Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 68: Phân tổ

Lần thi đấu võ đạo này, mỗi trường học tối đa được cử mười người dự thi.
Trương Vũ đến hiện trường liền phát hiện tổng cộng có hơn bốn mươi người dự thi, trong đó có 30 người thuộc về ba trường trung học phổ thông lớn.
Còn lại hơn mười tuyển thủ đến từ các trường trung học phổ thông khác và trường chuyên cấp ba. Bọn họ có lẽ không hiểu rõ tình hình thi đấu võ đạo, có lẽ thiếu thông tin, hoặc có tâm lý thử sức, xem có gặp may mắn hay không.
Nhưng khi các cường giả của ba trường trung học phổ thông lớn lần lượt ra sân thể hiện thực lực, những học sinh của các trường khác dần nản lòng, bắt đầu bỏ thi.
Trương Vũ và Bạch Chân Chân tất nhiên không lùi bước.
Trương Vũ nhớ lại quy tắc, biết các tuyển thủ sẽ được xếp hạng theo điểm số. Sau đó, các tuyển thủ cùng hạng sẽ được bốc thăm ngẫu nhiên, phân vào 8 tổ khác nhau để đấu vòng loại. Mục đích là để trong mỗi tổ đều có tuyển thủ từ cao xuống thấp, tránh việc nhiều người mạnh cùng một tổ bị loại sớm.
Trương Vũ nghĩ thầm:
"Muốn không chung tổ với đám học sinh mạnh nhất, mình phải cố gắng kiếm điểm cao."
"Chỉ có như vậy mới tránh đụng phải cao thủ khó chơi ngay từ vòng loại, và đảm bảo vị trí trong top 8."
Nhìn Hoàng Cân lực sĩ trên đài, Trương Vũ đã dần có kế hoạch tác chiến.
Chẳng mấy chốc, đến lượt Trương Vũ ra sân.
Trên khán đài.
Triệu Thiên Hành, Tiền Thâm, Hà Đại Hữu ngồi cùng nhau. Ngoài Hà Đại Hữu mặt mày khó chịu ra, Tiền Thâm lại chăm chú quan sát lôi đài.
Còn Triệu Thiên Hành luôn cảm thấy đám học sinh ba trường trung học phổ thông lớn đang nhìn mình, cảm thấy bản thân giống như một con gà rừng giữa bầy gà công nghiệp đến xem thi đấu thật có chút xấu hổ.
Cậu cũng cảm thấy bộ đồng phục gà rừng Tung Dương trên người... lúc này trong thánh đường Bạch Long này nó quá mức lạc lõng và quê mùa, cảm giác mọi người đang nhìn vào bộ đồng phục Tung Dương trên người cậu với ánh mắt khác lạ.
Thật ra, Triệu Thiên Hành đang suy nghĩ nhiều, đối với đại đa số học sinh cấp ba của ba trường nổi tiếng này thì...
Trường gà rừng Tung Dương? Học sinh ở đó biết tu tiên sao? Có gì đáng xem chứ? Chúng ta đến xem thi đấu thôi mà.
Lúc này, một học sinh mặc đồng phục Bạch Long bước tới, nhìn Hà Đại Hữu nói:
"Đại Hữu, cậu thật sự đến xem tôi thi đấu đấy à?"
Hà Đại Hữu nhìn người kia, thầm nghĩ sao kính đen và khẩu trang của mình không có tác dụng gì vậy.
"Ừ."
Hà Đại Hữu gật đầu đáp:
"Đến xem ba trường danh tiếng này có trình độ tổng hợp đến đâu."
Sở Thu Hà, người đến từ trường trung học phổ thông Bạch Long, cười ha hả:
"Tôi thấy trường Tung Dương của các cậu cũng đến dự thi, nghĩ gì vậy? Không sợ bị đánh cho tơi bời sao?"
Dù biết Tung Dương và ba trường lớn thực sự có chênh lệch, nhưng là con trai hiệu trưởng, Hà Đại Hữu vẫn cảm thấy không thoải mái khi nghe câu này.
Mẹ nó, dám nhục Tung Dương trước mặt con trai hiệu trưởng, ngươi tự tìm đường chết rồi.
Nhưng cậu hiểu, Tung Dương và Bạch Long quả thực có một chút xíu chênh lệch. Dù cậu và Sở Thu Hà từng là bạn cấp hai, nhưng từ khi cậu vào Tung Dương, còn đối phương vào Bạch Long thì tình bạn hai người đã dần thay đổi.
Ở trước mặt đối phương, Hà Đại Hữu luôn cảm thấy mình kém một bậc. Thậm chí lúc này Sở Thu Hà chỉ nhìn Hà Đại Hữu, bạn học cấp hai, còn Tiền Thâm và Triệu Thiên Hành bên cạnh cậu ta coi như không khí.
Rốt cuộc thì Tung Dương... Ha ha.
Lúc này, Hà Đại Hữu thản nhiên nói:
"Ai mà biết được, dù sao người kia lần trước thi đấu pháp thuật giành vị trí thứ tư, có lẽ lần này cũng muốn đến thử vận may xem sao."
Nghe đến cái tên thi đấu pháp thuật hạng tư, Sở Thu Hà khựng lại một chút, gượng cười:
"Thực chiến võ đạo khác thi đấu pháp thuật nhiều, thực chiến võ đạo là thực lực tổng hợp, chênh lệch giữa Bạch Long, Tử Vân, Hồng Tháp với các trường khác lớn lắm."
Nói rồi, hắn nhìn về lôi đài:
"Trường các cậu vừa lên sàn kìa, để tôi xem trình độ của cậu ta thế nào..."
Cùng lúc đó, thấy học sinh Tung Dương lên sàn, nhiều khán giả cho rằng sẽ có một trận ác chiến. Nhưng sau đó thấy Trương Vũ và Hoàng Cân lực sĩ va vào nhau, rồi ầm một tiếng... Hoàng Cân lực sĩ đã bị hất ra khỏi đài.
Trương Vũ được 300 điểm.
Cả trường nhốn nháo, không ai ngờ học sinh trường Tung Dương có thể làm được điều đó.
Sở Thu Hà cũng ngẩn người, hắn còn chưa nói dứt lời thì Hoàng Cân lực sĩ đã bị Trương Vũ hất văng, ngạc nhiên nói:
"300 điểm? Trường Tung Dương của các cậu đào tạo ra học sinh như vậy sao?"
Giọng điệu đó... giống như thấy hoa mọc trên đống phân trâu vậy.
Dù rất ghét Trương Vũ, nhưng Hà Đại Hữu không thể không thừa nhận, lúc này nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Sở Thu Hà, cậu cảm thấy có chút sảng khoái, ngượng ngùng gật đầu:
"Khóa này bọn tôi lợi hại lắm."
Tiền Thâm bên cạnh cũng nói:
"Trương Vũ dù gì cũng được 653 điểm, cậu ta rất lợi hại."
Triệu Thiên Hành thấy mọi người xung quanh xôn xao, cũng theo bản năng ưỡn ngực, cảm thấy bộ đồng phục Tung Dương trên người không còn thấp kém nữa.
Khi Sở Thu Hà quay về chỗ Tống Hải Long thì thấy huấn luyện viên đang cùng vài người xem lại pha quay chậm.
Huấn luyện viên phân tích:
"Trương Vũ ngay từ đầu đã đứng ở sát mép lôi đài."
"Để Hoàng Cân lực sĩ chủ động tấn công, rồi chủ động đến gần mép đài."
"Tiếp theo hắn dùng một chiêu đấm thẳng bình thường, rồi có chút thú vị."
Trong ống kính, Trương Vũ như dự đoán trước, chặn đường Hoàng Cân lực sĩ tấn công.
Huấn luyện viên phân tích:
"Trong tích tắc đó, cậu ta phán đoán được Hoàng Cân lực sĩ ra đòn, sau đó đánh gãy sớm, rồi dùng Vô Cực Vân Thủ để dẫn lực của Hoàng Cân lực sĩ, cuối cùng hất văng Hoàng Cân lực sĩ ra xa mấy bước."
"Mà mấy bước đó, do vị trí của cậu ta, vừa hay ra khỏi đài."
"Trước sau, mỗi một chiêu đều tính toán chuẩn xác."
Tống Hải Long nghe xong phân tích này, ánh mắt hứng thú nhạt dần, quay mặt đi, không thú vị nói:
"Còn tưởng rằng cậu nhóc này cũng là hắc mã như lúc thi đấu pháp thuật, cũng có chút thực lực."
"Ai dè thích dùng mấy chiêu vặt này, chán thật."
Huấn luyện viên không bác bỏ Tống Hải Long, vì Tống Hải Long là người đứng đầu lớp, là con trai nhà giàu, chỉ cần không xúc phạm giáo viên, nói gì cũng được.
Hơn nữa huấn luyện viên biết con át chủ bài này không cần quan tâm đến trình độ của Trương Vũ.
Nhưng huấn luyện viên vẫn nhìn sang các học sinh khác, nhắc nhở:
"Các cậu không được xem thường hắn, dù có mưu lợi, nhưng việc phán đoán, phản ứng và sự tập trung của cậu ta cực kỳ mạnh, sự am hiểu về võ đạo rất sâu."
"Hoặc có lẽ cậu ta quan sát Hoàng Cân lực sĩ rất lâu, có thể nắm được quy luật xuất chiêu của Hoàng Cân."
"Tuy các chỉ số của cậu ta có lẽ không bằng các cậu, nhưng đối thủ như vậy có thể lấy yếu thắng mạnh, nếu gặp phải nhất định không được lơ là."
"Nếu ai hôm nay bại dưới tay đối thủ ngoài ba trường lớn, sau khi về trường bị phạt mười ngàn, tháng này lên lớp cho tôi quỳ lên nghe giảng."
Các học sinh lập tức hô vang đồng ý.
Nghe huấn luyện viên phân tích, Sở Thu Hà thì thầm: ra là vậy. Lúc đầu thấy Trương Vũ đánh bại Hoàng Cân lực sĩ trong chớp mắt, hắn còn tưởng đối phương mạnh như Tống Hải Long. Nhưng giờ nghe xong, hắn cảm thấy nếu mình chuẩn bị kỹ lưỡng thì có lẽ cũng làm được chuyện này.
Ở khu chuẩn bị của trường Tử Vân.
Luyện Thiên Cực cười ha hả:
"Trương Vũ quả nhiên rất lợi hại."
Nhạc Mộc Lam liếc mắt, thản nhiên nói:
"Đến cả linh căn chiến đấu cơ bản cũng không mua nổi, đúng là người nghèo khốn khổ."
"Rõ ràng đã nghèo như vậy, còn muốn liều mạng tham gia thi đấu, thật không hiểu nổi."
Nhạc Mộc Lam quay sang nhìn Luyện Thiên Cực, hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi nghèo hơn ta nhiều, có hiểu suy nghĩ của bọn họ không?"
Luyện Thiên Cực gượng cười, không biết nên nói gì, chỉ có thể tự nhủ trong lòng:
"Thần thánh thứ nhất chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, không cố ý khinh bỉ mình, đừng để bụng."
Không lâu sau khi Trương Vũ rời sân, cuối cùng đến lượt Bạch Chân Chân ra sân.
Trên khán đài, Tiền Thâm và Triệu Thiên Hành vẫn rất mong chờ màn thể hiện của Bạch Chân Chân.
Nào ngờ chỉ một lát sau, liền phát hiện Bạch Chân Chân trên lôi đài khó khăn chiến đấu, hết sức né tránh Hoàng Cân lực sĩ, đồng thời miễn cưỡng tìm kẽ hở mới chạm được vào mảnh cảm biến trên người Hoàng Cân lực sĩ. "Bạch Chân Chân đánh đến miễn cưỡng vậy sao?"
Hà Đại Hữu nhìn Bạch Chân Chân lúc trước thì hăng hái ẩu đả, giờ phút này lại bị vướng víu dưới thế công của Hoàng Cân lực sĩ, đột nhiên phát hiện trong lòng không cảm thấy chút khoái cảm nào, ngược lại có chút cay đắng. Mà nỗi khổ sở này chẳng thà nói là vì Bạch Chân Chân, không bằng nói là vì bản thân từng bị Bạch Chân Chân ẩu đả. Tiền Thâm bên cạnh nhíu mày:
"Đấu pháp của Bạch Chân Chân không thích hợp để đối phó với Hoàng Cân lực sĩ."
Triệu Thiên Hành lo lắng nói:
"Vậy cứ như vậy, chẳng phải là sẽ bị phân đến một tổ có tuyển thủ điểm cao sao? Có khi ở trong tổ còn bị loại ấy."
Theo Bạch Chân Chân trên lôi đài khổ chiến, người xem và các tuyển thủ dự thi khác cũng rất nhanh mất hứng thú. Tống Hải Long sớm đã chán nản nhắm hai mắt, tựa hồ cảm thấy nhìn thêm một chút loại chiến đấu này đều là lãng phí thời gian. Một bên khác Luyện Thiên Cực cũng âm thầm cảm thấy ngoài ý muốn:
"Cô thiếu nữ đến dự thi cùng với Trương Vũ, hình như lần trước thi đấu đấu pháp cũng là cùng một chỗ với Trương Vũ."
"Rõ ràng yếu như vậy, sao còn cứ phải miễn cưỡng đến dự thi cùng Trương Vũ? Chẳng lẽ là... Trương Vũ ở trường trung học phổ thông Tung Dương là nô lệ? Tung Dương cũng bắt đầu chơi trò này sao?"
Lôi Quân nhìn một màn này, lại như có điều suy nghĩ nói:
"Xem ra Bạch Chân Chân là cảm thấy phương thức chiến đấu của bản thân không thích hợp đánh với Hoàng Cân lực sĩ, nên dứt khoát ẩn giấu thực lực."
Với tư cách là giáo viên dạy kèm cho Bạch Chân Chân hai tuần, Lôi Quân biết thực lực của Bạch Chân Chân tuyệt đối không chỉ như những gì đang biểu hiện trên lôi đài lúc này. Trương Vũ hai tay khoanh trước ngực, nhìn thân ảnh trên lôi đài, cũng dần dần hiểu được tính toán của đối phương. Tuy Hoàng Cân lực sĩ chỉ duy trì sức mạnh cơ thể ở mức 1.98, nhưng vật liệu của nó không hề thay đổi, vẫn kiên cố mà học sinh không thể phá hoại. Mà phương pháp chiến đấu của Bạch Chân Chân luôn là tấn công sơ hở của địch, đối mặt với Hoàng Cân lực sĩ đao thương bất nhập, cần phải liều mạng đánh, hiển nhiên rất dễ sa vào thế bất lợi. Trương Vũ trong lòng nghĩ:
"Mục tiêu của ta là cố gắng không gặp cường giả trong vòng thi đấu, giữ lấy bát cường."
"Xem ra A Chân biết mình không lấy được điểm cao, nên dứt khoát ẩn giấu thực lực, muốn trong vòng đấu khi gặp phải cường giả thì sẽ cho đối phương một đòn bất ngờ?"
Cuối cùng, Bạch Chân Chân được điểm thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận