Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 105: Ta có thể sờ ngươi một chút được không?

Nhìn trang bị trong khu nghỉ ngơi của trường trung học phổ thông Tùng Dương, Tiền Thâm và Triệu Thiên Hành nhìn nhau. Bọn họ đều đã từng đến trường trung học phổ thông Bạch Long, từng xem qua cuộc thi đấu võ đạo trước đây, ấn tượng về đãi ngộ khu nghỉ ngơi của trường trung học phổ thông Tùng Dương lần đó rất sâu sắc. Bây giờ, đột nhiên nhìn thấy khu nghỉ ngơi điều kiện tốt như vậy trong cuộc thi đấu thể dục, Triệu Thiên Hành hoài nghi có phải mình đã đi nhầm chỗ không. Tiền Thâm trong lòng cũng không nhịn được suy nghĩ:
"Chẳng lẽ... Với trình độ trung bình của trường trung học phổ thông Tùng Dương mà lại có khu nghỉ ngơi với điều kiện thế này sao?"
Ngay cả Vương Hải cũng không thể không cảm thán, hắn dẫn đội tham gia thi đấu thể dục nhiều năm như vậy, đây là lần có quy mô lớn nhất và trường trung học phổ thông Tùng Dương được đãi ngộ tốt nhất.
Luyện Thiên Cực ở bên cạnh dường như biết được sự ngạc nhiên trong lòng mọi người, cười nói giới thiệu:
"Lần này, toàn bộ thiết bị đều do Tử Vân dược nghiệp và tập đoàn Lục Châu cùng tài trợ, điều kiện xác thực rất tốt."
Hắn chỉ về phía đông của sân thi đấu, nói:
"Bên kia còn có tiệc đứng do tập đoàn Lục Châu và ngành chăn nuôi Hồng Tháp miễn phí cung cấp cho tất cả tuyển thủ, cũng như học sinh của Tử Vân đến hỗ trợ và các nhân viên công tác khác, các ngươi có muốn qua đó thử không?"
Trương Vũ và Bạch Chân Chân vừa mới ngồi xuống đã đứng dậy:
"Chúng ta đi làm quen một chút với môi trường thi đấu."
Thế là hai người đi theo Luyện Thiên Cực xuyên qua sân thi đấu, đến khu vực tiệc đứng phía đông. Từ xa, hai người đã có thể thấy từng người từng người học sinh trường trung học phổ thông Tử Vân, toàn thân phát tím, đang cầm đĩa đi ăn cơm. Sở dĩ là cầm đĩa, bởi vì Trương Vũ và Bạch Chân Chân phát hiện những người của Tử Vân này sau khi gắp đồ ăn vào đĩa liền bắt đầu vừa đi vừa ăn. Chờ những người này của Tử Vân đi đến trước lối ra khu vực tiệc đứng thì đều đã ăn hết tất cả, sau đó đặt đĩa lên bàn thu dọn.
Ánh mắt Bạch Chân Chân hơi động, nói:
"Ta hiểu rồi, những học sinh vừa đi vừa ăn này chắc là học sinh kém của trường trung học phổ thông Tử Vân các ngươi?"
"Bởi vì thành tích quá kém nên không có tư cách ngồi xuống ăn cơm. Bọn họ từ khi vào nhà ăn gắp cơm, đến khi rời khỏi nhà ăn thu dọn, trong khoảng thời gian này phải vừa đi vừa ăn hết đồ."
Luyện Thiên Cực cười nói:
"Ngươi cũng đánh giá trường trung học phổ thông Tử Vân của chúng ta quá khắt khe rồi, chúng ta không yêu cầu học sinh kém cao như vậy."
"Đây đều là những học sinh bình thường không có tư cách ngồi xuống ăn cơm."
Bạch Chân Chân:
"Hả? Vậy học sinh kém đâu?"
Luyện Thiên Cực thản nhiên nói:
"50 học sinh cuối bảng ăn cơm ở nhà vệ sinh, muốn ăn bao lâu cũng được, không có bất kỳ yêu cầu gì."
Trương Vũ thầm nghĩ trong lòng:
"Trường trung học phổ thông Tử Vân này quả nhiên đều là những thành phần đặc biệt."
Nhưng Trương Vũ nghĩ lại, mặc dù việc để 50 học sinh kém nhất ăn cơm trong nhà vệ sinh là có chút quá đáng, nhưng ngược lại... Chẳng phải việc này cũng cho thấy trường trung học phổ thông Tử Vân chí ít vẫn có rất nhiều nhà vệ sinh sao?
Trương Vũ thầm nghĩ:
"Vậy nếu xét ở khía cạnh này, thì chí ít làm tốt hơn trường trung học phổ thông Bạch Long rồi."
Đúng lúc này, một tiếng động ầm ầm vang lên, nghe như vạn mã phi, một nhóm lớn học sinh mặc đồng phục trường trung học phổ thông Hồng Tháp màu đen tiến vào khu vực tiệc đứng.
Trương Vũ trợn tròn mắt, kinh ngạc nói:
"Cái mẹ gì thế này... Là học sinh sao? Học sinh trường trung học phổ thông Hồng Tháp?"
Trước đây, Trương Vũ không phải là chưa từng thấy qua những học sinh yêu quái của trường trung học phổ thông Hồng Tháp. Tuy nhìn qua tướng mạo có chút khác biệt với người bình thường, nhưng hình dáng gấu ngựa, hổ các loại thì cũng còn tính là bình thường. Còn những người trước mắt... toàn thân trên dưới đều là một màu đen bóng loáng, chỉ có đôi mắt là lập lòe ánh đỏ. Trong lòng hắn kinh hãi nghĩ:
"Lão tỷ đã nói, kỹ thuật của trường trung học phổ thông Hồng Tháp đã đột phá, khiến học sinh yêu quái của trường trung học phổ thông Hồng Tháp thức tỉnh một loại lực lượng huyết mạch sinh vật màu đen, còn thành công chiết xuất ra và rót vào cơ thể học sinh loài người... ".
"Chẳng lẽ là thức tỉnh huyết mạch của người da đen? Có được năng lực vận động cường đại, cho nên bọn họ biến thành gấu đen, hổ đen và... học sinh da đen?"
Luyện Thiên Cực ở bên cạnh thấy dáng vẻ kinh ngạc của Trương Vũ, tốt bụng giới thiệu:
"Trường trung học phổ thông Hồng Tháp đã thành công kích phát huyết mạch Hắc Long của học sinh yêu quái, thể chất đã có sự thay đổi hoàn toàn."
"Ngươi nhìn kỹ lớp da bên ngoài của họ, màu đen là cảm giác do vảy rồng phản xạ lại."
Trương Vũ đến gần, lúc này mới lờ mờ nhận ra từ trong đám hắc quang kia một lớp vảy màu đen tinh mịn, ẩn ẩn tỏa ra một loại ánh đen óng ánh. Đồng thời, hắn còn chú ý đến nhiều chi tiết khó nhận ra hơn khi nhìn từ xa. Ví dụ như hai chiếc sừng nhỏ trên trán của Hùng Văn Vũ, năm ngón tay với móng vuốt sắc bén hơn và dài hơn trước đây rất nhiều, còn có chiếc đuôi nhỏ ở sau mông và bộ râu dài ở khóe miệng... Hơn nữa, một luồng uy áp đáng sợ không ngừng phát ra từ trong cơ thể của họ, giống như thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi trước mắt.
Luyện Thiên Cực tiếp tục:
"Nghe nói những học sinh yêu quái này của Hồng Tháp càng thức tỉnh được nhiều huyết mạch Hắc Long, thì các đặc điểm của Hắc Long càng nhiều, thể chất cũng thừa hưởng nhiều đặc tính của Hắc Long hơn, sức mạnh cơ thể cũng càng kinh khủng hơn."
Đến đây, giọng nói của Luyện Thiên Cực dâng lên một tia hưng phấn:
"Có thể nói, về mặt cường độ thân thể, những tên này có được lợi thế trời cho, thật mong chờ được so tài với bọn họ."
Bạch Chân Chân ở bên cạnh thúc giục:
"Nói xong chưa? Lại không ăn thì lát nữa hết bây giờ."
Chỉ thấy trong khu tiệc đứng, những học sinh của trường trung học phổ thông Hồng Tháp này đang ăn uống như gió cuốn mây tan, há to miệng nuốt trọn một mâm lớn thức ăn. Trương Vũ tranh thủ thời gian kéo Bạch Chân Chân vào, cầm lên một mâm thức ăn đổ vào miệng. Bạch Chân Chân cầm lấy một cái đùi gà, mấy ngụm đã cắn hết hơn một nửa, trong mắt không kìm được mà có chút nước mắt đang chực trào ra.
Trong một tháng gần đây, nàng và Trương Vũ gần như ngày nào cũng ăn đồ ăn tổng hợp. Mới đầu còn thấy ổn, nhưng càng về sau lại càng thấy ngán cháo, sự thèm muốn đối với đồ ăn chế biến sẵn trong cơ thể dần bị dồn nén đến cực hạn. Lúc này, được thực sự ăn một cái đùi gà, cảm nhận được hương vị thịt gà chân thực bùng nổ trong miệng, Bạch Chân Chân trong lòng chỉ còn một suy nghĩ:
"Đùi gà nướng thật sự quá ngon!"
Uống thêm một ngụm sữa protein động vật của ngành chăn nuôi Hồng Tháp, vẻ mặt Bạch Chân Chân càng thêm thỏa mãn.
Luyện Thiên Cực đi tới, ngồi xuống bên cạnh hai người đang ăn như hổ đói, vừa cười vừa nói:
"Không cần phải vội, tiệc đứng ở đây do tập đoàn Lục Châu và ngành chăn nuôi Hồng Tháp cùng nhau cung cấp, dù cho số người có tăng lên gấp mười lần thì vẫn đủ phục vụ."
Sau khi trò chuyện vài câu với Trương Vũ và Bạch Chân Chân, Luyện Thiên Cực cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mà hắn đã tò mò từ lâu. "Trương Vũ, trong hai tháng qua, cường độ thân thể của ngươi đã tăng lên đến mức nào rồi?"
Luyện Thiên Cực nhìn Trương Vũ trước mắt đang không ngừng nhét thịt bò bít tết vào miệng, trong đầu tựa như hồi tưởng lại cảnh tượng hai tháng trước, bản thân bị đối phương đánh bại trên lôi đài võ đạo. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Tuy rằng ta rất muốn thắng ngươi, nhưng nếu cường độ thân thể chênh lệch quá lớn thì loại chiến thắng này cũng không còn ý nghĩa gì."
Nghĩ đến tình huống đó có lẽ mình không thể nào thắng được Trương Vũ, Luyện Thiên Cực không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối.
Trương Vũ thuận miệng nói:
"Cấp 4.95."
Luyện Thiên Cực hơi sững sờ, rồi cười nói:
"Ta không có đùa với ngươi, ta hỏi cường độ thân thể của ngươi là bao nhiêu."
Trương Vũ kỳ quái nhìn Luyện Thiên Cực:
"Cấp 4.95 mà, ai đùa với ngươi?"
Nói xong lại nhét mấy miếng sườn cừu vào miệng.
Luyện Thiên Cực nhướng mày, trong đầu hiện lên suy nghĩ không tin:
"Ta trải qua đợt cải tạo luân phiên siêu cấp của dược nghiệp Tử Vân, mỗi ngày tiêm gần mười ki-lô-gram thuốc..."
Thời thời khắc khắc tiếp nhận nỗi đau đớn xé rách thân thể, nội tạng vỡ vụn, mấy lần phải vào phòng cấp cứu, mà đến bây giờ mới tăng cường độ thân thể lên 4.56."
Trương Vũ sao có thể đạt 4.95 được?"
"Hắn cố ý nói lung tung, không muốn tiết lộ cường độ thân thể của bản thân? Nhưng như vậy có ý nghĩa gì? Lát nữa bắt đầu thi đấu, cường độ thân thể của tất cả mọi người sẽ được kiểm tra đo lường."
"Chẳng lẽ hắn không nói dối? Nhưng như vậy thì làm sao có thể?"
Trong một khoảnh khắc, Luyện Thiên Cực chỉ cảm thấy Trương Vũ không nói dối, nhưng Trương Vũ không nói dối thì lại quá khó có khả năng.
Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, một bóng dáng thon dài, lạnh lùng và xinh đẹp bước vào phòng ăn, thu hút sự chú ý của mọi người. Sở dĩ thu hút sự chú ý của mọi người, dung mạo mỹ lệ của người đến chỉ là một phần, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì những người của Tử Vân cùng nhau đứng lên, hướng về Nhạc Mộc Lam hành lễ.
Lúc này Nhạc Mộc Lam buộc mái tóc dài thành kiểu đuôi ngựa, dùng dải lụa tím buộc lại, mặc bộ đồ thể thao màu tím để lộ ra đôi cánh tay trắng như tuyết, đôi đùi thon dài, thể hiện khí chất năng động hiếm thấy. Điều thu hút ánh mắt của Trương Vũ và Bạch Chân Chân nhất, đương nhiên vẫn là ấn ký màu tím giữa trán Nhạc Mộc Lam. Ấn ký đó phức tạp hơn nhiều so với chấm tròn Luyện Thiên Cực, tựa như con ngươi dọc màu tím, khắc giữa trán Nhạc Mộc Lam. Nữ sinh đứng nhất niên khóa kiêu ngạo gật đầu, mặt lạnh tanh không cảm xúc nói:
"Mọi người bận việc riêng đi."
Nghe nàng trả lời, đám người Tử Vân đang hành lễ mới nhao nhao trở lại trạng thái ban đầu. Tiếp đó Nhạc Mộc Lam trực tiếp đến trước bàn ăn Trương Vũ, Bạch Chân Chân và Luyện Thiên Cực đang ngồi. Trương Vũ nhìn Nhạc Mộc Lam có vẻ hơi gấp gáp, nhún vai nói:
"Ngươi muốn cùng ăn cơm à? Tiếc là không có chỗ của ngươi."
Nhạc Mộc Lam thản nhiên nói:
"Không sao."
Nàng liếc nhìn Luyện Thiên Cực đang chiếm hai chỗ ngồi vì thân hình to lớn, lạnh nhạt nói:
"Ta muốn một cái ghế."
Thế là xung quanh lập tức có mấy người Tử Vân chạy tới, cô gái chạy đầu tiên trực tiếp nằm rạp xuống đất, giống như một chiếc ghế ngã xuống trước mặt Nhạc Mộc Lam. "Ngọa tào!"
Trương Vũ thầm nghĩ:
"Đám người Tử Vân này... Cảm giác sao còn điên rồ hơn cả hai tháng trước."
Trương Vũ tò mò nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì sau khi Tử Vân đạt được đột phá kỹ thuật, một số lượng lớn học bá lớp mười trải qua siêu cấp luân phiên phẫu thuật, cường độ thân thể tăng vọt... Nhạc Mộc Lam lại đánh bại bọn họ một lượt. Đám học sinh lớp mười Tử Vân tuyệt vọng phát hiện, sau khi có được phẫu thuật siêu cấp luân phiên, khoảng cách giữa Nhạc Mộc Lam giàu có nhất lớp với họ không những không rút ngắn, mà ngược lại còn lớn hơn. Tác dụng của tài phú trong tu hành và điểm số, một lần nữa lại phình to. Sự khác biệt này trong môi trường trường trung học phổ thông Tử Vân, đã tạo nên sự sùng bái khoa trương đối với tài phú và điểm số. Trương Vũ cảm thấy sau khi Nhạc Mộc Lam đến thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, đến nỗi hắn ăn cơm cũng không tự nhiên. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ nữ nhân này cứ luôn nghĩ đến chuyện trả thù ta?"
Đúng lúc này, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nhạc Mộc Lam vang lên:
"Ta có thể sờ một chút ngươi được không?"
Cảm thấy sự im lặng trên bàn ăn, Nhạc Mộc Lam lại nói thêm:
"Ta có thể trả tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận