Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên?

Chương 127: Mặt trời hành khí, tìm phòng thành công

Nghe Bạch Chân Chân hiếu kỳ hỏi, Trương Vũ liền kể lại chuyện của Nhạc Mộc Lam và thứ nước thuốc kia. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nói:
"Cũng không biết thứ nước Nhạc Mộc Lam tiết ra có tác dụng phụ không nữa, nhỡ đâu đến lúc kiếm tiền học bù không đủ tiền thuốc men thì khổ."
Bạch Chân Chân lại nhìn đầy hứng thú:
"Ngươi nói mồ hôi của nàng có thể phục hồi thể lực, hưng phấn thần kinh, còn kích thích pháp lực, vậy theo như lời nàng... Còn có thể chữa lành vết thương?"
"Đây mẹ nó là thuốc vạn năng à?"
"Lần sau mang cho ta một ít về dùng thử xem, ta sức đề kháng cao, không sợ tác dụng phụ."
Trương Vũ cảm thấy bản thân dù đã ở Côn Khư một thời gian không ngắn, nhưng nhiều lúc vẫn có chút không hợp. Ví như chuyện thu thập mồ hôi người có tiền, dù muốn hạ quyết tâm nhưng cuối cùng vẫn không thể thuyết phục được bản thân. Bạch Chân Chân thấy Trương Vũ không trả lời thì nói:
"Vậy ngươi hỏi Nhạc Mộc Lam, khi nào mời hai bọn ta cùng luyện tập đi? Lúc thi đấu thể lực không phải đã nói sẽ cân nhắc rồi sao?"
Trong lòng Bạch Chân Chân nghĩ nếu Trương Vũ không muốn thì đến lúc đó bản thân cô sẽ đi thu mồ hôi.
Trương Vũ đáp:
"Nàng nói bản thân còn cần thích nghi một chút mới có thể một hơi đối phó với hai chúng ta, cũng không biết là thích nghi cái gì nữa."
"Một mình ta đánh nàng đã toàn thân mồ hôi, sao nàng thích nghi một chút lại có thể đánh hai người chúng ta?"
Nói đoạn, Trương Vũ nhìn qua bắp chân Bạch Chân Chân, liếc qua những vùng da lộ ra, thấy những vết sẹo trong cuộc thi võ đạo trước đây đều đã biến mất. Nhìn làn da mịn màng như sứ, Trương Vũ cười nói:
"A Chân, vết sẹo trên người ngươi lành hết rồi à? Vậy sau này ngươi toàn lực ra tay cũng không cần lo vết sẹo bị bung ra nữa."
Bạch Chân Chân gật đầu cười, vén tay áo lên khoe vùng da vừa được phục hồi trên cánh tay:
"Ngươi xem thế nào? Ta thấy vẫn ổn, cơ bản không khác gì da của ta lúc trước."
Trương Vũ nhìn vùng da trắng trẻo, mịn màng muốn khen một câu, đột nhiên thấy một biểu tượng chữa bệnh hình trái tim, nghi ngờ hỏi:
"Đây là cái gì?"
Bạch Chân Chân không để ý nói:
"Phẫu thuật cấy ghép quảng cáo đó, chỉ cần trở thành hội viên vàng của bệnh viện thì mới được miễn quảng cáo, nếu không muốn thì phải trả thêm hai ngàn tệ để xóa thôi."
"Ta không muốn tiêu tiền vô ích, dù sao da của ta thay nhanh lắm, vài tuần nữa cái này tự nhiên sẽ biến mất."
Trương Vũ nghe vậy thì gật đầu, đợi một chút nữa quảng cáo tự biến mất, vậy không cần phải tốn tiền làm gì. Trương Vũ lại hỏi:
"Hết bao nhiêu tiền ta trả cho ngươi."
Bạch Chân Chân xem hóa đơn điện tử:
"Sau khi ta dùng khuyến mãi xong thì giá báo là 38888 tệ, tiện thể tặng ta thêm một lần kiểm tra sức khỏe."
Chuyển tiền cho Bạch Chân Chân xong, số tiền tiết kiệm của Trương Vũ giảm xuống còn hơn một trăm bảy chục ngàn tệ, khiến hắn cảm thán tiền đúng là chẳng để vào đâu cho hết. Còn Bạch Chân Chân thì reo lên một tiếng, từ phía sau ôm lấy Trương Vũ:
"Thưởng cho ngươi đấy, Vũ tử."
Cảm giác chân linh căn tiến vào đan điền, linh cơ từ tứ phương tám hướng ùa tới, Trương Vũ không nhịn được thoải mái rên lên một tiếng. Bạch Chân Chân chạy ra một bên nói:
"Ngươi luyện công một lát đi, chờ ta trang điểm xong rồi chúng ta đi."
Bạch Chân Chân bắt đầu đội tóc giả, dán hình xăm, dùng miếng đệm... chuẩn bị cho buổi làm thêm dạy kèm buổi tối. Còn Trương Vũ, sau khi chân linh căn nhập thể, lại lần nữa vận Đại Nhật Khí Hải. Ban đầu còn không có gì, nhưng chỉ lát sau, hắn cảm thấy chân linh căn dường như đã bắt đầu thích ứng với Đại Nhật Khí Hải, mơ hồ giúp Trương Vũ thu nạp ánh sáng. Nhưng Trương Vũ vừa thổ nạp một chu thiên thì Bạch Chân Chân đã hóa trang xong, Trương Vũ chỉ có thể ra vườn tiếp tục thử nghiệm sự hỗ trợ của chân linh căn đối với Đại Nhật Khí Hải... Chớp mắt ba tiếng trôi qua. Bên hồ nhỏ trong vườn. Ánh đèn văn phòng trong vườn, ánh trăng trên trời và ánh đèn đường gần đó... từng tia sáng nhỏ đều bị Trương Vũ không ngừng hấp thụ, rồi chiết xuất linh cơ làm pháp lực. Đại Nhật Khí Hải của Trương Vũ đã được đẩy đến cấp 2 , 11 phần 20.. Giờ phút này, trên người hắn rốt cuộc không nhìn thấy chút ánh sáng nào, ngược lại trong đêm tối lại càng lộ vẻ u ám. Và dưới ảnh hưởng của chân linh căn, sự u ám này càng lan rộng từ ngoài cơ thể hắn... dần dần đến phạm vi hơn mười centimet xung quanh, giống như có một luồng bóng tối vô hình bao phủ lấy. Trương Vũ thầm nghĩ:
"Quả nhiên, chân linh căn thích ứng công pháp mới, đang giúp ta nâng cao hiệu suất thổ nạp ánh sáng, thu nạp linh cơ."
Phúc Cơ nhìn thấy cảnh này trong lòng càng thêm cảm khái:
"Linh căn Bạch Chân Chân loại vào tiến hóa tốt quá, có thể tùy theo công pháp người dùng tu luyện mà thay đổi, theo hướng tu luyện, không ngừng thích ứng và tiến hóa, quả thật là một loại linh căn vạn năng."
"Hiện tại linh căn này đã tăng hiệu suất thổ nạp Đại Nhật Khí Hải ít nhất một phần mười, nếu tiếp tục thích ứng, không biết cuối cùng có thể tăng lên được bao nhiêu."
Đồng thời, trong lòng nàng cũng dâng lên một tia hiếu kỳ:
"Linh căn này bây giờ tầm cấp thiên linh căn, sau này có thể tiến hóa thành thần linh căn... thậm chí là tiên linh căn hay không?"
Phúc Cơ không chắc chắn, trong lòng càng thêm hiếu kỳ. Rốt cuộc, thiên linh căn hướng lên trên mới là cấp quân dụng thần linh căn, mà thần linh căn hướng lên nữa mới là tiên linh căn đặc cung của mười đại tông môn. Phúc Cơ nghĩ:
"Nếu linh căn của Bạch Chân Chân có thể tiến hóa đến tiên linh căn, vậy thật là phú quý ngập trời... nhưng cũng là một tai họa lớn ngập trời."
. Trong chớp mắt một đêm trôi qua. Đón ánh bình minh, Trương Vũ cõng Bạch Chân Chân trên lưng, một đường từ ngoại ô chạy về nội thành. Chỉ có điều, giờ phút này, Trương Vũ đã nâng Đại Nhật Khí Hải đến cấp 3 , 14 phần 30., dù không cố tình vận công, toàn thân thổ nạp bị động vẫn tự mình vận chuyển. Mà hiệu quả của thổ nạp bị động cấp 3, Trương Vũ cảm nhận được khoảng bằng ba thành hiệu quả thổ nạp chủ động của Đại Nhật Khí Hải. Hắn đoán rằng môn công pháp này cũng giống như Chu thiên Thải Khí pháp, đợi khi nâng lên cấp 10 thì hiệu quả thổ nạp bị động và chủ động sẽ không còn chênh lệch nữa. Giờ khắc này, theo ánh mặt trời lên cao, Trương Vũ cảm nhận được từng tia ánh mặt trời như những đốm lửa nhỏ, mạnh mẽ tràn vào cơ thể, nhờ vào pháp lực mặt trời tuần hoàn không ngơi nghỉ, không ngừng hút vào đan điền, cuối cùng được chiết xuất thành pháp lực của chính Trương Vũ. Và theo ánh nắng càng lúc càng mạnh, Trương Vũ càng cảm thấy Đại Nhật Khí Hải trong cơ thể mình vận chuyển càng lúc càng dữ dội. Pháp lực mặt trời màu vàng mang theo dòng nhiệt cuồn cuộn, như những ngọn lửa cháy trong người Trương Vũ, điên cuồng khao khát và thôn phệ ánh sáng mặt trời mà hắn đã thu được. Trương Vũ cảm thấy đan điền của mình giống như một cái lò lửa nhỏ, càng thêm nhiên liệu vào thì càng bùng cháy, không ngừng phun ra lượng pháp lực mặt trời càng lúc càng lớn. Nhưng Trương Vũ lại không cảm thấy khó chịu mà ngược lại, có một cảm giác ấm áp dễ chịu như phơi nắng mùa đông. Trong lòng hắn thầm nghĩ Đại Nhật Khí Hải này quả là tu luyện vào ban ngày hiệu quả càng tốt, hiệu suất so với tối qua quả thật khác biệt một trời một vực. Bạch Chân Chân sau lưng Trương Vũ kinh ngạc nói:
"Vũ tử, người ngươi càng lúc càng tối màu."
Theo Đại Nhật Khí Hải vận chuyển mạnh mẽ, Trương Vũ như được bao phủ trong một lớp bóng tối, trông đen hơn bình thường vài phần. Trương Vũ vội vàng nhìn người mình, lập tức nhận ra điểm này. Ngọa Tào! Ta thành người da đen rồi hả? Hắn thầm nghĩ, cũng may là ở Côn Khư, nếu ở chỗ khác, dùng công pháp này chẳng phải ngày nào cũng bị người ta bắn chết sao? Bất quá, Đại Nhật Khí Hải vốn có biện pháp loại bỏ dị tượng, chỉ cần Trương Vũ hơi nhúc nhích ý niệm một chút, vuốt nhẹ pháp lực mặt trời, giảm bớt hiệu quả thổ nạp bị động thì bóng tối trên người hắn lập tức biến mất. Bạch Chân Chân hiếu kỳ hỏi:
"Cái Đại Nhật Khí Hải này của ngươi nếu tiếp tục thăng cấp thì khả năng hấp thu ánh sáng sẽ càng mạnh, sau cùng chẳng lẽ cả người ngươi biến thành một màu đen kịt à? Vậy chẳng phải có thể dùng để che giấu thân phận?"
"Vậy sau này ngươi cứ biến đen đi, thử xem có trốn vé, trốn giám sát, thậm chí là ăn cắp, cướp giật...."
A Chân này... càng nói càng quá đáng rồi! Ai bảo ngươi hễ biến đen là đi phạm tội vậy? Trương Vũ vừa muốn lớn tiếng trách cứ cô nàng thì nghe Bạch Chân Chân nói tiếp:
"Thôi được rồi, làm mấy cái này còn không có lợi bằng việc đi dạy kèm buổi tối dưới đất kiếm tiền, lại còn phải tự nghiên cứu làm sao nộp thuế, phiền phức quá."
Trương Vũ nghe vậy không khỏi cảm thán, thuế vụ tuyệt đối là nhân tố trọng yếu duy trì trị an Côn Khư. Ngay trên đường quay về nội thành, điện thoại di động Trương Vũ rung lên, mở ra xem thì là tin nhắn của Ngọc Tinh Hàn. Ngọc Tinh Hàn:
"Ngươi muốn thuê phòng?"
Trương Vũ trong lòng hơi động, đối phương hẳn là thấy tin tìm phòng cho thuê trên vòng bạn bè của hắn, nên mới nhắn hỏi. Nghĩ đến đối phương là đệ tử Kim Đan, trong tay không biết nắm giữ bao nhiêu tài phú, e rằng vừa hay có phòng trống cho hắn thuê. Thế là Trương Vũ lập tức trả lời:
"Đúng vậy."
Ngọc Tinh Hàn:
"Nhà ta thuê hơi lớn, ngươi muốn đến ở chung không?"
Trương Vũ hơi nhíu mày, trả lời:
"Đệ tử Kim Đan còn đi thuê phòng?"
Ngọc Tinh Hàn:
"Không mua nhà là lý niệm một mạch sư môn ta duy trì. Thà dùng tiền mua nhà, không bằng đầu tư vào bản thân."
Trương Vũ thầm nghĩ, cái Tinh Hỏa Chân Nhân này quả nhiên là Kim Đan quỷ nghèo, đường đường Kim Đan Chân Nhân mà ngay cả căn nhà ở thành phố Tung Dương tầng một Côn Khư cũng không mua nổi, may mà lúc đầu không gia nhập môn hạ đối phương. Nhưng vừa hỏi tiền thuê nhà mỗi tháng hơn trăm ngàn, Trương Vũ cảm thấy bản thân vẫn là mạo phạm rồi. Thế là Trương Vũ trả lời:
"Không thích ở chung."
Vốn cho rằng từ chối Ngọc Tinh Hàn thì hai bên nói chuyện đến đây là dừng. Ai ngờ đối phương lại gửi tới một đường link mua sắm. Ngọc Tinh Hàn:
"Vào giúp ta điểm một chút."
Trương Vũ hơi sững sờ, nhìn kỹ một chút, trong lòng cạn lời. Ghê thật, Côn Khư chém một đao phải không? Ngọc Tinh Hàn này không phải là đệ tử Kim Đan sao? Mấy thứ đồ rẻ mạt này cũng muốn kiếm? Trương Vũ lười biếng chẳng muốn để ý tới đối phương nữa. Mà trong một ngày tiếp theo, Trương Vũ lại lục tục nhận được nhiều tin nhắn hỏi han về chuyện thuê phòng của hắn. Trương Vũ đang phơi nắng trên sân thượng tu hành Đại Nhật Khí Hải thì nhận được tin nhắn cho thuê phòng của Tiền Thâm. Đó là một căn hộ nhỏ hơn hai mươi mét vuông đứng tên bố của đối phương, tiền thuê một tháng 6000. Trương Vũ nhìn thấy hơi có chút động tâm, bởi vì ở nội thành cái giá này chắc chắn rất rẻ, thuộc dạng Tiền Thâm cho hắn giá hữu nghị. Lúc ăn cơm ở nhà ăn, Trương Vũ lại nhận được tin nhắn Tống Hải Long gửi. Đối phương gửi thẳng ảnh căn phòng, nhìn qua thì lớn hơn nhiều so với căn hộ nhỏ hơn hai mươi mét vuông của Tiền Thâm, ánh sáng cũng tốt, bên ngoài còn có sân thượng lớn, rất thích hợp để hắn tu luyện Đại Nhật Khí Hải. Chỉ là cái máy giặt có hơi nhiều, sao trong phòng lại để tới bốn cái? Nghe câu hỏi của Trương Vũ, Tống Hải Long đáp:
"Ảnh ta còn chưa gửi xong mà, đây chỉ là phòng bảo mẫu thôi."
Nhìn đối phương gửi tiếp những tấm ảnh sau, bao gồm cả toàn bộ ảnh căn nhà 200 mét vuông, cùng với giá thuê hơn trăm ngàn, Trương Vũ im lặng trả lời:
"Trống trải quá, không thích."
Sau khi tan học trên sân thượng, Trương Vũ lại nhận được tin nhắn thuê phòng của Nhạc Mộc Lam. Hắn mở ảnh căn phòng ra xem, ừm... Không có giường, không có ghế sofa, không có phòng bếp, càng không có ti vi các loại, có tủ thuốc, có tĩnh thất, có dụng cụ luyện thể, có máy giặt... Lớn nhỏ tầm 60 mét vuông, lại thêm cách trang trí Tiên đạo chuẩn mực, hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của Trương Vũ và Bạch Chân Chân. Chỉ là cái bình khử trùng "Tốc tốc tịnh" phun sương của Tử Vân cửa dược nghiệp khiến Trương Vũ có cảm giác không quen lắm. Với lại căn phòng 60 mét vuông mà lại có hai cái nhà vệ sinh, làm Trương Vũ cũng thấy hơi kỳ lạ. Nhạc Mộc Lam:
"Căn nhà này ở đối diện đường phố Tử Vân của trường trung học phổ thông, là chỗ ở cũ của ta, mỗi tháng ngươi trả 2000 là được."
Nhạc Mộc Lam:
"Có điều nếu ngươi vào ở, sau đó cùng luyện tập luôn ở chỗ này."
Nhạc Mộc Lam:
"Dù sao việc giặt giũ các thứ ở trường, vẫn là không tiện lắm."
Nhạc Mộc Lam:
"Đúng rồi, phòng này có hai cái nhà vệ sinh, một trong hai cái là ta chuyên dùng, các ngươi không được vào."
Trương Vũ tính sơ một chút, cái nhà vệ sinh chuyên dụng của Nhạc Mộc Lam chừng 30 mét vuông, chiếm một nửa diện tích căn phòng này. Trương Vũ thầm mắng, mẹ nó... Cái nhà này thật ra là nhà vệ sinh ở ngoài trường của ngươi hả? Tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu nhà vệ sinh chuyên dụng? Ở đâu cũng chiếm địa bàn thế? Trương Vũ:
"Không thành vấn đề, phòng này ta thuê."
Nhìn những tin nhắn cho thuê phòng hôm nay nhận được, Trương Vũ cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một điều mới. Dù Ngọc Tinh Hàn, Tống Hải Long, Nhạc Mộc Lam... những kẻ giàu có đứng sau thế lực này chắc đều rất có tiền. Nhưng luôn có cảm giác... cái tên Nhạc Mộc Lam này tiêu tiền càng ít đắn đo. Ngay lúc đó, Bạch Chân Chân bên cạnh nói:
"Vũ tử, thời gian không còn nhiều, nên đến Bạch Long."
Hôm nay là ngày đến trường trung học phổ thông Bạch Long cùng Ngọc Tinh Hàn, Tống Hải Long để tiến hành huấn luyện thực chiến. Và nghĩ đến việc phải thực chiến với cái tên đệ tử Kim Đan kia, trong mắt Trương Vũ không kìm được lộ vẻ chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận