Khánh Dư Niên

Chương 790: Xe lăn cũ, xe lăn mới (1)

Ngày hôm sau, vẫn là bên ngoài Trần Viên, cánh cửa gỗ từ từ mở ra. Vô số sát thủ Giám Sát viện và các cơ quan được bố trí ngầm trong Trần Viên không hề cảnh giác hay đề phòng vì sự xuất hiện của vị khách vừa đến.

Có lẽ do quan viên trẻ tuổi vừa đến cũng ngồi trên xe lăn.

Phạm Nhàn ngồi trên xe lăn, hơi nghiêng người, tránh cho miệng vết thương phía sau lưng khỏi bị đau, để cho lão đầy tớ phục vụ đẩy mình lên thềm đá.

Trần Bình Bình cũng đang ngồi trên xe lăn, trên đầu gối có một chiếc thảm lông cừu.

Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, rất hứng thú nhìn về phía lão thọt này. Lão thọt cũng rất hứng thú nhìn về phía Phạm Nhàn ngồi trên xe lăn, sau đó cả hai cùng cười phá lên.

Cáo già, cáo nhỏ, xe lăn cũ, xe lăn mới.

Không ai dám tiến gần Trần Viên, tiếng cười dần cất lên, lại dần lắng xuống.

Hai người già trẻ rất ăn ý, cùng lúc dừng tiếng cười lại, khôi phục bình tĩnh. Phạm Nhàn nhẹ nhàng di chuyển chiếc xe lăn của mình về phía trước, đầu gối của y như muốn tựa vào đầu gối của lão nhân gia, tư thế này thể hiện sự thân mật không gì sánh được.

Trần Bình Bình chỉ vào Phạm Nhàn, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên tay vịn của xe lăn, phát ra âm thanh vang vọng, hỏi: "Ngồi xe lăn có quen không?"

"Có gì mà không quen, trên người có bao nhiêu vết thương, chẳng lẽ ta lại cưỡi ngựa tới thăm ngài hay sao." Phạm Nhàn tự giễu, sau đó dừng một chút rồi nói: "Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên ta ngồi xe lăn, hơn một năm trước ở Huyền Không miếu, bị người ta đâm cho một kiếm, chẳng phải sau đó cũng ngồi xe lăn suốt một tháng à? Đương nhiên là quen rồi."

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn ý mang đầy binh đao, Trần Bình Bình ho khẽ, đương nhiên hiểu người trẻ tuổi trước mặt đang nói với mình, y đã hiểu được một số chuyện.

Huyền Không miếu đúng là một bố trí là một bố cục không theo lẽ thường, nhưng Trần Bình Bình lại là người đặt một chân trong cục và một chân cục ngoài. Ảnh Tử là ông phái đến đền, còn Phạm Nhàn bị đâm một nhát kiếm, dù là bất ngờ nhưng đúng là suýt nữa mất mạng.

Về phần phục kích trong sơn cốc ngày hôm trước, Phạm Nhàn cũng suýt chút nữa không trở về được.

Cái câu đương nhiên là quen rồi, rõ ràng Phạm Nhàn đang thể hiện một cách cương quyết với Trần Bình Bình, đừng có coi loại chuyện này như thói quen, đừng có coi mạng sống của mình như trò đùa, đừng có... coi đó là chuyện đương nhiên.

Trần Bình Bình nhẹ nhàng nghiêng đầu, dường như cũng không biết nên giải thích ra sao. Ông cau mày, nhấc khuỷu tay, chỉ về phía sau lưng của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn lắc đầu một cái: "Không chết được... Nhưng ngài cũng biết ta hôm nay tới đây vì lý do gì, cho nên mong ngài cho phép chúng ta thẳng thắn hơn."

"Ngươi cứ nói trước đi, ta nghe cái đã." Trần Bình Bình mỉm cười nói, nhẹ nhàng vuốt phẳng chiếc thảm lông cừu trên đầu gối của mình, khiến cho những nếp nhăn trên đó như làn sóng nước, dần dần biến mất không còn tăm hơi.

Nhìn lão thọt khẽ cúi đầu, nhìn gương mặt vàng như nghệ và đầy những nếp nhăn của ông, Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi mới nói: "Hai lần ngồi xe lăn, lần đầu tiên vì bị hành thích tại Huyền Không miếu nên phải ngồi xe lăn, nhưng đã nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ bệ hạ, nói chung cũng mang lại lợi ích, vì thế ta có thể chấp nhận được. Nhưng lần này, vì sao ta lại phải ngồi xe lăn? Ta rất không thích cảm giác mọi thứ đều nằm dưới sự kiểm soát của ngài, hơn nữa chắc ngài cũng hiểu rõ về ta, người như ta rất sợ chết. Vì vậy, ta muốn ngài biết, xin đừng cố gắng làm những chuyện như vậy nữa, ta sẽ thực sự nổi điên đấy, hơn nữa lần này ta cũng suýt phát điên rồi."

Phạm Nhàn giơ hai ngón tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Bình Bình, nói từng chữ một: "Đã hai lần rồi, ta không muốn có lần thứ ba."

Bầu không khí giá rét ngày đông xung quanh thềm đá Trần Viên chìm vào yên tĩnh một hồi lâu.

"Chuyện ở Huyền Không Miếu là một sự cố không lường trước, ngươi cũng hiểu điều này mà." Trần Bình Bình nói một cách bình tĩnh: "Còn về phục kích trong sơn cốc lần này, thật sự không liên quan gì đến ta... Ta không phải là thằng ngốc, nếu đặt bẫy chung quy cũng phải kiểm soát được mới gọi là đặt bẫy, trong sơn cốc lúc đó còn mang cả nỏ thủ thành đến, ngươi có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nếu như ngươi thực sự ra đi, cho dù chuyện này có thể mang lại lợi ích gì đi nữa... ngươi cũng không thể hưởng thụ được, đây đâu gọi là đặt bẫy, mà gọi là ngu ngốc."

Trần Bình Bình nói với vẻ chế giễu nói: "Ngươi nghĩ ta ngu ngốc hay sao?"

Phạm Nhàn nhìn vào đôi mắt của ông, cũng châm chọc ngược lại: "Ngài thì tất nhiên là không ngu ngốc rồi, ta chỉ sợ đôi khi ngài thông minh quá mức, quá tin tưởng vào ta thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận