Khánh Dư Niên

Chương 720: Vinh quang trở về (2)

Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, mặc dù Điển lại trước mặt này chỉ là tiểu quan, nhưng cũng không có lý do gì để cho đối phương xưng hô với Uyển Nhi là Thiếu nãi nãi, tuy rằng tên Điển lại này chắc chắn rất muốn nhận Lâm Uyển Nhi làm nãi nãi.

"Phu nhân đang ở trong phủ." Điển lại nói một cách cẩn thận: "Lão nhân gia cũng đang ở trong phủ... Hôm nay trời nóng, hào quang sợ lão nhân gia lo lắng cho đại nhân, quyết định tới bến thuyền đón ngài, cho nên vẫn chưa dám báo tin về phủ."

Phạm Nhàn gật đầu hài lòng, khen ngợi và vỗ nhẹ vào vai tên Điển lại này, chính y cũng đang có ý này nên không để Hắc Kỵ tới báo tin về quý phủ, còn chuẩn bị cho lão nhân gia cùng với những người khác trong thành một bất ngờ.

Điển lại cảm thấy được khen mà vừa mừng vừa lo.

"Bảo mọi người trên bến thuyền giải tán đi." Phạm Nhàn cười nói: "Đưa chiếc thuyền nhỏ của ngươi cho ta mượn, ta ở lại một lúc rồi tự về.” Nếu lão thái thái và Uyển Nhi chưa tới bến thuyền, đương nhiên y không muốn tiếp xúc với những quan viên này, các vị hương thân phụ lão trong Đạm Châu thì... ngày sau còn nhàn nhã trò chuyện cũng không muộn. Trịnh trọng ngồi trong lều trúc, chịu cảnh khổ cực đó ở Tô Châu thôi cũng đủ rồi.

Không ngờ nghe câu này xong, Hồng Thường Thanh và Điển lại kia đồng thanh nói: "Đại nhân, không được."

Hồng Thường Thanh thì đương nhiên là lo lắng cho an toàn của Phạm Nhàn, Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười và nói: "Thanh Oa, ngươi mới theo ta chưa lâu, sau này nhớ kỹ, ngươi là người của Giám Sát viện, đối với quyết định của ta, chỉ cần tiếp thu là đủ... Đám Hổ vệ là bệ hạ ban cho, ta muốn thoát còn không được, ngươi còn muốn quấn lấy ta, không để ta thoải mái một chút được à?"

Dù lời nói nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa nặng nề, Hồng Thường Thanh cười khổ một tiếng, không dám nói thêm.

Điển lại Đạm Châu vẻ mặt khổ sở nói: "Đại nhân, tuy nhìn bên này là bãi cát bằng phẳng, nhưng phía sau hoàn toàn là vách núi cheo leo, không thể đi được... Chỉ có thể lên bờ từ bến thuyền, nếu ngài muốn đi dạo, nên chờ đến ngày sau."

Phạm Nhàn đứng dậy, kéo chặt y phục của mình, chăm chú nhìn vách đá chậm rãi lướt qua bên cạnh con thuyền.

Nhìn những tảng đá quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, y không khỏi thở dài một tiếng hài lòng, nói: "Vị đại nhân này, ta lớn lên ở Đạm Châu từ nhỏ, chẳng lẽ lại không biết đường về nhà?"

Đạm Châu không lớn, nhưng trong vài chục năm qua đã sản sinh ra một Thượng thư Hộ bộ, một nhũ mẫu của bệ hạ, đủ làm rạng danh, giờ lại có thêm một Khâm sai đại nhân... Hơn nữa vị Khâm sai đại nhân này sinh sống ở đây đến mười sáu tuổi, vì vậy trong hai năm qua, bách tính Đạm Châu đều cảm thấy kích động và hào hứng vì chuyện này, khi gặp người từ các châu lân cận cũng tự hào và mạnh mẽ hơn hẳn.

Hôm nay Hắc Kỵ của Giám Sát viện đến bố trí ở bến thuyền, tuy bách tính trong lòng lo sợ nhưng cũng đoán được rằng vị đại nhân này chuẩn bị về quê. Vì vậy tất cả đều tụ tập lại ở đây, chuẩn bị ngắm nhìn vị thiếu gia đẹp đẽ như cô nương của phủ bá tước, xem xem sau hai năm ở kinh đô dáng dấp có thay đổi hay không.

Một vị đại thẩm ôm cái rổ đặt trứng gà, thì thầm: "Sau Tết đã nói sẽ về, kết quả không phải người thật trở về, lần này chắc là người thật chứ?"

Bên cạnh có kẻ tươi cười nói: sao lại không phải là người thật? Ngươi chưa thấy Tam điện hạ và Phạm phu nhân đều về rồi à?"

Một người khác nổi hứng thú bùng bừng nói: "Không biết Phạm thiếu gia có thay đổi gì không? Nhớ khi hắn đi tới kinh đô, trong thành Đạm Châu không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các đã khóc sưng cả mắt."

Vị đại thẩm kia cười ha hả nói: "Người như vậy sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được?"

"Ta thấy chưa chắc, ngay cả cha đẻ cũng có thể nói đổi là..."

Vị nhân sĩ không biết tên này lập tức bị quần chúng kích động kéo vào trong hẻm nhỏ chỉnh đốn lại.

Sau một hồi ngạc nhiên và im lặng, dân chúng Đạm Châu vây quanh bến thuyền chờ đợi Phạm Nhàn dần dần chuyển đề tài trò chuyện về bản thân Phạm Nhàn và những câu chuyện mà bọn họ từng nghe ngóng được năm xưa.

"Có ai còn nhớ không, trước đây mỗi khi gió cuốn, Phạm thiếu gia thường thích đứng trên mái nhà mình hò hét gọi mọi người thu quần áo?"

Mọi người cùng mỉm cười, những người trẻ tuổi cùng lứa với Phạm Nhàn không khỏi nhớ lại những chuyện năm xưa. Khi ấy, Phạm Nhàn chỉ là một đứa con tư sinh trong phủ bá tước, thi thoảng lại chạy ra vui vẻ nô đùa cùng những đứa trẻ này trên đường phố. Nhưng theo tuổi tác lớn dần, thân phận khác biệt, họ đã sớm trở thành người của hai thế giới khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận