Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?
Chương 73: Mưa to gió lớn
Ngay lúc Trương Vũ và Luyện Thiên Cực bước lên lôi đài.
Một bên khác trên lôi đài.
Bạch Chân Chân ngồi xếp bằng, đang chờ đợi đối thủ của mình, đến từ trường trung học phổ thông Hồng Tháp, Hùng Văn Vũ, một tên cao hơn hai mét bảy, nặng gần 1 tấn, học sinh yêu tộc, cũng giống như Tống Hải Long và Trương Vũ, đạt được 300 điểm, là học sinh cấp ba.
Mà giờ khắc này, tên học sinh yêu tộc này đang đợi ở khu nghỉ ngơi của trường trung học phổ thông Hồng Tháp, tức giận nhìn Hổ Vân Đào.
"Thua? Ngươi vì sao lại thua? Còn thua bởi một thằng Tung Dương?"
Hùng Văn Vũ cứ liên tục dùng tay đập vào trán Hổ Vân Đào, mà Hổ Vân Đào hung hãn không gì sánh được trên lôi đài, giờ phút này liền giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt hắn chịu giáo huấn.
Chỉ có cái mông sau không ngừng vẫy đuôi, lộ ra trong lòng hắn không kiên nhẫn.
Hùng Văn Vũ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Thi đấu vòng loại còn không qua được, chính là không có thứ hạng gì, trong sơ yếu lý lịch sẽ thiếu đi một thành tích tốt."
"Ngươi có biết không, có khả năng chính vì thiếu thành tích này mà khi phỏng vấn đại học ngươi sẽ bị loại không?"
"Thi không đậu đại học tốt, sẽ bị phụ thân đại nhân khai trừ khỏi con trai, trực tiếp phái đi làm công trong xưởng!"
Khai trừ khỏi con trai! Làm công trong xưởng!
Vốn đang ngoan ngoãn nghe lời, Hổ Vân Đào nghe đến đây cũng không khỏi cứng đờ cả người.
Vì sao trong khu bảo hộ, yêu quái không có cha rất nhiều? Cũng bởi vì học không giỏi, những yêu quái chỉ biết làm công sẽ bị phụ thân đại nhân trực tiếp khai trừ khỏi con trai.
"Ngươi có biết làm công có ý vị như thế nào không?"
Hùng Văn Vũ tiếp tục quở trách:
"Yêu quái rất khó tìm việc làm, ngươi đến lúc đó chỉ có thể làm việc trong xưởng của phụ thân, đến lúc đó bị cải tạo, bị trồng trên dây chuyền sản xuất, giống như đám ngưu yêu, mã yêu, hầu yêu ăn uống ngủ nghỉ trên dây chuyền sản xuất cho đến khi chết, một đời chỉ dùng để trả nợ vay."
Hổ Vân Đào nắm chặt hai tay, nghĩ tới mình từng tham quan nhà xưởng, ở cái nơi dùng máu thịt của đại yêu đúc thành dây chuyền sản xuất, vô số công nhân cùng dây chuyền hòa làm một, ngày đêm không ngừng.
Nghĩ tới những tiền bối yêu quái nửa bước tiểu học, nửa bước trung học cơ sở, nửa bước trung học phổ thông kia đang làm trên dây chuyền, trong lòng hắn liền dâng lên một tia sợ hãi.
"Mười mấy năm khổ học, thi vào trung học phổ thông, lẽ nào cuối cùng ngươi cũng chỉ vào xưởng?"
Hùng Văn Vũ tiếp tục mắng:
"Nếu ngươi vào đại học đỉnh phong, có bằng trường nổi danh, ai có thể tước đoạt con trai của ngươi? Bắt ngươi vào xưởng?"
Hổ Vân Đào đầy mặt hổ thẹn:
"Đại ca, ta sai rồi. Lần thi đấu sau, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực, không dám lơi lỏng chút nào."
Hùng Văn Vũ thở dài một tiếng:
"Ta chỉ là không muốn thấy ngươi khổ học nhiều năm, cuối cùng không lên được đại học, tốt nghiệp trung học liền bị trồng ở trên dây chuyền sản xuất đến cuối đời, phụ thân đại nhân mất đi một đứa con trai giỏi, ta cũng mất đi một người anh em."
"Chuyện về sau, còn phải xem biểu hiện của ngươi."
"Chuyện hôm nay, ta sẽ giúp ngươi báo thù."
Nói xong, hắn đã xoay người sang chỗ khác, bước nhanh về phía lôi đài.
Hổ Vân Đào ở sau lưng hắn nhắc nhở:
"Đại ca, cô nàng kia có tiềm hành linh căn, có thể làm giảm cảm nhận của đối thủ, ngươi phải cẩn thận."
Hùng Văn Vũ khoát tay áo, tiếp đó chạy nước rút một trận rồi đột nhiên nhảy lên, thân thể nặng gần một tấn như một ngọn núi nhỏ rơi xuống, ép cho cả lôi đài rung lên dữ dội, điên cuồng lay động.
"Nữ nhân, ta đánh thực chiến xưa nay không biết cái gì là lưu thủ, nếu ngươi thấy mình sắp chết, thì tự giác đầu hàng."
Hùng Văn Vũ vừa nói dứt lời liền lấy ra ba ống tiêm, mạnh mẽ đâm vào cổ mình.
Trong tiếng xì xì, ba ống thuốc nước được đưa vào mạch máu trong nháy mắt, khiến toàn thân hắn, mỗi một sợi lông đều dựng đứng lên, khuôn mặt gấu càng nổi cơ bắp. Chỉ nhìn chiều cao và cân nặng của đối phương, Bạch Chân Chân cũng cảm nhận được lực lượng kinh người ẩn chứa trong đó.
Mà dựa trên phán đoán của Lôi Quân trước đó, Bạch Chân Chân biết, Hùng Văn Vũ, học sinh yêu tộc này có cường độ thân thể có khả năng là cao nhất trong số các học sinh lớp mười có mặt.
"Khoảng chừng 2.5 đến 2.6."
Hô... Hít một hơi thật sâu, Bạch Chân Chân cũng cảm nhận linh căn trong cơ thể phóng thích.
Giờ khắc này, nàng cảm giác đầu óc của mình như được tháo bỏ một loại xiềng xích, vô số chiêu thức võ đạo đã từng học qua, thấy qua lướt qua trong óc, như đang sống lại.
Từ khi vào trung học phổ thông, bắt đầu tu luyện võ đạo.
Ban đầu chỉ biết dùng linh căn để ẩn nấp. Sau khi tiếp xúc với võ đạo, nàng càng ngày càng có lĩnh ngộ về võ công, không chỉ học võ công nhanh hơn mà còn có thể thấy được sơ hở của các chiêu thức trong thực chiến.
3, 2, 1, khai chiến!
Theo tiếng còi của trọng tài, Hùng Văn Vũ đột nhiên nhảy lên, lao xuống như một quả đạn pháo.
Không thể chống đỡ, chỉ có thể lui trước.
Bạch Chân Chân đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đầu ngón tay điểm một chút, linh cơ lóe lên, một luồng kiếm khí sắc bén đã phá thể mà ra.
Công pháp cấp chuyên gia - Phá Thể Kiếm Khí cấp 3 tăng cường.
Một thước kiếm khí từ đầu ngón tay Bạch Chân Chân lan ra, đâm về phía Hùng Văn Vũ vừa chạm đất.
Nhưng theo lông vũ đầy trời bay ra, Bạch Chân Chân chỉ cảm thấy một kiếm này của mình giống như đâm vào một tấm thép, xé rách được lông và da, nhưng khó mà tiếp tục xuyên vào cơ bắp.
"Có công pháp hộ thể? Còn có linh căn chiến đấu, lại thêm cường độ thân thể mạnh mẽ..."
Bạch Chân Chân nhíu mày, thân hình biến mất trong mắt Hùng Văn Vũ. Nhưng Hùng Văn Vũ đã chuẩn bị từ trước, không hề chần chừ, như một con dã thú cuồng bạo, hai móng vuốt mang theo hàn quang, như mưa to gió lớn không ngừng tập kích vào nơi Bạch Chân Chân biến mất.
Cùng lúc đó, Hùng Văn Vũ vừa tấn công, vừa dùng mũi ngửi cái gì đó, như đang dùng mùi để phán đoán vị trí của Bạch Chân Chân.
Bạch Chân Chân trừng lớn mắt nhìn động tác của đối phương, nhờ linh căn gia trì, mỗi một động tác của đối phương, mỗi một chiêu thức dẫn động sự biến đổi của linh cơ, đều bị nàng nhìn rõ ràng.
Thậm chí nàng còn có thể căn cứ vào những linh cơ lưu chuyển trong không khí mà phán đoán ra thế công tiếp theo của đối phương.
Nhưng dù có kết hợp với khả năng tiềm hành, Bạch Chân Chân sau nhiều lần né tránh cực hạn, cánh tay, đùi và eo vẫn bắt đầu xuất hiện vết thương.
Móng vuốt sắc bén quét qua làn da và cơ bắp của nàng, giống như dao nóng cắt qua mỡ bò, nhẹ nhàng lưu lại vết thương đáng sợ.
Ngược lại, Phá Thể Kiếm Khí của nàng mỗi lần chỉ có thể làm rụng lông trên người đối phương, để lại một vài vết thương nhỏ không đáng kể.
"Lực lượng và tốc độ rốt cuộc vẫn quá chênh lệch."
"Nhiều nhất là 4, 5 giây nữa thôi, ta sẽ thua."
Mặc dù vậy, nhưng Bạch Chân Chân cảm thấy trong lòng mình vô cùng bình tĩnh.
Theo đối phương ra chiêu càng nhiều, linh cơ xung quanh càng nồng đậm, những chiêu thức đối phương dùng hiện ra trong mắt nàng càng rõ ràng hơn.
Giờ phút này trong mắt nàng, Hùng Văn Vũ giống như một lò lửa lớn, cơ thể ngưng tụ càng lúc càng nhiều linh cơ, pháp lực bốc cháy hừng hực, tăng cường thân thể cường tráng của hắn.
Ngoài ra, Bạch Chân Chân còn có thể nhìn thấy lớp linh cơ dày đặc trên da Hùng Văn Vũ, như thể hắn đang mặc áo giáp linh cơ.
"Toàn thân trên dưới không có chút sơ hở... Không, có sơ hở."
Sau khi bị những vết trảo sâu tận xương thêm lần nữa ở bắp chân, Bạch Chân Chân dần dần nhìn ra sơ hở của đối phương.
Sơ hở trong chiêu thức... Sơ hở trên cơ thể...
Cuối cùng, nàng bước một bước, như một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa trong gió bão.
Nàng từng bước vượt qua cái lạnh thấu xương, từng bước né tránh tử vong.
"Ta không nên bị bó buộc làm công cả đời..."
"Ta muốn thi lên thập đại!"
"Ta muốn tiến xa hơn trên tiên lộ!"
Đầu ngón tay Bạch Chân Chân nổ ra kiếm khí, đâm vào chỗ sơ hở trong mắt.
Trên khán đài.
Tiền Thâm và hai người đang trừng lớn mắt nhìn Hùng Văn Vũ và Bạch Chân Chân giao đấu.
Thế công của Hùng Văn Vũ quá mạnh mẽ, động tác quá nhanh chóng, giống như sấm sét ầm ầm giáng xuống Bạch Chân Chân.
Đến nỗi cả ba người không thể phân tâm nói chuyện, lại còn có ảo giác bị khí thế của đối phương chèn ép.
Đặc biệt là thân hình của Bạch Chân Chân trước mặt Hùng Văn Vũ có vẻ nhỏ bé như vậy, khiến người ta có cảm giác quá yếu đuối.
Tiền Thâm thầm nghĩ:
"Quá mạnh, chỉ bị sượt qua mà da đã nát tươm, nếu bị đánh trúng chính diện một cái, Bạch Chân Chân chỉ sợ không chết cũng bị thương nặng."
"Sắp thua rồi..."
Nhìn thấy một mảng máu loãng từ bắp chân Bạch Chân Chân trào ra, thêm một vết thương, ba người đều cảm thấy nặng nề trong lòng, như đã nhìn thấy cảnh Bạch Chân Chân toàn thân máu thịt be bét.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ lại kinh hãi nhìn Bạch Chân Chân xuyên qua đầy trời trảo ảnh của đối phương, sau đó một đạo kiếm khí chém ngược mà ra. Hùng Văn Vũ thân hình dường như khựng lại một chút, sát theo đó sau lưng đột ngột phun ra một mảng lớn máu. Triệu Thiện Hành giật mình nói:
"Phá phòng rồi sao?"
Hà Đại Hữu:
"Vừa nãy rõ ràng không phá nổi cơ bắp của Hùng Văn Vũ, sao đột nhiên lại được rồi?"
Tiền Thâm nhíu mày suy tư nói:
"Chẳng lẽ là đánh trúng sơ hở trong công pháp của đối phương?"
Nhìn máu từ sau lưng Hùng Văn Vũ càng lúc càng tuôn ra mạnh mẽ, dần dần giống như suối phun, Tiền Thâm kinh hãi nói:
"Đây là chém trúng động mạch rồi sao? Lượng xuất huyết này quá khủng bố!"
Ở sân thi đấu bên kia. Lôi Quân nhìn Hùng Văn Vũ máu tươi sau lưng cuồn cuộn tuôn trào, nhìn vị trí đối phương phun máu, đột nhiên mắt sáng lên:
"Là bệnh trĩ! Còn là trĩ ngoại!"
"Đúng vậy, yêu tộc vốn phần lớn là tứ chi bò sát, khi có hình người bắt đầu học tập, tu luyện sau đó, lại phải ngồi nhiều hàng ngày, bệnh trĩ nhất định càng nghiêm trọng và càng lớn."
"Đặc biệt là trĩ ngoại đã lòi ra khỏi cơ thể, không được công pháp luyện thể bảo vệ!"
"Lại thêm việc Hùng Văn Vũ vừa nãy còn đang vận động kịch liệt, lại còn đánh nhiều thuốc mạnh như vậy, toàn thân sung huyết, một thoáng này xuất huyết nhiều càng thêm nghiêm trọng."
Lôi Quân hưng phấn nói:
"Vậy mà có thể tìm ra loại sơ hở này? Thật không uổng công ta dạy kèm cho ngươi lâu như vậy..."
Nhưng tiếp theo, lại thấy Hùng Văn Vũ trên lôi đài hai mắt đỏ ngầu, một tiếng cuồng hống, giống như con thú dữ sắp chết. Trong lòng Hùng Văn Vũ cuồng hống:
"Ta muốn đi học! Ta không nên chết trên dây chuyền sản xuất! Ta muốn mãi là con trai của cha!"
Khoảnh khắc sau đó, theo Hùng Văn Vũ xoay tròn tốc độ cao, đầy trời máu loãng và trảo ảnh hướng về bốn phương tám hướng bao phủ lại. "Không ổn rồi!"
Ánh mắt Lôi Quân ngưng lại:
"Yêu quái này phát cuồng rồi! Hoàn toàn đang tùy tiện công kích..."
Nhìn Bạch Chân Chân đang bị thương ở đùi, bị thế công của Hùng Văn Vũ bao phủ, hắn biết đối diện với kiểu công kích tùy tiện, không có quy tắc như vậy, Bạch Chân Chân bị tình trạng vết thương ở đùi hạn chế hành động là rất khó né tránh. Khi Lôi Quân chạy đến dưới lôi đài. Liền nhìn thấy Hùng Văn Vũ đã toàn thân máu me ngã trên mặt đất. Bạch Chân Chân bên cạnh đứng tại chỗ kịch liệt thở hổn hển, ngoài những vết trảo khắp người ra, chỗ khuỷu tay phải của nàng đã trống rỗng. Cánh tay phải của nàng bị Hùng Văn Vũ phát cuồng kéo đứt. Bạch Chân Chân thắng! Lôi Quân vội vàng nhặt lấy cánh tay đứt của đối phương, ôm Bạch Chân Chân đưa đến khu vực cấp cứu. Bác sĩ cấp cứu liếc mắt một cái, liền không nhịn được cười thầm trong bụng, nhưng quay đầu nhìn xuống đồng nghiệp của Hùng Văn Vũ, lại không kìm được dâng lên một tia ghen tị. "Xuất huyết nhiều, vận công quá độ, cơ quan nội tạng suy kiệt lại thêm cả phẫu thuật bệnh trĩ, cường độ thân thể còn cao như vậy.
Con gấu yêu kia ít nhất cũng phải tốn mấy trăm ngàn a."
Thở dài một tiếng, lực chú ý của hắn lại lần nữa chuyển về phía Bạch Chân Chân. Nhưng khi hắn vừa định ra tay, Bạch Chân Chân liền giãy giụa nói:
"Hết bao nhiêu tiền? Có thể dùng bảo hiểm không?"
Bác sĩ cấp cứu thản nhiên nói:
"Kiểm tra, điều trị cơ bản còn có nối cánh tay, tính cô 88 ngàn, còn dư ba chục ngàn hạng mục không có trong bảo hiểm, phải tự trả tiền."
"Tự trả tiền?"
Bạch Chân Chân tức giận nói:
"Ta mua bảo hiểm, ngươi muốn ta tự trả ba chục ngàn?"
Bác sĩ cấp cứu không để ý đến Bạch Chân Chân, chỉ thúc giục nói:
"Muốn trị thì nhanh lên, cánh tay hoại tử nghiêm trọng rồi, nếu không ta cũng không chữa được nữa, đến lúc đó đưa vào bệnh viện, chỉ sợ ba trăm ngàn cũng hơn."
Một bên khác trên lôi đài.
Bạch Chân Chân ngồi xếp bằng, đang chờ đợi đối thủ của mình, đến từ trường trung học phổ thông Hồng Tháp, Hùng Văn Vũ, một tên cao hơn hai mét bảy, nặng gần 1 tấn, học sinh yêu tộc, cũng giống như Tống Hải Long và Trương Vũ, đạt được 300 điểm, là học sinh cấp ba.
Mà giờ khắc này, tên học sinh yêu tộc này đang đợi ở khu nghỉ ngơi của trường trung học phổ thông Hồng Tháp, tức giận nhìn Hổ Vân Đào.
"Thua? Ngươi vì sao lại thua? Còn thua bởi một thằng Tung Dương?"
Hùng Văn Vũ cứ liên tục dùng tay đập vào trán Hổ Vân Đào, mà Hổ Vân Đào hung hãn không gì sánh được trên lôi đài, giờ phút này liền giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt hắn chịu giáo huấn.
Chỉ có cái mông sau không ngừng vẫy đuôi, lộ ra trong lòng hắn không kiên nhẫn.
Hùng Văn Vũ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Thi đấu vòng loại còn không qua được, chính là không có thứ hạng gì, trong sơ yếu lý lịch sẽ thiếu đi một thành tích tốt."
"Ngươi có biết không, có khả năng chính vì thiếu thành tích này mà khi phỏng vấn đại học ngươi sẽ bị loại không?"
"Thi không đậu đại học tốt, sẽ bị phụ thân đại nhân khai trừ khỏi con trai, trực tiếp phái đi làm công trong xưởng!"
Khai trừ khỏi con trai! Làm công trong xưởng!
Vốn đang ngoan ngoãn nghe lời, Hổ Vân Đào nghe đến đây cũng không khỏi cứng đờ cả người.
Vì sao trong khu bảo hộ, yêu quái không có cha rất nhiều? Cũng bởi vì học không giỏi, những yêu quái chỉ biết làm công sẽ bị phụ thân đại nhân trực tiếp khai trừ khỏi con trai.
"Ngươi có biết làm công có ý vị như thế nào không?"
Hùng Văn Vũ tiếp tục quở trách:
"Yêu quái rất khó tìm việc làm, ngươi đến lúc đó chỉ có thể làm việc trong xưởng của phụ thân, đến lúc đó bị cải tạo, bị trồng trên dây chuyền sản xuất, giống như đám ngưu yêu, mã yêu, hầu yêu ăn uống ngủ nghỉ trên dây chuyền sản xuất cho đến khi chết, một đời chỉ dùng để trả nợ vay."
Hổ Vân Đào nắm chặt hai tay, nghĩ tới mình từng tham quan nhà xưởng, ở cái nơi dùng máu thịt của đại yêu đúc thành dây chuyền sản xuất, vô số công nhân cùng dây chuyền hòa làm một, ngày đêm không ngừng.
Nghĩ tới những tiền bối yêu quái nửa bước tiểu học, nửa bước trung học cơ sở, nửa bước trung học phổ thông kia đang làm trên dây chuyền, trong lòng hắn liền dâng lên một tia sợ hãi.
"Mười mấy năm khổ học, thi vào trung học phổ thông, lẽ nào cuối cùng ngươi cũng chỉ vào xưởng?"
Hùng Văn Vũ tiếp tục mắng:
"Nếu ngươi vào đại học đỉnh phong, có bằng trường nổi danh, ai có thể tước đoạt con trai của ngươi? Bắt ngươi vào xưởng?"
Hổ Vân Đào đầy mặt hổ thẹn:
"Đại ca, ta sai rồi. Lần thi đấu sau, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực, không dám lơi lỏng chút nào."
Hùng Văn Vũ thở dài một tiếng:
"Ta chỉ là không muốn thấy ngươi khổ học nhiều năm, cuối cùng không lên được đại học, tốt nghiệp trung học liền bị trồng ở trên dây chuyền sản xuất đến cuối đời, phụ thân đại nhân mất đi một đứa con trai giỏi, ta cũng mất đi một người anh em."
"Chuyện về sau, còn phải xem biểu hiện của ngươi."
"Chuyện hôm nay, ta sẽ giúp ngươi báo thù."
Nói xong, hắn đã xoay người sang chỗ khác, bước nhanh về phía lôi đài.
Hổ Vân Đào ở sau lưng hắn nhắc nhở:
"Đại ca, cô nàng kia có tiềm hành linh căn, có thể làm giảm cảm nhận của đối thủ, ngươi phải cẩn thận."
Hùng Văn Vũ khoát tay áo, tiếp đó chạy nước rút một trận rồi đột nhiên nhảy lên, thân thể nặng gần một tấn như một ngọn núi nhỏ rơi xuống, ép cho cả lôi đài rung lên dữ dội, điên cuồng lay động.
"Nữ nhân, ta đánh thực chiến xưa nay không biết cái gì là lưu thủ, nếu ngươi thấy mình sắp chết, thì tự giác đầu hàng."
Hùng Văn Vũ vừa nói dứt lời liền lấy ra ba ống tiêm, mạnh mẽ đâm vào cổ mình.
Trong tiếng xì xì, ba ống thuốc nước được đưa vào mạch máu trong nháy mắt, khiến toàn thân hắn, mỗi một sợi lông đều dựng đứng lên, khuôn mặt gấu càng nổi cơ bắp. Chỉ nhìn chiều cao và cân nặng của đối phương, Bạch Chân Chân cũng cảm nhận được lực lượng kinh người ẩn chứa trong đó.
Mà dựa trên phán đoán của Lôi Quân trước đó, Bạch Chân Chân biết, Hùng Văn Vũ, học sinh yêu tộc này có cường độ thân thể có khả năng là cao nhất trong số các học sinh lớp mười có mặt.
"Khoảng chừng 2.5 đến 2.6."
Hô... Hít một hơi thật sâu, Bạch Chân Chân cũng cảm nhận linh căn trong cơ thể phóng thích.
Giờ khắc này, nàng cảm giác đầu óc của mình như được tháo bỏ một loại xiềng xích, vô số chiêu thức võ đạo đã từng học qua, thấy qua lướt qua trong óc, như đang sống lại.
Từ khi vào trung học phổ thông, bắt đầu tu luyện võ đạo.
Ban đầu chỉ biết dùng linh căn để ẩn nấp. Sau khi tiếp xúc với võ đạo, nàng càng ngày càng có lĩnh ngộ về võ công, không chỉ học võ công nhanh hơn mà còn có thể thấy được sơ hở của các chiêu thức trong thực chiến.
3, 2, 1, khai chiến!
Theo tiếng còi của trọng tài, Hùng Văn Vũ đột nhiên nhảy lên, lao xuống như một quả đạn pháo.
Không thể chống đỡ, chỉ có thể lui trước.
Bạch Chân Chân đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đầu ngón tay điểm một chút, linh cơ lóe lên, một luồng kiếm khí sắc bén đã phá thể mà ra.
Công pháp cấp chuyên gia - Phá Thể Kiếm Khí cấp 3 tăng cường.
Một thước kiếm khí từ đầu ngón tay Bạch Chân Chân lan ra, đâm về phía Hùng Văn Vũ vừa chạm đất.
Nhưng theo lông vũ đầy trời bay ra, Bạch Chân Chân chỉ cảm thấy một kiếm này của mình giống như đâm vào một tấm thép, xé rách được lông và da, nhưng khó mà tiếp tục xuyên vào cơ bắp.
"Có công pháp hộ thể? Còn có linh căn chiến đấu, lại thêm cường độ thân thể mạnh mẽ..."
Bạch Chân Chân nhíu mày, thân hình biến mất trong mắt Hùng Văn Vũ. Nhưng Hùng Văn Vũ đã chuẩn bị từ trước, không hề chần chừ, như một con dã thú cuồng bạo, hai móng vuốt mang theo hàn quang, như mưa to gió lớn không ngừng tập kích vào nơi Bạch Chân Chân biến mất.
Cùng lúc đó, Hùng Văn Vũ vừa tấn công, vừa dùng mũi ngửi cái gì đó, như đang dùng mùi để phán đoán vị trí của Bạch Chân Chân.
Bạch Chân Chân trừng lớn mắt nhìn động tác của đối phương, nhờ linh căn gia trì, mỗi một động tác của đối phương, mỗi một chiêu thức dẫn động sự biến đổi của linh cơ, đều bị nàng nhìn rõ ràng.
Thậm chí nàng còn có thể căn cứ vào những linh cơ lưu chuyển trong không khí mà phán đoán ra thế công tiếp theo của đối phương.
Nhưng dù có kết hợp với khả năng tiềm hành, Bạch Chân Chân sau nhiều lần né tránh cực hạn, cánh tay, đùi và eo vẫn bắt đầu xuất hiện vết thương.
Móng vuốt sắc bén quét qua làn da và cơ bắp của nàng, giống như dao nóng cắt qua mỡ bò, nhẹ nhàng lưu lại vết thương đáng sợ.
Ngược lại, Phá Thể Kiếm Khí của nàng mỗi lần chỉ có thể làm rụng lông trên người đối phương, để lại một vài vết thương nhỏ không đáng kể.
"Lực lượng và tốc độ rốt cuộc vẫn quá chênh lệch."
"Nhiều nhất là 4, 5 giây nữa thôi, ta sẽ thua."
Mặc dù vậy, nhưng Bạch Chân Chân cảm thấy trong lòng mình vô cùng bình tĩnh.
Theo đối phương ra chiêu càng nhiều, linh cơ xung quanh càng nồng đậm, những chiêu thức đối phương dùng hiện ra trong mắt nàng càng rõ ràng hơn.
Giờ phút này trong mắt nàng, Hùng Văn Vũ giống như một lò lửa lớn, cơ thể ngưng tụ càng lúc càng nhiều linh cơ, pháp lực bốc cháy hừng hực, tăng cường thân thể cường tráng của hắn.
Ngoài ra, Bạch Chân Chân còn có thể nhìn thấy lớp linh cơ dày đặc trên da Hùng Văn Vũ, như thể hắn đang mặc áo giáp linh cơ.
"Toàn thân trên dưới không có chút sơ hở... Không, có sơ hở."
Sau khi bị những vết trảo sâu tận xương thêm lần nữa ở bắp chân, Bạch Chân Chân dần dần nhìn ra sơ hở của đối phương.
Sơ hở trong chiêu thức... Sơ hở trên cơ thể...
Cuối cùng, nàng bước một bước, như một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa trong gió bão.
Nàng từng bước vượt qua cái lạnh thấu xương, từng bước né tránh tử vong.
"Ta không nên bị bó buộc làm công cả đời..."
"Ta muốn thi lên thập đại!"
"Ta muốn tiến xa hơn trên tiên lộ!"
Đầu ngón tay Bạch Chân Chân nổ ra kiếm khí, đâm vào chỗ sơ hở trong mắt.
Trên khán đài.
Tiền Thâm và hai người đang trừng lớn mắt nhìn Hùng Văn Vũ và Bạch Chân Chân giao đấu.
Thế công của Hùng Văn Vũ quá mạnh mẽ, động tác quá nhanh chóng, giống như sấm sét ầm ầm giáng xuống Bạch Chân Chân.
Đến nỗi cả ba người không thể phân tâm nói chuyện, lại còn có ảo giác bị khí thế của đối phương chèn ép.
Đặc biệt là thân hình của Bạch Chân Chân trước mặt Hùng Văn Vũ có vẻ nhỏ bé như vậy, khiến người ta có cảm giác quá yếu đuối.
Tiền Thâm thầm nghĩ:
"Quá mạnh, chỉ bị sượt qua mà da đã nát tươm, nếu bị đánh trúng chính diện một cái, Bạch Chân Chân chỉ sợ không chết cũng bị thương nặng."
"Sắp thua rồi..."
Nhìn thấy một mảng máu loãng từ bắp chân Bạch Chân Chân trào ra, thêm một vết thương, ba người đều cảm thấy nặng nề trong lòng, như đã nhìn thấy cảnh Bạch Chân Chân toàn thân máu thịt be bét.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ lại kinh hãi nhìn Bạch Chân Chân xuyên qua đầy trời trảo ảnh của đối phương, sau đó một đạo kiếm khí chém ngược mà ra. Hùng Văn Vũ thân hình dường như khựng lại một chút, sát theo đó sau lưng đột ngột phun ra một mảng lớn máu. Triệu Thiện Hành giật mình nói:
"Phá phòng rồi sao?"
Hà Đại Hữu:
"Vừa nãy rõ ràng không phá nổi cơ bắp của Hùng Văn Vũ, sao đột nhiên lại được rồi?"
Tiền Thâm nhíu mày suy tư nói:
"Chẳng lẽ là đánh trúng sơ hở trong công pháp của đối phương?"
Nhìn máu từ sau lưng Hùng Văn Vũ càng lúc càng tuôn ra mạnh mẽ, dần dần giống như suối phun, Tiền Thâm kinh hãi nói:
"Đây là chém trúng động mạch rồi sao? Lượng xuất huyết này quá khủng bố!"
Ở sân thi đấu bên kia. Lôi Quân nhìn Hùng Văn Vũ máu tươi sau lưng cuồn cuộn tuôn trào, nhìn vị trí đối phương phun máu, đột nhiên mắt sáng lên:
"Là bệnh trĩ! Còn là trĩ ngoại!"
"Đúng vậy, yêu tộc vốn phần lớn là tứ chi bò sát, khi có hình người bắt đầu học tập, tu luyện sau đó, lại phải ngồi nhiều hàng ngày, bệnh trĩ nhất định càng nghiêm trọng và càng lớn."
"Đặc biệt là trĩ ngoại đã lòi ra khỏi cơ thể, không được công pháp luyện thể bảo vệ!"
"Lại thêm việc Hùng Văn Vũ vừa nãy còn đang vận động kịch liệt, lại còn đánh nhiều thuốc mạnh như vậy, toàn thân sung huyết, một thoáng này xuất huyết nhiều càng thêm nghiêm trọng."
Lôi Quân hưng phấn nói:
"Vậy mà có thể tìm ra loại sơ hở này? Thật không uổng công ta dạy kèm cho ngươi lâu như vậy..."
Nhưng tiếp theo, lại thấy Hùng Văn Vũ trên lôi đài hai mắt đỏ ngầu, một tiếng cuồng hống, giống như con thú dữ sắp chết. Trong lòng Hùng Văn Vũ cuồng hống:
"Ta muốn đi học! Ta không nên chết trên dây chuyền sản xuất! Ta muốn mãi là con trai của cha!"
Khoảnh khắc sau đó, theo Hùng Văn Vũ xoay tròn tốc độ cao, đầy trời máu loãng và trảo ảnh hướng về bốn phương tám hướng bao phủ lại. "Không ổn rồi!"
Ánh mắt Lôi Quân ngưng lại:
"Yêu quái này phát cuồng rồi! Hoàn toàn đang tùy tiện công kích..."
Nhìn Bạch Chân Chân đang bị thương ở đùi, bị thế công của Hùng Văn Vũ bao phủ, hắn biết đối diện với kiểu công kích tùy tiện, không có quy tắc như vậy, Bạch Chân Chân bị tình trạng vết thương ở đùi hạn chế hành động là rất khó né tránh. Khi Lôi Quân chạy đến dưới lôi đài. Liền nhìn thấy Hùng Văn Vũ đã toàn thân máu me ngã trên mặt đất. Bạch Chân Chân bên cạnh đứng tại chỗ kịch liệt thở hổn hển, ngoài những vết trảo khắp người ra, chỗ khuỷu tay phải của nàng đã trống rỗng. Cánh tay phải của nàng bị Hùng Văn Vũ phát cuồng kéo đứt. Bạch Chân Chân thắng! Lôi Quân vội vàng nhặt lấy cánh tay đứt của đối phương, ôm Bạch Chân Chân đưa đến khu vực cấp cứu. Bác sĩ cấp cứu liếc mắt một cái, liền không nhịn được cười thầm trong bụng, nhưng quay đầu nhìn xuống đồng nghiệp của Hùng Văn Vũ, lại không kìm được dâng lên một tia ghen tị. "Xuất huyết nhiều, vận công quá độ, cơ quan nội tạng suy kiệt lại thêm cả phẫu thuật bệnh trĩ, cường độ thân thể còn cao như vậy.
Con gấu yêu kia ít nhất cũng phải tốn mấy trăm ngàn a."
Thở dài một tiếng, lực chú ý của hắn lại lần nữa chuyển về phía Bạch Chân Chân. Nhưng khi hắn vừa định ra tay, Bạch Chân Chân liền giãy giụa nói:
"Hết bao nhiêu tiền? Có thể dùng bảo hiểm không?"
Bác sĩ cấp cứu thản nhiên nói:
"Kiểm tra, điều trị cơ bản còn có nối cánh tay, tính cô 88 ngàn, còn dư ba chục ngàn hạng mục không có trong bảo hiểm, phải tự trả tiền."
"Tự trả tiền?"
Bạch Chân Chân tức giận nói:
"Ta mua bảo hiểm, ngươi muốn ta tự trả ba chục ngàn?"
Bác sĩ cấp cứu không để ý đến Bạch Chân Chân, chỉ thúc giục nói:
"Muốn trị thì nhanh lên, cánh tay hoại tử nghiêm trọng rồi, nếu không ta cũng không chữa được nữa, đến lúc đó đưa vào bệnh viện, chỉ sợ ba trăm ngàn cũng hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận