Khánh Dư Niên

Chương 778: Ông già trồng cải trắng (6)

Ả lẳng lặng nhìn Nhị Hoàng Tử và nói: "Không chỉ là Diệp gia, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi. Ta hiểu rõ vị Hoàng đế ca ca kia, chắc chắn lần này bệ hạ sẽ rất tức giận, hơn nữa, nếu cuối cùng bệ hạ không tìm được nguyên nhân sự việc, có lẽ bệ hạ sẽ trừng phạt tất cả, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy không vui vẻ gì."

Nhị hoàng tử cúi đầu, hắn biết rất nhiều người sẽ gặp xui rủi, nhưng hắn cũng không quá lo lắng, dẫu sao chuyện này cũng không liên quan đến bản thân. Nhị hoàng tử vẫn kiên trì hỏi: "Rốt cuộc là ai? Cô cô... chuyện này rất quan trọng, đừng giấu ta."

Ánh mắt của Trưởng công chúa vẫn rất bình tĩnh, khóe miệng lại hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong đẹp đẽ mang chút chế nhạo.

"Mọi người đều biết ta và Phạm Nhàn không chung đường, vì ta muốn ủng hộ ngươi. Trong khi lúc ở Giang Nam Phạm Nhàn đã thể hiện rõ ràng ý muốn ủng hộ lão tam lên ngôi."

Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Nhưng chúng ta đều hiểu, vụ việc trong sơn cốc không phải do chúng ta gây ra, điều này cũng rất rõ ràng."

"Vì sao không đối phó với lão tam, mà chỉ muốn giết chết Phạm Nhàn?"

"Điều này đã chứng minh, lần ám sát này không liên quan đến chiếc ghế đó."

"Chỉ liên quan đến bản thân Phạm Nhàn."

"Và vấn đề liên quan đến Phạm Nhàn, đủ khiến một nhân vật lớn trong quân đội động thủ, ngoại trừ chiếc ghế đó ra, chỉ còn có nam nhân năm xưa."

"Tại sao vị đại nhân trong quân đội lại muốn giết chết Phạm Nhàn vì người phụ nữ đó?"

"Chắc chắn là vì hắn biết, nếu tương lai Phạm Nhàn thật sự lên ngôi, hoặc giúp lão tam lên ngôi... Một khi đã biết một số sự tình, chắc chắn sẽ vì người phụ nữ kia mà ra tay khiến gia tộc của họ tan nát."



"Nếu nhìn nhận như vậy, chắc chắn vị đại nhân trong quân đội, có liên quan đến cái chết của người phụ nữ năm xưa."

Không cần kéo tơ dệt kén, Trưởng công chúa chỉ chậm rãi nói từng câu một, như thể đang kể chuyện nhà, nhưng rất gần với chân tướng ban đầu của sự việc..

"Tức là... đêm đẫm máu ở kinh đô?" Nhị hoàng tử cau mày nói: "Chẳng phải những người tham gia vụ Điệp gia đã chết hết rồi à?"

Trưởng công chúa nở nụ cười yêu kiều, một lát sau mới nói: "Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, đã chết rồi sao?"

Giữa hai hàng mi của ả bỗng lóe lên vẻ cuồng nhiệt, "Hơn nữa, nếu ta không mất trí, nếu vị đại nhân trong quân đội có thể sống vẻ vang tới tận giờ phút này, thế thì cái chết của nữ nhân năm xưa, e là không đơn giản như ta nghĩ... Ừm, càng ngày ta càng ngưỡng mộ hắn, hơn cả khi còn nhỏ."

Đôi môi của Nhị hoàng tử hai khô khốc, biết người mà cô ngưỡng mộ là ai, hơn nữa sâu trong cõi lòng càng khiếp sợ nữa hơn trước suy đoán của cô cô. Nếu chân tướng đúng như vậy, thế thì chỉ có thể nói rằng suy nghĩ của vị cô cô này thật quá mẫn cảm và đáng sợ.

Có điều hắn cũng không thể xác định được điều này, sau một hồi lâu, Nhị hoàng tử cau mày nói: "Nhưng mà... theo như tin tức, trên đường Phạm Nhàn trở về kinh đô, vị công tử của Đại đô đốc kia đã bắn một mũi tên."

Trưởng công chúa khẽ cười: "Ngươi cũng biết rõ mà, tuy vị đại nhân trong quân đội kia ngày ngày trốn trong phủ, nhưng cánh tay vẫn thò ra phía ngoài. Con trai của Yến Tiểu Ất luôn nằm trong tầm tay hắn. Lần này xem ra... vị đại nhân này cũng sợ bệ hạ thật sự tìm ra hắn, nên cố tình kéo chúng ta vào chuyện này."

Nhị hoàng tử thở dài một tiếng, nói: "Như vậy xem ra, còn là tất cả mọi người đều muốn Phạm Nhàn chết đi, thật không biết phụ hoàng sẽ xử lý ra sao."

"Phải cảm tạ phụ hoàng của ngươi đấy."

Trưởng công chúa mỉm cười nói: "Hắn đã biến Phạm Nhàn thành một cô thần, đồng thời không biết từ khi nào đã bất giác đẩy tất cả mọi người sang phía ta. Diệp gia là vậy, vị đại nhân trong quân đội ngày hôm nay cũng vậy. Trời ạ, ta từng bị hắn cướp đoạt rồi trao lại cho con rể tốt của ta, sau đó hắn trả lại cho ta một số thứ còn tốt hơn. Thế gian này, sao lại đáng yêu đến thế?"

Nội Khố, Thôi gia, Minh gia, thậm chí cả con gái của bản thân... Trưởng công chúa từ từ siết chặt nắm đấm của mình, trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, nhưng giọng nói đã toát ra một chút chế nhạo.

"Ta luôn kính sợ hắn, nhưng cũng biết rõ, hắn có một điểm yếu trí mạng."

Hoàng tử thứ hai không dám tiếp lời.

"Hắn quá đa nghi." Trưởng công chúa mỉm cười: "Người đa nghi chắc chắn sẽ thất bại."

Không còn gì để nghi ngờ, đối với phán đoán trong chính trị, đối với cạm bẫy danh lợi, Trưởng công chúa sở hữu trí tuệ mà thế nhân khó lòng sánh kịp. Nhưng đối với vụ phục kích trong sơn cốc, ả cũng chỉ đoán được phần bề mặt, còn nguyên nhân thâm sâu nhất, ngoại trừ một người, không ai biết rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận