Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 178: Chặn đánh lục đại cường giả

Tiến vào cửa ngầm sau, ánh vào mắt Họa Sơn là một cái không gian tường kép rộng hơn mười centimet, cao chưa tới một mét.
Đây là lúc mới chuyển đến căn chung cư này, Họa Sơn đặc biệt chuẩn bị cho mình một gian phòng tối nhỏ.
Từ khi phòng tối nhỏ hoàn thành, Họa Sơn hoàn toàn chưa dùng đến một lần nào.
Không gian của phòng tối này cũng cực nhỏ, chỉ có thể trốn hắn như một con búp bê gấu.
Nhưng cũng chính vì vậy, phòng tối nhỏ này rất khó bị phát hiện, giờ phút này tiến vào bên trong, Họa Sơn trong lòng hơi cảm thấy an tâm, cũng vô cùng may mắn vì quyết định xây dựng phòng tối nhỏ này lúc đầu của mình.
Tiếp đó Họa Sơn mở điện thoại di động, tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho Tống Hư, thúc giục đám tín đồ của mình mau chóng đến bảo vệ hắn.
"Đáng chết, nếu như lúc thường ở trong thành thì bọn họ rất nhanh liền có thể đến."
"Lần này lại hết lần này tới lần khác bọn họ đều ở vùng ngoại ô..."
Đúng lúc này, thân thể Họa Sơn hơi cứng đờ, hắn nghe thấy trong căn hộ dường như có động tĩnh gì.
"Có người đi vào sao?"
Tiếp đó trong căn phòng dường như có người đang tìm kiếm cái gì đó.
Họa Sơn vội vàng thông qua khe hở từ tường kép nhìn ra ngoài, liền thấy một người xa lạ đang tìm kiếm gì đó trong phòng.
"Hàng xóm thừa cơ cháy nhà mà đi hôi của?"
"Hay là có người... Đang tìm ta?"
Họa Sơn sau khi gửi tin cho Tống Hư thì tranh thủ thời gian tắt tiếng điện thoại di động, sau đó không dám có bất cứ động tác thừa thãi nào, cứ như một con búp bê thực thụ, yên tĩnh nằm trong không gian tường kép, không phát ra chút âm thanh nào.
Cùng lúc đó, trong phòng chung cư của Họa Sơn.
Trương Vũ đang biến thành dáng vẻ một người xa lạ, mặc áo trùm đầu, nhanh chóng tìm tòi trong phòng.
Nhưng đồ đạc trong phòng này thực sự quá lộn xộn, quá nhiều, Trương Vũ cảm thấy không có mấy tiếng đồng hồ thì căn bản không thể tìm kiếm xong.
Phúc Cơ nói:
"Hắn nhất định đang trốn trong phòng này."
"Nhưng mỗi một Tà Thần có thể bày ra hình thái mỗi người không giống nhau, có thể là đồ chơi, có thể là văn phòng phẩm, cũng có thể là một cây bút, một cái găng tay, một chuỗi dây chuyền..."
"Bây giờ tìm từng cái chắc chắn không kịp."
"Đập đi! Dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi, đập hết đồ đạc trong phòng, nhất định có thể tìm thấy hắn!"
Toàn thân Trương Vũ đột nhiên phun trào ra từng tầng Vô Tướng Vân Cương.
Bất quá để che giấu đặc trưng xuất thủ của mình, trước khi phát động Vô Tướng Vân Cương, hắn đã phát động Đại Nhật Khí Hải.
Nhờ có tia sáng hấp thu, Vô Tướng Vân Cương mà Trương Vũ phun trào ra hiện ra một mảnh đen kịt, như mây đen cuồn cuộn, oanh về phía mọi thứ trước mắt.
Một tràng âm thanh đập đồ vang lên liên tiếp.
Bất quá chút động tĩnh này ở khu chung cư cũ kỹ phức tạp này ngược lại cũng xem như là cẩu thả bình thường, lẫn lộn với tiếng cãi nhau, tiếng nhạc, tiếng video của các tầng khác, không quá thu hút sự chú ý của người khác.
Mà bên trong tường kép, Họa Sơn thông qua khe hở nhìn cảnh bên ngoài đồ đạc không ngừng bị đập phá, trong lòng căng thẳng.
Hắn biết nếu là hàng xóm thừa cơ cháy nhà mà đi hôi của, cũng sẽ không đến nhà hắn đập loạn một trận.
Hành động đập phá này khiến trong lòng hắn dâng lên một hơi lạnh lẽo:
"Quả nhiên là đến tìm ta sao?"
Mà nghĩ đến các loại sản phẩm điện tử, máy chơi game, máy tính, figure, mô hình... mình đã mua đều đang bị không ngừng đập hư, Họa Sơn cảm thấy lòng mình rỉ máu.
"Đáng chết... Đập nhà ta tới đâu?"
"khi dễ Tà Thần không dám báo cảnh đúng không? !"
"Chờ đó cho ta!"
Họa Sơn vội vàng bấm điện thoại di động, lại lần nữa thúc giục Tống Hư bọn họ mau chóng đến cứu viện.
.
Không lâu trước đó.
Trong tòa cao ốc trùm mền ở vùng ngoại ô.
Sau khi dùng phi kiếm dò xét một phen, không phát hiện bất cứ dị trạng nào.
Tống Hư và năm tín đồ khác đi vào từ các vị trí không cùng nhau trong tòa cao ốc trùm mền.
"Cái gì cũng không có."
Một tín đồ cau mày nói:
"Có phải tình báo sai lệch? Hay là thời gian không đúng?"
Tống Hư nhíu mày nói:
"Cảm giác có gì đó không đúng, rút lui ra ngoài trước đi."
Khi sáu người Tống Hư rời khỏi tòa cao ốc trùm mền, lại thấy một luồng ánh đèn đột nhiên chiếu tới.
Hai bảo vệ nhìn họ nói:
"Các ngươi sáu người! Làm gì đó? Đêm hôm khuya khoắt đến đây trộm đồ à?"
"Đây là tài sản công ty có biết không?"
Tống Hư liếc qua đồng phục của bảo vệ có in logo tập đoàn Vạn Lý, thầm nghĩ:
"Tòa nhà này là của tập đoàn Vạn Lý sao? Tòa cao ốc trùm mền cũng có người trông coi? Cái này cũng đến quá nhanh rồi?"
Nghĩ đến đây, dự cảm không tốt trong lòng Tống Hư càng lúc càng mãnh liệt.
Đánh ẩu đả với đám bảo vệ trước mắt? Hay trực tiếp xông ra ngoài?
Sáu người Tống Hư đều không dám làm vậy, dù sao những bảo vệ này đại diện cho công ty phía sau, trên người còn có camera trực tuyến.
Trong mắt sáu tín đồ Tà Thần, hai bảo vệ này còn nguy hiểm hơn cả những Tà Thần khác, rất khó dây dưa.
Dù sao khi chiến đấu với một Tà Thần khác, dù có chiến đến toàn thân đẫm máu, hai bên cũng không dám báo cảnh, chỉ cắm đầu duy trì như vậy là được.
Mà nếu đánh đám bảo vệ trước mắt, chỉ sợ bọn họ có trốn lên trời xuống đất cũng không thoát được vụ kiện công ty.
Đặc biệt trong sáu người Tống Hư còn có hai tín đồ shipper thức ăn, một tín đồ nhân viên chuyển phát nhanh, giờ phút này nhìn thấy bảo vệ ngay lập tức đã hết khí lực, đừng nói là chiến đấu, cúi đầu một bộ không dám cãi lại.
Tống Hư thầm than một tiếng, biết bọn họ mắc bệnh nghề nghiệp, chỉ có thể đứng ra nói:
"Chúng tôi không có trộm đồ, hai vị có thể kiểm tra một phen."
Bảo vệ giơ dùi cui điện lên nói:
"Chúng tôi nhận được tố cáo có người trộm vật liệu xây dựng ở đây, các ngươi đều phải đi đăng ký thông tin của mình."
Tín đồ công trường rút một điếu thuốc lá hạ nhiệt tâm đạo, cười ha hả đưa tới:
"Hai vị đại ca, chúng tôi chạy đêm không cẩn thận chạy vào, thật sự không cầm gì cả..."
Bảo vệ một tay vỗ rớt bàn tay của hắn, nổi giận nói:
"Ai là đại ca của ngươi, đi đăng ký ngay!"
Sáu tín đồ Tà Thần giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ôn tồn giải thích không ngừng.
Người dẫn đầu càng ngày càng vênh váo tự đắc, đừng nhìn đối phương có sáu người, sau lưng hắn còn có cả công ty, sao mà sáu tên vừa nhìn đã biết là lũ quỷ nghèo này có thể đối kháng.
Đặc biệt với kinh nghiệm mấy chục năm làm bảo vệ, hắn thấy mấy người này vừa nhìn liền biết đầy người mùi chuyển phát nhanh, shipper thức ăn, công trường, bị hắn trấn áp là chuyện đương nhiên.
Đúng lúc hai bên đang dây dưa, Tống Hư sờ thấy điện thoại di động rung nhiều lần, cuối cùng lấy ra xem, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, thầm nghĩ:
"Họa Sơn bên kia bị tố cáo sao?"
"công pháp sách lậu?"
"Có người đang tìm Họa Sơn?"
Hồi tưởng những chuyện đã xảy ra hôm nay, trong đầu Tống Hư lập tức như có một tia chớp nổ tung, tiếp đó trong lòng lóe lên một tia nộ ý mãnh liệt.
"Tà Thần nội đấu mà còn chơi tố cáo? Còn tìm cả bộ khoái? !"
"Tà Thần đối phương quá không tuân theo quy củ rồi!"
Tống Hư đột nhiên trừng mắt nhìn hai bảo vệ trước mặt, biết mình không thể bị kéo xuống ở đây.
Năm tín đồ khác bên cạnh cảm nhận được khí chất thay đổi của Tống Hư, cũng cùng nhau nhìn về phía hắn.
Sáu người liếc nhau, khí chất trên người cũng bỗng nhiên thay đổi.
Nếu như vừa rồi đối mặt với bảo vệ còn vâng vâng dạ dạ, thì giờ phút này họ lại đứng thẳng lên.
"Không thể kéo dài thời gian, vậy chỉ có thể..."
Tống Hư đột nhiên lóe lên, một chưởng che camera lại, một chưởng đưa ra trước mặt đối phương:
"Đại ca, công ty tốt không phải là ngươi tốt, châm chước một chút đi."
Bảo vệ nhìn đối phương nhét vào trước mặt mấy ngàn đồng tiền, thái độ cũng mềm mỏng hẳn.
Tống Hư cười lạnh trong lòng:
"Hừ, chỉ là hai bảo vệ công ty, vừa rồi ta bất quá chỉ là không nỡ dùng tiền, mới muốn giải thích đàng hoàng với các ngươi mà thôi."
"Bây giờ lão tử đang gấp, còn giải thích cái rắm gì!"
Trong khi Tống Hư và mấy người đang dây dưa với bảo vệ.
Bạch Chân Chân đang xem hình ảnh truyền về từ phần mềm giám sát trong điện thoại.
Từ sau khi Tống Hư và năm người kia tiến vào tòa cao ốc trùm mền, Bạch Chân Chân đã không ngừng xem những gì đang diễn ra trong hình ảnh theo dõi.
Nàng thầm nghĩ:
"Còn may là camera giám sát hôm qua thả còn dùng được, chỉ là giá không tiện nghi cho lắm."
Cân nhắc đến dung lượng pin, mạng và độ sắc nét, camera giám sát Bạch Chân Chân và Trương Vũ giấu trong tòa cao ốc trùm mền còn có pin, card mạng... trước sau tốn của bọn họ mấy ngàn tệ.
Bất quá xác thực vật có chỗ đáng giá, Bạch Chân Chân nhìn Tống Hư, liền nhận ra thân phận của hắn.
"Là hắn!"
Hơn nửa năm trước, khi Bạch Chân Chân cố gắng điều tra lão đại liên minh người nghèo, từng sàng lọc ra mấy đối tượng trung học Bạch Long hư hư thực thực.
Mà Tống Hư là một trong số đó, trong điện thoại di động của Bạch Chân Chân hiện tại vẫn còn ảnh và tư liệu của đối phương.
"Bọn họ muốn đi sao?"
Bạch Chân Chân thấy bảo vệ nghênh đón sáu người Tống Hư, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Phản ứng của tập đoàn Vạn Lý rất nhanh chóng a, nhanh như vậy đã đến rồi?"
Chính Bạch Chân Chân là người đã gọi điện tố cáo trong tòa cao ốc trùm mền có người trộm cốt thép, lúc này mới dẫn đến bảo vệ của tập đoàn Vạn Lý.
Bất quá Bạch Chân Chân biết hai bảo vệ này nhiều nhất cũng chỉ cần mấy ngàn, mười ngàn là có thể đuổi được, lập tức gửi tin nhắn nhắc nhở Trương Vũ.
Bạch Chân Chân: Bọn họ sắp rời khỏi tòa cao ốc trùm mền, anh nhanh tay lên.
Bạch Chân Chân: Tôi nhận ra một người trong số đó là Tống Hư, tôi gửi tư liệu của hắn cho anh.
Chỉ một lát sau, khi Bạch Chân Chân lại nhìn vào hình ảnh theo dõi thì sáu người Tống Hư đã thuận lợi thoát khỏi bảo vệ, rời khỏi tòa cao ốc trùm mền.
Bất quá Bạch Chân Chân cũng không quá lo lắng.
Chỉ thấy nàng mở phần mềm định vị, nhìn lộ trình từ tòa cao ốc trùm mền đến chung cư của Tà Thần, chỉ thấy một mảng đỏ thẫm trên đường.
"Ha ha, thời gian và vị trí này không phải tôi và Vũ tử cố ý chọn đâu."
"Hiện tại là giờ cao điểm làm đêm, đường sá hỗn loạn."
"Chắc là có thể kéo dài thời gian của bọn họ thêm một chút chứ?"
Trong phòng chung cư.
Trương Vũ xem tin nhắn Bạch Chân Chân gửi tới, thầm nghĩ:
"Muốn quay về sao?"
Ánh mắt hắn lướt qua tư liệu của Tống Hư, ngẩng đầu lên nhìn những đồ dùng trong nhà đã bị hắn đập nát, nhíu mày.
"Nơi rách nát này sao mà nhiều đồ như vậy?"
Trương Vũ nhìn những tạp vật lung ta lung tung kia, cả đồ mặc cho thú cưng, còn có gối mát xa, cả hàng giày thể thao, chất tẩy rửa, figure, mô hình...
"Quả thực là bãi rác."
Trong khi đó, Họa Sơn nhìn Trương Vũ vẫn đang đập phá đồ đạc suốt mười mấy phút qua, vừa đau lòng lại vừa may mắn:
"Ai bảo tôi thích mua đồ lung tung đâu? Nếu không phải tôi mua nhiều đồ như vậy, sao có thể kéo dài lâu như vậy?"
Mà Phúc Cơ thấy Trương Vũ đập nát nhiều đồ như vậy mà vẫn chưa tìm thấy Tà Thần, liền nhắc nhở:
"Cảm thấy không ổn."
"Trong căn hộ tồi tàn này, chẳng lẽ có phòng bí mật gì? Tường kép hoặc những nơi tương tự?"
Trương Vũ cau mày nói:
"Chẳng lẽ phải đập tường?"
Phúc Cơ nói:
"Đập tường quá ồn ào, có thể sẽ có hàng xóm gọi vật nghiệp tới."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trương Vũ rung lên, báo có tin nhắn Bạch Chân Chân gửi tới.
Trương Vũ biết Bạch Chân Chân vẫn luôn ở dưới hẻm nhỏ canh chừng cho hắn, đồng thời theo dõi tình hình tòa cao ốc trùm mền, tin nhắn gửi đến chắc chắn rất quan trọng, hắn lập tức cầm điện thoại lên xem.
Bạch Chân Chân: Bọn họ đến rồi!
Bạch Chân Chân: Mau rút lui!
Ánh mắt Trương Vũ ngưng lại:
"Nhanh vậy? !"
Bạch Chân Chân: Nhanh lên chút! Tốc độ của bọn họ quá nhanh! Không đi là không kịp đâu.
Nhìn đống rác trước mắt, Trương Vũ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ mang theo một chút không cam lòng, rời khỏi phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận