Khánh Dư Niên

Chương 728: Từ bi và ngoài lạnh trong nóng là một đôi. (1)

Phạm Nhàn nhìn bóng lưng cô nàng, đột nhiên nói: "Uyển Nhi có uống thuốc tiếp không?"

Thê tử của Đằng đại gia hơi nghiêng người, hạ giọng trả lời: "Thiếu nãi nãi vẫn dùng thuốc đúng giờ đúng liều."

"Đại Bảo ở đâu nhỉ? Sao hôm nay không thấy hắn?" Phạm Nhàn buồn bực, hôm nay không thấy Đại Bảo đến đón mình.

"Phu quân nhà ta cũng đã tới. Hôm nay không biết thiếu gia đến sớm, cho nên đã đưa Lâm Đại thiếu gia đi câu cá trên biển." Thê tử của Đằng đại cười híp mắt nói.

Phạm Nhàn vui vẻ đáp "Đằng Đại cũng đến rồi à, lát nữa bảo hắn đến gặp ta."

"Vâng."

Ngay lúc này, lão thái thái đang được Phạm Nhàn đỡ bỗng mở miệng nói: "Gần đây Uyển nhi luôn uống thuốc. Ta vốn rất hiếu kỳ, đó là viên thuốc gì, ngửi có vẻ rất thơm."

Phạm Nhàn bất ngờ, nghĩ thầm trong lòng liệu có nên nói rõ chuyện này với bà nội hay không. Sau một lúc suy nghĩ, y vẫn giữ nụ cười ôn hoà, hạ giọng cực nhỏ, kể lại chuyện tình trạng thân thể và con cái của Uyển Nhi.

Lão phu nhân im lặng một hồi, sắc mặt có vẻ rất tốt cho lắm, sau một lúc lâu mới ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: "Con người là quan trọng nhất, còn trẻ tuổi, không cần vội vàng."

Phạm Nhàn bình tĩnh cười nói: "Cho nên con thích bà nội nhất."

Sau bữa tiệc, trong lúc trò chuyện với Đằng đại, Phạm Nhàn hỏi về tình hình kinh đô gần đây, sức khỏe của phụ thân và Liễu thị, đồng thời hỏi về một số tin tức phố phường kinh đô mà Giám Sát viện không tiện tiếp xúc. Chẳng mấy chốc Phạm Nhàn đã cảm thấy mệt mỏi, khuyên mọi người trở về, thỉnh an bà nội, sau đó dẫn Uyển nhi trở lại phòng ngủ.

Phòng ngủ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ như mấy năm về trước, tất cả trang trí đều không hề thay đổi.

Phạm Nhàn nằm trên giường, vừa lơ đãng nhìn Uyển nhi ngồi bên bàn chọn hoa đăng, bên tai lại vang lên tiếng Tư Tư chuẩn bị nước nóng ở ngoài phòng. Y đột nhiên mở miệng: "Tiểu Bảo, lại đây."

Uyển nhi quay đầu lại cười hì hì nhưng gương mặt cũng có vẻ ngượng ngùng. Cô nhìn ra ngoài một chút rồi xẵng giọng: "Không biết đường nhỏ giọng một chút à."

Cái gọi là niềm vui nơi khuê phòng, hoàn toàn không chỉ là chuyện nam nữ mà thường thường giấu trong những chi tiết nhỏ. Cái gọi là Tiểu Bảo, chính là ám hiệu nho nhỏ, chi tiết nho nhỏ, thủ đoạn nho nhỏ giữa Phạm Nhàn và Uyển Nhi. Những chi tiết nhỏ, những thủ đoạn nhỏ... Uyển nhi là muội muội của Đại Bảo, đương nhiên là Tiểu Bảo, hay còn gọi là tiểu bảo bối.

Sau khi rửa mặt xong, Tư Tư mỉm cười rồi ra khỏi cửa, giống như những ngày tháng ở Đạm Châu khi xưa, ngủ trên chiếc giường nhỏ phía bên kia.

Ngọn nến đỏ tắt lịm, Phạm Nhàn và Uyển nhi nằm song song trên giường. Uyển nhi như con mèo nhỏ rúc trong lòng Phạm Nhàn, cả hai tay nắm chặt vạt áo trên ngực y, nắm rất chặt, cứ như lo sợ ai đó sẽ bỏ chạy.

“Ta đã nằm trên chiếc giường này mười sáu năm." Trong bóng tối, Phạm Nhàn mở to đôi mắt sáng ngời. "Từ nhỏ, ta đã luôn mê ngủ, lúc ngủ trưa không cần các nha hoàn dỗ dành, tự mình đi ngủ."

Lâm Uyển Nhi ừ một tiếng, nhìn y.

Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi căng mọng của cô, tiếng nói mơ hồ: "Nhưng ta vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ, làm sao lại cưới được một cô vợ ngoan hiền như nàng, có phải vẫn đang nằm mơ không?"

Lâm Uyển Nhi khép chặt hàm răng, cắn y một cái, nhìn y rồi hung hăng nói: "Muốn nói gì thì cứ nói đi."

Phạm Nhàn đau đớn, vẻ mặt khổ sở, thè lưỡi ra liếm vào đôi môi đang rỉ máu, đột nhiên phát hiện ra một chút vị ngọt, thế mới biết rằng tất cả lửa giận của Uyển Nhi trong những ngày qua đều được thể hiện trong nhát cắn này. Y lựa chọn từ ngữ, cẩn thận từng chút một nói: "Ta không muốn nói gì khác, chỉ cảm thấy... mấy ngày qua nàng đã khổ cực rồi."

Lâm Uyển Nhi xoay người trong lòng y, nói loáng thoáng không rõ hỏi: "Sao lại khổ?"

"Ta không có thời gian ở bên nàng." Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ, muội muội và đệ đệ đều đã đến Bắc Tề, Diệp Linh Nhi đã gả cho người ta, Nhu Gia cũng không thể chơi cùng nàng... Rời kinh đô, xuống Giang Nam, đến Tô Châu, có lẽ bên cạnh nàng không còn tán gẫu, hơn nữa tất cả đều là những nơi xa lạ."

Còn chưa nói hết lời, trong đôi mắt to tròn của Lâm Uyển Nhi đã phủ đầy sương mù, nhẹ giọng thở dài nói: "Chàng ấy... định nói là vô tâm nhưng chàng lại biết tất cả những điều này. Nếu chàng ngươi có tâm, thế thì sao lại nhẫn tâm đối xử với thiếp như vậy."

Phạm Nhàn nghe mà lòng se lạnh, ho khẽ hai tiếng, hỏi: "Ta đã làm gì với nàng?"

"Chẳng lẽ những gì chàng muốn nói chỉ có thế thôi sao?" Lâm Uyển Nhi chăm chú nhìn vào đôi mắt y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận