Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?
Chương 32: Pháp lực cùng thể dục
Linh giới.
Lý Tinh Vũ luôn quan sát tình hình của Trương Vũ.
Khi hắn thấy độ đau đớn của Trương Vũ lên đến cấp 37, liền cảm giác đối phương đã tới giới hạn.
"Với tình trạng này của hắn thì không thể chống đỡ thêm nữa."
Liếc nhìn lên đầu đối phương, trong góc nhìn của Lý Tinh Vũ, các chỉ số như nhịp tim, hô hấp đều hiện lên rõ ràng.
"Đã đạt đến giới hạn chịu đựng, chắc là muốn giảm độ đau."
"Theo tình hình trước mắt, vẫn chỉ ở phạm trù đạo tâm cấp 1 à? Cũng không có gì đặc biệt, vậy mà có thể lĩnh hội được ảo diệu của Thiên Nhân Diễn Vũ Đồ?"
Ngay khi Lý Tinh Vũ vừa nghĩ vậy, hắn cảm thấy khí thế của đối phương đột ngột thay đổi, biểu tình vặn vẹo ban đầu dần khôi phục bình thường, thậm chí còn lộ ra một tia cười lạnh.
"Hả? Chống đỡ được à?"
"Cái khí thế này khiến người ta cảm giác... giống như là võ công trên Thiên Nhân Diễn Vũ Đồ?"
Lý Tinh Vũ có chút kinh ngạc nhìn Trương Vũ, thấy đối phương cứ như vậy một giây một phút, kiên trì đến khi hết 60 phút.
Trong lòng hắn càng thêm kinh ngạc, tính toán:
"Ý chí mạnh mẽ như vậy, đạo tâm của hắn cũng sắp đạt đến cấp 2 rồi."
"Tuy rằng vẫn chưa luyện thành võ công trên Thiên Nhân Diễn Vũ Đồ, nhưng có vẻ như thông qua đó lĩnh hội được một ít chỗ huyền diệu, mà lại có thể dùng để tăng cường ý chí."
"Gã này có chút lợi hại đấy, thông tin này chắc là có thể bán được chút tiền."
Nghĩ tới đây, Lý Tinh Vũ đã dùng văn tự miêu tả lại thông tin của Trương Vũ, sau đó đăng lên trang web tình báo, đặt giá 1.000 đồng.
Nhưng nghĩ một chút, hắn lại đổi giá 1.000 đồng thành mười ngàn.
Sau đó viết thêm tiêu đề:
"Kinh hoàng! Trường trung học Tung Dương xuất hiện thiên tài võ đạo tuyệt thế."
Cởi mặt nạ Linh giới xuống, Trương Vũ há miệng run rẩy đứng dậy, cho dù lúc này đã thoát khỏi Linh giới, hắn vẫn có cảm giác toàn thân như bị kim châm.
Bên cạnh giường ngủ, một học sinh đang muốn đứng dậy thì lại mềm nhũn chân ngã xuống đất.
Mà xung quanh trên giường, cảnh tượng tương tự xảy ra liên tiếp, hiển nhiên đều là di chứng từ Linh giới vẫn chưa hồi phục.
Có học sinh liền lập tức mở bình thuốc tùy thân, lấy ra một viên thuốc uống vào.
Trương Vũ đoán đó hẳn là thuốc giảm xóc đạo tâm.
Tuy dựa vào các phương pháp luyện tâm tương tự, những công pháp như Thiên Vũ Luyện Tâm Quyết, phối hợp với tư tưởng công pháp phù hợp, có thể từng chút một nâng cao cấp bậc đạo tâm.
Nhưng rất nhiều học sinh vẫn chọn dùng thuốc giảm xóc đạo tâm.
Loại thuốc này có thể điều chỉnh chất dẫn truyền thần kinh và chất bài tiết của đại não, tăng cảm xúc tích cực, từ đó tăng ý chí một cách hiệu quả và nâng cao cấp độ đạo tâm.
Nhưng thuốc giảm xóc đạo tâm không phải không có tác dụng phụ, thuốc chất lượng càng cao, hiệu quả càng mạnh, thì không những giá cả càng đắt mà tính gây nghiện cũng càng lớn, và tác dụng phụ sau khi dừng thuốc cũng càng đáng sợ.
Thông thường, một khi đã dùng, thì cần phải duy trì trong thời gian dài, nếu không dừng thuốc sẽ dẫn đến đạo tâm tụt lùi.
Nguyên thân Trương Vũ là do không có tiền mua thuốc tiếp nên cấp đạo tâm gần đạt cấp 2 của hắn dần dần tụt lùi.
Mãi đến gần đây, trải qua một loạt tôi luyện cùng với sự lĩnh hội Thiên Vũ Luyện Tâm Quyết, hắn cảm thấy bản thân đã trở lại gần trình độ đạo tâm cấp 2 đó.
Hiện tại Trương Vũ cũng không có ý định chạm lại vào thuốc giảm xóc đạo tâm nữa.
So với dùng thuốc, hiện tại hắn càng tin vào tiềm lực bản thân và sự tự kiềm chế.
Mà lúc này, cũng không có nhiều thời gian để mọi người nghỉ ngơi.
Buổi sáng còn có trận thi thứ hai, đa số học sinh đều phải tranh thủ thời gian gượng dậy, chạy đến địa điểm thi tiếp theo.
Đến địa điểm thi pháp lực, Trương Vũ thấy rất nhiều giáo viên trợ giảng và giám khảo đã chuẩn bị xong.
Khi đến lượt Trương Vũ, cánh tay, ngực và bụng của hắn được dán các miếng dán cảm biến, sau đó theo yêu cầu của giáo viên bắt đầu vận chuyển pháp lực, đưa pháp lực từ đan điền đến vị trí bàn tay.
Lúc này, việc kiểm tra pháp lực rõ ràng chi tiết và chính xác hơn nhiều so với bình thường, để tránh xảy ra vấn đề trong kỳ thi tháng.
Miếng dán không chỉ dùng để kiểm tra tổng lượng pháp lực vận hành trong cơ thể Trương Vũ mà còn dùng để đo hiệu suất mỗi lần vận hành pháp lực của hắn.
Điều này để tránh việc thí sinh có pháp lực trong cơ thể đơn thuần dựa vào lượng tiền đã nạp vào mà thiếu đi chất.
Trương Vũ cảm nhận rõ ràng rằng so với cuộc thi tra tấn đạo tâm, phần lớn học sinh có vẻ không căng thẳng khi thi pháp lực.
Dù sao trình độ pháp lực của mỗi người thế nào đã định trước từ trước khi thi, không liên quan gì đến việc phát huy tại chỗ.
Có pháp lực thì là có, không có thì là không có, biết dùng là biết dùng, không biết dùng thì là không biết dùng.
Ngay khi Trương Vũ kiểm tra xong, giáo viên trợ giảng phụ trách ghi số liệu kinh ngạc kêu lên một tiếng, không khỏi nhìn Trương Vũ thêm mấy lần.
Trương Vũ hỏi:
"Giáo viên, có chuyện gì sao?"
Giáo viên trợ giảng vội lắc đầu:
"Không có gì."
Chỉ là trong lòng thầm lẩm bẩm:
"Hiệu suất vận chuyển pháp lực cao thật, chắc chắn lại là đám có tiền."
Giờ ăn trưa.
Trong nhà ăn toàn là những học sinh như xác không hồn.
Có người di chứng thi đạo tâm vẫn chưa hết, có người lo lắng vì thi không tốt, lại có người nghĩ xem có nên tự sát hay không...
Bạch Chân Chân cũng thở dài thườn thượt ngồi xuống:
"Mẹ nó chứ!"
"Cái người ra đề thi đạo tâm lần này sinh ra đúng là ngay cả ngựa cũng không cần, có phải là hắn còn muốn mở một cuộc đánh giá người ra đề trên mạng, sau đó cho điện thoại chế độ rung nhét vào trong quần không."
Sau hơn hai phút chửi rủa không giống nhau, mãi đến khi Chu Thiên Dực đến thì Bạch Chân Chân mới dừng lại, ăn một miếng cơm.
Trương Vũ tin rằng những lời chửi rủa tương tự chắc chắn đang lơ lửng trên không trung ở mỗi trường trung học phổ thông ở thành phố Tung Dương.
Chu Thiên Dực vừa ngồi xuống liền không kìm được mà nói:
"Các ngươi nghe tin gì chưa? Có mấy trường trung học phổ thông đều có người nhảy lầu rồi."
Ánh mắt của Trương Vũ và Bạch Chân Chân cùng ngưng lại, trong nháy mắt đều nhìn về phía Chu Thiên Dực.
Chu Thiên Dực tiếp tục:
"Bởi vì quy tắc thi đạo tâm lần này quá khắc nghiệt."
"Ví dụ như có một số học sinh khi thi muốn đạt điểm cao, lỡ tay điều độ đau vượt quá giới hạn bản thân rồi ngất xỉu, trực tiếp bị đá ra khỏi Linh giới, thi bị tính không điểm."
Hắn cảm thán lắc đầu:
"Có mấy người tỉnh dậy sau đó không chịu nổi nên nhảy lầu luôn."
"Không điểm."
Bạch Chân Chân bên cạnh đau khổ nói:
"Đúng là sự sỉ nhục tột cùng của trung học phổ thông, từ đó mất hoàn toàn quyền được tồn tại trong trường."
"Đổi lại là ta ta cũng nhảy, đập chết cái đứa ra đề đó."
Trương Vũ hỏi:
"Vậy nếu như vậy thì người ra đề lần này có phải không dễ sống không? Trong số người nhảy lầu nếu có người có tiền, vậy chẳng phải cha mẹ hắn sẽ điên cuồng trả thù người ra đề?"
Chu Thiên Dực nhìn Trương Vũ như nhìn đồ ngốc:
"Sao có thể?"
Trương Vũ:
"Ngươi nói người có tiền cha mẹ cũng không thể trả thù được à? Người ra đề lần này có bối cảnh rất mạnh?"
Chu Thiên Dực lắc đầu:
"Ta là nói người có tiền làm sao có thể chết khi nhảy lầu ở trong trường được?"
"Mỗi một trường đều đã trả phí bảo an."
"Mới vừa nhảy xuống là toàn trường báo động, bảo vệ hoặc giáo viên sẽ lập tức cứu người lên."
"Cho dù có đụng trúng đất cũng sẽ bị đội cấp cứu hồi sinh."
Hắn nói một cách đương nhiên:
"Người có tiền muốn chết chắc chắn sẽ tìm đường khác, nhảy lầu ở trường thì không thể chết được."
Nhìn Chu Thiên Dực nói đạo lý rõ ràng, Trương Vũ không thể không thừa nhận rằng ở cái Phá Côn Khư này, tình hình có thể đúng là như vậy.
Ăn cơm xong, Trương Vũ liền nhân lúc sở trường thời gian cooldown kết thúc, lại đổi sở trường Vũ Thư thành Chu Thiên Thải Khí Pháp, tiện thể lại luyện thổ nạp mấy lần.
Chu Thiên Thải Khí Pháp cấp 8 , 3 phần 160. lên , 6 phần 160.
Chớp mắt đã đến giờ thi cuối cùng vào buổi chiều.
Thi thể dục.
Trong sân luyện tập rộng lớn, Vương Hải đang ngồi trên ghế giám khảo.
Trong quá trình thi sắp tới, ông cùng một số giáo viên thể dục lớp mười khác sẽ cùng nhau chấm điểm cho tất cả các thí sinh lớp mười.
Ông cúi đầu liếc danh sách thí sinh, ánh mắt dừng lại trên tên Trương Vũ.
Trong ấn tượng của Vương Hải, Trương Vũ là một học sinh mỗi ngày chăm chỉ rèn luyện, ăn uống đầy đủ, và ngoan ngoãn nghe lời.
Thái độ nghiêm túc, khả năng kháng thuốc cũng không tệ, tháng trước đã trở thành đối tượng ông quan sát.
Nếu như có thể tiếp tục kiên trì, ông không ngại bồi dưỡng Trương Vũ thành Triệu Thiên Hành thứ hai, sau này thi đạt thành tích tốt rồi sẽ lại là một tấm biển vàng của ông.
Nhưng từ tháng này trở đi, không hiểu sao Trương Vũ lại nhiều lần thách thức uy quyền của ông trong lớp học, thậm chí còn hô hào những khẩu hiệu tà đạo về luyện thể tự nhiên.
Lúc đầu, ông hoài nghi đối phương có con đường nhập hàng khác, sau lưng có người muốn cùng ông tranh giành thị trường lớp mẫu của khối 10 ở trường trung học Tung Dương.
Nhưng trải qua một phen quan sát và báo cáo của Triệu Thiên Hành, hắn dần dần phủ định khả năng này. Sau đó, hắn nghe tin đồn khắp nơi về việc Trương Vũ được Kim Đan Chân Nhân nhận làm đệ tử. Vương Hải tuy là một trong những giáo viên thể dục chủ chốt của trường trung học phổ thông Tung Dương, nhưng cũng chưa đủ tư cách để tiếp xúc đến cấp độ Kim Đan Chân Nhân này. Việc Trương Vũ có thật sự được Kim Đan Chân Nhân nhận làm đệ tử hay không, hắn không cách nào xác định được. Ngay khi Vương Hải còn đang suy tư về những điều này, mười học sinh đã bước lên sân khấu phía trước. Các học sinh để lộ toàn bộ cơ bắp trên người, bên ngoài còn dán đầy các loại miếng dán đo lường. Rống! Rống! Rống! Tiếp đó, theo từng tiếng gào thét như dã thú, cơ bắp trên người mười học sinh đột nhiên phồng lên, từng khối gân xanh nổi lên trong cơ bắp đang bộc phát ra một sức mạnh kinh người. Số liệu thu được từ các miếng dán đo lường nhanh chóng hiển thị trên màn hình của nhóm giáo viên thể dục, cho thấy rõ sức mạnh mà mỗi khối thịt trên người các thí sinh vừa mới bộc phát ra. Điều này khác với việc kiểm tra thô ráp sức mạnh cơ thể toàn diện thông thường, mà là kiểm tra chi tiết sức mạnh của các bộ phận trên toàn bộ cơ thể thí sinh trong khi họ phát lực. Cùng lúc đó, ánh mắt của Vương Hải và những người khác nhanh chóng quét qua các thí sinh, thông qua hình dáng bên ngoài của cơ bắp, cấu trúc cơ thể, trạng thái bộc phát, kết hợp với số liệu vừa thu được, để chấm điểm cho từng thí sinh. Sức mạnh cơ thể trong kỳ thi thể dục tháng không phải là chỉ số duy nhất để đánh giá điểm số. Kích thước, hình dạng, cấu trúc của từng khối cơ bắp trên toàn bộ cơ thể... đều rất quan trọng. Kết cấu nào thích hợp để phát lực hơn? Loại cơ bắp nào hữu ích hơn trong thực chiến? Cơ bắp nào là cơ sống? Cơ bắp nào là cơ chết? Tất cả đều cần ban giám khảo giàu kinh nghiệm kết hợp với số liệu để đánh giá. Xét cho cùng, ngay cả khi sức mạnh cơ thể tương đương nhau, cấu trúc và kích thước cơ thể khác nhau cũng sẽ tạo ra sự khác biệt lớn về sức mạnh, tốc độ và cả khả năng chiến đấu. Vương Hải đã quá quen thuộc với việc này. Là một giáo viên thể dục chủ chốt, mấy chục năm qua hắn không biết đã xem bao nhiêu khối thịt trắng tròn hai trăm cân, ba trăm cân, thậm chí cả những con thú khổng lồ nặng năm trăm cân hắn cũng đã xem không ít lần. Sau khi nhìn lướt qua và ghi lại điểm số của mình, trong đầu hắn lại nghĩ đến chuyện của Trương Vũ vừa nãy. "Vậy hãy xem điểm số của ngươi như thế nào đã."
"Nếu điểm số của ngươi giảm sút nghiêm trọng sau ba tuần bị cô lập, thì điều đó có nghĩa là ngươi chắc chắn không thể nào là đệ tử Kim Đan được."
"Vậy đến lúc đó..."
Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Hải lóe lên một tia lạnh lẽo. Tất cả những người cản trở việc hắn được xuất ngoại, đều nên bị đuổi học.
Lý Tinh Vũ luôn quan sát tình hình của Trương Vũ.
Khi hắn thấy độ đau đớn của Trương Vũ lên đến cấp 37, liền cảm giác đối phương đã tới giới hạn.
"Với tình trạng này của hắn thì không thể chống đỡ thêm nữa."
Liếc nhìn lên đầu đối phương, trong góc nhìn của Lý Tinh Vũ, các chỉ số như nhịp tim, hô hấp đều hiện lên rõ ràng.
"Đã đạt đến giới hạn chịu đựng, chắc là muốn giảm độ đau."
"Theo tình hình trước mắt, vẫn chỉ ở phạm trù đạo tâm cấp 1 à? Cũng không có gì đặc biệt, vậy mà có thể lĩnh hội được ảo diệu của Thiên Nhân Diễn Vũ Đồ?"
Ngay khi Lý Tinh Vũ vừa nghĩ vậy, hắn cảm thấy khí thế của đối phương đột ngột thay đổi, biểu tình vặn vẹo ban đầu dần khôi phục bình thường, thậm chí còn lộ ra một tia cười lạnh.
"Hả? Chống đỡ được à?"
"Cái khí thế này khiến người ta cảm giác... giống như là võ công trên Thiên Nhân Diễn Vũ Đồ?"
Lý Tinh Vũ có chút kinh ngạc nhìn Trương Vũ, thấy đối phương cứ như vậy một giây một phút, kiên trì đến khi hết 60 phút.
Trong lòng hắn càng thêm kinh ngạc, tính toán:
"Ý chí mạnh mẽ như vậy, đạo tâm của hắn cũng sắp đạt đến cấp 2 rồi."
"Tuy rằng vẫn chưa luyện thành võ công trên Thiên Nhân Diễn Vũ Đồ, nhưng có vẻ như thông qua đó lĩnh hội được một ít chỗ huyền diệu, mà lại có thể dùng để tăng cường ý chí."
"Gã này có chút lợi hại đấy, thông tin này chắc là có thể bán được chút tiền."
Nghĩ tới đây, Lý Tinh Vũ đã dùng văn tự miêu tả lại thông tin của Trương Vũ, sau đó đăng lên trang web tình báo, đặt giá 1.000 đồng.
Nhưng nghĩ một chút, hắn lại đổi giá 1.000 đồng thành mười ngàn.
Sau đó viết thêm tiêu đề:
"Kinh hoàng! Trường trung học Tung Dương xuất hiện thiên tài võ đạo tuyệt thế."
Cởi mặt nạ Linh giới xuống, Trương Vũ há miệng run rẩy đứng dậy, cho dù lúc này đã thoát khỏi Linh giới, hắn vẫn có cảm giác toàn thân như bị kim châm.
Bên cạnh giường ngủ, một học sinh đang muốn đứng dậy thì lại mềm nhũn chân ngã xuống đất.
Mà xung quanh trên giường, cảnh tượng tương tự xảy ra liên tiếp, hiển nhiên đều là di chứng từ Linh giới vẫn chưa hồi phục.
Có học sinh liền lập tức mở bình thuốc tùy thân, lấy ra một viên thuốc uống vào.
Trương Vũ đoán đó hẳn là thuốc giảm xóc đạo tâm.
Tuy dựa vào các phương pháp luyện tâm tương tự, những công pháp như Thiên Vũ Luyện Tâm Quyết, phối hợp với tư tưởng công pháp phù hợp, có thể từng chút một nâng cao cấp bậc đạo tâm.
Nhưng rất nhiều học sinh vẫn chọn dùng thuốc giảm xóc đạo tâm.
Loại thuốc này có thể điều chỉnh chất dẫn truyền thần kinh và chất bài tiết của đại não, tăng cảm xúc tích cực, từ đó tăng ý chí một cách hiệu quả và nâng cao cấp độ đạo tâm.
Nhưng thuốc giảm xóc đạo tâm không phải không có tác dụng phụ, thuốc chất lượng càng cao, hiệu quả càng mạnh, thì không những giá cả càng đắt mà tính gây nghiện cũng càng lớn, và tác dụng phụ sau khi dừng thuốc cũng càng đáng sợ.
Thông thường, một khi đã dùng, thì cần phải duy trì trong thời gian dài, nếu không dừng thuốc sẽ dẫn đến đạo tâm tụt lùi.
Nguyên thân Trương Vũ là do không có tiền mua thuốc tiếp nên cấp đạo tâm gần đạt cấp 2 của hắn dần dần tụt lùi.
Mãi đến gần đây, trải qua một loạt tôi luyện cùng với sự lĩnh hội Thiên Vũ Luyện Tâm Quyết, hắn cảm thấy bản thân đã trở lại gần trình độ đạo tâm cấp 2 đó.
Hiện tại Trương Vũ cũng không có ý định chạm lại vào thuốc giảm xóc đạo tâm nữa.
So với dùng thuốc, hiện tại hắn càng tin vào tiềm lực bản thân và sự tự kiềm chế.
Mà lúc này, cũng không có nhiều thời gian để mọi người nghỉ ngơi.
Buổi sáng còn có trận thi thứ hai, đa số học sinh đều phải tranh thủ thời gian gượng dậy, chạy đến địa điểm thi tiếp theo.
Đến địa điểm thi pháp lực, Trương Vũ thấy rất nhiều giáo viên trợ giảng và giám khảo đã chuẩn bị xong.
Khi đến lượt Trương Vũ, cánh tay, ngực và bụng của hắn được dán các miếng dán cảm biến, sau đó theo yêu cầu của giáo viên bắt đầu vận chuyển pháp lực, đưa pháp lực từ đan điền đến vị trí bàn tay.
Lúc này, việc kiểm tra pháp lực rõ ràng chi tiết và chính xác hơn nhiều so với bình thường, để tránh xảy ra vấn đề trong kỳ thi tháng.
Miếng dán không chỉ dùng để kiểm tra tổng lượng pháp lực vận hành trong cơ thể Trương Vũ mà còn dùng để đo hiệu suất mỗi lần vận hành pháp lực của hắn.
Điều này để tránh việc thí sinh có pháp lực trong cơ thể đơn thuần dựa vào lượng tiền đã nạp vào mà thiếu đi chất.
Trương Vũ cảm nhận rõ ràng rằng so với cuộc thi tra tấn đạo tâm, phần lớn học sinh có vẻ không căng thẳng khi thi pháp lực.
Dù sao trình độ pháp lực của mỗi người thế nào đã định trước từ trước khi thi, không liên quan gì đến việc phát huy tại chỗ.
Có pháp lực thì là có, không có thì là không có, biết dùng là biết dùng, không biết dùng thì là không biết dùng.
Ngay khi Trương Vũ kiểm tra xong, giáo viên trợ giảng phụ trách ghi số liệu kinh ngạc kêu lên một tiếng, không khỏi nhìn Trương Vũ thêm mấy lần.
Trương Vũ hỏi:
"Giáo viên, có chuyện gì sao?"
Giáo viên trợ giảng vội lắc đầu:
"Không có gì."
Chỉ là trong lòng thầm lẩm bẩm:
"Hiệu suất vận chuyển pháp lực cao thật, chắc chắn lại là đám có tiền."
Giờ ăn trưa.
Trong nhà ăn toàn là những học sinh như xác không hồn.
Có người di chứng thi đạo tâm vẫn chưa hết, có người lo lắng vì thi không tốt, lại có người nghĩ xem có nên tự sát hay không...
Bạch Chân Chân cũng thở dài thườn thượt ngồi xuống:
"Mẹ nó chứ!"
"Cái người ra đề thi đạo tâm lần này sinh ra đúng là ngay cả ngựa cũng không cần, có phải là hắn còn muốn mở một cuộc đánh giá người ra đề trên mạng, sau đó cho điện thoại chế độ rung nhét vào trong quần không."
Sau hơn hai phút chửi rủa không giống nhau, mãi đến khi Chu Thiên Dực đến thì Bạch Chân Chân mới dừng lại, ăn một miếng cơm.
Trương Vũ tin rằng những lời chửi rủa tương tự chắc chắn đang lơ lửng trên không trung ở mỗi trường trung học phổ thông ở thành phố Tung Dương.
Chu Thiên Dực vừa ngồi xuống liền không kìm được mà nói:
"Các ngươi nghe tin gì chưa? Có mấy trường trung học phổ thông đều có người nhảy lầu rồi."
Ánh mắt của Trương Vũ và Bạch Chân Chân cùng ngưng lại, trong nháy mắt đều nhìn về phía Chu Thiên Dực.
Chu Thiên Dực tiếp tục:
"Bởi vì quy tắc thi đạo tâm lần này quá khắc nghiệt."
"Ví dụ như có một số học sinh khi thi muốn đạt điểm cao, lỡ tay điều độ đau vượt quá giới hạn bản thân rồi ngất xỉu, trực tiếp bị đá ra khỏi Linh giới, thi bị tính không điểm."
Hắn cảm thán lắc đầu:
"Có mấy người tỉnh dậy sau đó không chịu nổi nên nhảy lầu luôn."
"Không điểm."
Bạch Chân Chân bên cạnh đau khổ nói:
"Đúng là sự sỉ nhục tột cùng của trung học phổ thông, từ đó mất hoàn toàn quyền được tồn tại trong trường."
"Đổi lại là ta ta cũng nhảy, đập chết cái đứa ra đề đó."
Trương Vũ hỏi:
"Vậy nếu như vậy thì người ra đề lần này có phải không dễ sống không? Trong số người nhảy lầu nếu có người có tiền, vậy chẳng phải cha mẹ hắn sẽ điên cuồng trả thù người ra đề?"
Chu Thiên Dực nhìn Trương Vũ như nhìn đồ ngốc:
"Sao có thể?"
Trương Vũ:
"Ngươi nói người có tiền cha mẹ cũng không thể trả thù được à? Người ra đề lần này có bối cảnh rất mạnh?"
Chu Thiên Dực lắc đầu:
"Ta là nói người có tiền làm sao có thể chết khi nhảy lầu ở trong trường được?"
"Mỗi một trường đều đã trả phí bảo an."
"Mới vừa nhảy xuống là toàn trường báo động, bảo vệ hoặc giáo viên sẽ lập tức cứu người lên."
"Cho dù có đụng trúng đất cũng sẽ bị đội cấp cứu hồi sinh."
Hắn nói một cách đương nhiên:
"Người có tiền muốn chết chắc chắn sẽ tìm đường khác, nhảy lầu ở trường thì không thể chết được."
Nhìn Chu Thiên Dực nói đạo lý rõ ràng, Trương Vũ không thể không thừa nhận rằng ở cái Phá Côn Khư này, tình hình có thể đúng là như vậy.
Ăn cơm xong, Trương Vũ liền nhân lúc sở trường thời gian cooldown kết thúc, lại đổi sở trường Vũ Thư thành Chu Thiên Thải Khí Pháp, tiện thể lại luyện thổ nạp mấy lần.
Chu Thiên Thải Khí Pháp cấp 8 , 3 phần 160. lên , 6 phần 160.
Chớp mắt đã đến giờ thi cuối cùng vào buổi chiều.
Thi thể dục.
Trong sân luyện tập rộng lớn, Vương Hải đang ngồi trên ghế giám khảo.
Trong quá trình thi sắp tới, ông cùng một số giáo viên thể dục lớp mười khác sẽ cùng nhau chấm điểm cho tất cả các thí sinh lớp mười.
Ông cúi đầu liếc danh sách thí sinh, ánh mắt dừng lại trên tên Trương Vũ.
Trong ấn tượng của Vương Hải, Trương Vũ là một học sinh mỗi ngày chăm chỉ rèn luyện, ăn uống đầy đủ, và ngoan ngoãn nghe lời.
Thái độ nghiêm túc, khả năng kháng thuốc cũng không tệ, tháng trước đã trở thành đối tượng ông quan sát.
Nếu như có thể tiếp tục kiên trì, ông không ngại bồi dưỡng Trương Vũ thành Triệu Thiên Hành thứ hai, sau này thi đạt thành tích tốt rồi sẽ lại là một tấm biển vàng của ông.
Nhưng từ tháng này trở đi, không hiểu sao Trương Vũ lại nhiều lần thách thức uy quyền của ông trong lớp học, thậm chí còn hô hào những khẩu hiệu tà đạo về luyện thể tự nhiên.
Lúc đầu, ông hoài nghi đối phương có con đường nhập hàng khác, sau lưng có người muốn cùng ông tranh giành thị trường lớp mẫu của khối 10 ở trường trung học Tung Dương.
Nhưng trải qua một phen quan sát và báo cáo của Triệu Thiên Hành, hắn dần dần phủ định khả năng này. Sau đó, hắn nghe tin đồn khắp nơi về việc Trương Vũ được Kim Đan Chân Nhân nhận làm đệ tử. Vương Hải tuy là một trong những giáo viên thể dục chủ chốt của trường trung học phổ thông Tung Dương, nhưng cũng chưa đủ tư cách để tiếp xúc đến cấp độ Kim Đan Chân Nhân này. Việc Trương Vũ có thật sự được Kim Đan Chân Nhân nhận làm đệ tử hay không, hắn không cách nào xác định được. Ngay khi Vương Hải còn đang suy tư về những điều này, mười học sinh đã bước lên sân khấu phía trước. Các học sinh để lộ toàn bộ cơ bắp trên người, bên ngoài còn dán đầy các loại miếng dán đo lường. Rống! Rống! Rống! Tiếp đó, theo từng tiếng gào thét như dã thú, cơ bắp trên người mười học sinh đột nhiên phồng lên, từng khối gân xanh nổi lên trong cơ bắp đang bộc phát ra một sức mạnh kinh người. Số liệu thu được từ các miếng dán đo lường nhanh chóng hiển thị trên màn hình của nhóm giáo viên thể dục, cho thấy rõ sức mạnh mà mỗi khối thịt trên người các thí sinh vừa mới bộc phát ra. Điều này khác với việc kiểm tra thô ráp sức mạnh cơ thể toàn diện thông thường, mà là kiểm tra chi tiết sức mạnh của các bộ phận trên toàn bộ cơ thể thí sinh trong khi họ phát lực. Cùng lúc đó, ánh mắt của Vương Hải và những người khác nhanh chóng quét qua các thí sinh, thông qua hình dáng bên ngoài của cơ bắp, cấu trúc cơ thể, trạng thái bộc phát, kết hợp với số liệu vừa thu được, để chấm điểm cho từng thí sinh. Sức mạnh cơ thể trong kỳ thi thể dục tháng không phải là chỉ số duy nhất để đánh giá điểm số. Kích thước, hình dạng, cấu trúc của từng khối cơ bắp trên toàn bộ cơ thể... đều rất quan trọng. Kết cấu nào thích hợp để phát lực hơn? Loại cơ bắp nào hữu ích hơn trong thực chiến? Cơ bắp nào là cơ sống? Cơ bắp nào là cơ chết? Tất cả đều cần ban giám khảo giàu kinh nghiệm kết hợp với số liệu để đánh giá. Xét cho cùng, ngay cả khi sức mạnh cơ thể tương đương nhau, cấu trúc và kích thước cơ thể khác nhau cũng sẽ tạo ra sự khác biệt lớn về sức mạnh, tốc độ và cả khả năng chiến đấu. Vương Hải đã quá quen thuộc với việc này. Là một giáo viên thể dục chủ chốt, mấy chục năm qua hắn không biết đã xem bao nhiêu khối thịt trắng tròn hai trăm cân, ba trăm cân, thậm chí cả những con thú khổng lồ nặng năm trăm cân hắn cũng đã xem không ít lần. Sau khi nhìn lướt qua và ghi lại điểm số của mình, trong đầu hắn lại nghĩ đến chuyện của Trương Vũ vừa nãy. "Vậy hãy xem điểm số của ngươi như thế nào đã."
"Nếu điểm số của ngươi giảm sút nghiêm trọng sau ba tuần bị cô lập, thì điều đó có nghĩa là ngươi chắc chắn không thể nào là đệ tử Kim Đan được."
"Vậy đến lúc đó..."
Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Hải lóe lên một tia lạnh lẽo. Tất cả những người cản trở việc hắn được xuất ngoại, đều nên bị đuổi học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận