Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 126: Vũ tử ngươi thật là thơm

Hai giờ sau, hai chân Nhạc Mộc Lam, cả hai tay đều bầm dập một mảng xanh một mảng tím, cả người khập khiễng rời khỏi phòng luyện công, trên mặt lại lóe lên vẻ tươi vui.
"Khả năng thích ứng của ta rất nhanh, cứ tiếp tục như vậy chẳng bao lâu nữa, liền có thể hoàn toàn khắc phục tâm lý ghét người nghèo mắc bệnh sạch sẽ."
"Cứ như vậy, sau này cho dù chuyển đổi tâm pháp, thành tích cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì..."
Cùng lúc đó, trong phòng luyện công, Trương Vũ bị bỏ lại một mình nằm trên mặt đất, đang thở hổn hển, trông như vừa mới vớt từ dưới nước lên.
Mà cả người hắn từ trên xuống dưới, bao gồm cả mặt đất, đều là những vệt thuốc nước và mùi thuốc.
"Mẹ nó con mụ này... Rốt cuộc mỗi ngày phải uống bao nhiêu thuốc vậy? Coi như ăn cơm chắc?"
Nhưng nghỉ ngơi chốc lát, Trương Vũ cảm thấy cả người một trận long tinh hổ mãnh.
Rõ ràng đã vật lộn kịch liệt với Nhạc Mộc Lam hai tiếng đồng hồ, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy thể lực không những không hề hao tổn mà còn vô cùng sung mãn, ngay cả pháp lực trong cơ thể vận chuyển cũng có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều.
"Là cặn thuốc trên người Nhạc Mộc Lam có tác dụng?"
Trương Vũ dám thề với trời, với tư cách là người kiên định ủng hộ phái luyện thể, vừa nãy lúc kịch đấu với Nhạc Mộc Lam, hắn tuyệt đối không hề mở miệng liếm dù chỉ một chút thuốc nước.
"Đừng nói là liếm, thỉnh thoảng ta còn nín thở nữa, như thế này cũng có thể bị thuốc nước ảnh hưởng?"
Dù sao thì trước đây lục phủ ngũ tạng của Trương Vũ bị thuốc làm tổn thương, về sau hắn luôn rất cẩn trọng về liều lượng dùng thuốc, trừ phi thực sự cần thiết thì mới không dùng một cách tùy tiện.
Là vì tránh việc tác dụng phụ của thuốc gây tổn thương cho thân thể.
Mà lúc này, cảm nhận trạng thái của mình, Trương Vũ thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ tiếp xúc qua da cũng được tính sao?"
"Hơn nữa cảm giác sao lại còn tốt hơn cả thuốc nước mình dùng bình thường vậy?"
"Hình như cũng không có cảm giác chèn ép lên thân thể..."
Ngay khi Trương Vũ từ từ đi ra khỏi phòng luyện công thì Phúc Cơ đột nhiên hỏi:
"Giờ đi đâu vậy?"
Trương Vũ hơi ngớ người:
"Có vấn đề gì sao?"
Phúc Cơ nói:
"Không dọn dẹp thuốc nước à?"
Trương Vũ:
"Thuốc nước gì?"
Phúc Cơ:
"Chẳng phải tất cả đều ở trên mặt đất kia sao?"
Trương Vũ nhìn vệt nước còn đang bốc hơi trên mặt đất, mặt đen lại nói:
"Ai thèm dọn cái này!"
Phúc Cơ nói:
"Nhạc Mộc Lam như chính nàng ta nói, đúng là toàn dùng hàng cao cấp nhất, người có tiền loại này cho dù ra mồ hôi thì vẫn đáng giá hơn so với các ngươi dùng thuốc."
"Tuy hiện giờ có lẫn vào khá nhiều mồ hôi của ngươi, độ tinh khiết thấp hơn một chút rồi."
"Nhưng ngươi cầm đi bán làm thuốc bổ chắc cũng kiếm được vài ngàn..."
Trương Vũ xoay người bỏ đi:
"Trời mới biết thuốc của nàng có thành phần gì, tác dụng ra sao, có tác dụng phụ gì hay không. Với lại ta không có giấy phép kinh doanh bán thuốc, bị bắt thì làm sao?"
Phúc Cơ thầm tiếc nuối, vốn định nói ngươi cho dù không mang đi bán thì cũng có thể đem về cho Bạch Chân Chân uống thử... lời định nói liền nuốt vào lòng.
Phúc Cơ thầm nghĩ:
"Cái tên Trương Vũ này mang nặng ngạo khí của kẻ nghèo quá, đã trà trộn vào tầng lớp thấp này rồi, có thể tiết kiệm tiền, kiếm tiền thì sao không làm? Phải biết tận dụng mọi nguồn lực để trèo lên trên mới là thái độ vốn có ở Côn Khư."
Trương Vũ nhìn bộ quần áo rách tả tơi của mình, nghĩ thầm mặc như này về thì không được.
Nghĩ ngợi một chút, hắn nhắn tin cho Nhạc Mộc Lam:
"Quần áo bị cô làm hỏng rồi."
200.200 đã chuyển khoản, đã nhận..
Trương Vũ:
"Ta là nói cô có thể đưa quần áo cho ta được không?"
Mười mấy phút sau, Luyện Thiên Cực cầm một chiếc quần đến, xuất hiện trước mặt Trương Vũ.
Luyện Thiên Cực tò mò hỏi:
"Ngươi đang huấn luyện thực chiến với thần thánh thứ nhất sao?"
Trương Vũ gật đầu:
"Ừ... Quần không cẩn thận bị rách."
Nói xong hắn nhận lấy quần từ Luyện Thiên Cực, nói tiếng cảm ơn.
Mà nhìn bộ quần áo rách nát trên người Trương Vũ, Luyện Thiên Cực dường như có thể tưởng tượng được sự kịch liệt của trận chiến vừa rồi.
Trong lòng thầm nghĩ:
"Ai dà, ta cũng muốn được huấn luyện thực chiến với thần thánh thứ nhất, chứ không phải là chỉ đến sau khi đánh nhau xong để đưa quần."
"Đáng tiếc thực lực ta không đủ, chỉ khi làm ghế mới được ở gần nàng nhất."
Luyện Thiên Cực nhìn bóng lưng Trương Vũ rời đi, thầm nghĩ:
"Chỉ khi nào trở thành học bá như Trương Vũ, mới có thể chiến đấu cận chiến với thần thánh thứ nhất, mới có thể đứng mà đến gần nàng, chứ không phải là chỉ có nằm sấp mới có thể tiếp cận được thần thánh thứ nhất..."
Ở một bên khác, Trương Vũ vừa đi ra khỏi phòng luyện công, vừa cảm nhận trạng thái cơ thể mình, trong lòng nghĩ:
"Dược hiệu này vẫn còn tác dụng sao? Phải theo dõi một ngày xem sao đã."
"Nếu không có tác dụng phụ gì thì có lẽ do Nhạc Mộc Lam dùng thuốc chất lượng đặc biệt tốt, nên tác dụng phụ mới nhỏ?"
"Hay là do cơ thể mình càng ngày càng cường đại, lục phủ ngũ tạng dần dần trở nên khỏe mạnh, cũng đang đào thải độc tố tích tụ trước kia..."
"Hoặc là do cả hai nguyên nhân chồng lên?"
Trương Vũ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ tiếp tục đến chỗ Nhạc Mộc Lam để luyện tập cùng.
Dù sao một giờ là 12.000 tệ, hai tiếng đã là 24.000 tệ rồi, chỉ cần đến một lần liền có 24.000 tệ công việc, dù phải miễn cưỡng dùng chút thuốc, chỉ cần hậu quả không nghiêm trọng thì hắn vẫn có thể chịu được.
Mà trên đường trở về mái vòm, Bạch Chân Chân vẫn chưa từ bệnh viện về, Trương Vũ suy nghĩ một chút, liền định mua công pháp mới tu luyện trước.
Dù sao thì ba trăm nghìn tiền thưởng đã về tài khoản rồi, trong lòng Trương Vũ sớm đã rục rịch, lập tức tiêu tốn 120 nghìn tệ, mua ngay quyền sử dụng Đại Nhật Khí Hải.
Cứ như thế một vào một ra, tính thêm cả tiền bồi luyện kiếm được từ chỗ Nhạc Mộc Lam hôm nay, tiền tiết kiệm của Trương Vũ còn hơn 210 nghìn tệ.
Sau khi xem lướt qua nội dung trên bí tịch điện tử, Trương Vũ thầm nghĩ, môn Đại Nhật Khí Hải này quả nhiên giống như những gì đã giới thiệu vắn tắt, không phải là một môn công pháp quá khó.
"Mấu chốt của môn công pháp này, chính là nằm ở việc tích lũy qua thực tiễn. Như vậy..."
Vũ Thư: Trương Vũ! Hãy cho ta thấy giới hạn của ngươi đi!
Sau khi đổi sang Vũ Thư, Trương Vũ bắt đầu tu luyện môn Đại Nhật Khí Hải này.
Tuy là công pháp cấp chuyên gia Luyện Khí trung kỳ, nhưng các chỉ số của Trương Vũ hiện giờ không hề thấp, thậm chí còn cao hơn cả nhiều học sinh lớp mười một của trường trung học phổ thông Tung Dương, đủ để đáp ứng yêu cầu tu luyện của Đại Nhật Khí Hải.
Chỉ thấy Chu Thiên Thải Khí pháp trong cơ thể hắn vốn cuồn cuộn không ngừng, giống như vĩnh viễn không bao giờ ngừng, bị Trương Vũ cho dừng lại.
Pháp lực vốn lưu chuyển khắp toàn thân bị ngắt, tất cả pháp lực bị thu hồi về đan điền.
Sau đó một luồng pháp lực từ trong đan điền trỗi dậy, được Trương Vũ dần dần ngưng tụ thành một luồng pháp lực mặt trời lấp lánh ánh kim quang nhỏ vụn.
Tiếp đó luồng pháp lực mặt trời này dần dần du tẩu trong kinh mạch toàn thân của Trương Vũ, bắt đầu xây dựng một vòng tuần hoàn pháp lực mới.
Vừa ngưng tụ pháp lực mặt trời, vừa xây dựng vòng tuần hoàn pháp lực.
Trương Vũ lại không hề cảm thấy khó khăn gì, với khả năng khống chế pháp lực từ những môn công pháp cấp 10 mà hắn tu luyện thành, việc tu hành Đại Nhật Khí Hải này có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Điều khiến hắn ngoài ý muốn hơn... là Trương Vũ cảm thấy dược lực dưới những kích thích đó khiến pháp lực của hắn vận chuyển nhanh hơn ngày thường tới ba phần.
Mà trong quá trình tu hành sau đó, Trương Vũ càng cảm thấy tinh thần mình sảng khoái... cứ như là có thể tiết kiệm được cả thuốc bổ sung thần kinh.
"Là tác dụng của thuốc nước của Nhạc Mộc Lam sao?"
"Không chỉ bổ sung thể lực, kích thích pháp lực, thậm chí còn có thể nâng cao tinh thần, miễn ngủ?"
Trương Vũ nhớ lại lời Phúc Cơ nói trước đó.
"Con mụ Nhạc Mộc Lam này... chẳng lẽ mồ hôi của cô ta còn tốt hơn cả thuốc mình mua trong ngày thi đấu kia, còn đáng giá hơn à?"
"Mẹ nó, lũ người có tiền này thật đáng chết."
Lúc này Trương Vũ, bỗng cảm thấy bản thân có chút hiểu được tâm trạng của đám người chui xuống cống ngầm của trường trung học phổ thông Bạch Long để trộm nước cống ngầm.
Bởi vì vừa rồi trong đầu hắn cũng có thoáng xúc động muốn thu thập mồ hôi của Nhạc Mộc Lam lần sau đến trường trung học phổ thông Tử Vân.
"Dừng lại Trương Vũ!"
"Đừng để bị dị hóa bởi Côn Khư!"
"Ngươi không phải loại người đó!"
Trương Vũ nhanh chóng tập trung tinh thần, chuyển sự chú ý trở lại với Đại Nhật Khí Hải.
Chín phút trôi qua, khi vòng vận hành đầu tiên của Đại Nhật Khí Hải kết thúc, trong lòng Trương Vũ chợt có được rất nhiều tâm đắc, tất cả đều là những điểm cần chú ý trong quá trình vận hành của Đại Nhật Khí Hải.
Ngoài ra, hắn còn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình dần tăng lên, trở nên càng ngày càng nóng.
Trong bóng tối, những đốm sáng nhỏ dần bị Trương Vũ hấp dẫn.
Đó là ánh trăng trên trời, ánh đèn neon nơi xa, ánh đèn từ những ngôi nhà phía bên kia bờ... Từng tia từng tia sáng bị Trương Vũ hấp dẫn, khiến cả người hắn dần dần tỏa ra những vệt sáng nhạt.
Phúc Cơ quan sát cảnh tượng này, thầm nghĩ:
"Quả nhiên... đã thành công rồi sao?"
"Tu thành Đại Nhật Khí Hải tầng thứ nhất, vốn cần một tháng thời gian ánh sáng chiếu rọi, khiến người tu luyện dần dần thích ứng pháp lực mặt trời... Nhưng bước này lại bị hắn trong nháy mắt hoàn thành."
"Tiểu tử này tiềm năng, quả nhiên giống như ta trước đó quan sát và phán đoán, chỉ cần luyện tập liền có thể nhanh chóng tiến bộ, thậm chí có thể vượt ra khỏi một số hạn chế của công pháp."
Ngay lúc Phúc Cơ nghĩ như vậy, Trương Vũ đã tiếp tục tu hành Đại Nhật Khí Hải, đem pháp lực mặt trời đẩy mạnh khắp toàn thân, không ngừng hấp dẫn lấy quang huy trong bầu trời đêm, khiến chính hắn ngày càng sáng hơn. Khi Bạch Chân Chân quay về đến dưới vòm cầu, Trương Vũ đã đẩy Đại Nhật Khí Hải đến cấp 1 , 4 phần 10.
Giờ phút này, Trương Vũ cả người từ trong ra ngoài đều lộ ra từng tia vi quang, khi hắn mở mắt, há miệng, Bạch Chân Chân thậm chí có thể thấy trong mắt, trong miệng Trương Vũ đều đang phát sáng. Bạch Chân Chân kinh ngạc nói:
"Đây chính là cái Đại Nhật Khí Hải ngươi nói? Động tĩnh của ngươi hơi lớn đó, sáng lấp lánh, quá thu hút sự chú ý rồi."
Trương Vũ cảm thụ toàn thân trên dưới phóng thích vi quang, cũng khẽ gật đầu:
"Quả thật có chút dễ khiến người khác chú ý, bất quá tiếp theo vừa vặn muốn thuê phòng, đến lúc đó trốn trong phòng luyện công là được."
Bạch Chân Chân:
"Vậy chẳng phải có thể nhờ chiêu này của ngươi tiết kiệm tiền điện đèn à."
Trương Vũ lắc đầu, giải thích nói:
"Cái này e là không được, Đại Nhật Khí Hải bản chất là hấp thụ quang hoa cô đọng pháp lực, chứ không phải phóng thích ánh sáng."
"Nếu trốn trong phòng luyện công, chẳng những không tiết kiệm điện, e là còn phải mở đèn công suất lớn chiếu vào ta, như vậy hiệu suất chiết xuất pháp lực mới tốt."
Bạch Chân Chân cảm thán:
"Vậy môn công pháp này vẫn là kiểu nhà giàu hao điện."
Trương Vũ tiếp lời:
"Bất quá chỉ cần vượt qua giai đoạn ban đầu là được, theo đẳng cấp Đại Nhật Khí Hải được nâng cao, hiệu quả thu nạp quang hoa sẽ ngày càng mạnh, sau đó sẽ không còn quang mang xuyên thấu cơ thể nữa, ngược lại khi vận công sẽ ngày càng tối lại."
"Đến lúc đó mỗi khi trời tối ta sẽ đi ra ngoài chiếu vào những ánh đèn của tòa nhà cao tầng kia là được."
Nghe Trương Vũ giới thiệu về Đại Nhật Khí Hải, Bạch Chân Chân không khỏi tấm tắc lấy làm lạ, nhưng khi nàng đến gần Trương Vũ, một mùi hương lạ liền xộc vào mặt, khiến nàng ngạc nhiên hỏi:
"Vũ tử trên người ngươi có mùi gì vậy? Sao lại thơm thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận