Khánh Dư Niên

Chương 595: Làm sao ngươi dám giết ta (2)

Cao Đạt đột nhiên cảm thấy mắt cá chân mình bị kéo chặt ở phía sau, thân hình của mình như bị một luồng chân khí khổng lồ không thể chống cự nổi kéo về phía sau.

Nhưng nhát đao đó đã chém xuống.

Ánh đao lướt qua trước bàn, do bị người phía sau kéo lại nên không hề chạm tới người đội nón tre kia, nhưng lại chém lên sàn nhà trước bàn.

Một tiếng xoạt vang lên, lớp gỗ dày lại như tờ giấy mỏng, bị trường đao của Cao Đạt cắt thành một vết đứt lớn, tro bụi mịt mù, vụn gỗ tung tóe, xuyên qua lỗ hổng kia, có thể thấy bàn ăn trên lầu hai của Bão Nguyệt lâu!

Ngay khoảnh khắc Cao Đạt xuất đao, người đội nón tre kia nhẹ nhàng đặt đôi đũa trong tay lên bàn.

Đến tận lúc đó mọi người mới chú ý tới, cạnh chân bàn có một thanh kiếm.

Một thanh thanh kiếm cực kì mộc mạc, không hề lộ vẻ sắc bén, bên ngoài bọc bởi vải thô dày đặc.

Nhưng khi đôi đũa trúc kia rơi xuống bàn, thanh kiếm tầm thường kia đột nhiên tỏa hào quang rực rỡ. Choang một tiếng, chuôi kiếm không gió mà rung, nhảy bật lên trên, lướt tới, xé rách tấm vải thô bọc bên ngoài, nhô ra nửa thân kiếm sáng như tuyết.

Một luồng kiếm ý lạnh lùng tuyệt sát không giống như thuộc về nhân gian, cứ thế lóe lên từ nửa thân kiếm kia!

Kiếm ý lẩn xuống sàn lầu, ngay khoảnh khắc trường đao của Cao Đạt chạm vào sàn là lập tức phóng thích. Ngay khi trường đao phá thành một lỗ thủng trên sàn lầu, dọc theo vết đao trên sàn lại xuất hiện vô số hoa văn nhỏ bé tới cực điểm, nhanh chóng lan rộng ra.

Những hoa văn này không theo một quy luật nào, nhưng lại đẹp đến thần kì, một vẻ đẹp không chút sinh mệnh.

Hoa văn nhanh chóng xâm nhập trường đao của Cao Đạt, thanh trường đao của Hổ Vệ bắt đầu run rẩy mất kiểm soát. Lưỡi đao sắc bén dày dặn như bị hai bàn tay vô hình cầm một mũi dùi kim cương chạm trổ, xuất hiện vô số vết khắc sâu!

Đôi tay của Cao Đạt cũng bắt đầu run rẩy, hắn kinh hãi, bất lực, thu đao.

Trường đao nứt ra từng mảnh, tựa như tảng đá bị phong hóa.

Kiếm ý đáng sợ kia chỉ lan tới chuôi đao, song dư âm vẫn kéo lên. Cao Đạt rên lên một tiếng, ngực bỗng nặng trĩu, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời cổ tay phải cạch một tiếng, đã bị chấn gãy ngay chỗ khớp xương!

Chỉ mới ba nhịp thở, mũi tên cộng thêm bảy thanh trường đao của Hổ Vệ, đối với người đội nón tre thì chỉ đơn giản như việc giơ đôi đũa lên rồi thả xuống.

Vừa chạm mặt, Giám Sát viện đã thảm bại.

Đến lúc này, những người bảo vệ Phạm Nhàn cũng hiểu rằng những lời đối phương vừa nói trước đó không phải là khoác lác. Với cảnh giới tuyệt diệu siêu phàm nhập thánh như vậy, nếu người đội nón trúc muốn giết Khâm sai đại nhân, cho dù tất cả mọi người ở đây hi sinh, cũng không thể ngăn chặn đối phương.

Siêu phàm nhập thánh!

Nân gian này ngoại trừ bốn vị đại tông sư, còn ai có cảnh giới như vậy?

Khóe môi Cao Đạt rỉ máu, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. Hắn quỳ một chân, nhìn chằm chằm vào người đội nón trúc cách đó không xa, gằn từng chữ một nói: “Tứ Cố Kiếm!“

Thân là Hổ Vệ trong hoàng cung Khánh Quốc, chưa từng sợ một ai, nhưng khi Cao Đạt nói ra ba chữ này lại cực kỳ yếu ớt, hết sức tuyệt vọng.

Trong lòng mọi người, từ lâu tứ đại tông sư đã không thuộc về phạm trù nhân loại bình thường. Tất cả truyền thuyết về họ đã sắp biến thành chuyện thần thoại; cảm xúc trong lòng mọi người đối với tứ đại tông sư ấy chỉ còn lại có kính sợ.

Vừa kính lại vừa sợ, ngoài ra, không còn gì khác.

Không người nào dám ra tay với tứ đại tông sư, kể cả những kẻ muốn tự sát cũng không ai chọn con đường này.

Hai mắt Cao Đạt như muốn nứt ra ra, chằm chằm nhìn vào người đội nón tre, không hiểu vì sao Tứ Cố Kiếm ở tận Đông Di thành xa xôi lại đi tới Giang Nam!

Mà mãi tới giờ phút này, hắn mới cảm nhận được chỗ mắt cá chân của mình đã được người khác nhẹ nhàng buông ra.

Nếu lúc trước không phải người kia dùng lực lượng cường đại nắm lấy mắt cá chân kéo mình trở lại, khi Cao Đạt chém đao xuống, kiếm ý của người đội nón tre lan tỏa, không chỉ là thanh trường đao của hắn tan ra như miếng vải mà cả thân thể của hắn cũng đứt lìa.

Tới lúc này, Cao Đạt mới thấy nghĩ lại mà sợ, vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tay phải của Phạm Nhàn run rẩy, nhẹ nhàng lau lên bộ trường sam.

Trên tay Phạm Nhàn đầy mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả lòng bàn tay, y biết nếu như không phải mình nhanh chóng nhận ra tình hình kêu lên kịp thời, ngày hôm nay bảy Hổ Vệ này đều phải mất mạng dưới tay người đội nón tre kia.

Có điều, sắc mặt y vẫn bình tĩnh như thường, tuy con ngươi hơi co lại, tay phải giấu sau lưng chậm rãi run rẩy, nhưng y vẫn rất bình tĩnh. Đối mặt với cường giả siêu phàm nhập thánh như vậy, y nhất định phải bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận