Khánh Dư Niên

Chương 793: Xe lăn cũ, xe lăn mới (4)

"Chỉ e rằng có chứng cứ nhưng thời cơ không thuận lợi, bệ hạ cũng không dễ gì động tới." Phạm Nhàn cười chế giễu: "Nhưng ta vẫn không hiểu, ngài kéo Lão Tần gia xuống nước, có lẽ khi cần thiết ngài sẽ để bệ hạ biết... Cả năm ngoái, ngài ở kinh đô, ta ở Giang Nam, đều cứng rắn ép buộc Thái tử, lão nhị và Trưởng công chúa tới mức như chó cùng rứt giậu, bây giờ họ chưa nhảy lên, ngài lại tặng cho đối phương thêm cả Tần gia... Ngài thực sự tin tưởng vào bệ hạ đến vậy sao?"

Trần Bình Bình mỉm cười gật đầu: "Ta vẫn có lòng tin vào bệ hạ, giống như đối với ngươi."

Vừa nói xong câu này, hai người ngồi trên xe lăn đều trở nên tĩnh lặng, cũng như những lần trò chuyện trước đây, cả hai đều là người rất thông minh, rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ. Thái độ của đôi bên đã được xác định trong đôi câu vài lời, cũng như Phạm Nhàn suy đoán về thân thế của mình, cũng như mỗi lần hai bên cẩn thận từng chút một tiếp cận - đó là tiếp cận thật sự sâu trong cõi lòng.

"Ta rất tò mò, vì ngươi không tò mò về lý do ta muốn kéo gia Tần xuống nước? Cho dù ta có lòng tin vào bệ hạ... nhưng nếu người nhảy tường ít đi một, thì xử lý mọi chuyện cũng dễ dàng hơn một chút." Trần Bình Bình nhìn vào mắt Phạm Nhàn, mỉm cười ôn hòa.

Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Chắc cũng không phải nguyên nhân gì quá bất thường... chẳng qua ngươi muốn mượn chiến dịch này diệt trừ sạch sẽ mọi kẻ thù của ta trong tương lai. Xưa nay Lão Tần gia luôn giữ mối quan hệ khá tốt với ta, cũng không hề can dự vào tranh đoạt ngai vàng, chắc là... Lão Tần gia này có liên quan đến câu chuyện từ rất nhiều năm trước."

"Ta thực sự không nhìn nhầm ngươi." Trần Bình Bình khen ngợi: "Ngươi đã phán đoán được nhiều như vậy, đã là đủ rồi."

Phạm Nhàn im lặng, trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương. Vẫn còn một phán đoán nữa mà y không nói ra đó là sức khỏe của ông lão ngồi trên xe lăn trước mặt đã rất kém, không còn sống được mấy năm nữa. Ông lão này tự biết tình hình của mình, vì vậy trước khi qua đời ông nhất định phải kết thúc tất cả mọi việc, cho nên mới sắp xếp như vậy.

Nghĩ đến điều này, cảm giác nóng nảy trong lòng Phạm Nhàn cũng phai đi nhiều, nhưng y vẫn không nhịn được hỏi: "Nếu như... ta thật sự đã chết trong sơn cốc thì sao?"

"Làm sao ngươi chết được?" Trần Bình Bình rất nghiêm túc nhìn y. "Ngươi phải sống sót."

Phạm Nhàn nở nụ cười, câu nói này giống hệt lời nói của phụ thân y ngày trước.

Y không khỏi buồn cười, nghiêng đầu hỏi: "Sao ta lại không chết? Ngài đâu có biết tình cảnh trong sơn cốc đó ra sao... Lão Tần gia đó là dòng dõi cỡ nào, họ đã không hành động thì thôi, một khi hành động thì nhất định sẽ như sấm sét, cho dù ta may mắn đến mức nào đi nữa... nhưng cũng chưa chắc đã đủ may mắn để đảm bảo bản thân sống sót qua những đợt phục kích kia."

Trần Bình Bình im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói với giọng đầy âm u: "Về phần bố trí đối với Tần gia, ta có chừng mực. Nhưng lần này đúng là quá nguy hiểm, bởi vì ta không tính được ba chuyện."

"Ta không ngờ lão Ngũ vẫn chưa dưỡng thương xong." Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Lão hồ đồ bên Tần gia cũng không biết bên cạnh ngươi có một vị sát thần như vậy, nếu có lão Ngũ ở bên, trong thiên hạ này ai có thể làm hại được ngươi?"

Phạm Nhàn gật đầu, đó là lý do đầu tiên, nhưng vẫn chưa đủ để giải thích vì sao Trần Bình Bình lại coi nhẹ an nguy của mình đến vậy.

"Chuyện thứ hai ta không tính tới là." Trần Bình Bình nở một nụ cười kỳ quái nhìn Phạm Nhàn, "Khi thật sự đối diện với cái chết, ngươi lại có thể nhẫn nhịn không dùng cái rương kia."

Phạm Nhàn cười khổ nói: "Tuy không biết cái rương mà ngài luôn nhớ mãi không quên rốt cuộc là gì, nhưng ta vốn không có, đi đâu mà trộm được?"

Tuy trong lòng y cực kỳ khiếp sợ, nhưng cả nét mặt lẫn ngôn ngữ vẫn không lộ ra chút sơ suất nào.

Cái rương kia, cái rương đen nhánh hình dạng hẹp hẹp dài dài, cái rương năm xưa theo một thiếu nữ và một người hầu mù đi vào kinh đô, chỉ phát huy tác dụng một lần duy nhất trong lịch sử Khánh Quốc, nhưng tác dụng lần đó lại là thay trời đổi đất.

Ngoại trừ hai mẹ con Diệp Khinh Mi - Phạm Nhàn và Ngũ Trúc, không ai nhìn thấy cái bộ mặt thật của cái rương kia, cũng không ai biết cách sử dụng cái rương đó. Thế nhưng có vài ông lão biết rõ chân tướng cái chết của hai vị thân vương Khánh Quốc kia, cũng biết điểm đáng sợ của cái rương kia, đặc biệt là không biết tình hình cụ thể; ngược lại sinh ra một cảm giác huyền bí và kính sợ đối với cái rương kia.

Tồn tại vượt xa thế giới này, luôn khiến người ta mơ tưởng viển vông và sợ hãi vô hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận