Khánh Dư Niên

Chương 428: Một người tốt thân ở Tô Châu tâm tại thiên hạ (6)

“Ngươi nhẫn tâm nhìn cảnh tượng này phát sinh ư? Bạc của cung đình Bắc Tề, bạc của Minh gia, bạc của triều đình... chẳng phải đều là bạc của người trong thiên hạ? Ta chỉ liều lĩnh mạo hiểm cực lớn, dùng lên mình người trong thiên hạ, nào có gì sai cơ chứ?”

Hải Đường mỉm cười gật đầu nói: " Bạc của người trong thiên hạ dùng lên mình người trong thiên hạ, đương nhiên không sai. Nhưng nếu ngày sau bên Đại Tề ta xuất hiện thiên tai mùa màng gì đó, cũng mong Phạm đại nhân vui lòng trợ giúp.”

Phạm Nhàn không cần suy nghĩ, mỉm cười nói luôn: “Đương nhiên rồi.”

Hải Đường có vẻ không ngờ y lại đáp nhanh như vậy, không khỏi ngây ra tại chỗ, không biết đối phương thật sự nghĩ vậy hay tiện miệng pha trò. Dù sao trên cõi đời này số người không có quan niệm quốc gia họ hàng... thật sự quá ít.

Hải Đường lắc đầu nói: “Tạm thời không nhắc tới chuyện bạc, nhưng hôm nay ngươi thật sự khiến ta giật mình. Đã thấy nhiều quan viên quyền thần tham bạc, nhưng thật không ngờ ngươi tham bạc xong lại dùng vào việc này.”

Phạm Nhàn chậm rãi ngẩng đầu lên, như cười như không nói: “Khó hiểu lắm à? Thật ra rất dễ hiểu thôi... Đúng như vừa rồi ta nói với Dương Vạn Lý, bạc chỉ là công cụ, chẳng qua là thủ đoạn để nhận được khoái cảm về mặt sinh lý và tâm lý. Kiếm bạc khó, tiêu bạc càng khó, làm sao mới có thể tiêu sảng khoái? Có người thích mua nhà, có người thích mua người đẹp, có người thích mua trang viên làm địa chủ, có người thích mua quan chức.”

“Còn đối với ta, mấy thứ đó đều là chuyện quá đơn giản.” Phạm Nhàn tiếp tục nói: “Nếu ta đã lấy bạc ra mua vui, thế thì phải bỏ một khoản bạc lớn nhất, mua niềm vui lớn nhất trên đời.”

“Một mình vui, cùng nhau vui, cái nào vui? ...” Phạm Nhàn bắt đầu dùng lời lẽ của Mạnh lão phu tử giáo dục Hải Đường.

Hải Đường mỉm cười ngồi xuống nói: “Hóa ra cuối cùng ngươi cũng chỉ muốn bản thân vui sướng hơn một chút. Cũng như lúc trước ngươi nhắc tới trong thư, ngươi hi vọng thế giới này sẽ trở nếu tươi đẹp hơn một chút, để cuộc sống của ngươi cũng càng thêm tự tại.”

“Không sai.” Phạm Nhàn cười nói: “Cho dù cơm ngon áo đẹp, có cả quyền lực tiền tài, một khi nước tan người chết, thế thì làm sao hưởng thụ? Cho dù thoải mái hát ca, mỹ nhân bầu bạn, vân du thiên hạ mà không vướng bận gì, nhưng lại thấy đâu đâu cũng có người đói khát? Xác thối, quạ mổ, làm sao là sung sướng cho được? Nuôi chó cắn người mà cười ha hả, đây là cuộc sống của loại công tử bột không có phẩm vị, ta thì chẳng vui được.”

Cuối cùng y kết luận: “Một người tốt, vạn người không tốt, thế là không tốt... Mọi người đều tốt, mới thật là tốt.”

Hải Đường nhìn ánh mắt y, đột nhiên lắc đầu bất lực: “Thật không biết câu nào của ngươi là thật, câu nào là giả, rốt cuộc ngươi là loại người gì?’

Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, sau đó rất thành khẩn nói: “Vì sao mãi vẫn không có ai tin, thật ra... ta là một người tốt.”

Hải Đường cúi đầu, che giấu đôi mắt trong trẻo như hồ nước của mình, nhỏ giọng nói: “Người tốt... ngay mai Nội Khố mở cửa chiêu mua, ngươi quyết định tiếp tục làm người tốt?”

Sắc mặt Phạm Nhàn bình tĩnh trở lại, nói: “Trong một số thời gian, ta không những không phải người tốt mà còn là một kẻ ác, một tên đồ tể, nhưng hai người này hoàn toàn không xung đột.”

Hải Đường không tiếp tục đề tài này, cứ như chỉ tùy ý hỏi: “Sáng sớm hai ngày nay ngươi bắt đầu khôi phục tu luyện, tình hình chân khí đã khá hơn chưa?”

Thật ra từ lúc ở bên Tây Hồ Hàng Châu, Phạm Nhàn tiến hành minh tưởng vào sáng sớm mỗi ngày là bắt đầu khôi phục rồi. Nhưng không biết vì sao y vô thức lảng tránh Hải Đường, dường như định giấu giếm đối phương một số chuyện.

Lúc này Hải Đường hỏi thẳng nhưng vậy, Phạm Nhàn vẫn không nói thật, chỉ mỉm cười lắc đầu.

Hải Đường nở nụ cười nhẹ nhàng, lại hỏi: “Lúc trước ngươi lý luận về chuyện tiêu bạc, đúng là rất mới mẻ. Nhưng thiên hạ có rất nhiều chuyện bất bình, không biết bao nhiêu dân chúng nghèo khổ chờ được cứu, vì sao ngươi lại chọn trị thủy đầu tiên?’

“Thiện đường sẽ dần dần mở ra ở các nơi. Triều đình sẽ nghĩ cách thu xếp cho lưu dân vùng Giang Bắc, ta và bệ hạ đã từng bàn bạc.” Phạm Nhàn bình tĩnh nói: “Bạc của Nội Khố, ít nhất phải có một bộ phận nằm trong tay ta, sau đó dùng để làm một số chuyện thích hợp.”

“Đây là di nguyện của vị tiền bối kia?” Hải Đường hiếu kỳ hỏi.

Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm.

“Ngươi còn chưa trả lời ta, vì sao lại chọn trị thủy đầu tiên?”

Phạm Nhàn vẫn không trả lời, nhưng trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một bức tranh, bức tranh đó vẽ một cô gái áo vàng thanh tú đứng trên núi đá cạnh sông, sắc mặt lo âu nhìn nước lũ hung ác như cự long trên sông, nhìn các dân phu cực khổ trên bờ đê bên kia.

“Cứ nghỉ ngơi trước đã.” Y nhẹ nhàng nói: “Ngày mai Nội Khố mở cửa, còn phải đánh một trận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận