Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 76: Nhị cường quyết ra

Cảm nhận ghế tựa rung lên, Nhạc Mộc Lam cũng không trách đối phương, vì ngay lúc nãy nàng cũng bị lần đột phá này của Trương Vũ làm cho kinh ngạc một chút.
"Có thể đột phá võ học trong chiến đấu, quả thật rất lợi hại, trách sao Luyện Thiên Cực thua trong thực chiến."
"Bất quá chỉ vậy thôi, khoảng cách với Tống Hải Long vẫn còn quá lớn."
Chỉ dựa vào Vô Cực Vân Thủ cấp 5 hiển nhiên không thể bù đắp chênh lệch giữa hai bên, mà tình huống trên lôi đài dường như đúng như Nhạc Mộc Lam dự tính.
Đột phá Vô Cực Vân Thủ chỉ mang đến bất ngờ cho Tống Hải Long, khi hắn thi triển Bối Long Phiên Nhạc Thủ, cộng thêm sức mạnh và thể trạng áp đảo toàn diện, cuối cùng vẫn đè Trương Vũ xuống đất.
"Kết thúc rồi."
Nhạc Mộc Lam biết, người không giỏi cầm nã vật lộn, một khi ngã xuống và bị đối phương quấn lấy, coi như tuyệt cảnh, không có phần thắng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, chuyện bất ngờ lại xảy ra.
Trương Vũ vậy mà cũng dùng 'Bối Long Phiên Nhạc Thủ' để đối phó Tống Hải Long?
Trên lôi đài.
Trương Vũ nhìn Tống Hải Long dùng Bối Long Phiên Nhạc Thủ qua lại vài lượt, lại nhìn Bối Long Phiên Nhạc Thủ hiện trên Vũ Thư, biết cơ hội chiến thắng duy nhất của mình lúc này là học được võ công này...
Dưới lôi đài.
Nhạc Mộc Lam thầm nghĩ:
"Điên rồi sao?"
"Hắn còn định học cầm suất chi pháp ngay tại chỗ, để đối đầu Tống Hải Long trên mặt đất à?"
Nhạc Mộc Lam thấy Trương Vũ thật là đánh ngốc, nhưng trong mấy nháy mắt tiếp theo, nàng vẫn cảm giác được... cầm suất chi pháp của Trương Vũ tuy non nớt, biến dạng, nhưng luôn kéo dài được tình thế thất bại vào những thời điểm mấu chốt, trì hoãn việc mình bị đánh bại.
Đặc biệt là khi phối hợp Vô Cực Vân Thủ, giúp hắn mượn lực đánh lực, kéo thế công và vùng vẫy càng lúc càng mạnh mẽ khi giằng co.
"Quả là kỳ tài võ học, vừa tiếp xúc cầm suất chi pháp liền đã có thể suy ra, phối hợp với võ học sẵn có của bản thân, tìm ra điểm mấu chốt để vận chuyển lực."
"Nhưng cũng chỉ là trì hoãn thất bại mà thôi..."
Nhạc Mộc Lam cảm thấy lúc này Trương Vũ giống như đang khiêu vũ trên lưỡi dao, nàng biết triền đấu dưới đất nhìn có vẻ xấu xí, nhưng hung hiểm vô cùng, một khi bị Tống Hải Long khóa chặt khớp xương và yếu huyệt, sẽ đứt gân gãy xương, đủ gây trọng thương tàn phế.
Có thể một khắc trước Trương Vũ còn sung sức, giây sau đã bị Tống Hải Long vặn thành bãi bùn nhão trong tay.
Nhưng ngay sau đó, Nhạc Mộc Lam đột ngột đứng lên.
Trên lôi đài, thủ pháp của Trương Vũ đột nhiên biến đổi, từ non nớt trở nên lão luyện, từ lộn xộn có thứ tự, vậy mà dùng "Bối Long Phiên Nhạc Thủ" để đối đầu Tống Hải Long thật.
"Học được rồi?"
"Không... Đã là luyện thành rồi sao?"
Không chỉ Nhạc Mộc Lam kinh ngạc, ngay cả Luyện Thiên Cực cũng ngớ người đứng lên:
"Trong chiến đấu luyện thành võ học của đối phương? Loại thiên phú này..."
Sắc mặt của hắn vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Loại thiên phú võ học khủng bố này, đừng nói tận mắt chứng kiến, gần đây dù có người có loại thiên phú này cũng không dám dùng.
Luyện Thiên Cực lẩm bẩm:
"Hắn không sợ phá sản sao? Đây là ban ngày ban mặt, giải võ công, dùng sách lậu à."
Cùng lúc đó, Bạch Chân Chân bất ngờ giật lấy điện thoại của Trương Vũ.
Lôi Quân mặt cũng vừa phấn khởi vừa sợ hãi, hắn nghiêm giọng:
"Biết mật mã không?"
Bạch Chân Chân vừa gật đầu vừa nhanh chóng thao tác:
"Ta có giúp Vũ tử mượn tiền, biết mật mã của hắn."
Lôi Quân nhắc nhở:
"Võ công này tên Bối Long Phiên Nhạc Thủ, ngươi tìm Bối Long..."
Bạch Chân Chân nhanh chóng tìm trên trang mua sắm 'Bối Long Phiên Nhạc Thủ' thì sắc mặt lại trầm xuống, hoảng hốt nói:
"Giá 40 ngàn, tiền trong tài khoản của hắn không đủ."
Ngay lúc đó, một tiếng báo tin chuyển khoản như tiên nhạc vang lên bên tai Bạch Chân Chân.
Nhận được 40 ngàn tệ chuyển khoản từ Trương Phiên Phiên.
Khi bí kíp điện tử cùng quyền sử dụng được gửi vào tài khoản của Trương Vũ, Bạch Chân Chân mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng và Lôi Quân lại nhìn lên lôi đài, cảm giác như đang xem hai con Cự Long một lớn một nhỏ đang triền đấu dưới đất.
Dù Tống Hải Long chiếm thế thượng phong tuyệt đối, vẫn không thể đè bẹp được Trương Vũ.
Mà theo hai người không ngừng đối bính, Tống Hải Long bỗng thấy võ công của đối phương tiến bộ, lại có thể nhiều lần cắt đứt thế công của hắn, bắt đầu khóa ngược lấy thân thể hắn.
"Cái gì!"
"Bối Long Phiên Nhạc Thủ của hắn vượt qua cả ta sao?"
Nếu chính diện vật lộn, quyền đối quyền, chưởng đối chưởng liều mạng, dù Trương Vũ dùng võ kỹ tương tự vượt Tống Hải Long, Tống Hải Long vẫn rất khó suy yếu.
Nhưng khi cả hai cùng dùng 'Bối Long Phiên Nhạc Thủ' triền đấu dưới đất, dù Tống Hải Long có thể phách hơn, một khi bị khóa chặt cũng nguy hiểm.
Đặc biệt khi Trương Vũ dùng 'Bối Long Phiên Nhạc Thủ' còn vượt cả hắn, hai tay lại bộc phát Vô Tướng Vân Cương cấp 5.
Điều này khiến mỗi lần Tống Hải Long cầm nã, vật lộn đều bị đối phương phá, và mỗi lần đối phương ra đòn lại hao của Tống Hải Long càng nhiều sức để phá giải.
"Cùng hắn hao tổn xuống! Dùng thể phách của ta, khí lực của hắn rất nhanh sẽ cạn..."
Hai người lăn lộn triền đấu không ngừng, Tống Hải Long trong tình thế yếu thế về kỹ năng, buộc phải dốc toàn tâm trí để chống lại Trương Vũ.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy sức lực của đối phương dần yếu đi.
Tống Hải Long mừng rỡ:
"Cơ hội thắng đến."
Nhưng ngay giây tiếp theo, Tống Hải Long bỗng thấy người mình trống không.
Khi hắn không có sức để quan tâm ngoại giới, toàn tâm đầu nhập vào trận chiến dưới đất, trong lúc vô tình đã cùng Trương Vũ lăn đến bờ lôi đài.
Rồi bị Trương Vũ ném ra ngoài.
Phanh!
Khi hai chân rơi nặng nề xuống bên ngoài lôi đài, đầu Tống Hải Long vẫn còn trống rỗng.
"Ta thua?"
Bỗng phát hiện mình rơi ra ngoài lôi đài, trong mắt Tống Hải Long lóe lên sự cuồng nộ, cơ bắp toàn thân bỗng phình ra một vòng, muốn xông lên lôi đài tái chiến.
Nhưng ba bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.
Ba trọng tài cùng đè vai hắn, khiến Tống Hải Long dần bình tĩnh lại.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Trương Vũ trên lôi đài, chậm rãi nói:
"Ngươi thắng rồi."
Nói xong, Tống Hải Long rùng mình một cái, nói:
"Thả ta ra, ta tự đi được."
Ba trọng tài rút tay về, thấy Tống Hải Long mặt băng hàn đã về khu nghỉ ngơi của trường Bạch Long.
Mà trên lôi đài, trọng tài khác đã tới, hỏi:
"Bối Long Phiên Nhạc Thủ của Tống Hải Long, ngươi có quyền sử dụng không?"
Hiển nhiên dáng vẻ học và luyện ngay tại chỗ của Trương Vũ, có nghi ngờ giải võ công, dùng sách lậu.
Ngay lúc đó, Bạch Chân Chân lao tới, cầm điện thoại của Trương Vũ nói:
"Mua rồi mua rồi, hắn mua quyền sử dụng Bối Long Phiên Nhạc Thủ, đây là đơn hàng."
Vừa đưa điện thoại cho đối phương xem, Bạch Chân Chân lại lấy ra Lục thư Trương Vũ để dưới sân, cho xem con dấu của Bộ Tuần Sát phía trên.
Nhìn thấy đơn hàng và lục thư này, trọng tài không làm gì thêm, chỉ khuyên nhủ Trương Vũ rồi rời đi.
Bạch Chân Chân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn Trương Vũ oán giận:
"Mẹ nó ngươi nghĩ sao vậy? Trực tiếp giải võ công trên đài? Học liền dùng? Nếu bị công ty tìm tới kiện cho phá sản à."
Trương Vũ bất đắc dĩ gãi đầu:
"Ai, đánh qua đánh lại thì nổi lên, trong đầu chỉ muốn thắng, chẳng nghĩ được gì nữa."
Nói rồi hắn lại cười với Bạch Chân Chân:
"Hơn nữa ta biết chắc các ngươi sẽ giúp ta."
Bạch Chân Chân liếc xéo:
"Môn Bối Long Phiên Nhạc Thủ này tốn hết bốn mươi ngàn đó! Nếu không lấy được quán quân lần này, mình ngươi từ từ mà đi làm trả nợ nhé."
Dứt lời Bạch Chân Chân lại hỏi:
"Có bị thương không?"
Trương Vũ lắc đầu.
Lần cận chiến này tuy hung hiểm, nhưng ngoài vài vết bầm tím, Trương Vũ không bị gì cả. Ngược lại tinh thần thì tiêu hao...
Giờ phút này Trương Vũ xoa đầu liên tục, vừa rồi toàn tâm tập trung thời gian dài, gần như dốc toàn lực cận chiến, còn phải vừa chiến vừa tu luyện... Khi đang thi triển thì không cảm thấy gì, giờ bỗng kết thúc, lại khiến hắn cảm giác đầu như biến thành một đống bột nhão.
"A Chân, mau đỡ ta về nghỉ, đầu ta choáng quá."
Bạch Chân Chân hừ một tiếng, dứt khoát ôm ngang Trương Vũ lên, đi về khu nghỉ ngơi của trường Tùng Dương.
Nàng vừa đi vừa nói:
"Lần này đầu tư thi đấu võ đạo của chúng ta lớn quá, trận sau ngươi nhất định phải thắng con nhỏ Nhạc Mộc Lam kia."
Trương Vũ lim dim mắt chậm rãi nghỉ ngơi tinh thần, nghe vậy khẽ ừ một tiếng.
Bạch Chân Chân nói nhỏ:
"Ta nói cho ngươi sơ hở của Nhạc Mộc Lam ở đâu..."
Ở một bên khác, theo Tống Hải Long trở về, khu nghỉ ngơi của trường trung học phổ thông Bạch Long trong nháy mắt giống như rơi vào áp suất thấp vậy. Huấn luyện viên thi đấu không khỏi ho khan một tiếng, nói:
"Cái tên Trương Vũ này thực sự rất lợi hại, các chỉ số của hắn không cao, nhưng thiên phú võ học kinh người, càng có thể trong chiến đấu liên tục đạt được đột phá, đúng là có tư bản lấy yếu thắng mạnh."
"Ai, kỳ thực thực lực thật sự của Hải Long ngươi vẫn là mạnh hơn hắn, nếu không có quy tắc lôi đài hạn chế, hắn bại trong tay ngươi chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian."
Thua sau đó có hai loại phương pháp giải thích. Một loại là nói bản thân chủ quan, một loại khác thì là thổi đối phương lợi hại. Hiển nhiên huấn luyện viên thi đấu giờ phút này là đem hai loại phương pháp đều dùng tới. Kỳ thực nếu như là học sinh khác thua, vị huấn luyện viên thi đấu này mới sẽ không làm nhiều chuyện như vậy, trước hết để người quỳ xuống rồi nói. Nhưng khi học sinh có tiền nhất, thành tích tốt nhất trong lớp thua sau đó, hắn hiển nhiên không thể làm như vậy. Các học sinh khác cũng nhao nhao tán đồng theo."
Cái tên Trương Vũ kia đúng là rất lợi hại."
"Đại ca Hải Long là không có chú ý dưới chân thôi, hôm nay lôi đài lại quá trơn, nếu không với thực lực của hắn sao có thể thua?"
"Ai có thể nghĩ tới hắn sẽ trong chiến đấu liên tục đột phá? Còn học được cả Bối Long Phiên Nhạc Thủ?"
"Đúng, hắn có được quyền sử dụng hay không? Có thể hủy bỏ tư cách dự thi của hắn không... ."
"Trọng tài đã kiểm tra, không có vấn đề thì chính là không có vấn đề."
Đối với Trương Vũ, mọi người Bạch Long thái độ rất mâu thuẫn. Bởi vì thực lực thật sự của Trương Vũ theo cái nhìn của bọn họ cũng không vượt trội hơn Tống Hải Long, thậm chí về trị số còn không bằng bọn họ, cho nên bọn họ đều có chút không phục. Nhưng Trương Vũ lại dựa vào kỹ xảo võ đạo cao thâm cùng thiên phú, làm được những chuyện mà bọn họ tuyệt đối không thể làm được, vậy lại khiến trong lòng bọn họ ẩn ẩn có một tia bội phục. Mà ở một bên trên cáng cứu thương, Sở Thu Hà một mực giả vờ ngất thì mừng thầm trong lòng:
"Thổi đi, cứ tiếp tục thổi Trương Vũ cho ta."
Trương Vũ bị thổi càng mạnh, vậy hắn Sở Thu Hà bại trận sẽ càng bình thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận