Khánh Dư Niên

Chương 567: Cảnh Minh (2)

Cũng tức là trận chiến tranh đã đánh tới giai đoạn mấu chốt, hai bên không còn giữ thể diện, kết cục chỉ có ngươi chết ta sống.

Đường đường triều đình Quốc Khánh, đương nhiên cần quan tâm tới việc lật đổ một gia tộc phú thương, cho dù gia tộc này là gia tộc giàu có nhất Quốc Khánh. Nhưng vấn đề ở chỗ, Minh gia vẫn trực tiếp hoặc gián tiếp nuôi tới mấy vạn người, còn ảnh hưởng tới cuộc sống của phần lớn dân chúng Giang Nam. Minh gia hoàn toàn không cần cố gắng phản kích, chỉ cần tình thế đó vừa xuất hiện, sự ổn định của toàn bộ Giang Nam sẽ trở thành một vấn đề lớn.

Tổng đốc Tiết Thanh lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ ngươi là Khâm sai đại nhân, đến lúc biến Giang Nam thành một cục bột nhão, ngươi hoàn toàn có thể phủi mông bỏ đi. Sau khi về kinh đô, còn có những người như Hoàng đế bệ hạ, Trần viện trưởng, Phạm Thượng thư làm chỗ dựa cho ngươi, nhưng còn ta thì sao? Chẳng lẽ sau này lại ném toàn bộ cục diện hỗn độn đó cho một mình ta?

Giang Nam bất ổn, một Tổng đốc như hắn phải làm thế nào?

Cho nên sau khi Phạm Nhàn rất lễ phép đến phủ Tổng đốc này bàn bạc, Tiết Thanh kiên quyết từ chối yêu cầu hai bên hợp tác điều tra vụ án. Hắn nói rất rõ ràng, Nếu là Quân Sơn hội thần bí ẩn khó lường kia thì đây vốn vấn đề mà Giám Sát viện điều tra ra. Mà đã không liên quan đến chính sự địa phương, người của mình chỉ dọn dẹp bên ngoài cho Giám Sát viện thì được, nhưng muốn trực tiếp vào trong Minh Viên, gây rối loạn như vậy, bản thân kiên quyết không làm.

Đây chính là đạo làm quan, Tiết Thanh biết rõ Phạm Nhàn cũng không chắc mình có thể kiểm soát tình hình rối ren có thể xảy ra khi lục soát Minh Viên nên mới muốn kéo mình xuống nước, nhưng làm sao hắn lại ngoan ngoãn xuống nước như vậy được?

Đã hơn mười ngày rồi mà Tiết Thanh vẫn không chịu đáp ứng, trong Phạm Nhàn bắt đầu nổi giận.

Sau khi rời khỏi cửa phủ Tổng Đốc, Phạm Nhàn lên xe ngựa, cau mày chống cằm, bắt đầu ngây người.

Đặng Tử Việt nhìn hai mắt đại nhân, hạ giọng nói: "Người của ta luôn theo dõi ngoài cửa Minh Viên, nghe nói vị Minh tứ gia kia ở trong Tô Châu phủ cũng không phải chịu khổ sở gì, lúc nào muốn vào Minh Viên bắt người, chúng ta có thể tự làm... thật ra không nhất thiết phải nhờ tới sự giúp đỡ của phủ Tổng đốc. Chỉ có điều, e là sẽ tổn thất một số người phe ta."

Đương nhiên Minh Viên cũng có đám tay chân của mình, thậm chí là lực lượng vũ trang tư nhân khá cường đại. Phạm Nhàn từng nhìn trang viên đó từ đằng xa, biết chỉ cần cải tạo Minh Viên một chút thôi, nó sẽ trở thành một pháo đài kiên cố. Chỉ với lực lượng của Giám Sát viện, nếu muốn tiến công mà không có Hắc Kỵ hỗ trợ, đó là chuyện rất khó khăn.

Mà nếu Tiết Thanh không gật đầu, đương nhiên Hắc Kỵ không thể tiến vào châu thành phồn hoa của Giang Nam.

“Vào Minh Viên thì không phải chuyện khó.” Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu: "Chỉ cần Minh gia không có ý định tạo phản, Giám Sát viện cầm theo thư tay của ta, yêu cầu vào trong Minh Viên lục soát, chẳng lẽ bọn chúng lại dám ngăn cản?"

“Pháo đài với vũ trang gì đi nữa, cũng là giả cả thôi, Minh lão thái quân còn chẳng dám điều một người ra.”

Gương mặt y từ từ lạnh đi: "Nhưng muốn tiến vào Minh Viên bắt người, có hai vấn đề. Một là chúng ta không biết Quân Sơn hội có bao nhiêu cao thủ ở nơi này, nếu Chu đại quản gia biết tin tức của Quân Sơn hội còn chưa bị diệt khẩu, liệu đám cao thủ kia có thể bảo vệ hắn rời khỏi Tô Châu hay không. Thứ hai là sự việc không thể làm huyên náo quá lớn, Minh gia đã ra vẻ yếu thế mấy tháng, cũng đã xây dựng được bầu không khí bi thương dày đặc. Nhất là sau khi Minh tứ gia bị bắt vào Tô Châu phủ, Tô Châu phủ vẫn giam giữ không chịu thả, tin đồn bên ngoài ngày càng kỳ quái..."

Đặng Tử Việt ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe. Biết Đề ti đại nhân đang lo lắng điều gì. Bây giờ toàn bộ Giang Nam đều đang đồn đại, Giám Sát viện dưới sự chỉ huy của Phạm Nhàn đang ức hiếp Minh gia, muốn cướp đoạt gia sản của bọn họ, đã sắp biến thành câu chuyện giết người cướp chiếm đoạt tài sản.

Làm việc gì cũng phải có cái danh, mà trên danh nghĩa việc triều đình đối phó Minh gia vẫn chưa đúng lý lẽ. Cho nên trong khu vực Giang Nam này, từ thân sĩ cho tới bách tính, đều nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt cảnh giác, sợ hãi và căm ghét. Danh tiếng mà Phạm Nhàn gây dựng ở kinh đô trong hai năm qua, đã bị vấy bẩn rất lớn.

"Minh Thanh Đạt là người thông minh." Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Chiêu lùi một bước để tiến hai bước này đúng là xảo diệu. Trông thì như bọn chúng luôn nhượng bộ, chúng ta lại ra sức lấn át. Trong mắt thế nhân, cảm tình vẫn thiên về một bên, hơn nữa Minh gia cắm rễ rất sâu ở Giang Nam, khả năng kích động dư luận dân gian mạnh hơn Bát Xử của chúng ta nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận