Khánh Dư Niên

Chương 500: Khai trương - đêm giết người (4)

Sử Tiện Lập hoảng sợ đáp: "Nhớ có lời đồn đại về kinh đô thì sao?"

"Ta muốn mọi người biết quan hệ giữa ta với Đại Hoàng Tử không tệ." Phạm Nhàn liếm đôi môi khô khốc, nhấp một ngụm rượu nhạt, cười nói: "Lúc này mọi người vẫn đang lật bài... Mấu chốt là, sao ta lại phải dọn dẹp mớ hỗn độn trong nhà hai người bọn họ?"

Y hừ một tiếng từ trong mũi, nói: "Ta và Đại Công chúa xuôi nam, đương nhiên biết vị này cũng chẳng phải người hiền lành gì, Đại hoàng tử trông thì ngay thẳng, nhưng cũng biết bây giờ trong thiên hạ này chắc chỉ có ta... là Đại công chúa mới chịu nể mặt đôi chút. Đã muốn ta bỏ công bỏ sức, đương nhiên không thể không trả chút giá phải chăng."

Phạm Nhàn chỉ đơn thuần là thấy hơi khó chịu. Nghĩ thầm ông đây phải vất vả tại Giang Nam, còn đám huynh đệ Hoàng tử các ngươi chỉ ngồi lo chuyện nhà ở kinh đô, trong lòng không khỏi bất bình.

Đương nhiên chi nhánh Bão Nguyệt ở Tô Châu không chỉ dùng để rửa tiền, dùng để kiếm tiền cũng không thành vấn đề. Đây là đơn giản là sản nghiệp riêng của Phạm Nhàn, gánh vác trách nhiệm trở thành hệ thống tình báo thứ hai của Phạm Nhàn, sâu trong lòng y vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào Giám Sát viện. Bởi vì chuyện y có thể nắm giữ Giám Sát viện hay không, trong bối cảnh hiện tại vẫn chỉ là một câu nói của hoàng đế.

Vì vậy trong lúc trang trí, ống đồng đã được lắp đặt theo cấu trúc tòa lầu trước ở kinh đô, còn những người được bên phía phụ thân phái đến đây phụ trách việc thu thập tình báo đã lẻn vào trong căn lầu, qua mặt các quan viên tương ứng, trước khi các cô nương chuyển vào ở.

Bây giờ căn lầu bên trong đã tới vào thời gian say sưa, âm thanh cao dần cao, nhưng chỗ Phạm Nhàn đang ở lại yên lặng đến lạ thường.

Y đứng dậy, đi tới bồn cầu phía sau giường thanh lọc cơ thể, sau đó điều chỉnh nội tức của mình, cởi bỏ trang phục bình dân đang mặc trên người, lấy từ trong tủ ra bộ "đồng phục làm việc" đã lâu không mặc, thử một chút, phát hiện vẫn rất vừa vặn, dường như nửa năm sinh sống quyền quý không làm thay đổi vóc dáng của y.

Ngồi xuống lấy làm lạ một hồi xác nhận rằng mình đã bắt đầu quen với cảm giác xa lạ nửa năm trước, Phạm Nhàn mới đẩy cửa sổ phòng mình, dưới bầu trời tối kịt ngón tay y mạnh mẽ móc vào bức tường bên ngoài, như một con thằn lằn trườn xuống bóng đêm tầng dưới.

Kể từ khi chân khí trong cơ thể bùng nổ gây tổn thương lớn cho các kinh mạch, y đã bắt đầu cẩn thận hơn trong việc điều khiển chân khí. Khi không cần thiết, y không tiếp tục thử nghiệm việc phun chân khí ra khỏi lòng bàn tay rồi thu hồi lại, vì phương pháp này thực sự rất tốn tâm trí và chân khí.

Hai chân chạm đất, rẽ vài lần trong hành lang phức tạp, tìm thấy cánh cửa sau của chi nhánh Bão Nguyệt lâu, đẩy cửa ra là nhìn thấy chiếc xe ngựa vẫn đợi mình trong con ngõ.

Đặng Tử Việt ngồi ở vị trí đánh xe, đội một chiếc mũ rơm trên đầu, che khuất hơn một nửa khuôn mặt của mình.

Cao Đạt ngồi bên trong khoang xe, vén một góc rèm xe lên, thận trọng nhìn ra ngoài.

Phạm Nhàn lách mình vào, khẽ thốt lên một chữ: "Đi."

"Đại nhân, thương thế của ngài thế nào rồi?" Cao Đạt không hề sợ hãi ánh mắt lạnh lùng của Phạm Nhàn, sứ mệnh lớn nhất của hắn chính là bảo đảm an toàn cho Phạm Nhàn. Trong tình huống không có thông tin xác nhận, hắn thực sự không dám để Phạm Nhàn đi mạo hiểm.

Về thương thế kỳ lạ của Phạm Nhàn, người trong thiên hạ có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng đa số mọi người đều cho rằng hắn đã khỏi từ lâu. Chỉ có một số ít người biết rõ tình hình thực sự, Hồng công công chắc chắn là một trong số đó, chẳng qua hoàng đế vẫn giữ im lặng khiến Phạm Nhàn thật sự đau lòng. Còn như Cao Đạt, tuy ban đầu bị Phạm Nhàn giấu giếm qua mắt, nhưng trong mấy tháng nay luôn ở bên cạnh Phạm Nhàn, đương nhiên hắn cũng phát hiện ra tình trạng chân khí của Đề Ti đại nhân bây giờ hoàn toàn khác so với lúc đi tới Bắc Tề.

Có tâm pháp Thiên Nhất đạo mà Hải Đường ban tặng, mức độ hồi phục thương thế của Phạm Nhàn rao sao, ngoại trừ chính y ra thì không ai biết được, kể cả Hải Đường cũng không hề hay biết.

Y cúi đầu nhẹ giọng nói: "Không sao cả." Rồi tiếp tục hỏi: "Đã xác nhận được vị trí của cô ta chưa?"

Bên ngoài khoang xe, Đặng Tử Việt gật đầu: "Sau khi trốn thoát khỏi kinh đô, cô ta vẫn luôn ở Tô Châu. Trong viện không ngờ cô ta lại to gan đến vậy, cũng không ngờ các quan viên Giang Nam lại dám âm thầm che cho cô ta... Cho nên mãi mấy trước mới điều tra được nơi ở của cô ta."

Bên môi Phạm Nhàn lóe lên nụ cười lạnh lùng: "Có Minh gia yểm hộ cho cô ta, đương nhiên quan viên Giang Nam phải nể mặt một chút... Xem ra quan viên Giang Nam, vẫn không để bản quan vào mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận