Khánh Dư Niên

Chương 736: Hôm nay Đạm Châu không có đậu hũ (4)

Tư Tư vẻ mặt tươi cười quay đầu lại nhìn Đông Nhi một cái, nói:

"Tỷ tỷ, có phải chừng đó không?"

Đông Nhi vẫn chìm đắm trong nỗi kinh ngạc, hơi bối rối gật gật đầu.

Tư Tư nhìn Phạm Nhàn bên kia một cái, tất nhiên cô nàng này cũng hiểu tâm tư của Phạm Nhàn, bèn quay về phía đám nam nhân kia cười nói: "Ta cũng thấy rồi, các vị cũng có ý che chở tỷ tỷ nhà ta, tâm ý này ta xin thay mặt công tử nhà ta cảm ơn." Nói xong, cô lấy từ trong tay áo ra một tấm ngân phiếu nhỏ, đưa tới, dịu dàng nói: "Ngày sau phiền các ngươi chiếu cố cửa hàng này nhiều hơn."

Gã cao to kia nhận lấy tấm ngân phiếu xem thử, trên phiếu ghi giá trị hai mươi lạng. Gã không khỏi lộ vẻ đau khổ muốn trả lại, nhưng lại liếc mắt nhìn qua gương mặt không chút cảm xúc của vị công tử đang đứng sau tiệm đậu hũ, gã không dám nói thêm một lời nào nữa, run rẩy đám: "Không dám, không dám, chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."

Khi nói xong, gã vội vàng kéo mấy tên thuộc hạ vẫn còn ngây ngốc đứng đằng sau, nhanh chóng đi khỏi. Lúc đi ngang qua bên cạnh Phạm Nhàn, gã cúi người sâu đến chấm đất, không dám nói một lời.

Phạm Nhàn lắc đầu, bước vào tiệm đậu hũ, quay về phía Đông Nhi vẫn còn không tin vào mắt mình, tức tối nói: "Có tiền mà không dùng, sao phải đi vay nặng lãi?"

Đông Nhi cố mỉm cười nhìn hắn y một chút, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, sao người lại đến đây?"

Phạm Nhàn đầy oán trách nói: "Câu này tỷ tỷ hỏi cách đây mấy năm rồi, bây giờ vẫn còn hỏi, tỷ là nha đầu của ta, ta đến thăm tỷ không được à?"

Tư Tư đứng bên cạnh che miệng cười nói: "Vừa rồi cũng không biết ai đứng đằng đó không dám vào." Nói xong, Tư Tư đi tới bên Đông Nhi, thân mật nắm tay cô.

Đông Nhi hơi bối rối, lau tay lên tà áo trước ngực mình, nở nụ cười dịu dàng.

Phạm Nhàn chăm chú quan sát gương mặt Đông Nhi, ngắm nghía kỹ lưỡng hơn những nếp nhăn nổi lên nơi khóe mắt. Thời gian chưa quá vô tình, không hề để lại dấu vết quá sâu trên gương mặt thiếu phụ này. Chẳng qua ngày ngày lo toan việc nhà và chuyện làm ăn, đôi lúc có phần mệt mỏi. Đặc biệt khi đứng cùng Tư Tư, so với đại nha hoàn này vốn sống trong sung sướng an nhàn này, cô lại càng có vẻ kham khổ.

Phạm Nhàn thở dài, đột nhiên thấy không biết phải lựa lời nói thế nào, sầm mặt nói: "Tiểu nha đầu kia đâu?"

"Đang ở nhà với cha nó, cha của nó... sức khỏe không tốt." Đông Nhi nhìn Phạm Nhàn, mỉm cười dịu dàng thân thiết. Cô chăm sóc Phạm Nhàn từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng biết tâm tư của y, cũng có thể đoán được lý do y khó chịu. Đông Nhi nhẹ nhàng nói: "Tiền mà thiếu gia đưa, chúng ta không dám dùng phung phí, cả lại vẫn có thể duy..."

Không đợi cô nói hết lời, Phạm Nhàn tức tối vung tay lên, nói:

"Dẫn ta đến nhà tỷ ngồi nói chuyện."

Đông Nhi nhìn qua cửa hàng đậu hũ của mình, lúng túng không biết phải nói gì.

Phạm Nhàn nổi giận nói: "Cái sạp hàng bỏ đi, còn để ý làm gì? Năm xưa ta nên làm gắt, cái gì mà cuộc sống bình thản chứ, tỷ cứ đi theo ta, làm sao phải chịu cảnh bẩn thỉu như thế này."

Thấy y nổi giận, Đông Nhi không dám nói thêm điều gì, Tư Tư bước tới nắm tay cô đi ra phía ngoại chợ thức ăn.

Phạm Nhàn theo hai người rời khỏi tiệm đậu, lạnh lùng đảo mắt đáp lại những cặp mắt quan sát trong chợ thức ăn xung quanh. Y suy nghĩ một chút, lại cầm hai miếng đậu hũ đã chuẩn bị sẵn lên tay, sau đó mới thong dong bước ra ngoài.

Chờ đến khi y đi khỏi, toàn bộ chợ thức ăn mới bùng nổ như vỡ tổ. Lúc này, tất cả những người bán hàng đều nhận ra y là ai, không thể không chìm vào trong nỗi khiếp sợ và phấn khích.

Khâm sai đại nhân tới chợ thức ăn, đây là tin tức thú vị biết bao, đặc biệt là có cả đại nha hoàn năm xưa, khiến người ta không khỏi suy đoán về nàng Tây Thi đậu hũ.

"Nhìn thấy không, ta đã nói mà... Phạm thiếu gia là người nhớ tình cũ, đã trở về Đạm Châu, đương nhiên cũng muốn đến thăm Đông Nhi tỷ."

Có người tặc lưỡi thở dài: "Khâm sai đại nhân, đây là chức quan lớn đến mức nào, mà vẫn nhớ tình cũ như vậy."

Có người nói linh tinh, lại có người mắng trả: "Ngươi không thấy Tư Tư tỷ cũng tới à? Nếu các ngươi còn dám nói linh tinh, cẩn thận người trong phủ đến đưa các ngươi tới miền tây đánh người Hồ đấy!"

Tạm gác lại chuyện trong chợ thức ăn bàn tán luyên thuyên ra sao, uy danh của Phạm phủ và tiếng tăm của Phạm Nhàn ở đó, một số lời đồn đại vô căn cứ sẽ tự động kết thúc. Chỉ có điều là Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện, cửa hàng đậu hũ đột nhiên ngừng buôn bán, đã đẩy chợ thức ăn vốn náo nhiệt lên mức náo nhiệt nhất.

Lúc này không ai ngờ được, hôm nay cả thành Đạm Châu đều không có đậu hũ mà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận