục vụ cho mười tông môn lớn và Thiên Đình."
Đặng Bính Đinh nói tiếp:
"Cấp trên rất không hài lòng về đám tôm tép nhãi nhép được tuyển lên trong mấy năm gần đây, kết quả các hạng khảo hạch đều liên tục xuống thấp trong vài năm qua."
"Lần cải cách này, chính là hy vọng những người đi lên từ tầng lớp dưới của Côn Khư phải là người có dã tâm, có dục vọng, có gan dạ, có thể gánh chịu được sự dụ dỗ và áp lực, những người có thể đi càng xa hơn trên con đường Tiên đạo."
"Mà trong đó, kháng cự lại dụ dỗ chính là mấu chốt của lần kiểm tra này."
Nhìn các thí sinh trong màn hình, Đặng Bính Đinh nói tiếp:
"Giống như trong ảo cảnh của bài kiểm tra đạo tâm này, người có tiền sẽ đối mặt với những dụ dỗ của những thứ còn giá trị hơn, một tầng dụ dỗ không đủ thì sẽ có dụ dỗ đến từ tầng hai."
"Có thể nói, bất luận ai trong số những người này cuối cùng thi đậu, chứng nhận Trúc Cơ, cuối cùng đều nhất định phải trải qua những chuyện tương tự."
"Cho nên tiêu chuẩn chấm điểm của chúng ta, các vị hẳn là cũng đã rõ, một trong những điểm mấu chốt chính là nằm ở chỗ thí sinh chống cự được bao nhiêu sự dụ dỗ của tiền bạc."
"Nếu có thí sinh nào đặc biệt ưu tú thì báo lên, đây cũng là một công lao."
Ngay sau khi Đặng Bính Đinh chậm rãi nói xong một tràng, tiểu thần công tào Hoàng Tử Sửu nhìn Trương Vũ và Bạch Chân Chân trong ảo cảnh, kinh ngạc nói:
"Trong đợt thi này lại còn có hai học sinh nghèo à?"
Các tiểu thần khác nghe thấy hai chữ người nghèo đều nhìn sang.
Rốt cuộc, trong cuộc thi Trúc Cơ này mà lại có thể nhìn thấy người nghèo, đúng là chuyện lạ.
Đặng Bính Đinh cũng nhìn sang, phát hiện đó chính là học sinh mà trước đó mình đã đăng ký, nàng còn nhớ rõ đối phương tên là Trương Vũ, là học sinh lớp mười đến từ Tung Dương.
"Sâu kiến mắc nợ bảy trăm ngàn, tiền gửi ngân hàng năm chữ số."
Sâu kiến, đây chính là đánh giá của Đặng Bính Đinh về Trương Vũ.
Đây không phải là một sự miệt thị, mà là xuất phát từ hệ thống đánh giá trong lòng nàng.
Giống như Thần có cửu đẳng, Tiên đạo có thập trọng cảnh giới, thì người, theo Đặng Bính Đinh, tự nhiên cũng có thể phân thành các đẳng cấp khác nhau.
Ví như, những người ngay cả trình độ trung học phổ thông cũng không có thì chỉ là tro bụi.
Những người có trình độ trung học phổ thông, tiền tiết kiệm cả năm chỉ có 5, 6 chữ số thì là sâu kiến.
Người tốt nghiệp trung học, Luyện Khí đỉnh phong, có thể tìm được một công việc thì là trâu ngựa.
Chỉ có người tốt nghiệp đại học, có thể tìm được một công việc ở công ty, thì trong mắt Đặng Bính Đinh mới miễn cưỡng được coi là một người.
Giờ phút này nhìn tiền tiết kiệm của Trương Vũ, Đặng Bính Đinh đã ngầm dán cho đối phương cái mác thất bại.
Đây không phải Đặng Bính Đinh kỳ thị người nghèo, mà là dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm Thần của nàng...
"Người có tiền tuy rằng về pháp lực, thân thể, võ công, phù chú đều đã toàn diện vượt trội người nghèo rất nhiều, nhưng về đạo tâm thì thường có thể vượt qua được càng nhiều."
Đây là tuyên bố kinh nghiệm của Đặng Bính Đinh, từ biểu hiện trong các cuộc thi mà nàng đã xem qua, người nghèo đều không bằng người có tiền ở mọi phương diện.
Dù có những người nghèo hiếm hoi leo lên được, đặc điểm lớn nhất thường là giá mua rẻ, đòi hỏi ít tiền nhất, tăng ca nhiều nhất. Ngược lại, người có tiền từ nhỏ đã được huấn luyện rèn giũa, nên...
"Càng có tiền, càng cường đại, càng chịu được áp lực, tầm mắt càng cao, dã tâm càng lớn, càng có thể chống lại sự dụ dỗ, đó chính là những người mà giới tu tiên cần nhất."
"Còn về sâu kiến... Ai dà, vốn không có tiền thì tu cái gì Tiên?"
"Nếu không phải công ty khống chế dư luận, liều mạng lừa gạt người ta vào tròng thì bọn họ vốn đã không phù hợp để tu tiên rồi."
Đúng lúc này, Trương Vũ trong màn sáng đã tỉnh lại.
Không khí hít vào cũng vô cùng trong lành, mỗi một ngụm hít vào đều như có vô số đôi tay nhỏ xoa bóp trong cơ thể hắn, giúp từng thớ thịt của hắn sinh trưởng.
Hắn phát hiện mình tựa hồ đang nằm trên một chiếc giường rất mềm, toàn thân cao thấp có một cảm giác thoải mái khó tả.
Hắn quan sát xung quanh, thấy mình đang ở trong một căn phòng có ánh nắng mặt trời rất tốt, xung quanh đều là các vật dụng gia đình thoạt nhìn đều rất đắt tiền, nhưng hắn lại không biết nên dùng như thế nào.
Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là biển mây cuồn cuộn.
Trương Vũ bước đến, phát hiện trong biển mây còn có rừng cây, có hồ nước... Thậm chí còn có một con Cự long đang nuốt mây nhả khói, bay vút lên trời từ biển mây.
Mà xung quanh biển mây là vô số tòa nhà chọc trời và lầu các san sát, nhìn mãi không hết...
Hoàng Tử Sửu nói:
"Người có tiền trong ảo cảnh nói là muốn chiêu đãi, thưởng thức hắn."
"Ừ, quả nhiên từ chối."
"Mới bắt đầu ai cũng vậy thôi, cảnh giác rất cao, rất quyết đoán."
Một tiểu thần khác phân tích:
"Mặc dù với tu vi và đạo tâm của họ, không thể nhận ra đó là ảo cảnh, nhưng đột nhiên bị trói đến một căn nhà giàu có như vậy, đối mặt với loại chuyện này thì chắc chắn sẽ cảnh giác rất cao."
Hoàng Tử Sửu nói:
"Nhưng nhà này có linh mạch, đan dược, đồ ăn bổ dưỡng miễn phí cho dùng, loại người nghèo này chắc chắn sẽ ở lại chiếm tiện nghi..."
"Ừm? Vậy mà hắn lại chủ động yêu cầu giảm thấp nồng độ linh cơ?"
Một tiểu thần khác cũng kinh ngạc nói:
"Có thịt rồng bổ dưỡng không ăn, lại chủ động đi gọi đồ ăn tổng hợp?"
"Rốt cuộc người nghèo này đang nghĩ gì vậy?"
Trong ảo cảnh.
Trương Vũ không thèm nhìn bàn tiệc đầy ắp mỹ thực trước mắt.
Đặc biệt là khi nghe nô bộc giới thiệu, phần lớn các món ăn trên bàn đều được chế biến từ các loại yêu thú cường đại, thậm chí có cả giao long, khiến Trương Vũ lại càng không dám ăn. Anh chỉ bảo người ta làm cho anh chút đồ ăn tổng hợp thì anh mới thấy yên tâm.
Trương Vũ sợ sau khi ăn, người ta đòi tiền, lúc đó thì anh sẽ phải phá sản.
Rốt cuộc trong túi anh giờ chỉ còn hơn chục nghìn tệ, mà lại đang ở thượng thành của Tiên Đô.
Cảm giác này là sao nhỉ... Nó giống như một đốm máu xuất hiện ở khu hoang dã của quân địch vậy, anh chỉ thấy lo lắng sợ sệt, cảm thấy mình có thể sẽ phá sản bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, anh lập tức bảo người ta điều chỉnh linh cơ xuống mức thấp nhất có thể và khóa lại cẩn thận...
Nghe các tiểu thần xung quanh bàn luận, Đặng Bính Đinh lên tiếng:
"Các ngươi ấy à, thường ngày tiếp xúc với người giàu quá nhiều rồi, hiểu biết quá ít về người nghèo tầng dưới đáy."
"Hắn đang sợ đấy thôi."
"Sợ rằng chỉ hít thở thêm một hơi, ăn thêm một miếng thịt thôi thì đến lúc đó phải trả tiền và bị phá sản."
Hít thêm một hơi, ăn thêm một miếng thịt mà cũng phá sản được à?
Nghe những lời này, đám tiểu thần công tào hơi sững sờ, bọn họ quả thật rất lâu rồi không thấy loại chuyện này.
Rốt cuộc, người nghèo đến mức này, vốn không xứng để bọn họ giao lưu, cũng không xứng xuất hiện ở những nơi tiêu xài sang trọng như thế này.
Đặng Bính Đinh nói tiếp:
"Bất quá đây cũng chỉ là tạm thời, càng là những người nghèo như vậy, một khi bắt đầu thỏa mãn dục vọng bản thân thì lại càng dễ dàng sa ngã."
"Ngày xưa có một người nghèo làm ruộng leo lên tầng hai, không nỡ ăn, không nỡ mặc, cái này cũng không dám mua, cái kia cũng không dám dùng."
"Kết quả thì sao? Ha ha, một cái thân phận thị dân thành thị tầng hai đã khiến hắn không còn ý chí tiếp tục tiến lên trên con đường tiên đạo."
"Không có cách nào, cái mạng của người nghèo này quá rẻ, quá dễ để thỏa mãn. Việc ngăn cản bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước còn đơn giản hơn so với việc ngăn cản người giàu quá nhiều."
Cùng lúc đó, Trương Vũ trong màn sáng gặp phải càng nhiều sự dụ dỗ hơn...
Trong ảo cảnh.
Phòng luyện đan trưng bày đủ loại đan dược đỉnh cấp, tha hồ sử dụng.
Phòng linh căn thì có 3 loại thiên linh căn để Trương Vũ tùy ý tu luyện.
Phòng luyện công còn có một lực sĩ Hoàng Cân để làm bạn luyện tập.
Mười hai thanh phi kiếm cũng ở đó, để hắn tùy ý thưởng thức.
Trương Vũ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén dục vọng không ngừng dâng trào...
Trong văn phòng.
Tiểu thần Hoàng Tử Sửu cảm thán nói:
"Sắp không nhịn được nữa rồi."
"Trong ảo cảnh, mấy ngày qua hắn vẫn lặp đi lặp lại xác nhận, xem những thứ này có thật sự miễn phí không."
"Một khi xác nhận tất cả đều miễn phí, chắc chắn hắn sẽ không kìm lòng được mà sử dụng các vật tư tu luyện này."
"Ừ, hai bên còn định lập hợp đồng, xác nhận tất cả mọi thứ đều miễn phí cho hắn sử dụng trong hai tháng."
Ngay lúc Hoàng Tử Sửu đang nói, liền nhìn thấy Trương Vũ trong ảo cảnh đã nâng cao nồng độ linh cơ trong phòng...
Trong ảo cảnh.
Lại qua một ngày, Trương Vũ cắn một miếng thịt rồng, cảm nhận nước thịt vỡ tung trong miệng, dần dần nở một nụ cười thỏa mãn.
Cầm ống tiêm bên cạnh, cắm một kim vào cánh tay.
Sau đó lại bảo người ta tiếp tục nâng cao nồng độ linh cơ...
Trong văn phòng.
Nhìn biểu hiện của Trương Vũ trong ảo cảnh, các tiểu thần có mặt đều không khỏi cảm thán.
"Dễ dàng bị mua chuộc quá."
Hoàng Tử Sửu nói:
"Không biết đồ miễn phí mới là quý nhất sao?"
"Chờ hắn càng lún sâu vào, thì cuối cùng không thể nào rời khỏi những thứ đó được."
Đặng Bính Đinh bên cạnh không nói gì, dưới cái nhìn của nàng, loại chuyện này quá sức bình thường, hạng người nghèo này tầm mắt nông cạn, quá dễ dàng bị rơi vào cạm bẫy cám dỗ. Nhìn vào huyễn cảnh trên màn hình, thời gian trôi qua từng ngày, thấy Trương Vũ càng ăn thịt càng ngấu nghiến, đánh thuốc càng ngày càng hăng say, các loại phi kiếm, linh căn chơi đến quên trời quên đất, Đặng Bính Đinh biết hắn đã hoàn toàn sa ngã. Đúng lúc này, Hoàng tử Sửu bên cạnh kinh ngạc thốt lên:
"Hây, tiểu tử này thế mà vẫn chưa tuyệt dục? Như này chẳng phải tự mình gây thêm khó khăn cho mình sao?"
. Trong ảo cảnh. Chỉ thấy Trương Vũ hấp thụ quá nhiều linh cơ, kinh mạch trong cơ thể tắc nghẽn ngã ra đất, nhất thời khó mà cử động. "Ngài, thời gian này ngài hấp thụ quá nhiều linh cơ, kinh mạch tắc nghẽn, cơ bắp mất khống chế."
Trương Vũ cảm thấy toàn thân cứng đờ, khẽ động cũng khó, thầm nghĩ mình đúng là kẻ nghèo bỗng nhiên giàu, đến cả hoàn cảnh hô hấp của người giàu có cũng không thích ứng nổi. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác trơn ướt, mềm mại làm hắn giật mình tỉnh lại. Một thiếu nữ đang mở miệng mút lấy ngón tay hắn, đầu lưỡi mềm mại như linh xà quấn quanh lấy đầu ngón tay của hắn. "Ngươi..."
thiếu nữ nói:
"Ngài, xin hãy thả lỏng, để ta giúp ngài đẩy linh cơ tắc nghẽn ra ngoài."
Bên trong đầu lưỡi của đối phương dường như có một loại thuốc đặc thù, theo một trận quấn quanh, khiến cơ thể của Trương Vũ dần dần buông lỏng, cả người giống như nhẹ nhàng không tốn sức. thiếu nữ nói:
"Với tư cách kiêm chức lô đỉnh luyện công, ta vừa hấp thụ linh cơ dư thừa cho tiên sinh, đồng thời thiết lập tuần hoàn pháp lực, hoàn thành thổ nạp cho ngài."
. Trong văn phòng. Hoàng tử Sửu lắc đầu thở dài:
"Hết cứu, một bước này còn chưa hoàn toàn sa ngã sao? Cho nên đám học sinh cấp ba vô dụng như thế này, chính là nên tuyệt dục."
Cứ đắm chìm như thế này, đợi đến khi hắn không thể rời những thứ này, hết hai tháng miễn phí, sau đó lại cho hắn dùng tiếp miễn phí căn phòng và đồ đạc bên trong, hoặc cho hắn thêm ít tiền, biết đâu chừng hắn đồng ý rời khỏi thi Trúc Cơ luôn cũng nên."
Một tiểu thần khác nói:
"Ngay cả khi ban đầu không đồng ý, thêm một chút thẻ đánh bạc nữa cũng không khác gì."
Hoàng tử Sửu xem xét qua tình hình cơ bản của Trương Vũ, nói:
"Dù sao cũng chỉ là học sinh lớp mười, quyết tâm thi vốn không kiên định bằng học sinh lớp mười một, cộng thêm xuất thân nghèo khó, chắc chắn sẽ càng dễ sa ngã."
"Ta xem hắn cuối cùng có thể gánh được dụ dỗ, nhiều nhất cũng chỉ một, hai trăm triệu."
Ngược lại, Đặng Bính Đinh từ lâu đã chẳng buồn nhìn biểu hiện của kẻ nghèo nữa, trực tiếp nhìn sang các thí sinh lớp mười một khác. Rốt cuộc, trong thi Trúc Cơ, học sinh lớp mười một thường là người chiến thắng cuối cùng, học sinh lớp mười chẳng qua chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi. Đặc biệt là trong lần kiểm tra này, hai học bá Dạ Lăng Tiêu và Vân Cảnh của Tiên Đô thành, chẳng những sinh ra ở danh gia vọng tộc, vô cùng giàu có, mà còn có thiên phú xuất chúng, đều là đối tượng mà nàng đặc biệt chú ý lần này. Nàng nghĩ thầm nếu thành tích của họ đặc biệt xuất sắc, báo lên trên cũng xem như lập công lớn. "Vân Cảnh đã chống được dụ hoặc ở mức 1 tỷ."
Đặng Bính Đinh khẽ gật đầu:
"Dạ Lăng Tiêu cũng không tệ, đối diện với cám dỗ tài sản 1,2 tỷ, vẫn muốn kiên trì thi chứng nhận Trúc Cơ, kiên trì đi xa hơn trên con đường Tiên đạo."
Hoàng tử Sửu bên cạnh phân tích:
"Dù sao thì hai người này đều biết học sinh cấp ba có hay không giấy chứng nhận Trúc Cơ, đãi ngộ ở tầng hai khác biệt một trời một vực."
"Phàm là những người muốn đi xa hơn trên con đường Tiên đạo, thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học tiến vào tông môn chứ không phải công ty, thì giấy chứng nhận tư cách Trúc Cơ ở trung học phổ thông này là một bước đi vô cùng tốt."
"Hơn nữa đây đều là cơ hội cuối cùng để họ tham gia thi Trúc Cơ trung học phổ thông, chắc chắn sẽ có thể chống đỡ tốt hơn đám học sinh lớp mười."
Cùng lúc đó, một tiểu thần khác nhìn vào huyễn cảnh của Trương Vũ, cười khẩy nói:
"Tiểu tử này không định buông xuôi đó chứ."
. Trong ảo cảnh. Trương Vũ vẫn chưa bước vào phòng lô đỉnh. Chỉ thấy sáu cỗ nữ thể thiên kiều bách mị, có người nhỏ nhắn xinh xắn, có người đẫy đà, có người thon dài, lại có người mang đặc điểm của yêu thú... Mỗi người một phong cách, tất cả đều cùng nhau nhìn hắn. thiếu nữ ở bên cạnh giới thiệu:
"Cô ấy tên là Linh Lũ, cơ thể cô ấy đã qua cải tạo, trong quá trình ngài sử dụng, có thể kéo dãn toàn bộ cơ bắp, hoàn thành động tác luyện thể..."
"Đây là Vân Tiêu, cô ấy có thể tiếp dẫn và hấp nạp thuốc độc trong cơ thể ngài, giúp ngài tiêu trừ tác dụng phụ của việc dùng thuốc..."
"Đây là Tiên Loa, cô ấy có thể bài tiết ra nội tiết tố trấn tĩnh, xoa bóp và liếm láp giúp dịu áp lực tâm lý của ngài..."
"Chủ nhân, chỉ cần ngài đồng ý từ bỏ thi Trúc Cơ, chúng ta sẽ đều là tài sản của ngài."
Nghe đến việc phải từ bỏ giấy chứng nhận tư cách Trúc Cơ, Trương Vũ dường như nhớ lại cảm giác lạnh lẽo quen thuộc và sức mạnh của nghi thức, vội vàng xua tay từ chối nói:
"Mau cút đi!"
"Đừng có làm loạn đạo tâm của ta!"
"Giấy chứng nhận tư cách Trúc Cơ, ta dù chết cũng không từ bỏ."
Trong phòng làm việc. Hoàng tử Sửu kinh ngạc:
"Từ chối thì ta còn hiểu, nhưng lại có thể từ chối một cách dứt khoát như vậy sao?"
"Học sinh cấp ba hỏa khí mạnh như thế, khí huyết lại dồi dào như vậy, hắn còn chưa tuyệt dục, chính là thời điểm dục niệm mạnh mẽ nhất, thế mà có thể không chút do dự từ chối cơ hội vừa vui đùa vừa mạnh lên?"
Một tiểu thần khác bên cạnh nói:
"Ta biết rồi! Có phải hắn yếu sinh lý không? Cho nên không cần tuyệt dục? Hoặc là trời sinh không thích nữ nhân, nên mới có thể từ chối sự khoái lạc tột đỉnh như vậy?"
Hoàng tử Sửu vung tay nói:
"Vậy còn không đơn giản, sắp xếp cho hắn mười mỹ nam lô đỉnh thử xem thì biết ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận