Khánh Dư Niên

Chương 468: Ánh trăng không dành cho kẻ đi đêm (3)

Hùng Bách Linh căng thẳng tới mức không kịp nuốt nước miếng, suýt nữa thì nghẹn. Hắn trở tay đoạt lấy một chén trà của thuộc hạ uống vào, hạ giọng mắng: “Hạ Tê Phi chính là Minh lão thất, ta thấy hai huynh đệ bọn chúng nổi nóng thật rồi... Huynh đệ đấu đá, đúng là kích thích, xem ra máu điên ăn vào xương tủy người Minh gia rồi.”

Giọng nói của quan viên thông báo không khỏi run rẩy, các thương nhân Giang Nam đổ mồ hôi liên tục, ngay cả ba vị đại nhân ngồi trong sảnh chính cũng bắt đầu căng thẳng hẳn lên.

Nghe báo giá đợt hai xong, Hoàng công công và Quách Tranh nhìn nhau, sắc mặt hóa thành trắng bệch. Có thế nào bọn họ cũng không ngờ bốn hạng mục cuối cùng mà Nội Khố mở cửa chiêu mua lại bị Phạm Nhàn và Minh gia đẩy lên... tới mức độ kinh khủng như vậy.

Chắc chắn Minh gia sẽ thua lỗ bốn hạng mục này, hơn nữa còn là lỗ nặng! Đối với Hoàng công công và Quách Tranh, thu nhập của Minh gia giảm sút, đương nhiên lượng bạc mà Giang Nam âm thầm đưa vào kinh cũng bớt đi... rất nhiều. Nghĩ tới điều này, ánh mắt hai người nhìn Phạm Nhàn đã có vẻ oán hận.

Tuy Phạm Nhàn dùng ý chí mạnh mẽ giữ cho gương mặt luôn bình tĩnh, nhưng nếu ai để ý kỹ vẫn có thể thấy trên bộ quan phục màu tím, ống tay áo được giặt hồ tỉ mỉ run lên nhè nhẹ, đôi môi mỏng mà thanh tú mím chặt lại, vành tai hơi đỏ lên.

Dù sao tình cảnh hôm nay cũng khá hiếm thấy. Hoàng đế Khánh Quốc được tôn là người giàu có nhất thiên hạ, nhưng Phạm Nhàn dám đánh cược Hoàng đế Khánh Quốc thường không vào kho hàng bộ Hộ, cả đời này chắc chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy, bay tới bay lui trên trời theo tiếng hô khàn khàn run rẩy của quan viên thông báo,!

Một ngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc trắng!

Khánh Quốc khai quốc mười năm, thuế má thu nhập của cả nước cộng lại cũng chỉ là mười triệu lượng! Cho dù hôm nay Khánh Quốc đã lên tới đỉnh cao thịnh vượng, nhưng khoản bạc trắng lớn như vậy vẫn là con số không thể tin nổi! Nếu hơn một ngàn vạn lượng này dùng để thu mua tử sĩ, đủ để phất tay tiêu diệt tiểu quốc chư hầu xung quanh Đông Di thành, đủ thành bá chủ một phương!

Khoản bạc lớn như vậy có thể đổi được bao nhiêu mỹ nhân? Có thể chế tạo ra bao nhiêu chiến mã binh khí? Nếu dồn toàn bộ vào dân sinh liệu có thể tu sửa bao nhiêu dặm đê? Có thể nấu bao nhiêu nồi cháo? Có thể mở bao nhiêu đường? Có thể cứu sống bao nhiêu người? Còn... nếu đổi tất cả thành thỏi bạc, có thể đè chết bao nhiêu người?

Buổi sáng năm trăm vạn lượng bạc đã là mức giá cao nhất Nội Khố từ trước tới nay, mà buổi chiều lại dễ dàng vượt qua kỷ lục. Nhất là đợt hô giá thứ hai, Minh gia trực tiếp báo giá vượt quá ngàn vạn lượng, đây không chỉ là phá kỷ lục mà còn phá cả phòng tuyến tâm lý trong lòng tất cả mọi người.

Có kết quả như vậy đương nhiên phải quy công cho cục diện trong ngoài đều khốn đốn của Minh gia cùng với lượng vàng ròng bạc trắng cực lớn mà Phạm Nhàn mượn được từ tay Hoàng đế Bắc Tề... Minh gia bắt buộc phải cướp lấy hạng mục này, còn Hạ Tê Phi lại có khả năng làm đối trọng, đủ loại nhân tố tổng hợp lại mới tạo ra con số khủng khiếp như vậy.

Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, giơ tay âm thầm ra dấu.

Được rồi, dừng lại ở đây thôi. Nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút.

Mãi tới lúc này Phạm Nhàn mới dần dần hiểu được suy nghĩ của Minh Thanh Đạt, suy nghĩ của bệ hạ, suy nghĩ của rất nhiều người.

Trong lúc cạnh tranh các hạng mục, Minh Thanh Đạt bám sát theo kế hoạch của Phạm Nhàn, một mặt là gánh chịu áp lực bên phía Tín Dương, mặt khác lại có suy nghĩ khá vi diệu. Dù sao cũng phải đưa bạc, báo giá thấp, kinh doanh có lãi thì phải giao một phần cho Tín Dương. Báo giá cao thì bằng với đưa bạc cho Nội Khố... cũng chẳng khác nào đưa cho bệ hạ và Phạm Nhàn.

Minh Thanh Đạt quan sát vấn đề cực kỳ chính xác, hắn nhận ra triều đình cần bạc của mình, vì vậy dứt khoát dốc hết sức ra, chỉ hận không thể đập một nửa gia nghiệp nhà mình ra. Làm vậy vừa chiếm được hạng mục lại hợp ý Phạm Nhàn.

Không thể đắc tội với hai bên, hắn cũng chẳng đắc tội với bên nào.

Chỉ tiếc cho khoản tiền tránh đắc tội đó, nhiều vàng ròng bạc trắng như vậy, không biết Minh gia phải tốn bao nhiêu năm mới có thể khôi phục nguyên khí. Có câu tiêu tiền xua tai ương, Minh gia muốn xua tai ương đúng là đã hạ vốn liếng rất lớn.

Còn theo Phạm Nhàn thấy, thực lực Minh gia trong phương diện kinh tế đúng là lớn tới mức độ khủng khiếp. Một thế lực như vậy, chắc chắn Hoàng đế Khánh Quốc sẽ không cho phép bọn họ lớn mạnh, nếu không phải làm đối phương suy yếu thì là hủy diệt đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận